Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
-
Chapter 47: Rốt cuộc ai mới là người quyết định trong gia đình này?
Cái gọi là Tam Thi Trùng, tam thi này không phải là tam thi trong Tam Thi Chứng Đạo Pháp chứng đạo của Đạo tổ, mà là "tham, si, sân" của chính người tu hành.
Thượng Thi Trùng tên là Bành Hậu, khiến người ta mê muội ngu ngốc.
Trung Thi Trùng tên là Bành Chất, khiến người ta sân si phiền não.
Hạ Thi Trùng tên là Bành Kiều, khiến người ta dục vọng dâng trào.
Vừa rồi Ngọc Đỉnh Chân Nhân nổi giận vô cớ, chính là do Trung Thi Trùng phát tác, vô hình trung chịu tác động của độc sân.
Nghĩ đến đây, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn coi như là đã đích thân trải nghiệm sự đáng sợ của "kiếp nạn".
Chỉ là một Tam Thi Trùng nhỏ bé mà thôi, vậy mà lại có thể khiến một thái ất kim tiên phúc duyên thâm hậu như hắn thay đổi tính tình!
Phải biết rằng, trong số Thập Nhị Kim Tiên, hắn vẫn luôn được khen ngợi là tính tình ôn hòa, dễ tính, nổi cơn tam bàng giống như lúc này vì một phàm phu tục tử, đó là chuyện không thể xảy ra trước đâu!
"Táp táp táp..."
Người võ sư hộ viện đi thông báo trước đó chạy một mạch ra, có chút ngượng ngùng nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân và nói:
"Chủ nhân nhà ta có việc phải bận, mời đạo trưởng tự tiện."
Nói xong, hắn móc ra hai quan tiền đồng từ trong tay áo ra và đưa tới: "Đây là tiền lộ phí chủ nhân nhà ta tặng cho đạo trưởng."
Lúc này Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã dập tắt được cơn giận vô cớ trong lòng, bề ngoài vẫn là bộ dạng ôn hòa nho nhã như trước.
Hắn không rời đi, càng không nhận hai quan tiền đồng đó.
Hắn chỉ nhìn vào phủ lớn họ Dương, một luồng thần niệm mạnh mẽ tỏa ra: Bần đạo là Ngọc Đỉnh Chân Nhân của Xiển giáo, đặc biệt đến bái kiến Dao Cơ trưởng công chúa!
Không ai trả lời.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng không vội, đứng trước cửa Dương phủ, giống như một cây thông cổ già nua nhưng vẫn mạnh mẽ, đứng sừng sững bất động.
Một lát sau, một thị nữ trẻ tuổi chạy nhanh từ nội viện ra, thở hổn hển nói: "Thượng tiên, phu nhân nhà ta mời ngài đến hoa sảnh bàn chuyện."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân không bất ngờ.
Hắn để Viên Hồng ở bên ngoài chờ, còn mình thì theo thị nữ bước vào cổng Dương phủ, đi qua hành lang, đến hoa sảnh phía tây.
Tiếng đàn du dương, hương đàn trầm thoang thoảng.
Khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo phong thái riêng của thiếu phụ, dung nhan tiên tử được chăm sóc kỹ lưỡng mịn màng và tinh tế, một thân váy trắng như tuyết, mỹ nhân tiên tử ở bên rèm châu nhẹ nhàng gảy đàn, tấu lên bản nhạc thanh nhã và sâu lắng.
Khi Ngọc Đỉnh Chân Nhân đến gần hoa sảnh, tiếng đàn cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, cho thấy nội tâm của người gảy đàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Sau khi thị nữ lui xuống, Vân Hoa đứng dậy, cách rèm châu khom người thi lễ: "Dao Cơ bái kiến tiên nhân."
"Phải là bần đạo bái kiến Trưởng công chúa mới đúng."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân khách sáo nói một câu nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp.
Là đệ tử của thánh nhân, ngay cả khi đến Lăng Tiêu bảo điện, hắn cũng chỉ khom người chào mà thôi.
Vân Hoa không để ý đến những lễ nghi này, nàng nhìn chằm chằm vào Ngọc Đỉnh Chân Nhân, trầm giọng hỏi: "Không biết hôm nay thượng tiên đến đây vì chuyện gì?”
“Nếu là vì chuyện phu quân nhà ta lừa gạt tiên nhân trước đây thì ta xin lỗi thượng tiên..."
"Ừ?"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn qua rèm châu, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã từng gặp vị trưởng công chúa của Thiên đình này!
Hóa ra, người ngày đó họa thủy đông dẫn, lừa hắn đến Mai sơn chính là phu quân phàm nhân của nàng!
Lúc này, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại không nhịn được cơn giận trong lòng.
Nhưng đã có bài học trước đó, hắn nhanh chóng kìm nén cơn giận này, hít sâu một hơi nói:
"Không ngờ chúng ta đã gặp nhau từ trước, khiến bần đạo phải tìm kiếm một phen... Thôi, chuyện đã qua không nhắc lại nữa, hôm nay bần đạo đến đây là vì hài tử của trưởng công chúa."
"Hài tử của ta?"
Lần này đến lượt Vân Hoa ngẩn người.
"Đúng vậy." Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhàn nhạt nói: "Bần đạo đi ngang qua nơi này, phát hiện ra nhi tử của trưởng công chúa là Dương Tiễn thiên phú dị bẩm, tư chất xuất chúng...”
“Bần đạo muốn đưa cậu ta về Ngọc Tuyền sơn, nhận làm đệ tử chân truyền, tận tâm bồi dưỡng, không biết ý của trưởng công chúa thế nào?"
"Tiễn Nhi có thể lọt vào mắt xanh của thượng tiên, đó là phúc duyên của nó." Vân Hoa do dự nói: "Nhưng Tiễn Nhi mới vừa tròn một tuổi, còn nhỏ như vậy đã rời xa nhà, ta sợ nó..."
Lời còn chưa dứt, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã ngắt lời: "Trưởng công chúa yên tâm, sau này Dương Tiễn sẽ kế thừa y bát của bần đạo, bần đạo sẽ không bạc đãi nó.”
“Hơn nữa, chuyện trưởng công chúa tư thông với phàm nhân, sinh hạ con cái, nếu để Thiên đình biết được, Trưởng công chúa tất nhiên sẽ bị thiên điều trừng phạt, chỉ sợ còn liên lụy đến người nhà, khiến Dương Tiễn cũng gặp nguy hiểm.”
“Chi bằng bây giờ giao Dương Tiễn cho bần đạo.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook