Con Tim Rung Động
-
Chương 37
Bài báo trên màn hình máy tính vẫn chưa tải xong, Lục Hạ đã ném tới một câu: "Cô ta hôm nay không tới tòa soạn, cô có biết không?"
Ánh mắt Kiều Nhân vẫn đặt trên màn hình, lắc đầu một cái.
Đúng là cô không hề phát hiện ra.
Chỉ là như đã nói qua, Hạ tỷ ở trong tòa soạn cũng được coi là nhân viên lão làng, ngày thứ hai không đến tòa soạn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Kiều Nhân di chuyển chuột, máy tính được sử dụng ở tòa soạn có khi còn lớn tuổi hơn cả cô nữa, bình thường đã có chút hỏng hóc, vào lúc này lại cộng thêm nguyên nhân do tốc độ truyền của mạng, trang báo mãi vẫn chưa được hiện ra, cô nghiêng đầu một cái, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Lục Hạ: "Chỉ có vậy thôi hả?"
-Sao có thể chỉ mỗi vậy chứ...
Lục Hạ như kẻ gian vậy, tựa như sợ bị người khác nghe lén, đặc biệt chạy ra ngoài đóng cửa phòng lại, lúc quay về giọng nói vẫn không như bình thường, nhỏ đến mức nghe như tiếng muỗi vo ve: "Mấy trước tôi nghe bạn kể, tết Thanh minh cô ấy đi ra ngoài chơi còn nhìn thấy Hạ tỷ ở khách sạn."
Mỗi mình Lục Hạ nói thì không phải trò chuyện nữa rồi, cô kéo Kiều Nhân cùng Tiểu Hắc lại gần, dẫn dắt hai người tiếp tục chủ đề: "Cô đoán xem bạn tôi còn nhìn thấy nhân vật nào nữa?"
Đây đại khái là bệnh tâm lý chung của phóng viên các cô, lúc nói chuyện luôn nghĩ cách để đối phương đáp lại vài câu, nếu không sẽ cảm thấy vấn đề hỏi ra chả có ý nghĩa gì.
Kiều Nhân nhìn màn hình một cái, di chuột kéo xuống mấy dòng chữ, đặc biệt phối hợp trả lời Lục Hạ: "Ai thế?"
Tiểu Hắc nhẹ giễu cợt một tiếng: "Nhìn thấy tổng giám đốc trước đây của chúng ta chứ gì?"
Nhìn biểu cảm Lục Hạ thế này, liền biết rằng chẳng phải chuyện đứng đắn gì.
Đúng như dự đoán, Lục Hạ búng ngón tay: "Không sai, cô ta lại nửa đêm đi gõ cửa phòng người ta."
Kiều Nhân đột nhiên nhớ lại cách đây không lâu, Hạ tỷ cũng đi gõ của phòng Kỷ Hàn Thanh.
Nếu như không phải đúng lúc ấy cô đi qua thì có thể hay không Hạ tỷ cứ một đường ngang nhiên mà bước vào phòng, sau đó sáng sớm hôm sau vênh vênh tự đắc đi ra?
Câu trả lời là không biết được.
Giọng Kiều Nhân cũng nghẹn lại, tựa như là bị người ta nhét bông vào miệng, cô giơ tay lên sờ vào cổ, sau đó ho khan một tiếng cho thanh giọng.
-Vốn là trong một thời gian dài như vậy không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng hai người này sớm chia tay rồi, ai ngờ lần này nối lại tình xưa rồi.
Có thể đã nói một lúc lâu rồi nên bây giờ Lục Hạ bắt đầu nói lớn hơn, giọng điệu cùng biểu cảm cũng không còn lén lén lút lút như vừa rồi: "Hay ho nhất là Hạ tỷ nghĩ rằng mình được đi công tác cùng với cựu giám đốc, cho nên trắng trợn đi qua phòng gõ cửa, kết quả cửa vừa mở ra lại đụng phải vợ người ta."
"Lần đó đi công tác là cả gia đình người ta đi cùng nhau." Lục Hạ vắt chéo hai chân, bưng lên tách trà vui vẻ uống: "Cho nên tôi mới cảm thấy hôm nay không đi làm là không bình thường."
Kiều Nhân toàn tâm toàn ý, tập trung cả nửa ngày, cuối cùng đọc được đầy đủ về vụ án đầu độc bạn học, ngay cả Lục Hạ dù biết đây là vụ án lớn nhưng cũng chỉ nghe lơ mơ.
Hết lần này tới lần khác, mấy lời Lục Hạ nói ra đều cố ý ám chỉ lên người cô: "Hạ tỷ này còn chạy đi gõ cửa phòng Kỷ tổng, không biết Kỷ tổng của chúng ta —— "
Ánh mắt Kiều Nhân vừa quét qua, Lục Hạ liền hiểu ý, nhanh chóng ngậm miệng.
Tiểu Hắc không hiểu: "Kỷ tổng thế nào?"
Lục Hạ nhìn chằm chằm Kiều Nhân: "Kỷ tổng coi thường cô ta."
Có một Kiều Nhân tựa như một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp ở nơi đây, Kỷ tổng vẫn có thể để ý tới cái loại hoa ven đường Hạ tỷ thì thật kỳ quái.
Lục Hạ uống một ngụm trà sữa, rốt cuộc vẫn vòng lại về chủ đề cũ: "Tiểu Kiều, vừa nãy cô hỏi về cái vụ án đầu độc bạn học làm gì đó?"
Cô kéo ghế lại gần, nhìn chăm chăm bài báo trên màn hình máy tính Kiều Nhân một chút, nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Người bị hại không phải được cấp cứu rồi sao?"
Kiều Nhân đè lên huyệt thái dương: "Chuyện xảy ra như thế nào thế?"
-Lúc đầu tôi định theo cái vụ án này, nhưng mà không thấy được người trong cuộc, kể cả thân nhân người bị hại cũng không gặp nổi, sau đó suy nghĩ hay là bỏ đi.
Vào lúc này, mọi người đều đi công tác, không thì cũng ở ngoài đường chạy việc, chỉ còn ba người các cô chưa ý thức được đã kết thúc ngày nghỉ rồi, vẫn ỷ vào việc thời gian còn sớm mà làm tổ trong phòng làm việc.
Lục Hạ đưa giấy tới: "Chiều hôm qua tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền chạy đến bệnh viện nên biết một chút tình huống."
Kiều Nhân nhận lấy, quả nhiên là mấy dòng ghi chép về vụ án.
"Đến hỏi nhiều như vậy." Lục Hạ gãi đầu một cái: "Sau đó bị gọi tới uống trà chiều."
Tin tức không nhiều, hơn nữa có thể do khi đó Lục Hạ viết trong lúc vội vã, nên phải cẩn thận mới có thể nhìn ra được từng chữ.
Tổng cộng ba dòng, có một dòng chữ là địa chỉ ký túc xá của hai sinh viên kia, hai dòng còn lại đều là suy nghĩ về vụ án này của bạn học cùng trường với hai người.
Kiều Nhân soi từng chữ từng chữ nên đầu có chút choáng váng, nhớ kĩ địa chỉ ký túc xá sau đó gấp tờ giấy lại.
Ngồi trên ghế nửa giây, sau đó cầm chìa khóa xe đứng dậy: "Tôi đi đến Đại học Y nhìn một chút, mọi người có ai muốn đi cùng tôi không?"
Quay đầu nhìn lại, hai người kia đều không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Lục Hạ còn chém thêm nhát dao: "Tiểu Kiều, ký túc xá của nam, nữ không được phép vào."
Kiều Nhân: "..."
-Cô có quen biết nhiều người ở Đại học Y không?
Kiều Nhân vừa định lắc đầu, trong đầu đột nhiên thoáng qua một bóng người, cô cong hạ khóe miệng, sau đó gật đầu một cái.
Người quen biết, cô cũng chỉ quen có một người thôi, chính là không biết người đấy bây giờ có đang ở trường không.
Kiều Nhân tạm biệt hai người, mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, đi ra thang máy gọi điện cho Hứa Thần Phong.
Chuông điện thoại vang lên ba lần, lúc đầu bên kia vừa nghe máy thì cửa thang cũng đã mở ra.
Kiều Nhân đi vào trong: "Alo, anh Thần Phong?"
Tâm trạng Hứa Thần Phong rõ ràng không tệ: "Còn biết điều mà gọi điện cho anh nữa cơ à?"
"Dĩ nhiên biết chứ." Kiều Nhân liếm môi, cũng không nói chuyện dài dòng với anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh đã đến thành Bắc chưa?"
"Ngày hôm qua vừa đến trường làm thủ tục, sao thế?"
Chính là mang ý nghĩa rằng cô cũng có người quen ở đại học Y.
Khóe miệng Kiều Nhân cong lên rõ ràng hơn, mí mắt cũng khẽ híp lên, vốn là muốn xem thang máy đi xuống tầng mấy rồi, kết quả còn chưa nhìn ra được con số, ngược lại còn thấy bóng hình hai người nọ đang đứng cạnh cô được phản chiếu trên gương.
Hai người đàn ông đứng nghiêm trang lại yên tĩnh không một tiếng động, nếu không phải vừa rồi Kiều Nhân ngẩng mặt lên, có thể cho đến khi ra khỏi thang máy cũng không để ý tới bọn họ.
Tầm mắt Kiều Nhân nghiêng sang một bên, theo bản năng đổi tay nghe điện thoại.
Trong lòng thấy vô cùng kỳ lạ.
Cô rõ ràng không có qua lại thân thiết với Kỷ Hàn Thanh, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là quan hệ mập mờ không minh bạch, nhưng chỉ cần người đàn ông này đứng bên cạnh, khi cô trao đổi bất cứ điều gì với người khác giới trong nháy mắt cũng trở nên khác thường.
Cụ thể là khác thường chỗ nào cô cũng không thể nói rõ ràng, dù sao thì cô cũng không muốn anh nhìn thấy mình nói chuyện điện thoại với người khác.
Có tật giật mình mà không giải thích được vì sao.
Kiều Nhân dịch sang bên cạnh nửa bước, trả lời câu hỏi ở đầu dây bên kia: "Không sao cả, chính là em muốn đến trường của anh một chuyến nên muốn hỏi giờ anh có đang ở trường không?"
-Đúng lúc thật, anh đang không ở trường.
Không đợi Kiều Nhân nói tiếp, Hứa Thần Phong lại nói: "Bố anh đưa trà Long Tĩnh cho anh mang lên đây, đang định tí nữa mang cho em, bây giờ em đang ở tòa soạn à?"
Kiều Nhân: "... Đang đây."
"Vậy anh qua đón em."
Rõ ràng là Hứa Thần Phong vừa mới lên xe, có tiếng đóng cửa xe vang lên, anh mới mở miệng nói chuyện tiếp: "Em đến trường anh làm gì thế? Đợi tí nữa anh chở em đi."
"Có chút việc, gặp mặt nói sau."
Một câu ngắn gọn đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Giữa chừng thang máy còn dừng lại hai lần,, có người đi vào lại có người đi ra, rất nhanh chỉ còn lại ba người bọn họ đứng trong thang.
Kiều Nhân vẫn đứng lặng yên ở sát cửa, thẳng một đường đến khi thang máy xuống điểm dừng, cửa thang máy vừa mới mở ra, cô còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị Phó Yến gọi lại: "Em gái Tiểu Kiều?"
Bước chân Kiều Nhân dừng lại, có chút kinh ngạc quay đầu.
Cô không nghĩ tới Phó Yến sẽ gọi tên mình.
Xét về tình về nghĩa thì đáng lẽ người gọi cô phải là Kỷ Hàn Thanh, dưới ánh nhìn của Phó Yến mà ý thức được liếc sang người đàn ông đang đứng bên cạnh một cái.
Phó Yến: "Kỷ tổng của các em hình như tâm trạng không được tốt lắm."
Kiều Nhân: "..."
Cô đã nhìn ra được.
Cửa thang máy mở ra, ba bọn họ vẫn đứng ở chỗ này, bên cạnh liên tục có người đi qua, sau đó rất nhanh, cửa thang máy khép lại sau lưng.
Kiều Nhân yên lặng mấy giây: "Sau đó thì sao ạ?"
-Em nói chuyện cùng là tâm trạng cậu â sẽ tốt lên luôn ý mà.
Phó Yến quơ quơ chìa khóa xe: "Tâm trạng cậu ấy khi không tốt rất dễ mắng chửi người khác."
Kiều Nhân gật đầu một cái: "Kỷ tổng."
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt nhìn lên.
Đúng lúc điện thoại của Kiều Nhân lại đổ chuông.
Một tin nhắn vừa gửi đến.
Hứa Thần Phong: "Anh đang ở dưới tòa soạn của em rồi, xuống đây đi."
Kỷ Hàn Thanh mím môi, tầm mắt thấp xuống, ánh mắt dời từ khuôn mặt cô sang tin nhắn đang hiển thị.
Phó Yến: "Em định đi làm gì?"
-Đến Đại học Y lấy tin tức.
"À." Phó Yến ngập tràn hứng thú gật đầu một cái: "Đáng tiếc là Hàn Thanh không muốn đi, nếu không thì có thể đi cùng với nhau rồi."
Kiều Nhân bĩu môi một cái, trong đầu nghĩ ngàn vạn lần đừng nên đi cùng nhau.
Có Hứa Thần Phong ở bên ngoài, chờ lát nữa có thể bị Kỷ Hàn Thanh nhìn thấy, nói không chừng tâm trạng cả ngày hôm nay của anh đều sẽ không tốt.
Cô lắc điện thoại: "Vậy em đi trước nhé?"
Phó Yến gật đầu.
Kiều Nhân cũng không dám nhìn vào Kỷ Hàn Thanh, cất điện thoại, chạy ra ngoài.
Quả nhiên thấy xe Hứa Thần Phong đang đỗ bên lề đường.
Kiều Nhân vừa mới mở cửa xe ngồi vào, Hứa Thần Phong liền đưa ra một hộp: "Anh nhớ là dì Tống thích uống trà Long Tĩnh."
Hộp trà màu sắc hết sức bắt mắt, màu đỏ rực rỡ, cầm trên tay nặng trĩu.
Kiều Nhân nhẹ gõ hai cái, khẽ mỉm cười: "Mẹ em nhất định sẽ rất vui."
Hứa Thần Phong cũng cười: "Bây giờ đi ra trường sao?"
Tầm mắt anh quét qua máy ảnh trong tay Kiều Nhân: "Đi chạy tin à?"
-Nghe nói mấy ngày trước trong trường anh có vụ án đầu độc bạn học nên đi qua tìm hiểu tình huống một chút.
Dẫu sao Hứa Thần Phong cũng là giảng viên của trường, mặc dù mới nhậm chức nhưng cũng tìm hiểu được một ít, anh gật đầu: "Cần vào ký túc xá của sinh viên sao?"
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Dừng một chút, cô lại thở dài: "Nghe nói là ký túc không cho phép con gái vào."
Bên trong xe oi bức, Kiều Nhân lại không quá thích điều hòa trong xe, cô hạ cửa kính xuống, ngẩng đầu hỏi anh: "Giáo sư Hứa có thể dẫn em vào sao?"
Dĩ nhiên —— không thể.
Biểu cảm Kiều Nhân lập tức sầm xuống phân nửa, Hứa Thần Phong nhếch môi, tầm mắt liếc nhìn cửa sổ sau lưng Kiều Nhân một cái, sau đó không đợi Kiều Nhân nói mấy câu năn nỉ với anh, anh đột nhiên "A" một tiếng: "Em đi cùng cậu ta về thành Bắc à?"
Kiều Nhân sửng sốt một chút: "Ai ạ?"
-Thời điểm em ở Hàng Châu lần trước đó, đi cùng cậu ta còn gì.
Hứa Thần Phong đưa tay qua, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Kiều Nhân một cái, nói ra suy nghĩ không rõ: "Trông cậu ta thật giống như là không vừa mắt với anh."
Ánh mắt Kiều Nhân vẫn đặt trên màn hình, lắc đầu một cái.
Đúng là cô không hề phát hiện ra.
Chỉ là như đã nói qua, Hạ tỷ ở trong tòa soạn cũng được coi là nhân viên lão làng, ngày thứ hai không đến tòa soạn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Kiều Nhân di chuyển chuột, máy tính được sử dụng ở tòa soạn có khi còn lớn tuổi hơn cả cô nữa, bình thường đã có chút hỏng hóc, vào lúc này lại cộng thêm nguyên nhân do tốc độ truyền của mạng, trang báo mãi vẫn chưa được hiện ra, cô nghiêng đầu một cái, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Lục Hạ: "Chỉ có vậy thôi hả?"
-Sao có thể chỉ mỗi vậy chứ...
Lục Hạ như kẻ gian vậy, tựa như sợ bị người khác nghe lén, đặc biệt chạy ra ngoài đóng cửa phòng lại, lúc quay về giọng nói vẫn không như bình thường, nhỏ đến mức nghe như tiếng muỗi vo ve: "Mấy trước tôi nghe bạn kể, tết Thanh minh cô ấy đi ra ngoài chơi còn nhìn thấy Hạ tỷ ở khách sạn."
Mỗi mình Lục Hạ nói thì không phải trò chuyện nữa rồi, cô kéo Kiều Nhân cùng Tiểu Hắc lại gần, dẫn dắt hai người tiếp tục chủ đề: "Cô đoán xem bạn tôi còn nhìn thấy nhân vật nào nữa?"
Đây đại khái là bệnh tâm lý chung của phóng viên các cô, lúc nói chuyện luôn nghĩ cách để đối phương đáp lại vài câu, nếu không sẽ cảm thấy vấn đề hỏi ra chả có ý nghĩa gì.
Kiều Nhân nhìn màn hình một cái, di chuột kéo xuống mấy dòng chữ, đặc biệt phối hợp trả lời Lục Hạ: "Ai thế?"
Tiểu Hắc nhẹ giễu cợt một tiếng: "Nhìn thấy tổng giám đốc trước đây của chúng ta chứ gì?"
Nhìn biểu cảm Lục Hạ thế này, liền biết rằng chẳng phải chuyện đứng đắn gì.
Đúng như dự đoán, Lục Hạ búng ngón tay: "Không sai, cô ta lại nửa đêm đi gõ cửa phòng người ta."
Kiều Nhân đột nhiên nhớ lại cách đây không lâu, Hạ tỷ cũng đi gõ của phòng Kỷ Hàn Thanh.
Nếu như không phải đúng lúc ấy cô đi qua thì có thể hay không Hạ tỷ cứ một đường ngang nhiên mà bước vào phòng, sau đó sáng sớm hôm sau vênh vênh tự đắc đi ra?
Câu trả lời là không biết được.
Giọng Kiều Nhân cũng nghẹn lại, tựa như là bị người ta nhét bông vào miệng, cô giơ tay lên sờ vào cổ, sau đó ho khan một tiếng cho thanh giọng.
-Vốn là trong một thời gian dài như vậy không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng hai người này sớm chia tay rồi, ai ngờ lần này nối lại tình xưa rồi.
Có thể đã nói một lúc lâu rồi nên bây giờ Lục Hạ bắt đầu nói lớn hơn, giọng điệu cùng biểu cảm cũng không còn lén lén lút lút như vừa rồi: "Hay ho nhất là Hạ tỷ nghĩ rằng mình được đi công tác cùng với cựu giám đốc, cho nên trắng trợn đi qua phòng gõ cửa, kết quả cửa vừa mở ra lại đụng phải vợ người ta."
"Lần đó đi công tác là cả gia đình người ta đi cùng nhau." Lục Hạ vắt chéo hai chân, bưng lên tách trà vui vẻ uống: "Cho nên tôi mới cảm thấy hôm nay không đi làm là không bình thường."
Kiều Nhân toàn tâm toàn ý, tập trung cả nửa ngày, cuối cùng đọc được đầy đủ về vụ án đầu độc bạn học, ngay cả Lục Hạ dù biết đây là vụ án lớn nhưng cũng chỉ nghe lơ mơ.
Hết lần này tới lần khác, mấy lời Lục Hạ nói ra đều cố ý ám chỉ lên người cô: "Hạ tỷ này còn chạy đi gõ cửa phòng Kỷ tổng, không biết Kỷ tổng của chúng ta —— "
Ánh mắt Kiều Nhân vừa quét qua, Lục Hạ liền hiểu ý, nhanh chóng ngậm miệng.
Tiểu Hắc không hiểu: "Kỷ tổng thế nào?"
Lục Hạ nhìn chằm chằm Kiều Nhân: "Kỷ tổng coi thường cô ta."
Có một Kiều Nhân tựa như một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp ở nơi đây, Kỷ tổng vẫn có thể để ý tới cái loại hoa ven đường Hạ tỷ thì thật kỳ quái.
Lục Hạ uống một ngụm trà sữa, rốt cuộc vẫn vòng lại về chủ đề cũ: "Tiểu Kiều, vừa nãy cô hỏi về cái vụ án đầu độc bạn học làm gì đó?"
Cô kéo ghế lại gần, nhìn chăm chăm bài báo trên màn hình máy tính Kiều Nhân một chút, nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Người bị hại không phải được cấp cứu rồi sao?"
Kiều Nhân đè lên huyệt thái dương: "Chuyện xảy ra như thế nào thế?"
-Lúc đầu tôi định theo cái vụ án này, nhưng mà không thấy được người trong cuộc, kể cả thân nhân người bị hại cũng không gặp nổi, sau đó suy nghĩ hay là bỏ đi.
Vào lúc này, mọi người đều đi công tác, không thì cũng ở ngoài đường chạy việc, chỉ còn ba người các cô chưa ý thức được đã kết thúc ngày nghỉ rồi, vẫn ỷ vào việc thời gian còn sớm mà làm tổ trong phòng làm việc.
Lục Hạ đưa giấy tới: "Chiều hôm qua tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền chạy đến bệnh viện nên biết một chút tình huống."
Kiều Nhân nhận lấy, quả nhiên là mấy dòng ghi chép về vụ án.
"Đến hỏi nhiều như vậy." Lục Hạ gãi đầu một cái: "Sau đó bị gọi tới uống trà chiều."
Tin tức không nhiều, hơn nữa có thể do khi đó Lục Hạ viết trong lúc vội vã, nên phải cẩn thận mới có thể nhìn ra được từng chữ.
Tổng cộng ba dòng, có một dòng chữ là địa chỉ ký túc xá của hai sinh viên kia, hai dòng còn lại đều là suy nghĩ về vụ án này của bạn học cùng trường với hai người.
Kiều Nhân soi từng chữ từng chữ nên đầu có chút choáng váng, nhớ kĩ địa chỉ ký túc xá sau đó gấp tờ giấy lại.
Ngồi trên ghế nửa giây, sau đó cầm chìa khóa xe đứng dậy: "Tôi đi đến Đại học Y nhìn một chút, mọi người có ai muốn đi cùng tôi không?"
Quay đầu nhìn lại, hai người kia đều không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Lục Hạ còn chém thêm nhát dao: "Tiểu Kiều, ký túc xá của nam, nữ không được phép vào."
Kiều Nhân: "..."
-Cô có quen biết nhiều người ở Đại học Y không?
Kiều Nhân vừa định lắc đầu, trong đầu đột nhiên thoáng qua một bóng người, cô cong hạ khóe miệng, sau đó gật đầu một cái.
Người quen biết, cô cũng chỉ quen có một người thôi, chính là không biết người đấy bây giờ có đang ở trường không.
Kiều Nhân tạm biệt hai người, mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, đi ra thang máy gọi điện cho Hứa Thần Phong.
Chuông điện thoại vang lên ba lần, lúc đầu bên kia vừa nghe máy thì cửa thang cũng đã mở ra.
Kiều Nhân đi vào trong: "Alo, anh Thần Phong?"
Tâm trạng Hứa Thần Phong rõ ràng không tệ: "Còn biết điều mà gọi điện cho anh nữa cơ à?"
"Dĩ nhiên biết chứ." Kiều Nhân liếm môi, cũng không nói chuyện dài dòng với anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh đã đến thành Bắc chưa?"
"Ngày hôm qua vừa đến trường làm thủ tục, sao thế?"
Chính là mang ý nghĩa rằng cô cũng có người quen ở đại học Y.
Khóe miệng Kiều Nhân cong lên rõ ràng hơn, mí mắt cũng khẽ híp lên, vốn là muốn xem thang máy đi xuống tầng mấy rồi, kết quả còn chưa nhìn ra được con số, ngược lại còn thấy bóng hình hai người nọ đang đứng cạnh cô được phản chiếu trên gương.
Hai người đàn ông đứng nghiêm trang lại yên tĩnh không một tiếng động, nếu không phải vừa rồi Kiều Nhân ngẩng mặt lên, có thể cho đến khi ra khỏi thang máy cũng không để ý tới bọn họ.
Tầm mắt Kiều Nhân nghiêng sang một bên, theo bản năng đổi tay nghe điện thoại.
Trong lòng thấy vô cùng kỳ lạ.
Cô rõ ràng không có qua lại thân thiết với Kỷ Hàn Thanh, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là quan hệ mập mờ không minh bạch, nhưng chỉ cần người đàn ông này đứng bên cạnh, khi cô trao đổi bất cứ điều gì với người khác giới trong nháy mắt cũng trở nên khác thường.
Cụ thể là khác thường chỗ nào cô cũng không thể nói rõ ràng, dù sao thì cô cũng không muốn anh nhìn thấy mình nói chuyện điện thoại với người khác.
Có tật giật mình mà không giải thích được vì sao.
Kiều Nhân dịch sang bên cạnh nửa bước, trả lời câu hỏi ở đầu dây bên kia: "Không sao cả, chính là em muốn đến trường của anh một chuyến nên muốn hỏi giờ anh có đang ở trường không?"
-Đúng lúc thật, anh đang không ở trường.
Không đợi Kiều Nhân nói tiếp, Hứa Thần Phong lại nói: "Bố anh đưa trà Long Tĩnh cho anh mang lên đây, đang định tí nữa mang cho em, bây giờ em đang ở tòa soạn à?"
Kiều Nhân: "... Đang đây."
"Vậy anh qua đón em."
Rõ ràng là Hứa Thần Phong vừa mới lên xe, có tiếng đóng cửa xe vang lên, anh mới mở miệng nói chuyện tiếp: "Em đến trường anh làm gì thế? Đợi tí nữa anh chở em đi."
"Có chút việc, gặp mặt nói sau."
Một câu ngắn gọn đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Giữa chừng thang máy còn dừng lại hai lần,, có người đi vào lại có người đi ra, rất nhanh chỉ còn lại ba người bọn họ đứng trong thang.
Kiều Nhân vẫn đứng lặng yên ở sát cửa, thẳng một đường đến khi thang máy xuống điểm dừng, cửa thang máy vừa mới mở ra, cô còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị Phó Yến gọi lại: "Em gái Tiểu Kiều?"
Bước chân Kiều Nhân dừng lại, có chút kinh ngạc quay đầu.
Cô không nghĩ tới Phó Yến sẽ gọi tên mình.
Xét về tình về nghĩa thì đáng lẽ người gọi cô phải là Kỷ Hàn Thanh, dưới ánh nhìn của Phó Yến mà ý thức được liếc sang người đàn ông đang đứng bên cạnh một cái.
Phó Yến: "Kỷ tổng của các em hình như tâm trạng không được tốt lắm."
Kiều Nhân: "..."
Cô đã nhìn ra được.
Cửa thang máy mở ra, ba bọn họ vẫn đứng ở chỗ này, bên cạnh liên tục có người đi qua, sau đó rất nhanh, cửa thang máy khép lại sau lưng.
Kiều Nhân yên lặng mấy giây: "Sau đó thì sao ạ?"
-Em nói chuyện cùng là tâm trạng cậu â sẽ tốt lên luôn ý mà.
Phó Yến quơ quơ chìa khóa xe: "Tâm trạng cậu ấy khi không tốt rất dễ mắng chửi người khác."
Kiều Nhân gật đầu một cái: "Kỷ tổng."
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt nhìn lên.
Đúng lúc điện thoại của Kiều Nhân lại đổ chuông.
Một tin nhắn vừa gửi đến.
Hứa Thần Phong: "Anh đang ở dưới tòa soạn của em rồi, xuống đây đi."
Kỷ Hàn Thanh mím môi, tầm mắt thấp xuống, ánh mắt dời từ khuôn mặt cô sang tin nhắn đang hiển thị.
Phó Yến: "Em định đi làm gì?"
-Đến Đại học Y lấy tin tức.
"À." Phó Yến ngập tràn hứng thú gật đầu một cái: "Đáng tiếc là Hàn Thanh không muốn đi, nếu không thì có thể đi cùng với nhau rồi."
Kiều Nhân bĩu môi một cái, trong đầu nghĩ ngàn vạn lần đừng nên đi cùng nhau.
Có Hứa Thần Phong ở bên ngoài, chờ lát nữa có thể bị Kỷ Hàn Thanh nhìn thấy, nói không chừng tâm trạng cả ngày hôm nay của anh đều sẽ không tốt.
Cô lắc điện thoại: "Vậy em đi trước nhé?"
Phó Yến gật đầu.
Kiều Nhân cũng không dám nhìn vào Kỷ Hàn Thanh, cất điện thoại, chạy ra ngoài.
Quả nhiên thấy xe Hứa Thần Phong đang đỗ bên lề đường.
Kiều Nhân vừa mới mở cửa xe ngồi vào, Hứa Thần Phong liền đưa ra một hộp: "Anh nhớ là dì Tống thích uống trà Long Tĩnh."
Hộp trà màu sắc hết sức bắt mắt, màu đỏ rực rỡ, cầm trên tay nặng trĩu.
Kiều Nhân nhẹ gõ hai cái, khẽ mỉm cười: "Mẹ em nhất định sẽ rất vui."
Hứa Thần Phong cũng cười: "Bây giờ đi ra trường sao?"
Tầm mắt anh quét qua máy ảnh trong tay Kiều Nhân: "Đi chạy tin à?"
-Nghe nói mấy ngày trước trong trường anh có vụ án đầu độc bạn học nên đi qua tìm hiểu tình huống một chút.
Dẫu sao Hứa Thần Phong cũng là giảng viên của trường, mặc dù mới nhậm chức nhưng cũng tìm hiểu được một ít, anh gật đầu: "Cần vào ký túc xá của sinh viên sao?"
Kiều Nhân gật đầu một cái.
Dừng một chút, cô lại thở dài: "Nghe nói là ký túc không cho phép con gái vào."
Bên trong xe oi bức, Kiều Nhân lại không quá thích điều hòa trong xe, cô hạ cửa kính xuống, ngẩng đầu hỏi anh: "Giáo sư Hứa có thể dẫn em vào sao?"
Dĩ nhiên —— không thể.
Biểu cảm Kiều Nhân lập tức sầm xuống phân nửa, Hứa Thần Phong nhếch môi, tầm mắt liếc nhìn cửa sổ sau lưng Kiều Nhân một cái, sau đó không đợi Kiều Nhân nói mấy câu năn nỉ với anh, anh đột nhiên "A" một tiếng: "Em đi cùng cậu ta về thành Bắc à?"
Kiều Nhân sửng sốt một chút: "Ai ạ?"
-Thời điểm em ở Hàng Châu lần trước đó, đi cùng cậu ta còn gì.
Hứa Thần Phong đưa tay qua, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Kiều Nhân một cái, nói ra suy nghĩ không rõ: "Trông cậu ta thật giống như là không vừa mắt với anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook