Còn Nói Em Không Thích Ta
-
Chương 18: Ta muốn về nhà
Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Từ ngày theo Hồ Nhi đến gặp Ân Du cho tới lúc Thanh Huyền nghe thấy tin tức của cậu đã là mười ngày sau.
Hồ Nhi muốn ăn bánh táo liền sai Thanh Huyền xuống bếp bưng về một ít. Trên đường Thanh Huyền nghe thấy mấy thị nữ nhỏ giọng nói chuyện: "Đứa bé ăn mày kia vết thương vừa khỏi, như thế nào vẫn không chịu nhớ cho kỹ? Vừa rồi mới chạy trốn lại bị bắt trở về. Tối hôm qua ta nghe mụ mụ nói, đứa nhỏ này thân thể ốm yếu không chịu nổi đánh đập, một khi đã như vậy chi bằng sớm cho nó biết nó cần phải làm những gì. Cho nên tối nay mụ mụ sẽ cho người lột sạch quần áo, cột nó trên đài, mặc khách khứa quan sát."
"Đứa nhỏ này còn chưa thành niên, sao mụ mụ có thể làm vậy?" . ngôn tình sủng
"Hài, lưu lạc vào đây còn có thể làm gì? Chờ mụ mụ nuôi lớn, lúc đó nó sẽ phải học những gì cần học, ăn khổ còn nhiều! Nhưng mà tốt xấu còn có chỗ ăn chỗ ở, nhìn chung so với kẻ ăn mày bữa no bữa đói thì vẫn hơn, không chừng có ngày còn chết cứng ở đầu đường ấy."
Bưng đĩa điểm tâm, Thanh Huyền tình cờ nghe thấy. Từ lúc vào tâm ma, Thanh Huyền vẫn nhớ tất thảy sự việc ở nơi này đều đã xảy ra, có thay đổi cũng vô dụng.
Sự việc đêm nay có liên quan tới tâm ma của Ân Du, thì dĩ nhiên y sẽ can thiệp. Nhưng nếu không...
Trở lại phòng, Hồ Nhi ngồi cạnh bàn nhấp nước trà, thấy Thanh Huyền bưng điểm tâm trở về thì nhàm chán nhướng mày, lười biếng cầm một khối điểm tâm lên.
"Bánh táo này thật ngon, ngươi muốn ăn không?" Hồ Nhi mỉm cười đưa cho Thanh Huyền một khối.
"Cảm ơn, không cần đâu."
Hồ Nhi bị từ chối cũng không giận, rụt tay về, tiếp tục thưởng thức: "Trước kia cho ngươi đều nhận cơ mà. Lạnh nhạt như thế, cẩn thận sau này không tìm được nương tử đó."
Thanh Huyền nghe vậy, nhìn sang, thiếu niên đang ăn điểm tâm, đôi mắt buông xuống, hàng mi dày ngăn trở cảm xúc trong mắt, khiến người xem không thấu.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, vô vàn ngọn đèn trong các ngôi nhà được thắp sáng tạo nên cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa. Dọc Hồng phố gắn từng tấm biển đỏ thẫm, đèn lồng treo cao cao hai bên, người đến kẻ đi, Phong Trúc quán nổi tiếng nhất Hồng phố sớm đã chật kín người.
Trong sân sau, ba hán tử đè chặt đứa nhỏ đang liều mạng giãy giụa trên nền đất, cánh tay nhỏ gầy bị ấn xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ân Du hoảng sợ, đôi mắt to ngập nước.
Tú bà ngồi xổm xuống, nắm cằm Ân Du, vừa kinh ngạc vừa cảm khái: "Uổng phí của ta nhiều bạc như vậy, nuôi dưỡng vào có khác, khuôn mặt này tuy nhỏ nhưng thật là xinh đẹp."
Móng tay đỏ dài xẹt qua gương mặt Ân Du, tú bà nói: "Ngươi phải lớn nhanh lên, sau này mụ mụ còn trông cậy vào ngươi mà kiếm thật nhiều bạc đó." Nói xong, tú bà nhếch cặp môi đỏ chót, đứng dậy sai bảo: "Lột hết đồ của nó, trói vào cây cột trên khán đài cho ta."
Một trong ba hán tử nghe vậy liền tiến đến trước mặt Ân Du, bàn tay to túm cổ áo cậu kéo ra.
Ân Du giãy giụa càng dữ dội nhưng bị hai hán tử giữ chặt, tựa như con kiến nhỏ xíu bị voi đè, một chút cũng không có tác dụng.
Nước mắt đột nhiên tuôn trào như đê vỡ, Ân Du run rẩy thân mình, nức nở: "Bá bá, ta muốn về nhà, ta nhớ cha nương."
Động tác trên tay đột nhiên dừng lại, tim hán tử kia đau nhói.
Đứa bé trước mặt này, thậm chí nhỏ hơn mấy tuổi so với con gái ông ta.
Thấy bàn tay hơi buông lỏng, Ân Du nhân cơ hội giãy ra, đẩy tú bà đứng trước mặt, chạy nhanh ra sân trước.
Tú bà bị đẩy đến lảo đảo, tức suýt hộc máu: "Ba kẻ phế vật các ngươi! Vì cái rắm gì mà một đứa bé cũng giữ không xong? Biết làm gì hả? Còn thất thần ra đấy? Không mau bắt nó lại cho ta!"
Ba hán tử vội gật đầu, đuổi theo hướng Ân Du vừa chạy.
Sân trước là nơi tiếp khách, tiếng sáo tiếng tiêu réo rắt, khách khứa uống rượu tiểu quan đánh đàn mua vui, vô cùng náo nhiệt.
Ân Du vọt thẳng vào trong đám đông, đụng trúng vài vị khách uống say làm họ giật mình kêu lên.
"Mau, nơi đó! Mau bắt lấy nó cho ta!" Tú bà dẫn đám tay chân theo sát, nổi giận trừng mắt nhìn Ân Du lẫn trong đám đông: "Thằng nhóc thối, lần này lão nương bắt được thì nhất định phải tươi sống lột đi một tầng da của ngươi!"
Đám tay chân tách ra, chặn cửa, lấy Ân Du làm trung tâm từ bốn hướng tiến lại gần.
Những vị khách rất mau đã được tiểu quan trong lòng trấn an, vui vẻ ngồi xem.
Nước mắt trên mặt Ân Du chưa khô, cậu thở hổn hển, bốn phía đều là người, cậu bèn đổi hướng xông lên cầu thang tầng hai.
"Ngăn nó lại!"
Đám tay chân vội chạy lên tầng, đuổi sát phía sau Ân Du, nếu không phải bọn chúng sợ đụng trúng khách nhân thì cậu đã sớm bị bắt. Hai mắt mơ hồ, Ân Du nhìn không rõ mọi thứ, trên hành lang trước mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Hồ Nhi ở trong phòng đến phát chán, liền mang theo Thanh Huyền ra ngoài đi dạo. Vừa mới lên tầng hai định xem mấy tiểu quan thường ngày cùng hắn tranh đấu gay gắt biểu diễn thế nào thì âm thanh ồn ào hỗn loạn truyền đến, một cơ thể nhỏ bé xông về phía hắn như cơn gió.
Bàn tay nhỏ con gắt gao nắm lấy ống tay áo hắn, Hồ Nhi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy chợt lảo đảo, theo bản năng hắn vươn tay đỡ lấy cậu bé, lúc cảm nhận được xương cốt nhô ra dưới lòng bàn tay thì hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Ca ca, ta muốn về nhà." Giọng điệu non nớt trẻ con vang lên, cậu liều mạng kéo tay áo Hồ Nhi, tựa như nỗi sợ hãi cùng cực trong mấy ngày qua bùng nổ, cậu khóc nức nở.
Hoàn cảnh hết thảy đều xa lạ, cậu tận lực để cố gắng tồn tại, kết quả là bị chính người bạn của mình lừa vào địa ngục. Bị giam giữ, đói bụng tới ba ngày, không thấy ánh mặt trời, lại bị xích như một con chó... tất cả khổ đau đáng lẽ một cậu bé không thể thừa nhận ập tới - sắp đánh gục Ân Du.
Đứng phía sau Hồ Nhi, nghe cậu gọi ca ca, nhìn cậu chôn trong lòng Hồ Nhi - tấm lưng nhỏ gầy run rẩy, Thanh Huyền nhăn mày, đáy lòng từ xưa đến nay tĩnh lặng như mặt hồ bỗng xuất hiện một loại cảm xúc nói không nên lời.
Lúc này, trước sau hành lang đều là tay sai, tú bà đứng trước mặt Hồ Nhi, lau trán, hung tợn nói: "Nhãi ranh, xem ta dạy bảo ngươi thế nào."
"Lên, mang nó về cho ta." Tú bà sai một gã đứng bên cạnh.
Người nọ tiến lên, khom người định kéo Ân Du, chẳng ngờ bị Hồ Nhi đẩy tay ra, không cho đụng vào cậu bé. Trong phút chốc hắn lúng túng không biết làm sao, liền quay đầu nhìn tú bà.
Thấy tú bà định lên tiếng, Hồ Nhi giành trước một bước - cười nói: "Mụ mụ định làm gì? Thằng nhóc này nhỏ như vậy, hình như không thích hợp lắm đi."
"A, đúng vậy. Chỉ là người nhỏ nhưng tính tình không nhỏ chút nào, phải dạy dỗ thật nghiêm mới được. Việc này không liên quan tới ngươi, Hồ Nhi chớ nên xen vào việc của người khác." Lời nói mang hàm ý cảnh cáo.
Hiện tại sự việc liên quan tới Ân Du xảy ra trước mắt, nhưng Thanh Huyền vẫn yên lặng, ngọn nguồn tâm ma còn chưa rõ, biện pháp tốt nhất là đứng bên, xem một bước đi một bước.
Chỉ thấy Hồ Nhi kéo Ân Du ra, sau đó đẩy cậu bé vào vòng tay y.
Thanh Huyền tiếp được Ân Du, lập tức bế người lên, đôi mắt Ân Du bất an mở to, đỏ bừng, vô cùng mỏi mệt, hẳn là thời gian qua mạnh mẽ ép mình không được phép ngủ quên. Thanh Huyền biết Ân Du đang quan sát mình, khuôn mặt Trúc Tử vô cùng đáng sợ, cái bớt xanh tím che kín mặt.
Cảm xúc của Ân Du bây giờ phập phồng bất ổn, Thanh Huyền không kìm được mà nghĩ, không biết gương mặt này có doạ cho Ân Du sợ hãi hay không. Lát sau, y cúi xuống xem thử, Ân Du mới vừa rồi còn cảnh giác đã sớm an tâm ngủ say sưa trong lồng ngực y.
Hồ Nhi vuốt vuốt ống tay áo, cười nói: "Cái gọi là dạy dỗ, đơn giản chỉ là tiếp khách như thế nào, mang niềm vui đến cho khách ra sao mà thôi. Hồ Nhi tốt xấu đã làm hai năm, đối với chuyện này cũng biết một ít. Dù sao tuổi còn nhỏ, không bằng mụ mụ để nó hầu hạ bên người ta, ta sẽ dạy dỗ có được không?"
"Hồ Nhi à, không phải ta không muốn, nhưng ngươi xem một tháng ngươi mới tiếp khách một lần, có thể dạy dỗ được gì chứ?"
Đưa ra chủ ý tốt, nhưng mà nếu muốn xen vào khẳng định là phải bù lại, Hồ Nhi thầm lạnh lùng giễu cợt.
"Một tháng một lần quá ít, vậy thì nửa tháng đi, chờ nó lớn hơn một chút, mụ mụ nhận về là được. Mụ mụ phải nghĩ cho kỹ, đừng vì lấy hạt mà ném đi cả quả dưa hấu."
Hồ Nhi vừa nói xong, vốn luôn nghĩ cách để bức Hồ Nhi tiếp khách thêm vài lần nữa - mụ mụ lập tức thầm tính toán. Hồ Nhi này tính tình tuỳ hứng, hiện giờ thật vất vả mới chịu thỏa hiệp một lần, nếu không vui còn có thể phản kháng, ngược lại thì kiếm thêm không ít bạc. Tròng mắt xoay chuyển, tú bà cười nói: "Vậy thì nhờ Hồ Nhi dạy dỗ nó cho thật tốt nha."
Nói xong, tú bà đảo mắt một vòng quanh đám tay chân, phất phất: "Đi."
Từ ngày theo Hồ Nhi đến gặp Ân Du cho tới lúc Thanh Huyền nghe thấy tin tức của cậu đã là mười ngày sau.
Hồ Nhi muốn ăn bánh táo liền sai Thanh Huyền xuống bếp bưng về một ít. Trên đường Thanh Huyền nghe thấy mấy thị nữ nhỏ giọng nói chuyện: "Đứa bé ăn mày kia vết thương vừa khỏi, như thế nào vẫn không chịu nhớ cho kỹ? Vừa rồi mới chạy trốn lại bị bắt trở về. Tối hôm qua ta nghe mụ mụ nói, đứa nhỏ này thân thể ốm yếu không chịu nổi đánh đập, một khi đã như vậy chi bằng sớm cho nó biết nó cần phải làm những gì. Cho nên tối nay mụ mụ sẽ cho người lột sạch quần áo, cột nó trên đài, mặc khách khứa quan sát."
"Đứa nhỏ này còn chưa thành niên, sao mụ mụ có thể làm vậy?" . ngôn tình sủng
"Hài, lưu lạc vào đây còn có thể làm gì? Chờ mụ mụ nuôi lớn, lúc đó nó sẽ phải học những gì cần học, ăn khổ còn nhiều! Nhưng mà tốt xấu còn có chỗ ăn chỗ ở, nhìn chung so với kẻ ăn mày bữa no bữa đói thì vẫn hơn, không chừng có ngày còn chết cứng ở đầu đường ấy."
Bưng đĩa điểm tâm, Thanh Huyền tình cờ nghe thấy. Từ lúc vào tâm ma, Thanh Huyền vẫn nhớ tất thảy sự việc ở nơi này đều đã xảy ra, có thay đổi cũng vô dụng.
Sự việc đêm nay có liên quan tới tâm ma của Ân Du, thì dĩ nhiên y sẽ can thiệp. Nhưng nếu không...
Trở lại phòng, Hồ Nhi ngồi cạnh bàn nhấp nước trà, thấy Thanh Huyền bưng điểm tâm trở về thì nhàm chán nhướng mày, lười biếng cầm một khối điểm tâm lên.
"Bánh táo này thật ngon, ngươi muốn ăn không?" Hồ Nhi mỉm cười đưa cho Thanh Huyền một khối.
"Cảm ơn, không cần đâu."
Hồ Nhi bị từ chối cũng không giận, rụt tay về, tiếp tục thưởng thức: "Trước kia cho ngươi đều nhận cơ mà. Lạnh nhạt như thế, cẩn thận sau này không tìm được nương tử đó."
Thanh Huyền nghe vậy, nhìn sang, thiếu niên đang ăn điểm tâm, đôi mắt buông xuống, hàng mi dày ngăn trở cảm xúc trong mắt, khiến người xem không thấu.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, vô vàn ngọn đèn trong các ngôi nhà được thắp sáng tạo nên cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa. Dọc Hồng phố gắn từng tấm biển đỏ thẫm, đèn lồng treo cao cao hai bên, người đến kẻ đi, Phong Trúc quán nổi tiếng nhất Hồng phố sớm đã chật kín người.
Trong sân sau, ba hán tử đè chặt đứa nhỏ đang liều mạng giãy giụa trên nền đất, cánh tay nhỏ gầy bị ấn xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ân Du hoảng sợ, đôi mắt to ngập nước.
Tú bà ngồi xổm xuống, nắm cằm Ân Du, vừa kinh ngạc vừa cảm khái: "Uổng phí của ta nhiều bạc như vậy, nuôi dưỡng vào có khác, khuôn mặt này tuy nhỏ nhưng thật là xinh đẹp."
Móng tay đỏ dài xẹt qua gương mặt Ân Du, tú bà nói: "Ngươi phải lớn nhanh lên, sau này mụ mụ còn trông cậy vào ngươi mà kiếm thật nhiều bạc đó." Nói xong, tú bà nhếch cặp môi đỏ chót, đứng dậy sai bảo: "Lột hết đồ của nó, trói vào cây cột trên khán đài cho ta."
Một trong ba hán tử nghe vậy liền tiến đến trước mặt Ân Du, bàn tay to túm cổ áo cậu kéo ra.
Ân Du giãy giụa càng dữ dội nhưng bị hai hán tử giữ chặt, tựa như con kiến nhỏ xíu bị voi đè, một chút cũng không có tác dụng.
Nước mắt đột nhiên tuôn trào như đê vỡ, Ân Du run rẩy thân mình, nức nở: "Bá bá, ta muốn về nhà, ta nhớ cha nương."
Động tác trên tay đột nhiên dừng lại, tim hán tử kia đau nhói.
Đứa bé trước mặt này, thậm chí nhỏ hơn mấy tuổi so với con gái ông ta.
Thấy bàn tay hơi buông lỏng, Ân Du nhân cơ hội giãy ra, đẩy tú bà đứng trước mặt, chạy nhanh ra sân trước.
Tú bà bị đẩy đến lảo đảo, tức suýt hộc máu: "Ba kẻ phế vật các ngươi! Vì cái rắm gì mà một đứa bé cũng giữ không xong? Biết làm gì hả? Còn thất thần ra đấy? Không mau bắt nó lại cho ta!"
Ba hán tử vội gật đầu, đuổi theo hướng Ân Du vừa chạy.
Sân trước là nơi tiếp khách, tiếng sáo tiếng tiêu réo rắt, khách khứa uống rượu tiểu quan đánh đàn mua vui, vô cùng náo nhiệt.
Ân Du vọt thẳng vào trong đám đông, đụng trúng vài vị khách uống say làm họ giật mình kêu lên.
"Mau, nơi đó! Mau bắt lấy nó cho ta!" Tú bà dẫn đám tay chân theo sát, nổi giận trừng mắt nhìn Ân Du lẫn trong đám đông: "Thằng nhóc thối, lần này lão nương bắt được thì nhất định phải tươi sống lột đi một tầng da của ngươi!"
Đám tay chân tách ra, chặn cửa, lấy Ân Du làm trung tâm từ bốn hướng tiến lại gần.
Những vị khách rất mau đã được tiểu quan trong lòng trấn an, vui vẻ ngồi xem.
Nước mắt trên mặt Ân Du chưa khô, cậu thở hổn hển, bốn phía đều là người, cậu bèn đổi hướng xông lên cầu thang tầng hai.
"Ngăn nó lại!"
Đám tay chân vội chạy lên tầng, đuổi sát phía sau Ân Du, nếu không phải bọn chúng sợ đụng trúng khách nhân thì cậu đã sớm bị bắt. Hai mắt mơ hồ, Ân Du nhìn không rõ mọi thứ, trên hành lang trước mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Hồ Nhi ở trong phòng đến phát chán, liền mang theo Thanh Huyền ra ngoài đi dạo. Vừa mới lên tầng hai định xem mấy tiểu quan thường ngày cùng hắn tranh đấu gay gắt biểu diễn thế nào thì âm thanh ồn ào hỗn loạn truyền đến, một cơ thể nhỏ bé xông về phía hắn như cơn gió.
Bàn tay nhỏ con gắt gao nắm lấy ống tay áo hắn, Hồ Nhi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy chợt lảo đảo, theo bản năng hắn vươn tay đỡ lấy cậu bé, lúc cảm nhận được xương cốt nhô ra dưới lòng bàn tay thì hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Ca ca, ta muốn về nhà." Giọng điệu non nớt trẻ con vang lên, cậu liều mạng kéo tay áo Hồ Nhi, tựa như nỗi sợ hãi cùng cực trong mấy ngày qua bùng nổ, cậu khóc nức nở.
Hoàn cảnh hết thảy đều xa lạ, cậu tận lực để cố gắng tồn tại, kết quả là bị chính người bạn của mình lừa vào địa ngục. Bị giam giữ, đói bụng tới ba ngày, không thấy ánh mặt trời, lại bị xích như một con chó... tất cả khổ đau đáng lẽ một cậu bé không thể thừa nhận ập tới - sắp đánh gục Ân Du.
Đứng phía sau Hồ Nhi, nghe cậu gọi ca ca, nhìn cậu chôn trong lòng Hồ Nhi - tấm lưng nhỏ gầy run rẩy, Thanh Huyền nhăn mày, đáy lòng từ xưa đến nay tĩnh lặng như mặt hồ bỗng xuất hiện một loại cảm xúc nói không nên lời.
Lúc này, trước sau hành lang đều là tay sai, tú bà đứng trước mặt Hồ Nhi, lau trán, hung tợn nói: "Nhãi ranh, xem ta dạy bảo ngươi thế nào."
"Lên, mang nó về cho ta." Tú bà sai một gã đứng bên cạnh.
Người nọ tiến lên, khom người định kéo Ân Du, chẳng ngờ bị Hồ Nhi đẩy tay ra, không cho đụng vào cậu bé. Trong phút chốc hắn lúng túng không biết làm sao, liền quay đầu nhìn tú bà.
Thấy tú bà định lên tiếng, Hồ Nhi giành trước một bước - cười nói: "Mụ mụ định làm gì? Thằng nhóc này nhỏ như vậy, hình như không thích hợp lắm đi."
"A, đúng vậy. Chỉ là người nhỏ nhưng tính tình không nhỏ chút nào, phải dạy dỗ thật nghiêm mới được. Việc này không liên quan tới ngươi, Hồ Nhi chớ nên xen vào việc của người khác." Lời nói mang hàm ý cảnh cáo.
Hiện tại sự việc liên quan tới Ân Du xảy ra trước mắt, nhưng Thanh Huyền vẫn yên lặng, ngọn nguồn tâm ma còn chưa rõ, biện pháp tốt nhất là đứng bên, xem một bước đi một bước.
Chỉ thấy Hồ Nhi kéo Ân Du ra, sau đó đẩy cậu bé vào vòng tay y.
Thanh Huyền tiếp được Ân Du, lập tức bế người lên, đôi mắt Ân Du bất an mở to, đỏ bừng, vô cùng mỏi mệt, hẳn là thời gian qua mạnh mẽ ép mình không được phép ngủ quên. Thanh Huyền biết Ân Du đang quan sát mình, khuôn mặt Trúc Tử vô cùng đáng sợ, cái bớt xanh tím che kín mặt.
Cảm xúc của Ân Du bây giờ phập phồng bất ổn, Thanh Huyền không kìm được mà nghĩ, không biết gương mặt này có doạ cho Ân Du sợ hãi hay không. Lát sau, y cúi xuống xem thử, Ân Du mới vừa rồi còn cảnh giác đã sớm an tâm ngủ say sưa trong lồng ngực y.
Hồ Nhi vuốt vuốt ống tay áo, cười nói: "Cái gọi là dạy dỗ, đơn giản chỉ là tiếp khách như thế nào, mang niềm vui đến cho khách ra sao mà thôi. Hồ Nhi tốt xấu đã làm hai năm, đối với chuyện này cũng biết một ít. Dù sao tuổi còn nhỏ, không bằng mụ mụ để nó hầu hạ bên người ta, ta sẽ dạy dỗ có được không?"
"Hồ Nhi à, không phải ta không muốn, nhưng ngươi xem một tháng ngươi mới tiếp khách một lần, có thể dạy dỗ được gì chứ?"
Đưa ra chủ ý tốt, nhưng mà nếu muốn xen vào khẳng định là phải bù lại, Hồ Nhi thầm lạnh lùng giễu cợt.
"Một tháng một lần quá ít, vậy thì nửa tháng đi, chờ nó lớn hơn một chút, mụ mụ nhận về là được. Mụ mụ phải nghĩ cho kỹ, đừng vì lấy hạt mà ném đi cả quả dưa hấu."
Hồ Nhi vừa nói xong, vốn luôn nghĩ cách để bức Hồ Nhi tiếp khách thêm vài lần nữa - mụ mụ lập tức thầm tính toán. Hồ Nhi này tính tình tuỳ hứng, hiện giờ thật vất vả mới chịu thỏa hiệp một lần, nếu không vui còn có thể phản kháng, ngược lại thì kiếm thêm không ít bạc. Tròng mắt xoay chuyển, tú bà cười nói: "Vậy thì nhờ Hồ Nhi dạy dỗ nó cho thật tốt nha."
Nói xong, tú bà đảo mắt một vòng quanh đám tay chân, phất phất: "Đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook