Còn Nói Em Không Thích Ta
-
Chương 24: Cùng ăn*
Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Thanh Huyền dựa vào tường, ánh nắng xuyên qua khe hở nhỏ chậm rãi chuyển hướng, từ sàn nhà chiếu lên người, rơi xuống gương mặt Ân Du. Cậu bé ngủ say tựa như thích ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đón nhận nhiều hơn ánh mặt trời ấm áp, lát sau ánh nắng dần chuyển lên tường.
Trong lúc ngủ Ân Du có tỉnh dậy vài lần, có lẽ là bị đói.
Mơ màng tỉnh giấc, Ân Du ngẩng đầu, mắt mông lung thất thần nhìn Thanh Huyền hồi lâu: "Ca ca, ngươi có lạnh không?"
Thanh Huyền xoa nhẹ đầu cậu, duỗi tay đặt sau lưng Ân Du, ôm đứa nhỏ vào trong lòng. Ân Du thuận theo ôm lấy Thanh Huyền, đầu dán sát ngực y.
"Có phải trời tối rồi không?"
"Ừ, sắp tối rồi."
"Ca ca buồn ngủ chưa?"
"Ca ca không ngủ."
Tay phủ lên mắt Ân Du, Thanh Huyền thấp giọng, nói khẽ vào tai để cho cậu an tâm: "Trời tối rồi, còn nhỏ thì nên ngủ sớm."
Cậu bé đột nhiên cười: "Ca ca ngốc, ngươi không biết dỗ trẻ con đi ngủ nha."
Lông mi chớp động trong lòng bàn tay, hơi ngứa.
"Ca ca, ngươi có thể hát một bài hát thiếu nhi không?"
Thanh Huyền thành thật nói: "Không."
"Vậy ca ca biết kể truyện cổ tích hay không?"
Thanh Huyền từ khi sinh ra đã là vị thần có thực lực mạnh nhất tam giới, mấy vạn năm qua ngoại trừ lúc thu phục yêu quái, thì chính là khoanh chân ngồi thiền trong Thần cung, mặc dù hồn phách từng chuyển thế xuống Nhân giới, nhưng cũng chỉ dốc lòng tu luyện.
Y biết rất nhiều bí quyết, đạo pháp mà mọi tu sĩ tha thiết ước mơ, nếu giảng về những thứ đó thì có thể, còn truyện cổ tích...
"Ca ca, ta xướng đồng dao cho ngươi nghe nha, là tự ta nghĩ ra."
"Được."
"Cơn gió thổi, lá đong đưa
Mây trắng bay, nước suối chảy
Con cá dưới sông bơi a bơi
Cậu bé trong nước rất u buồn."
Ân Du rầm rì hát, vô cùng vui vẻ.
"Trước kia mỗi đêm giao thừa cha đều bắt về nhà một con cá, còn nương bận rộn dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài cả ngày, buổi tối sẽ làm món cá băm ớt." Ân Du tựa hồ hơi mệt, ngả người, tùy ý để tay Thanh Huyền phủ lên mắt. Cậu kể tiếp: "Món cá băm ớt rất thơm, nương và cha không ăn, cứ gắp hết vào bát của ta. Sau đó ta nghĩ nhất định phải bắt một con cá lớn hơn nữa."
"Ngươi bắt được sao?"
Ân Du bĩu môi, tiếc nuối nói: "Chúng nó bơi quá nhanh, ta không bắt được. Sau đó khi lớn hơn, ta cầm cành cây xiên trúng một con cá thật lớn, nhưng ta không biết làm món cá băm ớt, ta liền cắn con cá, nó quẫy ra, trơn lắm, rồi nó nằm im, ta lại dùng sức cắn, mãi mới được một miếng, nhưng mà chẳng ăn được. Rõ ràng cũng là cá, vì sao cá băm ớt lại ngon như vậy chứ?"
Ân Du khó hiểu, trở mình, đột nhiên nhớ tới gì đó buồn cười, cậu nói: "Rồi ta tới một nơi, thấy bọn họ bán cá, ta mới biết hoá ra phải đánh vẩy cá. Trước kia cũng chưa từng nghe nương nói qua."
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, một chút ánh sáng cuối cùng cũng tắt ngấm, cả gian nhà chìm trong bóng đen u ám.
Cả ngày chẳng có gì bỏ bụng, Ân Du không tỉnh táo được bao lâu, rì rầm nói rồi lại hừ hừ ngủ mất.
Một đứa trẻ khi đã mệt mỏi thì luôn làm nũng, dính người, muốn được ôm ấp. Thế mà chẳng biết từ lúc nào, cậu bé đói đến không còn sức, đau đớn, lạnh buốt cũng im lặng, chẳng kêu ca gì.
Hẳn là đã hiểu rõ không còn ai có thể cho cậu một cái ôm ấm áp đi.
Thanh Huyền không nhịn được mà nghĩ, có phải những ngày bắt đầu cuộc sống lang thang, khi cậu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, hoảng loạn vươn tay muốn tìm mẹ, nhưng mở mắt lại phát hiện chỉ có cậu lẻ loi giữa một vùng hoang vắng hay không?
Đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, Thanh Huyền nhíu mày, từ lúc nào y lại hay nghĩ ngợi như vậy?
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.
Thanh Huyền ôm chặt Ân Du, giương mắt nhìn ra ngoài cửa.
Khoá cửa rơi xuống đất, Hồ Nhi sắc mặt tái nhợt, một tay cầm đèn lồng, tay kia cầm chìa khóa đẩy cửa ra.
Hồ Nhi nhìn Ân Du trong lòng Thanh Huyền, đôi mắt phủ một tầng sương mù dần dần khôi phục chút sức sống: "Nó ngủ rồi sao?"
Hồ Nhi khẽ khàng đi vào, ngồi xổm xuống nhìn Ân Du chăm chú: "Ha, ngủ thật thơm."
"Đi thôi, mụ mụ đã đồng ý thả các ngươi ra ngoài, ta đã kêu đầu bếp chuẩn bị chút đồ ăn."
Hồ Nhi đứng dậy, cầm đèn lồng lên, Thanh Huyền phát hiện chỗ da thịt lộ ra ở phần cổ áo hắn chi chít vết xanh tím.
Bế cậu bé lên, Ân Du cọ cọ lồng ngực Thanh Huyền, sau đó chậm rãi mở mắt, cậu nghiêng đầu nhìn nơi toả ra ánh sáng.
"Ca ca xinh đẹp, ngươi tới đón chúng ta nha." Giọng nói còn buồn ngủ, mềm mại, nũng nịu.
Hồ Nhi không được tự nhiên dừng bước, hắn nói: "Ừm, tới đón các ngươi."
"Có đói bụng không?"
"À...ừm... trong phòng có thức ăn nóng, cơm nước xong rồi ngủ tiếp."
"Ca ca xinh đẹp có ăn cùng không?"
"Ta..." Hồ Nhi theo bản năng định từ chối, hắn tới quá gấp còn chưa kịp tắm rửa cho sạch sẽ, lúc này cơ thể không thoải mái chút nào, nhìn đôi mắt chờ mong sáng lấp lánh của cậu bé, Hồ Nhi cười nói: "Có."
Vài ngày sau, Hồ Nhi đột nhiên phát bệnh, trán nóng ran, hai má ửng hồng, cơ thể run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, lúc thầy thuốc tới khám bệnh thì hắn đã phát sốt, bắt đầu mê sảng.
Tú bà vô cùng nôn nóng, Hồ Nhi là nguồn thu chính của Phong Trúc quán, mắt thấy tới cuối tháng lại có thể kiếm về một lượng bạc lớn, cho nên thời khắc đó Hồ Nhi nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Lại nói mấy ngày trước, lúc Hồ Nhi muốn tú bà thả hai người kia, tú bà liền bắt hắn bỏ ra mấy canh giờ hầu hạ khách nhân, chẳng phải lúc đó đã kiếm được một khoản thật lớn rồi sao?
Thầy thuốc bước vào phòng, Ân Du ngồi cạnh giường, lo lắng nắm chặt cánh tay rũ xuống của Hồ Nhi. Ông ta buông hòm thuốc, nhấc màn lên, vừa thấy tình hình bên trong thì lập tức bị dọa lùi lại mấy bước.
Thanh Huyền dựa vào tường, ánh nắng xuyên qua khe hở nhỏ chậm rãi chuyển hướng, từ sàn nhà chiếu lên người, rơi xuống gương mặt Ân Du. Cậu bé ngủ say tựa như thích ý nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đón nhận nhiều hơn ánh mặt trời ấm áp, lát sau ánh nắng dần chuyển lên tường.
Trong lúc ngủ Ân Du có tỉnh dậy vài lần, có lẽ là bị đói.
Mơ màng tỉnh giấc, Ân Du ngẩng đầu, mắt mông lung thất thần nhìn Thanh Huyền hồi lâu: "Ca ca, ngươi có lạnh không?"
Thanh Huyền xoa nhẹ đầu cậu, duỗi tay đặt sau lưng Ân Du, ôm đứa nhỏ vào trong lòng. Ân Du thuận theo ôm lấy Thanh Huyền, đầu dán sát ngực y.
"Có phải trời tối rồi không?"
"Ừ, sắp tối rồi."
"Ca ca buồn ngủ chưa?"
"Ca ca không ngủ."
Tay phủ lên mắt Ân Du, Thanh Huyền thấp giọng, nói khẽ vào tai để cho cậu an tâm: "Trời tối rồi, còn nhỏ thì nên ngủ sớm."
Cậu bé đột nhiên cười: "Ca ca ngốc, ngươi không biết dỗ trẻ con đi ngủ nha."
Lông mi chớp động trong lòng bàn tay, hơi ngứa.
"Ca ca, ngươi có thể hát một bài hát thiếu nhi không?"
Thanh Huyền thành thật nói: "Không."
"Vậy ca ca biết kể truyện cổ tích hay không?"
Thanh Huyền từ khi sinh ra đã là vị thần có thực lực mạnh nhất tam giới, mấy vạn năm qua ngoại trừ lúc thu phục yêu quái, thì chính là khoanh chân ngồi thiền trong Thần cung, mặc dù hồn phách từng chuyển thế xuống Nhân giới, nhưng cũng chỉ dốc lòng tu luyện.
Y biết rất nhiều bí quyết, đạo pháp mà mọi tu sĩ tha thiết ước mơ, nếu giảng về những thứ đó thì có thể, còn truyện cổ tích...
"Ca ca, ta xướng đồng dao cho ngươi nghe nha, là tự ta nghĩ ra."
"Được."
"Cơn gió thổi, lá đong đưa
Mây trắng bay, nước suối chảy
Con cá dưới sông bơi a bơi
Cậu bé trong nước rất u buồn."
Ân Du rầm rì hát, vô cùng vui vẻ.
"Trước kia mỗi đêm giao thừa cha đều bắt về nhà một con cá, còn nương bận rộn dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài cả ngày, buổi tối sẽ làm món cá băm ớt." Ân Du tựa hồ hơi mệt, ngả người, tùy ý để tay Thanh Huyền phủ lên mắt. Cậu kể tiếp: "Món cá băm ớt rất thơm, nương và cha không ăn, cứ gắp hết vào bát của ta. Sau đó ta nghĩ nhất định phải bắt một con cá lớn hơn nữa."
"Ngươi bắt được sao?"
Ân Du bĩu môi, tiếc nuối nói: "Chúng nó bơi quá nhanh, ta không bắt được. Sau đó khi lớn hơn, ta cầm cành cây xiên trúng một con cá thật lớn, nhưng ta không biết làm món cá băm ớt, ta liền cắn con cá, nó quẫy ra, trơn lắm, rồi nó nằm im, ta lại dùng sức cắn, mãi mới được một miếng, nhưng mà chẳng ăn được. Rõ ràng cũng là cá, vì sao cá băm ớt lại ngon như vậy chứ?"
Ân Du khó hiểu, trở mình, đột nhiên nhớ tới gì đó buồn cười, cậu nói: "Rồi ta tới một nơi, thấy bọn họ bán cá, ta mới biết hoá ra phải đánh vẩy cá. Trước kia cũng chưa từng nghe nương nói qua."
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, một chút ánh sáng cuối cùng cũng tắt ngấm, cả gian nhà chìm trong bóng đen u ám.
Cả ngày chẳng có gì bỏ bụng, Ân Du không tỉnh táo được bao lâu, rì rầm nói rồi lại hừ hừ ngủ mất.
Một đứa trẻ khi đã mệt mỏi thì luôn làm nũng, dính người, muốn được ôm ấp. Thế mà chẳng biết từ lúc nào, cậu bé đói đến không còn sức, đau đớn, lạnh buốt cũng im lặng, chẳng kêu ca gì.
Hẳn là đã hiểu rõ không còn ai có thể cho cậu một cái ôm ấm áp đi.
Thanh Huyền không nhịn được mà nghĩ, có phải những ngày bắt đầu cuộc sống lang thang, khi cậu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, hoảng loạn vươn tay muốn tìm mẹ, nhưng mở mắt lại phát hiện chỉ có cậu lẻ loi giữa một vùng hoang vắng hay không?
Đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, Thanh Huyền nhíu mày, từ lúc nào y lại hay nghĩ ngợi như vậy?
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.
Thanh Huyền ôm chặt Ân Du, giương mắt nhìn ra ngoài cửa.
Khoá cửa rơi xuống đất, Hồ Nhi sắc mặt tái nhợt, một tay cầm đèn lồng, tay kia cầm chìa khóa đẩy cửa ra.
Hồ Nhi nhìn Ân Du trong lòng Thanh Huyền, đôi mắt phủ một tầng sương mù dần dần khôi phục chút sức sống: "Nó ngủ rồi sao?"
Hồ Nhi khẽ khàng đi vào, ngồi xổm xuống nhìn Ân Du chăm chú: "Ha, ngủ thật thơm."
"Đi thôi, mụ mụ đã đồng ý thả các ngươi ra ngoài, ta đã kêu đầu bếp chuẩn bị chút đồ ăn."
Hồ Nhi đứng dậy, cầm đèn lồng lên, Thanh Huyền phát hiện chỗ da thịt lộ ra ở phần cổ áo hắn chi chít vết xanh tím.
Bế cậu bé lên, Ân Du cọ cọ lồng ngực Thanh Huyền, sau đó chậm rãi mở mắt, cậu nghiêng đầu nhìn nơi toả ra ánh sáng.
"Ca ca xinh đẹp, ngươi tới đón chúng ta nha." Giọng nói còn buồn ngủ, mềm mại, nũng nịu.
Hồ Nhi không được tự nhiên dừng bước, hắn nói: "Ừm, tới đón các ngươi."
"Có đói bụng không?"
"À...ừm... trong phòng có thức ăn nóng, cơm nước xong rồi ngủ tiếp."
"Ca ca xinh đẹp có ăn cùng không?"
"Ta..." Hồ Nhi theo bản năng định từ chối, hắn tới quá gấp còn chưa kịp tắm rửa cho sạch sẽ, lúc này cơ thể không thoải mái chút nào, nhìn đôi mắt chờ mong sáng lấp lánh của cậu bé, Hồ Nhi cười nói: "Có."
Vài ngày sau, Hồ Nhi đột nhiên phát bệnh, trán nóng ran, hai má ửng hồng, cơ thể run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, lúc thầy thuốc tới khám bệnh thì hắn đã phát sốt, bắt đầu mê sảng.
Tú bà vô cùng nôn nóng, Hồ Nhi là nguồn thu chính của Phong Trúc quán, mắt thấy tới cuối tháng lại có thể kiếm về một lượng bạc lớn, cho nên thời khắc đó Hồ Nhi nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Lại nói mấy ngày trước, lúc Hồ Nhi muốn tú bà thả hai người kia, tú bà liền bắt hắn bỏ ra mấy canh giờ hầu hạ khách nhân, chẳng phải lúc đó đã kiếm được một khoản thật lớn rồi sao?
Thầy thuốc bước vào phòng, Ân Du ngồi cạnh giường, lo lắng nắm chặt cánh tay rũ xuống của Hồ Nhi. Ông ta buông hòm thuốc, nhấc màn lên, vừa thấy tình hình bên trong thì lập tức bị dọa lùi lại mấy bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook