Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
Chapter 13: Muốn ra vẻ ta đây ư? Đã hỏi qua ta chưa?

Lợi nhuận từ những thương vụ này, ngoài việc duy trì hoạt động của các cửa hàng và chi tiêu sinh hoạt, số còn lại đều được đầu tư vào việc luyện đan và làm việc thiện.

Luyện đan thì khỏi phải nói.

Các loại thảo dược quý hiếm lâu năm đều cực kỳ đắt đỏ, cộng thêm việc lò luyện đan thỉnh thoảng lại phát nổ, khoản chi tiêu này chắc chắn không hề nhỏ.

Ngoài ra còn có chi phí làm việc thiện hàng ngày của bản thân Dương Lăng.

Làm việc thiện có rất nhiều hình thức, ví dụ như trừ gian diệt bạo, cứu người, cứu trợ thiên tai, xây cầu, làm đường...

Những việc này, Dương Lăng đều đã từng làm.

Hắn đã cho xây dựng năm cây cầu lớn trong phạm vi trăm dặm xung quanh Quán Giang Khẩu, làm sáu con đường đất, bảy tám quán cháo miễn phí và y quán giá rẻ hoạt động quanh năm.

Vì vậy mà đắc tội không ít phú hào địa phương.

Tuy nhiên, những việc làm thiện nguyện này cũng khiến hắn có được danh xưng "Dương Đại Thiện Nhân".

Không nói đâu xa, ít nhất là ở mảnh đất Quán Giang Khẩu này, đa số người dân khi nhắc đến Dương Lăng đều không khỏi giơ ngón tay cái lên, khen một câu "Dương lão gia đúng là đại thiện nhân!"

Kiểm tra hàng hóa xong, Dương Lăng đang định lên xe ngựa về thành thì nghe thấy phía bến tàu truyền đến một trận ồn ào.

"Có người rơi xuống nước rồi!"

"Hình như là tiểu nhi tử nhà của Triệu lão tam làm nghề bốc vác."

"Nhanh lên!"

"..."

Dương Lăng xuống xe ngựa, thấy mọi người trên bến tàu đều chen chúc bên bờ sông.

Đợi hắn đến bờ sông, nơi này đã bị vây quanh bởi ba vòng trong ba vòng ngoài, hơn trăm người, đều là thợ khuân vác, người lái thuyền và thương nhân trên bến tàu.

Nằm trên mặt đất là một đứa trẻ trạc mười ba, mười bốn tuổi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, hai mắt vô hồn nhìn lên trời.

Một hán tử da đen, dáng người thấp bé đang lo lắng day huyệt nhân trung cho đứa bé, không ngừng gọi tên đứa bé nhưng đứa bé vẫn không có chút phản ứng nào.

"Đây là người thứ ba trong tháng này rồi sao?"

"Chắc chắn là trong sông có yêu quái!"

Bên cạnh có người khẽ thở dài, có người lại kinh hãi bất an.

"Hồn phách đứa nhỏ nhà ngươi chắc chắn đã bị thủy yêu câu đi mất rồi!"

Trong đám đông có một lão già lẩm bẩm một câu, thấy mọi người hai bên đều nhìn mình, lão ta như được cổ vũ, giọng nói không khỏi cao lên:

"Ta nói Triệu lão tam, ngươi đừng có luống cuống nữa, đứa nhỏ nhà ngươi đã mất hồn rồi!

Tháng trước ở Quán Vân cũng xảy ra chuyện như vậy.

“Hồn đứa nhỏ nhà ngươi chắc chắn bị yêu quái trong sông này câu đi rồi, ngươi ở đây gọi cũng vô ích, mau vào thành cầu xin Vu Chúc lão gia đến gọi hồn đi!"

"Dạ dạ..."

Hán tử da đen chính là thợ khuân vác Triệu lão tam, lúc này đã sớm luống cuống tay chân, đặt đứa trẻ xuống đất, loạng choạng chen ra khỏi đám đông chạy về phía thành.

"Mang tiền chưa?"

Lão già nhắc nhở: "Muốn mời Vu Chúc lão gia đến gọi hồn, ít nhất cũng phải hai ngàn văn tiền!"

Triệu lão tam nghe vậy lập tức sững người tại chỗ, ngọn lửa hy vọng vừa mới nhen nhóm trong mắt lập tức vụt tắt.

Hắn làm thợ khuân vác ở bến tàu, lúc nhiều việc thì một ngày cũng chỉ kiếm được hai, ba mươi văn tiền, lúc không có việc thì một đồng cũng không có, huống chi hắn còn có cả nhà phải nuôi, cộng thêm đủ loại thuế má, lao dịch!

Hai ngàn văn tiền!

Hắn có nhịn ăn nhịn mặc, làm việc quần quật hai năm cũng chưa chắc đã gom góp được nhiều tiền như vậy!

"Không có tiền à?"

Lão già tặc lưỡi, tiếc nuối nói: "Vậy thì khó rồi, những vị Vu Chúc lão gia kia đâu phải là người mở thiện đường..."

Lời còn chưa dứt, đã có người xôn xao.

"Không sao, không sao... Dương lão gia, người mở thiện đường đến rồi!"

Lúc này mọi người mới nhìn thấy Dương Lăng, vội vàng nhường đường cho hắn.

Mắt lão già sáng lên, vui mừng nói: "Dương lão gia đến thật đúng lúc, ngài giàu có như vậy, hai ngàn văn đối với ngài chẳng khác nào chín con bò mất một sợi lông!”

“Xin ngài hãy giúp đỡ, để Triệu lão tam vào thành mời Vu Chúc lão gia, còn chậm trễ e là không kịp nữa!"

Dương Lăng liếc nhìn lão già, nhận ra là lý chính của Triệu gia trang.

Triệu gia trang cách bến tàu không xa, thợ khuân vác, người lái thuyền trên bến tàu đa số đều xuất thân từ Triệu gia trang.

Để tiện thuê người, trước đây hắn còn cố ý sai người tặng quà cáp hậu hĩnh cho vị lý chính này, hai bên coi như cũng có chút giao tình.

Tuy nhiên, lúc này hắn không để ý đến đối phương, mà quay đầu nhìn về phía một tảng đá ngầm khổng lồ hình dạng giống con bò nằm bên bờ sông.

Trong bóng râm của tảng đá ngầm đó, có một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi đang lo lắng nhìn về phía bên này, dường như muốn đi tới nhưng tay chân vừa chạm vào ánh nắng đã vội vàng rụt lại.

Mà ở dưới dòng sông cách bờ không xa, mơ hồ còn có một bóng đen khổng lồ, đang nhìn chằm chằm vào đứa bé trong bóng râm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương