Con Rể Quyền Quý
-
Chương 22: Nói tôi thì được còn nói vợ tôi thì không
“Được! Được! Lâm Kiến Vũ, cậu được lắm, tiếp tay
hai người ngoài ức hiếp chị ruột của cậu, chúng ta
chờ xem!” Mẹ Vương Vỹ lôi anh ta đi: “Đi thôi!”
Vương Vỹ đi theo sau mẹ mình, nhìn Trương Thác.
thù hằn, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
“Cho anh đi rồi sao?” Trương Thác trở tay nắm lấy
cổ áo Vương Vỹ.
“Mày đừng có được nước lấn tới!” Vương Vỹ xoay
người chỉ vào mặt Trương Thác, mới vừa nói một
câu.
Đã nghe thấy ba tiếng “Chát! Chát! Chát!” lanh
lảnh vang lên.
Trương Thác đánh lên mặt Vương Vỹ đủ ba bạt tai
giống y như anh nói, tốc độ nhanh đến mức ngay
cả cơ hội phản ứng Vương Vỹ cũng không có, cái
tát cuối cùng kia khiến Vương Vỹ ngã luôn xuống
đất, khóe miệng ứa máu.
“Xin lỗi” Trương Thác vẫn nói hai chữ kia.
Trương Thác đi về phía Vương Vỹ đang muốn bò
dậy, vào khoảnh khắc này, Vương Vỹ chỉ cảm thấy
bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn rất
nhiều, thời tiết nóng bức thế này mà anh ta lại nổi
da gà khắp người.
“Tao!” Vương Vỹ bò dậy, vừa định chửi thì nhìn
thấy cánh tay giơ lên của Trương Thác và cơ bắp
bên trên, lập tức nuốt mấy lời hung hãn vào bụng:
“Xin… xin lỗi, tôi không nên nói cậu như vậy.”
Vương Vỹ đâu còn quan tâm mặt mũi cái gì, can
đảm cái gì, kiêu ngạo cái gì nữa, đã hoàn toàn bị
đánh đổ hết dưới mấy bạt tai của Trương Thác rồi!
“Chát! Chát! Chát! Chát!” Bốn tiếng lanh lảnh liên
tục vang lên, Vương Vỹ vừa bò dậy lại ngã xuống,
hai cái răng hàm đầy máu bị anh ta phun ra, đủ để
chứng minh cái tát của Trương Thác mạnh đến
mức nào.
Trương Thác vẫn ấn ấn ngón tay cái lên lòng bàn
†ay, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không phải xin lỗi tôi,
là xin lỗi vợ tôi.”
Vương Vỹ nằm bò dưới đất, xin Lâm Ngữ Lam tha
thứ: “Xin… xin lỗi!”
“Đừng có nói mấ
câu không khách sáo với vợ tôi, tôi sẽ đánh chết
anh, thật đấy. Trương Thác nhìn chăm chú Vương
Vỹ một cái.
Lúc này, Vương Vỹ cảm thấy mình như bị một con
thú dữ nhìn chằm chằm, chỉ trong nháy mắt mồ
hôi đã thấm ướt lưng mình, anh ta thật sự bị dọa
SỢ rồi.
“Được rồi, mọi người nói chuyện tiếp đi.” Trương
Thác phủi tay, ngồi xuống sofa lần nữa: “Nhưng
nói trước, sỉ nhục tôi thì được, nếu ai dám nói vợ
tôi một câu, tôi sẽ đánh chết người đó, cứ như vậy
nhé.”
Nói xong, Trương Thác rót cho Lâm Ngữ Lam một
tách trà, cẩn thận đưa tới trước mặt cô, dịu dàng
dặn dò: “Cẩn thận nóng đấy, uống chậm một
chút.”
Lâm Ngữ Lam nhìn tách trà Trương Thác đưa tới,
mất cô dần đưa sang, nhìn thấy khuôn mặt của
Trương Thác, lỗ chân lông thô ráp chứng tỏ người
đàn ông trước mặt chưa từng chăm sóc đa, gió
sương hăn lại dấu vết trên khuôn mặt anh.
Cô ngơ ngác mười mấy giây mới nhận lấy tách trà,
nhẹ giọng nói với Trương Thác: “Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên cô thật lòng nói ra hai chữ cảm
ơn với Trương Thác.
Trương Thác cười: “Em nói tôi là chủ cái nhà này,
vậy không phải bảo vệ em là việc tôi nên làm
sao?”
Lâm Kiến Vũ đứng ở một bên nhìn Trương Thác
bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó cất lời: “Ngữ
Lam, con và Trương Thác nghỉ ngơi đi, có vài
chuyện, hôm khác ba sẽ giải thích với con sau.”
Lâm Kiến Vũ nói xong thì không quan tâm đến
những người khác nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cô út của Lâm Vũ Lam
cũng dẫn con gái rời khỏi.
Từ Uyển lén dựng ngón tay cái với Trương Thác,
khoác tay mẹ đi ra ngoài.
“Đi” Bác Hai kéo tay con trai mình nhanh chóng
rời khỏi, sợ Trương Thác lại làm ra chuyện khác.
người gì đó:
“Các người cứ chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày.
†ôi sẽ khiến các người đẹp mặt!” Mẹ Vương Vỹ
kéo con trai mình đi tới cửa lớn, hung hãn liếc
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, ánh mắt kia như
hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người vậy.
Trương Thác lườm một cái, hoàn toàn không quan
†âm sự uy hiếp của mẹ Vương Vỹ, anh nở nụ cười
với người phụ nữ bên cạnh: “Chủ tịch Lâm bớt
giận, thân thể là của mình, em uống chút nước đi,
tôi lau sàn trước đã.”
“Hôm nay…” Lâm Ngữ Lam nhìn về phía Trương
Thác, muốn nói lại thôi.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì em cứ nói đi.”
“Đừng lau sàn nữa, đi với tôi đến một nơi đi” Lâm
Ngữ Lam thở dài như vừa đưa ra quyết định gì đó
vậy, trong tiếng thở dài của cô mang theo bất đắc
dĩ, còn có cả buông bỏ.
Trương Thác ngơ ngác trước vẻ mặt vô cùng kỳ lạ
của cô làm, sau đó gật đầu: “Được.”
Mùa hạ luôn không thiếu mưa rào và sấm chớp,
một giây trước còn nắng chang chang, một giây
sau đã mưa to tầm tã.
Trương Thác đi theo Lâm Ngữ Lam mặc âu phục
màu đen đến nghĩa trang Thanh Sơn.
Mưa to trút xuống, Trương Thác mở dù đen che
cho Lâm Ngữ Lam, nhìn thấy hạt mưa lớn bằng
hạt đậu không ngừng rơi xuống trước mặt, hai bên
đường giăng sương mù, bia đá chằng chịt lấp ló
†rong sương.
“Chủ tịch Lâm, nếu em nói sớm là đến đây, tôi đã
thay đồ rồi.” Trương Thác cười khổ, nhìn quần
short màu hồng nhạt ẻo lả của mình không hề ăn
khớp với mọi thứ ở đây, anh giống như kẻ khác
loài ở vùng đất này vậy.
“Không sao.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu vẻ không để
ý: “Anh vốn chính là một người thoải mái, không
cần phải cố ý thay đổi.”
Lâm Ngữ Lam cầm một bó hoa bách hợp đứng
trước bia mộ, trên bia khảm một tấm ảnh nền
trắng đã hơi ố vàng, người trong ảnh nhìn qua hơn
ba mươi, giống Lâm Ngữ Lam đến bảy phần, rất
có khí chất, chắc hẳn khi còn sống cũng được vô
số người theo đuổi.
“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.” Lâm Ngữ Lam hơi
khom lưng, đặt bó hoa trong tay trước bia mộ, đôi
mắt to xinh đẹp tràn đầy nhớ nhung.
Đây là lần đầu tiên Trương Thác nghe thấy tin tức
về mẹ của Lâm Ngữ Lam từ sau khi vào nhà hộ
Lâm.
Trương Thác cũng khom lưng: “Mẹ, chúng con tới
thăm mẹ đây.”
Tiếng mẹ của Trương Thác rước lấy ánh mắt trách
móc của Lâm Ngữ Lam, nhưng cô cũng không nói
gì.
“Trương Thác, anh biết không, từ sau khi tôi tốt
nghiệp đại học, nhận quản lý Lâm Thị, quan hệ
của tôi và mấy bác mấy cô kia đã giống như kẻ
thù rồi.” Lâm Ngữ Lam ngồi xuống dựa vào tấm
bia, khuôn mặt bơ vơ, giống như nơi này chính là
bến đỗ của cô vậy.
Trương Thác ngồi xổm xuống bên cạnh che dù
cho cô, im lặng làm một người lắng nghe.
Lâm Ngữ Lam không quan tâm đến vũng nước
đọng trên mặt đất, mặc cho quần mình bị ướt
nhẹp: “Lâm Thị là doanh nghiệp đứng đầu thành
phố Ngân Châu, nhìn như vinh quang, thật ra là
nguy cơ bốn phía, không chỉ có những người bên
ngoài như hổ rình mồi, mà ngay cả người của nhà
họ Lâm cũng muốn chiếm đoạt Lâm Thị, bắt đầu
từ ngày tôi tiếp quản Lâm Thị, tôi đã trở thành kẻ
thù chung của người nhà họ Lâm rồi.”
Cô nói đến đây;†rong mát lộ ra vẻ mệt mỏi:
“Tôi biết rất nhiều người đều lén kêu tôi là bà Chủ
tịch lạnh lùng gì đó, nhưng ai lại thích mỗi ngày
đều vác cái mặt cứng đờ đâu chứ. Tôi chỉ sợ mình
cười nhiều rồi sẽ không có người sợ mình, phục
mình. Có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm
tôi như vậy, tôi của bây giờ chỉ cần làm sai một
chuyện sẽ bị người ta đẩy xuống vực sâu vạn
†rượng, nơm nớp lo sợ như đứng trên miếng băng
mỏng. Anh biết không, hôm nay ông nội cho
chúng tôi xem di chúc của ông, ông ấy chỉ còn
nhiều nhất là ba tháng, những người đó đã không
đợi được nữa rồi. Bọn họ tìm đủ mọi cách cướp
lấy lợi ích từ ông nội, muốn đá tôi xuống khỏi vị trí
Chủ tịch này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook