Con Rể Là Thần Y
-
Chương 48
Tuy nhiên, dù Lý Vinh có mù quáng, nhưng vẫn chưa từ bỏ. Mặc dù một số người ở phòng thí nghiệm dược liệu không thích nói chuyện với hắn ta, hắn vẫn cố ở trước mặt bọn họ xúi giục, làm nhiễu loạn những người vốn dĩ tâm lặng như nước.
Đây là chuyện mà Lâm Thần không thể dễ dàng tha thứ được, vì vậy sau khi nghe Từ Ly báo cáo, anh hạ quyết tâm phải giải quyết triệt để tên Lý Vinh này và đương nhiên trước đó sẽ lợi dụng tên này thật tốt.
“Giả vờ vô tình để lộ thành phần phương thuốc này cho hắn, cô biết nên làm thế nào chứ?”
Lâm Thần đưa công thức điều chế giả cho Từ Ly, đây chính là mồi câu anh dùng để đối phó với Lý Vinh. Chờ khi Lý Vinh mắc câu rồi, hắn ta sẽ bước lên một con đường chết chóc.
Từ Ly là một người thông minh, đồng thời cũng là một người có thể tàn nhẫn khi phải hạ quyết tâm. Đối với Lý Vinh, cô không có chút đồng cảm nào. Sinh sống ở nhà họ Từ, từ khi còn nhỏ Từ Ly đã được dạy dỗ rằng tất cả những kẻ phản bội đều phải chết. Cho nên khi cô nhận được cách điều chế Thủy Túy Đan giả từ tay Lâm Thần, cô đã đánh một dấu ấn của người sắp chết lên Lý Vinh.
“Đưa tôi đến phòng thí nghiệm cốt lõi trước đã.”
Vấn đề của Lý Vinh đã được tính toán xong, cho nên không cần sốt ruột, dù là ở chỗ này hay ở đâu thì hắn ta cũng không thể chạy thoát, Từ Ly đã sớm sắp xếp người trông chừng hắn ta mỗi lúc ra ngoài.
Điều quan trọng trước mắt là nghiên cứu phát triển phiên bản đơn giản hoá của Thủy Túy Đan, hôm nay Lâm Thần đã mang đến công thức điều chế phiên bản đơn giản hoá cuối cùng. Cách điều chế này cần những nhà nghiên cứu khoa học thí nghiệm và kiểm tra thuốc trước, Lâm Thần cũng không muốn đợi đến lúc đưa thuốc này ra thị trường lại phát sinh ra chuyện lộn xộn gì đó, vì vậy tốt nhất vẫn nên làm tốt công tác đảm bảo an toàn từ trước.
Phòng thí nghiệm cốt lõi bao gồm mười người thông qua tuyển chọn của Lâm Thần và lão Lăng mà tạo thành. Ở đây, trình độ học vấn của họ không hẳn là cao nhất trong tất cả mọi người, nhưng khi tập hợp lại, có thể nói là một đội đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Sau hai, ba ngày làm việc, đã tự mình nghiên cứu ra một số dược liệu của Thủy Túy Đan.
Đúng vậy, không nghe sai đâu, ngay từ đầu Lâm Thần không hề đưa cho bọn họ đơn thuốc của Thủy Túy Đan mà đưa họ một viên Thủy Túy Đan để họ phân tích, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để họ nhanh chóng hiểu rõ Thủy Túy Đan, so với việc để Lâm Thần nói thì càng chân thực hơn gấp mười lần!
Dưới sự dẫn dắt của Từ Ly, Lâm Thần đi vào phòng thí nghiệm cốt lõi mà anh chưa từng đến lần nào. Trưởng phòng thí nghiệm là do lão Lăng hỗ trợ tuyển chọn, là người lớn tuổi nhất trong số những nhà nghiên cứu khoa học ở đây, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Ngoại trừ ông ấy ra thì những người còn lại hầu như ở độ tuổi từ hai mươi bảy, hai mươi tám đến bốn mươi tuổi.
Người dẫn đầu tên là Đới Vũ, là người tương đối thành thục chắc chắn, đó cũng là lý do vì sao lão Lăng tiến cử ông ấy làm trưởng phòng thí nghiệm cốt lõi.
Nhìn thấy ông chủ lớn của mình, Đới Vũ gác lại chuyện đang làm, vỗ tay nói với những người khác: “Mọi người dừng tay chút, ông chủ đến rồi!”
Mấy người Đới Vũ khá có tính thương mại hoá, cho nên đều xưng hô với Lâm Thần là ông chủ, điều này làm cho Lâm Thần tự nhiên có chút ảo giác rằng bọn họ không giống nhà nghiên cứu khoa học lắm, ngược lại bản thân càng giống công nhân hơn.
“Tiến độ gần đây của mọi người như thế nào? Có thể trình bày cho tôi biết nội dung báo cáo mà các anh đã gửi lên không?”
Mặc dù Lâm Thần đã đọc báo cáo mà Từ Ly trình lên, nhưng một số chuyện vẫn phải nghe từ Đới Vũ và những người khác mới biết. Các chuyên gia nói sẽ cung cấp cho Lâm Thần sự hiểu biết rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, Lâm Thần thấy hơi cạn lời vì mấy người kia dù rất tôn trọng mình, nhưng khi nhắc tới chuyện phân tích thuốc dường như bọn họ có hơi coi nhẹ anh.
Cho dù là Đới Vũ cũng có vẻ khó xử sau khi Lâm Thần đưa ra yêu cầu này: “Ông chủ, nội dung báo cáo của chúng tôi tương đối phức tạp, có thể anh… Hoặc tôi sẽ cho anh biết một số tác dụng của thuốc và tác dụng phụ có thể xảy ra.”
Lời nói này của Đới Vũ rõ ràng là cho rằng Lâm Thần không hiểu báo cáo bọn họ trình bày, nghe vậy Lâm Thần có hơi bất đắc dĩ, biết là bản thân biểu đạt không được rõ lắm khiến họ hiểu nhầm. Tuy nhiên rất rõ ràng, ngay từ lúc bắt đầu họ đã không cho rằng Lâm Thần hiểu được.
Có lẽ nguyên nhân vì Lâm Thần ít khi tiếp xúc với bọn họ, cho nên những người này không có đủ hiểu biết về Lâm Thần. Lâm Thần biết mình nhất định phải thể hiện tài năng, không thì những người này cảm thấy có thể tuỳ tiện lừa gạt thì xong đời rồi, lòng người khó đoán mà.
“Đây là công thức cuối cùng của phiên bản đơn giản hoá do tôi nghiên cứu, các anh nhìn qua có thể thử nghiệm thuốc xem hiệu quả có ổn định hay không!”
Cách trực quan nhất để cho những người này hiểu khả năng của Lâm Thần chính là để bọn họ thử nghiệm công thức cuối cùng phiên bản đơn giản hoá.
Thế nhưng đám người Đới Vũ dĩ nhiên không thể nào đặt phương thuốc này của Lâm Thần vào trong lòng bởi vì trong lòng bọn họ, Lâm Thần là một doanh nhân biết đầu biết đuôi, làm sao có thể đóng góp được phương diện y thuật.
Nhưng dù sao Lâm Thần cũng có ông chủ của bọn họ, nên tôn trọng tất nhiên là điều cần thiết, vì vậy sau khi Đới Vũ cầm đơn thuốc từ tay Lâm Thần, ông ấy liền dẫn những người khác ngồi lại một chỗ nghiên cứu đơn thuốc.
Sau khi chờ bọn họ tản ra, Từ Ly có chút nghiền ngẫm nói: “Xem ra bọn bọ cũng không biết nhiều lắm về năng lực của ông chủ lớn là anh nhỉ!”
Lâm Thần lắc đầu nói: “Chẳng bao lâu nữa họ sẽ có hiểu biết mới về tôi. Tôi còn rất nhiều việc phải giao cho họ làm trong tương lai. Thủy Túy Đan chỉ là điểm khởi đầu cho Dược phẩm Ngưng Thần chúng ta mà thôi!”
Lâm Thần và Từ Ly đứng nói chuyện ở một góc phòng thí nghiệm, các nhà nghiên cứu khoa học kia dưới sự dẫn dắt của Đới Vũ đã bắt đầu tiến hành thí nghiệm đơn thuốc mà Lâm Thần cung cấp.
Vừa mới bắt đầu, một nhà nghiên cứu trẻ tuổi đứng bên cạnh Đới Vũ nhìn đơn thuốc được chiếu lên màn hình lớn, cười cười nói nhỏ với Đới Vũ: “Ông Đới Vũ, ông chủ của chúng ta đúng là một người vô lễ, cũng không sợ mất mặt ư, anh ta đưa đơn thuốc này rõ ràng có vấn đề rất lớn. Chỉ dùng lượng thuốc như này có thể phát huy tác dụng sao?”
Mặc dù có chút khinh thường đơn thuốc do Lâm Thần cung cấp, nhưng Đới Vũ vẫn nghiêm túc đọc kĩ đơn thuốc. Đúng như lời của nhà nghiên cứu khoa học trẻ tuổi đã nói, liều lượng của loại dược liệu rất quan trọng mà trên đơn thuốc của Lâm Thần lại thêm vào thực sự rất ít!
Đới Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ông chủ dù sao cũng là một doanh nhân, làm như vậy để tiết kiệm chi phí cũng là điều dễ hiểu, nhưng có liều thuốc nhỏ mà cũng tiết kiệm quá. Trước tiên chúng ta đi làm thí nghiệm đã, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ sau!”
“Được!”
Đới Vũ khá có tiếng nói trong số những nhà nghiên cứu này, ông ấy vừa nói thế, mọi người ngay lập tức hành động, bắt đầu nghiêm túc thử nghiệm đơn thuốc do Lâm Thần cung cấp.
Lúc đầu, mọi người đều ôm suy nghĩ không quan tâm lắm, đơn giản là không ai cảm thấy đơn thuốc của Lâm Thần có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra vấn đề bấy lâu nay họ vẫn đang vướng mắc không hiểu sao đều được giải quyết qua đơn thuốc của Lâm Thần!
Đây là chuyện mà Lâm Thần không thể dễ dàng tha thứ được, vì vậy sau khi nghe Từ Ly báo cáo, anh hạ quyết tâm phải giải quyết triệt để tên Lý Vinh này và đương nhiên trước đó sẽ lợi dụng tên này thật tốt.
“Giả vờ vô tình để lộ thành phần phương thuốc này cho hắn, cô biết nên làm thế nào chứ?”
Lâm Thần đưa công thức điều chế giả cho Từ Ly, đây chính là mồi câu anh dùng để đối phó với Lý Vinh. Chờ khi Lý Vinh mắc câu rồi, hắn ta sẽ bước lên một con đường chết chóc.
Từ Ly là một người thông minh, đồng thời cũng là một người có thể tàn nhẫn khi phải hạ quyết tâm. Đối với Lý Vinh, cô không có chút đồng cảm nào. Sinh sống ở nhà họ Từ, từ khi còn nhỏ Từ Ly đã được dạy dỗ rằng tất cả những kẻ phản bội đều phải chết. Cho nên khi cô nhận được cách điều chế Thủy Túy Đan giả từ tay Lâm Thần, cô đã đánh một dấu ấn của người sắp chết lên Lý Vinh.
“Đưa tôi đến phòng thí nghiệm cốt lõi trước đã.”
Vấn đề của Lý Vinh đã được tính toán xong, cho nên không cần sốt ruột, dù là ở chỗ này hay ở đâu thì hắn ta cũng không thể chạy thoát, Từ Ly đã sớm sắp xếp người trông chừng hắn ta mỗi lúc ra ngoài.
Điều quan trọng trước mắt là nghiên cứu phát triển phiên bản đơn giản hoá của Thủy Túy Đan, hôm nay Lâm Thần đã mang đến công thức điều chế phiên bản đơn giản hoá cuối cùng. Cách điều chế này cần những nhà nghiên cứu khoa học thí nghiệm và kiểm tra thuốc trước, Lâm Thần cũng không muốn đợi đến lúc đưa thuốc này ra thị trường lại phát sinh ra chuyện lộn xộn gì đó, vì vậy tốt nhất vẫn nên làm tốt công tác đảm bảo an toàn từ trước.
Phòng thí nghiệm cốt lõi bao gồm mười người thông qua tuyển chọn của Lâm Thần và lão Lăng mà tạo thành. Ở đây, trình độ học vấn của họ không hẳn là cao nhất trong tất cả mọi người, nhưng khi tập hợp lại, có thể nói là một đội đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Sau hai, ba ngày làm việc, đã tự mình nghiên cứu ra một số dược liệu của Thủy Túy Đan.
Đúng vậy, không nghe sai đâu, ngay từ đầu Lâm Thần không hề đưa cho bọn họ đơn thuốc của Thủy Túy Đan mà đưa họ một viên Thủy Túy Đan để họ phân tích, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể để họ nhanh chóng hiểu rõ Thủy Túy Đan, so với việc để Lâm Thần nói thì càng chân thực hơn gấp mười lần!
Dưới sự dẫn dắt của Từ Ly, Lâm Thần đi vào phòng thí nghiệm cốt lõi mà anh chưa từng đến lần nào. Trưởng phòng thí nghiệm là do lão Lăng hỗ trợ tuyển chọn, là người lớn tuổi nhất trong số những nhà nghiên cứu khoa học ở đây, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Ngoại trừ ông ấy ra thì những người còn lại hầu như ở độ tuổi từ hai mươi bảy, hai mươi tám đến bốn mươi tuổi.
Người dẫn đầu tên là Đới Vũ, là người tương đối thành thục chắc chắn, đó cũng là lý do vì sao lão Lăng tiến cử ông ấy làm trưởng phòng thí nghiệm cốt lõi.
Nhìn thấy ông chủ lớn của mình, Đới Vũ gác lại chuyện đang làm, vỗ tay nói với những người khác: “Mọi người dừng tay chút, ông chủ đến rồi!”
Mấy người Đới Vũ khá có tính thương mại hoá, cho nên đều xưng hô với Lâm Thần là ông chủ, điều này làm cho Lâm Thần tự nhiên có chút ảo giác rằng bọn họ không giống nhà nghiên cứu khoa học lắm, ngược lại bản thân càng giống công nhân hơn.
“Tiến độ gần đây của mọi người như thế nào? Có thể trình bày cho tôi biết nội dung báo cáo mà các anh đã gửi lên không?”
Mặc dù Lâm Thần đã đọc báo cáo mà Từ Ly trình lên, nhưng một số chuyện vẫn phải nghe từ Đới Vũ và những người khác mới biết. Các chuyên gia nói sẽ cung cấp cho Lâm Thần sự hiểu biết rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, Lâm Thần thấy hơi cạn lời vì mấy người kia dù rất tôn trọng mình, nhưng khi nhắc tới chuyện phân tích thuốc dường như bọn họ có hơi coi nhẹ anh.
Cho dù là Đới Vũ cũng có vẻ khó xử sau khi Lâm Thần đưa ra yêu cầu này: “Ông chủ, nội dung báo cáo của chúng tôi tương đối phức tạp, có thể anh… Hoặc tôi sẽ cho anh biết một số tác dụng của thuốc và tác dụng phụ có thể xảy ra.”
Lời nói này của Đới Vũ rõ ràng là cho rằng Lâm Thần không hiểu báo cáo bọn họ trình bày, nghe vậy Lâm Thần có hơi bất đắc dĩ, biết là bản thân biểu đạt không được rõ lắm khiến họ hiểu nhầm. Tuy nhiên rất rõ ràng, ngay từ lúc bắt đầu họ đã không cho rằng Lâm Thần hiểu được.
Có lẽ nguyên nhân vì Lâm Thần ít khi tiếp xúc với bọn họ, cho nên những người này không có đủ hiểu biết về Lâm Thần. Lâm Thần biết mình nhất định phải thể hiện tài năng, không thì những người này cảm thấy có thể tuỳ tiện lừa gạt thì xong đời rồi, lòng người khó đoán mà.
“Đây là công thức cuối cùng của phiên bản đơn giản hoá do tôi nghiên cứu, các anh nhìn qua có thể thử nghiệm thuốc xem hiệu quả có ổn định hay không!”
Cách trực quan nhất để cho những người này hiểu khả năng của Lâm Thần chính là để bọn họ thử nghiệm công thức cuối cùng phiên bản đơn giản hoá.
Thế nhưng đám người Đới Vũ dĩ nhiên không thể nào đặt phương thuốc này của Lâm Thần vào trong lòng bởi vì trong lòng bọn họ, Lâm Thần là một doanh nhân biết đầu biết đuôi, làm sao có thể đóng góp được phương diện y thuật.
Nhưng dù sao Lâm Thần cũng có ông chủ của bọn họ, nên tôn trọng tất nhiên là điều cần thiết, vì vậy sau khi Đới Vũ cầm đơn thuốc từ tay Lâm Thần, ông ấy liền dẫn những người khác ngồi lại một chỗ nghiên cứu đơn thuốc.
Sau khi chờ bọn họ tản ra, Từ Ly có chút nghiền ngẫm nói: “Xem ra bọn bọ cũng không biết nhiều lắm về năng lực của ông chủ lớn là anh nhỉ!”
Lâm Thần lắc đầu nói: “Chẳng bao lâu nữa họ sẽ có hiểu biết mới về tôi. Tôi còn rất nhiều việc phải giao cho họ làm trong tương lai. Thủy Túy Đan chỉ là điểm khởi đầu cho Dược phẩm Ngưng Thần chúng ta mà thôi!”
Lâm Thần và Từ Ly đứng nói chuyện ở một góc phòng thí nghiệm, các nhà nghiên cứu khoa học kia dưới sự dẫn dắt của Đới Vũ đã bắt đầu tiến hành thí nghiệm đơn thuốc mà Lâm Thần cung cấp.
Vừa mới bắt đầu, một nhà nghiên cứu trẻ tuổi đứng bên cạnh Đới Vũ nhìn đơn thuốc được chiếu lên màn hình lớn, cười cười nói nhỏ với Đới Vũ: “Ông Đới Vũ, ông chủ của chúng ta đúng là một người vô lễ, cũng không sợ mất mặt ư, anh ta đưa đơn thuốc này rõ ràng có vấn đề rất lớn. Chỉ dùng lượng thuốc như này có thể phát huy tác dụng sao?”
Mặc dù có chút khinh thường đơn thuốc do Lâm Thần cung cấp, nhưng Đới Vũ vẫn nghiêm túc đọc kĩ đơn thuốc. Đúng như lời của nhà nghiên cứu khoa học trẻ tuổi đã nói, liều lượng của loại dược liệu rất quan trọng mà trên đơn thuốc của Lâm Thần lại thêm vào thực sự rất ít!
Đới Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ông chủ dù sao cũng là một doanh nhân, làm như vậy để tiết kiệm chi phí cũng là điều dễ hiểu, nhưng có liều thuốc nhỏ mà cũng tiết kiệm quá. Trước tiên chúng ta đi làm thí nghiệm đã, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ sau!”
“Được!”
Đới Vũ khá có tiếng nói trong số những nhà nghiên cứu này, ông ấy vừa nói thế, mọi người ngay lập tức hành động, bắt đầu nghiêm túc thử nghiệm đơn thuốc do Lâm Thần cung cấp.
Lúc đầu, mọi người đều ôm suy nghĩ không quan tâm lắm, đơn giản là không ai cảm thấy đơn thuốc của Lâm Thần có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra vấn đề bấy lâu nay họ vẫn đang vướng mắc không hiểu sao đều được giải quyết qua đơn thuốc của Lâm Thần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook