Buổi hoạt động ở trường nhanh chóng kết thúc, Bạch Dã đưa Phương Tố Y và con trai đang ôm huy chương vàng trở về.
Trên đường đi thằng bé vẫn cứ cười toe toét, mặt còn ửng hồng vì hưng phấn, trông vô cùng hạnh phúc.
Phương Tố Y nhân lúc này nói cho Bạch Dã biết chuyện cô muốn làm:
“Tôi định về gặp mẹ một chuyến, bà ấy bị bệnh nên cần tôi chăm sóc.
Đại khái khoảng hai, ba ngày gì đó, có được không?”
“Bệnh? Nghiêm trọng không?”
“Một chút, cần phải phẫu thuật.”
Chân mày Bạch Dã hơi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Thiên cũng thoáng hiện sự lo lắng, không cần nói cũng biết thằng bé muốn đi theo mẹ.
“Nếu không gấp quá thì tôi sẽ sắp xếp một chút để đi cùng.”
“Vậy sao được chứ? Tôi làm phiền anh nhiều quá rồi.”
Phương Tố Y thật sự cảm thấy ngại ngùng khi mỗi lần cô gặp rắc rối thì người đàn ông này lại ra mặt thay cho cô, anh bận bịu như vậy, vẫn nên dành thời gian để làm việc thì hơn.
Mặc dù Phương Tố Y đã nói thế nhưng Bạch Dã không an tâm:
“Tố Y, cha của cô sẽ để yên sao?”
Phương Tố Y rũ mi mắt, nhớ tới người đàn ông kia liền buồn bực, khó chịu.
Bạch Dã rất tinh ý, anh chỉ gặp một lần cũng đoán được người đàn ông kia tính cách ra sao.
Bạo lực với con gái trên đường lớn như thế ông ta còn làm được, vậy bình thường chắc hẳn càng thêm đáng sợ.
Hai bàn tay của Phương Tố Y không ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, cô im lặng rất lâu mới nói:
“Tôi có thể hỏi tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy không?”
Người nào đó căng thẳng dời ánh mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước, giọng nói có chút nhỏ xuống:
“Vì Bạch Thiên thích cô.”
Bé cưng nghe được liền khịt mũi khinh thường:
“Ba cũng thích mẹ mà.”
Cứ đem người ta ra làm lá chắn thôi, người ta giận đó!
Trẻ nhỏ luôn rất thẳng thắn, bị con trai trực tiếp bán đứng như vậy, Bạch Dã hắng giọng:
“Ừ.”
Phương Tố Y không hiểu anh ừ cái gì, đưa mắt nhìn về phía anh, chỉ thấy phần cổ và lỗ tai anh đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Bạch Thiên đã ra tay thì chỉ có đánh trúng hồng tâm, ba người im thin thít đến tận khi về tới nơi.
Để chuẩn bị về cùng Phương Tố Y, Bạch Dã gọi điện thoại dặn dò đôi câu với cấp dưới của mình rồi quay về phòng, cùng con trai sắp xếp đồ.
Nếu phải làm phẫu thuật thì hẳn phải đi vài ngày, trừ quần áo với giày dép, những vật linh tinh như bàn chải đánh răng, khăn tắm không cần mang theo cho chật, đến nơi mua mới là được.
So với Phương Tố Y, hai cha con bọn họ còn hăng hái và nhiệt tình hơn.
…
Ở một bên, Vương Kính đã được thả về.
Không biết gia đình hắn bỏ ra bao nhiêu tiền để đút lót, bợ đỡ người khác mà hắn thoát tội nhanh đến thế.
Nghe nói cha hắn còn quen biết rất nhiều tai to mặt lớn ở thành phố.
Vì chuyện cưỡng bức không thành ấy, Vương Kính ăn một trận đòn từ cha mình.
Ông Vương giận dữ cầm roi quất xuống, đánh hắn đến mức chảy máu, hai bắp tay và vai chi chít vết hằn đỏ tươi.
Bà Vương khóc lóc ôm con trai vào lòng, luôn miệng mắng:
“Là con nhỏ kia quyến rũ nó mà, sao ông có thể đánh nó chứ? Có giỏi thì ông đánh tôi đi!”
Ai làm mẹ mà không đau lòng khi nhìn thấy con trai chịu đòn chứ? Bà liều mình che chắn, ông Vương cũng chỉ đành vứt roi sang một bên, vẻ mặt tràn ngập dữ tợn.
“Bà còn dám nói hả? Con trai của bà tốt quá, ngoan quá, ra ngoài làm cái chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ kia mà bà bênh được sao?”
Ông đã cho người điều tra thử, tuy rằng không có kết quả chuẩn xác nhưng quả thật là khi đó Vương Kính say xỉn rồi nửa đêm tấn công con gái nhà lành.
Chuyện này khiến ông rất mất mặt, cố tình lại không thể mặc kệ con trai mình.
Vương Kính im lặng sờ lên vết máu ở mu bàn tay, cả quá trình không hề nói một câu nào.
Hai vợ chồng ông bà Vương nảy sinh mâu thuẫn gay gắt, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên bên tai hắn.
Vương Kính nghiến răng nghiến lợi, thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
“Phương Tố Y, là cô hại tôi, là cô khiến gia đình tôi không được yên ổn!”
Hắn lẩm bẩm, hai mắt hằn lên tia máu.
Ông Vương ném cái ly trên bàn xuống sàn khiến nó vỡ tan tành, lớn tiếng quát:
“Bởi vì bà như vậy nên mới dạy hư nó, tôi đánh nó một trận còn chưa hả giận đâu.
Vương Kính, tao nói cho mày biết, tốt nhất thời gian tới hãy an phận cho tao!”
Bạn bè của ông đều từ các nguồn tin khác nhau biết được chuyện lần này, mỗi người một câu cũng đủ dìm chết ông, cho nên vừa nhìn mặt Vương Kính ông liền phát hỏa.
Vương Kính liếc mắt nhìn ông, dáng vẻ không phục nhưng cũng chẳng nói gì.
Hắn về phòng, mở điện thoại lên rồi bắt đầu liên lạc cho anh em của mình.
Câu đầu tiên mà đám bạn gửi vào trong nhóm chat đã khiến Vương Kính muốn ném điện thoại đi.
“Vương thiếu ra tù rồi đấy à?”
“Ha ha, có thiếu gái đến mức ấy sao? Cậu đưa tôi năm triệu, tôi tìm cho mấy cô em xinh đẹp.”
Vương Kính giận dữ trả lời:
“Nếu các người còn dám nói thêm câu nào trêu chọc tôi thì từ nay về sau đừng xem tôi là anh em nữa.”
“Được rồi được rồi, anh đừng nóng, lát nữa ra ngoài uống rượu không?”
Hắn cúi đầu nhìn những vết thương còn chưa kịp xử lý trên người, chậc một tiếng.
“Không rảnh, tuần sau đi.”
Đến lúc đó mọi chuyện đã lắng xuống, hắn sẽ tìm Phương Tố Y tính sổ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook