Bốn năm sau khi Giản Ngôn Chi tốt nghiệp mới công khai tin tức cô kết hôn với Hà Uyên trên Weibo. Cùng ngày, toàn bộ giới giải trí đều chấn động, rất nhiều minh tinh up Weibo tỏ vẻ chúc mừng.

Trong thế giới của người thường, 26 tuổi kết hôn không sớm cũng không muộn, nhưng trong giới trí chắc chắn là sớm, lúc cư dân mạng chúc mừng thì cũng có chút khó hiểu, kết hôn sớm như vậy thì tương lai sẽ không hối hận chứ.

Đối với chuyện này, những người hâm mộ esport đều lên tiếng phản bác, nếu hôm nay đối tượng kết hôn của Giản Ngôn Chi là người khác thì tỷ lệ ly hôn ở tương lai có thể chiếm một nửa, nhưng đối tượng là Hà Uyên đấy, hai người có sở thích chung, có đề tài chung, ở bên nhau có thể nói chuyện không biết ngày đêm…… Càng quan trọng là……. người bị Uyên Thần dụ dỗ đi thì làm gì có chuyện chạy thoát dễ dàng như vậy chứ.

Tương lai thật sự đã chứng minh, vẫn là người hâm mộ esport hiểu biết Hà Uyên và Giản Ngôn Chi.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, Giản Ngôn Chi mang thai.

Lúc mang thai thì tính tình Giản Ngôn Chi hơi kém, gây chuyện không chút đạo lý, Giản Bác Dịch nói, bệnh này tên là “Cậy sủng mà kiêu”.

Thai phụ này ỷ mình được người nào đó sủng ái nên ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi.

Tháng thứ năm mang thai, bụng của Giản Ngôn Chi đã thay đổi rõ ràng. Hôm nay, Lục Tuyết ra ngoài tản bộ với cô.

Sau khi hai người kết hôn, Hà Uyên mua nhà tân hôn ở khu biệt thự chỗ Gaming House của DSG. Lúc này Giản Ngôn Chi cùng Lục Tuyết đã tản bộ trên con đường nhỏ, đi tới đi lui, cuối cùng đến Gaming House của DSG.

Trải qua nhiều năm như vậy, Gaming House mở rộng, căn biệt thự ở bên cạnh cũng thuộc về DSG.

“Chị Ngôn Chi.” Một người mặc đồng phục của đội thanh niên đứng vẫy tay với cô ở cửa, bởi vì Hà Uyên nên Giản Ngôn Chi rất quen thuộc những người trong Gaming House, cô còn thường xuyên đưa chút đồ ăn đến đây cho bọn họ.

“Đại Miêu.” Giản Ngôn Chi đi qua chỗ thanh niên đó: “Hôm nay mọi người không tập luyện ư?”

“Không có, chị có muốn vào ngồi hay không.”

Giản Ngôn Chi đi một hồi cũng có chút mệt mỏi: “Được.”

Sau khi Giản Ngôn Chi vào Gaming House thì chào hỏi mọi người, người ở đây thấy cô tới đều rất vui vẻ, trái cây đồ ăn vặt gì cũng đặt trước mặt cô.

“Được rồi mà mọi người, tôi đã ăn no rồi.”

“Bọn em cũng không thể chậm trễ, bọn em còn chờ tiểu thiếu gia của đại ca ra đời mà.”

Giản Ngôn Chi cười: “Sao cậu lại biết là nam?”

“Con trai có thể chơi game với bọn em.”

“Chơi chơi chơi, cậu chỉ biết chơi, tôi cá là con gái, con gái mới tốt, mềm mại đáng yêu, đáng yêu muốn chết.”

“Đúng đúng đúng, tôi tin chắc đại ca cũng thích con gái.”

“Đều được đều được, thêm cả, con gái thì không thể chơi game sao, cậu mình chị Ngôn Chi của chúng ta đi rồi biết.”

Giản Ngôn Chi thấy mọi người thảo luận vui sướng, liền nói: “À, không thì chơi một ván? Lâu rồi tôi không chơi.”

Cô vừa nói thế thì được rất nhiều người hưởng ứng, vì thế lên ghế đánh hạng 5v5.

Giản Ngôn Chi đánh rất nghiêm túc, điện thoại lại bật chế độ im lặng, vì thế cô không biết có người vẫn luôn gọi điện thoại tìm mình.

Mãi đến khi đánh xong một ván, nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh u ám: “Giản Ngôn Chi.”

“Hửm?”

Sau khi trả lời mới cảm thấy không đúng chỗ nào, Giản Ngôn Chi vừa quay đầu liền nhìn thấy Hà Uyên đen mặt: “A…… Anh đã trở lại.”

“Em ở chỗ này làm cái gì.”

“Em…… em tới chào hỏi.”


“Chào hỏi rồi chơi mấy ván game đúng không.”

“Oan cho em quá!” Giản Ngôn Chi chẹp miệng: “Mới một trận thôi anh đã tới rồi, bằng không anh hỏi bọn họ đi.”

“Đúng đúng đúng, đại ca, thật sự chỉ một trận thôi.”

“Ừm ừm, tôi làm chứng!”

Hà Uyên: “Láo nháo.”

Nói xong, anh duỗi tay kéo cô: “Mệt mỏi chưa, về nhà đi.”

Giản Ngôn Chi lưu luyến không rời đứng lên: “Đâu có yếu ớt vậy đây, em vừa mới ngồi xuống.”

“Tia phóng xạ không tốt với em bé.”

Giản Ngôn Chi hất tay anh ra, trừng mắt với anh một cái: “Lượng tia phóng xạ điện từ an toàn với thai phụ, trước và sau khi mang thai có hay sử dụng máy tính cũng sẽ không ảnh hưởng đến em bé, hơn nữa em chỉ chơi một ván!”

Giọng điệu của Giản Ngôn Chi không tốt, mọi người đều nghe ra, ai cũng nhìn Hà Uyên mà không dám nói lời nào.

Mọi người đều biết tính tình của Hà Uyên, ở trước mặt anh, bọn họ không dám nói một chữ ‘không’ nào.

“Được được được, anh sai.” Mọi người không ngờ Hà Uyên không chỉ không lạnh mặt mà còn dịu dàng dỗ dành.

Anh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mộc trắng sáng của cô, nói: “Đều do anh thiếu kiến thức, nhưng em ngồi lâu sẽ mệt, về nhà đi, nha?”

Giản Ngôn Chi ngước mắt nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào, vòng qua anh đi đến cửa.

Hà Uyên tung ta tung tăng đuổi theo.

Mọi người phía sau: “Bộ dáng này của đại ca…… ừm, đáng phải đánh giá sâu một phen.”

Lục Tuyết: “Quen là được, bây giờ chị em ở nhà cứ như đại gia vậy.”

“Nghe nói tính tình của thai phụ khó chịu, còn dễ suy nghĩ bậy bạ.”

“Đại ca của chúng ta ở nhà sẽ không bị ngược đãi chứ?”

Lục Tuyết cười ý vị sâu xa: “Chỉ sợ bị ngược đãi nhưng trong lòng cũng vui muốn chết.”

“???”

Hà Uyên bị Lục Tuyết nói thành M đang kéo tay Giản Ngôn Chi về nhà.

Mới vừa vào cửa, liền thấy hốc mắt của cô gái nhỏ bên cạnh hồng hồng, ngực của Hà Uyên căng thẳng: “Em làm sao vậy.”

Giản Ngôn Chi đáng thương nói: “Có phải anh cảm thấy em bé quan trọng hơn em không.”

Hà Uyên sửng sốt: “Đương nhiên em là quan trọng nhất rồi.”

“Khẩu thị tâm phi.” Giản Ngôn Chi đỏ hốc mắt đi vào phòng khách: “Nếu sinh con ra rồi thì em sẽ không ở vị trí số một trong lòng anh nữa!”

Hà Uyên đi theo ngồi ở bên cạnh cô, không màng cô giãy giụa mà ôm cô vào trong ngực: “Ai nói em sẽ bị hạ thấp địa vị.”

“Trên Weibo đều nói như vậy.”

Hà Uyên: “…… Em ít xem những thứ kia lại.”


“Em cảm thấy rất có đạo lý.”

“Đó là số ít.” Hà Uyên lẩm bẩm: “Dù sao anh cũng không phải như vậy.”

“Tốt nhất là thế đi.” Giản Ngôn Chi chôn trong lồng ngực anh chơi đùa cúc áo trước ngực anh.

Hà Uyên thấy cô yên tĩnh rồi thì đổi đề tài: “Muốn ăn cái gì không?”

Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ: “Nho nhé?”

Không biết vì sao, cô trong thời gian mang thai lại nghiện nho nhất.

Hà Uyên: “Anh đi lấy.”

“Hình như trong nhà ăn sạch rồi.”

Hà Uyên sờ sờ đầu cô: “Vậy em ngồi ở đây, bây giờ anh đi mua.”

Thai phụ giận mau quên cũng mau, Giản Ngôn Chi thấy anh đứng dậy muốn đi mua đồ ăn cho cô thì lập tức vui vẻ ra mặt, cô lôi kéo vạt áo của anh: “Sao anh lại tốt như vậy chứ.”

Hà Uyên nhướng mày, giọng điệu lưu manh: “Bà xã đại nhân lên tiếng, anh không được hành động ngay lập tức à?”

Giản Ngôn Chi rút tay, nhấc chân lên như đại gia: “Ừ…… Có lý, vậy Tiểu Uyên Tử, đi sớm về sớm.”

Hà Uyên co ngón tay gõ lên trán cô, cười nói: “Xem bộ dáng khoe khoang của em kìa.”

**

Giản Ngôn Chi lựa chọn sinh mổ, bởi vì cô sợ đau.

Ngày sinh con, người của hai nhà họ Giản Hà đều đến đây.

Lúc Giản Ngôn Chi ở phòng phẫu thuật, Hà Uyên ngồi ở ghế chờ bên ngoài, bên cạnh anh là Giản Bác Dịch.

Giản Bác Dịch rất khẩn trương, nhưng vừa nhớ tới lát nữa sẽ được làm cậu thì trong lòng có chút mừng thầm.

“Đại ca, sắc mặt của anh không tốt lắm đâu.” Giản Bác Dịch đột nhiên nhìn Hà Uyên rồi nói.

Hà Uyên có chút máy móc đảo mắt nhìn cậu ấy một cái, đột nhiên nói: “Cậu biết sinh mổ thế nào không.”

Giản Bác Dịch lắc đầu: “Sao tôi biết được, tôi có mổ bao giờ đâu.”

Hà Uyên: “Tôi biết.”

“Hả?”

“Từng xem qua một ít video.” nói xong Hà Uyên vô cùng gấp gáp nói: “Đầu tiên phải cắt vách bụng để mở khoang bụng ra, sau đó tiếp tục cắt xuống, cắt ra ——”

“Chờ một chút chờ một chút.” Giản Bác Dịch cắt lời: “Anh xem cái này làm cái gì?”

Hà Uyên nhíu mày: “Nhìn rất đau.”

Giản Bác Dịch: “……”


“Cậu nói xem, cô ấy sẽ không khóc nhè chứ?”

“Đại ca…… Con bé gây tê.”

“Ừ.”

“Sao anh lại đi xem cái này, dọa người quá.”

“Cô ấy nói sinh thường sẽ rất đau, tôi cũng cảm thấy vậy. Cô ấy nói sinh mổ, sau đó tôi mới đi xem một chút, lúc trước tôi không dám nói cô ấy biết thật ra sinh mổ cũng rất khủng bố.”

Giản Bác Dịch: “……”

“Sau này không sinh nữa.”

“……”

Rất nhanh, nhóm người bên ngoài nghe được tiếng khóc của trẻ con. Giản Ngôn Chi còn đang khâu lại, em bé được ra trước để gặp mọi người.

Mọi người vây xung quanh, cả đám cười rất sung sướng.

Giản Bác Dịch quay đầu lại nhìn Hà Uyên vẫn đang ngồi vững trên ghế: “Sao anh lại không đến! Mau nhìn đi! Là con gái!”

Ánh mắt Hà Uyên sáng lên nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Giản Bác Dịch buồn bực đầy mặt: “Anh làm gì đấy, choáng váng à?”

Hà Uyên: “Tôi muốn gặp cô ấy trước.”

Giản Bác Dịch: “Con bé còn chưa ra.”

“Tôi sợ cô ấy đau khổ.”

“A?” Giản Bác Dịch không hiểu vì sao.

Hà Uyên không nói, nhưng anh nhớ rõ lúc trước Giản Ngôn Chi xem những thứ lung tung trên Weibo rồi nói với anh là đàn ông đều nhìn con trước, không ai nhìn mẹ trước cả.

Lúc cô nói chuyện này thì vô cùng tủi thân, giống như nhìn thấy hình ảnh mình bị thất sủng vậy.

Tuy rằng lúc đó bị bộ dáng trẻ con của cô chọc cười nhưng bây giờ ngẫm lại, cô nói vẫn có vài phần đúng.

Em bị được hộ sĩ ôm đi trước, Giản Bác Dịch nói: “Thật không nhìn à.”

Vẻ mặt của Hà Uyên vẫn khẩn trương như cũ: “Cậu cứ nhìn giúp tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”

Giản Bác Dịch: “Ừ.”

Sau đó, cuối cùng Giản Ngôn Chi cũng được đẩy ra vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Hà Uyên ngồi ở bên cạnh cô, anh nhìn cô, giống như nhìn một đứa trẻ mong manh: “Có đau hay không? Ngôn Ngôn, có thấy khó chịu ở đâu hay không?”

Giản Ngôn Chi nhìn anh: “Con đâu?”

“Tới liền đây.”

“Vừa rồi lúc em ở phòng phẫu thuật, bác sĩ cho em xem.” Giản Ngôn Chi bĩu môi, nói: “A Uyên, làm sao bây giờ, hình như…… Có chút xấu.”

Hà Uyên: “Phải không……”

Giản Ngôn Chi: “Đúng vậy, anh không thấy được sao.”

Hà Uyên: “Vẫn chưa.”

Vẻ mặt Giản Ngôn Chi nghi hoặc: “Sao anh lại chưa nhìn vậy, không phải bé con được mang ra trước sao.”

“Anh lo cho em, muốn xác nhận em không sao trước rồi mới đi xem.” Hà Uyên nói: “Không cần gấp, Giản Bác Dịch trông rồi.”

Giản Ngôn Chi sửng sốt, lúc vừa định nói cái gì nữa thì nghe thấy ở cửa có tiếng người.


Cả gia đình đi vào, Quan Mẫn ôm em bé trong tay đi tới mép giường: “Ngôn Ngôn, con có khỏe không.”

“Con không sao hết, mẹ, mẹ cho A Uyên ôm bé con một cái, anh ấy vẫn chưa xem con nữa chứ?!”

“Còn không phải đợi con ra ngoài sao.” Quan Mẫn cười cười đặt em bé vào ngực Hà Uyên.

Mà từ khu Hà Uyên bắt đầu chạm vào "cục" nhỏ xíu kia, cả người cũng cứng ngắc trên ghế không động đậy nổi.

“Không khóc nháo gì hết, rất là ngoan.” Giản Ngôn Chi cong cong môi.

Hà Uyên nhíu mày, có chút chưa phản ứng kịp với sinh mệnh nhỏ bé trong lồng ngực.

Sao con bé lại nhỏ xíu như vậy?

Con bé chính là bé con của anh và Ngôn Ngôn à?

Rốt cuộc hai người bọn họ phải làm bố mẹ rồi ư?

“Con làm gì đấy, con có thể nàng trò chuyện với con bé.”

Hà Uyên dừng một chút, phản ứng lại đây: “Con phải nói gì đây?”

Giản Ngôn Chi không khỏi cười: “Bé con, bố của con thật là ngốc.”

Phòng bệnh phát ra một loạt tiếng cười, chắc cũng vì hiếm khi thấy được bộ dáng ngơ ngác như thế của Hà Uyên.

Nhưng Hà Uyên cũng không để ý mọi người chút nào, anh duỗi tay sờ sờ gương mặt của con nhóc trong lồng ngực nhóc: “Ngôn Ngôn, con bé có chút giống em.”

Giản Ngôn Chi lập tức không chịu: “Nào có, giống anh hơn.”

“Anh cảm thấy giống em.”

“Rõ ràng là giống anh hơn mà!”

“Em xem đôi mắt này……”

“Anh xem miệng của con bé đi!”

……

Hai vợ chồng đột nhiên tranh cãi cả buổi trời chuyện con giống ai.

Người khác không hiểu vì sao.

Tân Trinh Vận: “Con nhỏ như vậy cũng chưa nẩy nở, có thể nhìn ra sao?”

Giản Bác Dịch: “Bác đừng để ý đến hai người bọn họ, bọn họ là cảm thấy vẻ ngoài xấu nên muốn trốn tránh trách nhiệm.”

“…………”

Sau đó, cô bé nhỏ mới vừa sinh ra đã bị bố mẹ thoáng chê bai đã dần nẩy nở.

Vì thế ngày nào Hà Uyên và Giản Ngôn Chi cũng biến thành……

Giản Ngôn Chi: “Bé con thật giống em, người gặp người thích.”

Hà Uyên: “Con bé giống anh hơn, mọi người đều nói như vậy.”

“Nào có! Anh xem đôi mắt cùng cái mũi của con bé đi, như đúc ra từ một khuôn với em đó.”

“Phải không, nhưng cảm giác tổng thể của con bé cứ như anh khi còn nhỏ vậy.”

“Này! Anh là con trai, sao cảm giác tổng thể lại giống anh được chứ.”

“Sao lại không được, đẹp thì không cần nói nhiều.”

……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương