Con Rể Quyền Quý
Chương 2919

Chương 2919

“Tôi không biết.” Hoàng Trạch Minh lắc đầu. “Có người bảo tôi cứ đợi đảo Quảng Minh lên hương đã, bây giờ, mọi việc đã xong xuôi, tôi cứ đợi ở đây cũng vô ích, tôi muốn đi thăm thú nơi khác, tôi cũng lớn tuổi rồi, năng lực chỉ có vậy, không thể đột phá được nữa, nếu không tranh thủ ra ngoài đi tới đi lui thì chỉ sợ không còn cơ hội nữa”

“Được, nếu ông đã quyết định như vậy thì tôi ủng hộ ông, khi nào đi thì báo cho tôi một tiếng” Y Ngọc Điệp xoay người bước ra khỏi phòng, giọng nói vọng vào trong: “Tôi đi tiễn ông”

Hoàng Trạch Minh ngã ngồi lên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng của Y Ngọc Điệp, trà trên bàn vẫn còn nóng, đột nhiên ông ta thở dài, biểu cảm trong mắt vô cùng phức tạp.

Sau một lúc lâu, Hoàng Trạch Minh lấy máy truyền tin ra, bấm một dãy số, đầu kia nhanh chóng được tiếp nối.

“Vợ ơi, em đừng nói, em nghe anh nói, Y Ngọc Điệp hẳn đã phái người đến chỗ em, tụi em không cần đợi anh, anh không thể đi được, em đưa đứa nhỏ đi trước đi, nếu anh ra ngoài được sẽ liên lạc lại với em, bắt đầu từ bây giờ, em đừng nghe: máy bất kỳ cuộc gọi nào của anh nữa”

Hoàng Trạch Minh nói xong liền cúp máy truyền tin.

Ngay bên ngoài nhà của Hoàng Trạch Minh, Y Ngọc Điệp đang ngồi trong một chiếc xe thương vụ sang trọng.

“Hoàng Trạch Minh này, một chút nguy hiểm cũng không muốn gánh vác mà” Trên mặt Y Ngọc Điệp nở nụ cười: “Sau khi tôi rời đi thì giải quyết nơi này đi, nếu ông ta đã không muốn gánh vác thì cũng không cần giữ lại một người vô dụng như vậy.”

“Vâng” Hai tên vệ sĩ chí tôn khác gật đầu, không có đi theo xe mà ở lại đây.

Sau khi chiếc xe thương vụ sang trọng của Y Ngọc Điệp từ từ lái đi, hai vệ sĩ chí tôn liếc mắt nhìn nhau, rồi thân hình đột nhiên biến mất.

Trong nhà của Hoàng Trạch Minh.

Hoàng Trạch Minh nhìn những người tùy tùng trước mặt này, thở dài nói: “Các người cũng đi nhanh đi, cứ đợi ở đây thì muốn đi cũng khó.”

Những tùy tùng này làm sao hiểu được những lời này, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, đây là thành phố Bắc Hà mà, ai dám bất kính với Hoàng gia chứ? Không chỉ toàn bộ thành phố Bắc Hà, thậm chí toàn bộ khu Vạn Sơn cũng không ai dám bất kính với Hoàng gial Hoàng Trạch Minh không giải thích thêm gì với họ, phất phất tay: “Đúng vậy, cứ đi nhanh đi”

“Không thể rời đi được nữa rồi” Một nữ vệ sĩ của Y Ngọc Điệp bước vào, khi cô ta bước vào phòng, cửa phòng tự động đóng lại.

Mà bên ngoài ngôi nhà, một cái lồng khí đã bao phủ cả ngôi nhà, ai cũng không trốn ra được.

Bên trong nhà, một Anh Linh cao hơn hai mét xuất hiện trước mặt Hoàng Trạch Minh cùng những người tùy tùng này, uy lực từ Anh Linh truyền đến khiến những người này khó có thể đứng thẳng mà buộc phải quỳ xuống.

Hoàng Trạch Minh dường như đã sớm dự đoán được điều này, trên mặt lộ ra một nụ cười, ông ta lắc đầu: “Tôi tung hoành ở thành phố Bắc Hà nhiều năm như vậy, đến hôm nay là lúc người khác thấy ghen tị nhất, nhưng họ lại không biết, càng nổi tiếng thì lại phải chịu nguy hiểm càng lớn, tôi như vậy, Y Ngọc Điệp cũng như vậy, người ta sắp chết, lời nói tốt lành, bảo Y Ngọc Điệp sau này nhớ tự sắp xếp cho ổn thỏa”

“Hoàng Trạch Minh, cô chủ của tôi làm cái gì không đến lượt ông đánh giá'” Vệ sĩ chí tôn lên tiếng: “Tôi nghĩ giờ ông nên lo thân mình trước đi, nếu ông chết rồi, người nhà của ông sẽ sớm xuống đó theo ông thôi, không biết ông đã mua sẵn mộ cho bọn họ chưa”

Linh khí cuộn trào.

Hoàng Trạch Minh hai tay nắm chặt không ngừng phát run, ông ta tức giận, nhưng đối mặt với năng lực cực mạnh trước mắt, có tức giận cũng không có nghĩa gì.

“Hoàng Trạch Minh, chào tạm biệt thế giới này đi”

Anh Linh kia di chuyển lao về phía Hoàng Trạch Minh, tuy chỉ là cấp chí tôn yếu nhất nhưng dù gì cũng là chí tôn, Hoàng Trạch Minh không thể chống lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương