Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
Chapter 1: Dương lão gia ở Quán Giang Khẩu

Đại Thương, Quán Giang Khẩu.

Ánh bình minh vừa ló dạng, ráng mây rực rỡ.

Một tòa trạch viện gạch xanh ngói đen trong ánh bình minh càng thêm nguy nga tráng lệ.

Hoa văn trên mái nhà được chạm khắc tinh xảo, long phượng quây quần, trông vừa trang nghiêm vừa bí ẩn. Cửa trụ của tòa trạch viện cũng được khắc hình long phượng, cửa gỗ sơn son thếp vàng khảm vòng đồng, trên cánh cửa khảm lưu ly, tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt.

Xung quanh tòa trạch viện trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, hương hoa ngào ngạt, khiến lòng người khoan khoái.

Những người đi ngang qua tòa trạch viện đều không khỏi ngưỡng mộ.

"Không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Dương Lăng đã gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, nghe nói đã mở rất nhiều cửa hàng vải, quán rượu, chợ lương thực và cửa hàng nô"ng cụ.”

“Hơn nữa, sau khi bản thân phát đạt, hắn còn thường xuyên cứu tế những người thôn dân đã từng giúp đỡ hắn, xây dựng một tòa thiện đường chuyên để phụng dưỡng người già trong cái thôn kia."

"Dương lão gia quả là một người cực kỳ lương thiện, hắn còn xây dựng nhiều tòa y quán trong thành, mời danh y đến khám bệnh, người già trẻ nhỏ đến khám bệnh đều không mất tiền!"

"Đúng vậy, năm xưa cái tiểu tử ăn nhờ bách gia lớn lên, giờ đây không chỉ giàu có mà còn cưới được kiều thê... Nghe nói nương tử của hắn tựa như thiên tiên, xinh đẹp vô cùng!"

"Thiên tiên? Yêu nữ thì có!" Bà chủ một cửa hàng vải bên đường nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người qua đường, không nhịn được khạc một ngụm nhổ xuống đất.

Trên phố lớn, hai nam tử mặc áo choàng đen, đội đấu lạp, thắt lưng đều đeo một chuỗi tiền đồng nhìn nhau, nhanh chân bước vào cửa hàng vải.

"Bà chủ, vừa nãy ngươi nói... nơi này có yêu nữ?"

Bà chủ cửa hàng vải bị người ta vạch trần lời bàn tán sau lưng, mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn, đợi nhìn rõ trang phục của hai người, mới định thần lại, nhỏ giọng nói: "Hai vị khách quan, chẳng lẽ là thiên sư bắt yêu?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bà chủ cửa hàng vải lén lút nhìn quanh một vòng, rồi mới nhỏ giọng nói: "Ai ở Quán Giang Khẩu này mà không biết Dương Lăng cưới một yêu nữ? Ta nói cho các ngươi biết, ta tận mắt nhìn thấy yêu nữ đó dùng yêu pháp thổi bay hết vải vóc trong nhà ta..."

...

Dương phủ, bên trong núi giả nước chảy, cảnh đẹp như tranh vẽ. Một ngọn núi giả được tạc bằng đá xanh, trên núi có nước chảy róc rách, tiếng nước trong trẻo.

Vân Hoa tỉnh dậy từ trong mộng, ngũ quan tinh xảo nổi bật trên làn da trắng mịn như sữa.

Nàng lại mơ thấy thiên đình lầu son gác tía, mơ thấy Lăng Tiêu bảo điện hùng vĩ uy nghiêm và người ngồi ngay ngắn trong điện chính là chí tôn của tam giới, đồng thời cũng là huynh trưởng của nàng - Hạo Thiên Thượng Đế!

"Nếu để huynh trưởng biết được tình hình hiện tại của ta, e rằng sẽ nổi trận lôi đình."

Vân Hoa có chút bực bội nhưng sau khi mở mắt nhìn xung quanh, vẻ buồn phiền trên khuôn mặt nàng tan biến ngay lập tức.

Chỉ thấy gian phòng ngủ chính nằm trên tầng hai này được trang trí tinh xảo, giường được trải chăn lụa mềm mại, đầu giường được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Thảm trải trước giường, họa tiết phức tạp, màu sắc tươi sáng...

Cả căn phòng vừa ấm cúng vừa thoải mái, đều do chính tay phu quân của nàng sắp xếp!

Nhớ đến phu quân, má nàng hơi ửng hồng, nàng cắn môi có chút tức giận nói: "Không phải tối qua ta đang luyện đan trong phòng luyện đan ư, sao lại chạy lên giường ngủ rồi? Chẳng lẽ là..."

"Kẽo kẹt~"

Cửa phòng bị người ta đẩy ra, Vân Hoa theo bản năng ôm chặt chăn, che giấu thân hình quyến rũ của mình, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Người bước vào phòng là một nam tử trẻ tuổi xách theo hộp thức ăn.

Hắn cao lớn, dung mạo tuấn tú, ngũ quan sâu sắc, trông vừa nam tính vừa tuấn tú, mặc một bộ thanh sam, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sáng ngời. Mái tóc dài tùy ý buông xõa trên vai, bờ vai rộng và dày, như có thể gánh vác trọng trách của thiên địa.

"Nương tử, nàng tỉnh vừa lúc, ta làm món bánh bao cua và cháo trứng muối thịt nạc mà nàng thích nhất, mau mặc quần áo dậy ăn sáng đi."

Nghe thấy hai chữ "quần áo", Vân Hoa lập tức dựng đứng lông mày.

"Dương Lăng!"

"Tối qua chàng lại không được ta đồng ý mà đã cởi quần áo của ta!"

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, cho dù ta ngủ quên khi luyện đan, chàng chỉ được bế ta lên giường ngủ, nhưng không được cởi hết quần áo của ta..."

"Nương tử."

Dương Lăng cười ngắt lời: "Ta không chỉ cởi quần áo của nàng đâu... Hơn nữa tối qua rõ ràng là nàng rất chủ động mà, sao sáng dậy lại quên rồi?"

"Ta..." Khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của Vân Hoa trong nháy mắt như được ánh bình minh chiếu rọi, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng ngượng ngùng, rõ ràng là nhớ lại sự mê loạn điên cuồng đêm qua.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã tức giận nói: "Đó... Đó còn không phải vì chàng luôn quấy rầy ta sao? Nếu không ta đường đường là một thượng phẩm huyền... luyện khí sĩ thượng phẩm như ta, sao có thể bị tà dục khống chế?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương