Con Nuôi Để Thịt
32: Chương 39


- Tao không ngại để mày ở lại nghỉ ngơi một mình, tao chỉ cần có lí do thôi Hàn?
Lãnh Hàn nghe xong thì đơ mặt im lặng không nói gì quay người đi trước Elu bỉm môi cười nhẹ sải bước đi theo đang đi thì vô tình chạm mặt với An Đông.

Hàn dừng lại khóe miệng giật giật cười đểu cất giọng.

- Chắc thấy tôi được thả ra nhanh như vậy cậu An Đông buồn lắm nhỉ? Cậu mong tôi ngồi tù đến vậy cơ mà:)
- Xem như lần này thì số của anh may mắn, nhưng nếu có lần sau nhất định tôi sẽ không để cho anh thoát
An Đông nói xong tỏ vẻ điềm đạm cười tươi như không có chuyện gì lớn lao nhìn hắn cúi đầu chào rồi tiếp tục bước đi biểu hiện đó của An Đông làm Lãnh Hàn tụt hứng hắn còn tưởng An Đông sẽ phải hầm hổ khi thấy hắn được thả mới đúng đằng này rất bình thản Elu đứng sau không muốn mất nhiều thời gian liên đi nhanh lên kéo hắn ra xe trở về nhà
...!
Về đến nhà bọn đàn em vui vẻ hoan nghênh chào đón, vẫn là Elu và Lãnh Hàn lợi hại
- Đại ca anh Elu chào mừng hai người bình an về
Elu và Hàn nghe vậy cười bởi sự chào đón nồng nhiệt của tụi đàn em, gớm hắn và Elu vào tù thì có gì đâu mà cực khổ chứ? Nơi đó còn giống chỗ nghỉ mát của hai người họ nữa là, trong nhà vừa hay Elu đã về Hân từ trên lầu đi xuống chạy lại ôm chầm lấy anh làm Hàn thấy mà nổi da gà hắn nhìn ngó xung quanh nhà ủa sao không thấy Mộc Nghi kìa? Không lẽ Mộc Nghi hôm nay không biết hắn được thả
Hắn rầu rĩ nhìn qua cặp Elu và Hân đang ôm nhau chặt cứng mở miệng hỏi.

- Mộc Nghi của tôi đâu rồi? Sao không thấy
- Mộc Nghi ra cửa hàng hoa rồi do hôm nay tiệm có nhiều đơn hàng lớn
Hắn nghe xong tặc lưỡi câm nín, hắn giận không lẽ Mộc Nghi không nhớ hắn hở? Nếu đúng nghĩa thì cô phải ở nhà chào đón hắn như cách mà Hân làm với Elu chứ.

Mộc Nghi lo cho cửa hàng hoa còn là hơn lo cho hắn?
Hắn vừa mới bị cảnh sát bắt tạm giam đấy vẻ mặt bực mình hiện rõ hắn vùng vằng đi vào phòng sách Elu và Hân ngẩn ngơ hình một chút rồi cũng mặc kệ, Hân nhanh chóng kéo Elu vào bếp múc đồ ăn cho anh tẩm bổ.

Tối đó Mộc Nghi về hắn không thèm quan tâm ngay cả cơm tối hắn cũng không ăn cứ ru rú trong phòng sách giận hờn, mãi đến khi Mộc Nghi đi vào

- Lãnh Hàn? Anh sao vậy
- Em ra ngoài đi anh không sao.

Hắn xịu mặt xuống nhìn qua chỗ khác làm õng nói, Mộc Nghi nghe vậy không suy nghĩ nhiều gật đầu thở phào nhẹ nhõm tươi cười nói tiếp.

- Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi nha em lên phòng ngủ trước đây hôm nay em thấy hơi khó chịu và mệt mỏi
Dứt lời Mộc Nghi hồn nhiên quay người bước đi bỗng dưng đôi mắt hắn hiện rõ tia sáng khi nghe cô nói thấy khó chịu mệt mỏi ngay lập tức đứng dậy đi nhanh lại giữ lấy cô giọng hào hứng hỏi, hắn tưởng cô đang có thai sao.

Xem bộ Lãnh Hàn còn trông ngóng có con hơn cả Elu nữa kìa
- Em mệt mỏi khó chịu hả? Vậy chúng ta đi khám đi anh sẽ đưa em đi
Mộc Nghi nhăn mặt khi thấy hắn nói lung tung kéo tay hắn ra khỏi người, vẻ mặt nghiêm khắc hôm nay cô mệt là do bận rộn ở của hàng giao hoa cho khách chứ đâu phải mệt vì cái hắn đang nghĩ đến? Hoang tưởng quá rồi.

- Em mệt vì hôm nay quá bận không phải là có thai như anh nghĩ mà đi khám? Lãnh Hàn công suất làm việc của anh còn chậm và kém lắm
- Anh mau ngủ đi em lên phòng trước đây hôm nay em thật sự mệt
Mộc Nghi nói xong đưa tay lên che miệng uể oải ngáp một cái đi ra khỏi phòng Lãnh Hàn đứng ngơ ngác, vừa nãy Mộc Nghi nói gì đang chê công suất làm việc của hắn sao? Không lẽ bản thân hắn vô dụng đến vậy Lãnh Hàn gầm lên đi nhanh ra ngoài tìm tên đàn em vừa hay Khải Uy đang đi từ phía cửa vào nhà hắn hấp tấp hầm hực đi lại.

- Đặt lịch hẹn với bác sĩ gấp cho tôi? Mai tôi muốn gặp
- Ủa Đại ca có bệnh gì sao ạ
Hắn không nghe tên đàn em đang hỏi quay người đi thẳng vào phòng, Khải Uy đưa tay gãi đầu khó hiểu nhưng cũng cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ đặt lịch hẹn.

Sáng ra Lãnh Hàn đã vắng mặt từ rất sớm mọi chuyện ở doanh trại đều đùn đẩy qua Elu ở doanh trại Elu không thấy Hàn đâu liền hỏi tụi đàn em thì hay hắn đến bệnh viện.


Ở bệnh viện kiểm tra vài tiếng xong hắn ngồi lại để đợi kết quả.

- Anh Hàn? Kết quả đã có
Vị bác sĩ tuổi trạc trung niên bước vào phòng ngồi xuống ghế rồi đẩy tờ giấy kết quả vừa mới kiểm tra sang cho Lãnh Hàn.

Hàn đưa tay cầm lên xem trong tờ giấy ghi rõ cơ quan sinh lí của hắn đều bình thường không có dấu hiệu vô sinh hay bị yếu hắn đọc xong thì ngẩng mặt lên nhìn vị bác sĩ
- Kết quả cho thấy anh Hàn rất bình thường.

- Vậy sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa có tin vui mặc dù tôi vẫn đáp ứng đầy đủ và có khi hơn thế nữa
Hắn nghiêm mặt hỏi, vị bác sĩ nghe xong cười nhẹ cất giọng giải thích thêm.(° ͜ʖ °)
- Đã có một thời gian anh kìm hãm quá lâu nên là việc đó đã ảnh hưởng đôi chút, nếu anh muốn vợ anh mau có thai thì có thể tăng cường dùng thêm thuốc thì sẽ nhanh có hiệu quả.( ‾ʖ̫‾)
- Dùng thuốc chắc sẽ có hiệu quả nhanh chứ?
- Phải
Hắn nghe vậy trong lòng có một tí phấn khích, gật đầu cũng phải thời gian trước hắn phải nhịn 8 năm chờ Mộc Nghi lớn tưởng chừng như đã được đáp ứng ai ngờ hắn phải trì hoãn thêm 2 năm quãng thời gian đó không phải là ngắn giờ muốn nhanh có con thì cũng hơi khó nhỉ? Nói chuyện xong với bác sĩ Lãnh Hàn nhận một tờ giấy có ghi toa thuốc cần dùng hắn mang giấy đi lấy thuốc
Mỗi ngày hắn đều uống như sự chỉ dẫn mong rằng sớm có con với Mộc Nghi vì dù gì hắn cũng đã gần 40 chí ít phải làm một đứa để ẵm bồng.

Đêm đó sau khi uống thuốc xong vài tiếng hắn rón rén bẽn lẽn đi qua phòng Mộc Nghi gõ cửa
- Chuyện gì vậy? Sao anh không đi ngủ đi
- Anh đi ngủ nè
Dứt lời hắn chạy phọt vào phòng Mộc Nghi nằm phủ phê trên giường êm ấm khuôn mặt thể hiện rõ tự hưởng thụ.


Mộc Nghi đóng cửa quay người đi lại nhìn hắn đang làm cái trò gì vậy không biết? Vừa nãy ăn cơm cô đã nói hôm nay muốn ngủ một mình rồi mà, cô đưa tay lay lay người hắn
- Anh sao qua phòng em? Về phòng mình đi
Hắn nhìn Mộc Nghi cười tà nham hiểm nắm tay cô kéo mạnh nằm xuống, Mộc Nghi vì mất đà bất ngờ ngã nằm lên người hắn, hắn vòng tay ôm chặt cô vào lòng Mộc Nghi khó thở đẩy hắn ra tức giận còn chưa kịp phun ra chữ nào đã bị Lãnh Hàn тһô Ьạᴏ khóa lấy môi màn hôn nóng bỏng đến mức rát cả da mặt suýt nữa thì Mộc Nghi bị ngạt thở.

Cô dùng sức đẩy hắn ra thở hổn hển đôi má đỏ lên Mộc Nghi đập mạnh vào пɡựᴄ hắn trách móc, có hôn cũng phải biết lúc dừng chứ muốn cô ngạt chết sao.

- Mộc Nghi chúng ta hâm nóng một chút đi.

- Anh...anh muốn hâm nóng thứ gì thì xuống lò vi sóng ở dưới bếp mà hâm? Em buồn ngủ rồi;))
Mộc Nghi phụng má nhìn hắn, hắn nghe xong cười nhìn vẻ mặt đang giả ngốc của cô ôi chao sao mà đáng yêu quá, hắn vòng tay kéo người Mộc Nghi lại gần hơi thở ấm nóng cùng giọng nói thều thào ghé sát tai cô.

- Ý anh là hâm nóng tình yêu? Tạo em bé cơ
- Hả? Nhưng...nhưng mùa dâu của em gần đến rồi
- Có thứ ấy thật sự rất phiền phức hay để anh giúp em trì hoãn nó 9 tháng 10 nhỉ? Hôm nay anh tự tin mình đáp ứng đủ
Lãnh Hàn cười ma mị Mộc Nghi vẫn chưa kịp phản ứng định hình tâm lý đã bị hắn kéo thẳng vào cuộc tình nóng bỏng đến mê hồn, cả hai cùng dấn thân dây dưa mấy tiếng mới chịu ngừng lại.

Chỉ kì vọng lần này một phát ăn luôn(ง ͠° ͟ل͜ ͡°)ง
[...]
Những ngày tiếp theo, vụ ᴍɑ тúʏ đó Lãnh Hàn Elu vẫn cho tụi đàn em đi thám thính cộng thêm cảnh sát cũng tích cực điều tra, rất nhanh thì đã điều tra ra được người làm và nơi trú của bọn chúng trong ngày thì tụi đàn em của tên Lão Đại đó bị tóm sạch sẽ.

...!
- Lão...!Lão Đại? Người của chúng ta đã bị cảnh sát bắt rồi ạ
Lão nghe xong khuôn mặt chẳng mấy chốc đen lại tay cầm điếu thuốc hơn run lão tức điên gầm lớn.

- Tụi ngu dốt? Có việc trốn thôi cũng không xong tao nuôi bọn mày chỉ tổ tốn cơm, lập tức đột nhập vào đe dọa chúng nó giữ im lặng nếu không nghe thì gϊếŧ hết
Tên đàn em của lão hớt hải cúi đầu dạ rồi chạy ra ngoài, lần này mà để bọn cốm biết được thông tin lão thì coi như tiêu, lão cay đắng Ьóρ chặt điếu thuốc còn lửa trong lòng bàn tay miệng lão giật giật lẩm bẩm

- Lãnh Hàn không gϊếŧ được mày thì tao sẽ gϊếŧ những người mày thương yêu.

Tao sẽ biến mày thành kẻ thảm hại
[...]
Biệt thự nhà Lãnh Hàn.

- Mộc Nghi em sửa soạn đi đâu vậy?
Dương Hân ôm một rỗ trái cây vào phòng Mộc Nghi hỏi đúng là có bầu ăn uống không thể kiểm soát cô đang thoa son quay đầu nhìn Hân cười
- Em gặp An Nhi để nói lời cảm ơn
- Ừ vậy em đi sớm rồi về
Mộc Nghi dạ rồi đứng dậy cầm túi xách lên lại ôm Hân một cái rời khỏi phòng bước đi.

Hôm nay Mộc Nghi tự mình lái xe, cô hẹn An Nhi đi shopping để cảm ơn Nhi vụ đã giúp Lãnh Hàn và chú Elu
Cô đậu xe trong hầm rồi tình cờ chạm mặt An Nhi ở đó, Nhi cũng vừa đến Nhi đi lại vẻ mặt vẫn kênh kiệu nhìn Mộc Nghi
- Hôm nay cô lại có hứng mời tôi đi mua sắm vậy.


- Em muốn cảm ơn chị
Cả hai đang đứng nói chuyện thì bỗng nhiên có một chiếc xe hơi đen lớn vội vã chạy nhanh đến rẽ lại chỗ Mộc Nghi và An Nhi, cánh cửa xe mở ra một đám người áo đen hùng hồn đi lại vồ lấy bịt miệng Mộc Nghi lẫn An Nhi kéo vào xe hành động của bọn người đó rất gọn thoáng qua đến nỗi Nhi và Nghi chưa kịp phản ứng.

Cả hai bị đưa vào trong xe An Nhi vùng vẫy kêu to
- Mấy...mấy người là ai vậy hả? Buông tôi ra nhanh? Mộc Nghi cô không sao chứ?
An Nhi hung hăng đá vào chim của tên kia, làm nó nhảy dựng lên ôm phần dưới kêu toáng lên nước mắt sắp tuôn
- Khốn kiếp mày dám đá ông à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương