Con Rể
-
Chương 90: Bốn mùa thu
Edit: MinnieKemi
Hắn nhận ra trên cổ mình kề một con dao găm lạnh ngắt nhưng cũng chẳng nề hà tính mạng vẫn kiên trì đâm xuống đống mền, ai ngờ đột nhiên bị người phía sau bẻ ngoặt cánh tay, đẩy ngã ra đất.
Một tráng hán từ đâu nhảy ra dẫm lên người hắn, nổi cơn thịnh nộ: “Dám giở trò với quan nhân nhà ta, không tin không đánh chết ngươi!” Nói rồi trói gô hắn lại, quay lại bẩm với người bên kia giường: “Quan nhân ngủ tiếp đi ạ! Cứ để ta xử lý tên tặc tử này!”
Thân thủ của tên gian tặc kia quả thật bình thường, đối phó với văn sĩ tay trói gà không chặt thì còn có phần thắng, chứ đứng trước mặt một tráng hán thân thủ nhanh nhẹn, sức mạnh vô cùng thì chỉ phải bó tay chịu trói. Tráng hán kéo hắn ra cửa, la ầm lên gọi tiểu lại ở Dịch sở: “Có người cả gan âm mưu giở trò ở Dịch sở, muốn ám sát trọng thần triều đình.”
Tiểu lại trực đêm lao vọt ra: “Ơ kìa, đây là…” Hắn nhìn tráng hán kia, nhớ ra hình như người này là tùy tùng của Hứa Tắc, vì vậy rất căng thẳng: “Hứa thị lang không sao chứ?”
“Suýt chút thì mạng cũng không còn!” Tráng hán hùng hùng hổ hổ đáp, “Mau bảo người đưa hắn tới chỗ Kỷ Thứ sử, để ông ta thấy để ông ta nhìn rõ Dịch sở ở Dương Châu thế nào, đang đêm kẻ xấu cũng có thể nhảy cửa sổ vào hành thích.”
“Đừng, đừng…” Tiểu lại trực đêm thất trách, sợ mình bị truy cứu, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bây giờ đêm đã khuya, chi bằng cứ thẩm vấn trước xem ai là kẻ xúi giục, ngày mai đến chỗ Kỷ Thứ sử cũng có cái để báo cáo.” Tiểu lại khéo tính, cho rằng như vậy có thể tránh một chút trách nhiệm, phủi tay áo tiến lên.
Tráng hán đẩy người ra phía trước: “Được, nhìn hắn cũng không phải dạng khí phách gì, cùng nhau hỏi đi!”
Tiểu lại hứng thú tiếp nhận tên vô tích sự này, muốn moi từ miệng hắn người sai khiến đằng sau bức màn, lúc này Hứa Tắc đã sớm ra khỏi thành Dương Châu.
“Cô sắp xếp chuyện này vì muốn lật tẩy Dương Thiếu thừa à?”, “Không, ta chỉ muốn xác nhận vài thứ.”, “Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, hay là do cô đa nghi?”, “Không biết, dù sao cũng không có hại, vả lại ta cũng không thể đường đường chính chính rời khỏi Dương Châu.”
Diệp Tử Trinh rất khâm phục kế sách nàng dùng để trốn khỏi thành, chuyện này có thể ví với thỏ khôn ba hang, mục đích chính là khiến bọn Dương Thiếu thừa không nắm được đầu mối. Nàng có thể im hơi lặng tiếng từ Tây kinh đến Dương Châu thì cũng có thể tránh tai mắt để quay về Trường An, dường như đây không phải chuyện gì khó khăn.
“Bọn chúng vẫn nghĩ cô còn ở tại Dịch sở, chờ đến khi tỉnh ra thì cô cũng sắp đến Hoài Nam đạo, tuyệt diệu.” Diệp Tử Trinh vừa dứt lời đã có một đầy tớ chạy tới, thở hổn hển tay dâng thư: “Vừa nhận được tin ạ.”
Đợi người đầy tớ lui xuống, Diệp Tử Trinh mới mở thư ra xem: “Cô đoán không sai, quả nhiên có người vào Dịch sở hành thích, xem ra bọn chúng thực sự muốn để cô mãi mãi ở lại Dương Châu. Có điều cô tránh được lần này, nhưng sau khi hồi kinh chỉ e cũng không thể lơ là, hoạn quan dường như đã không thể tha cho cô nữa.”
“Ta biết.” Hứa Tắc nhận lá thư xem qua, sau đó thuận tay ném vào chậu than.
Thời tiết vô cùng lạnh, đi thuyền cũng bất tiện, nên nàng chỉ có thể ngồi xe, chòng chành suốt quãng đường tới Tây Kinh, đất trời còn chưa tỉnh dậy từ mùa đông dài đăng đẵng.
Đã qua tháng giêng, thành Tây Kinh vẫn còn sót lại dư vị của năm cũ, trước đó có lẽ vừa đổ một trận tuyết nên bên cạnh cống thoát nước vẫn còn tuyết đọng, dưới mương nước chảy róc rách, như mãi mãi không ngừng.
Ngay sau giờ ngọ, rất nhiều những nho sinh nhàn rỗi của Quốc Tử Giám cùng đám đạo sĩ hay lải nhải đứng ngoài trời phơi nắng.
Xe ngựa của Hứa Tắc mới vừa đi ngang cửa lớn Cảnh Vân quán, đã nghe thấy tiếng kêu “Ơ! Nhất định là Hứa thị lang rồi!”, xe ngựa bất chợt dừng lại. Một tiểu đạo lanh mắt xông đến, ồn ào: “Đạo trưởng đã đoán một quẻ, bảo rằng hôm nay Hứa thị sẽ trở về, thì ra là thật! Lá bùa lúc trước có dùng được chứ?”
Hứa Tắc thò đầu qua cửa sổ trả lời: “Rất hiệu quả.”
“Vậy quá tốt rồi!” Tiểu đạo vội vàng móc ra hai lá khác, giơ tay dán một lá lên xe ngựa: “Đề phòng tiểu nhân!”, lại dán một lá khác: “Quan lộ hanh thông!”
Hứa Tắc thò tay ra ngoài, thu lá bùa lại: “Đa tạ.”
“Đừng khách sáo!” Tiểu đạo cười hì hì nhìn xe ngựa đi xa, sau đó quay lại đánh cờ với Lý Mậu Mậu: “Ngươi nói cũng rất chính xác, nói hôm nay đến thì hôm nay đến, chẳng lẽ ngươi có tai mắt hả?”
“Không nói ngươi nghe.” Lý Mậu Mậu đặt “cộp” xuống một con cờ, ngẩng đầu nhìn hướng xe ngựa đã đi xa, bất chợt nghĩ đến cái vị cụ ông tóc trắng xóa luôn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay kia.
Cụ ông Lý Quốc lão lúc này đang ngồi trong Chính Sự đường lạnh lẽo, lật lại bản án, không ngớt tranh chấp cùng Vương Tướng công. Mới đầu hai bên vẫn còn lấy chuyện công ra đấu nhau, càng về sau lại biến thành —
“Quốc lão, dù gì đứa bé đó cũng nên theo họ Vương chứ?”
“Không có lễ cưới, hộ tịch cũng không làm, thế thì việc gì phải theo họ Vương? Một thân một mình từ Dương Châu đưa đứa bé về đây, nó có quan hệ gì với Thập thất lang? Dù thế nào cũng không thể lấy họ Vương được.”
“Vậy cũng không thể lấy họ Hứa! Chẳng lẽ lại lấy họ Vệ à?”
“Nếu quả thực không còn cách nào thì lấy họ Lý là được.”
“Lấy họ Lý thì ra cái thể thống gì chứ?” Vương Tướng công khép bản điều trần trước mặt lại, nói thầm: Họ Lý mới là không nên nhất ấy?
Mặc dù đứa bé rất có thể không thể lấy họ Vương nhưng Vương Tướng công vẫn không cách nào kiềm lại sự sung sướng trong bụng, đứng lên thưa: “Hạ quan cáo lui trước.”
“Việc này chớ có nói với Thập thất lang.”
“Việc mình đã có con chẳng nhẽ không nên được biết sao?”
“Việc của đám trẻ thì để chúng nó tự giải quyết. Từ Gia chưa mở miệng mà ngươi một người ngoài cuộc lại chạy đi chọc thủng lớp màng này để làm gì?” Lý Quốc lão không ngẩng đầu lên, ông ta đã âm thầm tính toán con đường tương lai của Hữu quân Thần Sách.
“Thôi được.” Vương Tướng công chấp nhận sự thật này, ông ta xoay người đi ra cửa, va phải người hầu bèn lập tức dặn dò: “Đi báo với Thập thất lang, bảo nó đêm nay tới Vụ Bản phường, không phải về nhà.”
“Vâng!” Người hầu nghe lệnh nhấc chân chạy hướng doanh trại của Hữu Thần Sách quân, chuyển lại nguyên vẹn câu nói của Vương Tướng công cho Vương Phu Nam nghe.
Ban đầu Vương Phu Nam còn ngạc nhiên, ngay sau đó chàng lập tức đoán là Hứa Tắc đã trở về. Ngay cả quần áo thao luyện còn chưa kịp thay, chàng cấp tốc dắt ngựa chạy thẳng tới Vụ Bản phường.
Nhưng tại Vụ Bản phường lúc này đã có một vị khách khác đến trước một bước, Diệp Tử Trinh cười híp mắt bám vào khung cửa: “Gia Gia!”
“Sao huynh lại ở đây?”
Diệp Tử Trinh quanh co: “Ta có món hàng quan trọng phải đưa tới Trường An, nghĩ tới nghĩ lui nên tự mình đi thì hơn. Ta xuất phát muộn hơn cô ba ngày, cũng mới đến ba hôm nay, trước mắt ở ngay bên cạnh đây này.”
Diệp Tử Trinh đáp rồi giả vờ đi vào như không có chuyện gì, thừa cơ tỳ nữ không để ý còn giành lấy A Tê ôm. A Tê đang ôm một cái khóa Lỗ Ban cạp, đột nhiên bị Diệp Tử Trinh nâng lên cũng không hoảng sợ, nó chỉ hơi ngẩng ra, sau đó lại ngoan ngoãn tiếp tục ôm khối gỗ gặm.
“Dơ quá.” Một tay Diệp Tử Trinh ôm lấy đứa bé, một tay lấy khăn lau nước miếng cho nó: “Ta đoán đêm nay Thập thất lang nhất định sẽ tới đây, đứa bé sẽ cản trở các người nên đến đón nó đi, sáng mai lại trả cho cô!”
Nói dứt câu hắn đã co cẳng chạy, lúc Hứa Tắc đuổi theo thì tên tiểu tử này đã chạy biến không thấy bóng dáng.
Tỳ nữ đứng ngớ người bên cạnh, nhìn Hứa Tắc lên tiếng: “Chuyện này…”
Hứa Tắc hít sâu một hơi, vừa định đuổi theo mang đứa bé trở về, đúng lúc đó có tiếng vó ngựa dồn dập ngoài đường truyền tới. Tiếng vó ngựa chợt ngừng lại, người và ngựa đều khuất trong bóng hoàng hôn, trông như tranh vẽ.
Hơn một năm không gặp, Hứa Tắc cảm thấy có chút xa lạ.
Vương Phu Nam tung người xuống ngựa đi tới trước mặt nàng, cũng không màn đến chuyện có người ngoài nhìn thấy, dang hai tay ôm chầm lấy nàng. Vì vừa chạy như bay tới nên tiếng hít thở của chàng nghe hơi nặng, lồng ngực vẫn còn phập phồng, dường như không còn có thể khống chế niềm vui gặp lại sau bao ngày xa cách lẫn nỗi khát khao trong lòng.
Chàng ôm rất chặt, thậm chí khiến Hứa Tắc có lúc hít thở không nổi. Cái không khí se se lạnh trong thời điểm cuối đông đầu xuân xen lẫn cùng nguồn nhiệt nóng bỏng từ một người khác, hơi thở và nhịp tim đập quen thuộc, kéo nàng từ nơi xa cách đã lâu trở về.
Hứa Tắc nhắm mắt hít thở thật sâu, không khí lạnh lẽo nhanh chóng bị hơi nóng lấn át, từng mảnh băng trong lồng ngực dần tan chảy, an ủi nỗi niềm nhớ nhung kéo dài.
Còn sống thật là tốt.
Trong tin tức báo về đều chỉ có thuật lại rồi biên soạn mà thành, thật thật giả giả không biết tin được mấy phần, nửa đêm tỉnh mộng vẫn còn chút hoảng hốt và bất an. Vào lúc này nàng mới chân thực cảm nhận được hơi ấm, nhịp tim đập, hơi thở của chàng – sinh mạng sống động, vẫn thân thiết như cũ, nàng có thể nhận ra từng thứ một.
Vương Phu Nam hơi lỏng tay, nhưng hơi thở vẫn chưa trở lại như thường.
Chàng nghiêm túc nhìn vào mắt Hứa Tắc, trăm loại lo lắng ngổn ngang trong lòng rốt cuộc cũng được tháo gỡ. Hứa Tắc ngẩng lên, vì đột nhiên được buông tay mà hơi thở nàng có hơi nhanh. Giữa hai người cách nhau chưa tới nửa tấc, tiếng hít thở hòa quyện ngấm vào bóng đêm dày đặc của thành Trường An, dịu dàng làm người khác say đắm.
Hứa Tắc quay đầu, nhìn tỳ nữ bảo: “Ngươi đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn.”
Tỳ nữ xốc lại tinh thần, co giò chạy đi chỉ để lại hai người họ.
“Đã lâu không nghe thấy tiếng trống trên phố ở thành Trường An.” Hứa Tắc nắm chặt tay chàng, “Huynh có khỏe không.”
“Không khỏe.” Chàng rất thành thực, “Nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều.”
Hứa Tắc biết lần chinh phạt Chiết Đông này của Thần Sách quân gặp nhiều trắc trở, cũng nghe nói cái chết thảm của Tào Á Chi. Năm qua chàng đúng là không thuận lợi chút nào.
“Chủ tướng chết thảm, huynh có bị xử phạt không?”
“Phạt bổng lộc một năm.”
“Không sao, ta có thể nuôi cả nhà.” Một bàn tay khác của Hứa Tắc cũng giơ lên nắm chặt tay chàng. Nàng và Vương Phu Nam tâm ý tương thông “không cần giải thích cũng biết Tào Á Chi chết trong tay ai”, nàng cũng đồng ý cách làm này.
“Cả nhà?”
Ánh mắt nàng kiên định, nhưng lại chất chứa dịu dàng ấm áp: “Nhà chúng ta có thêm một người.”
Vương Phu Nam còn chưa hiểu, gương mặt anh tuấn mới đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó chân mày nhíu chặt, cuối cùng ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt không dám tin. Chàng hơi hé môi, muốn hỏi lại không dám hỏi, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài, mấy phen lựa lời nhưng cảm giác cổ họng nghẹn ngào.
Hứa Tắc lại siết chặt tay chàng, hai lúm đồng tiền lõm sâu, nàng dùng giọng nói vừa bình tĩnh vừa chắc chắn nói với Vương Phu Nam: “Là thật.”
Nói xong nàng tới gõ cửa phòng sát vách, lúc này mới thấy Diệp Tử Trinh đang ngồi dưới hiên, cầm một viên đường trêu A Tê.
Diệp Tử Trinh vừa nhìn thấy Hứa Tắc và Vương Phu Nam cùng đứng ở cửa thì vội vàng ôm A Tê vào lòng.
Vương Phu Nam ngớ người, Diệp Tử Trinh liền khoe khoang: “Nhìn cái gì mà nhìn, đây là con nít nhà ta.” Hắn chọc vào mặt mình, lại chọc lên mặt A Tê, “Khuôn mặt xinh đẹp giống nhau, đơn giản là đúc từ một khuôn ra.”
Vương Phu Nam không nói lời nào bước tới, Diệp Tử Trinh vẫn liều chết khoe: “Ngụm sữa đầu tiên là ta đút cho nó! Này…”
Nói miệng không được gì, A Tê đã rơi vào một vòng tay kiên cố.
Đứa nhỏ còn thơm mùi sữa chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Phu Nam, rồi hức hức cười rộ lên, giơ viên đường dính đầy nước miếng tới cho cha của nó.
Vương Phu Nam một tay ôm con, tay còn lại do dự rất lâu mới dám giơ lên chạm vào gò má đứa bé, lúc đó mới thật sự cảm nhận được ấm áp và cảm xúc mềm mại trên tay, chàng thật muốn chìm đắm trong đó.
“Không được bóp mặt của nó! Chảy nước miếng hết bây giờ!” Diệp Tử Trinh sốt ruột nhảy cẩng lên!
Hắn nhận ra trên cổ mình kề một con dao găm lạnh ngắt nhưng cũng chẳng nề hà tính mạng vẫn kiên trì đâm xuống đống mền, ai ngờ đột nhiên bị người phía sau bẻ ngoặt cánh tay, đẩy ngã ra đất.
Một tráng hán từ đâu nhảy ra dẫm lên người hắn, nổi cơn thịnh nộ: “Dám giở trò với quan nhân nhà ta, không tin không đánh chết ngươi!” Nói rồi trói gô hắn lại, quay lại bẩm với người bên kia giường: “Quan nhân ngủ tiếp đi ạ! Cứ để ta xử lý tên tặc tử này!”
Thân thủ của tên gian tặc kia quả thật bình thường, đối phó với văn sĩ tay trói gà không chặt thì còn có phần thắng, chứ đứng trước mặt một tráng hán thân thủ nhanh nhẹn, sức mạnh vô cùng thì chỉ phải bó tay chịu trói. Tráng hán kéo hắn ra cửa, la ầm lên gọi tiểu lại ở Dịch sở: “Có người cả gan âm mưu giở trò ở Dịch sở, muốn ám sát trọng thần triều đình.”
Tiểu lại trực đêm lao vọt ra: “Ơ kìa, đây là…” Hắn nhìn tráng hán kia, nhớ ra hình như người này là tùy tùng của Hứa Tắc, vì vậy rất căng thẳng: “Hứa thị lang không sao chứ?”
“Suýt chút thì mạng cũng không còn!” Tráng hán hùng hùng hổ hổ đáp, “Mau bảo người đưa hắn tới chỗ Kỷ Thứ sử, để ông ta thấy để ông ta nhìn rõ Dịch sở ở Dương Châu thế nào, đang đêm kẻ xấu cũng có thể nhảy cửa sổ vào hành thích.”
“Đừng, đừng…” Tiểu lại trực đêm thất trách, sợ mình bị truy cứu, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bây giờ đêm đã khuya, chi bằng cứ thẩm vấn trước xem ai là kẻ xúi giục, ngày mai đến chỗ Kỷ Thứ sử cũng có cái để báo cáo.” Tiểu lại khéo tính, cho rằng như vậy có thể tránh một chút trách nhiệm, phủi tay áo tiến lên.
Tráng hán đẩy người ra phía trước: “Được, nhìn hắn cũng không phải dạng khí phách gì, cùng nhau hỏi đi!”
Tiểu lại hứng thú tiếp nhận tên vô tích sự này, muốn moi từ miệng hắn người sai khiến đằng sau bức màn, lúc này Hứa Tắc đã sớm ra khỏi thành Dương Châu.
“Cô sắp xếp chuyện này vì muốn lật tẩy Dương Thiếu thừa à?”, “Không, ta chỉ muốn xác nhận vài thứ.”, “Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, hay là do cô đa nghi?”, “Không biết, dù sao cũng không có hại, vả lại ta cũng không thể đường đường chính chính rời khỏi Dương Châu.”
Diệp Tử Trinh rất khâm phục kế sách nàng dùng để trốn khỏi thành, chuyện này có thể ví với thỏ khôn ba hang, mục đích chính là khiến bọn Dương Thiếu thừa không nắm được đầu mối. Nàng có thể im hơi lặng tiếng từ Tây kinh đến Dương Châu thì cũng có thể tránh tai mắt để quay về Trường An, dường như đây không phải chuyện gì khó khăn.
“Bọn chúng vẫn nghĩ cô còn ở tại Dịch sở, chờ đến khi tỉnh ra thì cô cũng sắp đến Hoài Nam đạo, tuyệt diệu.” Diệp Tử Trinh vừa dứt lời đã có một đầy tớ chạy tới, thở hổn hển tay dâng thư: “Vừa nhận được tin ạ.”
Đợi người đầy tớ lui xuống, Diệp Tử Trinh mới mở thư ra xem: “Cô đoán không sai, quả nhiên có người vào Dịch sở hành thích, xem ra bọn chúng thực sự muốn để cô mãi mãi ở lại Dương Châu. Có điều cô tránh được lần này, nhưng sau khi hồi kinh chỉ e cũng không thể lơ là, hoạn quan dường như đã không thể tha cho cô nữa.”
“Ta biết.” Hứa Tắc nhận lá thư xem qua, sau đó thuận tay ném vào chậu than.
Thời tiết vô cùng lạnh, đi thuyền cũng bất tiện, nên nàng chỉ có thể ngồi xe, chòng chành suốt quãng đường tới Tây Kinh, đất trời còn chưa tỉnh dậy từ mùa đông dài đăng đẵng.
Đã qua tháng giêng, thành Tây Kinh vẫn còn sót lại dư vị của năm cũ, trước đó có lẽ vừa đổ một trận tuyết nên bên cạnh cống thoát nước vẫn còn tuyết đọng, dưới mương nước chảy róc rách, như mãi mãi không ngừng.
Ngay sau giờ ngọ, rất nhiều những nho sinh nhàn rỗi của Quốc Tử Giám cùng đám đạo sĩ hay lải nhải đứng ngoài trời phơi nắng.
Xe ngựa của Hứa Tắc mới vừa đi ngang cửa lớn Cảnh Vân quán, đã nghe thấy tiếng kêu “Ơ! Nhất định là Hứa thị lang rồi!”, xe ngựa bất chợt dừng lại. Một tiểu đạo lanh mắt xông đến, ồn ào: “Đạo trưởng đã đoán một quẻ, bảo rằng hôm nay Hứa thị sẽ trở về, thì ra là thật! Lá bùa lúc trước có dùng được chứ?”
Hứa Tắc thò đầu qua cửa sổ trả lời: “Rất hiệu quả.”
“Vậy quá tốt rồi!” Tiểu đạo vội vàng móc ra hai lá khác, giơ tay dán một lá lên xe ngựa: “Đề phòng tiểu nhân!”, lại dán một lá khác: “Quan lộ hanh thông!”
Hứa Tắc thò tay ra ngoài, thu lá bùa lại: “Đa tạ.”
“Đừng khách sáo!” Tiểu đạo cười hì hì nhìn xe ngựa đi xa, sau đó quay lại đánh cờ với Lý Mậu Mậu: “Ngươi nói cũng rất chính xác, nói hôm nay đến thì hôm nay đến, chẳng lẽ ngươi có tai mắt hả?”
“Không nói ngươi nghe.” Lý Mậu Mậu đặt “cộp” xuống một con cờ, ngẩng đầu nhìn hướng xe ngựa đã đi xa, bất chợt nghĩ đến cái vị cụ ông tóc trắng xóa luôn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay kia.
Cụ ông Lý Quốc lão lúc này đang ngồi trong Chính Sự đường lạnh lẽo, lật lại bản án, không ngớt tranh chấp cùng Vương Tướng công. Mới đầu hai bên vẫn còn lấy chuyện công ra đấu nhau, càng về sau lại biến thành —
“Quốc lão, dù gì đứa bé đó cũng nên theo họ Vương chứ?”
“Không có lễ cưới, hộ tịch cũng không làm, thế thì việc gì phải theo họ Vương? Một thân một mình từ Dương Châu đưa đứa bé về đây, nó có quan hệ gì với Thập thất lang? Dù thế nào cũng không thể lấy họ Vương được.”
“Vậy cũng không thể lấy họ Hứa! Chẳng lẽ lại lấy họ Vệ à?”
“Nếu quả thực không còn cách nào thì lấy họ Lý là được.”
“Lấy họ Lý thì ra cái thể thống gì chứ?” Vương Tướng công khép bản điều trần trước mặt lại, nói thầm: Họ Lý mới là không nên nhất ấy?
Mặc dù đứa bé rất có thể không thể lấy họ Vương nhưng Vương Tướng công vẫn không cách nào kiềm lại sự sung sướng trong bụng, đứng lên thưa: “Hạ quan cáo lui trước.”
“Việc này chớ có nói với Thập thất lang.”
“Việc mình đã có con chẳng nhẽ không nên được biết sao?”
“Việc của đám trẻ thì để chúng nó tự giải quyết. Từ Gia chưa mở miệng mà ngươi một người ngoài cuộc lại chạy đi chọc thủng lớp màng này để làm gì?” Lý Quốc lão không ngẩng đầu lên, ông ta đã âm thầm tính toán con đường tương lai của Hữu quân Thần Sách.
“Thôi được.” Vương Tướng công chấp nhận sự thật này, ông ta xoay người đi ra cửa, va phải người hầu bèn lập tức dặn dò: “Đi báo với Thập thất lang, bảo nó đêm nay tới Vụ Bản phường, không phải về nhà.”
“Vâng!” Người hầu nghe lệnh nhấc chân chạy hướng doanh trại của Hữu Thần Sách quân, chuyển lại nguyên vẹn câu nói của Vương Tướng công cho Vương Phu Nam nghe.
Ban đầu Vương Phu Nam còn ngạc nhiên, ngay sau đó chàng lập tức đoán là Hứa Tắc đã trở về. Ngay cả quần áo thao luyện còn chưa kịp thay, chàng cấp tốc dắt ngựa chạy thẳng tới Vụ Bản phường.
Nhưng tại Vụ Bản phường lúc này đã có một vị khách khác đến trước một bước, Diệp Tử Trinh cười híp mắt bám vào khung cửa: “Gia Gia!”
“Sao huynh lại ở đây?”
Diệp Tử Trinh quanh co: “Ta có món hàng quan trọng phải đưa tới Trường An, nghĩ tới nghĩ lui nên tự mình đi thì hơn. Ta xuất phát muộn hơn cô ba ngày, cũng mới đến ba hôm nay, trước mắt ở ngay bên cạnh đây này.”
Diệp Tử Trinh đáp rồi giả vờ đi vào như không có chuyện gì, thừa cơ tỳ nữ không để ý còn giành lấy A Tê ôm. A Tê đang ôm một cái khóa Lỗ Ban cạp, đột nhiên bị Diệp Tử Trinh nâng lên cũng không hoảng sợ, nó chỉ hơi ngẩng ra, sau đó lại ngoan ngoãn tiếp tục ôm khối gỗ gặm.
“Dơ quá.” Một tay Diệp Tử Trinh ôm lấy đứa bé, một tay lấy khăn lau nước miếng cho nó: “Ta đoán đêm nay Thập thất lang nhất định sẽ tới đây, đứa bé sẽ cản trở các người nên đến đón nó đi, sáng mai lại trả cho cô!”
Nói dứt câu hắn đã co cẳng chạy, lúc Hứa Tắc đuổi theo thì tên tiểu tử này đã chạy biến không thấy bóng dáng.
Tỳ nữ đứng ngớ người bên cạnh, nhìn Hứa Tắc lên tiếng: “Chuyện này…”
Hứa Tắc hít sâu một hơi, vừa định đuổi theo mang đứa bé trở về, đúng lúc đó có tiếng vó ngựa dồn dập ngoài đường truyền tới. Tiếng vó ngựa chợt ngừng lại, người và ngựa đều khuất trong bóng hoàng hôn, trông như tranh vẽ.
Hơn một năm không gặp, Hứa Tắc cảm thấy có chút xa lạ.
Vương Phu Nam tung người xuống ngựa đi tới trước mặt nàng, cũng không màn đến chuyện có người ngoài nhìn thấy, dang hai tay ôm chầm lấy nàng. Vì vừa chạy như bay tới nên tiếng hít thở của chàng nghe hơi nặng, lồng ngực vẫn còn phập phồng, dường như không còn có thể khống chế niềm vui gặp lại sau bao ngày xa cách lẫn nỗi khát khao trong lòng.
Chàng ôm rất chặt, thậm chí khiến Hứa Tắc có lúc hít thở không nổi. Cái không khí se se lạnh trong thời điểm cuối đông đầu xuân xen lẫn cùng nguồn nhiệt nóng bỏng từ một người khác, hơi thở và nhịp tim đập quen thuộc, kéo nàng từ nơi xa cách đã lâu trở về.
Hứa Tắc nhắm mắt hít thở thật sâu, không khí lạnh lẽo nhanh chóng bị hơi nóng lấn át, từng mảnh băng trong lồng ngực dần tan chảy, an ủi nỗi niềm nhớ nhung kéo dài.
Còn sống thật là tốt.
Trong tin tức báo về đều chỉ có thuật lại rồi biên soạn mà thành, thật thật giả giả không biết tin được mấy phần, nửa đêm tỉnh mộng vẫn còn chút hoảng hốt và bất an. Vào lúc này nàng mới chân thực cảm nhận được hơi ấm, nhịp tim đập, hơi thở của chàng – sinh mạng sống động, vẫn thân thiết như cũ, nàng có thể nhận ra từng thứ một.
Vương Phu Nam hơi lỏng tay, nhưng hơi thở vẫn chưa trở lại như thường.
Chàng nghiêm túc nhìn vào mắt Hứa Tắc, trăm loại lo lắng ngổn ngang trong lòng rốt cuộc cũng được tháo gỡ. Hứa Tắc ngẩng lên, vì đột nhiên được buông tay mà hơi thở nàng có hơi nhanh. Giữa hai người cách nhau chưa tới nửa tấc, tiếng hít thở hòa quyện ngấm vào bóng đêm dày đặc của thành Trường An, dịu dàng làm người khác say đắm.
Hứa Tắc quay đầu, nhìn tỳ nữ bảo: “Ngươi đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn.”
Tỳ nữ xốc lại tinh thần, co giò chạy đi chỉ để lại hai người họ.
“Đã lâu không nghe thấy tiếng trống trên phố ở thành Trường An.” Hứa Tắc nắm chặt tay chàng, “Huynh có khỏe không.”
“Không khỏe.” Chàng rất thành thực, “Nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều.”
Hứa Tắc biết lần chinh phạt Chiết Đông này của Thần Sách quân gặp nhiều trắc trở, cũng nghe nói cái chết thảm của Tào Á Chi. Năm qua chàng đúng là không thuận lợi chút nào.
“Chủ tướng chết thảm, huynh có bị xử phạt không?”
“Phạt bổng lộc một năm.”
“Không sao, ta có thể nuôi cả nhà.” Một bàn tay khác của Hứa Tắc cũng giơ lên nắm chặt tay chàng. Nàng và Vương Phu Nam tâm ý tương thông “không cần giải thích cũng biết Tào Á Chi chết trong tay ai”, nàng cũng đồng ý cách làm này.
“Cả nhà?”
Ánh mắt nàng kiên định, nhưng lại chất chứa dịu dàng ấm áp: “Nhà chúng ta có thêm một người.”
Vương Phu Nam còn chưa hiểu, gương mặt anh tuấn mới đầu hơi ngỡ ngàng, sau đó chân mày nhíu chặt, cuối cùng ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt không dám tin. Chàng hơi hé môi, muốn hỏi lại không dám hỏi, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài, mấy phen lựa lời nhưng cảm giác cổ họng nghẹn ngào.
Hứa Tắc lại siết chặt tay chàng, hai lúm đồng tiền lõm sâu, nàng dùng giọng nói vừa bình tĩnh vừa chắc chắn nói với Vương Phu Nam: “Là thật.”
Nói xong nàng tới gõ cửa phòng sát vách, lúc này mới thấy Diệp Tử Trinh đang ngồi dưới hiên, cầm một viên đường trêu A Tê.
Diệp Tử Trinh vừa nhìn thấy Hứa Tắc và Vương Phu Nam cùng đứng ở cửa thì vội vàng ôm A Tê vào lòng.
Vương Phu Nam ngớ người, Diệp Tử Trinh liền khoe khoang: “Nhìn cái gì mà nhìn, đây là con nít nhà ta.” Hắn chọc vào mặt mình, lại chọc lên mặt A Tê, “Khuôn mặt xinh đẹp giống nhau, đơn giản là đúc từ một khuôn ra.”
Vương Phu Nam không nói lời nào bước tới, Diệp Tử Trinh vẫn liều chết khoe: “Ngụm sữa đầu tiên là ta đút cho nó! Này…”
Nói miệng không được gì, A Tê đã rơi vào một vòng tay kiên cố.
Đứa nhỏ còn thơm mùi sữa chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Phu Nam, rồi hức hức cười rộ lên, giơ viên đường dính đầy nước miếng tới cho cha của nó.
Vương Phu Nam một tay ôm con, tay còn lại do dự rất lâu mới dám giơ lên chạm vào gò má đứa bé, lúc đó mới thật sự cảm nhận được ấm áp và cảm xúc mềm mại trên tay, chàng thật muốn chìm đắm trong đó.
“Không được bóp mặt của nó! Chảy nước miếng hết bây giờ!” Diệp Tử Trinh sốt ruột nhảy cẩng lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook