Con Thuyền Trống
-
Chương 15: Mặc kệ tôi
Hôm đó tôi không ngủ trên sa lông
Là tôi để tên giết người lọt vào trường.
Khi đám trẻ trường Cây Mận tập diễn thì cổng trường đang mở ra, và bấy giờ là lúc tan học, những đứa nhỏ nào không có tiết mục thì lần lượt được đón về, cứ mãi đóng mở cổng thế rất bất tiện, vì vậy mới mở hẳn ra.
Hơn nữa bởi vì cánh cổng đối diện với một cái hẻm nhỏ, không có ô tô qua lại, nên có đứa bé nào chạy ra vài bước cũng không sao. Hơn nữa đám trẻ lớp tôi rất ngoan, hiếm khi chạy lung tung, với chẳng ai than phiền việc mở cổng gì cả.
Nhiều ông bố bà mẹ cũng đậu xe trước cổng, gọi ới một tiếng là mấy đứa nhóc trong nhà sẽ vội vàng chào tôi rồi hớn hở vọt đi.
Tên sát nhân ngang nhiên bước vào cổng chính như thế, lúc đó trong sân trường chỉ có mỗi một người giáo viên là tôi.
Tôi không ngăn hắn lại, chỉ chào đón theo thói quen: "Anh là ba của bé nào vậy?" Vừa dợm bước lại gần, nhưng hắn đã lập kế hoạch sẵn độc ác từ trước rồi, không đếm xỉa đến tôi mà nhỏ tiếng lầu bầu gì đó, rút ra con dao từ túi quần rộng thùng thình.
Tôi nghĩ rằng, nếu ngày đó tôi chợt kỹ tính đóng cổng lại thì tốt biết bao, để từng vị phụ huynh thò đầu ra lan can xác nhận tên con mình như khách đến thăm tù, hoặc là cảm thấy ngạc nhiên khi trông thấy một ông bố đi đón con rồi chạy qua hỏi này nọ — tôi không có tính cảnh giác quá cao. Ở cái huyện Năng này, một ông bố tới đón con cái một lần trong tháng thì cũng được xem là nhiều rồi, vậy mà tôi không phát hiện điều gì bất thường cả.
Tôi khó thoát khỏi trách nhiệm trong cái chết của Trịnh Ninh Ninh.
Vả lại lúc đó tôi chẳng làm được trò trống gì ra hồn.
Sắc mặt Cam Linh vẫn như thường, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt tôi, vẫn là vẻ lạnh nhạt bấy lâu.
"Cô Tiểu Khương... tôi không có tư cách kết án cô." Miệng Cam Linh mấp máy như lời thầm thì, lại tiếp tục mở thư mục mới ra: "Cô nhìn tiếp xem."
"Tôi không muốn nhìn," tôi quay về lấy chìa khóa và điện thoại, mang giày ra ngoài, "Tôi đói rồi."
Mặc kệ Cam Linh đi hay ở, tôi phóng tới thang máy, tiếng bước chân cô ta vang lên sau lưng tôi, cùng vào thang máy.
Qua một lát, Cam Linh yên lặng ấn thang xuống lầu một. Cái hộp lớn mang tên là thang máy từ từ chìm xuống, Cam Linh nói: "Để tôi mời cô đi ăn."
Tôi liếc xéo cô ta.
Người phụ nữ này ăn dưa chua thừa của tôi, uống bát nước lèo tôi chưa đụng tới, nằm ngủ bậy bạ ngoài hè phố, lại còn chờ tôi mở cửa mới chịu mở điện thoại để tiết kiệm pin, dạo này mua điện thoại mới, rồi còn muốn đãi tôi bữa tối nữa á?
"Thôi quên đi."
"Tôi không phải là ăn mày." Cam Linh vẫn đi đằng sau, ỷ vào đôi chân dài hơn, vóc dáng cao hơn mà tăng tốc độ, nắm lại cổ áo tôi. Cổ họng bị siết chặt, lại là chiêu cũ rích này chứ, tôi bị buộc phải đứng lại.
"Tôi không thể nói được, Cam Linh, cô đừng có theo tôi nữa. Kẻ gây án là ai đã không còn quan trọng nữa, hắn đã ngồi tù rồi, pháp luật đã trừng phạt hắn rồi. Cô chụp nhiều đàn ông như vậy tôi cũng không nhận ra, mà chụp vậy cũng không tìm được. Tôi có giúp đi chăng nữa thì cô vẫn không tìm được đâu! Thôi bỏ đi!"
Lời mời tôi ăn cơm tối của Cam Linh vợi đi trên khuôn mặt, cô ta dần trở nên lạnh lùng và cứng rắn như pho tượng đá. Chúng tôi đứng cạnh nhau ở lối vào tòa nhà số một, tóc người phụ nữ kia phơ phất theo gió. Mái đầu hoa râm như đám cỏ khô héo được buộc lại bởi sợi thun đen, nếu xõa ra thì những lọn tóc sẽ vừa vặn lướt qua đầu vai. Khuôn mặt cô ta không có nếp nhăn nào, lại còn sở hữu một đôi mắt rạng ngời, con ngươi lúc nào cũng có lửa giận thiêu đốt, đôi môi mím chặt, hai gò má gầy rộc đến hóp lại.
"Cô Tiểu Khương này," giọng Cam Linh trầm xuống, từ tốn đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ còn tìm cô."
Câu này không có ý đe dọa gì, chỉ là bình thản nói ra một sự thật. Một kẻ rình mò có thể đến quấy rối tôi mọi lúc mọi nơi nói ra lời này mà tỉnh như ruồi, còn có vẻ rất chắc ăn. Cánh cửa nhà tôi hẳn là bị cô ta gõ đến tổn thọ hai mươi năm luôn rồi, cô ta như con linh cẩu ngoạm chặt vào một bộ mặt mơ hồ mãi không chịu nhả, hàm răng cắm sâu vào cái bí mật tôi không thể bật mí, muốn đào ra chân tướng từ trong tim gan phèo phổi của tôi.
Cam Linh mời tôi ăn cơm tối không được, mà là tôi đãi cô ta. Tôi dẫn Cam Linh đi ăn mì, trong tô có trứng kho và rau thơm. Chúng tôi ngồi mặt đối mặt, không ai bắt đầu trước, cuối cùng Cam Linh thúc giục: "Ăn đi cô Tiểu Khương."
Chúng tôi cùng nâng đũa, khi ăn không ai nói câu nào, tôi đưa lọ dấm qua cho Cam Linh đổ vào món dưa chua. Trong lúc đang ăn, điện thoại Cam Linh sáng lên, tôi thấy có tin nhắn WeChat tới. Cam Linh chỉ lướt mắt nhìn qua, tiếp tục ăn, tốc độ nhanh hơn trông thấy. Cuối cùng khi cái tô chỉ còn miếng nước sót lại, cô ta múc thêm muỗng nước mì vào, rồi mới lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Tôi nắm đôi đũa, ý đồ nhiều chuyện rõ như ban ngày. Cam Linh trả lời xong, thổi thổi mấy cọng ngò trên nước mì, thấy tôi còn nhìn cô ta chăm chú, thản nhiên nói: "Có người chết."
Tôi kinh ngạc nhướng mi, Cam Linh bổ sung: "Tôi đi khóc tang, công việc này kiếm cũng khá."
"Cô làm nghề này à?"
"Tôi không có mặt trong đám tang Ninh Ninh." Cam Linh bưng tô lên, chầm chậm húp nước mì.
Cái tô trước mặt tôi đầy ắp sợi mì sền sệt nằm chồng chéo lên nhau, bên trên có đầy đủ rau thơm, hành ngò, được chan nước súp màu xì dầu sóng sánh, tỏa ra hương thơm nức mũi.
Đôi đũa hạ xuống, thật lâu không gắp món gì lên.
"Tại sao vậy? Tại sao cô không có ở đây thế?"
Đôi đũa gác ngang trên tô mì, Cam Linh không trả lời, chỉ vươn tay lấy đôi đũa của tôi cắm lại vào tô.
"Ăn đi cô Tiểu Khương, chuyện này không liên can gì tới cô."
Tôi không muốn buông tha Cam Linh, lấy đũa gạt rau thơm, hành ngò sang một bên, chọc vào cái trứng gà: "Con bé đã mất bảy năm cô mới biết tin... Cô ly hôn lập gia đình mới, không quan tâm gia đình cũ à?"
Cam Linh chỉ tiếp tục húp tô mì, nước trôi qua cổ họng kêu rột rột. Cô ta thờ ơ nghe câu hỏi của tôi, đặt cái chén không xuống, sắp lại đôi đũa ngay ngắn, đứng dậy vỗ vai tôi: "Đi đây."
Quán mì tấp nập người ra vào, Cam Linh vừa đi thì một người đàn ông vạm vỡ lập tức hạ mông xuống lấp chỗ, nhận một tô mì lớn, trên mặt có đậu hủ khô, trứng gà, xúc xích rồi bỏ thêm cả dĩa dưa chua vào, và cuối cùng là vung tay rưới mạnh lọ dấm vào tô.
Tôi đứng dậy tính tiền, rời đi quán mì tràn đầy hơi nước, gió đêm lạnh lẽo làm cả người tôi run lên nhè nhẹ.
Tôi ôm cánh tay đứng ở lề đường rồi đi mấy bước, rảo qua cái hẻm nhỏ vào khu dân cư Giai Hưng, vẫn tiếp tục nâng bước chân, đi qua trạm chuyển phát nhanh, bệnh viện thú y, tiệm sửa xe mới chịu ngừng, rồi quay trở lại, bước ngang qua cửa hàng hải sản, tiệm tạp hóa, quán ăn vặt, dạo qua cả một khu phố mới lấy lại bình tĩnh.
Ngoái lại đằng sau, không biết Cam Linh đi theo sau tôi từ lúc nào, cô ta mặc cái áo hoodie dày nên chẳng sợ lạnh chút nào. Cam Linh đứng cách tôi khoảng mười bước chân, không xa cũng không gần, thấy tôi đứng lại, cô ta cũng dừng chân, hếch cằm về tòa nhà thứ ba khu Giai Hưng.
"Ban đêm cô cũng đi chụp ảnh à?" Tôi thắc mắc.
Cam Linh vẫn chỉ chỉ vào khu Giai Hưng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Quay về đi."
"Chi vậy? Tôi cũng ngủ ngoài đường đó, mặc kệ tôi."
"Có mấy tay bợm nhậu ở đây." Cam Linh nói.
Dĩ nhiên là tôi biết có mấy ông say xỉn, tôi còn biết họ đi tiểu bậy khắp nơi, vách tường ở mặt sau khu phố chúng tôi đầy những kiệt tác của bọn họ. Trong đêm hôm khuya khoắt nếu có tiếng hát nghêu ngao vang lên thì chắc mười mươi là có kẻ uống say, huyện Năng có hẳn nhãn hiệu rượu tự ủ riêng, mỗi tiệm tạp hóa ở đây đều trữ sẵn thùng rượu to tướng. Bây giờ là thời điểm những tên nát rượu chìm đắm trong hơi men với cái bình không rời tay, lắc lư trong màn đêm vô định, không ai dám cho vợ con mình ra ngoài vào buổi tối.
"Mặc xác tôi."
"Hôm đó tôi không có ngủ trên sa lông."
Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể quay lại Giai Hưng. Đến khi cách nhau qua ngưỡng cửa, Cam Linh mới chịu rời đi, tôi có cảm giác như là đứa nhóc nổi loạn bị ba mẹ cấm ra đường sau chín giờ rưỡi tối.
—
Sau cánh gà:
Ed: Chà, bà Linh bắt đầu nhẹ nhàng hơn rồi kìaaaa.
Khương Thỏ Con: Làm gì có! Lúc này chị ấy còn nhìn tôi chằm chằm, hung dữ lắm nè!
Cam Sói Lớn: Thế ai đưa em về nhà đấy? Dám ngủ ngoài đường không?
Là tôi để tên giết người lọt vào trường.
Khi đám trẻ trường Cây Mận tập diễn thì cổng trường đang mở ra, và bấy giờ là lúc tan học, những đứa nhỏ nào không có tiết mục thì lần lượt được đón về, cứ mãi đóng mở cổng thế rất bất tiện, vì vậy mới mở hẳn ra.
Hơn nữa bởi vì cánh cổng đối diện với một cái hẻm nhỏ, không có ô tô qua lại, nên có đứa bé nào chạy ra vài bước cũng không sao. Hơn nữa đám trẻ lớp tôi rất ngoan, hiếm khi chạy lung tung, với chẳng ai than phiền việc mở cổng gì cả.
Nhiều ông bố bà mẹ cũng đậu xe trước cổng, gọi ới một tiếng là mấy đứa nhóc trong nhà sẽ vội vàng chào tôi rồi hớn hở vọt đi.
Tên sát nhân ngang nhiên bước vào cổng chính như thế, lúc đó trong sân trường chỉ có mỗi một người giáo viên là tôi.
Tôi không ngăn hắn lại, chỉ chào đón theo thói quen: "Anh là ba của bé nào vậy?" Vừa dợm bước lại gần, nhưng hắn đã lập kế hoạch sẵn độc ác từ trước rồi, không đếm xỉa đến tôi mà nhỏ tiếng lầu bầu gì đó, rút ra con dao từ túi quần rộng thùng thình.
Tôi nghĩ rằng, nếu ngày đó tôi chợt kỹ tính đóng cổng lại thì tốt biết bao, để từng vị phụ huynh thò đầu ra lan can xác nhận tên con mình như khách đến thăm tù, hoặc là cảm thấy ngạc nhiên khi trông thấy một ông bố đi đón con rồi chạy qua hỏi này nọ — tôi không có tính cảnh giác quá cao. Ở cái huyện Năng này, một ông bố tới đón con cái một lần trong tháng thì cũng được xem là nhiều rồi, vậy mà tôi không phát hiện điều gì bất thường cả.
Tôi khó thoát khỏi trách nhiệm trong cái chết của Trịnh Ninh Ninh.
Vả lại lúc đó tôi chẳng làm được trò trống gì ra hồn.
Sắc mặt Cam Linh vẫn như thường, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt tôi, vẫn là vẻ lạnh nhạt bấy lâu.
"Cô Tiểu Khương... tôi không có tư cách kết án cô." Miệng Cam Linh mấp máy như lời thầm thì, lại tiếp tục mở thư mục mới ra: "Cô nhìn tiếp xem."
"Tôi không muốn nhìn," tôi quay về lấy chìa khóa và điện thoại, mang giày ra ngoài, "Tôi đói rồi."
Mặc kệ Cam Linh đi hay ở, tôi phóng tới thang máy, tiếng bước chân cô ta vang lên sau lưng tôi, cùng vào thang máy.
Qua một lát, Cam Linh yên lặng ấn thang xuống lầu một. Cái hộp lớn mang tên là thang máy từ từ chìm xuống, Cam Linh nói: "Để tôi mời cô đi ăn."
Tôi liếc xéo cô ta.
Người phụ nữ này ăn dưa chua thừa của tôi, uống bát nước lèo tôi chưa đụng tới, nằm ngủ bậy bạ ngoài hè phố, lại còn chờ tôi mở cửa mới chịu mở điện thoại để tiết kiệm pin, dạo này mua điện thoại mới, rồi còn muốn đãi tôi bữa tối nữa á?
"Thôi quên đi."
"Tôi không phải là ăn mày." Cam Linh vẫn đi đằng sau, ỷ vào đôi chân dài hơn, vóc dáng cao hơn mà tăng tốc độ, nắm lại cổ áo tôi. Cổ họng bị siết chặt, lại là chiêu cũ rích này chứ, tôi bị buộc phải đứng lại.
"Tôi không thể nói được, Cam Linh, cô đừng có theo tôi nữa. Kẻ gây án là ai đã không còn quan trọng nữa, hắn đã ngồi tù rồi, pháp luật đã trừng phạt hắn rồi. Cô chụp nhiều đàn ông như vậy tôi cũng không nhận ra, mà chụp vậy cũng không tìm được. Tôi có giúp đi chăng nữa thì cô vẫn không tìm được đâu! Thôi bỏ đi!"
Lời mời tôi ăn cơm tối của Cam Linh vợi đi trên khuôn mặt, cô ta dần trở nên lạnh lùng và cứng rắn như pho tượng đá. Chúng tôi đứng cạnh nhau ở lối vào tòa nhà số một, tóc người phụ nữ kia phơ phất theo gió. Mái đầu hoa râm như đám cỏ khô héo được buộc lại bởi sợi thun đen, nếu xõa ra thì những lọn tóc sẽ vừa vặn lướt qua đầu vai. Khuôn mặt cô ta không có nếp nhăn nào, lại còn sở hữu một đôi mắt rạng ngời, con ngươi lúc nào cũng có lửa giận thiêu đốt, đôi môi mím chặt, hai gò má gầy rộc đến hóp lại.
"Cô Tiểu Khương này," giọng Cam Linh trầm xuống, từ tốn đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ còn tìm cô."
Câu này không có ý đe dọa gì, chỉ là bình thản nói ra một sự thật. Một kẻ rình mò có thể đến quấy rối tôi mọi lúc mọi nơi nói ra lời này mà tỉnh như ruồi, còn có vẻ rất chắc ăn. Cánh cửa nhà tôi hẳn là bị cô ta gõ đến tổn thọ hai mươi năm luôn rồi, cô ta như con linh cẩu ngoạm chặt vào một bộ mặt mơ hồ mãi không chịu nhả, hàm răng cắm sâu vào cái bí mật tôi không thể bật mí, muốn đào ra chân tướng từ trong tim gan phèo phổi của tôi.
Cam Linh mời tôi ăn cơm tối không được, mà là tôi đãi cô ta. Tôi dẫn Cam Linh đi ăn mì, trong tô có trứng kho và rau thơm. Chúng tôi ngồi mặt đối mặt, không ai bắt đầu trước, cuối cùng Cam Linh thúc giục: "Ăn đi cô Tiểu Khương."
Chúng tôi cùng nâng đũa, khi ăn không ai nói câu nào, tôi đưa lọ dấm qua cho Cam Linh đổ vào món dưa chua. Trong lúc đang ăn, điện thoại Cam Linh sáng lên, tôi thấy có tin nhắn WeChat tới. Cam Linh chỉ lướt mắt nhìn qua, tiếp tục ăn, tốc độ nhanh hơn trông thấy. Cuối cùng khi cái tô chỉ còn miếng nước sót lại, cô ta múc thêm muỗng nước mì vào, rồi mới lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Tôi nắm đôi đũa, ý đồ nhiều chuyện rõ như ban ngày. Cam Linh trả lời xong, thổi thổi mấy cọng ngò trên nước mì, thấy tôi còn nhìn cô ta chăm chú, thản nhiên nói: "Có người chết."
Tôi kinh ngạc nhướng mi, Cam Linh bổ sung: "Tôi đi khóc tang, công việc này kiếm cũng khá."
"Cô làm nghề này à?"
"Tôi không có mặt trong đám tang Ninh Ninh." Cam Linh bưng tô lên, chầm chậm húp nước mì.
Cái tô trước mặt tôi đầy ắp sợi mì sền sệt nằm chồng chéo lên nhau, bên trên có đầy đủ rau thơm, hành ngò, được chan nước súp màu xì dầu sóng sánh, tỏa ra hương thơm nức mũi.
Đôi đũa hạ xuống, thật lâu không gắp món gì lên.
"Tại sao vậy? Tại sao cô không có ở đây thế?"
Đôi đũa gác ngang trên tô mì, Cam Linh không trả lời, chỉ vươn tay lấy đôi đũa của tôi cắm lại vào tô.
"Ăn đi cô Tiểu Khương, chuyện này không liên can gì tới cô."
Tôi không muốn buông tha Cam Linh, lấy đũa gạt rau thơm, hành ngò sang một bên, chọc vào cái trứng gà: "Con bé đã mất bảy năm cô mới biết tin... Cô ly hôn lập gia đình mới, không quan tâm gia đình cũ à?"
Cam Linh chỉ tiếp tục húp tô mì, nước trôi qua cổ họng kêu rột rột. Cô ta thờ ơ nghe câu hỏi của tôi, đặt cái chén không xuống, sắp lại đôi đũa ngay ngắn, đứng dậy vỗ vai tôi: "Đi đây."
Quán mì tấp nập người ra vào, Cam Linh vừa đi thì một người đàn ông vạm vỡ lập tức hạ mông xuống lấp chỗ, nhận một tô mì lớn, trên mặt có đậu hủ khô, trứng gà, xúc xích rồi bỏ thêm cả dĩa dưa chua vào, và cuối cùng là vung tay rưới mạnh lọ dấm vào tô.
Tôi đứng dậy tính tiền, rời đi quán mì tràn đầy hơi nước, gió đêm lạnh lẽo làm cả người tôi run lên nhè nhẹ.
Tôi ôm cánh tay đứng ở lề đường rồi đi mấy bước, rảo qua cái hẻm nhỏ vào khu dân cư Giai Hưng, vẫn tiếp tục nâng bước chân, đi qua trạm chuyển phát nhanh, bệnh viện thú y, tiệm sửa xe mới chịu ngừng, rồi quay trở lại, bước ngang qua cửa hàng hải sản, tiệm tạp hóa, quán ăn vặt, dạo qua cả một khu phố mới lấy lại bình tĩnh.
Ngoái lại đằng sau, không biết Cam Linh đi theo sau tôi từ lúc nào, cô ta mặc cái áo hoodie dày nên chẳng sợ lạnh chút nào. Cam Linh đứng cách tôi khoảng mười bước chân, không xa cũng không gần, thấy tôi đứng lại, cô ta cũng dừng chân, hếch cằm về tòa nhà thứ ba khu Giai Hưng.
"Ban đêm cô cũng đi chụp ảnh à?" Tôi thắc mắc.
Cam Linh vẫn chỉ chỉ vào khu Giai Hưng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Quay về đi."
"Chi vậy? Tôi cũng ngủ ngoài đường đó, mặc kệ tôi."
"Có mấy tay bợm nhậu ở đây." Cam Linh nói.
Dĩ nhiên là tôi biết có mấy ông say xỉn, tôi còn biết họ đi tiểu bậy khắp nơi, vách tường ở mặt sau khu phố chúng tôi đầy những kiệt tác của bọn họ. Trong đêm hôm khuya khoắt nếu có tiếng hát nghêu ngao vang lên thì chắc mười mươi là có kẻ uống say, huyện Năng có hẳn nhãn hiệu rượu tự ủ riêng, mỗi tiệm tạp hóa ở đây đều trữ sẵn thùng rượu to tướng. Bây giờ là thời điểm những tên nát rượu chìm đắm trong hơi men với cái bình không rời tay, lắc lư trong màn đêm vô định, không ai dám cho vợ con mình ra ngoài vào buổi tối.
"Mặc xác tôi."
"Hôm đó tôi không có ngủ trên sa lông."
Tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể quay lại Giai Hưng. Đến khi cách nhau qua ngưỡng cửa, Cam Linh mới chịu rời đi, tôi có cảm giác như là đứa nhóc nổi loạn bị ba mẹ cấm ra đường sau chín giờ rưỡi tối.
—
Sau cánh gà:
Ed: Chà, bà Linh bắt đầu nhẹ nhàng hơn rồi kìaaaa.
Khương Thỏ Con: Làm gì có! Lúc này chị ấy còn nhìn tôi chằm chằm, hung dữ lắm nè!
Cam Sói Lớn: Thế ai đưa em về nhà đấy? Dám ngủ ngoài đường không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook