Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
Chapter 17: Huyền Đô Đại Pháp Sư không cần phải... cẩn thận như thế

Nhưng ngay sau đó, họ đồng thanh nói:

"Một bát!"

Tiền tài động nhân tâm!

Cho dù là kẻ xảo trá đến đâu, trước khối tài sản có thể dễ dàng có được, cũng sẽ có lúc mất đi năng lực phán đoán.

Hoặc có lẽ, bọn họ cho rằng một miếng vàng lá kia đủ để bù đắp cho nguy cơ khi họ nói ra sự thật.

Bất kể bọn họ nghĩ gì, câu trả lời vừa thốt ra, đám đông xung quanh lập tức ồn ào cả lên.

"Rất tốt."

Dương Lăng quay đầu ra hiệu cho người đánh xe, người này lập tức bước lên, hai ba cái đã quật ngã hai tên tiểu nhị xuống đất, tìm dây thừng trói chặt lại.

Mặc dù hai tên tiểu nhị liều mạng chống cự nhưng người đánh xe đi theo Dương Lăng là người luyện võ mà hắn cẩn thận tuyển chọn, đối phó với hai tên du côn vô lại vẫn là dư sức.

Đợi người đánh xe trói xong hai tên tiểu nhị, Dương Lăng mới nhìn quanh đám đông, nghiêm mặt nói: "Hai tên này quanh năm ở đây lừa đảo, ức hiếp thương nhân từ nơi khác đến, lát nữa ta sẽ bảo người áp giải bọn chúng đến nha môn, phiền mọi người làm chứng."

Trong đám đông có không ít thương nhân từ nơi khác đến, nghe vậy đều vỗ tay khen ngợi, cùng người đánh xe áp giải hai tên tiểu nhị đến nha môn.

Trước khi đi, hai tên tiểu nhị vẫn nhìn Dương Lăng với vẻ mặt không cam lòng.

"Dương lão gia, ngài đã nói ai nói thật thì tấm vàng lá kia sẽ thuộc về người đó, ngài không thể nuốt lời!"

Dương Lăng mỉm cười, sảng khoái nói:

"Ta lừa ngươi đấy."

Đám đông lập tức cười ồ lên.

Không ai cho rằng hắn nuốt lời, ngược lại còn khen ngợi hắn mưu trí hơn người, đùa bỡn xoay hai tên du côn vô như chong chóng.

"Dương Đại Thiện Nhân?"

Đợi đám người vây xem giải tán, Huyền Đô quay người lại, quan sát Dương Lăng với vẻ thích thú: "Có muốn ngồi xuống tán gẫu vài câu với ta không?"

Nói xong, hắn bưng chén sành trên bàn tự rót hai chén trà, dường như không hề lo lắng Dương Lăng sẽ từ chối.

Thần thái hắn ung dung tự tại, hiển nhiên không để chuyện vừa rồi vào lòng.

Dương Lăng cũng không khách khí, thuận thế ngồi xuống đối diện hắn, cười hỏi: "Huynh đài muốn tán gẫu chuyện gì?"

Huyền Đô chỉ vào những người đi đường dần khuất xa: "Hôm nay ngươi ra tay nghĩa hiệp trừng trị hai tên du côn kia, chặn đường kiếm ăn của chúng không nói, còn khiến chúng phải vào ngục. Theo luật pháp Đại Thương, e rằng chúng sẽ bị đày làm nô lệ.”

“Hiện giờ chúng hận ngươi thấu xương nhưng vì thân phận, địa vị, tài phú chênh lệch nên không thể làm gì ngươi.”

“Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, mười năm sau, hai tên du côn kia sẽ thoát khỏi thân phận nô lệ, một bước lên mây trở thành quý tộc triều đình, hơn nữa chúng vẫn luôn ghi nhớ mối hận hôm nay, tìm mọi cách để trả thù ngươi..."

Nói đến đây, hắn tò mò nhìn Dương Lăng: "Bây giờ ngươi hối hận chưa?"

Dương Lăng gật đầu, đứng dậy đi về phía thành.

Huyền Đô Đại Pháp Sư cau mày: "Đi đâu vậy?"

"Phòng ngừa chu đáo." Dương Lăng đáp.

Huyền Đô ngây người, sau đó bật cười: "Chỉ là giả thuyết thôi... Yên tâm, ta đã xem mệnh cách của hai người đó rồi.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi bị đày làm nô lệ, không lâu sau chúng sẽ chết trong hầm mỏ... Hả?"

Nói đến đây, Huyền Đô như chợt nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Dương Lăng một lúc lâu, mới lắc đầu thở dài:

"Không ngờ ta lỡ lời, lại hại chết hai người đó. Nhưng cho dù ngươi phái người giết chúng cũng vô dụng, chúng vẫn sẽ đầu thai chuyển thế, nhân quả này...”

“Hả?”

“Sao chúng không có kiếp sau?”

“Chẳng lẽ ngươi còn biết pháp thuật đuổi hồn đoạt phách?”

“Haiz, chỉ là chút nhân quả nhỏ nhặt, không cần phải… cẩn thận như thế!"

"Nói như vậy, ngươi có thể xem mệnh cách của người khác?"

Nghe vậy, Dương Lăng đang âm thầm ghi nhớ hai người kia vào sổ tay bỗng chốc hứng thú.

Hắn vốn đã nhìn ra thanh niên này lai lịch bất phàm, rất có thể là thần tiên giống như thê tử của hắn.

Giờ nghe đối phương nói có thể xem mệnh cách, suy diễn tương lai, hắn liền coi đối phương là tiên nhân lợi hại hơn cả thê tử, nhịn không được muốn hỏi thăm vận mệnh của người nhà mình.

"Ngươi không cần hỏi, mệnh cách của ngươi ta xem không thấu."

Dương Lăng còn chưa mở miệng, Huyền Đô đã dứt khoát từ chối.

"Trên đời này chỉ có ba loại người ta xem không thấu mệnh cách.”

“Loại thứ nhất là đại đế và trữ quân nhân gian; loại thứ hai là người được cao nhân tuyệt đỉnh che giấu thiên cơ; loại thứ ba là người có đại khí vận được trời cao chiếu cố!”

“Nhưng kỳ lạ là, ngươi không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó, ngược lại có chút giống như đã thoát khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành...”

“Nếu không phải trên người ngươi chỉ có chút ít linh khí dao động, ta còn tưởng ngươi là hóa thân của vị sư thúc nào đó đến trêu chọc ta."

Câu cuối cùng hiển nhiên là hắn tự nói với chính mình, ngay cả bản thân hắn cũng không tin, cũng không mong Dương Lăng tiếp lời, liền phẩy tay, thản nhiên nói:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương