Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 13: Rời Khỏi Lâu Đài Storm (2)

Chương 13: Rời Khỏi Lâu Đài Storm (2) 

 

Mặt dây chuyền quỷ Orgal.

Trái Tim Phượng Hoàng.

Và bản sao chép của những tư liệu tuyệt mật.

Đó là một số chiến lợi phẩm mà Jin đã tích luỹ được trong suốt khoảng thời gian sinh sống ở Lâu đài Storm.

Và theo như lời giải thích của Murakan, thì Jin có thể sử dụng mặt dây chuyền để triệu hồi Luna một lần duy nhất. Hơn nữa, tác dụng của thánh di vật đó là cung cấp cho cậu khả năng miễn dịch mạnh mẽ trước các phép tấn công từ năm sao trở xuống.

Ngoài ra, mặt dây chuyền còn có khả năng phóng đại sức mạnh của bùa phép yểm trợ người sử dụng nó.

Hai năm đã trôi qua kể từ khi Jin ăn Trái Tim Phượng Hoàng, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn hấp thụ nó.

Suốt một tháng sau khi ăn trái tim, mỗi ngày Jin đều thử kiểm tra xem cơ thể cậu hấp thụ được bao nhiêu bằng cách đưa ngón tay lên trước ngọn nến.

“Tiểu thư Mary có lẽ sẽ vô cùng tự hào về cậu nếu cô ấy đang ở đây đấy, thưa thiếu gia.”

Và hôm nay Jin cũng sẽ giơ ngón trỏ của mình lên trước ngọn nến.

Ngọn lửa tiếp xúc với đầu ngón tay nhưng cậu hoàn toàn không hề hấn gì. Jin không cảm nhận được sự bỏng rát - tựa như cậu chỉ đang đưa ngón tay của mình vào trong nước ấm thôi vậy.

Gilly rất xúc động trước cảnh tượng này và từ từ tiến lại gần tiểu thiếu gia.

"Gilly."

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến sức mạnh của Trái Tim Phượng Hoàng. Là một bảo mẫu, tôi rất vui mừng khi người nhận được trái tim chính là cậu, thưa thiếu gia.”

Một nụ cười tươi rói nở rộ trên khuôn mặt của Gilly. Jin dám chắc rằng trong số những bảo mẫu làm việc cho Gia tộc Runcandel, thì cô ấy chính là người thật thà và chân thành nhất.

'Nếu kiến thức về ma thuật của mình khi còn là pháp sư không sai, thì có lẽ mình đã hấp thụ được khoảng 50% tổng lực của Trái tim phượng hoàng.'

Nếu hấp thụ đủ 100%, Jin sẽ có khả năng kháng cự lại một cơn bão lửa đáng sợ dù nó có thể thiêu rụi cả một tòa lâu đài — chứ đừng nói đến một ngọn nến. Nói cách khác, Jin sẽ có khả năng chống chịu gần như hoàn toàn với tất cả mọi ngọn lửa không chứa đựng mana.

Nói cách khác thì Jin không thể hoàn toàn kháng cự những ngọn lửa được tạo ra bằng ma thuật.

Khỏi phải nói, trừ khi đó là một ngọn lửa ma thuật cấp cao được khai triển bởi một pháp sư từ sáu sao trở lên, chúng sẽ không thể phá vỡ hiệu ứng khống chế ngọn lửa của trái tim phượng hoàng. Tuy nhiên, còn một nguyên do khác khiến Trái Tim Phượng Hoàng được coi là vật phẩm quan trọng như vậy đối với những pháp sư.

'Nếu như mình hấp thụ hoàn toàn trái tim, thì mình sẽ không bị khống chế khi triệu hồi một con phượng hoàng trong vài năm tới.'

Những đợt lửa cuộn trào quanh thứ sinh vật thần bí được coi là phượng hoàng thường sở hữu sức mạnh tương đương với phép thuật năm sao. Vậy nên, bất cứ khi nào một con phượng hoàng vỗ cánh, khí lực phát ra cũng tương đương với ma thuật lửa năm sao được phun ra liên tục.

Và thật không may, những ngọn lửa này có thể gây tổn thương cho cả pháp sư triệu hồi phượng hoàng. Vì vậy, ngay cả khi họ có trở thành một pháp sư sáu sao, cũng sẽ rất khó để triệu hồi và điều khiển một con phượng hoàng trừ khi có khả năng chống chịu ngọn lửa cấp cao này.

Nói cách khác, người ta phải ăn Trái Tim Phượng Hoàng để có khả năng hoàn toàn kiểm soát một con phượng hoàng và tận dụng nó.

'Mình không thể chờ thêm nữa.'

Từ trước đến nay, Jin vẫn luôn quan tâm đến ma thuật nhiều hơn là kiếm thuật. Trước khi tái sinh, ba năm cuối cùng trong hai mươi tám năm cuộc đời của cậu đều thú vị hơn nhiều so với hai mươi lăm năm đầu.

“Có vẻ cậu rất được các chị gái yêu quý, thưa thiếu gia. Không chỉ đại tiểu thư Luna mà còn cả tiểu thư Mary nữa. Không biết sau này ngài sẽ báo đáp tình cảm của họ như thế nào nhỉ, ha ha.”

Jin khịt mũi khi nghe những lời Gilly nói.

Cậu không thể không bật cười khi hồi tưởng lại những câu chuyện về “Mary Runcandel” trong tiền kiếp của mình, cùng với cái tính nết đặc biệt đó.

"Tôi chắc chắn rằng Mary đã tặng tôi Trái tim Phượng hoàng hòng đẩy nhanh tốc độ phát triển của tôi, để sau này tôi có thể khiêu chiến với chị ấy."

Đó là cách tư duy logic của người chị ba mà.

Chị ấy là một kẻ cuồng chiến và có bộ não chỉ toàn cơ bắp. Hơn nữa, chị ấy còn thích đối đầu với những Runcandel khác hoặc kẻ thù đến từ gia tộc Zipfel.

Đó là lý do tại sao chị ấy trở thành một nữ kị sĩ sáu sao chu du khắp lục địa - thách thức những đối thủ hùng mạnh dù chưa tròn hai mươi tuổi. Chị ấy khuấy động rắc rối ở mọi nơi chị ấy đặt chân đến, điều này khiến cho biệt danh “Cuồng Phong Mary” ra đời.

Nhưng ban đầu, ít ai biết biệt danh của chị là “Cuồng Nữ Phương Nam”. Tuy nhiên, Mary đã tàn sát tất cả những ai dám gọi mình như thế, vì vậy chị ấy mới nhận được một biệt danh nghe có vẻ ngầu hơn như vậy.

Chị ấy không chỉ muốn thách đấu với cậu sau khi cậu trở nên mạnh hơn, mà còn tặng cậu cái trái tim kia vì nghĩ rằng nó không cần thiết đối với chị ấy. Vậy nên có thể nói món quà này bắt nguồn từ niềm kiêu hãnh và sự tự tin vốn có của chị ấy. Mary quả là đồ tự cao ngốc nghếch mà.

Jin mỉm cười đắc ý khi kết luận suy nghĩ của mình.

"Tôi sẽ trả ơn họ theo cách họ muốn."

Luna thì mong Jin sẽ lớn lên mạnh mẽ và khỏe mạnh, đồng thời sống sót khỏi cuộc tranh giành quyền lực truyền kiếp của gia tộc.

Còn Mary thì muốn Jin trưởng thành và mạnh mẽ, và ráng sức mà đánh cho cô đầu lìa khỏi cổ bằng chính thanh kiếm của cậu trong tương lai.

Bởi vậy, Jin cần trả ơn họ bằng cách làm đúng theo những gì họ kỳ vọng ở cậu là được.

Cộc cộc.

Có ai đó đứng sau cánh cửa phòng của Jin.

“Tôi là Khan, thưa thiếu gia Jin. Đã tới thời gian tập luyện của cậu."

“Ồ, đến giờ rồi sao. Ta sẽ tới ngay."

Bây giờ, Jin đang phải tập luyện hai kỹ năng cùng một lúc.

Cậu phải học cách giải phóng năng lượng tâm linh từ Murakan trong căn phòng dưới lòng đất, và còn phải học võ thuật nhà Runcandel từ Khan, một kị sĩ của lâu đài Storm. Kết quả là Jin chẳng còn lấy một phút nghỉ ngơi mỗi ngày.

Khan lịch sự cúi chào Jin và mở cửa rời khỏi phòng cậu.

“Bài học hôm nay sẽ nói về cái gì, Khan?”

“Vào buổi sáng, chúng ta sẽ nghiên cứu động tác chiến đấu. Vào khoảng giữa trưa, sẽ là các kỹ thuật tấn công khác nhau sử dụng cả đấm và đá. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết các kỹ thuật khóa khớp vào buổi tối cùng với một số bài tập thể chất cơ bản."

Đúng là một lịch trình bận rộn, nhưng Jin gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Cậu tỏa ra uy quyền và khí chất cao quý, tựa như người cai trị đang nghe báo cáo từ thuộc hạ vậy.

Khan cảm thấy căng thẳng chỉ với việc phải quan sát nhất cử nhất động của Jin.

Là một cận vệ của Gia tộc Runcandel và cũng là người huấn luyện võ thuật cho Jin, đáng ra ông ta nên cảm thấy tự hào cho sự trưởng thành của đứa trẻ này.

Tuy nhiên, Khan luôn cảm thấy căng thẳng và lo lắng mỗi khi tập luyện cho cậu.

'Mình không được phép lơ là và nhàn rỗi trong khi đang dạy thiếu gia Jin.'

Khan đã truyền đạt kỹ thuật chiến đấu của gia tộc cho tổng cộng sáu đứa trẻ nhà Runcandel trong Lâu đài Storm. 

Cặp song sinh Tona, người đã rời đi cách đây hai năm; chị gái thứ sáu của Jin, Yona; chị gái thứ năm, Anne; chị gái thứ tư, Myu; và cuối cùng là Jin.

Ngoại trừ cặp song sinh, ba người còn lại đã rời khỏi Lâu đài Storm khi Jin vẫn còn là một đứa nhỏ.

'Mình chưa từng cảm thấy thế này khi truyền dạy cho những người khác. Lũ trẻ đều phải cố gắng để bắt kịp lịch trình huấn luyện, và tất cả những gì mình phải làm chỉ là đánh giá sự phát triển của chúng. Nhưng đối với thiếu gia Jin… cảm giác cậu ấy lại là người đang đánh giá mình. Một người khác hẳn so với đám nhóc còn lại.'

Đánh giá.

Thông thường, người hướng dẫn là người duy nhất có quyền đánh giá học viên của mình — tương tự như mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.

Nhưng Khan cảm nhận được Jin đang đánh giá ngược lại "kỹ năng giảng dạy" của ông ta. Và điều đó hôm nào cũng diễn ra trong các buổi tập luyện của họ kể từ buổi học đầu tiên.

Quá trình luyện tập thể chất mệt mỏi khiến Jin đổ rất nhiều mồ hôi, trong đó có những bài tập khiến cậu bị bầm dập và làn da mỏng manh của cậu bị trầy xước, thậm chí những đợt luyện tập kéo dài đến nỗi khiến Jin phải gục ngã trên sàn đấu.

Nhưng Jin vẫn luôn quan sát tỉ mỉ kỹ năng giảng dạy của Khan.

Đây là lần đầu tiên Khan thấy một trường hợp như vậy.

Tuy nhiên, Khan không hề cảm thấy khó chịu hay bất mãn. Ngược lại, ông ta dám chắc Jin đang hội tụ tất cả những đức tính mà một Runcandel thực sự cần phải có.

'Thảo nào trưởng tộc tỏ ra vô cùng quan tâm đến cậu ấy. Hôm nay mình cũng không được mất cảnh giác.'

Khan tập trung cao độ cùng với ngọn lửa nhiệt huyết bùng lên trong ánh mắt. Sau đó ông ta và Jin di chuyển đến khu huấn luyện bên trong lâu đài. 

"Thiếu gia Jin."

“Nói thoải mái đi, Khan.”

“Thật vinh dự khi được giảng dạy cho cậu, thiếu gia. Tôi hứa sẽ cung cấp cho cậu chế độ luyện tập tốt nhất có thể và nỗ lực dẫn đường chỉ lỗi để cậu có thể phát huy hết khả năng của mình trong vài tháng tới, cho đến sinh nhật lần thứ mười của cậu.”

“Cảm ơn những suy nghĩ đó của ông. Vậy phải phiền ông chiếu cố tôi cho tới lúc đó rồi."

Sau khi khóa huấn luyện chiến đấu kết thúc, Jin mới có thể đến gặp Murakan, mặc dù là trong trạng thái hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng sau đó, cậu vẫn thực hành kỹ thuật giải phóng năng lượng tâm linh dưới sự hướng dẫn của con rồng ấy.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi và có nhiều chuyện phải làm, nhưng vẫn là một ngày ngập tràn niềm vui.

***

“Kya!”

Murakan hét lên đầy phấn khích và kinh ngạc.

Jin tự hỏi rằng Murakan đã ngạc nhiên như vậy bao nhiêu lần rồi. Tính ra, nãy giờ cũng phải được khoảng hai mươi lần rồi.

"Ông hạnh phúc đến vậy sao, Murakan?"

Murakan quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Jin:

“Vậy mà cũng hỏi à thằng nhóc này? Cuối cùng thì ta cũng có thể thoát ra khỏi nơi buồn tẻ và chật chội này! Ngày mai là có thể đi rồi!”

Đã hai năm trôi qua kể từ khi cặp song sinh Tona rời khỏi lâu đài. Nhưng đối với Jin, hai năm nay trôi qua như một cơn gió vậy. Cậu còn vô số điều muốn học hỏi và thực hành, giá như cậu có thể ở lại đây lâu hơn chút nữa.

“Ông nói đúng. Trước ngày tôi gặp ông dưới đó, hôm nào tôi cũng thấy buồn tẻ và chán chết."

Jin đã kết thúc khóa học chiến đấu của Khan với sự công nhận của ông ta vào mười ngày trước, và cậu cũng đã đạt được gấp đôi tiến độ mà Murakan ước chừng trong lĩnh vực giải phóng năng lượng tâm linh.

Suốt chiều dài lịch sử của gia tộc, không có một Runcandel nào đạt được nhiều thành tích như vậy trong quãng thời gian sinh sống tại lâu đài Storm. Thông thường, sự giáo dục duy nhất mà những đứa trẻ Runcandel nhận được tại lâu đài chỉ có huấn luyện chiến đấu. Vì vậy, cũng không ngạc nhiên lắm khi Jin là người đạt được thành tích cao nhất từ ​​trước tới giờ.

Tuy nhiên, cậu nhóc này vẫn chưa hài lòng lắm.

"Tôi muốn đạt dến ngưỡng mana năm sao và cấp Ảnh Năng hai sao trước khi rời khỏi lâu đài... Có vẻ Jin này đang hơi thiếu kiên nhẫn nhỉ."

Quả thực là cậu đang hơi thiếu kiên nhẫn thật. Trong lịch sử thế giới, cũng đâu có ai đạt được sức mạnh như cậu khi mới mười tuổi thế này.

"Bình tĩnh đi. Đừng nóng vội. Thành tích của ngươi cho đến nay đã đủ ấn tượng rồi. Nếu thế giới mà biết đến sức mạnh của ngươi, ta dám chắc mọi người sẽ coi ngươi như một thiên tài trước đây chưa từng có."

***

Hôm nay là ngày 30 tháng 10 năm 1790.

Ngày mai, các Kị Sĩ Hộ Mệnh của gia tộc Runcandel sẽ đến để hộ tống Jin trở về dinh thự chính của gia tộc, “Lâu Đài Kiếm Viên.”

"Nhân tiện, nếu rời khỏi nơi này, thì chúng ta sẽ phải làm gì với chiếc quan tài trống rỗng của ông đây, Murakan?"

"Sẽ ổn thôi. Những người xuống đây sẽ chỉ đọc những cuốn sách đó và không nhận ra được rằng ta đã biến mất đâu."

“Làm sao họ lại không nhận ra được? Mặc dù ông đã sửa chiếc quan tài bằng kính đó nhưng bên trong nó vẫn trống rỗng mà.”

“Kuhaha. Lý thuyết ma thuật của ngươi vẫn còn non nớt nên ngươi mới lo lắng về những điều như vậy thôi nhóc con."

“Xì, tốt thôi. Vậy nói tôi nghe về kế hoạch của ông là gì đi.”

“Ta chỉ cần tạo ra một ảo ảnh giả vờ như bản thân đang nằm bên trong cỗ quan tài bằng cách sử dụng Long thuật thôi.”

"Ủa, có được không đó?"

 Jin gần như ngạc nhiên đến nỗi hét toáng lên, may mà kiềm chế lại được. Theo như cậu biết thì phép thuật ảo ảnh không thể tái tạo được những hình ảnh quá phức tạp.

 “Nhóc nghĩ ta là ai? Ta là một con rồng đó. Hơn nữa, còn là một con Hắc Long. Tạo ra ảo ảnh dễ như hỉ mũi vào áo ngươi vậy”.

"Tuyệt. Có thể duy trì ảo ảnh trong thời gian dài được không?”

“Hừm… Điều đó có thể sẽ khó hơn, ngay cả đối với ta. Nhưng, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác? Ta sẽ cố gắng hết sức để duy trì nó càng lâu càng tốt cho đến khi ngươi đủ trưởng thành để tự bảo vệ bản thân. Vì vậy, hãy tỏ ra biết ơn một chút đi chứ? Hãy tôn trọng và quỳ lạy ta đi, nhóc con?”

“Đây chính xác là lý do hôm nay tôi mang đến cho ông một điều đặc biệt nho nhỏ.”

Khi Jin vừa mở giỏ, mắt Murakan ngay lập tức lóe sáng. Một cái giỏ đầy ắp bánh nướng dâu tây. Gilly đã làm chúng từ vụ thu hoạch đầu tiên của Vương quốc Mitel.

“B-Bánh nướng dâu tây ……! Bánh nướng dâu tây của t-ta!”

Jin cười toe toét khi nhìn Murakan ngấu nghiến những chiếc bánh nướng trước mặt mình. Sau đó, cậu lấy ra một vài cái chai từ chiếc túi vải thường đựng sổ tay của mình.

“Những cái chai đó! Đừng nói với ta…! Đó có phải là rượu không?”

"Chuẩn rồi. Vì hôm nay là ngày cuối cùng, tôi đã ăn trộm một ít mà không cho bảo mẫu của tôi biết."

“Vậy là ngươi vẫn còn giữ lại được chút lương tâm trong mình đó, nhóc! Quả không phí công quãng thời gian này ta đã nỗ lực giảng dạy ngươi thế nào. Ha ha ha!!”

Đúng là một con rồng dễ dụ.

***

Ngày hôm sau, khoảng tầm giờ ăn trưa, hai kị sĩ đến từ dinh thự chính nhà Runcandel đã tới lâu đài.

Còn ít người hộ tống hơn cả đợt cặp song sinh nhà Tona rời lâu đài, nhưng cả hai người hộ tống lần này đều là kị sĩ bảy sao.

“Thiếu gia, từ giờ cậu phải cứng cỏi hơn nữa. Kể từ giờ trở đi, cậu không còn được cưng chiều như trước nữa. Sẽ rất khó để tôi có thể nướng những chiếc bánh dâu tây cho cậu như trước đây…”

Gilly nói với giọng nghiêm nghị và nhìn thẳng vào mắt Jin.

“Dinh thự chính sẽ không yên tĩnh và thanh bình như những ngày chúng ta còn ở đây. Cậu phải nhớ rõ.”

Những ngày của Jin ở Lâu đài Storm thực ra cũng chẳng yên tĩnh và yên bình gì do hôm nào cậu cũng luyện tập, nhưng cậu vẫn quyết định điều chỉnh lại thái độ của mình cho phù hợp với bầu không khí nghiêm túc này.

"Biết rồi. Đừng lo lắng, Gilly. Tôi sẽ khắc ghi điều đó.”

“Tôi sẽ cố gắng chiếu cố cậu bằng tất cả khả năng của mình, thưa thiếu gia. Vậy thì, xuất phát nào.”

“Kị Sĩ Hộ Mệnh Jerome và Holtz kính chào thiếu gia Jin. Chúng tôi sẽ hộ tống cậu an toàn đến Lâu Đài Kiếm Viên.”

 Hai kị sĩ đến từ dinh thự chính cung kính cúi chào Jin.

 Một cỗ xe ngựa bằng thép đang đợi họ ngay dưới chân núi.

***

Không lâu sau, trong đêm tối.

Một nhóm gồm những kẻ tấn công chưa rõ danh tính đã tấn công cỗ xe bằng thép của Gia tộc Runcandel.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương