Con Rể
Chương 96: Bảo vệ quân lương

Edit: MinnieKemi

Họ rời đi rừ phía tây Trường An, đến cầu Vị, qua Hưng Bình, Võ Công, Phù Phong, Bửu Kê, dọc theo Lan Châu hướng về phía tây, hoàn toàn rời khỏi quan nội để đến Hà Tây trị sở Lương châu.

Hiện Tại, Lương châu đã bị Tây Nhung đánh chiếm, Tiết Độ sứ Hà Tây là Dương Tam Đức không còn sức chống cự, rời Lương châu bỏ chạy về phía tây, chưa tới được Cam châu, trên đường bị người Sa Đà giết chết.

Tây Nhung thừa thắng xông lên, Lũng Tây đại loạn, vào lúc đó quân tây chinh của triều đình vẫn còn trên đường tới đây.

Quân tây chinh rời khỏi Trường An được mấy ngày, cây liễu đằng sau đã đâm chồi nảy lộc xanh mơn mởn, quan nội lại đón một mùa xuân mới, còn con đường phía trước của họ lại bị nuốt chửng trong mùa đông giá rét, gió tuyết ngợp trời.

Khí hậu khắc nghiệt, vừa khô vừa lạnh còn lắm bụi cát, ngay cả việc hành quân trong đêm cũng là thử thách thể lực và ý chí của họ, đội cung quân của Hứa Tắc rơi lại xa xa phía sau quân chủ lực, chỉ biết liều cái mạng giữ lấy một hơi thở chạy về phía trước.

May mắn là việc hành quân không phải chỉ dựa vào một nguồn cung cấp, bản thân quân đội cũng nắm xấp xỉ một phần ba quân nhu, vũ khí, lương thực vân vân, có thể thực hiện tiếp tế tại chỗ, như vậy tính ra, cung quân lương thảo của Hứa Tắc chỉ là nguồn dự trữ, giai đoạn đầu không có quá nhiều áp lực, đi chậm rãi một chút càng ổn thỏa hơn.

Đã lâu nàng không nhìn thấy Vương Phu Nam. Mặc dù cùng trên đường tây chinh, nhưng Vương Phu Nam đã đi trước nàng gần mười mấy dặm đường, hai người đều không thể tùy ý rời khỏi vị trí, vì vậy dù gặp mặt một lần cũng hề không dễ dàng.

Ban đêm, nghe được tiếng nước chảy buốt nơi cổ họng, loáng thoáng nhìn thấy dãy núi xa xa, có bông tuyết rơi mãi không ngừng, gió thét gào thổi qua, Hứa Tắc siết chặt dây cương, phán quan ở phía sau nói: “Ngài có cần dừng lại nghỉ ngơi một chút?”

Hứa Tắc gật đầu, tung người xuống ngựa, nàng đến bờ sông tát nước rửa mặt. Đứng ở bờ sông, nàng cúi đầu day huyệt thái dương, một đội trưởng đột nhiên ném con cá cho nàng: “Ta mới bắt được!”

Hứa Tắc tìm con dao găm, chĩa mũi dao vào bụng cá, ung dung mổ một đường, nàng móc ruột và cạo sạch vảy, sau đó ngâm xuống nước rửa sạch, bấy giờ mới mang tới bên cạnh đống lửa nướng ăn. Một con cá ngon, dù không tẩm gia vị nhưng thịt cá rất thơm, nàng ăn chậm rãi, cuối cùng ngấu nghiến sạch sẽ con cá khiến nó chỉ còn trơ lại một cái khung xương trống.

Phán quan nói đùa nàng là mèo đầu thai, sau đó hắn đưa tới một phong thư, nghiêm mặt nói: “Của phía trước gửi lại.”

Vương Phu Nam? Hứa Tắc lau sạch tay, nhận lấy thư rồi mở ra, nàng dí gần ánh lửa nheo mắt đọc kĩ.

Vương Phu Nam chỉ nói ngắn gọn, vài điều như sau “Số lượng cụ thể, chi tiết của người ngựa lương thảo, quân trang, quân tư đã duyệt, nàng nhất định phải căn cứ theo đầu người tính toán lại, cố gắng tìm cơ hội bổ sung lương thực từ các châu huyện dọc đường, không thể chỉ trông cậy vào các đồn điền và ruộng muối của Cung Quân viện tây bắc, vì hắn không tin tưởng việc tiếp tế tại chỗ của nơi này.

Cuối cùng còn nói thêm, gần đây có thể Tây Nhung đã có động thái đối với phía Đại Tán quan [1], nếu thực sự đánh tới đó, thì không cần đi từ phía tây đến Lương châu, mà sẽ đánh nơi này trước. Cho nên để cho lương thảo đi chậm một chút, tránh bị cuốn vào trận chiến, tạo thành tổn thất không cần thiết.

[1]Tên gọi của một trong các đèo quan ải chiến lược

Tiêu quan (萧关/蕭關) ở phía bắc,

Hàm Cốc quan (函谷关/函谷關) ở phía đông,

Vũ quan (武关/武關) ở phía nam,

Đại tán quan (大散关/大散關) ở phía tây,

Chàng nhiều lần tây chinh kinh nghiệm phong phú, nên Hứa Tắc cũng tự nhiên tin tưởng. Vì vậy nàng dặn dò phán quan: “Tối nay nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai lên đường.” Mọi người đều mệt lã, được ngủ một giấc tự nhiên đều vui vẻ. trong lúc đợi họ hạ trại, Hứa tắc đứng dậy đi tuần tra việc sắp xếp chung quanh.

Tuyết rơi phủ lên một lớp trắng xóa. Con đường từ Trường An đến này đã có rất nhiều người đi qua, trong đó cũng bao gồm cả phụ thân của nàng, nhưng cuối cùng ông ấy đã không thể trở lại.

Con đường này thấm đẫm máu tươi, rất nhiều người không thể quay đầu.

Đi về hướng tây, đi về hướng tây, nàng chưa từng tiếp xúc qua con người tục lệ nơi đây, nàng không biết nơi đó sẽ có dáng vẻ gì, cũng không biết con đường sắp tới của mình sẽ đan vào nó như thế nào, duyên sâu duyên mỏng như thế nào.

Tuyết ngày càng lớn hơn.

  ——*——*——*——*——

Trường An đi về hướng đông có Hàm Cốc quan, về hướng tây có Đại Tán quan. Đại Tán quan là quan ải quan trọng khi muốn ra vào Quan Trung [2], Tán Quan thất thủ có nghĩa là cửa tây phòng hộ của Quan Trung bị mở rộng, vô cùng nguy hiểm.

[2] Khu vực trung tâm của triều đại

Vương Phu Nam đoán không sai, Tây Nhung nóng lòng mở rộng dã tâm lang sói bằng hành động lao thẳng tới Đại Tán quan sau khi đánh hạ Tần, Thành, Vị, Lũng châu, khí thế muốn nuốt trọn cả vùng tây nam bộ. Quan kiện địa phương và nha binh tử thủ Đại Tán quan, lúc sắp không đợi được nữa thì may mắn quân tây chinh triều đình tới cứu viện, khẩu khí được nâng cao, lúc này tiếp tục cùng quân Tây Nhung kiêu căng phách lối đối kháng.

Lượng tiêu hao khi chiến đấu chênh lệch rất lớn so với ngày thường hành quân, khi tiền tuyến ngoác cái miệng lớn của mình ra là cuồn cuộn nuốt hết vật dụng tiếp tế, còn Hứa Tắc chỉ dự bị bốn mươi ngày quân lương.

Con đường phía trước bị chặn, nàng chỉ có thể lùi về sau hỏi mượn lương thực từ các phiên trấn. Những phiên trấn kia đều giữ chặt miệng túi lên tiếng không còn lương thực, không lọt ra một hạt. Đến cuối cùng, mới đến hỏi mượn Phượng Tường, không ngờ Phượng Tường lại khẳng khái mở hầu bao, lúc này Hứa Tắc mới biết Luyện Hội được điều đến Phượng Tường.

Chưa kịp ôn chuyện cũ, Hứa Tắc đã phải vội vã lên đường, nàng mang theo lương thảo chia ra vận chuyển, khi lương thảo ra khỏi trấn sẽ giống như miếng thịt béo ngậy vừa vớt ra khỏi nồi, vây quanh là một đám thực khách đói cồn cào, chực chờ tranh đoạt. Dĩ nhiên Hứa Tắc đã chuẩn bị tốt tổn thất sẽ phát sinh. Nàng đem lương thảo chia nhỏ ra vận chuyển chính là chia nhỏ mục tiêu, như vậy có thể tránh xảy ra những cuộc tranh chấp quy mô lớn.

Nàng tự mình áp tải ba mươi xe lương lên đường, vừa ra khỏi Phượng Tường, còn chưa đến Lũng châu đã chạm mặt một đám phản quân, phản quân có đến mấy trăm người, bên nàng lại chỉ có tám mươi, chạm mặt trực diện như vậy, lại có xe lương vướng víu, chênh lệch địch ta quá lớn, phần thắng của Hứa Tắc ít đến thảm thương.

Chỉ huy tập kích thì nàng còn có thể chiếm ưu thế, còn đối kháng chính diện thì hiện tại vốn là không có khả năng. Hứa Tắc nhanh chóng quyết định yêu cầu tất cả mọi người bỏ xe lương lại rút lui. Ban đầu người đội trưởng còn nhấp nhổm lo sợ, chưa hiểu đầu đuôi, hắn ta chỉ thấy Hứa Tắc lúc này đã vội vã quay đầu ngựa rạp người bỏ chạy như bay về hướng tây.

Đúng là đồ nhát gan! Đội trưởng không thể nào hiểu được quyết định này của nàng, ba mươi xe lương này đâu phải dễ dàng có được, nàng nói bỏ là bỏ sao?! Những người bên cạnh hắn không ngừng thúc giục hắn mau chạy nhanh còn giữ lấy mạng, đội trưởng sau khi cân nhắc, rốt cuộc vẫn nằm lại ôm bánh xe lương quát: “Lão tử có chết cũng phải chết chung một chỗ với lương thảo của chúng ta!”

Phản quân đã thấy Hứa Tắc bỏ lại lương thảo lo chạy trốn, chỉ còn lại một tên đội trưởng thà ôm bánh xe cũng không chịu chạy, liền vây tròn quanh xe lương, cười nói: “Ngươi có chết cũng vô dụng, thủ lĩnh của các ngươi cũng bỏ chạy rồi! Đưa đầu cho bọn ông giẫm đạp cũng sợ chẳng đủ!”

Một trận cười ầm ầm nổ vang.

Gã đội trưởng là một tiểu tử lòng đầy khí phách, nghe thấy lời này liền tức giận mắng Hứa Tắc: “Đồ khốn không có khí tiết! Thân là Cung quân sứ mà ngay cả giác ngộ bảo vệ lương thực cũng không có! Triều đình phái đi một tên quan văn chẳng có gì tốt đẹp! Toàn là thứ hèn nhát! Chỉ biết bo bo giữ mình! Chết không tử tế! Hừ!”

Còn kẻ bị mắng xa xả là Hứa Tắc kia thì lúc này đã dẫn quân bọc một vòng lớn trở lại phía đông.

Quan kiện quân của quân phản loạn trông thấy gã đội trưởng đội chở lương thảo chỉ là một thẳng ngốc thì cũng không buồn giết, chỉ trói lại ném lên xe lương. Sau đó hắn lệnh cho người kéo ba mươi chiếc xe lương ấy đi thẳng hướng đông. Gần hai trăm người, vốn là định đem số lương thực cướp được về nơi an toàn giấu đi, nhưng lúc này đã hoàng hôn, con đường trước mặt lại hiểm trở, quả thực không thích hợp đi tiếp.

Vì vậy chúng dở lương thực xuống, định lấy ra ăn cho chắc bụng, khi nhìn lên xe trông thấy có rượu, thì mắng: “Bọn khốn kiếp Thần Sách quân đúng là được đối đãi tốt thật, có cả rượu!” Cả đám người đều tức giận, thoáng chốc chúng đã uống hết một phần rượu, càng uống càng hứng chí.

Uống mãi đến khi mặt trăng treo lưng chừng trời, gã đội trưởng vẫn còn bị trói trên xe lương thì liên tục mắng chửi: “Uống cmn rượu, toàn bộ là của chúng ta! Đồ giặc cướp! Phản tặc! Vô liêm sỉ! Các người sẽ chết không tử tế! Hừ hừ hừ!”

Gã càng mắng thì phản quân càng khoái chí, người nào người nấy ngã trái ngã phải, chỉ vào gã mắng lại.

Bên này hương rượu và thức ăn cuồn cuộn bốc lên, còn nhóm người Hứa Tắc đang canh giữ ở phía đông thì bụng đói cồn cào. Tiếng cười tiếng chửi mắng dần dần nhỏ lại, mùi thức ăn cũng tản đi bớt, ánh trăng sáng treo trên cao chậm chạp đi xuống, mơ hồ còn nghe được cả tiếng ngáy ngủ, lẫn trong đó là tiếng tán gẫu gà gật của lính canh phòng.

Hứa Tắc cẩn thận quan sát một hồi, sau đó nàng giơ tay phải lên, ra hiệu động thủ. Mặc dù nhóm quân nàng đưa ra ngoài chỉ là quân hậu cần, không phải đội quân tinh nhuệ, nhưng cũng không phải hạng xoàng.

Mũi tiên phong không một tiếng động tiến đến giết chết mấy tên lính canh phòng, nhìn thấy phản quân lúc này đều lăn ra ngủ say, liền lập tức trở về báo với Hứa Tắc. Ánh mắt nàng bình tĩnh, hạ lệnh cho một nhóm quân tiến lên.

Khoảng mười người âm thầm len lỏi vào hàng ngũ của phản quân kẻ nằm kẻ ngồi, một đao lướt qua cổ đối phương, khiến kẻ địch chết cũng không kịp kêu thành tiếng.

Nhóm người này động tác nhanh nhẹn, một đội phó vừa ra tay xong, đang định đứng dậy đi xử lý một tên khác thì bị một phản quân chụp vào cẳng chân, tên kia làu bàu: “Cmn ngươi làm gì vậy?”

Hắn vừa nói vừa mở mắt, viên đội phó giật mình kinh ngạc, hắn ta nhìn thấy thanh đao sáng loáng cũng hoảng hồn, viên đội phó chớp mắt hoàn hồn, nhanh tay vung một đao: “Ta đi tiểu đêm, ngươi mau ngủ đi.”

Có người mơ màng nghe thấy những lời này, cũng không thèm để ý tiếp tục lăn ra ngủ. Lúc này viên đội phó mới thở phào, nhưng hắn vẫn không dám lười biếng, ai ngờ vừa mới quay đi, hắn đã nghe thấy có người chợt kêu lên: “Máu! Mau dậy đi!”

Viên đội phó bất ngờ xông lên giết chết tên đó, sau đó có người nghe thấy tiếng kêu ngồi bật dậy.

Hắn đang bận ra tín hiệu thông tin cho Hứa Tắc, nên mắt trừng lớn, chụp lấy đại đao, chém chết gã phản quân, những tiểu binh sau lưng cũng noi gương hắn chém giết như cuồng phong.

Mọi người lục tục tỉnh giấc, cầm đao chém trả, nhưng lúc này từ phía đông vang lên tiếng trống xung trận, một đám người nữa chen chúc đánh tới, tiếng pháo cháy vang trời.

Phản quân thất kinh hồn vía, mơ màng chẳng biết binh lính từ đâu ập lại, mà dường như thanh thế của đối phương còn rất lớn.

Tiếng trống gấp gáp như tiếng mưa, gõ vào lòng người làm người ta hốt hoảng, phản quân vừa tỉnh giấc, lúc này cũng kịp phản ứng lại, ai giết thì giết ai chạy thì chạy, có kẻ còn không muốn bỏ lại xe lương, cố gắng đưa chúng theo.

Gã đội trưởng bị trói trên xe lúc nãy, vốn đã mắng chửi mệt cũng suýt ngủ gật, lúc này bỗng nghe tiếng pháo nổ “đùng…” và cảnh chém giết xung quanh, bèn quay đầu nhìn, khi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chiếc xe lương hắn ngồi đã bị người ta kéo đi, trong lúc giật mình hét toáng lên: “Có người trộm lương rồi! Có người muốn kéo xe lương đi này!”

Hắn la sắp rách cổ họng, chiếc xe lương cứ vậy mà càng ngày càng bị kéo đi xa.

Hứa Tắc đột ngột nghe được tiếng kêu đó, nàng nhìn theo hướng lập tức nhìn thấy xe lương bị kéo đi. Khi nàng xông tới thì vừa hay có một tên phản tặc định phóng lên ngựa, gần như trong chớp mắt, một thanh chủy thủy đã cắm vào chân tên phản tặc. Hứa Tắc lôi hắn xuống ngựa, còn mình thì nắm chặt dây cương phóng người leo lên lưng ngựa, nhanh chóng ra roi thúc ngựa đuổi theo chiếc xe lương bị cướp kia.

Ban đêm chỉ có ánh trăng, chiếc xe lương càng ngày càng xa, Hứa Tắc rút một mũi tên đeo sau lưng, ghìm chân, hít sâu một hơi kéo dây cung, chớp mắt khi nàng buông ngón tay, mũi tên bén nhọn liền lao vút ra ngoài, từ phía sau gã đội trưởng lao vụt tới, cắm phập vào sau ót kẻ trước mặt.

Tên còn lại thấy đồng bạn ngã xuống thì kinh hãi tột độ, đang muốn giơ đao chém gã đội trưởng cho hả giận, thì một mũi tên khác đã rời cung, chỉ nghe “chíu” một tiếng đã tức tốc bay tới chỗ hắn.

Gã đội trưởng quay ngoắt đầu, mơ hồ nhìn thấy trên lưng ngựa thân ảnh hiên ngang của Hứa Tắc, lòng thầm kinh ngạc, nhưng hắn lại đột ngột trợn mắt, thốt lên: “Thị lang cẩn thận!”

Hứa Tắc không kịp tránh, lúc nàng cúi xuống đã thấy đầu mũi tên xuyên qua vị trí dưới xương đòn của nàng chĩa ra ngoài.

Gần như đồng thời, lưng nàng cũng gập xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương