Con rể giả heo ăn hổ
-
Chương 55: Về nhà
Về đến nhà, đêm đã khuya.
Nhưng khi Hàn Đông đi qua phòng ngủ tối đen của Hạ Mộng, lại nhìn nhiều thêm một cái.
Cô không có ở nhà.
Điều này khiến anh ma xui quỷ khiến thế nào nghĩ đến Hạ Mộng, tại sao cô vẫn chưa về? Là tăng ca, hay là lại đi gặp Khâu Ngọc Bình.
Rất không có tự trọng, nhưng vẫn không nhịn được muốn gọi điện cho Hoàng Lỵ, hỏi Hạ Mộng có tăng ca hay không.
Cuối cùng, cưỡng chế nhịn xuống.
Trái tim của cô không ở trên người anh, có cưỡng ép cũng không có tác dụng. Hơn nữa cuộc hôn nhân đã ở cảnh báo đỏ, sắp đến hồi kết rồi, hà tất gì phải can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Đạo lý như vậy, trong lòng Hàn Đông lại thấy nghèn nghẹn.
Tiếng giày cao gót cộp cộp cộp vang lên, anh vô thức quay đầu lại.
Là Hạ Mộng, vẫn là bộ đồ công sở như mọi khi. Cách rất xa, cũng chú ý đến sắc mặt đỏ ứng có chút không bình thường kia, chắc cô đã uống rượu.
Cúc áo sơ mi chỉnh tề bị bung ra một cúc, cổ áo có hơi nhăn, giống như bị động qua.
Lần này anh không tiếp tục lừa mình nữa, bởi vì tăng ca, không có ai sẽ uống rượu.
“Anh còn chưa nghỉ ngơi?”
Hạ Mộng ngạc nhiên nhìn, thấy lạ khi anh đứng ở trước cửa phòng mình.
Hàn Đông trả lời: “Tôi cũng vừa mới về.”
Trên gương mặt tinh tế của Hạ Mộng xuất hiện nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Vậy thì, ngủ ngon.”
Khi cô đi ngang qua anh thì Hàn Đông đã ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông quen thuộc trên người của Khâu Ngọc Bình.
Rất xúc động, kéo lấy cánh tay của Hạ Mộng.
“Sao vậy?”
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội mà mê hoặc kia: “Em lại đi gặp Khâu Ngọc Bình?”
Trong lòng Hạ Mộng hơi loạn: “Hàn Đông, chúng ta sắp ly hôn rồi, chuyện này hình như không liên quan gì đến chuyện của anh. Hơn nữa, chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường, anh nghi thần nghi quỷ như thế không mệt sao.”
Cô đuối lý, cho nên quay ra chất vấn ngược lại anh.
Miệng lưỡi của Hàn Đông không sắc bén được như cô, chỉ muốn cười: “Em có thể vô sỉ thêm được nữa không. Bạn học bình thường cần gặp em nói chuyện mãi sao, cho dù trên giường cũng không quên đối phương!”
“Tôi không muốn cãi nhau với anh, buông ra, đau…”
Hàn Đông buông tay cô ra thì lại càng tức giận.
Vợ của anh, anh đều tôn trọng không có cưỡng ép cô làm chuyện gì, một lần duy nhất là bởi vì sau khi say rượu không khống chế được. Nhưng rất khả năng, người phụ nữ mà anh coi như báu vật, ở trước mặt người khác chính là tiện nhân.
Loại suy nghĩ này khiến ánh mắt của Hàn Đông hơi thay đổi, dẫn Hạ Mộng đi.
“Anh làm cái gì…”
Hạ Mộng cảm nhận được sự uy hiếp nồng đậm từ trên người của anh, cô kịch liệt giãy giụa, nâng cao giọng. Hai mắt cảnh giác giống như một chú cừu non quan sát con hổ đang chuẩn bị tấn công.
Xa lạ mà tổn thương người.
Hàn Đông bỗng thấy chán nản.
Con mẹ nó như này còn có ý nghĩa gì nữa.
Bỏ đi, cô yêu như thế nào, cho dù không về nhà thì lại như nào.
Nhưng cuộc hôn nhân này, Hàn Đông lại không muốn ly hôn.
Cứ như thế chắp tay dâng vợ của mình cho người đàn ông khác, thì như thế nào chứ. Con mẹ nó em hạnh phúc tôi hạnh phúc, Hàn Đông nghĩ đến đôi cẩu nam nữ Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình đã làm cái gì sau lưng anh thì trái tim như bị dao cứa vào.
Quan trọng hơn, con người Khâu Ngọc Bình âm hiểm như thế, anh sẽ không trả lại sự tự do cho Hạ Mộng để cô có thể trở lại vòng ôm của Khâu Ngọc Bình đâu.
Anh phải khiến Hạ Mộng nhìn rõ được nhân phẩm của đối phương, anh ta là muốn dựa vào Hạ Long Giang thôi.
Thích mình hay không không có liên quan, Hạ Mộng tuyệt đối không thể thích Khâu Ngọc Bình, đây là điểm mấu chốt và lòng kiên trì của Hàn Đông.
…
Mấy ngày sau đó, việc phá dỡ di dời bên khu phố cổ dần ổn định, dưới sự kiên trì của Vương Lợi Quốc, hợp đồng mới sẽ được ký lại. Đương nhiên, khoản vay 6 tỷ của Hàn Nhạc Sơn cũng đã bắt đầu được xử lý, đợi hợp đồng được ký kết, sau khi sửa vài điều khoản cho vay, ông ta trước tiên ký tên.
Hàn Đông cũng không chú ý đến mấy thứ đó, bắt đầu đi làm tan làm bình thường.
Đây là khoảng thời gian cuối cùng anh làm việc ở Chấn Uy.
Suy nghĩ rõ ràng rồi, mặc kệ mẹ vợ hoặc người nhà họ Hạ có ý kiến gì, anh tuyệt đối không nguyện ý để người ta dắt mũi nữa.
Đợi nhận được tiền, anh sẽ bắt tay với Trịnh Văn Trác mở công ty.
Cho dù là vì sự tận tâm của ba, anh cũng phải làm ra được ít thành tích.
Còn Kiều Lục Tử, tạm thời vẫn bị giam trong sở cảnh sát.
Một số người nào đó đang ra mặt điều đình, có mấy người cũng đến tìm Hàn Đông.
Ý của Hàn Đông chính là cho Kiều Lục Tử một bài học cả đời khó quên, không có nói gì, cũng không chấp nhận bất cứ tín hiệu hòa giải.
Con người chỉ sau khi trải qua tuyệt vọng mới biết trân trọng hy vọng hiếm có, anh chính là muốn để Kiều Lục Tử nếm thử sự tuyệt vọng.
Trong công ty, Hàn Đông làm việc cũng không hẳn hoi, ngay cả nhiệm vụ ra ngoài đòi nợ cũng lười đi. Trốn ở khu văn phòng không lớn lắm, tìm một chiếc máy tính, đeo tai nghe xem tin tức.
Kiêu ngạo tự nhiên có tiền vốn để kiêu ngạo rồi, công việc của anh với nhân viên pháp vụ không có giao nhau, sau khi nhận chức thì đã dạy dỗ Hoàng Chí Viễn một bận. Cho nên nhân viên bình thường căn bản không dám đi chọc anh, nhiều lúc đều nhắm một mắt mở một mắt.
Nhân cơ hội đó chủ quản Đường Diễm Thu trách móc vài câu, nhưng xong lại đâu vào đấy.
Loại mặt hàng như Hàn Đông, giống như thuộc về loại hũ đã vỡ, không muốn làm nữa.
Ý bên phía tổng giám đốc Hạ là đừng quan tâm, xem anh như không khí là được.
Bỏ đi thành kiến cá nhân, là cấp trên, Đường Diễm Thu thật sự cảm thấy có lỗi một chút với Hàn Đông.
Vừa bắt đầu đã liều mạng làm việc, giúp công ty đòi nợ, nhận được không phải khen thưởng, ngược là lời lẽ trách móc và gây khó dễ. Đổi lại là bất kỳ ai, đối với công việc này đều mất đi sự nhiệt tình.
Hiểu thì hiểu, cô ta vốn là người có tính nguyên tác rất cao, pháp vụ tuyệt đối không thể chứa chấp những con sâu làm xáo trộn công việc.
“Hàn Đông, qua đây một chút.”
Cô ta đi đến cửa, cất giọng lạnh như băng.
Hàn Đông tháo tai nghe ra, chậm chạp đi vào phòng làm việc, sắc mặt cũng không quá tốt.
Bởi vì buổi trưa, Khâu Ngọc Bình lại dừng xe trước cửa công ty, Hạ Mộng ban đầu lo sợ bị ảnh hưởng, dần dần trở nên tự nhiên. Mấy ngày gần đây, hai người hình như ngày ngày đi ăn trưa hoặc ăn tối cùng nhau.
Đôi cẩu nam nữ này, quan hệ càng ngày càng thân mật.
Hàn Đông cảm thấy Hạ Mộng nếu không phải sợ anh cáo trạng, chắc buổi tối cũng không vui vẻ về nhà ngủ.
Vào cửa, ánh nhìn đầu tiên đã nhìn thấy chính là biểu cảm hằn học của Đường Diễm Thu.
Người phụ nữ rất đẹp, cũng không kém cạnh Hạ Mộng, hơn nữa dáng người còn bốc lửa hơn một chút. Tuổi tác cũng không lớn, còn chưa đến 30 tuổi.
“Cậu nếu không muốn làm thì từ chức đi, ở đây có ý nghĩa gì.”
Câu nói đầu tiên, Đường Diễm Thu đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Đông ngồi trên sô pha dùng chiếc cốc dùng một lần rót trà: “Chủ quản Đường, chị có bản lĩnh thì sa thải tôi đi, chứ kêu tôi từ chức là điều không thể.”
Đường Diễm Thu biến sắc: “Cậu đừng quá càn quấy.”
Hàn Đông điều chỉnh tư thế ngồi: “Tôi còn thể càn quấy hơn nữa, chị định làm gì? Tôi không phải coi thường chị và Hạ Mộng, hai người cộng lại với nhau, cũng không đuổi tôi đi được!”
Đường Diễm Thu vỗ bàn đứng dậy: “Cút!”
Hàn Đông đến sát bên cạnh cô ta nói thầm: “Chủ quản Đường, cấp dưới lấy lương phải nuôi gia đình, tôi cũng như vậy, thật ra không cần thiết phải coi nhân viên như hạ nhân mà nhìn, ai cũng nói không chắc, tương lai ai có thể trèo lên đầu ai. Bản thân chị biết rõ, tôi trước nay không muốn chây lười, là cô và Hạ Mộng ép người không phải không chây lười đến cực điểm.”
Đường Diễm Thu bị sự cường thế đột ngột của anh khiến trái tim có hơi loạn: “Hàn Đông, cậu nếu có một ngày có thể bò lên đầu của tôi, tôi lập tức từ chức.”
“Bò lên người chị cũng giống như vậy.”
Hàn Đông để lại câu này, sau đó trực tiếp rời khỏi văn phòng làm việc.
Đường Diễm Thu mất cả nửa ngày không có phản ứng lại được, một lúc sau, sắc mặt dần bị nhiễm đỏ, hai mắt bốc lửa.
Nhưng khi Hàn Đông đi qua phòng ngủ tối đen của Hạ Mộng, lại nhìn nhiều thêm một cái.
Cô không có ở nhà.
Điều này khiến anh ma xui quỷ khiến thế nào nghĩ đến Hạ Mộng, tại sao cô vẫn chưa về? Là tăng ca, hay là lại đi gặp Khâu Ngọc Bình.
Rất không có tự trọng, nhưng vẫn không nhịn được muốn gọi điện cho Hoàng Lỵ, hỏi Hạ Mộng có tăng ca hay không.
Cuối cùng, cưỡng chế nhịn xuống.
Trái tim của cô không ở trên người anh, có cưỡng ép cũng không có tác dụng. Hơn nữa cuộc hôn nhân đã ở cảnh báo đỏ, sắp đến hồi kết rồi, hà tất gì phải can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Đạo lý như vậy, trong lòng Hàn Đông lại thấy nghèn nghẹn.
Tiếng giày cao gót cộp cộp cộp vang lên, anh vô thức quay đầu lại.
Là Hạ Mộng, vẫn là bộ đồ công sở như mọi khi. Cách rất xa, cũng chú ý đến sắc mặt đỏ ứng có chút không bình thường kia, chắc cô đã uống rượu.
Cúc áo sơ mi chỉnh tề bị bung ra một cúc, cổ áo có hơi nhăn, giống như bị động qua.
Lần này anh không tiếp tục lừa mình nữa, bởi vì tăng ca, không có ai sẽ uống rượu.
“Anh còn chưa nghỉ ngơi?”
Hạ Mộng ngạc nhiên nhìn, thấy lạ khi anh đứng ở trước cửa phòng mình.
Hàn Đông trả lời: “Tôi cũng vừa mới về.”
Trên gương mặt tinh tế của Hạ Mộng xuất hiện nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Vậy thì, ngủ ngon.”
Khi cô đi ngang qua anh thì Hàn Đông đã ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông quen thuộc trên người của Khâu Ngọc Bình.
Rất xúc động, kéo lấy cánh tay của Hạ Mộng.
“Sao vậy?”
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội mà mê hoặc kia: “Em lại đi gặp Khâu Ngọc Bình?”
Trong lòng Hạ Mộng hơi loạn: “Hàn Đông, chúng ta sắp ly hôn rồi, chuyện này hình như không liên quan gì đến chuyện của anh. Hơn nữa, chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường, anh nghi thần nghi quỷ như thế không mệt sao.”
Cô đuối lý, cho nên quay ra chất vấn ngược lại anh.
Miệng lưỡi của Hàn Đông không sắc bén được như cô, chỉ muốn cười: “Em có thể vô sỉ thêm được nữa không. Bạn học bình thường cần gặp em nói chuyện mãi sao, cho dù trên giường cũng không quên đối phương!”
“Tôi không muốn cãi nhau với anh, buông ra, đau…”
Hàn Đông buông tay cô ra thì lại càng tức giận.
Vợ của anh, anh đều tôn trọng không có cưỡng ép cô làm chuyện gì, một lần duy nhất là bởi vì sau khi say rượu không khống chế được. Nhưng rất khả năng, người phụ nữ mà anh coi như báu vật, ở trước mặt người khác chính là tiện nhân.
Loại suy nghĩ này khiến ánh mắt của Hàn Đông hơi thay đổi, dẫn Hạ Mộng đi.
“Anh làm cái gì…”
Hạ Mộng cảm nhận được sự uy hiếp nồng đậm từ trên người của anh, cô kịch liệt giãy giụa, nâng cao giọng. Hai mắt cảnh giác giống như một chú cừu non quan sát con hổ đang chuẩn bị tấn công.
Xa lạ mà tổn thương người.
Hàn Đông bỗng thấy chán nản.
Con mẹ nó như này còn có ý nghĩa gì nữa.
Bỏ đi, cô yêu như thế nào, cho dù không về nhà thì lại như nào.
Nhưng cuộc hôn nhân này, Hàn Đông lại không muốn ly hôn.
Cứ như thế chắp tay dâng vợ của mình cho người đàn ông khác, thì như thế nào chứ. Con mẹ nó em hạnh phúc tôi hạnh phúc, Hàn Đông nghĩ đến đôi cẩu nam nữ Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình đã làm cái gì sau lưng anh thì trái tim như bị dao cứa vào.
Quan trọng hơn, con người Khâu Ngọc Bình âm hiểm như thế, anh sẽ không trả lại sự tự do cho Hạ Mộng để cô có thể trở lại vòng ôm của Khâu Ngọc Bình đâu.
Anh phải khiến Hạ Mộng nhìn rõ được nhân phẩm của đối phương, anh ta là muốn dựa vào Hạ Long Giang thôi.
Thích mình hay không không có liên quan, Hạ Mộng tuyệt đối không thể thích Khâu Ngọc Bình, đây là điểm mấu chốt và lòng kiên trì của Hàn Đông.
…
Mấy ngày sau đó, việc phá dỡ di dời bên khu phố cổ dần ổn định, dưới sự kiên trì của Vương Lợi Quốc, hợp đồng mới sẽ được ký lại. Đương nhiên, khoản vay 6 tỷ của Hàn Nhạc Sơn cũng đã bắt đầu được xử lý, đợi hợp đồng được ký kết, sau khi sửa vài điều khoản cho vay, ông ta trước tiên ký tên.
Hàn Đông cũng không chú ý đến mấy thứ đó, bắt đầu đi làm tan làm bình thường.
Đây là khoảng thời gian cuối cùng anh làm việc ở Chấn Uy.
Suy nghĩ rõ ràng rồi, mặc kệ mẹ vợ hoặc người nhà họ Hạ có ý kiến gì, anh tuyệt đối không nguyện ý để người ta dắt mũi nữa.
Đợi nhận được tiền, anh sẽ bắt tay với Trịnh Văn Trác mở công ty.
Cho dù là vì sự tận tâm của ba, anh cũng phải làm ra được ít thành tích.
Còn Kiều Lục Tử, tạm thời vẫn bị giam trong sở cảnh sát.
Một số người nào đó đang ra mặt điều đình, có mấy người cũng đến tìm Hàn Đông.
Ý của Hàn Đông chính là cho Kiều Lục Tử một bài học cả đời khó quên, không có nói gì, cũng không chấp nhận bất cứ tín hiệu hòa giải.
Con người chỉ sau khi trải qua tuyệt vọng mới biết trân trọng hy vọng hiếm có, anh chính là muốn để Kiều Lục Tử nếm thử sự tuyệt vọng.
Trong công ty, Hàn Đông làm việc cũng không hẳn hoi, ngay cả nhiệm vụ ra ngoài đòi nợ cũng lười đi. Trốn ở khu văn phòng không lớn lắm, tìm một chiếc máy tính, đeo tai nghe xem tin tức.
Kiêu ngạo tự nhiên có tiền vốn để kiêu ngạo rồi, công việc của anh với nhân viên pháp vụ không có giao nhau, sau khi nhận chức thì đã dạy dỗ Hoàng Chí Viễn một bận. Cho nên nhân viên bình thường căn bản không dám đi chọc anh, nhiều lúc đều nhắm một mắt mở một mắt.
Nhân cơ hội đó chủ quản Đường Diễm Thu trách móc vài câu, nhưng xong lại đâu vào đấy.
Loại mặt hàng như Hàn Đông, giống như thuộc về loại hũ đã vỡ, không muốn làm nữa.
Ý bên phía tổng giám đốc Hạ là đừng quan tâm, xem anh như không khí là được.
Bỏ đi thành kiến cá nhân, là cấp trên, Đường Diễm Thu thật sự cảm thấy có lỗi một chút với Hàn Đông.
Vừa bắt đầu đã liều mạng làm việc, giúp công ty đòi nợ, nhận được không phải khen thưởng, ngược là lời lẽ trách móc và gây khó dễ. Đổi lại là bất kỳ ai, đối với công việc này đều mất đi sự nhiệt tình.
Hiểu thì hiểu, cô ta vốn là người có tính nguyên tác rất cao, pháp vụ tuyệt đối không thể chứa chấp những con sâu làm xáo trộn công việc.
“Hàn Đông, qua đây một chút.”
Cô ta đi đến cửa, cất giọng lạnh như băng.
Hàn Đông tháo tai nghe ra, chậm chạp đi vào phòng làm việc, sắc mặt cũng không quá tốt.
Bởi vì buổi trưa, Khâu Ngọc Bình lại dừng xe trước cửa công ty, Hạ Mộng ban đầu lo sợ bị ảnh hưởng, dần dần trở nên tự nhiên. Mấy ngày gần đây, hai người hình như ngày ngày đi ăn trưa hoặc ăn tối cùng nhau.
Đôi cẩu nam nữ này, quan hệ càng ngày càng thân mật.
Hàn Đông cảm thấy Hạ Mộng nếu không phải sợ anh cáo trạng, chắc buổi tối cũng không vui vẻ về nhà ngủ.
Vào cửa, ánh nhìn đầu tiên đã nhìn thấy chính là biểu cảm hằn học của Đường Diễm Thu.
Người phụ nữ rất đẹp, cũng không kém cạnh Hạ Mộng, hơn nữa dáng người còn bốc lửa hơn một chút. Tuổi tác cũng không lớn, còn chưa đến 30 tuổi.
“Cậu nếu không muốn làm thì từ chức đi, ở đây có ý nghĩa gì.”
Câu nói đầu tiên, Đường Diễm Thu đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Đông ngồi trên sô pha dùng chiếc cốc dùng một lần rót trà: “Chủ quản Đường, chị có bản lĩnh thì sa thải tôi đi, chứ kêu tôi từ chức là điều không thể.”
Đường Diễm Thu biến sắc: “Cậu đừng quá càn quấy.”
Hàn Đông điều chỉnh tư thế ngồi: “Tôi còn thể càn quấy hơn nữa, chị định làm gì? Tôi không phải coi thường chị và Hạ Mộng, hai người cộng lại với nhau, cũng không đuổi tôi đi được!”
Đường Diễm Thu vỗ bàn đứng dậy: “Cút!”
Hàn Đông đến sát bên cạnh cô ta nói thầm: “Chủ quản Đường, cấp dưới lấy lương phải nuôi gia đình, tôi cũng như vậy, thật ra không cần thiết phải coi nhân viên như hạ nhân mà nhìn, ai cũng nói không chắc, tương lai ai có thể trèo lên đầu ai. Bản thân chị biết rõ, tôi trước nay không muốn chây lười, là cô và Hạ Mộng ép người không phải không chây lười đến cực điểm.”
Đường Diễm Thu bị sự cường thế đột ngột của anh khiến trái tim có hơi loạn: “Hàn Đông, cậu nếu có một ngày có thể bò lên đầu của tôi, tôi lập tức từ chức.”
“Bò lên người chị cũng giống như vậy.”
Hàn Đông để lại câu này, sau đó trực tiếp rời khỏi văn phòng làm việc.
Đường Diễm Thu mất cả nửa ngày không có phản ứng lại được, một lúc sau, sắc mặt dần bị nhiễm đỏ, hai mắt bốc lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook