Thỏ tinh nhận được tin xong, ngay lập tức không ngừng không nghỉ phi về phòng trúc, ăn liền tù tì mười củ cà rốt để bổ sung thể lực.

Biết mỹ nhân chưa chết, nhân sinh như sáng bừng lên.

Chỗ mà thượng tiên chỉ, nó và mỹ nhân đã từng đi qua.

Nói đúng hơn là mỹ nhân đã từng dẫn nó tới.

Đó là quê hương của mỹ nhân, một ngọn nói lớn quanh năm phủ đầy sương trắng.

Tạm thời không nhắc đến quá trình gian khổ lặn lội đường xa tìm chồng của thỏ tinh.

Nó mới bò được đến nửa ngọn núi thì bỗng nhiên bị một con rắn lớn không biết từ đâu chui ra cuốn lấy.

Sợ tới mức lông thỏ đều dựng hết cả lên.

May là con rắn kia cũng không có ý định ăn nó, mà lại đặt nó lên đầu rồi bò lên núi. Trong nháy mắt, thời gian lên núi ngắn hơn phân nửa.

Ngay lúc thỏ tinh chuẩn bị nôn ra vì bị xóc, một cánh cổng thành lớn dần dần lộ ra giữa màn sương dày đặc.

Con rắn lớn đang cõng nó chậm rãi dùng đuôi chọc vào một chỗ nào đó trên cửa thành, một luồng sáng trắng loé lên, cửa thành cót két mở.

Thỏ tinh vẫn ngơ ngác một đường.

Mãi đến khi nó gặp được người kia.

Trừ một mái đầu trắng bạc, người kia giống mỹ nhân như đúc.

Y nói y là cậu của mỹ nhân, người cậu đã thất lạc từ rất nhiều năm trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương