Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
-
Chapter 32: Yên tâm, ta rất lương thiện
Hắn tin rằng bản thân nhất định có thể chặn được một quyền này.
Trên thực tế, hắn cũng thực sự chống đỡ được.
Đổi lại là cơ thể thiên sang bách khổng, rãnh sâu chằng chịt, khắp nơi trên thân thể đều là những vết thương lớn có thể thấy rõ tận xương.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc, nắm đấm thứ hai của Dương Lăng lại ập đến.
Tiếp theo là nắm đấm thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Đến nắm đấm thứ bảy, con lợn rừng lông đen cao hàng chục trượng này đột nhiên gào lên âm thanh thê lương, toàn thân run rẩy co giật, pháp lực từng đợt cuồn cuộn, tỏa ra từ trong cơ thể hắn giống như nước sôi sùng sục.
Theo pháp lực mất đi, con lợn rừng lông đen khổng lồ đó nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cự thú vốn giống như một ngọn núi nhỏ, đã trở thành kích thước của một con lợn rừng bình thường, không hề nổi bật trong rừng sâu núi thẳm.
Nó đã bị đánh về nguyên hình, đạo hạnh cả người đều đã tan thành mây khói!
Mặc dù lợn rừng lông đen đã mất đạo hạnh, nhưng vẫn còn giữ được linh trí, sau khi ngã xuống rừng núi, việc đầu tiên nó làm là quỳ xuống, mặt hướng về phía Dương Lăng, lấy đầu chạm đất.
Bây giờ nó đã không thể nói được nữa.
Nếu có thể mở miệng, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết cầu xin Dương Lăng tha mạng.
Lòng Dương Lăng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Mất đi đạo hạnh, ngươi ở trong vùng núi hiểm nước độc này nhất định rất khó sống sót, đúng không?”
“Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trở thành thức ăn cho kẻ khác..."
Lợn rừng lông đen nghe vậy vội vàng gật đầu, cố nặn ra hai giọt nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe, như muốn chứng minh rằng bản thân thực sự rất đáng thương.
Dương Lăng gật đầu, đảm bảo: "Yên tâm, ta rất lương thiện, nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Nói xong, hắn giơ quyền đánh con lợn rừng lông đen thành một đống thịt nát.
Sau đó niệm chú, triệu hồi ngọn lửa hừng hực.
Phá tan thân thể, hủy diệt thần thức, đốt cháy linh hồn, thiêu rụi mọi khả năng tồn tại và luân hồi chuyển kiếp của nó.
Làm xong tất cả những điều này, hắn lại lấy ra một chiếc bình sứ.
Từ bên trong, hắn đổ ra một Thanh Phù.
Thanh Phù là một loại côn trùng, khi sinh con nhất định phải dựa vào lá cây, lấy con của nó, mẹ nó nhất định sẽ bay đến.
Ở Hồng Hoang, thường có tiên thần lợi dụng Thanh Phù để thi triển thuật truy tung.
Mục tiêu dù ở tận chân trời góc biển thì cũng vẫn có thể tìm ra.
Lúc nãy, khi Chu Tử Chân và Ngô Long tách nhau ra bỏ chạy, Dương Lăng đã thi triển Thanh Phù Thuật lên người Ngô Long trước, sau đó mới đuổi theo Chu Tử Chân.
Tính thời gian, hắn giết Chu Tử Chân mất đến hai ba mươi hơi thở, đủ để Ngô Long chạy xa hàng trăm dặm.
Hơn nữa có lẽ đã tìm được người giúp đỡ.
Nhưng Dương Lăng không hề do dự, vẫn xông lên trời, hóa thành một đạo cầu vồng lao nhanh về phía tây.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất chết!
Dương Lăng cũng vậy.
Nương tử và hài tử là vảy ngược của hắn, bất kể kẻ nào dám ra tay với bọn họ, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá!
...
Tên đó rốt cuộc là có lai lịch gì?
Ngô Long vừa cưỡi gió lao đi, vừa không ngừng quay đầu nhìn lại.
Một quyền miểu sát Thường Hạo vừa rồi đã thực sự khiến hắn choáng váng.
Tu luyện nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy một nắm đấm nào bá đạo và uy mãnh như vậy, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển, ngay đến bầu trời cũng nứt ra!
Hắn không thể tưởng tượng được, nếu nắm đấm đó đánh vào người mình thì sẽ là cảnh tượng kinh hoàng như thế nào.
Hắn cũng không muốn biết.
Vì vậy, ngay khi phản ứng lại, hắn đã chọn cách chạy trốn!
Chỉ cần chạy thật xa, chạy đến chỗ mấy vị huynh trưởng, hắn sẽ không sợ tên phàm nhân kia đuổi kịp.
Phủi phui, tên tiểu tử đó làm sao có thể chỉ là một phàm nhân?
Ngô Long khá phẫn nộ.
Nếu sớm biết tên này lợi hại như vậy, cho chúng thêm mấy lá gan cũng không dám đi trêu chọc!
Chỉ một cây Dao Hương thảo thôi mà, cho thì cho!
Hắn ghét nhất loại người rõ ràng rất lợi hại nhưng lại cứ phải giả vờ yếu đuối, chẳng phải rõ ràng là đang hại người sao!
Nhưng cho dù ngươi có lợi hại đến mấy, đợi ta gọi mấy vị huynh trưởng tỉnh lại, xem ngươi còn có thể tiếp tục ngông cuồng được không!
Nghĩ như vậy, vẻ căng thẳng và hoảng sợ trên gương mặt Ngô Long cũng dần tan biến.
"Phía trước là động phủ bế quan của đại ca..."
Nhìn về phía ngọn núi cao sừng sững cách đó vài dặm, Ngô Long nhẹ nhàng đáp xuống đất, một nét sợ hãi thoáng qua trên gương mặt hắn.
Nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, hắn tuyệt đối không bao giờ dám đến quấy rầy!
Nhưng giờ đến cả Thường Hạo cũng đã chết, Chu Tử Chân cũng không biết sống chết thế nào, bây giờ chính là lúc đánh thức huynh ấy!
Nghĩ đến đây, Ngô Long định thần lại, định tiến lên gọi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook