Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
Chapter 35: Bí pháp chữ “Hành” (2)

Cùng với việc bước vào đêm tối, Mai sơn này cũng trở nên càng thêm hung hiểm.

Vân Hoa liếc nhìn Lý Tịnh và Ân Thập Nương, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nàng khẽ nói: "Với tốc độ cưỡi kiếm của các ngươi, sợ là không thể ra khỏi Mai sơn trước khi trời sáng."

Lý Tịnh và Ân Thập Nương nhìn nhau, đang định nói để nàng đi trước, không cần quan tâm đến bọn họ thì đã thấy Vân Hoa lấy ra một nhúm thanh quang từ trong túi gấm, tiện tay ném ra ngoài.

Đám thanh quang sau khi rời tay liền bành trướng trong gió, chớp mắt đã hóa thành một chiếc thuyền hoa tinh xảo dài chừng năm sáu trượng.

Tựa như lấy ngân hà làm sông, thuyền hoa cứ thế lẳng lặng trôi nổi trên không trung.

"Ngồi thuyền hoa này có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây."

Vân Hoa giải thích đơn giản, đưa tay đỡ Dương Lăng lên thuyền hoa trước.

Lý Tịnh và Ân Thập Nương đã được chứng kiến sự lợi hại của nàng, lúc này cũng không từ chối, ngoan ngoãn thu kiếm lại, nhảy lên thuyền hoa.

Sau khi bọn họ lên thuyền, chiếc thuyền đã hóa thành một tia sáng, nhanh chóng xé toạc bầu trời, lao về phía Quán Giang Khẩu.

Ngân hà mênh mông, vũ trụ vô tận.

Từng đám tinh vân đan xen, hòa vào một dòng sông ánh sao rực rỡ, lặng lẽ nằm vắt ngang dưới màn đêm, tô điểm cho cả bầu trời đêm như mơ như ảo.

Trên dòng ngân hà này, một chiếc thuyền hoa tinh xảo, toàn thân như được tạc từ ngọc bích, chiếc thuyền đang nhanh chóng hướng về phía đông bắc.

Tên của chiếc thuyền hoa này là Hàn Ngọc Tiên Quế phảng, được luyện chế từ cành của Nguyệt Quế thụ tiên thiên trên Thái Âm tinh, kết hợp với hàn ngọc tiên thiên trong Dao Trì.

Ban đầu là tọa giá của Thái Âm Tinh Quân, sau đó được lại tặng cho Vân Hoa.

Sau khi lên thuyền hoa, Ân Thập Nương và Lý Tịnh giống như như bà Lưu đến thăm khu vườn lớn, liên tục thốt lên những âm thanh kinh ngạc trong khi quan sát chiếc thuyền hoa tinh xảo.

So với bọn họ, Dương Lăng bình tĩnh hơn nhiều.

Dù sao thì hiện tại hắn đã đoán được thân phận thực sự của Vân Hoa, ngưỡng tâm lý trong lòng tự nhiên sẽ tăng cao rất nhiều.

Một công chúa Thiên Đình đường đường chính chính, sở hữu một tọa giá riêng không phải là chuyện rất bình thường sao?

Boong thuyền hoa được mài từ Nguyệt Quế thụ, bằng phẳng mà ấm áp, ở giữa còn bày vài chiếc bàn trà nhỏ và bồ đoàn.

Dương Lăng vô cùng không khách sáo ngồi vào vị trí chủ tọa, sau đó gọi Lý Tịnh và Ân Thập Nương ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời lấy ra sự khéo léo của một thương nhân, chủ động bắt chuyện với hai người.

Vì có trải nghiệm phiêu lưu giống nhau, lại được Vân Hoa cứu mạng, lúc này dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Dương Lăng, Lý Tịnh và Ân Thập Nương chưa từng trải sự đời đã kể hết mọi chuyện của mình mà không chút che giấu, giống như đổ đậu ra khỏi ống tre.

Từ miệng bọn họ, Dương Lăng biết được Lý Tịnh là con trai của tổng binh Trần Đường Quan, lúc nhỏ từng tình cờ gặp Độ Ách Chân Nhân, được đưa đến Tây Côn Lôn tu đạo. Sau đó, vì tư chất không tốt, tiên đạo xa vời, hắm bị đưa về Trần Đường Quan.

Có thể coi là trong đầu đã chặt đứt ý niệm thành tiên, chuẩn bị hưởng phú quý nhân gian.

Lần này, hắn đến Quán Giang Khẩu, cũng bởi hai nhà Lý Ân là thế giao, trước đây từng có giao ước chỉ phúc vì hôn...

Nói một cách đơn giản, hắn đến cầu hôn.

Lần đi hái thuốc ở Mai sơn này cũng là một thử thách của Ân Thập Nương đối với hắn.

"Vậy thì coi như là hắn đã vượt qua thử thách rồi, đúng không?"

Dương Lăng có chút tò mò hỏi.

Lý Tịnh cũng đầy vẻ mong đợi nhìn Ân Thập Nương.

Người sau quả nhiên là hổ nữ tướng môn, rất dứt khoát gật đầu: "Mặc dù đạo pháp của hắn bình thường, kiếm thuật cũng rất bình thường, nhưng ít nhất cũng không hề nhút nhát sợ hãi khi đối mặt với mấy con yêu quái đó... Cũng tạm được đi."

Nghe thấy đánh giá "cũng tạm được" như vậy, Lý Tịnh khá là ngượng ngùng, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng.

"Chúc mừng ngươi, Lý lão đệ! Chuyến đi Mai sơn này của ngươi không uổng công rồi!"

Dương Lăng vừa chúc mừng Lý Tịnh, vừa thầm nghĩ: Xem ra không lâu nữa, bé Na Tra sẽ xuất thế.

Nhìn thấy Dương Lăng, Lý Tịnh và Ân Thập Nương nói chuyện rôm rả, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, Vân Hoa ngồi im lặng ngồi cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hôm nay, trong chuyến đi Mai sơn, nàng đã liên tiếp lấy ra mấy bảo vật, đều là những thứ trước đây chưa từng lộ ra.

Điều này cũng khiến nàng khá lo lắng, sợ Dương Lăng sẽ vì thế mà không hài lòng.

Theo nàng thấy, giữa phu thê quan trọng nhất là phải thành thật với nhau, tuyệt đối không được lừa dối đối phương.

Mấy năm nay nàng cũng luôn muốn tìm cơ hội để nói rõ thân phận lai lịch của mình, nhưng nàng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Chẳng qua, nàng lại phát hiện Dương Lăng không những không biểu hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào, ngược lại trong lúc trò chuyện phiếm với Lý Tịnh và Ân Thập Nương, chàng thường biểu hiện ra vẻ rất tự hào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương