Con Nhỏ Du Côn
Chương 10

-mày chán sống rồi à.ông ta nói

-BỐP!!!!!!!!

thêm một cú, giờ má của ông ta bầm cả hai bên. thế rồi cả hai đánh nhau chí chóe ngoài cửa hàng. cô chủ cửa hàng hoảng hốt, cầm điện thoại gọi 113.

thế cuối cùng tiếng xe cảnh sát đã đến, tên cướp đó định chạy thì bị nó bắt lại, nó lau máu trên miệng rồi cười một cái rõ tươi với cô chủ cửa hàng:

- thế là xong.

cô cười lại và nói:

-cảm ơn cô rất nhiều. nếu cô muốn tôi sẽ tặng cho cô bộ đồng phục đi học đó

mắt nó sáng lên nhưng rồi nghĩ lại:

-tôi không nhận đâu, ''tiếc quá''

-nếu không có cô thì cửa hàng của tôi giờ đã không còn gì nữa, cảm ơn cô đã đến đây, xin hãy nhận món đồ này của tôi, tôi sẽ rất vui.

-nếu tôi nhận cô sẽ vui??

mắt nó lại sáng thêm 1 lần nữa.

-đúng vậy

cô chủ cửa hàng nhìn nó rồi cười.

-nếu vậy thì tôi sẽ nhận.

thế rồi cô gói đồ lại vào một cái giỏ rồi đưa cho nó. nó đi ra ngoài với khuôn mặt tươi cười. nó nghĩ ''ôi, tên cướp đó đã giúp mình, đỡ tốn tiền mua bộ đồng phục mà công nhận ở đây chém dữ quá, gì mà 1 bộ đồng phục đố 1 triệu 3, mắc quá. cảm ơn chú cướp nhé''

nó đang đi thì

-bụp

nó lỡ va vào một người, nó thẫn thờ ''trời, sao ở đây nhiều hotboy thế, đẹp trai quá''

nhưng cái suy nghĩ đó đã vụt tắt từ lúc nào:

-cô bị mù à, có nhìn đường không vậy?

-tôi xin lỗi.

nó nói xong rồi chạy đi lun.

nó vừa chạy vừa nghĩ ''sao chảnh thế, đáng lẽ ra mình không nên xin lỗi hắn, thôi kệ''. nó vội vàng vào tiệm sách.

-bụp

ui da, một đống sách trên sách từ tay nó rới ra tứa tung. nó nghĩ bụng '' bực quá mình va vào hai người rồi, hôm nay có phải ngày mình đụng người không??''

-ôi mình xin lỗi, mình giúp bạn,.........

-là cậu

nó thẫn thờ khi thấy cái cậu đi chung máy bay với nó.

-Thanh Đình, mình lại gặp nhau rồi.

cậu ta cười. nó đỏ mặt rồi nói

- hay cậu ra ghê ngồi nói chuyện với mình nhé.

-ukm

nó nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cậu ta nghe thấy. nó và cậu ta ra ghế ngồi.

nó hỏi:

-Cho hỏi cậu tên gì, xin lỗi tôi quên mất.

cậu ta cười rồi nói:

-mình tên Vương, vậy bạn học trường nào?

-Yersiear.

nó nói:

-Trùng hợp quá, mình cũng học ở ngôi trường đó.

bỗng tiếng chuông điện thoại của cậu ấu reo lên

-alo, mẹ à, con đang ở thư viện, dạ con sẽ đến ngay.

cậu ta tắt máy rồi nói:

-mình có việc bận, xin lỗi vì đã làm phiền bạn. à bạn có thể cho mình số diện thoại được không?

-09xxxxxxxx.

nó nói:

-cảm ơn câu. mai cậu có muốn đi xem lớp với mình không, 7 rưỡi tiện thể lên khai giảng lun.

-uk

nó cười

cậu ta đỏ mặt chạy đi thật nhanh, rồi đón một chiếc taxi .

nó đi về nhà với một đống sách vở cầm trên tay.

nó gọi điện cho Trúc Loan:

-alo, Trúc Loan à?

-uk. Trúc Loan nói;

-đang làm gì đó:

-nó ngáp một cái

-chuẩn bị ngủ.

-thôi vậy ngủ đi, tui chỉ gọi vậy thôi.

........................NGÀY HÔM SAU.......................

Nó mặc bộ đồng phục là một cái áo sơ mi trắng, chiếc váy ngắn màu đỏ sọc ca rô với chiếc áo khoác ở ngoài. mái tóc dài của nó được búi lên gọn gàng

BÍp, BÍp. một chiếc xe taxi đã đợi ở ngoài.

-Cháu chào chú.

dường như việc chào người lớn đã trở thành 1 thói quen của nó.

___________________một lúc sau__________________--

-đến trường rồi,

chú taxi nói.

nó bước xuống xe rồi, chào tạm biệt. nó ngơ ngác nhìn:

-trời ơi, trường gì mà to thế!!!!!!!!

-cậu đến rồi sao.

''Vương, cậu ấy đang đợi mình sao'' nó nghĩ

nó chạy đến chỗ cậu ta thì bắt đầu có những tiêng xì xầm mà nó đã rất ghét.

nhìn kìa sao cậu ấy lại đi với con nhỏ đó, trời tui không thích con nhỏ đó chút nào dám đi với hotboy của trường mình.

-cậu đừng để ý họ nói gì cả.

-uk

nó đang cố kìm chế cơn giận .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương