Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
-
Chương 63: Yêu quái vĩnh viễn không ngăn được bị tình cảm của một con người ăn mòn
Việt An cảm thấy không thể tin được, tại sao lại có chuyện ra tay với đứa nhỏ cùng tộc và vô tội được chứ?
Nếu cậu không phản xạ nhanh thì xác của cô bé đã lạnh rồi.
Việt An ôm hết tụi nhỏ ra khỏi vòng chiến, những bạn nhỏ không phát hiện chuyện bất thường, đứng ở quảng trường cách xa chỗ cũ cũng không hoảng hốt mà đứng tụ tập ở sân vận động cạnh quảng trường lớn, cười hì hì kêu “anh ơi”.
Việt An lại phát kẹo cho bọn nhỏ, sờ đầu từng đứa một, cuối cùng nhìn bé gái ban đầu.
“Các em…” Việt An muốn nói rằng sao mấy đứa không có tâm phòng bị gì hết vậy, nhưng hiện tại không phải lúc giáo dục các bạn nhỏ này.
Cậu lấy ra một đống đồ ăn vặt như làm ảo thuật, thậm chí trong đó còn có vài món trong kho dự trữ của cậu, hào phóng kín đáo cho bé gái.
So với đám nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu làm ảo thuật, thoạt nhìn bé gái này là đứa hiểu chuyện nhất trong đám.
“Mấy em ở yên đây, không được quay lại chỗ cũ.” Việt An nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ rồi dùng chân vẽ một vòng tròn lớn xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất gần như bao gần hết sân vận động, sau đó lồng vào đó một vòng linh khí bảo hộ mà người bình thường không thấy được.
“Quản lý mấy đứa kia, đừng để tụi nó ra khỏi sân.”
Bé gái ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Việt An không nói thêm câu nào, quay đầu trở về con đường kia, còn thuận tay gửi một tin nhắn cho Quý Tu Quân.
Đường phố trong khu thành cũ luôn luôn an tĩnh, lúc trước chỗ này có một đám nhỏ chơi đùa, Việt An còn cảm nhận được một chút sức sống, hiện tại bọn nhỏ đã bị cậu ôm đi, toàn bộ con đường im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua.
Im lặng không có một tí không khí sinh hoạt nào.
Chuyện này không đúng.
Việt An đứng ở đầu đường và cảnh giác đề phòng.
Ở trong quảng trường cậu có thể nghe rõ khoảng bốn mươi tiếng hô hấp khác nhau xen lẫn trong gió, thậm chí còn nghe vô cùng rõ ràng.
Trong đó có khoảng mười mấy tiếng thở hơi dồn dập, còn có mấy tiếng gạt lạch cà lạch cạch.
Bên trong có con tin.
Việt An gần như nhận ra điều này ngay tức khắc.
Cậu cùng Quý Tu Quân đi tàu trong vũ trụ và tinh tế mịt mờ lâu như thế, tất nhiên đã gặp không ít kẻ liều mạng, kiểu gì chúng cũng bắt vài bình dân lên thuyền chúng, lúc đụng trúng quân chính quy, đánh không lại thì lôi con tin ra áp chế, yêu cầu quân đội thả chúng đi.
Ngày xưa giở chiêu này ra thì mọi việc đều trót lọt, dù đối mặt với Quân đoàn của Quý Tu Quân thì những đoàn cướp vũ trụ này cũng bày dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng đáng tiếc rằng Quân đoàn của Quý Tu Quân luôn bền chắc như thép, thường những đoàn cướp vũ trụ chưa kịp giở chiêu áp chế thì đã hoá thành bụi vũ trụ rồi.
Sau khi Việt An gia nhập, Quý Tu Quân như hổ thêm cánh, hiệu suất cứu con tin tăng lên thẳng tắp.
Hiện tại họ bắt được một chiến hạm phi pháp thì sẽ thống thống khoái khoái đánh một trận tơi bời, căn bản là không sợ gì cả.
Bây giờ Việt An cũng không sợ.
Cậu đứng ở đầu đường, dáng vẻ trông như không hề phòng bị, một giây sau chợt biến mất khỏi tầm quan sát của đám người mai phục ở đầu đường.
Người mai phục ở trong nhà hai bên đường cầm vũ khí, nhìn thấy tình huống như vậy thì trong lòng bỗng căng thẳng.
Nhưng hình như do đã chuẩn bị trước nên chúng không có phản ứng quá kịch liệt khi thấy chuyện này, mà chúng hết sức giữ bình tĩnh, điều này vượt qua dự đoán của Việt An.
Việt An đã gặp nhiều con người vừa thấy cậu biến mất thì bắt đầu rối loạn quét hình xung quanh, nên cậu khá kinh ngạc khi thấy những người phục kích không rõ số lượng không hề kinh hoảng này.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Việt An vẫn nhanh chóng phản ứng lại.
Cậu không biết vì sao những người kia không hề dao động khi đối mặt với chuyện cậu đột ngột biến mất.
Cậu không biết vì sao sáng sớm những người kia đã vác theo vũ khí, cầm hình của cậu tới đây mai phục.
Cậu cũng không biết những đường đi bên trong khu thành xảy ra chuyện gì.
Nhưng người dám đánh chủ ý lên người cậu, Việt An tuyệt đối không buông tha một ai.
Tha cho chúng là lưu lại tai hoạ ngầm cho sự an toàn của chính Việt An, cậu cũng không ngốc.
Thật không dám giấu diếm, mấy người có ý định trộm mèo lúc trước, cỏ trên mộ chúng đã cao hai mét rồi.
Trên đường cực kỳ yên tĩnh, Việt An ẩn thân, động tác linh hoạt, lặng im dạo qua toàn bộ nhà ở hai bên đường.
Bọn phục kích chia ra rất tản mát, mà chỗ của mỗi tên đều có ít nhất năm con tin trở lên bị trói cùng nhau.
Xung quanh phòng không có quá nhiều dấu vết đánh nhau, nghĩa là đám phục kích này có kỹ xảo thể thuật cực kỳ chuyên nghiệp.
Rõ ràng chúng nhắm về phía Việt An, không tạo thành bạo động lớn, ngay cả quảng trưởng ở kế bên cũng hoạt động bình thường, đường phố cực kỳ tĩnh lặng, nhìn từ bên kia sang bên này không hề có chút cảm giác không hài hoà nào, rõ ràng là tình huống thừa dịp mèo không chuẩn bị mà dụ vào lưới.
Việt An ngửi thấy mùi linh thạch nồng đậm trên thân chúng.
Bởi vì trong nhà Quý Tu Quân có đặt mấy thùng linh thạch lớn nên mùi linh thạch trên thân chúng bị át đi, nếu không phải Việt An bị bé gái kéo lại thì cậu thật sự không phát hiện chi tiết nhỏ này.
Bởi vì tất cả đều quá bình thường, khu thành cũ thường yên tĩnh, những đứa trẻ chơi đùa cực kỳ bình thường, giữa tiếng hít thở dày đặc có thể tuỳ tiện cảm nhận được linh khí sinh ra từ một lượng lớn linh thạch.
Thậm chí chúng không để con tin lưu lại một giọt máu nào, trong mùi linh khí không hề có một chút mùi máu tanh của con người.
Đường phố không có bất kỳ hư tổn gì mà an an ổn ổn, giống như chỉ còn mỗi căn nhà của Quý Tu Quân.
Việt An không quá chắc chắn những tên này có biết trong nhà Quý Tu Quân tồn trữ một lượng lớn linh thạch hay không, vì che giấu mùi linh thạch trên cơ thể nên mới không muốn động nhà của Quý Tu Quân.
Hay bởi vì trong nhà Quý Tu Quân có hệ thống bảo vệ hiện đại nhất cho nên mới không cướp sạch nhà anh.
Dựa theo lẽ thường mà nói thì khả năng sau có xác suất tương đối cao, nhưng theo trực giác của Việt An thì lý do trước lại chiếm phần lớn.
Đám người này chắc chắn chạy tới vì Việt An, cậu khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Người bình thường mang theo nhiều linh thạch trong người như thế để làm gì?
Còn biết lợi dụng linh thạch trong nhà Quý Tu Quân để che giấu mùi của bản thân, có cả hình của cậu và sớm mai phục ở nơi này.
Ngay cả bản thân Việt An cũng đột xuất quyết định tự chạy tới nhà Quý Tu Quân lấy linh thạch một mình, sao chúng có thể mai phục ở đây từ sáng chứ?
Xem như hành tung của họ bị tiết lộ, cũng không thể khẳng định chỉ có một mình cậu tới mà?
Đám người này không hiểu rõ lực chiến đấu của cậu, nhưng biết rõ sức chiến đấu của Quý Tu Quân.
Ngồi xổm mai phục tại quảng trường ở quê hương của Quý Tu Quân, đây chẳng phải là tự rửa cổ sạch sẽ rồi dâng bản thân lên sao?
Việt An càng nghĩ càng thấy chỗ nào đó bất thường, cực kỳ cần sự trợ giúp to lớn của Quý Tu Quân não linh hoạt đầu óc lại minh mẫn.
Nguyên soái Quý nhận được tin nhắn của Việt An, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu vì sao Việt An không trực tiếp gọi cho anh, chắc là vì thời gian khẩn cấp và tình huống không tiện lắm.
Anh không hồi âm mà chọn hai binh sĩ lệ thuộc trực tiếp, thẳng thắn rời khỏi đồn trú đóng.
Khi Quý Tu Quân dẫn theo hai binh sĩ vọt tới quảng trường nhà anh, Việt An đã lần lượt tóm từng tên phục kích ra rồi trói lại một chỗ.
Tổng cộng có chín người, chúng không hề có chút lực phản kích nào mà bị Việt An bắt được và dùng dây thừng đặc chế của quân đội trói hai tay lại, còn nhét mấy cái bịt miệng rồi cột chung với nhau.
Quý Tu Quân biết cách trói người này, bởi vì chính anh dạy cho Việt An cách trói đó.
Việt An đang lục soát toàn thân đám người phục kích vơ vét được khoảng năm mươi viên tinh thạch năng lượng, còn nhóm quần chúng ăn dưa cùng người được giải cứu đang chen chúc đứng kế bên rũ mắt nhìn chín tên kia, vẻ mặt trầm tư.
Quý Tu Quân xuất hiện làm nhóm người yên tĩnh lại.
Việt An lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn một vòng, lúc này mới biết phần lớn bạn nhỏ bị cậu ném ở trong lồng bảo vệ cạnh quảng trường đã được người lớn tìm về.
Những người lớn bị bắt làm con tin đỏ bừng mắt đồng thời lộ ra một tia phẫn hận và may mắn sống sót sau tai nạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Quý Tu Quân hỏi.
“Quân tự do.” Việt An chép miệng nhìn đám tội phạm, trên cổ tay chúng có ký hiệu của quân tự do: “Có vẻ như chúng biết rõ tôi sẽ tới, hơn nữa còn bố trí một cái bẫy nhắm vào tôi.”
Quý Tu Quân quay đầu nhìn mấy người mai phục bị bắt, vừa mới đối mắt, tên cầm đầu đã nở một nụ người hơi vặn vẹo đầy kiêu ngạo.
“Tiên tri không gì không làm được.”
“Tiên tri?” Quý Tu Quân lặp lại.
“Nghe giống tà giáo.” Việt An nói tiếp.
Đầu tiên Quý Tu Quân khẽ gật đầu, sau đó hình như anh nghĩ tới điều gì đó nên ra hiệu hai binh sĩ lệ thuộc trực tiếp mang người về trước, sau khi những tên này bị nhét vào phòng thẩm vấn sẽ trải qua chuyện gì, trong lòng Việt An và Quý Tu Quân đều biết một ít.
Tốc độ phản ứng của quân đội trú đóng bản địa hơi chậm, hình như là vì camera giám sát và sắp xếp tuần tra trên quảng trường xảy ra vấn đề nên bọn họ không thể chạy tới đầu tiên khi chuyện xảy ra.
—— Mà khi tới thì binh sĩ của Quý Tu Quân đã mang người đi.
Họ tự biết đuối lý không dám hỏi Quý Tu Quân đòi người, khi nhận được tin chạy đến cũng chỉ im lặng bắt tay giải quyết hậu quả sau sự cố.
Việt An và Quý Tu Quân ở lại tới cuối, họ còn phải về nhà lấy mấy thùng tinh thạch năng lượng.
“Liên quan tới “tiên tri”, cái này… là một trong các kỹ năng của các em sao, có liên quan đến dự báo không?” Quý Tu Quân thấp giọng hỏi.
“Dự báo? Có thì có thật, nhưng nhìn rõ một chuyện nào đó ở một nơi và một thời gian nhất định thường là thiên phú chủng tộc.” Việt An suy tư một lúc lâu: “Anh cảm thấy “tiên tri” trong miệng chúng là tu sĩ?”
“Không.” Quý Tu Quân lắc đầu, nếu là tu sĩ thì quân tự do đã sớm đánh ngã Quân đoàn của anh.
Cụ thể thì mời tham khảo các loại pháp thuật có uy lực to lớn tầng tầng lớp lớp của Việt An.
“Có thể là thiên phú phản tổ, hoặc ngoài ý muốn lấy được đồ vật thần kỳ nào đó.”
Phản tổ gì chứ, khó nghe muốn chết, tụi tôi gọi là thức tỉnh.
Trong lòng Việt An nhỏ giọng bức xúc.
“Vậy bọn chúng nhằm vào tôi có ích lợi gì?” Việt An gẩy tóc của bản thân một tí.
Cậu cảm thấy bản thân chỉ đáng yêu một chút, ngoài ra hình như không còn gì để đáng mơ ước nữa.
“Em là mèo chín đuôi.” Quý Tu Quân nhắc nhở bé mèo không có tí cảnh giác nào.
Việt An ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh dần dần biến thành kinh hãi.
“Chúng muốn bắt tôi cầu nguyện…?”
Quý Tu Quân khẽ gật đầu: “Có thể.”
Việt An khẩn trương nắm chặt vạt áo của Quý Tu Quân, quyết định khi về sẽ gặm hết một nghìn tám trăm viên linh thạch để đảm bảo an toàn.
Việt An chuẩn bị kéo Quý Tu Quân đi lấy hàng sau đó nhanh chóng trở về, cậu vừa quay đầu đã thấy bé gái đứng ở góc tường ló cái đầu nhỏ ra nhìn hai người.
Hiện tại những bạn nhỏ đều được người lớn đón hết rồi, chỉ còn một mình bé ở đây.
“Ban đầu tôi không phát hiện, là cô bé này đã nói cho tôi biết.” Việt An ghé bên người Quý Tu Quân thì thầm: “Nếu không có bé thì nói không chừng tôi đã lật xe rồi.”
Việt An nói xong rồi dắt Quý Tu Quân qua, khom người hỏi bé: “Người nhà của em đâu? Sao họ chưa tới đón em?”
“Không có ai đón em hết, mẹ bị bệnh mất rồi, còn ba đi đánh trận, ba nói đánh xong sẽ trở lại liền.”
Bé gái không hề hoảng sợ, giọng nói của bé vẫn ngọt ngào, lúc nói câu này vẻ mặt không có chút bi thương, ngược lại bé hơi mong đợi quay đầu nhìn Quý Tu Quân: “Nguyên soái Quý, khi nào chiến tranh mới kết thúc được ạ?”
“Em hơi nhớ ba.” Bé mềm mại nói.
Việt An sững sờ, đứng lên rồi quay đầu nhìn Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân không phải là một vị tướng quân thân dân, thậm chí anh chưa từng nhận được một câu nghi vấn trực diện như vậy, mà trên tinh võng toàn là ca tụng công đức và tức giận mắng chửi nguyền rủa anh.
Không có người nào tràn ngập mong đợi hỏi anh rằng: Khi nào chiến tranh kết thúc?
Nguyên soái trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn Việt An.
Khác với Việt An chỉ mới lên chiến trường đụng trúng những đoàn cướp vũ trụ tội ác tày trời, Quý Tu Quân là Nguyên soái đã từng tự tay hạ một Tinh hệ có chiến công hiển hách uy chấn tinh tế.
Anh đã thấy nhiều gia đình tan vỡ tuyệt vọng, thậm chí rất nhiều gia đình chia xa do tự tay anh tạo thành, nên khi đối mặt với bé gái ngay thẳng đơn thuần đặt câu hỏi, vậy mà anh cảm thấy không thể nào chống đỡ.
Nguyên soái Quý không nhận được sự trợ giúp của Việt An.
Cuối cùng ánh mắt của Nguyên soái Quý lại dừng trên người bé gái, dừng thật lâu, đến khi ánh sáng trong mắt bé dần dần nhạt đi, Quý Tu Quân mới trịnh trọng như tuyên thệ, chậm rãi và kiên định trả lời bé: “Nhanh thôi.”
Việt An nhìn Quý Tu Quân một lúc lâu, cuối cùng cùng sững sờ quay đầu nhìn bé gái trước mặt.
Chờ mong và vui mừng ở đáy mắt bé loé lên trông xinh đẹp như bông hoa kim cương toả sáng.
Quý Tu Quân kiên định và khoan dung như hàn băng vạn năm không đổi, không hề dao động và có kẽ hở.
Giống như tín đồ và thần minh đáp lại tín ngưỡng.
Đó là một loại phản hồi và phó thác tín ngưỡng chỉ thuộc vè loài người mà Việt An chưa từng thấy qua, nó giống như ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời bỗng nở rộ đầy xinh đẹp.
Ánh mắt Việt An rơi trên người Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân quay đầu nhìn sang, đôi mắt anh đen như chỗ sâu tĩnh mịch nhất trong vũ trụ, lúc này được điểm vài ngôi sao sáng chói.
Ánh mắt xinh đẹp ấy đang chăm chú nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ấy Việt An bỗng hiểu ra vì sao lão tiền bối luôn nói với cậu rằng đừng quá thân cận con người, bởi vì yêu quái mãi mãi không ngăn nổi bị tình cảm của một con người ăn mòn.
Bởi vì tuổi thọ ngắn ngủi cho nên con người luôn nguyện ý thiêu đốt bản thân —— vì một loại tình cảm nào đó, một loại tín nhiệm nào đó hoặc một ước mơ nào đó.
Nó giống như sao chổi hừng hực rơi xuống và bốc cháy, trong mắt các yêu quái đều cực kỳ bình tĩnh và trường thọ mà nói thì chúng mãi mãi có lực hấp dẫn trí mạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Là ai đang giả vờ! Thật chướng mắt!
Quý Tu Quân: …
Nếu cậu không phản xạ nhanh thì xác của cô bé đã lạnh rồi.
Việt An ôm hết tụi nhỏ ra khỏi vòng chiến, những bạn nhỏ không phát hiện chuyện bất thường, đứng ở quảng trường cách xa chỗ cũ cũng không hoảng hốt mà đứng tụ tập ở sân vận động cạnh quảng trường lớn, cười hì hì kêu “anh ơi”.
Việt An lại phát kẹo cho bọn nhỏ, sờ đầu từng đứa một, cuối cùng nhìn bé gái ban đầu.
“Các em…” Việt An muốn nói rằng sao mấy đứa không có tâm phòng bị gì hết vậy, nhưng hiện tại không phải lúc giáo dục các bạn nhỏ này.
Cậu lấy ra một đống đồ ăn vặt như làm ảo thuật, thậm chí trong đó còn có vài món trong kho dự trữ của cậu, hào phóng kín đáo cho bé gái.
So với đám nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu làm ảo thuật, thoạt nhìn bé gái này là đứa hiểu chuyện nhất trong đám.
“Mấy em ở yên đây, không được quay lại chỗ cũ.” Việt An nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ rồi dùng chân vẽ một vòng tròn lớn xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất gần như bao gần hết sân vận động, sau đó lồng vào đó một vòng linh khí bảo hộ mà người bình thường không thấy được.
“Quản lý mấy đứa kia, đừng để tụi nó ra khỏi sân.”
Bé gái ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Việt An không nói thêm câu nào, quay đầu trở về con đường kia, còn thuận tay gửi một tin nhắn cho Quý Tu Quân.
Đường phố trong khu thành cũ luôn luôn an tĩnh, lúc trước chỗ này có một đám nhỏ chơi đùa, Việt An còn cảm nhận được một chút sức sống, hiện tại bọn nhỏ đã bị cậu ôm đi, toàn bộ con đường im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua.
Im lặng không có một tí không khí sinh hoạt nào.
Chuyện này không đúng.
Việt An đứng ở đầu đường và cảnh giác đề phòng.
Ở trong quảng trường cậu có thể nghe rõ khoảng bốn mươi tiếng hô hấp khác nhau xen lẫn trong gió, thậm chí còn nghe vô cùng rõ ràng.
Trong đó có khoảng mười mấy tiếng thở hơi dồn dập, còn có mấy tiếng gạt lạch cà lạch cạch.
Bên trong có con tin.
Việt An gần như nhận ra điều này ngay tức khắc.
Cậu cùng Quý Tu Quân đi tàu trong vũ trụ và tinh tế mịt mờ lâu như thế, tất nhiên đã gặp không ít kẻ liều mạng, kiểu gì chúng cũng bắt vài bình dân lên thuyền chúng, lúc đụng trúng quân chính quy, đánh không lại thì lôi con tin ra áp chế, yêu cầu quân đội thả chúng đi.
Ngày xưa giở chiêu này ra thì mọi việc đều trót lọt, dù đối mặt với Quân đoàn của Quý Tu Quân thì những đoàn cướp vũ trụ này cũng bày dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng đáng tiếc rằng Quân đoàn của Quý Tu Quân luôn bền chắc như thép, thường những đoàn cướp vũ trụ chưa kịp giở chiêu áp chế thì đã hoá thành bụi vũ trụ rồi.
Sau khi Việt An gia nhập, Quý Tu Quân như hổ thêm cánh, hiệu suất cứu con tin tăng lên thẳng tắp.
Hiện tại họ bắt được một chiến hạm phi pháp thì sẽ thống thống khoái khoái đánh một trận tơi bời, căn bản là không sợ gì cả.
Bây giờ Việt An cũng không sợ.
Cậu đứng ở đầu đường, dáng vẻ trông như không hề phòng bị, một giây sau chợt biến mất khỏi tầm quan sát của đám người mai phục ở đầu đường.
Người mai phục ở trong nhà hai bên đường cầm vũ khí, nhìn thấy tình huống như vậy thì trong lòng bỗng căng thẳng.
Nhưng hình như do đã chuẩn bị trước nên chúng không có phản ứng quá kịch liệt khi thấy chuyện này, mà chúng hết sức giữ bình tĩnh, điều này vượt qua dự đoán của Việt An.
Việt An đã gặp nhiều con người vừa thấy cậu biến mất thì bắt đầu rối loạn quét hình xung quanh, nên cậu khá kinh ngạc khi thấy những người phục kích không rõ số lượng không hề kinh hoảng này.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Việt An vẫn nhanh chóng phản ứng lại.
Cậu không biết vì sao những người kia không hề dao động khi đối mặt với chuyện cậu đột ngột biến mất.
Cậu không biết vì sao sáng sớm những người kia đã vác theo vũ khí, cầm hình của cậu tới đây mai phục.
Cậu cũng không biết những đường đi bên trong khu thành xảy ra chuyện gì.
Nhưng người dám đánh chủ ý lên người cậu, Việt An tuyệt đối không buông tha một ai.
Tha cho chúng là lưu lại tai hoạ ngầm cho sự an toàn của chính Việt An, cậu cũng không ngốc.
Thật không dám giấu diếm, mấy người có ý định trộm mèo lúc trước, cỏ trên mộ chúng đã cao hai mét rồi.
Trên đường cực kỳ yên tĩnh, Việt An ẩn thân, động tác linh hoạt, lặng im dạo qua toàn bộ nhà ở hai bên đường.
Bọn phục kích chia ra rất tản mát, mà chỗ của mỗi tên đều có ít nhất năm con tin trở lên bị trói cùng nhau.
Xung quanh phòng không có quá nhiều dấu vết đánh nhau, nghĩa là đám phục kích này có kỹ xảo thể thuật cực kỳ chuyên nghiệp.
Rõ ràng chúng nhắm về phía Việt An, không tạo thành bạo động lớn, ngay cả quảng trưởng ở kế bên cũng hoạt động bình thường, đường phố cực kỳ tĩnh lặng, nhìn từ bên kia sang bên này không hề có chút cảm giác không hài hoà nào, rõ ràng là tình huống thừa dịp mèo không chuẩn bị mà dụ vào lưới.
Việt An ngửi thấy mùi linh thạch nồng đậm trên thân chúng.
Bởi vì trong nhà Quý Tu Quân có đặt mấy thùng linh thạch lớn nên mùi linh thạch trên thân chúng bị át đi, nếu không phải Việt An bị bé gái kéo lại thì cậu thật sự không phát hiện chi tiết nhỏ này.
Bởi vì tất cả đều quá bình thường, khu thành cũ thường yên tĩnh, những đứa trẻ chơi đùa cực kỳ bình thường, giữa tiếng hít thở dày đặc có thể tuỳ tiện cảm nhận được linh khí sinh ra từ một lượng lớn linh thạch.
Thậm chí chúng không để con tin lưu lại một giọt máu nào, trong mùi linh khí không hề có một chút mùi máu tanh của con người.
Đường phố không có bất kỳ hư tổn gì mà an an ổn ổn, giống như chỉ còn mỗi căn nhà của Quý Tu Quân.
Việt An không quá chắc chắn những tên này có biết trong nhà Quý Tu Quân tồn trữ một lượng lớn linh thạch hay không, vì che giấu mùi linh thạch trên cơ thể nên mới không muốn động nhà của Quý Tu Quân.
Hay bởi vì trong nhà Quý Tu Quân có hệ thống bảo vệ hiện đại nhất cho nên mới không cướp sạch nhà anh.
Dựa theo lẽ thường mà nói thì khả năng sau có xác suất tương đối cao, nhưng theo trực giác của Việt An thì lý do trước lại chiếm phần lớn.
Đám người này chắc chắn chạy tới vì Việt An, cậu khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Người bình thường mang theo nhiều linh thạch trong người như thế để làm gì?
Còn biết lợi dụng linh thạch trong nhà Quý Tu Quân để che giấu mùi của bản thân, có cả hình của cậu và sớm mai phục ở nơi này.
Ngay cả bản thân Việt An cũng đột xuất quyết định tự chạy tới nhà Quý Tu Quân lấy linh thạch một mình, sao chúng có thể mai phục ở đây từ sáng chứ?
Xem như hành tung của họ bị tiết lộ, cũng không thể khẳng định chỉ có một mình cậu tới mà?
Đám người này không hiểu rõ lực chiến đấu của cậu, nhưng biết rõ sức chiến đấu của Quý Tu Quân.
Ngồi xổm mai phục tại quảng trường ở quê hương của Quý Tu Quân, đây chẳng phải là tự rửa cổ sạch sẽ rồi dâng bản thân lên sao?
Việt An càng nghĩ càng thấy chỗ nào đó bất thường, cực kỳ cần sự trợ giúp to lớn của Quý Tu Quân não linh hoạt đầu óc lại minh mẫn.
Nguyên soái Quý nhận được tin nhắn của Việt An, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu vì sao Việt An không trực tiếp gọi cho anh, chắc là vì thời gian khẩn cấp và tình huống không tiện lắm.
Anh không hồi âm mà chọn hai binh sĩ lệ thuộc trực tiếp, thẳng thắn rời khỏi đồn trú đóng.
Khi Quý Tu Quân dẫn theo hai binh sĩ vọt tới quảng trường nhà anh, Việt An đã lần lượt tóm từng tên phục kích ra rồi trói lại một chỗ.
Tổng cộng có chín người, chúng không hề có chút lực phản kích nào mà bị Việt An bắt được và dùng dây thừng đặc chế của quân đội trói hai tay lại, còn nhét mấy cái bịt miệng rồi cột chung với nhau.
Quý Tu Quân biết cách trói người này, bởi vì chính anh dạy cho Việt An cách trói đó.
Việt An đang lục soát toàn thân đám người phục kích vơ vét được khoảng năm mươi viên tinh thạch năng lượng, còn nhóm quần chúng ăn dưa cùng người được giải cứu đang chen chúc đứng kế bên rũ mắt nhìn chín tên kia, vẻ mặt trầm tư.
Quý Tu Quân xuất hiện làm nhóm người yên tĩnh lại.
Việt An lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn một vòng, lúc này mới biết phần lớn bạn nhỏ bị cậu ném ở trong lồng bảo vệ cạnh quảng trường đã được người lớn tìm về.
Những người lớn bị bắt làm con tin đỏ bừng mắt đồng thời lộ ra một tia phẫn hận và may mắn sống sót sau tai nạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Quý Tu Quân hỏi.
“Quân tự do.” Việt An chép miệng nhìn đám tội phạm, trên cổ tay chúng có ký hiệu của quân tự do: “Có vẻ như chúng biết rõ tôi sẽ tới, hơn nữa còn bố trí một cái bẫy nhắm vào tôi.”
Quý Tu Quân quay đầu nhìn mấy người mai phục bị bắt, vừa mới đối mắt, tên cầm đầu đã nở một nụ người hơi vặn vẹo đầy kiêu ngạo.
“Tiên tri không gì không làm được.”
“Tiên tri?” Quý Tu Quân lặp lại.
“Nghe giống tà giáo.” Việt An nói tiếp.
Đầu tiên Quý Tu Quân khẽ gật đầu, sau đó hình như anh nghĩ tới điều gì đó nên ra hiệu hai binh sĩ lệ thuộc trực tiếp mang người về trước, sau khi những tên này bị nhét vào phòng thẩm vấn sẽ trải qua chuyện gì, trong lòng Việt An và Quý Tu Quân đều biết một ít.
Tốc độ phản ứng của quân đội trú đóng bản địa hơi chậm, hình như là vì camera giám sát và sắp xếp tuần tra trên quảng trường xảy ra vấn đề nên bọn họ không thể chạy tới đầu tiên khi chuyện xảy ra.
—— Mà khi tới thì binh sĩ của Quý Tu Quân đã mang người đi.
Họ tự biết đuối lý không dám hỏi Quý Tu Quân đòi người, khi nhận được tin chạy đến cũng chỉ im lặng bắt tay giải quyết hậu quả sau sự cố.
Việt An và Quý Tu Quân ở lại tới cuối, họ còn phải về nhà lấy mấy thùng tinh thạch năng lượng.
“Liên quan tới “tiên tri”, cái này… là một trong các kỹ năng của các em sao, có liên quan đến dự báo không?” Quý Tu Quân thấp giọng hỏi.
“Dự báo? Có thì có thật, nhưng nhìn rõ một chuyện nào đó ở một nơi và một thời gian nhất định thường là thiên phú chủng tộc.” Việt An suy tư một lúc lâu: “Anh cảm thấy “tiên tri” trong miệng chúng là tu sĩ?”
“Không.” Quý Tu Quân lắc đầu, nếu là tu sĩ thì quân tự do đã sớm đánh ngã Quân đoàn của anh.
Cụ thể thì mời tham khảo các loại pháp thuật có uy lực to lớn tầng tầng lớp lớp của Việt An.
“Có thể là thiên phú phản tổ, hoặc ngoài ý muốn lấy được đồ vật thần kỳ nào đó.”
Phản tổ gì chứ, khó nghe muốn chết, tụi tôi gọi là thức tỉnh.
Trong lòng Việt An nhỏ giọng bức xúc.
“Vậy bọn chúng nhằm vào tôi có ích lợi gì?” Việt An gẩy tóc của bản thân một tí.
Cậu cảm thấy bản thân chỉ đáng yêu một chút, ngoài ra hình như không còn gì để đáng mơ ước nữa.
“Em là mèo chín đuôi.” Quý Tu Quân nhắc nhở bé mèo không có tí cảnh giác nào.
Việt An ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh dần dần biến thành kinh hãi.
“Chúng muốn bắt tôi cầu nguyện…?”
Quý Tu Quân khẽ gật đầu: “Có thể.”
Việt An khẩn trương nắm chặt vạt áo của Quý Tu Quân, quyết định khi về sẽ gặm hết một nghìn tám trăm viên linh thạch để đảm bảo an toàn.
Việt An chuẩn bị kéo Quý Tu Quân đi lấy hàng sau đó nhanh chóng trở về, cậu vừa quay đầu đã thấy bé gái đứng ở góc tường ló cái đầu nhỏ ra nhìn hai người.
Hiện tại những bạn nhỏ đều được người lớn đón hết rồi, chỉ còn một mình bé ở đây.
“Ban đầu tôi không phát hiện, là cô bé này đã nói cho tôi biết.” Việt An ghé bên người Quý Tu Quân thì thầm: “Nếu không có bé thì nói không chừng tôi đã lật xe rồi.”
Việt An nói xong rồi dắt Quý Tu Quân qua, khom người hỏi bé: “Người nhà của em đâu? Sao họ chưa tới đón em?”
“Không có ai đón em hết, mẹ bị bệnh mất rồi, còn ba đi đánh trận, ba nói đánh xong sẽ trở lại liền.”
Bé gái không hề hoảng sợ, giọng nói của bé vẫn ngọt ngào, lúc nói câu này vẻ mặt không có chút bi thương, ngược lại bé hơi mong đợi quay đầu nhìn Quý Tu Quân: “Nguyên soái Quý, khi nào chiến tranh mới kết thúc được ạ?”
“Em hơi nhớ ba.” Bé mềm mại nói.
Việt An sững sờ, đứng lên rồi quay đầu nhìn Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân không phải là một vị tướng quân thân dân, thậm chí anh chưa từng nhận được một câu nghi vấn trực diện như vậy, mà trên tinh võng toàn là ca tụng công đức và tức giận mắng chửi nguyền rủa anh.
Không có người nào tràn ngập mong đợi hỏi anh rằng: Khi nào chiến tranh kết thúc?
Nguyên soái trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn Việt An.
Khác với Việt An chỉ mới lên chiến trường đụng trúng những đoàn cướp vũ trụ tội ác tày trời, Quý Tu Quân là Nguyên soái đã từng tự tay hạ một Tinh hệ có chiến công hiển hách uy chấn tinh tế.
Anh đã thấy nhiều gia đình tan vỡ tuyệt vọng, thậm chí rất nhiều gia đình chia xa do tự tay anh tạo thành, nên khi đối mặt với bé gái ngay thẳng đơn thuần đặt câu hỏi, vậy mà anh cảm thấy không thể nào chống đỡ.
Nguyên soái Quý không nhận được sự trợ giúp của Việt An.
Cuối cùng ánh mắt của Nguyên soái Quý lại dừng trên người bé gái, dừng thật lâu, đến khi ánh sáng trong mắt bé dần dần nhạt đi, Quý Tu Quân mới trịnh trọng như tuyên thệ, chậm rãi và kiên định trả lời bé: “Nhanh thôi.”
Việt An nhìn Quý Tu Quân một lúc lâu, cuối cùng cùng sững sờ quay đầu nhìn bé gái trước mặt.
Chờ mong và vui mừng ở đáy mắt bé loé lên trông xinh đẹp như bông hoa kim cương toả sáng.
Quý Tu Quân kiên định và khoan dung như hàn băng vạn năm không đổi, không hề dao động và có kẽ hở.
Giống như tín đồ và thần minh đáp lại tín ngưỡng.
Đó là một loại phản hồi và phó thác tín ngưỡng chỉ thuộc vè loài người mà Việt An chưa từng thấy qua, nó giống như ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời bỗng nở rộ đầy xinh đẹp.
Ánh mắt Việt An rơi trên người Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân quay đầu nhìn sang, đôi mắt anh đen như chỗ sâu tĩnh mịch nhất trong vũ trụ, lúc này được điểm vài ngôi sao sáng chói.
Ánh mắt xinh đẹp ấy đang chăm chú nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ấy Việt An bỗng hiểu ra vì sao lão tiền bối luôn nói với cậu rằng đừng quá thân cận con người, bởi vì yêu quái mãi mãi không ngăn nổi bị tình cảm của một con người ăn mòn.
Bởi vì tuổi thọ ngắn ngủi cho nên con người luôn nguyện ý thiêu đốt bản thân —— vì một loại tình cảm nào đó, một loại tín nhiệm nào đó hoặc một ước mơ nào đó.
Nó giống như sao chổi hừng hực rơi xuống và bốc cháy, trong mắt các yêu quái đều cực kỳ bình tĩnh và trường thọ mà nói thì chúng mãi mãi có lực hấp dẫn trí mạng.
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Là ai đang giả vờ! Thật chướng mắt!
Quý Tu Quân: …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook