Con Riêng
-
Chương 6
Lúc này ba chồng tôi mới ngồi đọc lại giấy xét nghiệm ADN. Vừa xem ông vừa run run nói:
- Thằng Bo không phải con thằng Dũng sao?
Mẹ chồng tôi nhìn ông rít lên:
- Ông có bị sao không đấy mà còn hỏi cái câu này? Từ lúc đẻ ra tôi đã nghi rồi cơ mà. Rồi, cái thằng Dũng nó ngu nó dại tôi biết là giống ai rồi đấy.
- Bà nói cái kiểu gì đấy?
Mẹ chồng tôi không đáp, cầm cốc nước hất thẳng về mặt nói:
- Mày còn ngồi trơ mặt l** của mày ra đấy à? Cút con mẹ mày đi…
Tôi nhìn bà yếu ớt đáp:
- Con xin lỗi mẹ.
Thế nhưng vừa nói bà liền lao về phía tôi tát bốp một phát, tôi chỉ cầm nhận được một dòng máu tanh lòm từ mũi chảy xuống miệng. Trên tầng Dũng cũng đang đi xuống, anh nhìn mẹ nói lớn:
- Chuyện này là do con, là con giấu mẹ, cô ấy không có lỗi gì cả, mẹ muốn trách thì trách con đây này.
- Mày nói gì?
- Con nói chuyện này là do con, là con giấu mẹ. Thuỷ đã rất nhiều lần muốn nói ra nhưng con không đồng ý. Tất cả đều là ý của con.
- Dũng… mày…
- Mẹ ạ, khi gặp Thuỷ là lúc Nga đã bỏ đi đứa con của con. Cô ta bỏ con của con để đi nước ngoài, còn Thuỷ, cô ấy kiên cường giữ lại đứa bé mà không biết cha nó là ai, con giấu mẹ là con sai… nhưng chỉ có con sai thôi. Thuỷ không có lỗi gì.
Mẹ chồng tôi nghe vậy ném chiếc cốc thuỷ tinh xuống đất gào lên:
- Thằng ngu này… mày ngu cũng ngu vừa thôi. Còn mày nữa con đĩ này mày xéo ra khỏi cái nhà này đi. Nhà này không phải động chứa đĩ, mày cút về xó xỉnh của mày mà sống.
Tôi nhìn Dũng nhìn mẹ chồng, biết rồi thì cũng tốt, không biết sớm thì biết muộn. Chỉ đáng tiếc lẽ ra nếu tôi là người nói có lẽ sẽ không đến mức tệ hại bằng việc bị mẹ chồng phát hiện. Tôi đứng dậy, loạng choạng lên tiếng:
- Mẹ ạ...
Thế nhưng còn chưa kịp nói Dũng đã cướp lời:
- Thuỷ em không cần nói gì hết, em không sai, là anh sai, em lên phòng với Bo đi để anh nói chuyện với mẹ
- Mày muốn giữ nó lại à thằng ngu đần này? Óc mày là óc lợn hả con? Tao không cho phép hai mẹ con nó ở lại đây, nếu nó không đi, tao sẽ đi, tao sẽ chết cho chúng mày vừa lòng.
- Mẹ! Cô ấy là vợ con, được cưới về đường hoàng…
- Cưới thì sao? Vợ con có thể có nhiều nhưng tao chỉ có một, mẹ mày chỉ có một thôi mày hiểu không? Mà thằng kia không phải con mày, mày còn gì mà nhất thiết giữ nó lại?
Tôi nghe Dũng nói mà nước mắt lại lăn dài, anh nhìn mẹ chồng nói:
- Con không bỏ mẹ cũng không bỏ vợ. Lấy nhau bao nhiêu năm, tình nghĩa vợ chồng đâu phải là thứ gì nói bỏ là bỏ? Huống hồ cô ấy còn đang có con với con.
Nghe đến đây tôi có chút sửng sốt, mẹ chồng tôi cũng há hốc mồm kinh ngạc. Dũng thở dài:
- Mẹ, chuyện Bo không phải con của con là chuyện quá khứ rồi, giờ mình sống tới tương lai, mẹ biết cũng biết rồi, đừng làm khó vợ chồng con nữa.
- Mày nói sao nghe nhẹ nhàng thế Dũng? Nuôi một đứa bé không phải con mình rồi thiên hạ nó biết nó cười vào mặt mày à?
- Vậy chỉ vì thế mà mẹ bảo con bỏ vợ khi cô ấy còn đang bụng mang dạ chửa rồi đứa bé sau này không có cha thì thế nào? Chuyện kia là con sai, con chấp nhận lấy chứ đâu phải do cô ấy. Được, không thì cô ấy đi, cô ấy đi con cũng đi cùng được chưa? Hai chúng con ra ở riêng cho khuất mắt mẹ.
- Mày… giờ mày còn thế nữa.
- Từ lúc cô ấy về làm dâu mẹ lúc nào cũng đay nghiến chì chiết, năm năm nay cô ấy như một người ở hầu hạ nhà mình chưa từng kêu ca, oán than. Cô ấy có con riêng không phải là lỗi của cô ấy, phụ nữ có con riêng vẫn đáng được trân trọng.
Càng nghe Dũng nói tôi càng không thở nổi. Ba chồng tôi từ ban nãy ngồi im giờ mới từ từ nói:
- Chuyện cũng đã thế rồi, giờ con Thuỷ lại có chửa… thôi thì…
- Thôi thì cái gì, ông cũng bị con yêu nghiệt này nó quyến rũ rồi à? Hay ông cũng yêu nó, cũng dính bẫy của nó rồi hay lại làm gì nhau rồi?
Ba chồng tôi trước nay vốn dĩ hiền lành sợ vợ, thế nhưng nghe đến đây có lẽ đã đụng đến lòng tự ái ông ngồi phắt dậy quắc mắc quát:
- Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi nhé. Bà đừng có mở miệng ra lại dùng những từ ngữ vô học đấy dành cho người khác. Con dâu nó đi làm dâu năm năm bà đối xử tệ bạc với nó. Nó có con riêng không nói là nó sai, nhưng nó vẫn danh chính ngôn thuận là vợ thằng Dũng. Mà con riêng thì sao, thằng Bo sống ở đây từ nhỏ khác gì cháu ruột?
- Ông coi nó là cháu ruột nhưng tôi chưa từng coi nó là cháu ruột. Nó vốn dĩ không có huyết thống gì hết.
- Phải, nó không có huyết thống nhưng đã lấy rồi, đã cưới rồi, giờ vợ chồng nó không muốn bỏ nhau bà định ép chúng nó phải xa nhau sao? Giờ chúng nó còn chuẩn bị có con chung với nhau nữa. Chuyện của vợ chồng nó, tốt hơn hết để tự chúng nó quyết định với nhau.
- Tại sao tôi phải để chúng nó quyết định
- Thế thì bà sống ở đây một mình đi, chúng nó ra ở riêng, tôi cũng đi. Tôi chịu đựng nhịn nhục bà bao nhiêu năm nay đủ rồi.
- Ông! Ông dám!
- Mọi thứ đều cần có giới hạn của nó thôi. Mấy chục năm nay tôi sống như một con chó bị bà đè đầu cưỡi cổ, đủ rồi, tôi nhục đủ lắm rồi.
Lần đầu tiên tôi thấy bố chồng mình như vậy, nhưng trong ánh mắt ông đầy bất lực và tuyệt vọng. Tôi bặm chặt môi lấy hết dũng khí để nói:
- Thưa ba, thưa mẹ có lẽ giờ con nói gì cũng vô ích nhưng con vẫn muốn được nói đôi điều.
Mẹ chồng tôi vừa bị ba chồng nói một trận nên tức giận gào lên:
- Mày câm mồm đi con đĩ.
Vừa nói bà vừa lao vào đánh tôi, trên nhà chợt có tiếng Bo gào lên:
- Bà buông tay mẹ con ra đi, đừng đánh mẹ con nữa.
Tôi nhìn con bật khóc nói:
- Mẹ bảo con lên nhà cơ mà, sao con lại xuống đây, lên mau.
Thế nhưng thằng bé còn chưa kịp quay lưng mẹ chồng tôi đã lao lên chân cầu thang kéo nó xuống rồi ấn mạnh về phía tôi. Thằng bé bị choáng váng không kịp phản xạ ngã vồ xuống đất. Tôi không còn nghĩ được gì lao đến chợt phát hiện miệng Bo đã rỉ cả máu. Lúc này tôi không còn giữ được bình tĩnh, nhưng uất ức trong lòng như cơn sóng thần, tôi nhìn mẹ chồng gào lên:
- Mẹ đừng có mà quá đáng quá.
- Mày nói ai quá đáng?
- Một đứa trẻ nó có tội tình gì mà mẹ phải làm thế? Mẹ muốn thì mẹ đánh con đây này. Mẹ có còn tình người nữa không? Nó biết gì mà mẹ đánh nó?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi sững sờ, nhưng tôi lúc này cũng không còn quan tâm nữa rồi. Khi chưa biết Bo không phải con của Dũng bà đã đối xử với mẹ con tôi không bằng người dưng nước lã, chắc chắn từ nay về sau nếu còn sống trong ngôi nhà này tôi và con sẽ không thể dễ dàng sống được. Tôi có thể chịu đựng được nhưng Bo thì không! Tôi đã cố gắng, đã dốc hết sức lực nhưng bà cũng chưa một lần nhìn nhận, cuối cùng thì bà cũng chẳng đối xử tốt hơn được một chút nào hết. Bo đã không phải cháu bà, đã không cùng huyết thống thì càng thêm khổ hạnh khi cứ cố gắng ở lại đây.
- Ba, mẹ, con sẽ rời khỏi đây. Con sẽ đưa Bo đi. Mẹ, con sai, con sai khi con bước chân vào ngôi nhà này, con sai khi giấu mẹ chuyện này nhưng Bo suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Năm năm qua sống ở đây luôn bị mẹ ghẻ lạnh, bị mẹ chì chiết đay nghiến, con dù có làm thế nào cũng không hài lòng được mẹ. Hôm nay con đứng đây, con xin lỗi ba mẹ, xin lỗi vì đã giấu chuyện tày đình này. Giờ con sẽ đi.
Nói rồi tôi bế thốc Bo lên cầu thang, Dũng nhìn mẹ chồng căm phẫn nói:
- Mẹ quá đà rồi đấy. Đứa trẻ nó biết cái gì mà mẹ lại làm thế?
- Nó không biết cái gì nhưng nó được sinh ra bởi một con đĩ…
- Mẹ thôi ngay đi!
- Mày dám nói cái giọng đấy với mẹ mày à?
- Mẹ ạ, ba nói đúng đấy, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi. Hôm nay con sẽ đưa cô ấy ra ngoài ở riêng, con sẽ ra ở riêng cùng vợ con con
- Mày… mày dám? Mày mà đi nửa bước tao sẽ chết cho mày thấy.
- Mẹ muốn làm gì thì làm, con cũng không còn sức chịu đựng nữa rồi.
- Cái lại bất hiếu này, ông trời ơi…
Tôi cắn chặt môi, đưa Bo vào phòng. Ban nãy Dũng nói tôi có thai, tôi đã từng nghĩ tôi sẽ cố gắng vì anh, cố gắng vì Bo mà ở lại mà chịu đựng. Nhưng đến tại thời điểm này tôi đã rõ, ngôi nhà này không thể có sự tồn tại của mẹ con tôi thêm một giây phút nào nữa. Ngay khi mẹ chồng tôi kéo Bo xuống, tôi biết mình phải đi. Dũng và mẹ chồng tôi vẫn đang cãi nhau. Bất chợt có tiếng cạch cửa rồi tiếng dép của ba chồng bước đi, có tiếng mẹ chồng tôi lại gào lên:
- Ông đứng lại đó, ông không được đi.
Tôi thở dài lấy khăn mặt sạch lau mặt cho Bo rồi an ủi con:
- Bo, con ngoan ngồi trên giường cho mẹ lấy quần áo nhé.
- Mẹ ơi… mẹ con không được ở đây nữa hả mẹ. Mẹ ơi… Bo… Bo sao lại bị bà nội ghét hả mẹ? Sao bà lại bảo Bo không phải con ba Dũng?
Bo vừa nói xong có tiếng Dũng mở cửa cất lên:
- Bo, cả nhà mình sẽ đi ra một chỗ khác để ở. Bo là con của ba Dũng, Bo nhớ chưa?
- Thật không ba?
- Thật mà Bo.
Nói rồi Dũng kéo valy trên xuống quay sang tôi:
- Thuỷ, cả nhà mình sẽ ra ngoài.
Không hiểu sao nghe đến đây tim tôi lại nhói như kim chích. Tôi không muốn anh phải lựa chọn giữa tôi và mẹ, nhưng tôi lại cũng không muốn ôm con đi bỏ lại anh ở đây. Có lẽ anh cũng như tôi đã thực sự coi nhau là gia đình, có lẽ anh cũng như tôi, không biết buông bỏ nhau nữa rồi. Nhưng còn mẹ anh, tôi phải làm thế nào đây.
- Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng đừng lo. Mình ra ngoài đợi mẹ nguôi giận dần rồi sau đó mình sẽ tính tiếp. Đối với anh, em là vợ, Bo là con… mà anh thì làm sao có thể bỏ mặc vợ con mình được.
- Nhưng…
- Thuỷ, anh thật sự muốn vun vén gia đình này, muốn cùng em cố gắng. Em đừng nghĩ gì nữa, ý anh đã quyết anh sẽ không thay đổi đâu. Chẳng lẽ năm năm qua, em không có tình cảm với anh? Chẳng lẽ em nói đi là đi sao?
Tôi cúi mặt cố ngăn dòng nước mắt đang ầng ậc hỏi lại:
- Dũng, anh đã quyết định kỹ chưa?
- Em đừng hỏi lại anh như vậy.
- Anh sẽ không hối hận chứ?
- Thuỷ, rốt cuộc em có coi anh là chồng? Có coi anh là gia đình của em không mà em lại hỏi như vậy? Vợ bỏ chồng đi chỉ vì mẹ chồng thôi sao? Hay vốn dĩ năm năm nay em cũng chỉ coi là người để em bấu víu vào chứ không phải là chồng em?
Phải rồi, sao tôi lại có thể như vậy với anh? Dù tôi và anh lấy nhau vì cái gì thì nghĩa vợ chồng vẫn không thể phủ nhận. Vả lại… anh đã muốn được bên cạnh tôi và Bo, cớ sao tôi phải đẩy anh ra xa? Chẳng phải tôi cũng đang nhận ra rằng mình cũng yêu anh hay sao? Dũng lại nói:
- Thuỷ, chúng ta cố gắng vì con, vì Bo, và vì cả đứa bé trong bụng nữa em nhé.
Tôi nghe Dũng nói mà kinh ngạc, ban nãy tôi cứ ngỡ anh nói thế để làm mẹ chồng tôi dịu lại giờ nghe anh nói thế này không sửng sốt mới lạ. Lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay tôi đã trễ kinh ba ngày rồi. Tôi không nghĩ được gì lấy điện thoại ra xem lại, đúng thực là trễ ba ngày. Bình thường ngày kinh của tôi đều đặn trong vòng hai mươi tám ngày chưa bao giờ trễ một lần nào hết. Trước kia tôi và Dũng còn dùng biện pháp phòng tránh nhưng mấy tháng nay anh không còn dùng bao vì anh luôn nói với tôi muốn cho Bo có em. Thực lòng tôi không dám nghĩ tôi có bầu, tuy trễ kinh nhưng tôi cũng chẳng có biểu hiện gì lạ, chỉ là lâu lâu có đau lưng. Tôi thở mạnh, chẳng lẽ tôi lại có thai thật? Có phải chính vì thế mà Dũng mới chấp nhận cãi lại lời mẹ chồng mà theo tôi ra ở riêng? Tôi bất giác đưa tay lên ngực chợt thấy đau nhói, trễ kinh ba ngày, ngực đau, lại còn đau lưng. Nếu như tôi có bầu… có nghĩa ông trời đã muốn tôi và Dũng còn duyên nợ. Tôi nhìn anh cuối cùng lắp bắp:
- Anh Dũng… sao…
- Em không để ý thôi, nhưng anh mong con nên đã lưu lại ngày kinh của em. Chúng ta đã có thêm một sợi dây ràng buộc rồi, sẽ không thể xa nhau được đâu.
- Nhưng… nhưng nếu không có… giả dụ đây chỉ là….
- Thuỷ, nếu chưa có thì sau này có, nhưng anh linh cảm rất mãnh liệt rằng em đã có rồi.
Tôi nhìn ánh mắt đầy khao khát của Dũng, chính bản thân tôi cũng đang còn chưa biết phải làm sao cho đúng. Nhưng mà… hình như lâu lắm rồi tôi cũng chưa sống vì bản thân mình, hình như lâu lắm rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời bon chen mà chưa từng tự hỏi giây phút này tôi muốn gì. Tôi nuốt nước bọt cuối cùng đáp lại:
- Vậy, vậy chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vun vén được không anh?
- Được!
Anh vừa nói vừa nhặt quần áo cho vào valy, đến khi thu dọn xong bước xuống mẹ chồng tôi vẫn đang tru tréo chửi rủa bên dưới. Thế nhưng khi vừa nhín thấy Dũng một tay bế Bo, một tay xách valy thì bà sững người lại. Có lẽ bà cũng không thể ngờ Dũng lại quyết định ra ở riêng cùng tôi. Dũng nhìn mẹ từ tốn nói:
- Bọn con sẽ ra ở riêng, mẹ không ưa vợ con con thì bọn con sẽ đi cho khuất mắt mẹ.
- Con đĩ kia, mày giỏi lắm.
- Mẹ như thế này mẹ còn đòi bọn con phải sống sao? Mở mồm ra mẹ chửi… Thuỷ đi thôi.
Nói đến đâu Dũng kéo tay tôi đi đến đấy, mẹ chồng tôi chạy theo đứng ra giữa sân nhà gào lên:
- Làng nước ơi đến mà xem, cái thứ con dâu lăng loàn bố láo mất dạy thế này đây làng nước ơi.
Mấy người hàng xóm nghe tiếng kêu khóc của bà chạy ra, có người nhìn vợ chồng tôi nói:
- Hai đứa chúng mày đi đâu đấy?
Còn chưa kịp đáp mẹ chồng tôi đã cướp lời:
- Con dâu tôi ngủ nghê với thằng khác sinh ra thằng Bo rồi giờ tôi phát hiện ra liền bỏ đi.
Tôi nghe xong mặt đỏ lên, vừa giận vừa đau đớn. Dũng quay lại nhìn mẹ chồng, hai mắt long sòng sọc, cuối cùng đẩy valy rồi kéo tôi lên xe. Mẹ chồng tôi vẫn chưa thôi, gào lên:
- Đứng lại, đứng lại mau.
- Đến mức này thì con càng quyết tâm đi. Mẹ ạ, đến con còn không chịu nổi thì sao người khác chịu nổi mẹ đây? Thật thương thay cho con năm năm nay để vợ con phải chịu uất ức này.
Dũng nói xong đánh xe đi luôn, phía sau lưng tôi thấy mẹ chồng ngồi sụp xuống dưới hiên, miệng vẫn đang gào thét chửi rủa. Tôi quay sang Bo, ôm con vào lòng thở dài, thằng bé hình như mệt quá rúc vào lòng tôi rồi ngủ một giấc.Tôi nhìn ra đường, lòng nặng trĩu, rồi đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó bặm môi nói với Dũng:
- Anh tý dừng ở hiệu thuốc cho em mua que thử nhé.
- Ừ.
Bo vẫn đang nằm ngủ ngon lành, vừa nhìn Bo vừa suy nghĩ linh tinh. Thật sự từ ban nãy tới giờ tôi không dám nghĩ mình lại có bầu. Dù cho tôi cũng đã có một chút linh cảm nhưng trong lòng vẫn hoang mang, nếu có bầu tôi chỉ thương con sẽ chịu vất vả cùng tôi, sẽ thương Bo thiệt thòi.
- Thuỷ, em đừng lo nghĩ gì cả. Anh sẽ bên em, bên con, có con là có phúc em ạ. Anh… anh thật sự rất muốn được làm ba… anh rất muốn có con của mình. Nhưng em yên tâm, dù cho có con, anh cũng sẽ vẫn yêu thương Bo.
Tôi nhìn Dũng khẽ gật đầu cả hai cùng im lặng với những dòng suy nghĩ khác nhau. Mua que thử xong, Dũng đưa tôi và Bo đến một nhà nghỉ để nghỉ tạm rồi mới tìm phòng trọ sau. Anh bế con lên phòng đặt nó nằm ngủ, còn tôi thì vào nhà vệ sinh thử que. Khi que thử dần hiện lên vạch tim tôi cũng đập mạnh theo, một vạch đậm còn một vạch mờ nhàn nhạt, thế nhưng… ngay lúc này tôi cũng biết… tôi đã mang bầu. Không hiểu sao khi nhìn thấy vạch thử ấy, sống mũi tôi cũng cay xè cả lại. Lâu lắm rồi tôi lại mới có một cảm giác xúc động mãnh liệt thế này. Trước kia tôi đã từng nghĩ đến việc có ngày bị mẹ chồng phát hiện ra Bo không phải con tôi Dũng sẽ phản ứng thế nào. Khi ấy tôi còn ngỡ Dũng cũng sẽ lạnh nhạt, cũng sẽ bỏ mặc mẹ con tôi, sẽ dứt bỏ duyên nợ này nhưng không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ tôi, còn bất chấp ra ở riêng với tôi. Bên ngoài có tiếng Dũng cất lên:
- Thuỷ, thử sao rồi em?
Tôi bước ra đưa que thử cho anh đáp lại:
- Em có bầu rồi. Chắc đợi vài ngày nữa đi siêu âm sẽ rõ hơn vì giờ thử buổi chiều mà mới trễ kinh có vài ngày nên vạch bị mờ
Dũng nhìn tôi, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi nói nhỏ:
- Thuỷ, chúng mình… chúng mình sẽ cố gắng nhé em. Đoạn đường phía trước còn nhiều vất vả lắm, vậy nên hai chúng mình sẽ cố gắng được không em?
Phải rồi, tôi không được nghĩ nhiều, tôi sẽ phải cố gắng… vì Bo, vì anh và vì cả sinh linh bé nhỏ trong tôi lúc này.
- Thằng Bo không phải con thằng Dũng sao?
Mẹ chồng tôi nhìn ông rít lên:
- Ông có bị sao không đấy mà còn hỏi cái câu này? Từ lúc đẻ ra tôi đã nghi rồi cơ mà. Rồi, cái thằng Dũng nó ngu nó dại tôi biết là giống ai rồi đấy.
- Bà nói cái kiểu gì đấy?
Mẹ chồng tôi không đáp, cầm cốc nước hất thẳng về mặt nói:
- Mày còn ngồi trơ mặt l** của mày ra đấy à? Cút con mẹ mày đi…
Tôi nhìn bà yếu ớt đáp:
- Con xin lỗi mẹ.
Thế nhưng vừa nói bà liền lao về phía tôi tát bốp một phát, tôi chỉ cầm nhận được một dòng máu tanh lòm từ mũi chảy xuống miệng. Trên tầng Dũng cũng đang đi xuống, anh nhìn mẹ nói lớn:
- Chuyện này là do con, là con giấu mẹ, cô ấy không có lỗi gì cả, mẹ muốn trách thì trách con đây này.
- Mày nói gì?
- Con nói chuyện này là do con, là con giấu mẹ. Thuỷ đã rất nhiều lần muốn nói ra nhưng con không đồng ý. Tất cả đều là ý của con.
- Dũng… mày…
- Mẹ ạ, khi gặp Thuỷ là lúc Nga đã bỏ đi đứa con của con. Cô ta bỏ con của con để đi nước ngoài, còn Thuỷ, cô ấy kiên cường giữ lại đứa bé mà không biết cha nó là ai, con giấu mẹ là con sai… nhưng chỉ có con sai thôi. Thuỷ không có lỗi gì.
Mẹ chồng tôi nghe vậy ném chiếc cốc thuỷ tinh xuống đất gào lên:
- Thằng ngu này… mày ngu cũng ngu vừa thôi. Còn mày nữa con đĩ này mày xéo ra khỏi cái nhà này đi. Nhà này không phải động chứa đĩ, mày cút về xó xỉnh của mày mà sống.
Tôi nhìn Dũng nhìn mẹ chồng, biết rồi thì cũng tốt, không biết sớm thì biết muộn. Chỉ đáng tiếc lẽ ra nếu tôi là người nói có lẽ sẽ không đến mức tệ hại bằng việc bị mẹ chồng phát hiện. Tôi đứng dậy, loạng choạng lên tiếng:
- Mẹ ạ...
Thế nhưng còn chưa kịp nói Dũng đã cướp lời:
- Thuỷ em không cần nói gì hết, em không sai, là anh sai, em lên phòng với Bo đi để anh nói chuyện với mẹ
- Mày muốn giữ nó lại à thằng ngu đần này? Óc mày là óc lợn hả con? Tao không cho phép hai mẹ con nó ở lại đây, nếu nó không đi, tao sẽ đi, tao sẽ chết cho chúng mày vừa lòng.
- Mẹ! Cô ấy là vợ con, được cưới về đường hoàng…
- Cưới thì sao? Vợ con có thể có nhiều nhưng tao chỉ có một, mẹ mày chỉ có một thôi mày hiểu không? Mà thằng kia không phải con mày, mày còn gì mà nhất thiết giữ nó lại?
Tôi nghe Dũng nói mà nước mắt lại lăn dài, anh nhìn mẹ chồng nói:
- Con không bỏ mẹ cũng không bỏ vợ. Lấy nhau bao nhiêu năm, tình nghĩa vợ chồng đâu phải là thứ gì nói bỏ là bỏ? Huống hồ cô ấy còn đang có con với con.
Nghe đến đây tôi có chút sửng sốt, mẹ chồng tôi cũng há hốc mồm kinh ngạc. Dũng thở dài:
- Mẹ, chuyện Bo không phải con của con là chuyện quá khứ rồi, giờ mình sống tới tương lai, mẹ biết cũng biết rồi, đừng làm khó vợ chồng con nữa.
- Mày nói sao nghe nhẹ nhàng thế Dũng? Nuôi một đứa bé không phải con mình rồi thiên hạ nó biết nó cười vào mặt mày à?
- Vậy chỉ vì thế mà mẹ bảo con bỏ vợ khi cô ấy còn đang bụng mang dạ chửa rồi đứa bé sau này không có cha thì thế nào? Chuyện kia là con sai, con chấp nhận lấy chứ đâu phải do cô ấy. Được, không thì cô ấy đi, cô ấy đi con cũng đi cùng được chưa? Hai chúng con ra ở riêng cho khuất mắt mẹ.
- Mày… giờ mày còn thế nữa.
- Từ lúc cô ấy về làm dâu mẹ lúc nào cũng đay nghiến chì chiết, năm năm nay cô ấy như một người ở hầu hạ nhà mình chưa từng kêu ca, oán than. Cô ấy có con riêng không phải là lỗi của cô ấy, phụ nữ có con riêng vẫn đáng được trân trọng.
Càng nghe Dũng nói tôi càng không thở nổi. Ba chồng tôi từ ban nãy ngồi im giờ mới từ từ nói:
- Chuyện cũng đã thế rồi, giờ con Thuỷ lại có chửa… thôi thì…
- Thôi thì cái gì, ông cũng bị con yêu nghiệt này nó quyến rũ rồi à? Hay ông cũng yêu nó, cũng dính bẫy của nó rồi hay lại làm gì nhau rồi?
Ba chồng tôi trước nay vốn dĩ hiền lành sợ vợ, thế nhưng nghe đến đây có lẽ đã đụng đến lòng tự ái ông ngồi phắt dậy quắc mắc quát:
- Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi nhé. Bà đừng có mở miệng ra lại dùng những từ ngữ vô học đấy dành cho người khác. Con dâu nó đi làm dâu năm năm bà đối xử tệ bạc với nó. Nó có con riêng không nói là nó sai, nhưng nó vẫn danh chính ngôn thuận là vợ thằng Dũng. Mà con riêng thì sao, thằng Bo sống ở đây từ nhỏ khác gì cháu ruột?
- Ông coi nó là cháu ruột nhưng tôi chưa từng coi nó là cháu ruột. Nó vốn dĩ không có huyết thống gì hết.
- Phải, nó không có huyết thống nhưng đã lấy rồi, đã cưới rồi, giờ vợ chồng nó không muốn bỏ nhau bà định ép chúng nó phải xa nhau sao? Giờ chúng nó còn chuẩn bị có con chung với nhau nữa. Chuyện của vợ chồng nó, tốt hơn hết để tự chúng nó quyết định với nhau.
- Tại sao tôi phải để chúng nó quyết định
- Thế thì bà sống ở đây một mình đi, chúng nó ra ở riêng, tôi cũng đi. Tôi chịu đựng nhịn nhục bà bao nhiêu năm nay đủ rồi.
- Ông! Ông dám!
- Mọi thứ đều cần có giới hạn của nó thôi. Mấy chục năm nay tôi sống như một con chó bị bà đè đầu cưỡi cổ, đủ rồi, tôi nhục đủ lắm rồi.
Lần đầu tiên tôi thấy bố chồng mình như vậy, nhưng trong ánh mắt ông đầy bất lực và tuyệt vọng. Tôi bặm chặt môi lấy hết dũng khí để nói:
- Thưa ba, thưa mẹ có lẽ giờ con nói gì cũng vô ích nhưng con vẫn muốn được nói đôi điều.
Mẹ chồng tôi vừa bị ba chồng nói một trận nên tức giận gào lên:
- Mày câm mồm đi con đĩ.
Vừa nói bà vừa lao vào đánh tôi, trên nhà chợt có tiếng Bo gào lên:
- Bà buông tay mẹ con ra đi, đừng đánh mẹ con nữa.
Tôi nhìn con bật khóc nói:
- Mẹ bảo con lên nhà cơ mà, sao con lại xuống đây, lên mau.
Thế nhưng thằng bé còn chưa kịp quay lưng mẹ chồng tôi đã lao lên chân cầu thang kéo nó xuống rồi ấn mạnh về phía tôi. Thằng bé bị choáng váng không kịp phản xạ ngã vồ xuống đất. Tôi không còn nghĩ được gì lao đến chợt phát hiện miệng Bo đã rỉ cả máu. Lúc này tôi không còn giữ được bình tĩnh, nhưng uất ức trong lòng như cơn sóng thần, tôi nhìn mẹ chồng gào lên:
- Mẹ đừng có mà quá đáng quá.
- Mày nói ai quá đáng?
- Một đứa trẻ nó có tội tình gì mà mẹ phải làm thế? Mẹ muốn thì mẹ đánh con đây này. Mẹ có còn tình người nữa không? Nó biết gì mà mẹ đánh nó?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi sững sờ, nhưng tôi lúc này cũng không còn quan tâm nữa rồi. Khi chưa biết Bo không phải con của Dũng bà đã đối xử với mẹ con tôi không bằng người dưng nước lã, chắc chắn từ nay về sau nếu còn sống trong ngôi nhà này tôi và con sẽ không thể dễ dàng sống được. Tôi có thể chịu đựng được nhưng Bo thì không! Tôi đã cố gắng, đã dốc hết sức lực nhưng bà cũng chưa một lần nhìn nhận, cuối cùng thì bà cũng chẳng đối xử tốt hơn được một chút nào hết. Bo đã không phải cháu bà, đã không cùng huyết thống thì càng thêm khổ hạnh khi cứ cố gắng ở lại đây.
- Ba, mẹ, con sẽ rời khỏi đây. Con sẽ đưa Bo đi. Mẹ, con sai, con sai khi con bước chân vào ngôi nhà này, con sai khi giấu mẹ chuyện này nhưng Bo suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Năm năm qua sống ở đây luôn bị mẹ ghẻ lạnh, bị mẹ chì chiết đay nghiến, con dù có làm thế nào cũng không hài lòng được mẹ. Hôm nay con đứng đây, con xin lỗi ba mẹ, xin lỗi vì đã giấu chuyện tày đình này. Giờ con sẽ đi.
Nói rồi tôi bế thốc Bo lên cầu thang, Dũng nhìn mẹ chồng căm phẫn nói:
- Mẹ quá đà rồi đấy. Đứa trẻ nó biết cái gì mà mẹ lại làm thế?
- Nó không biết cái gì nhưng nó được sinh ra bởi một con đĩ…
- Mẹ thôi ngay đi!
- Mày dám nói cái giọng đấy với mẹ mày à?
- Mẹ ạ, ba nói đúng đấy, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi. Hôm nay con sẽ đưa cô ấy ra ngoài ở riêng, con sẽ ra ở riêng cùng vợ con con
- Mày… mày dám? Mày mà đi nửa bước tao sẽ chết cho mày thấy.
- Mẹ muốn làm gì thì làm, con cũng không còn sức chịu đựng nữa rồi.
- Cái lại bất hiếu này, ông trời ơi…
Tôi cắn chặt môi, đưa Bo vào phòng. Ban nãy Dũng nói tôi có thai, tôi đã từng nghĩ tôi sẽ cố gắng vì anh, cố gắng vì Bo mà ở lại mà chịu đựng. Nhưng đến tại thời điểm này tôi đã rõ, ngôi nhà này không thể có sự tồn tại của mẹ con tôi thêm một giây phút nào nữa. Ngay khi mẹ chồng tôi kéo Bo xuống, tôi biết mình phải đi. Dũng và mẹ chồng tôi vẫn đang cãi nhau. Bất chợt có tiếng cạch cửa rồi tiếng dép của ba chồng bước đi, có tiếng mẹ chồng tôi lại gào lên:
- Ông đứng lại đó, ông không được đi.
Tôi thở dài lấy khăn mặt sạch lau mặt cho Bo rồi an ủi con:
- Bo, con ngoan ngồi trên giường cho mẹ lấy quần áo nhé.
- Mẹ ơi… mẹ con không được ở đây nữa hả mẹ. Mẹ ơi… Bo… Bo sao lại bị bà nội ghét hả mẹ? Sao bà lại bảo Bo không phải con ba Dũng?
Bo vừa nói xong có tiếng Dũng mở cửa cất lên:
- Bo, cả nhà mình sẽ đi ra một chỗ khác để ở. Bo là con của ba Dũng, Bo nhớ chưa?
- Thật không ba?
- Thật mà Bo.
Nói rồi Dũng kéo valy trên xuống quay sang tôi:
- Thuỷ, cả nhà mình sẽ ra ngoài.
Không hiểu sao nghe đến đây tim tôi lại nhói như kim chích. Tôi không muốn anh phải lựa chọn giữa tôi và mẹ, nhưng tôi lại cũng không muốn ôm con đi bỏ lại anh ở đây. Có lẽ anh cũng như tôi đã thực sự coi nhau là gia đình, có lẽ anh cũng như tôi, không biết buông bỏ nhau nữa rồi. Nhưng còn mẹ anh, tôi phải làm thế nào đây.
- Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng đừng lo. Mình ra ngoài đợi mẹ nguôi giận dần rồi sau đó mình sẽ tính tiếp. Đối với anh, em là vợ, Bo là con… mà anh thì làm sao có thể bỏ mặc vợ con mình được.
- Nhưng…
- Thuỷ, anh thật sự muốn vun vén gia đình này, muốn cùng em cố gắng. Em đừng nghĩ gì nữa, ý anh đã quyết anh sẽ không thay đổi đâu. Chẳng lẽ năm năm qua, em không có tình cảm với anh? Chẳng lẽ em nói đi là đi sao?
Tôi cúi mặt cố ngăn dòng nước mắt đang ầng ậc hỏi lại:
- Dũng, anh đã quyết định kỹ chưa?
- Em đừng hỏi lại anh như vậy.
- Anh sẽ không hối hận chứ?
- Thuỷ, rốt cuộc em có coi anh là chồng? Có coi anh là gia đình của em không mà em lại hỏi như vậy? Vợ bỏ chồng đi chỉ vì mẹ chồng thôi sao? Hay vốn dĩ năm năm nay em cũng chỉ coi là người để em bấu víu vào chứ không phải là chồng em?
Phải rồi, sao tôi lại có thể như vậy với anh? Dù tôi và anh lấy nhau vì cái gì thì nghĩa vợ chồng vẫn không thể phủ nhận. Vả lại… anh đã muốn được bên cạnh tôi và Bo, cớ sao tôi phải đẩy anh ra xa? Chẳng phải tôi cũng đang nhận ra rằng mình cũng yêu anh hay sao? Dũng lại nói:
- Thuỷ, chúng ta cố gắng vì con, vì Bo, và vì cả đứa bé trong bụng nữa em nhé.
Tôi nghe Dũng nói mà kinh ngạc, ban nãy tôi cứ ngỡ anh nói thế để làm mẹ chồng tôi dịu lại giờ nghe anh nói thế này không sửng sốt mới lạ. Lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay tôi đã trễ kinh ba ngày rồi. Tôi không nghĩ được gì lấy điện thoại ra xem lại, đúng thực là trễ ba ngày. Bình thường ngày kinh của tôi đều đặn trong vòng hai mươi tám ngày chưa bao giờ trễ một lần nào hết. Trước kia tôi và Dũng còn dùng biện pháp phòng tránh nhưng mấy tháng nay anh không còn dùng bao vì anh luôn nói với tôi muốn cho Bo có em. Thực lòng tôi không dám nghĩ tôi có bầu, tuy trễ kinh nhưng tôi cũng chẳng có biểu hiện gì lạ, chỉ là lâu lâu có đau lưng. Tôi thở mạnh, chẳng lẽ tôi lại có thai thật? Có phải chính vì thế mà Dũng mới chấp nhận cãi lại lời mẹ chồng mà theo tôi ra ở riêng? Tôi bất giác đưa tay lên ngực chợt thấy đau nhói, trễ kinh ba ngày, ngực đau, lại còn đau lưng. Nếu như tôi có bầu… có nghĩa ông trời đã muốn tôi và Dũng còn duyên nợ. Tôi nhìn anh cuối cùng lắp bắp:
- Anh Dũng… sao…
- Em không để ý thôi, nhưng anh mong con nên đã lưu lại ngày kinh của em. Chúng ta đã có thêm một sợi dây ràng buộc rồi, sẽ không thể xa nhau được đâu.
- Nhưng… nhưng nếu không có… giả dụ đây chỉ là….
- Thuỷ, nếu chưa có thì sau này có, nhưng anh linh cảm rất mãnh liệt rằng em đã có rồi.
Tôi nhìn ánh mắt đầy khao khát của Dũng, chính bản thân tôi cũng đang còn chưa biết phải làm sao cho đúng. Nhưng mà… hình như lâu lắm rồi tôi cũng chưa sống vì bản thân mình, hình như lâu lắm rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời bon chen mà chưa từng tự hỏi giây phút này tôi muốn gì. Tôi nuốt nước bọt cuối cùng đáp lại:
- Vậy, vậy chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vun vén được không anh?
- Được!
Anh vừa nói vừa nhặt quần áo cho vào valy, đến khi thu dọn xong bước xuống mẹ chồng tôi vẫn đang tru tréo chửi rủa bên dưới. Thế nhưng khi vừa nhín thấy Dũng một tay bế Bo, một tay xách valy thì bà sững người lại. Có lẽ bà cũng không thể ngờ Dũng lại quyết định ra ở riêng cùng tôi. Dũng nhìn mẹ từ tốn nói:
- Bọn con sẽ ra ở riêng, mẹ không ưa vợ con con thì bọn con sẽ đi cho khuất mắt mẹ.
- Con đĩ kia, mày giỏi lắm.
- Mẹ như thế này mẹ còn đòi bọn con phải sống sao? Mở mồm ra mẹ chửi… Thuỷ đi thôi.
Nói đến đâu Dũng kéo tay tôi đi đến đấy, mẹ chồng tôi chạy theo đứng ra giữa sân nhà gào lên:
- Làng nước ơi đến mà xem, cái thứ con dâu lăng loàn bố láo mất dạy thế này đây làng nước ơi.
Mấy người hàng xóm nghe tiếng kêu khóc của bà chạy ra, có người nhìn vợ chồng tôi nói:
- Hai đứa chúng mày đi đâu đấy?
Còn chưa kịp đáp mẹ chồng tôi đã cướp lời:
- Con dâu tôi ngủ nghê với thằng khác sinh ra thằng Bo rồi giờ tôi phát hiện ra liền bỏ đi.
Tôi nghe xong mặt đỏ lên, vừa giận vừa đau đớn. Dũng quay lại nhìn mẹ chồng, hai mắt long sòng sọc, cuối cùng đẩy valy rồi kéo tôi lên xe. Mẹ chồng tôi vẫn chưa thôi, gào lên:
- Đứng lại, đứng lại mau.
- Đến mức này thì con càng quyết tâm đi. Mẹ ạ, đến con còn không chịu nổi thì sao người khác chịu nổi mẹ đây? Thật thương thay cho con năm năm nay để vợ con phải chịu uất ức này.
Dũng nói xong đánh xe đi luôn, phía sau lưng tôi thấy mẹ chồng ngồi sụp xuống dưới hiên, miệng vẫn đang gào thét chửi rủa. Tôi quay sang Bo, ôm con vào lòng thở dài, thằng bé hình như mệt quá rúc vào lòng tôi rồi ngủ một giấc.Tôi nhìn ra đường, lòng nặng trĩu, rồi đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó bặm môi nói với Dũng:
- Anh tý dừng ở hiệu thuốc cho em mua que thử nhé.
- Ừ.
Bo vẫn đang nằm ngủ ngon lành, vừa nhìn Bo vừa suy nghĩ linh tinh. Thật sự từ ban nãy tới giờ tôi không dám nghĩ mình lại có bầu. Dù cho tôi cũng đã có một chút linh cảm nhưng trong lòng vẫn hoang mang, nếu có bầu tôi chỉ thương con sẽ chịu vất vả cùng tôi, sẽ thương Bo thiệt thòi.
- Thuỷ, em đừng lo nghĩ gì cả. Anh sẽ bên em, bên con, có con là có phúc em ạ. Anh… anh thật sự rất muốn được làm ba… anh rất muốn có con của mình. Nhưng em yên tâm, dù cho có con, anh cũng sẽ vẫn yêu thương Bo.
Tôi nhìn Dũng khẽ gật đầu cả hai cùng im lặng với những dòng suy nghĩ khác nhau. Mua que thử xong, Dũng đưa tôi và Bo đến một nhà nghỉ để nghỉ tạm rồi mới tìm phòng trọ sau. Anh bế con lên phòng đặt nó nằm ngủ, còn tôi thì vào nhà vệ sinh thử que. Khi que thử dần hiện lên vạch tim tôi cũng đập mạnh theo, một vạch đậm còn một vạch mờ nhàn nhạt, thế nhưng… ngay lúc này tôi cũng biết… tôi đã mang bầu. Không hiểu sao khi nhìn thấy vạch thử ấy, sống mũi tôi cũng cay xè cả lại. Lâu lắm rồi tôi lại mới có một cảm giác xúc động mãnh liệt thế này. Trước kia tôi đã từng nghĩ đến việc có ngày bị mẹ chồng phát hiện ra Bo không phải con tôi Dũng sẽ phản ứng thế nào. Khi ấy tôi còn ngỡ Dũng cũng sẽ lạnh nhạt, cũng sẽ bỏ mặc mẹ con tôi, sẽ dứt bỏ duyên nợ này nhưng không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ tôi, còn bất chấp ra ở riêng với tôi. Bên ngoài có tiếng Dũng cất lên:
- Thuỷ, thử sao rồi em?
Tôi bước ra đưa que thử cho anh đáp lại:
- Em có bầu rồi. Chắc đợi vài ngày nữa đi siêu âm sẽ rõ hơn vì giờ thử buổi chiều mà mới trễ kinh có vài ngày nên vạch bị mờ
Dũng nhìn tôi, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi nói nhỏ:
- Thuỷ, chúng mình… chúng mình sẽ cố gắng nhé em. Đoạn đường phía trước còn nhiều vất vả lắm, vậy nên hai chúng mình sẽ cố gắng được không em?
Phải rồi, tôi không được nghĩ nhiều, tôi sẽ phải cố gắng… vì Bo, vì anh và vì cả sinh linh bé nhỏ trong tôi lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook