Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
-
Chapter 49: Một màn đụng chạm kiểu sách giáo khoa
“Nếu không thì cho dù thiên phú của hắn có siêu phàm đến đâu, trong thế tục phàm trần này, cuối cùng cũng sẽ chìm vào đám đông!”
“Hay là, đây chính là kết quả mà các người làm phụ mẫu các ngươi muốn thấy?"
Phải nói rằng, những lời này của Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã đâm trúng tử huyệt của Vân Hoa!
Từ khi sinh hạ hài tử, nàng đã bắt đầu lo liệu đường lui cho bản thân và gia đình, chỉ là nàng đã tốn nhiều tâm tư chuẩn bị mấy năm nhưng vẫn không thấy kết quả.
Phi Tiên đan và Hóa Thần đan mà nàng cần đều thuộc loại tiên đan, không phải một người người mới học luyện đan mấy năm như nàng có thể dễ dàng luyện thành.
Giờ đây Ngọc Đỉnh Chân Nhân tìm đến tận cửa, chỉ đích danh muốn nhận Dương Tiễn làm đồ đệ, đối với nàng mà nói chẳng phải là một cơ hội sao?
Nếu có thể dựa vào gốc đại thụ Xiển giáo này, nói không chừng sau này có thể thay nàng che chở gia đình, thậm chí có thể giúp phu quân và nhi tử của nàng đắc đạo thành tiên!
Điểm này vô cùng quan trọng với nàng!
Dù sao thì nàng đã phạm thiên điều, ít nhiều cũng phải bị trấn áp ngàn năm!
Tuy rằng nàng nguyện ý gánh chịu hình phạt này, nhưng nếu phu quân và hài tử của nàng không thể bước vào tiên đạo, chỉ sợ đến khi nàng chịu xong thiên phạt trở về, bọn họ đều đã thành một nắm tro tàn.
Nhưng nàng không ngờ phu quân của mình lại phản đối kịch liệt như vậy.
Điều này khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Nhưng nàng cũng có thể hiểu được.
Nàng hiểu rất rõ, lý tưởng sống lớn nhất của phu quân nàng chính là một cuộc sống đơn giản và tốt đẹp với nương tử và hài tử của chàng.
Muốn chàng và hài tử tách ra, chẳng khác nào moi một miếng thịt trên người chàng ấy!
Xem ra đã đến lúc phải thành thật với phu quân rồi!
Chỉ có nói hết mọi chuyện cho chàng biết, chàng mới có thể hiểu được quyết định của nàng.
Nghĩ như vậy, Vân Hoa nhìn Dương Lăng, nghiêm mặt nói: "Phu quân, thật ra thì ta..."
"Nàng đừng có chen vào!"
Dương Lăng không cho nàng cơ hội mở lời, trực tiếp tiến lên, chỉ vào mũi Ngọc Đỉnh Chân Nhân rồi mắng:
"Vương bà bán dưa tự khen dưa mình ngon sao? Còn Huyền môn chính tông, thống lĩnh vạn tiên nữa, ngươi đặt Nhân giáo và Tiệt giáo vào đâu?”
“Tiệt giáo vạn tiên triều bái, Xiển giáo các ngươi có gì?”
“Huyền Đô Đại Pháp Sư của Nhân giáo đã sớm chứng được Đại La Đạo Quả, đệ tử dưới trướng Xiển giáo các ngươi có ai chứng được Đại La Đạo Quả chưa?”
“Không có đúng không?”
“Không có thì ngươi ở đây vênh váo cái gì?”
“Hay là, kim tiên Xiển giáo đường đường chính chính chỉ có thể ra vẻ trước mặt phàm nhân chúng ta?"
Một tràng lời này như pháo liên châu nổ ầm ầm, làm trán Ngọc Đỉnh Chân Nhân nổi đầy gân xanh, lửa giận không ngừng cuồn cuộn trong lòng.
Đáng tiếc là những gì Dương Lăng nói đều là sự thật, khiến hắn có chút bất lực không thể phản bác, trong lòng càng thêm bực bội.
Vân Hoa ở bên cạnh càng trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn phu quân của mình, như thể hoàn toàn không quen biết chàng.
Nàng có chút không hiểu, phu quân của mình làm sao mà biết được những chuyện này?
Chẳng lẽ là đám Ân Thập Nương nói cho chàng ấy?
Hẳn là không thể nào... Cho dù bọn họ có biết một số tình hình của ba giáo phái thì cũng tuyệt đối không dám bình phẩm từ đầu đến chân như vậy!
"Nói chuyện với ngươi đấy!"
Dương Lăng không dừng lại ở đó, hơi dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục phun ra nuốt vào: "Sao ngươi không nói, lại có lông lừa nhét vào tai nữa sao?”
“Ta biết ngươi có thể nghe thấy, chỉ là ngươi không dám thừa nhận thôi!”
“Ta nói có sai không?”
“Cho dù là Nhân giáo hay Tiệt giáo, đệ tử dưới trướng đều đã lần lượt chứng được Đại La Đạo Quả, nhưng đệ tử Xiển giáo các ngươi lại là một Đại La Đạo Quả cũng không có!”
“Ba giáo phái Huyền môn, đệ tử Xiển giáo các ngươi là vô dụng nhất!"
"Ngươi to gan!"
Bị Dương Lăng liên tục đâm vào chỗ đau như vậy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay vỗ về phía hắn.
Lực lượng khủng bố trong nháy mắt tuôn trào ra ngoài, khiến cho mọi thứ trong phạm vi mười trượng đều hóa thành tro bụi...
Ngoại trừ phu thê Dương Lăng.
Vào lúc Ngọc Đỉnh Chân Nhân ra tay, Vân Hoa không chút do dự tế ra Thất Thải Nghê Hồng mạt, biến nó thành một bức tường cầu vồng, miễn cưỡng chặn được một kích này của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Mặc dù không bị thương nhưng Dương Lăng vẫn trước hết lui về phía sau vài thước, sau đó dùng sức đập sập bức tường, khống chế bản thân ngã vào trong vườn hoa, tiếp sau đó đập đổ tòa giả sơn và đình nghỉ mát.
Đợi đến khi hắn dừng lại, khu vườn nhỏ bên ngoài Tây Hoa thính đã trở nên hỗn độn.
"Phu quân!"
Vân Hoa thảng thốt kêu lên, vội vàng bay tới xem xét.
Nhưng Dương Lăng lại vung tay ngăn nàng kiểm tra tình trạng cơ thể của mình, sau đó ngửa mặt phun ra một ngụm máu, tay trái che ngực, tay phải run rẩy chỉ vào Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook