Con Trai Gian Thần
2: Minh Nguyệt Và Minh Nguyệt


Không nói đến chuyện khác, ngay cả Hứa Tu Trúc và Chu Hạo Nhiên đều đi cùng nhau, chỉ có Thiếu gia là có một mình, trông thật đáng thương.

Bất này cũng do tính tình Thiếu gia quá tệ, hắn cùng với y cấu kết với nhau làm việc xấu, khiến cho thanh danh của chính mình là một mảnh hỗn độn.

Thường khi Thiếu gia đọc sách, bọn hạ nhân ở bên cạnh chờ nghe lệnh, tới cơm trưa phải chuẩn bị trước.

Nơi ăn cơm sẽ thật náo nhiệt, các Thiếu gia hội tụ từng nhóm, những hạ nhân cũng tụ lại một chỗ.

Nhưng bên cạnh thiếu gia của mình một người cũng không có.

Thấy y cô độc, thỉnh thoảng có vài người động lòng đến bắt chuyện, nhưng cũng bị lời nói ác miệng của y bóp chết, hắn nói bọn họ quá tệ, vậy không lẽ chúng ta tốt sao?
Nhìn phong cách sống thường ngày của thiếu gia, đó là điều mà một người tốt nên có?
Nguyên Bảo lẫm bẫm trong lòng, thiếu gia đột nhiên lạnh lùng gọi hắn.

"Hộp gấm đã bị ai chạm vào chưa."
Nguyên Bảo tinh thần chấn động " Không có."
Kỳ thật cũng có, cung nữ kia suýt chút nửa đốt sạch lông cáo của Thiếu gia, Nguyên Bảo đẩy nàng ra tự mình làm, nên cũng không chăm sóc được hộp gấm.

Cung nữ nói muốn chuộc lỗi giúp hắn hong khô hộp gấm, Nguyên Bảo cũng không ngốc, lấy đồ trong hộp ra cất kỹ vào túi, chỉ đưa hộp rỗng, vậy chắc là được rồi.

Thiếu gia hỏi hắn, có lẽ là bởi vì cảm thấy kỳ quái, vừa bước vào hoa viên của Hoàng thượng liền bị dội một gáo nước lạnh, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Có lẽ là hai tên họ Hứa và họ Chu đã giở trọ quỷ.

Hai người bọn họ từ lâu đã coi thường Thiếu gia, sao mà lại bỏ lỡ cơ hội này.

"Trên đường có gặp người kỳ quái nào không?" Hà Ngọc
tiếp tục hỏi.

Người kỳ lạ?
Nguyên Bảo suy nghĩ một chút rồi nói thật, "Không có người kỳ quái, nhưng là nô tài trước khi đi vào đã va chạm với một người..."
Hắn dường như cảm thấy bất an, lập tức đặt hộp gấm xuống, mở ra, Hà Ngọc ngăn lại " Đưa cho ta."
Nguyên Bảo bất an, " Thiếu gia, người muốn mở ra xem sao?"
" Không có." Hà Ngọc cầm lấy hộp gấm, đặt ở trên bàn, rót một ly rượu không nhanh không chậm nhấp một ngụm dưới ánh mắt nóng rực của Nguyên Bảo.


Nam nhân tuấn tú, bàn tay cũng mảnh khảnh trắn nõn như bạch ngọc nhìn thấy chối mắt, lúc này cùng một chỗ với Công chúa, hai người đối chọi chẳng phân cao thấp.

" Đẻ hắn tự hào một thời gian đi."
Chu Hạo Nhiên khịt mũi coi thường quay đầu nhìn về hướng Công chúa.

Công chúa đang ngồi trên nơi cao nhất, hai bên là Hoàng tử và các Công chúa tỷ muội thân thiết khác, thời gian cũng không sai biệt lắm yến hội cũng sắp bắt đầu rồi.

Nàng phất tay ra hiệu cho mama bên cạnh.

Mama nhận lệnh, vừa bước tới định lên tiếng thì đột nhiên bên ngoài có giọng nói đanh thép vang lên.

" Hoàng thượng giá đáo."
Buổi tiệc đang náo nhiện, mọi người đứng lên vái lạy: " Hoàng thượng vạn tuế."
Một bóng người màu vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện, khoác áo choàng long bào trên người, trên đầu đội mão rồng, chậm rãi đi tới.

Bên cạnh Hoàng thượng là một nữ nhân diễm lệ ăn mặc lộng lẫy với nụ cười trên môi và đôi mắt rất đẹp, chắc đây là thân mẫu của Công chúa Minh Nguyệt, Lưu Quý phi vị phi tần được Hoàng đế vô cùng sủng ái.

" Hôm nay là sinh thần của Minh Nguyệt, Minh Nguyệt là chính, các ngươi không cần đa lễ, đều đứng lên hết đi."
Hoàng thượng tùy ý nói xong, cho mọi người đứng dậy, liền nắm tay Quý phi tiến đến nơi chủ vị ngồi xuống.

Vị trí vừa đước thêm, Công chúa ở phía trên, cùng Quý phi lần lượt bên cạnh.

Minh Nguyệt, phụ hoàng công vụ bận rộn, năm rồi không thể cho ngươi quà sinh nhật thật tốt, chắc ngươi oán trẫm lắm?" Hoàng thượng tuổi vẫn còn trẻ, bất quá mới hơn tam tuần.

Minh Nguyệt cúi đầu, hàng mi như cánh bướm run rẩy " Minh Nguyệt không dám."
Hoàng thượng cười lắc đầu, lại hỏi " Hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi muốn cái gì?"
Minh Nguyệt đặt hai tay lên gối, " Minh Nguyệt không muốn gì cả, Minh Nguyệt chỉ muốn phụ hoàng khỏe mạnh và mẫu phi sống lâu trăm tuổi."
Với lời nói ân cần của nàng, Hoàng thượng thích thú cười lớn, phất tay áo khen thưởng thật lớn.

Quý phi cũng có một phần lễ vật, một chiếc gối ngọc giúp an thần ngủ ngon, sai người mang tới, trực tiếp đem đến tẩm cung Công chúa.

Nhóm Hoàng tử không cam lòng thua thiệt, đều dâng lên lễ vật trân bảo do chính mình tìm thấy, có ngạc nhiên có cổ quái, có ngọc cũng có rượi.


Công chúa đều vui lòng tiếp nhận.

" Phiên vương con trai của Tiên đế, tặng một hoa sen Tuyết Liên ở núi Thiên Sơn, cầu chúc cho Công chúa mọi điều tốt lành và tốt đẹp nhất.

" Chu Hạo Nhiên đích tử của Thái úy tặng một cốc dạ quang, chúc Công chúa mộng đẹp thành thật, và những đều ước được ấp ủ."
" Hứa Tu Trúc đích tử của Ngự sử, tặng Công chúa một khối ngọc, chúc Công chúa hạnh phúc, an khang, bình an cát tường."
Đến phiên Hà Ngọc, Hà Ngọc cầm lấy hộp gấm, vài bước đi đến giữa đại điện " Hà Ngọc đích trưởng tử Thừa tướng tặng..."
Hà Ngọc mở hòm ra, đột nhiên sững sờ.

Bên trong hòm rỗng tuếch, họa tiết của hộp không giống, nó rõ ràng là bị đánh tráo.

Nhìn lên hai tên kia, vẻ mặt của bọn hắn rất đắc thắng đến chói mắt.

Ngu ngốc, nghĩ rằng đều này sẽ làm ta bối rối sao?
Hà Ngọc ưỡn ngực tự tin nói, " Cái hộp này không thể vừa với món quà mà thần muốn tặng."
Hắn giơ tay và ném chiếc hộp sang một bên.

" Thứ thần muốn tặng chính là mặt trăng."
Mặt trăng?
Tin tức này thật chấn động, bửa tiệc đang yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào, mọi người tốp năm tốp ba cùng một chỗ, châu đầu ghé tai, cùng nhau thảo luận.

" Mặt trăng ở đâu?" Công chúa tò mò hỏi.

" Mặt trăng ở trong cốc của Công chúa." Hà Ngọc mở to mắt nói.

" Trong cốc của ta?"
Công chúa Minh Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc cốc sứ, nó đã đựng đầy một nửa, bề mặt trong suốt như pha lê, không có một vầng trăng nào.

" Không có." Công chúa Minh Nguyệt cau mày xinh đẹp.

" Công chúa hãy nhìn kỹ hơn, có, mà hơn nửa còn có hai cái." Hà Ngọc tiếp tục lừa dối.


Vẻ mặt của hắn hết sức nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy thuyết phục.

Công chúa Minh Nguyệt cầm chiếc cốc sứ lên xem xét cẩn thận, vẻ mặt lúc đầu khó hiểu sau đó đột nhiên cười khúc khích.

Quả thật có hai mặt trăng trong chiếc cốc này, mặt trăng thứ nhất là vầng trăng sáng trên cao, còn mặt trăng thứ hai là Công chúa Minh Nguyệt cành vàng lá ngọc.

Minh Nguyệt thêm Minh Nguyệt, không phải tính là hai mặt trăng sao?
" Thật là trăng hoa." Người đầu tiên nhìn thấu không phải Công chúa mà là Hoàng thượng.

" Thừa tướng sinh được một nhi tử kháu khỉnh.
Hà Ngọc vội vàng thi lễ, " Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi."
Mọi người lúc này mới nhận ra, đây không phải con bạch nhãn lang mang tay không đi sao?
Mặt trăng nào?
Rõ ràng đó chỉ là một cốc nước, phản chiếu ảnh của mặt trăng, sau đó phản chiếu hình ảnh của Công chúa, đã thực sự làm Công chúa thích thú, và hắn đã được Hoàng đế khen ngợi.

Không tốn một chút ngân lượng, nghĩ muốn tức chết mọi người sao?"
Bất quá bọn họ cũng không dám lỗ mãng.

Minh Nguyệt cùng Minh Nguyệt, nếu phản bát vậy là muốn nói Công chúa không xứng với cái mặt trăng kia sao? Vẫn là nói cái kia không xứng với Công chúa.

Hà Ngọc đã so sánh Minh Nguyệt Công chúa với ánh trăng mà không cho họ đường nào tìm ra lỗi lầm.

" Hoàng thượng." Phương thức làm vui lòng Công chúa này cũng được Quý phi tán thưởng, bà nhìn Hoàng thượng nũng nịu, " Người nhìn người ta đi, mới mười hai tuổi đã biết làm nữ nhân vui vẻ, người nhìn lại người xem.
Hoàng thượng ho khan một tiếng, hơi có chút ngại ngùng, mình bị đứa nhóc mười hai tuổi làm cho yếu hơn một chút.

Hắn thăm dò đưa tay ôm Quý phi vào lòng, " Nếu Quý phi nương nương thích, sau này ta tặng như này mười tám người, xem cho đủ."
Lưu Quý phi che miệng cười khẩy, " Cũng không phải là Minh Nguyệt, Hoàng thượng là muốn lấy thiếp làm trò cười."
Hoàng đế đế mất một lúc lâu mới dỗ được ái phi.

Trời đã khuya, không khí buổi yến tiệc vừa vặn.

Mọi người nâng ly lên chúc mừng, Công chúa kính lại một ly, ứng phó với Hoàng đế tiễn các ca ca tỷ muội của nàng xong, nàng đột nhiên nhận ra chiếc ghế của Hà Ngọc lúc nảy ngồi đã trống.

Hà Ngọc không biết đã chuồn đi lúc nào.

Hắn sợ lưu lại sẽ gây thêm phiền phức, vừa mới đem Công chúa chọc cười, đã đạt tới mục đích chính, đem Hứa Tu Trúc cùng Chu Hạo Nhiên vào thế xấu, đương nhiên nhanh chóng tìm chỗ trốn.

Thiếu niên có dã tâm trả thù, trong hai ngày đầu, Hà Ngọc biết tiền không đủ mua hai bảo vật quý giá nên hét giá bừa bãi, để Hứa Tu Trúc và Chu Hạo Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để có được bảo vật.


Hai người bọn họ tự nhiên có thù oán, muốn làm hắn xấu hổ, nhưng không ngờ lại giúp một tay khiến hắn được lợi.

Hà Ngọc biết rõ cung nữ kia có vấn đề, còn đưa Nguyên Bảo đuổi đi, tạo cơ hội cho cung nữ thời cơ, quả nhiên lễ vật bị đánh tráo, hắn đương theo làm như không biết, ở yến hội mở hộp ra lộ ra bộ dạng giật mình kinh ngạc.

Tất cả mọi người không phải ngốc, sao lại không biết trong đây có kẻ giở trò?
Nếu hắn không đáp ứng được, hắn sẽ phải tìm cung nữ kia để đối chứng trực tiếp với Hứa Tu Trúc và Chu Hạo Nhiên.

Nhưng hắn không có bằng chứng, vậy sẽ khiến Công chúa và Hoàng thượng bên ngoài không nói gì, nhưng bên trong đã ngầm không vui.

Còn nửa hai tên đó đã dám làm, còn không nghĩ đến hậu quả sao?
Cung nữ kia chắc chắn đã bị giấu, hoặc là đã giữ một bằng chứng cho chính mình.

Chính là bắt chính mình nhẫn nhịn, càng không được, tay không mà đến mặt mũi sẽ mất hết, phụ thân sẽ vô cùng thất vọng.

Hà Ngọc muốn làm ra thù này chính là nghĩ muốn làm cho người khác biết, lễ vật đã bị Hứa Tu Trúc và Chu Hạo Nhiên cướp mất, nhưng hắn túc trí đa mưu nên đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Làm như vậy sẽ làm cho chính mình thông minh tuyệt đỉnh, còn hai kẻ kia sẽ trở nên ngu xuẩn.

Ở yến hội của Công chúa giở trò gian lận, khiên Hoàng đế mất nhã hứng.

Hôm nay là yến họi Hoàng thượng mặt ngoài không nói, bên trong âm thầm nhớ kỹ, chờ về sau thu thập.

Mặc dù không có Hoàng thượng, nhưng đến đây nhiều người như vậy tin tức như thế nào có thể không truyền đến tai chỗ Thái úy và Ngự sử đây.

Làm ra một điều ngu xuẩn thế này, chắc chắn không thể không khiến họ choáng váng.

" Ta biết hôm nay bọn họ rất ngu ngốc." Hà Ngọc bật cười.

Từ lúc bất đầu tùy tiện hét giá, hắn chắc rằng hai người họ rất uất ức, sẽ tìm cơ hội trả thù.

Sinh thần của Công chúa có thể khiến Hà Ngọc xấu hổ trước mặt mọi người, làm sao bỏ lở được?
Kết quả vẫn trong lòng bàn tay của y.

" Thiếu gia thật là giỏi, còn đoán được chuyện này." Nguyên Bảo cười có phần bất đắc dĩ.

Hà Ngọc có thể hiểu được ý này, hướng vào cây cột dựa vào, mắt phượng thản nhiên liếc lại đây " Ta đây nếu dựa vào ngươi đã sớm bị người loạn côn đánh chết."
Nguyên Bảo biểu tình càng thêm tội nghiệp " Thiếu gia."
Còn trông cậy vào Thiếu gia có thể an ủi hắn, xem ra chỉ là chính mình nghĩ nhiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương