Con Rể
-
Chương 99: Đền nợ máu
Edit: MinnieKemi
Hứa Tắc không phải đồ ngốc, mặc dù đề nghị của Chu Đình Tá vô cùng cám dỗ, nhưng nàng cũng không cần lập tức tỏ thái độ. Vì vậy Hứa Tắc cau mày chần chừ, ngước lên hỏi: “Sau đó thì sao? Nếu không còn hộ quân Trung úy, bên dưới e rằng càng loạn hơn. Tả Thần Sách không thể so với Hữu Thần Sách, nhân tâm của hữu quân thoát li hoạn quan, nhưng tả quân…thì rất khó nói.”
“Loại bỏ hộ quân Trung úy, người thực sự chỉ huy Thần Sách quân sẽ là Đại tướng quân. Chỉ cần Đại tướng quân vẫn còn, Thần Sách quân không có lý do gì hỗn loạn.” Chu Đình Tá tựa hồ như có mười phần chắc chắn.
Hứa Tắc nghe vậy trầm ngâm nói: “Ơn của Chu huynh ta vẫn còn ghi tạc, nhưng ta thể chất yếu đuối, không cách nào toại nguyện Chu huynh.”
“Chuyện này người khác thì khó, riêng ngài lại thích hợp nhất.” Ánh mắt Chu Đình Tá tóm chặt lấy nàng không buông, “Trước mắt Trần Mẫn Chí rất đề phòng những người xung quanh ngay cả thuộc hạ dưới trướng. Bình thường khi Đại tướng quân gặp hắn cũng bị soát người, hắn sợ có người động thủ hành thích. Nhưng ngài thì khác, sự phòng bị của hắn đối với ngài ít hơn nhiều.”
Hứa Tắc cắn khóe môi: “Vậy sao?” Nàng đứng dậy: “Cảm tạ Chu huynh đã khoản đãi, nhưng chuyện này không phải sức một mình ta có thể làm được.” Nàng vái một vái thật sâu: “Huống hồ gì ý nghĩ này nếu để người ta phát giác tuyệt đối không phải chuyện tốt, Chu huynh nên cẩn thận.”
Nàng quả quyết cự tuyệt ngược lại khiến Chu Đình Tá có chút bất ngờ, đúng lúc nàng xoay người, hắn liền nói: “Ngài cam tâm ư? Vệ tướng quân đã chết trong tay…”
Hứa Tắc bỗng dừng bước, vậy là Chu Đình Tá đã đoán được thân phận của nàng, nhưng Hứa Tắc lại thản nhiên xoay người: “Vệ tướng quân làm sao?”
“Cha nuôi của ngài Hứa Tiện Đình là người sống sót trong vụ ám toán lần đó đúng không?” Chu Đình Tá nhất quyết nói huỵch toẹt mọi chuyện, đánh thẳng vào món nợ giữa nàng và hoạn quan: “Sau đó ông ấy thay tên đổi họ thành Hứa Tiện Đình, ẩn cư nơi rừng núi, chắc chắn ông ấy đã nói với ngài Vệ tướng quân vì sao mà chết, ngài không căm phẫn sao, Vệ Gia?”
Hắn đã không phải dò xét nữa, Hứa Tắc cũng không cần che giấu.
“Căm phẫn thì sao?” Ánh mắt nàng không đổi, lời nói vẫn từ tốn: “Phép khích tướng đối với ta không có tác dụng, Chu tướng quân vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Nói xong nàng rời khỏi doanh trướng, nghỉ ngơi trong thành một đêm. Sáng ra chạy tới Cung quân viện, ngay cả thở cũng không kịp thở.
Chiếu theo quy định, tiền và của cải thuộc vào Độ chi, Cung quân sứ có thể lấy dùng luôn mà không cần trước mua sau dùng, điều này bảo đảm việc Hứa Tắc có quyền trực tiếp điều động một phần lưỡng thuế trong quốc khố chi cho quân đội.
Lưỡng thuế của Giang Hoài chuyển tới Tây kinh ắt phải đi qua kênh đào, nếu trên đường bị cản lại ở Hà Nam, thì từ đây Hứa Tắc có thể lấy trực tiếp lưỡng thuế đi cho quân. Kế hoạch của nàng là, để lại những hàng nhẹ cho xe chở về kinh, còn những loại nặng vận chuyển khó khăn như lương thực thì cứ giữ lại mượn dùng.
Vì vậy từ khi có tin tức, cả đám quan lại và Hứa Tắc đều ngày đêm trông giữ kênh đào, theo dõi chặt chẽ miếng thịt béo từ Giang Hoài, chỉ sợ bị người ta cướp mất.
Ngày đó Chu Đình Tá tuy không thành công thuyết phục Hứa Tắc hợp tác, nhưng trong chuyện này cũng ra tay giúp đỡ, ngày đêm bận bịu. Hắn không hề keo kiệt với binh lính của Hứa Tắc, còn Hứa Tắc cũng biết hắn muốn gì… “Ta ra tay giúp ngài giải quyết chuyện quân lương quân hưởng nên ngài cũng phải chiếu cố đến ta đấy”.
Có qua có lại, như vậy mà thôi.
Hứa Tắc tổng kết lại quân số của Thần Sách quân và quân phiên trấn trong biên giới Hà Nam Hà Bắc, xong xuôi thì chia nhỏ tiền ra, trả hết sòng phẳng cho Chu Đình Tá, sau đó tự mình đặt xe chạy tới Vận Châu – nơi đóng quân chủ lực của Thần Sách quân.
Dọc đường đi cũng không hề yên ổn, các thế lực quân khởi nghĩa rải rác cùng dân chạy nạn cướp lương thực, binh lính và quân lương của nàng lại tổn hao thêm một phần.
Lúc họ đến Vận Châu, Tham quân chủ quản kho lương của Thần Sách quân mừng muốn phát điên, liên miệng gọi Hứa Tắc là cứu tinh: “Nếu chậm trễ thêm chút nữa, các huynh đệ chắc phải chết đói, nhưng…Sắc mặt hắn đen lại: “Vẫn chưa thể động tới.”
Hứa Tắc ngước mắt nhìn hắn, giọng hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Những thứ này sau khi kiểm kê đối chiếu vẫn phải do Trung úy phân phối định đoạt.”
Đây chính là theo như lời Chu Đình Tá nói “phân chia theo cấp bậc, một phần của Trung úy đã đủ cho ngàn người dùng”, hơn nữa chúng còn bắt binh lính sĩ tốt giao nạp thêm một phần gọi là “khóa dịch”, nhiều vô số kể, một mình Trần Mẫn Chí đã lấy mất một phần ba quân nhu được cấp cho.
Đã như vậy, Hứa Tắc liền nói: “Hôm nay cũng tối rồi, chi bằng ngày mai hãy cho kiểm tra.”
Tham quân chưởng kho nghĩ ngợi, lại báo qua Lục sự Tham quân rồi mới cho Hứa Tắc hạ trại, sang ngày mai thì kiểm kê toàn bộ. Thuộc hạ của Hứa Tắc liền dựng trại ở cách đó không xa. Hứa Tắc cho phép họ mở một túi bột mì, hỏa công chịu trách nhiệm nấu nướng làm bánh. Hứa Tắc ăn một miếng, sau đó đi tới bên cạnh xem họ nhào bột, nàng nói: “Thêm chút muối.”
Hỏa công nghe vậy lại thêm chút muối, Hứa Tắc lại bảo “Chưa được”, lại thêm chút nữa, “Vẫn chưa được”, lại thêm muối…cuối cùng người nọ ngẩng đầu mặt kinh ngạc: “Thị lang, chuyện này…”
“Mặn chết người là tốt nhất.” Nàng cúi đầu bỏ lại một câu không đầu không đuôi, sau lại nói: “Nướng xong mang lại cho ta.”
Có lẽ người nọ bị Thị lang khiến cho cảm thấy áp lực, đầu óc cũng hồ đồ, nhưng vẫn thực sự nướng cho nàng một miếng bánh mặn chát sau đó mang đến.
Hứa Tắc bỏ miếng bánh vào hộp đựng thức ăn, dặn dò ít chuyện với mấy người thân tín, sau đó một mình vào doanh trại gặp Trần Mẫn Chí.
Nàng trình bày rõ ràng ý định với lính canh, hắn ta lập tức vào thông báo: “Hứa Thị lang mang lương thực tới, ngài ta nói có chuyện cần bẩm báo.”
Hứa Tắc đợi bên ngoài một lúc thì lính canh chạy tới: “Trung Úy mời Thị lang vào.”
Hứa Tắc theo chân hắn vào trong, lúc tới cửa thì bị yêu cầu mở hộp thức ăn ra, cũng phải giơ tay lục soát xem có mang đao kiếm không, sau cùng mới được qua cửa.
Nàng vái chào thật sâu, chỉ chưa nằm xuống đất dập đầu. Trần Mẫn Chí liếc nhìn nàng một cái: “Có chuyện gì cần phải nói?”
“Là chuyện quan trọng liên quan tới lương thảo, xin Trung Úy cho người lui xuống.” Nàng nói thẳng toẹt.
Trần Mẫn Chí nhíu nhẹ đầu mày, hắn phất tay cho người bên cạnh ra ngoài, lúc này Hứa Tắc mới tiến lên một bước nói: “Ta vì Trung úy có lưu lại một phần đại lễ.”
“Ồ?” Trần Mẫn Chí lộ vẻ bất ngờ, “Ngươi muốn hối lộ cho ta?”
Hứa Tắc dường như có chút suy tư, nàng đáp: “Vâng.” Vừa nói nàng vừa lấy trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ, đi tới bên cạnh hắn trình lên. Trần Mẫn Chí nhận lấy, nheo mắt nhìn thử, hắn cảm thấy tên tiểu tử này bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều rồi. Nội dung trên tờ giấy phong phú vượt xa suy đoán của hắn.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn…quay lại tiếp quản Độ Chi.”
“Bị đá đi nên cảm thấy hối hận à?” Trần Mẫn Chí hậm hực, “Biết trước như vậy ban đầu hà tất?”
Hứa Tắc không trả lời, nàng đặt hộp thức ăn lên bàn, đồng thời liếc nhìn tách trà cạnh đó.
Nàng tự nhiên đưa tay dời tách nước trà lại gần mình, đẩy hộp thức ăn thay vào chỗ trống, nói với Trần Mẫn Chí lúc này vẫn còn đang nhìn tờ giấy: “Trung úy, đây là bánh làm từ bột lúa mì năm nay, ngài nên nếm thử?”
Trần Mẫn Chí dạo này ăn chán lúa gạo cũ, nên vừa nghe bánh làm từ lúa mì mới thu hoạch bèn xé ngay một miếng bánh tính nhét vào miệng, nhưng hắn vẫn chưa chịu ăn, mà thảy một miếng nhỏ cho Hứa Tắc: “Ngươi ăn trước đi.”
Hứa Tắc bỏ miếng bánh vô miệng nhai, vị mặn tới nỗi làm cổ họng nàng đau rát.
Trần mẫn Chí thấy vậy bèn bỏ miếng bánh vào miệng, hắn vừa mới nhai thì Hứa Tắc liền kêu lớn: “Trung úy chớ ăn!”
Nhưng Trần Mẫn Chí lúc này cũng vừa nhận ra miếng bánh kia mặn như muối lòi, mặn chết người ta, Hứa Tắc kinh hoảng vội dâng tách trà lên: “Trung, Trung úy…”
Trần Mẫn Chí trợn mắt nhìn nàng, đem cốc trà lạnh nốc đầy bụng: “Thứ mặn chát đó mà ngươi dám đưa cho lão tử ăn!”
Hứa Tắc thiếu điều quỳ lạy hắn, khẩn khoản van xin: “Trung úy đừng trách tội, hạ quan sẽ trở về dạy dỗ lại hỏa công…”
Trần Mẫn Chí Định tha cho nàng một mạng, lúc này Hứa Tắc ngước đầu lên nhìn tách trà trống trơn trên bàn.
Nàng nói: “Những thứ trên giấy hôm nay đã được đưa tới, ta vừa mượn cớ trời tối, nói với Tham quân quản kho ngày mai hãy đi kiểm tra, hiện giờ Trung úy có đi xem thử trước khi chúng được chuyển tới kho không?”
Trần Mẫn Chí vẫn còn do dự, nhưng thái độ của Hứa Tắc lại rất thành khẩn, hắn chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, dầu có suy nghĩ mờ ám, e là cũng lực bất tòng tâm.
Hứa Tắc không sợ hắn có đồng ý hay không, nàng chỉ bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
Trần Mẫn Chí đứng bật dậy: “Ngươi qua xem cùng ta.”
Dù sao thì hối lộ và nhận hối lộ cũng không phải chuyện quan minh chính đại. Hứa Tắc xin được cáo lui trước. Sau khi Trần Mẫn Chi ra ngoài, Hứa Tắc liền dẫn hắn đi men dọc theo hướng tây.
Phía tây là nơi đồn trú quân lương của Hứa Tắc, không nhìn thấy vấn đề gì, nhưng Trần Mẫn Chí vẫn cảm thấy không đúng lắm. Hứa Tắc nhạy cảm phát giác ra thay đổi của hắn, vì hắn không thể nói hết một câu đã phải dừng lại.
Lúc Hứa Tắc quay người, thì Trần Mẫn Chí bất thình lình nhào tới, từ sau lưng bóp cổ họng nàng: “Ngươi…”
Cảm giác nghẹt thở bắt đầu xâm chiếm, Hứa Tắc nhắm mắt lại. Đôi tay dũng mãnh kia thậm chí muốn bẻ gãy cổ nàng, nhưng nàng lại không mảy may giãy giụa, mặc cho hắn bóp cổ mình, im lìm như người đã chết.
Hai mắt Trần Mẫn Chí trợn tròn, bên trán Hứa Tắc đã nổi gân xanh, làn da yếu ớt dường như muốn nổ tung.
Nàng không thể chết, cũng sẽ không chết.
Còn một chút nữa là chạm tới cái chết, bàn tay bóp chặt nơi cổ họng nàng đột nhiên lỏng ra. Không khí lại tràn vào khoang ngực. Hứa Tắc chợt tỉnh táo, nàng xoay người trở tay bóp cổ Trần Mẫn Chí, trong mắt nàng ngùn ngụt lửa giận, nhưng nhanh chóng đè nén.
Hai mắt vốn còn trợn tròn của Trần Mẫn Chí rũ xuống, cơn thịnh nộ cũng theo đó tan đi, thậm chí…hắn còn không nhấc nổi tay. Cơ bắp toàn thân tê dại, lúc này đối mặt với một thư sinh trói gà không chặt như Hứa Tắc, hắn cũng không cách nào làm tổn thương nàng?
Dù sức lực dần mất đi, nhưng ý thức của hắn vẫn còn linh mẫn, vẫn chưa chết được.
Là, là tách trà kia…
Nàng làm nhiều chuyện như vậy là để đánh lạc hướng, vì trong nước trà có độc…Hắn đã, đã sơ ý. Mà cho dù hắn có sợ hãi chạy ra ngoài, cũng không kêu cứu được, vì đầu lưỡi đã cứng lại rồi.
Hứa Tắc mò lấy binh phù và chìa khóa bên hông hắn, sau đó huýt sáo, thân tín nhanh chóng xuất hiện. Nàng đưa chìa khóa và binh phù giao cho hắn: “Đến tư khố của hắn mang tất cả tiền bạc của cải đi, binh phù và chìa khóa làm chứng, mọi chuyện cẩn thận.”
Thân tín gật đầu: “Vâng!”
“Còn hai người, mang hắn đi theo ta.”
Hai người nọ nhanh chóng vác Trần Mẫn Chí lên một chiếc xe nhỏ đã chuẩn bị sẵn, theo Hứa Tắc đến một căn nhà hoang cách ngoài bảy tám dặm. Họ vứt Trần Mẫn Chí xuống đất, đưa đuốc cho Hứa Tắc, sau đó bước ra ngoài xách thùng dầu tạt lên vách nhà.
Trong cổ họng Trần Mẫn Chí phát ra tiếng rên rỉ, dường như muốn hỏi rõ tất cả những chuyện này.
Hứa Tắc cố dằn xuống cơn giận dữ sắp trào ra, nàng nhìn Trần Mẫn Chí giờ tàn tạ như một con chó, gằng giọng: “Hai mươi mấy năm trước, khi ngươi còn là Hộ quân trong Hữu quân, Đại tướng quân khi đó là Vệ Chinh. Các ngươi cố chấp lệnh ông ấy xuất binh, nhưng lại rút lui không tiếp ứng, không có binh ứng cứu, hơn ngàn quân Thần Sách bị vây khốn, lấy thân đẫm máu đền nợ nước. Còn các ngươi…khi về triều lại nói họ phản quốc đầu hàng địch.” Nàng cố gắng kiềm chế nhưng giọng dần cao vút: “Ta là con gái Vệ Chinh…”
Tiếng gào thét thống khổ văng ra khỏi cổ họng tê dại của Trần Mẫn Chí.
“Những phỉ báng, làm nhục, oán thán mà cha ta và những tướng sĩ Thần Sách quân năm đó chết oan phải gánh chịu, ta sẽ trả lại đủ số cho các ngươi, bắt các ngươi nợ máu trả máu…” Mùi dầu xộc lên mũi, giọng nói của Hứa Tắc càng ngày càng lạnh lùng: “Ngươi vội vã kiếm chác, tích trữ tiền riêng, những thứ đó tối nay sẽ bị mang đi hết, ngươi cũng không còn thấy được mặt trời ngày mai. Tất cả mọi người sẽ biết ngươi vì vô năng chống địch mà ôm của cải bỏ trốn. Ngươi sẽ bị truy cứu, đồng đảng của ngươi trong triều…cũng sẽ xong đời như ngươi.”
Hai vai nàng run rẩy, trước mắt dường như thấy lại biển máu năm đó, bên tai toàn là tiếng la hét chém giết.
Nàng lùi về sau một bước, mặt không cảm xúc giơ cây đuốc châm lửa vào lớp dầu vừa tưới ướt ngôi nhà.
Ngọn lửa phụt lên trong nháy mắt, lửa cháy như một con gấu lớn làm quanh thân nóng hừng hực. Vết thương và cơn đau do bị bóp cổ ban nãy vẫn còn tồn tại, người đứng lặng hồi lâu trong ngọn gió đêm nóng rực, đã không còn nghe thấy tiếng gào thét bên trong.
Những tướng sĩ xả thân hi sinh đền nợ nước thì bị bêu xấu khiến thanh danh nhơ nhuốc, còn những kẻ như Tào Á Chi sau khi chết lại được truy phong Quốc công…thị phi, trắng đen điên đảo lòng chẳng phân biệt được, cũng theo cơn hỏa hoạn, cháy rụi thành tro!
Hứa Tắc không phải đồ ngốc, mặc dù đề nghị của Chu Đình Tá vô cùng cám dỗ, nhưng nàng cũng không cần lập tức tỏ thái độ. Vì vậy Hứa Tắc cau mày chần chừ, ngước lên hỏi: “Sau đó thì sao? Nếu không còn hộ quân Trung úy, bên dưới e rằng càng loạn hơn. Tả Thần Sách không thể so với Hữu Thần Sách, nhân tâm của hữu quân thoát li hoạn quan, nhưng tả quân…thì rất khó nói.”
“Loại bỏ hộ quân Trung úy, người thực sự chỉ huy Thần Sách quân sẽ là Đại tướng quân. Chỉ cần Đại tướng quân vẫn còn, Thần Sách quân không có lý do gì hỗn loạn.” Chu Đình Tá tựa hồ như có mười phần chắc chắn.
Hứa Tắc nghe vậy trầm ngâm nói: “Ơn của Chu huynh ta vẫn còn ghi tạc, nhưng ta thể chất yếu đuối, không cách nào toại nguyện Chu huynh.”
“Chuyện này người khác thì khó, riêng ngài lại thích hợp nhất.” Ánh mắt Chu Đình Tá tóm chặt lấy nàng không buông, “Trước mắt Trần Mẫn Chí rất đề phòng những người xung quanh ngay cả thuộc hạ dưới trướng. Bình thường khi Đại tướng quân gặp hắn cũng bị soát người, hắn sợ có người động thủ hành thích. Nhưng ngài thì khác, sự phòng bị của hắn đối với ngài ít hơn nhiều.”
Hứa Tắc cắn khóe môi: “Vậy sao?” Nàng đứng dậy: “Cảm tạ Chu huynh đã khoản đãi, nhưng chuyện này không phải sức một mình ta có thể làm được.” Nàng vái một vái thật sâu: “Huống hồ gì ý nghĩ này nếu để người ta phát giác tuyệt đối không phải chuyện tốt, Chu huynh nên cẩn thận.”
Nàng quả quyết cự tuyệt ngược lại khiến Chu Đình Tá có chút bất ngờ, đúng lúc nàng xoay người, hắn liền nói: “Ngài cam tâm ư? Vệ tướng quân đã chết trong tay…”
Hứa Tắc bỗng dừng bước, vậy là Chu Đình Tá đã đoán được thân phận của nàng, nhưng Hứa Tắc lại thản nhiên xoay người: “Vệ tướng quân làm sao?”
“Cha nuôi của ngài Hứa Tiện Đình là người sống sót trong vụ ám toán lần đó đúng không?” Chu Đình Tá nhất quyết nói huỵch toẹt mọi chuyện, đánh thẳng vào món nợ giữa nàng và hoạn quan: “Sau đó ông ấy thay tên đổi họ thành Hứa Tiện Đình, ẩn cư nơi rừng núi, chắc chắn ông ấy đã nói với ngài Vệ tướng quân vì sao mà chết, ngài không căm phẫn sao, Vệ Gia?”
Hắn đã không phải dò xét nữa, Hứa Tắc cũng không cần che giấu.
“Căm phẫn thì sao?” Ánh mắt nàng không đổi, lời nói vẫn từ tốn: “Phép khích tướng đối với ta không có tác dụng, Chu tướng quân vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Nói xong nàng rời khỏi doanh trướng, nghỉ ngơi trong thành một đêm. Sáng ra chạy tới Cung quân viện, ngay cả thở cũng không kịp thở.
Chiếu theo quy định, tiền và của cải thuộc vào Độ chi, Cung quân sứ có thể lấy dùng luôn mà không cần trước mua sau dùng, điều này bảo đảm việc Hứa Tắc có quyền trực tiếp điều động một phần lưỡng thuế trong quốc khố chi cho quân đội.
Lưỡng thuế của Giang Hoài chuyển tới Tây kinh ắt phải đi qua kênh đào, nếu trên đường bị cản lại ở Hà Nam, thì từ đây Hứa Tắc có thể lấy trực tiếp lưỡng thuế đi cho quân. Kế hoạch của nàng là, để lại những hàng nhẹ cho xe chở về kinh, còn những loại nặng vận chuyển khó khăn như lương thực thì cứ giữ lại mượn dùng.
Vì vậy từ khi có tin tức, cả đám quan lại và Hứa Tắc đều ngày đêm trông giữ kênh đào, theo dõi chặt chẽ miếng thịt béo từ Giang Hoài, chỉ sợ bị người ta cướp mất.
Ngày đó Chu Đình Tá tuy không thành công thuyết phục Hứa Tắc hợp tác, nhưng trong chuyện này cũng ra tay giúp đỡ, ngày đêm bận bịu. Hắn không hề keo kiệt với binh lính của Hứa Tắc, còn Hứa Tắc cũng biết hắn muốn gì… “Ta ra tay giúp ngài giải quyết chuyện quân lương quân hưởng nên ngài cũng phải chiếu cố đến ta đấy”.
Có qua có lại, như vậy mà thôi.
Hứa Tắc tổng kết lại quân số của Thần Sách quân và quân phiên trấn trong biên giới Hà Nam Hà Bắc, xong xuôi thì chia nhỏ tiền ra, trả hết sòng phẳng cho Chu Đình Tá, sau đó tự mình đặt xe chạy tới Vận Châu – nơi đóng quân chủ lực của Thần Sách quân.
Dọc đường đi cũng không hề yên ổn, các thế lực quân khởi nghĩa rải rác cùng dân chạy nạn cướp lương thực, binh lính và quân lương của nàng lại tổn hao thêm một phần.
Lúc họ đến Vận Châu, Tham quân chủ quản kho lương của Thần Sách quân mừng muốn phát điên, liên miệng gọi Hứa Tắc là cứu tinh: “Nếu chậm trễ thêm chút nữa, các huynh đệ chắc phải chết đói, nhưng…Sắc mặt hắn đen lại: “Vẫn chưa thể động tới.”
Hứa Tắc ngước mắt nhìn hắn, giọng hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Những thứ này sau khi kiểm kê đối chiếu vẫn phải do Trung úy phân phối định đoạt.”
Đây chính là theo như lời Chu Đình Tá nói “phân chia theo cấp bậc, một phần của Trung úy đã đủ cho ngàn người dùng”, hơn nữa chúng còn bắt binh lính sĩ tốt giao nạp thêm một phần gọi là “khóa dịch”, nhiều vô số kể, một mình Trần Mẫn Chí đã lấy mất một phần ba quân nhu được cấp cho.
Đã như vậy, Hứa Tắc liền nói: “Hôm nay cũng tối rồi, chi bằng ngày mai hãy cho kiểm tra.”
Tham quân chưởng kho nghĩ ngợi, lại báo qua Lục sự Tham quân rồi mới cho Hứa Tắc hạ trại, sang ngày mai thì kiểm kê toàn bộ. Thuộc hạ của Hứa Tắc liền dựng trại ở cách đó không xa. Hứa Tắc cho phép họ mở một túi bột mì, hỏa công chịu trách nhiệm nấu nướng làm bánh. Hứa Tắc ăn một miếng, sau đó đi tới bên cạnh xem họ nhào bột, nàng nói: “Thêm chút muối.”
Hỏa công nghe vậy lại thêm chút muối, Hứa Tắc lại bảo “Chưa được”, lại thêm chút nữa, “Vẫn chưa được”, lại thêm muối…cuối cùng người nọ ngẩng đầu mặt kinh ngạc: “Thị lang, chuyện này…”
“Mặn chết người là tốt nhất.” Nàng cúi đầu bỏ lại một câu không đầu không đuôi, sau lại nói: “Nướng xong mang lại cho ta.”
Có lẽ người nọ bị Thị lang khiến cho cảm thấy áp lực, đầu óc cũng hồ đồ, nhưng vẫn thực sự nướng cho nàng một miếng bánh mặn chát sau đó mang đến.
Hứa Tắc bỏ miếng bánh vào hộp đựng thức ăn, dặn dò ít chuyện với mấy người thân tín, sau đó một mình vào doanh trại gặp Trần Mẫn Chí.
Nàng trình bày rõ ràng ý định với lính canh, hắn ta lập tức vào thông báo: “Hứa Thị lang mang lương thực tới, ngài ta nói có chuyện cần bẩm báo.”
Hứa Tắc đợi bên ngoài một lúc thì lính canh chạy tới: “Trung Úy mời Thị lang vào.”
Hứa Tắc theo chân hắn vào trong, lúc tới cửa thì bị yêu cầu mở hộp thức ăn ra, cũng phải giơ tay lục soát xem có mang đao kiếm không, sau cùng mới được qua cửa.
Nàng vái chào thật sâu, chỉ chưa nằm xuống đất dập đầu. Trần Mẫn Chí liếc nhìn nàng một cái: “Có chuyện gì cần phải nói?”
“Là chuyện quan trọng liên quan tới lương thảo, xin Trung Úy cho người lui xuống.” Nàng nói thẳng toẹt.
Trần Mẫn Chí nhíu nhẹ đầu mày, hắn phất tay cho người bên cạnh ra ngoài, lúc này Hứa Tắc mới tiến lên một bước nói: “Ta vì Trung úy có lưu lại một phần đại lễ.”
“Ồ?” Trần Mẫn Chí lộ vẻ bất ngờ, “Ngươi muốn hối lộ cho ta?”
Hứa Tắc dường như có chút suy tư, nàng đáp: “Vâng.” Vừa nói nàng vừa lấy trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ, đi tới bên cạnh hắn trình lên. Trần Mẫn Chí nhận lấy, nheo mắt nhìn thử, hắn cảm thấy tên tiểu tử này bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều rồi. Nội dung trên tờ giấy phong phú vượt xa suy đoán của hắn.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn…quay lại tiếp quản Độ Chi.”
“Bị đá đi nên cảm thấy hối hận à?” Trần Mẫn Chí hậm hực, “Biết trước như vậy ban đầu hà tất?”
Hứa Tắc không trả lời, nàng đặt hộp thức ăn lên bàn, đồng thời liếc nhìn tách trà cạnh đó.
Nàng tự nhiên đưa tay dời tách nước trà lại gần mình, đẩy hộp thức ăn thay vào chỗ trống, nói với Trần Mẫn Chí lúc này vẫn còn đang nhìn tờ giấy: “Trung úy, đây là bánh làm từ bột lúa mì năm nay, ngài nên nếm thử?”
Trần Mẫn Chí dạo này ăn chán lúa gạo cũ, nên vừa nghe bánh làm từ lúa mì mới thu hoạch bèn xé ngay một miếng bánh tính nhét vào miệng, nhưng hắn vẫn chưa chịu ăn, mà thảy một miếng nhỏ cho Hứa Tắc: “Ngươi ăn trước đi.”
Hứa Tắc bỏ miếng bánh vô miệng nhai, vị mặn tới nỗi làm cổ họng nàng đau rát.
Trần mẫn Chí thấy vậy bèn bỏ miếng bánh vào miệng, hắn vừa mới nhai thì Hứa Tắc liền kêu lớn: “Trung úy chớ ăn!”
Nhưng Trần Mẫn Chí lúc này cũng vừa nhận ra miếng bánh kia mặn như muối lòi, mặn chết người ta, Hứa Tắc kinh hoảng vội dâng tách trà lên: “Trung, Trung úy…”
Trần Mẫn Chí trợn mắt nhìn nàng, đem cốc trà lạnh nốc đầy bụng: “Thứ mặn chát đó mà ngươi dám đưa cho lão tử ăn!”
Hứa Tắc thiếu điều quỳ lạy hắn, khẩn khoản van xin: “Trung úy đừng trách tội, hạ quan sẽ trở về dạy dỗ lại hỏa công…”
Trần Mẫn Chí Định tha cho nàng một mạng, lúc này Hứa Tắc ngước đầu lên nhìn tách trà trống trơn trên bàn.
Nàng nói: “Những thứ trên giấy hôm nay đã được đưa tới, ta vừa mượn cớ trời tối, nói với Tham quân quản kho ngày mai hãy đi kiểm tra, hiện giờ Trung úy có đi xem thử trước khi chúng được chuyển tới kho không?”
Trần Mẫn Chí vẫn còn do dự, nhưng thái độ của Hứa Tắc lại rất thành khẩn, hắn chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, dầu có suy nghĩ mờ ám, e là cũng lực bất tòng tâm.
Hứa Tắc không sợ hắn có đồng ý hay không, nàng chỉ bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
Trần Mẫn Chí đứng bật dậy: “Ngươi qua xem cùng ta.”
Dù sao thì hối lộ và nhận hối lộ cũng không phải chuyện quan minh chính đại. Hứa Tắc xin được cáo lui trước. Sau khi Trần Mẫn Chi ra ngoài, Hứa Tắc liền dẫn hắn đi men dọc theo hướng tây.
Phía tây là nơi đồn trú quân lương của Hứa Tắc, không nhìn thấy vấn đề gì, nhưng Trần Mẫn Chí vẫn cảm thấy không đúng lắm. Hứa Tắc nhạy cảm phát giác ra thay đổi của hắn, vì hắn không thể nói hết một câu đã phải dừng lại.
Lúc Hứa Tắc quay người, thì Trần Mẫn Chí bất thình lình nhào tới, từ sau lưng bóp cổ họng nàng: “Ngươi…”
Cảm giác nghẹt thở bắt đầu xâm chiếm, Hứa Tắc nhắm mắt lại. Đôi tay dũng mãnh kia thậm chí muốn bẻ gãy cổ nàng, nhưng nàng lại không mảy may giãy giụa, mặc cho hắn bóp cổ mình, im lìm như người đã chết.
Hai mắt Trần Mẫn Chí trợn tròn, bên trán Hứa Tắc đã nổi gân xanh, làn da yếu ớt dường như muốn nổ tung.
Nàng không thể chết, cũng sẽ không chết.
Còn một chút nữa là chạm tới cái chết, bàn tay bóp chặt nơi cổ họng nàng đột nhiên lỏng ra. Không khí lại tràn vào khoang ngực. Hứa Tắc chợt tỉnh táo, nàng xoay người trở tay bóp cổ Trần Mẫn Chí, trong mắt nàng ngùn ngụt lửa giận, nhưng nhanh chóng đè nén.
Hai mắt vốn còn trợn tròn của Trần Mẫn Chí rũ xuống, cơn thịnh nộ cũng theo đó tan đi, thậm chí…hắn còn không nhấc nổi tay. Cơ bắp toàn thân tê dại, lúc này đối mặt với một thư sinh trói gà không chặt như Hứa Tắc, hắn cũng không cách nào làm tổn thương nàng?
Dù sức lực dần mất đi, nhưng ý thức của hắn vẫn còn linh mẫn, vẫn chưa chết được.
Là, là tách trà kia…
Nàng làm nhiều chuyện như vậy là để đánh lạc hướng, vì trong nước trà có độc…Hắn đã, đã sơ ý. Mà cho dù hắn có sợ hãi chạy ra ngoài, cũng không kêu cứu được, vì đầu lưỡi đã cứng lại rồi.
Hứa Tắc mò lấy binh phù và chìa khóa bên hông hắn, sau đó huýt sáo, thân tín nhanh chóng xuất hiện. Nàng đưa chìa khóa và binh phù giao cho hắn: “Đến tư khố của hắn mang tất cả tiền bạc của cải đi, binh phù và chìa khóa làm chứng, mọi chuyện cẩn thận.”
Thân tín gật đầu: “Vâng!”
“Còn hai người, mang hắn đi theo ta.”
Hai người nọ nhanh chóng vác Trần Mẫn Chí lên một chiếc xe nhỏ đã chuẩn bị sẵn, theo Hứa Tắc đến một căn nhà hoang cách ngoài bảy tám dặm. Họ vứt Trần Mẫn Chí xuống đất, đưa đuốc cho Hứa Tắc, sau đó bước ra ngoài xách thùng dầu tạt lên vách nhà.
Trong cổ họng Trần Mẫn Chí phát ra tiếng rên rỉ, dường như muốn hỏi rõ tất cả những chuyện này.
Hứa Tắc cố dằn xuống cơn giận dữ sắp trào ra, nàng nhìn Trần Mẫn Chí giờ tàn tạ như một con chó, gằng giọng: “Hai mươi mấy năm trước, khi ngươi còn là Hộ quân trong Hữu quân, Đại tướng quân khi đó là Vệ Chinh. Các ngươi cố chấp lệnh ông ấy xuất binh, nhưng lại rút lui không tiếp ứng, không có binh ứng cứu, hơn ngàn quân Thần Sách bị vây khốn, lấy thân đẫm máu đền nợ nước. Còn các ngươi…khi về triều lại nói họ phản quốc đầu hàng địch.” Nàng cố gắng kiềm chế nhưng giọng dần cao vút: “Ta là con gái Vệ Chinh…”
Tiếng gào thét thống khổ văng ra khỏi cổ họng tê dại của Trần Mẫn Chí.
“Những phỉ báng, làm nhục, oán thán mà cha ta và những tướng sĩ Thần Sách quân năm đó chết oan phải gánh chịu, ta sẽ trả lại đủ số cho các ngươi, bắt các ngươi nợ máu trả máu…” Mùi dầu xộc lên mũi, giọng nói của Hứa Tắc càng ngày càng lạnh lùng: “Ngươi vội vã kiếm chác, tích trữ tiền riêng, những thứ đó tối nay sẽ bị mang đi hết, ngươi cũng không còn thấy được mặt trời ngày mai. Tất cả mọi người sẽ biết ngươi vì vô năng chống địch mà ôm của cải bỏ trốn. Ngươi sẽ bị truy cứu, đồng đảng của ngươi trong triều…cũng sẽ xong đời như ngươi.”
Hai vai nàng run rẩy, trước mắt dường như thấy lại biển máu năm đó, bên tai toàn là tiếng la hét chém giết.
Nàng lùi về sau một bước, mặt không cảm xúc giơ cây đuốc châm lửa vào lớp dầu vừa tưới ướt ngôi nhà.
Ngọn lửa phụt lên trong nháy mắt, lửa cháy như một con gấu lớn làm quanh thân nóng hừng hực. Vết thương và cơn đau do bị bóp cổ ban nãy vẫn còn tồn tại, người đứng lặng hồi lâu trong ngọn gió đêm nóng rực, đã không còn nghe thấy tiếng gào thét bên trong.
Những tướng sĩ xả thân hi sinh đền nợ nước thì bị bêu xấu khiến thanh danh nhơ nhuốc, còn những kẻ như Tào Á Chi sau khi chết lại được truy phong Quốc công…thị phi, trắng đen điên đảo lòng chẳng phân biệt được, cũng theo cơn hỏa hoạn, cháy rụi thành tro!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook