Con Thỏ Này Phải Chết (Full)
-
Chương 7: Sao lại hèn như vậy
Tần Thọ nghe thấy tiếng động kia còn rất dồn dập, trong lòng thầm nhủ: “Không thể nào, rừng hoang núi vắng, giữa đám cây hoa quế, chẳng lẽ lại có người dã chiến tại chỗ. Có điều động tĩnh lớn thế này hình như mãnh liệt lắm.”
Tần Thọ thận trọng tiến tới, vòng qua một bên cây hoa quế, hắn lập tức thấy được một cảnh tượng vô cùng rung động!
Giữa một khu đất trống, có một cây đại thụ, thân cây lớn tới mức đủ cho một trăm người ôm, đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, đâm thẳng lên trời! Còn cụ thể là cao bao nhiêu thì hắn cũng không biết, dù sao ngửa đầu cũng không nhìn thấy ngọn!
Dưới gốc cây đại thụ có một gã đàn ông, hai tay để trần, mặc một cái quần cộc rách nát vá chằng vá đụp, cầm một cái rìu to bằng cánh cửa trong tay, đổ mồ hôi như mưa đang điên cuồng chặt vào thân cây! Cái để Tần Thọ kinh ngạc chính là, cứ mỗi khi cây đại thụ này bị chặt một cái, ngay khi rìu rời khỏi, thân cây liền khép lại trong nháy mắt!
Tốc độ khép lại quá nhanh chóng, quả thực dọa người mà!
Đằng sau gã đàn ông kia là những mảnh gỗ vụn xếp chồng chất thành núi.
Tuy nói là mảnh gỗ vụn, nhưng do cái cây này rất lớn, rìu chặt cây cũng lớn, cho nên mảnh gỗ bị chặt xuống cũng lớn, chí ít là lớn hơn một con thỏ!
Tần Thọ thấy cảnh này, ý niệm đầu tiên trong đầu là: “Thần ơi! Cái tên lưu manh này chính là kẻ chơi chết con thỏ đây mà!”
Suy nghĩ thứ hai thì là: “Mẹ nó, con hàng này mạnh thật đấy! Cây rìu lớn như vậy mà hắn có thể ve vẩy như cầm rơm rạ vậy!”
Suy nghĩ thứ ba thì là: “Cái cây hoa quế này, rồi còn người chặt cây, con hàng này hẳn là Ngô Cương rồi.”
Ba cái suy nghĩ đến cùng một lúc nói cho Tần Thọ biết, nơi này không thể ở lâu! Con hàng này quá mạnh, cao lớn thô kệch, bất kỳ một cái bắp thịt nào cũng đều lớn hơn hắn! Trọng điểm nhất là, không biết tên khốn này bị vây ở đây bao nhiêu năm rồi, tuyệt đối là lão quang côn vạn năm, là loại hàng tuyệt thế hung hãn, nếu quả thật điên cuồng lên mà nói... Tần Thọ liền có cảm giác hoa cúc xiết chặt.
Thế là Tần Thọ xoay người bỏ chạy...
Chạy được hơn một trăm bước, Tần Thọ ngừng lại, nhìn Ngô Cương đang chuyên chú chặt cây, hắn suy nghĩ lại, sau đó lông mày nhướng một cái, thầm nghĩ: “Không đúng, gia hỏa này chính là thần tiên đấy! Thần tiên nào lại không cảm ứng được một con thỏ ở gần chứ.”
Nghĩ đến điểm này, Tần Thọ đánh giá cẩn thận lại Ngô Cương, nhìn một hồi, cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn ra chút manh mối! Vành tai của con hàng này cứ run run, đầu còn hơi nghiêng. Quan trọng nhất là, Tần Thọ vừa quay người làm bộ muốn đi, rõ ràng tên đó còn nhẹ nhàng thở ra, tốc độ đốn cây chậm dần đều...
Trong nháy mắt Tần Thọ liền minh bạch, trong lòng con hàng này có quỷ! Tên khốn này đang đợi hắn đi đây mà!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Tần Thọ nhếch miệng, bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều việc. Thế là khóe miệng nhếch một cái, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.
-Ngô Cương!
Tần Thọ đến gần đối phương, há miệng gọi!
Vừa gọi một tiếng xong thì hắn nghe một tiếng loảng xoảng, cây rìu lớn rơi trên mặt đất. Ngô Cương kinh ngạc quay đầu, hỏi:
-Ngươi... làm sao ngươi biết tên của ta?
-Ngươi có thể hiểu ta nói à.
Tần Thọ cũng giật nảy mình.
-Nói nhảm, thú ngữ cũng không phải thứ gì khó học.
Ngô Cương tỏ ra xem thường.
Tần Thọ hai mắt khẽ đảo bắt chước nói theo:
-Nói nhảm, Ngô Cương cũng không phải thứ gì cơ mật.
-Hừ! Cái thằng ranh con này, lá gan ngươi lại không nhỏ, không sợ chọc lão tử giận lên, một tay đập chết ngươi sao.?
Ngô Cương tỏ ra hung ác nhìn chằm chằm Tần Thọ nói.
Tần Thọ lại xem thường nhảy lên đống củi, hừ hừ nói:
-Cũng không phải là lần đầu tiên ngươi giết ta, muốn thử lại phục sinh ta lần nữa không?
Ngô Cương nghe xong, trong lòng run lên, nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:
-Ngươi biết.
Lời này vừa nói ra, Ngô Cương lập tức hối hận.
Tim Tần Thọ đập thịch một cái, hai mắt đỏ bừng tiến lên, cắn vào đùi Ngô Cương một cái, mắng to:
-Tông môn nhà ngươi, quả nhiên là ngươi! Ngươi thật là, đang yên đang lành lại đánh chết một con thỏ, đánh chết thì đánh chết, ngươi lại lôi ông đây đến làm gì. Ngươi có biết ở thế giới của ta trước kia cuồng nhiệt thế nào không, đã nghe qua Kiệt Luân chưa, nghe qua TBOY, Jackson chưa, tất cả đều là đồ đệ của ta!
Ngô Cương theo bản năng thật muốn một cước đá bay con thỏ này, nhưng giống như sợ lại đá chết con thỏ, thế là nhịn xuống, kêu lên:
-Mấy thứ ngươi nói là thứ đồ gì?
Tần Thọ ngửa đầu nói:
-Ngươi không biết sao, không biết thì tốt. Khụ khụ... Ta liền nói cho ngươi hiểu, đây đều là mấy nhân vật ngưu bức! Kiệt Luân là đệ nhất vũ trụ...
Tần Thọ suy nghĩ, nói quá trừu tượng chỉ sợ đầu củ cải già này nghe không hiểu, vì vậy nói:
-Ca sĩ đệ nhất! TBOY là thần tượng của thế hệ trẻ! Jackson là vương giả nhảy! Như vậy bây giờ ngươi biết ta trâu bò thế nào rồi chứ?
-Không phải đều chỉ là con hát thôi sao...
Ngô Cương tỏ ra xem thường.
Tần Thọ nghe vậy suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, lúc này mới nhớ tới, ở thời đại này, khiêu vũ ca hát thật chưa phát triển... Thế là Tần Thọ tiếp tục nói:
-Vấn đề là, bọn họ đều là đệ tử của ta! Mà ta, chính là vua của thế giới kia! Hậu cung giai lệ ba ngàn ngươi biết không, lụa vàng làm trướng, bạch ngọc làm giường. Nhìn ngươi là rõ ngươi không biết rồi, trộng cái bộ dạng ngu đần này không hiểu cũng bình thường! Tóm lại, ở thế giới của mình thì ông đây vô cùng giàu có. Vậy mà lại bị ngươi kéo đến một nơi ngay cả cứt chim cũng không có! Ngươi nói đi, ngươi bồi thường ta thế nào?
-Bồi thường ngươi?
Ngô Cương cười ha ha, cầm lên bản rìu lớn, bắt đầu đào một cái hố trên mặt đất.
Tần Thọ buồn bực ló đầu vào hỏi:
-Ngươi đang làm gì?
-Làm một cái lò đất, lát nữa làm thỏ hầm.
Ngô Cương nghiêm túc nói.
Tần Thọ nghe vậy, mặt già tối sầm, trong lòng tự nhủ: Đây là không cần mặt mũi lại gặp được càng không biết xấu hổ sao? Vậy thì tốt, xem xem da mặt ai dày hơn!
Tần Thọ hừ một tiếng, cũng không chạy, an vị ở bên cạnh nhìn Ngô Cương đào hố.
Ngô Cương thở hổn hển đào một lúc, thấy cái con thỏ này lại không sợ, cũng không chạy, ngược lại còn ngồi ở bên cạnh nhìn thì tò mò hỏi:
-Ngươi nhìn cái gì.
-Nhìn xem ngươi ra vẻ đến khi nào.
Con thỏ vô cùng nghiêm túc nói.
Ngô Cương nghe vậy, lông mày nhướn lên hỏi:
-Ngươi cho rằng ta đang nói đùa?
Tần Thọ đáp:
-Được rồi, đừng đùa, nếu ngươi thật sự dám giết ta, thì đã đánh chết con thỏ còn phục sinh nó lại làm gì. Cứ thế đào hố nấu luôn không phải là xong rồi?
Ngô Cương yên lặng... thế rồi lập tức cười nói:
-Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi đến là khôn khéo, nhưng ngươi nên biết ta có thể giết ngươi một lần, phục sinh ngươi một lần. Vậy thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai, phục sinh ngươi lần thứ hai. Ngươi tin hay không?
Tần Thọ nhún nhún vai nói:
-Tin, cũng không tin. Dù sao ta thấy ở nơi này quá tịch mịch, nhàm chán... Ta liền đánh cược với ngươi một lần, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là đợi đến ngày người của Thiên Đình đến, ta sẽ đi cáo trạng.
Nghe nói như thế, Ngô Cương giận tím mặt, vung lưỡi búa lên bổ xuống trán Tần Thọ, tốc độ vô cùng nhanh!
Mà Tần Thọ thì mở to hai mắt, duỗi cổ, một bộ khẳng khái hy sinh, dáng vẻ ông đây không sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook