Con Thuyền Trống
-
33: Thật Sự Rất Khó Để Là Chính Mình
Quá khứ của Khương Tiểu Hồi
Cam Linh nhận việc ở siêu thị Gia Hưng nhanh như chớp, buổi tối trắng trợn mang về phúc lợi của nhân viên.
Ở nơi tôi không thể nhìn thấy thì Cam Linh vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn, bận rộn cả ngày lẫn đêm.
Quầng thâm dưới đôi mắt cô ấy ngày càng đậm, làm cho khuôn mặt càng có vẻ u ám như Thạch Cơ Nương Nương (1).
Cam Linh lấy mũi chân móc cái ghế lại đây, ngồi khoanh tay đối diện tôi: "Cô bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi."
"Nhưng mà cô ấy đã kể hết cho tôi rồi...!Cô ấy còn hỏi tôi..."
"Vậy cô ủng hộ cô ta à? Vụ bắt cá hai tay ấy."
Tôi cứ ngần ngừ mãi, cuối cùng lắc đầu rất khẽ.
"Cô thấy đó." Cam Linh phán, hất cằm ra hiệu tôi tự suy nghĩ đi.
Chỉ chốc lát là tôi sáng mắt ra: "Ý cô là thật ra cô ấy chỉ muốn nghe câu đồng tình khi tâm sự với tôi phải không?"
"Đúng đó."
Tôi hiểu ra rồi.
Nhưng Chu Nhị Đình là bạn của tôi, tôi đắn đo hết mọi ngóc ngách, nhớ lại đủ chuyện trong hiện tại và quá khứ nhằm tìm được vài chứng cứ để thuyết phục bản thân, may sao những lời kể vừa nãy cũng có sức nặng nhất định trong việc bảo vệ quan điểm của cô ấy.
Cam Linh không cho tôi thời gian nghĩ tường tận, đá vào khung giường: "Tôi đến gặp cô trực tiếp là để hỏi chừng nào thì cô mới nói cho tôi vậy?"
"Cái gì thế?"
"Chuyện kẻ gây án đó."
"Tôi sẽ nói cho cô...!chờ tôi..." Tôi kéo căng thanh thước cuộn thời gian, chưa chọn được khoảng nào cụ thể thì Cam Linh đã nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Cô nuốt vào bụng chờ đến lúc trời sụp, chờ đến hết đời luôn đi cho rồi!"
"Không có...!Tôi..." Tôi cũng không biết nên nói với Cam Linh thế nào nữa.
"Tháng này hả?" Cam Linh như đang cò kè với tôi, thấy tôi lắc đầu thì thư thả hơn một tí: "Vậy thì tháng sau à?"
"Năm sau đi..." Tôi ngập ngừng ngóng nhìn đối phương, Cam Linh bật phắt dậy, tôi che đầu cuộn tròn trên giường, đối phương chỉ bất ngờ ụp chăn lên người tôi.
"Cô cứ trốn xem, tháng giêng năm sau mà cô không nói là tôi giết cô." Ngón tay Cam Linh chọc thật nhẹ vào mặt tôi qua lớp chăn, còn tôi bị trùm kín mít không thể thốt ra lời nào.
Cam Linh lại xốc chăn lên: "Ký tên ấn dấu tay đi, cô phải giữ lời đó."
"Giữ, giữ, nhất định là tôi sẽ giữ lời mà." Trước khi qua năm sau, tôi cần hoàn toàn tin được rằng Cam Linh sẽ không đi giết người, nên tôi phải biết được thật nhiều thông tin về cô ấy, về Trịnh Ninh Ninh, và về rất nhiều việc liên quan đến gia đình họ.
Cam Linh buông tay ra: "Được, vậy cô lặp lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại."
Tôi bị buộc phải nói vào điện thoại: "Tôi, Khương Tiểu Hồi, chắc chắn sẽ nói cho Cam Linh về kẻ sát nhân vào tháng một năm hai ngàn không trăm hai mươi ba."
Đối phương vừa lòng hả dạ lưu lại dữ liệu: "Thế tôi đây không quấy rầy cô nữa...!Đợi đến tháng giêng năm sau..."
Ơ kìa? Tôi cuống quýt nhảy vào: "Vậy năm nay cô không tới tìm tôi nữa sao?"
Lúc trước không phải cô ấy còn làm căng làm dữ muốn chết à, sao tôi chỉ buông câu hứa hẹn đầu môi thôi mà cô ấy đã thả tôi tự do thế này? Lỡ đâu tôi chạy trốn đi nơi khác thì làm sao!
Cam Linh hơi sững ra, cuốn cái chăn lại rồi chồng lên lòng bàn chân tôi: "Rời giường đi cô, ngủ đến độ bị ngố rồi hả."
"Câu đảo ngược sao...!cô là người Sơn Đông à (2)?" Tôi hối hả bắt lấy cơ hội chót để đào thêm chút thông tin, còn Cam Linh thì đặt một tay dưới cánh tay tôi, gạt tôi xuống như gạt ra con chó chết.
"Không phải! Mắc mớ gì đến cô, bớt tọc mạch đi."
"Cô thật sự yên tâm vậy sao? Lỡ đâu tôi trốn mất..."
"Tôi chưa có nói là sẽ không tới."
Dường như Cam Linh hơi mệt mỏi, đẩy tôi từ trên giường ra ghế xong thì ngồi bên mép giường.
Cô ấy luồn ngón tay vào giữa tóc vuốt vài cái, ngẩng đầu liếc tôi, vẻ mặt chần chừ muốn nói điều gì đó, rồi lại dùng ngón tay chải tóc, lại nhìn tôi thêm một lát, cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi cũng bắt đầu hoảng hốt: "Vậy cô nói cô không làm phiền tôi..."
"Cô khùng hả."
Tôi không nói nữa.
Lúc đầu thì tôi né Cam Linh như né tà, bây giờ thì y hệt đứa bị chứng Stockholm cứ nài nỉ người ta đến tìm mình (3) - nhưng tôi không được trông chờ à, nếu lỡ cô ấy lén đeo bám người khác, quyết định lật lọng giết người thì tôi phải làm sao đây? Nhưng mà nửa năm này tôi sẽ không cung cấp thông tin kẻ sát nhân cho người ta, người ta có lý do gì tới tìm tôi đâu?
Ôi.
Vì thế, tôi cất tiếng hỏi: "Vậy, vậy nếu không thì...!tôi đi tìm cô đi?"
Núi không đến với tôi, thì tôi đi theo núi vậy (4).
Cam Linh vò tóc càng mạnh hơn nữa, mái tóc hoa râm kia giống như tấm vải sọc bị chà đi xát lại thật nhiều lần, màu sắc và hoa văn thay đổi ba bốn lượt, và dừng lại khi bị Cam Linh kéo căng ra.
Cuối cùng, Cam Linh lên tiếng: "Cô thật sự là...!tùy ý cô đi, cô muốn thế nào cũng được."
"Ừm, vậy cô vẫn còn ở huyện Năng phải không?"
"Ừ."
"Được rồi."
—
Thông báo: Mình đang làm một thí nghiệm dài hơi: kể từ lần đăng sau, trong khoảng 12-36 giờ đầu tiên thì chương mới sẽ có nội dung khác hoàn toàn, hoặc là lặp lại chương cũ (thời gian có thể xê xích một chút).
Điều này có thể hơi bất tiện, mong các bạn thông cảm nhé:D
—
Cam Linh ném cho tôi ánh mắt vừa xem thường vừa bó tay.
Rõ ràng cô ấy lấy được bản ghi âm lời hứa của tôi, nhưng mà cứ như là bị thua trận, kéo lê cái đuôi nặng nề đang cụp xuống lúc rời đi, tiếng đóng cửa cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Từ cửa sổ nhìn xuống, có bóng dáng một người phụ nữ với cõi lòng nặng trĩu bước ra cửa khu dân cư, tôi niết kính cửa sổ ra tiếng kin kít cọt kẹt làm lồng tiếng cho Cam Linh, như thể cô ấy đang đi giày con nít vậy.
Có dạo đám nhỏ chết mê chết mệt với loại giày có đèn dưới đế, lại còn có thể phát ra nhiều loại âm thanh, trông rất là vui tai thích mắt.
Lúc tôi còn dạy ở trường Cây Mận, trong lớp có một cô bé và hai cậu nhỏ mang loại giày này, ánh sáng lấp loáng dưới chân, khi chạy còn phát ra tiếng động.
Trong giờ học, tụi nhỏ không cưỡng lại sự hào hứng mà liên tục đạp vào ghế, cúi đầu xuống phía dưới gầm bàn, dẫm chân mấy cái là đèn lại lóe sáng, mặt mấy đứa nhỏ ai nấy đều bừng cả lên.
Sang tuần thứ hai thì có nhiều đứa trẻ mang loại giày này hơn, trào lưu nhanh chóng lan rộng thêm.
Có điều loại giày này rất dễ hư, cho nên chẳng mấy chốc là ánh sáng từ tất cả các đôi giày đều tắt ngóm như là có hẹn trước với nhau, và rồi trào lưu lụi tàn.
Mùa xuân năm nay phong trào này lại sống dậy ở trường Ánh Sáng, cô bé Nghệ Hàm dẫn đầu xu hướng thời trang với đôi giày phát sáng, đồng thời còn cao cấp hơn trước đây ở chỗ chỉ cần chạm vào nút ở đế giày là ca khúc "Let it go" sẽ vang lên.
Trào lưu này đã phổ biến từ khi tôi còn là đứa nhỏ, rồi vẫn lưu hành đến tận bây giờ.
Cậu bạn tiểu học ngồi cùng bàn với tôi mang đôi giày thể thao màu đen có thể phát sáng và lôi kéo tầm mắt của tôi; trong khi tôi chỉ có đôi giày vải đen bà ngoại làm cuộn tròn quanh ngón chân, tôi có cảm giác dường như đôi chân mình mờ xỉn đi trong ánh sáng hút mắt kia.
Tôi vác sự ghen tỵ đối với đứa trẻ khác về nhà, dọn trống cặp sách đi, và đồng thời cũng dốc bầu cảm xúc mình rỗng không.
Biết ơn tất cả những gì mình có, đồng thời không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, đây là nguyên tắc của gia đình tôi.
"Biết đủ là hạnh phúc", tôi hiểu đó là điều tốt.
Gia đình tôi được trời phú cho khả năng có thể gánh vác được đủ loại chi phí trong cuộc sống.
Chúng tôi nhận thầu một vườn cây ăn trái sum suê, quả mơ to sai trái đầy sân, mỗi năm tiền lời từ thu hoạch lên tới năm mươi ngàn tệ, đó là con số cực kỳ ghê gớm (5).
Nhưng ba mẹ tôi lấy khoản đó làm tiền tiết kiệm, rồi lại cho rất nhiều người mượn mà không hề thu một đồng lợi tức nào một cách khó hiểu.
Ba mẹ tôi là người tốt bụng, tất cả các cô dì chú bác tới vay tiền cũng là người tử tế, tuy rằng có khi không trả được nợ, nhưng họ luôn thay chúng tôi lo lắng chăm nom việc của vườn ăn quả, và còn chia sẻ chỉ đồ tốt trong chính nhà mình cho chúng tôi.
Chúng tôi được Đức Chúa ban phước, những quả mơ trong vườn rất to và căng tròn, nước mơ rơi vãi khắp nơi.
Những quả mơ lớn cỡ nắm tay đặt trong thùng thế nào cũng không bị dập, và nếu chọn bất kỳ trái nào bổ ra cũng sẽ không có sâu bên trong.
Tôi được lớn lên trong sự dư dật đủ đầy, từ lúc chào đời trong mùi thì là nồng đượm đến nay thì tôi chưa từng thăm lại bệnh viện, không dạo qua cửa tiệm quần áo, vì có người đến cho tôi quần áo con gái họ, mà bà ngoại tôi cũng biết may đồ vá áo.
Thức ăn thức uống nhà tôi không thiếu thốn gì, tôi cũng không phải xoắn xuýt bất an chờ ngoài cửa phòng học để nghĩ cách nói với thầy cô rằng mình không đóng được học phí hay các khoản phụ phí khác.
Với tôi thì đôi giày phát sáng kêu kin kít kia vẫn luôn là đồ vật thuộc về một thế giới khác, thế giới đó không có hào quang của Đức Chúa, mà chỉ có thể dựa vào ánh sáng xa lạ ấy để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn - mãi cho đến khi tôi nhận ra rằng, thế giới của tôi cũng tràn ngập những tiếng vang kẽo kẹt như thế.
Đức Chúa vắng mặt, hai đấng sinh thành tốt đẹp của tôi qua đời chỉ vì không chịu cho một người đàn ông vay tiền, rõ ràng tên kia cũng là tín đồ của Chúa, nhưng lại bị ác quỷ xúi giục leo lên xe ba mẹ tôi và chờ đợi trả thù.
Mọi người xung quanh đều nói chắc chắn là tên đó bị quỷ ám.
Nhưng tôi không tin, tôi bỏ ngang lớp thần học, và nói chuyện với Chúa.
Hà cớ gì mà tín đồ Đức Chúa lại làm chuyện như thế chỉ vì ba ngàn đồng bạc chứ (6)? Tại sao con dân đã trung trinh thờ phụng Người không một lời oán thán hơn hai mươi năm qua mà lại nhận được kết quả thế kia?
Cuộc trò chuyện kéo dài tận ba tháng, tôi lấy rìu chặt đứt cây thập tự trên ngôi mộ, từ ngày đó trở đi không tin vào Đức Chúa nữa.
Bất công, oán hận, tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cam Linh - và cảm nhận đến cực độ sâu sắc.
Nếu cô ấy là con dao giết người sắc lạnh, thì chính tôi đây là vỏ dao bao bọc bên ngoài (7); khi hàn ý bốc ra ngùn ngụt từ cô ấy thì tôi là kẻ biết được trước nhất.
Nhưng tác dụng của tôi là dùng để khuyên can cô ấy chớ có ra khỏi vỏ, chớ có vấy máu, tôi biết trong chớp mắt khi dao đã ra khỏi vỏ rồi, thì kết quả đã không thể cứu chữa được nữa.
Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn muốn nói cho cô ấy biết hung thủ là ai, tôi muốn cho cô ấy được thỏa lòng toại nguyện, vì thế tôi không ngừng tự nhủ với chính mình rằng tôi không thể.
Tôi nhắc nhở bản thân rằng, không được biến thành người mà tôi không biết - thật sự rất khó để là chính mình (8).
====================
Tác giả: # Phần sau: Cam Linh
Chú thích:
(1) Thạch Cơ Nương Nương: hay còn gọi là Thạch Cơ, vốn là một tảng đá hấp thụ linh khí trời đất rồi thành tinh, là vai phản diện trong "Phong thần diễn nghĩa".
Nhân vật Thạch Cơ trong phim "Na Tra truyền kỳ" như thế này:
(2) Người Sơn Đông hay đảo ngược vị trí chủ ngữ, vị ngữ, hay tân ngữ trong câu tùy trường hợp.
Mình tìm được vài ví dụ như sau, vì không biết nên edit ra tiếng Việt như thế nào để làm rõ sự khác biệt, nên mình sẽ để nguyên câu QT ra nhé:
Câu bình thường: Ăn ngon đều không có.
Người Sơn Đông: Ăn ngon đã không có đều.
Câu bình thường: Đây là tình huống như thế nào?
Người Sơn Đông: Tình huống như thế nào đây là?
Câu bình thường: Buổi sáng 11 giờ chúng ta gặp mặt có thể chứ?
Người Sơn Đông sẽ có nhiều cách nói:
Buổi sáng 11 giờ thấy có thể sao chúng ta?
Chúng ta buổi sáng 11 giờ thấy có thể sao?
Chúng ta có thể buổi sáng 11 giờ thấy sao?
Buổi sáng 11 giờ chúng ta có thể chết sao?
Có thể thấy sao ta nhóm buổi sáng 11 giờ?
Buổi sáng 11 giờ chúng ta thấy có thể sao?
Có thể buổi sáng 11 giờ thấy sao chúng ta?
Bình thường: Tôi giữa trưa kỳ thật đã ăn cơm xong.
Người Sơn Đông sẽ có nhiều cách nói:
Kỳ thật đã ăn cơm xong tôi giữa trưa
Kỳ thật tôi đã ăn cơm xong giữa trưa.
Đã ăn cơm xong kỳ thật tôi giữa trưa.
Giữa trưa kỳ thật đã ăn cơm xong tôi.
Ngoài lề: Sơn Đông là tỉnh ven biển phía đông Trung Quốc, tên gọi "Sơn Đông" xuất phát từ vị trí của tỉnh này nằm ở phía đông Thái Hành Sơn.
Tìm hiểu về Sơn Đông thì mình thấy có vài đặc điểm nổi bật sau:
Thứ nhất, Sơn Đông có rất nhiều cảnh đẹp như núi Thái Sơn, núi Lao Sơn, trang viên Mou, hồ Đại Minh, quần đảo Trường Đảo, công viên Baotuquan ở Tế Nam, núi Ngàn Phật, phố cổ Thanh Châu, thành phố biển Thanh Đảo.
Thứ hai, ẩm thực Sơn Đông là một trong tám trường phái ẩm thực lớn, và là một trong bốn nền ẩm thực truyền thống Trung Quốc.
Các món ăn nơi đây mang vị nồng đậm, đặc trưng là nặng mùi hành tỏi, nhất là những món hải sản, người ở đây có sở trường làm món canh và nội tạng động vật.
Món ăn nổi tiếng của Sơn Đông là ốc kho, cá chép chua ngọt, gà hầm Đức Châu, súp sữa ức gà.
Ngoài ra vùng đất này còn nổi tiếng với loại bia Tsingtao (bia Thanh Đảo), là ông lớn nhất nhì Trung Quốc được thành lập năm 1903 bởi một nhóm thương nhân người Đức và Anh.
Đây là loại bia và thường rất được ưa chuộng vì dễ uống, cực kỳ phổ biến trong nội địa và ở cả các tiệm ăn Trung ở nước ngoài.
Thứ ba là về con người và văn hóa.
Đây là quê hương của Khổng Tử, Mạnh Tử, là tỉnh của lễ nghĩa, từ xưa Sơn Đông đã có nhiều tuớng, nhiều kẻ sĩ trung nghĩa.
Hình ảnh của người Sơn Đông nói chung khá tốt, có tinh thần trách nhiệm cao, trung hậu, bộc trực, nặng tình người, trọng hiếu thuận, được văn hoá nhà Nho tôi rèn, đặc biệt coi trọng quan hệ giao tiếp và tôn trọng đẳng cấp.
Ed: dông dài vậy thôi chứ hễ bạn Hồi đoán Cam Linh là người tỉnh nào là toàn trật =))) Tui cũng muốn biết hai bạn là người tỉnh nào lắm đó nha:"> Huyện Năng có thể là gần Tứ Xuyên, món ăn toàn cay, còn quê Cam Linh thì có thể ở tỉnh nào phía Bắc, 1m72 là chiều cao không dễ có được đâu:">
(3) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả trạng thái tâm lý khi nạn nhân bị bắt cóc hoặc bạo hànhi lâu ngày chuyển từ sợ hãi, căm ghét sang thông cảm, quý mến, và muốn bảo vệ chính kẻ bắt cóc, hành hạ mình.
Hội chứng này giúp các nạn nhân giảm nguy cơ bị bạo hành, nhưng cũng khiến họ không muốn hợp tác trong lúc giải cứu hoặc chống lại kẻ bạo hành, vì cho rằng nếu xảy ra sai sót thì sẽ bị tra tấn dã man hơn trước.
Đó cũng là một phần lý do khiến những người gặp phải mối quan hệ độc hại không dám thoát ra.
Cơ chế sinh tồn là nguyên nhân quan trọng tạo nên hội chứng Stockholm.
Nỗi sợ bị gây đau đớn khiến mọi người chọn cách thỏa hiệp, và việc có cảm tình với kẻ bạo hành là một cách giúp não bộ của nạn nhân chống đỡ được những sang chấn.
Trong tình trạng thiếu thốn tình cảm, các nạn nhân dễ lầm tưởng các hành vi quan tâm từ kẻ bạo hành là lòng tốt, hoặc tình yêu.
(4) "Núi không đến với tôi, thì tôi đi theo núi vậy": đây là một câu thành ngữ nổi tiếng xuất phát từ câu chuyện trong tác phẩm "Những bài luận" (Essays - 1625) của Francis Bacon: Mahomet làm mọi người tin rằng ông ta có thể dời núi đến chỗ mình, và họ tập trung lại quanh ông.
Mahomet bắt đầu cầu nguyện, nhưng mãi mà ngọn núi vẫn không dịch chuyển.
Ông không hề nao núng và nói rằng: "Nếu núi không đến với chúng ta, thì chúng ta đi theo núi thôi."
Ý nghĩa của câu nói này là nếu như hoàn cảnh bên ngoài không diễn ra như ý mình muốn, thì con người phải chủ động thay đổi hành động và bản thân để đạt được mục đích.
(5) Mơ Armenia, mơ tây, mơ hạnh hay còn gọi là quả hạnh, có nguồn gốc từ Trung Á, và dần được trồng rộng rãi ở nhiều nước.
Trái mơ có hình dáng và mùi giống với một trái đào nhỏ, thường là màu cam hoặc vàng óng, với bề mặt nhẵn mịn, ít mọng nước, thịt quả chua ngọt, bên trong trái có một hạt vỏ cứng.
50 ngàn tệ: khoảng 167 triệu bên mình.
Nếu chia theo tháng thì được trung bình 4.1 ngàn tệ mỗi tháng, chỉ lớn hơn lương Tiểu Hồi hiện tại hơn 650 tệ.
Mức lương trung bình cả năm thấp nhất trong các tỉnh thành Trung Quốc là Hà Nam, Hắc Long Giang, Thiểm Tây, dao động từ 67-69 ngàn.
Còn nếu nhìn theo ngành, thì Khách sạn và dịch vụ là 50.3 ngàn, Xây dựng 65.5 ngàn, Điện, nước, môi trường, và Sửa chữa đồ gia dụng, dịch vụ khác đều khoảng 60-61 ngàn (từ tradecommissioner.gc.ca, năm 2019).
Theo số liệu trên data.worldbank.org, lấy năm 2010 làm gốc thì chỉ số giá tiêu dùng (Consumer Price Index - CPI) trung bình năm 2000-2010 (lúc Tiểu Hồi 5-15 tuổi) là khoảng 87, năm 2019 là 125, năm 2022 là 131.9.
Có thể thấy vào những năm gần đây thì con số 50 ngàn tệ này rất bình thường, thậm chí còn là thấp hơn trung bình nữa.
Nhưng vào những năm 2000 ở chỗ Tiểu Hồi (có vẻ là vùng quê và đa phần làm nghề nông) thì đây là một số tiền khá lớn, và giá trị của hiện tại có thể là lớn hơn khoảng 50% so với giá trị lúc đó, tức là 50 ngàn hồi đó bằng khoảng 75 ngàn so với hiện tại (lấy CPI 2022 chia CPI 2000).
Ngoài lề: Trang worldbank này có dữ liệu tốt ghê, mình đào ơi là đào mới thấy có chỗ cho dữ liệu của nhiều năm, mừng húm hehe.
Mình để link tham khảo trong comment nha mấy bạn.
(6) 3 ngàn tệ: khoảng 10 triệu bên mình.
(7) Dao và vỏ dao: nguyên văn là đao và vỏ đao (刀, 刀鞘).
Thím Gu Gồ đưa cho mình cả hình dao và kiếm cho từ này, nhưng kiếm thì kiêu kì quá, mình thấy dao hợp với Cam Linh hơn, bình dân, thực dụng và sắc bén, mà cả Tiểu Hồi cũng mềm mại như vỏ dao vậy.
(8) Thật sự rất khó để là chính mình: có thể diễn đạt cách khác là "Là chính mình thật sự rất khó khăn", "Là chính mình là chuyện rất khó".
Đây là câu kết nổi bật nhất trong chương này, nhưng khi edit mình cứ thấy cấn cấn chỗ nào, không được tốt lắm.
Bạn nào có ý gì hay thì góp ý mình nha.
Tấn Giang:
ID Mỹ ngọc Lam Điền - 26/03/2023:
Tôi cứ thắc mắc sao cô giáo Khương lại thánh mẫu như vậy, sao lại có thể liều mạng túm lấy một người phụ nữ xa lạ thế kia, hóa ra là cô ấy sinh ra trong gia đình theo đạo, tôi hiểu rồi.
Vốn dĩ đọc tiểu thuyết thì chẳng cần biết logic gì cả, nhưng mà cái cách viết phơi bày logic trong truyện này của tác giả thật sự khiến tôi điên lên đi được.
Tôi đúng là đứa biết thừa tiểu thuyết chẳng cần logic, nhưng vẫn muốn đi lùng sục logic khắp nơi, nếu tìm không thấy thì lại biến thành người bạn đọc bắt bẻ.
ID Nhĩ Đông Nguyệt Sinh - 10/02/2023:
Chỉ có liên tục suy nghĩ, liên tục đặt ra câu hỏi cho mình thì ta mới có thể không ngừng thấy rõ được chính bản thân mình.
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt - 19/01/2023:
Làm sao mà tác giả lại có thể trực tiếp chạm đến trái tim của người khác trong mỗi một chương như vậy chứ.
ID Tôi cũng ở Pompeii nè - 10/01/2023:
Cảm giác của nhân vật mà chương này tạo ra đúng là chân thật quá đi, điều đó đã đến rồi đó hahaha.
Chú thích: Từ gốc là "代入感", trong QT là "đại nhập cảm thật mạnh", Baidu giải thích là "thay người đọc bằng nhân vật trong tác phẩm", tức là làm cho người đọc có thể cảm nhận được tâm tình, cảm xúc của nhân vật được mô tả trong con chữ.
ID Ly trống - 07/01/2023:
Tôi ngạc nhiên hết sức, tác giả viết hay quá!
ID Yzcd - 04/01/2023:
Tôi đọc chương này vào tháng 1/2023 mà ngơ ngẩn cả người, cảm giác mang đến đúng là chân thật quá.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế - 11/12/2022:
Ôi Tiểu Khương muốn gặp lại chị Cam à.
ID Tiếng gió vù vù - 29/11/2022:
Tín ngưỡng là một cái gì đó rất bí ẩn.
Tôi có thể hiểu việc tin vào điều nào đó để được an ủi, nhưng không thể tin có thứ gì trên đời có thể khiến cuộc đời con người ta suôn sẻ được.
Có người sinh ra đã may mắn, có người sinh ra bất hạnh, mà điều buồn cười là người sinh ra bất hạnh thì lại thường thích tin rằng có thần thánh sẽ cứu vớt họ.
ID Minh Huyễn - 26/10/2022:
Lúc này kẻ sát nhân là cầu nối để hai người thiết lập mối quan hệ với nhau.
Cô Khương có cái cớ là hung thủ để giữ Cam Linh không thoát khỏi cuộc sống của mình; mà tương tự thì Cam Linh cũng cần có một cái cớ để có thể thường xuyên "làm phiền" cô Khương.
Lời hứa "tháng giêng năm sau" đã phá vỡ thế cân bằng mong manh này, buồn lắm thay!
"Mình nên lấy cớ gì tới gặp cô ấy đây."
"Mình nên lấy cớ gì làm cô ấy đến nhỉ."
Hung thủ đã không còn quan trọng nữa, điều gì đã mọc rễ nảy mầm rồi thế? Thật mong chờ ngày điều ấy vươn lên từ mặt đất.
ID Mary bonbon - 18/10/2022:
Ôi chao ký ức lúc nhỏ đã phai nhạt đi bấy lâu giờ lại nhảy ra bộp tôi.
Thưở đó tôi ao ước những đôi giày thể thao phát sáng của những đứa trẻ khác vô cùng, nhưng mẹ tôi lại không chịu mua cho tôi.
Bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn hơi tức giận đó nha hahaha.
ID Ôn Tửu - 25/08/2022:
Là chính mình là chuyện rất khó khăn.
ID Jennierubyjane - 09/08/2022:
Ngọt quá đi hà (có thể nói như vậy không nhỉ).
ID Tiêu Tiêu - 03/08/2022:
Thoạt trông cô Tiểu Khương có vẻ là người mềm mỏng, không nóng nảy và hơi nhẫn nhục chịu đựng, nhưng cô ấy rất cứng đầu với suy nghĩ và lòng tin của mình.
ID X - 29/07/2022:
Chị Linh cạn lời luôn hahaha.
ID Cơm ngon quá xá là ngon - 25/07/2022:
Ồ, thì ra là thế này à?
ID Vũ Nguyệt - 21/07/2022:
Các cô ấy đều bị chuyện này tra tấn khổ sở quá rồi.
ID URBETNG - 19/07/2022:
Thì ra là một cô nữ tu nhỏ sao.
ID dxfonder - 18/06/2022:
Giờ là đổi ngược Tiểu Khương chủ động đòi dính lấy chị Cam nha, còn chị Cam thì cứ mất tự nhiên vò đầu miết, miệng thì ngập ngừng lừng khừng.
Vậy khi nào tiến độ giữa hai người mới tăng tốc được hén?
>> Tác giả trả lời - 18/06/2022:
Thế này còn chưa đủ nhanh hở bác!!!
>> ID dxfonder trả lời - 18/06
Tới chương 35 thì quả nhiên cầu được ước thấy, mà bụng tôi lại càng đói hơn nữa vậy chèn.
ID Ước mơ được nuôi thỏ - 18/06/2022:
"Không thể nói." Thì ra ngay cả Khương Tiểu Hồi cũng cất giấu một biển khổ mênh mông vô tận trong lòng.
Hức hức hức ôi trời ơi.
ID Tiểu Vi - 17/06//2022:
Một số việc xảy ra là có lý do, đó là để cởi bỏ nút thắt ám ảnh trong lòng.
Mặc dù kết quả của các sự việc là như nhau, nhưng dường như sự phát triển của chúng đã được sắp xếp cẩn thận với mục tiêu rõ ràng, chọc thẳng vào điểm đau.
Nếu một người có thể tìm thấy câu trả lời trong nghịch cảnh, thì người ấy sẽ thật sự được tái sinh hoàn toàn.
Mà làm sao người ta lại có thể trồng những quả mơ to, mọng nước mà không có sâu được thế? Có bí quyết gì không nhỉ? Đất đai màu mỡ, khí hậu thích hợp làm tăng sức đề kháng của cây trồng à?
Aizzz...!tôi không trúng xổ số trên Weibo rồi! Thế là lỡ cơ hội được ăn đặc sản quê mình mất tiêu đi chứ.
ID Cọc gỗ - 17/06/2022:
Thế này là chỉnh Cam Linh đến độ câm nín luôn há há há.
Trong mắt tuôi thì cuộc chiến giữa hai người biến thành tán tỉnh ve vãn nhau luôn rồi!
ID Sở Tầm - 17/06/2022:
Thượng thiện nhược thủy.
Dao X Vỏ dao.
Tôi ưng sự kết hợp này rồi đó nha...!mê chữ ê kéo dài luôn í.
ID Cá trong chậu - 17/06/2022:
Khương Tiểu Hồi nói rằng mình không hề thiếu thứ gì, nhưng mà không phải thế.
Rõ ràng cô ấy rất ưa thích những đôi giày phát sáng kia; ba mẹ đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng bầu không khí gia đình như thế sẽ đè nén ham muốn, khắc chế cảm xúc của con trẻ.
Liệu cô ấy đã từng nhìn thấy bản thân trong hình ảnh của Ninh Ninh không, đứa trẻ nép mình trong góc, không được quan tâm thấu hiểu ấy?
ID Phùng Tuyết Liên Mai - 17/06/2022:
Trong lòng Thỏ Con thật sự chứa rất nhiều thứ.
ID nobody - 17/06/2022:
Aaa giờ thì Cam Linh trong tưởng tượng của mị đã biến thành hình ảnh của Thạch Cơ Nương Nương luôn rồi, cứu mị với!
>> Tác giả trả lời -
Oan cho chế Linh quá đi mất!
>> ID _DYKHILY_ trả lời -
Đến cả Thạch Cơ trong đầu tôi cũng biến thành mami của em Xú Quyền Bảo luôn í chứ...
Chú thích: Ừm...!sau một hồi lục lọi thì trực giác stalker mách bảo mình "mami của em Xú Quyền Bảo" là chủ của bé mèo Xú Quyền Bảo (臭卷宝 - Smelly Juanbao), đơn giản vì thớt up video trên youtube để ava hình Thạch Cơ Nương Nương XDD
Mình tò mò nhấn vô thử hình thấy đúng là ẻm cutoe thiệt, nhưng hơi sốc với cách mami thể hiện tình cảm "nồng nhiệt" quá với ẻm hờ hờ.
Mà nếu bà Linh "nồng nhiệt" với bạn Hồi như dzậy thì sao ha, không tưởng tượng nổi luôn =)))
Í mà khoan khoan hò khoannnnnn, hình như là bà Linh có một lần "nhiệt tình" giống giống vậy đó, mấy bạn chờ nghen XD
Ed: Từ hôm ở đường ray, tâm trạng hai người đã trải qua thật nhiều trăn trở.
Với Tiểu Hồi, đó là sự lo lắng nếu ngộ nhỡ Cam Linh nuốt lời, là cảm giác trống trải khi nghe tin người ngồi trên cùng một con thuyền trên biển khổ sắp rời đi.
Là lương tâm, là phần tốt, là sự quyến luyến trong Tiểu Hồi muốn giữ Cam Linh ở lại, không muốn cô ấy đánh mất tương lai phía trước vì một tên thối nát không đáng.
Lỡ đâu chót lưỡi bờ môi
Lỡ đâu lường gạt bẻ đôi lòng mình.
Giờ nghe người rời xa mình
Tôi lấy gì cản bóng hình người đây?
Nếu như Cam Linh là đầu mối cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tiểu Hồi, thì chính Tiểu Hồi lại là người duy nhất còn nhớ tới Ninh Ninh, cũng là người duy nhất có thể chia sẻ nỗi lòng với cô ấy.
Cam Linh bất ngờ khi nghe thấy Tiểu Hồi vẫn muốn gặp lại mình, đã rất phân vân khi phải chọn lựa, nhưng rõ ràng là cô ấy vẫn muốn gặp lại Tiểu Hồi, cho nên mới đồng ý sẽ lại ghé thăm.
Ngập ngừng đứng kế đường ray
Tâm tình giằng xé, ai hay lòng nàng?
Đớn đau nỗi hận muộn màng
Nhưng mà có người mong nàng bình an...
Giờ đây, giây phút chia xa
Nàng nên lấy gì để sang nhà nàng?
Có điều mình vẫn thắc mắc thế này: Không biết Cam Linh nghĩ gì khi bước khỏi khu nhà của Tiểu Hồi mà nhìn ỉu xìu thế nhỉ? Lấy được lời hứa của bạn Hồi xong thì trông vui vẻ lắm mà, sao khi bạn Hồi nói muốn theo mình thì vuốt tóc liên miên, cái đuôi xẹp xuống vậy ta?
Vậy là có thêm câu hỏi nữa rồi XDD Thôi bài kế mình sẽ tóm tắt diễn biến phần một để chuẩn bị qua phần hai, ngày mai mới đăng nha các bạn ;)
.,.,.,
Thế là đã hết một phần
Tiểu Hồi - phức tạp mãi lần không ra
Nói là như bình thủy tinh
Mà tui chỉ thấy cứ như...!bình mờ
Mây mù trôi vẫn lững lờ
Thôi thì phần mới cùng chờ xem sao:">.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook