Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
-
Chương 57: “Anh ăn giấm rồi?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phóng viên cào tâm cào phổi muốn đi xem thảo luận về chuyện này trên tinh võng một tí.
Nhưng đang trên đường hành quân, cân nhắc đến nhiều phương diện nên mạng lưới tín hiệu bị hạn chế.
Trừ khi quyền hạn cực cao, nếu không thì không có cách nào lên tinh võng.
Đừng nói tinh võng, ngay cả phương thức liên lạc cơ bản với bên ngoài cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Dù sao cũng liên quan đến cơ mật quân sự, không thể tùy ý mặc kệ các quân sĩ liên lạc với bên ngoài, lỡ như một người tiết lộ tin tức dẫn đến chiến tranh thất bại, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Y chỉ là một phóng viên chiến trường, tất nhiên là không thể tự do lên tinh võng.
Y chỉ có thể thông qua trạm tín hiệu cơ sở hai chiều được chỉ định, bắt được liên lạc với trụ sở đài Đế quốc official, là liên lạc một chiều, không thể trực tiếp đưa tin qua lại.
Cho nên y cào tâm cào phổi muốn xem nhưng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Phóng viên khổ ha ha mang theo camera và máy ghi âm chạy tới trước mặt đoàn người đang chuẩn bị trở về khoang tàu.
“Nguyên soái Quý!” Y hô, ánh mắt lại rơi lên người Việt An bên cạnh Quý Tu Quân, nhìn lướt qua không thấy bất kì quân hàm hay kí hiệu quân hàm nào trên người Việt An, y dừng lại một chút rồi hô, “Ngài Việt An.”
Bước chân của hai người dừng lại, những đội viên đội đặc chiến lệ thuộc trực tiếp ở cùng bọn họ định đi lên hộ tống, sau đó Quý Tu Quân ra hiệu cho họ tiếp tục đi tới, rời khỏi boong tàu, đi vào khoang tàu tiến hành tu sửa.
“Có thể xin ngài tiết lộ vài chi tiết về chuyện xảy ra trên chủ hạm quân địch được không?” Phóng viên hỏi.
Quý Tu Quân trả lời ngắn gọn: “Việt An làm.”
Phóng viên chuyển mắt nhìn sang Việt An.
Mái tóc trắng bạc của thiếu niên có dáng người mảnh khảnh này đang vểnh lên lung tung, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dính đầy tro bụi, hai gò má và trên tóc còn dính một ít màu đỏ sậm, không biết là vết máu do bản thân cậu bị thương hay là do quân địch bắn lên.
Trong đôi mắt xanh thẳm như trời trong và biển xanh không có chút dao động và lùi bước do lần đầu lên chiến trường, mà ngược lại càng sáng lấp lánh động lòng người.
Cậu mặc quân trang phẳng phiu và chỉnh tề, tỏa ra khí tràng vừa trở về từ trong máu và lửa như vị Nguyên soái bên người.
Việt An hoang mang nhìn ống kính, cũng không biết phải nói gì, thế là cậu quay đầu nhìn Quý Tu Quân.
“Vũ khí bí mật.” Quý Tu Quân nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của Việt An, không hề ngập ngừng, mặt không đỏ thở không dồn dập, trợn mắt nói xạo, “Của Kinh Lôi.”
Quý Tu Quân và Việt An đánh nhau nhiều lần như vậy, có một nửa là do Việt An tự chủ động muốn luyện tập pháp thuật, nửa còn lại là do Quý Tu Quân cũng muốn quen thuộc cách chiến đấu của Việt An.
Lên chiến trường, quan trọng nhất là phải ăn ý, bây giờ muốn hỏi ai hiểu rõ Việt An nhất, chắc chắn là Quý Tu Quân không sai đi đâu được.
Quý Tu Quân biết, Việt An luôn thích dùng pháp thuật hệ lôi điện đi đánh người.
Lớn là pháo bản đồ có diện tích che phủ vô cùng lớn, nhỏ là dòng điện có thể làm nóng đầu, mà lực phá hoại của bản thân hệ pháp thuật này cũng cực kỳ kinh người, động tĩnh cũng rất lớn.
Mà cơ giáp ấy, tên gọi cũng phải có một tí đặc sắc riêng biệt.
Ví dụ như cơ giáp của Quý Tu Quân được gọi là Ngân Nhận, bởi vì Ngân Nhận có thân máy bay màu xám, lúc kích hoạt tuyến cộng hưởng cảm giác cũng là màu bạc nhạt nhòa, lại thêm tốc độ của anh nhanh, lực phá hoại cũng mạnh, giống như lưỡi dao của bộ đội tiền tuyến, cho nên được đặt tên là Ngân Nhận.
Nếu Việt An thích ném đùng đùng, vậy thì lấy một cái tên đùng đùng cho cơ giáp của cậu, mượn danh vũ khí bí mật của cơ giáp, che giấu thiên phú đặc thù của bản thân cậu.
Cho nên lúc ấy Quý Tu Quân do dự không bao lâu đã quyết định cái tên Kinh Lôi.
Việt An thích gọi sao thì gọi, nhưng lúc nói chuyện với truyền thông, nhất định phải dùng cái tên trên.
Lợi cho mình, lợi cho truyền thông, cũng lợi cho Ban Tuyên truyền Quân bộ.
“Kinh Lôi được trang bị nhiều kỹ thuật và vũ khí mới vẫn chưa được công bố ra ngoài.” Quý Tu Quân cực kỳ tùy ý nói đại một câu, sau đó không nói thêm nữa, dẫn Việt An rời khỏi boong tàu.
Việt An quay đầu nhìn thoáng qua phóng viên vẫn tiếp tục thông báo, bước mấy bước đuổi theo bước chân của Quý Tu Quân.
Sau đó cậu vươn tay chọt chọt lưng anh.
“Anh lấy đại cái tên hóa ra còn nhiều cong cong thẳng thẳng trong này vậy hả?”
“Ừm.” Quý Tu Quân khẽ gật đầu.
Việt An lại sải bước về phía trước hai bước, đuổi theo, vai kề vai với Quý Tu Quân.
“Có tiệc chúc mừng không?” Cậu hỏi.
“Có.” Quý Tu Quân ngưng một lát, “Nhưng tôi không đi.”
“Ồ…” Việt An kéo dài âm cuối, không nói tiếp, đi theo Quý Tu Quân cùng về phòng tắm rửa một cái.
Lúc tắm xong đi ra, Quý Tu Quân phát hiện bé mèo vốn đang nằm trong bồn rửa tay tắm đã không thấy đâu.
Bước chân của Nguyên soái Quý hơi dừng lại, đổ hết nước đi thuận tiện dọn bồn rửa một lát, sau đó tiếp tục không nhanh không chậm xoa xoa cái khăn mặt trên đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Tiệc chúc mừng thì chắc chắn có, được tổ chức trong sảnh ăn, những người cấp Tướng và cấp cao hơn thường sẽ không đi, nhân viên bảo vệ tàu bảo hộ và hạm đội khác cũng không đi.
Nhưng cuối cùng số người chọn lên chủ hạm tập hợp chúc mừng cũng không ít.
Trong sảnh lớn cũng không bày trí xa hoa như những yến hội chính quy kia.
Mà cái gọi là tiệc chúc mừng, thật ra cũng chỉ là đồ ăn phong phú hơn bình thường một tí mà thôi.
Ngay cả đồ uống cũng là nước trái cây, bởi vì trong quân cấm rượu.
Sảnh ăn chính trực chiếu hình vị phóng viên chiến trường kia đang đưa tin ngày hôm nay, đây là đoạn ghi âm họ tìm Quân đoàn trưởng xin được.
Đám người chen chúc trong sảnh ăn rộng lớn, lúc đám nam binh nhìn thấy hình ảnh ăn ý dị thường kia của Quý Tu Quân và Việt An, ai cũng bị dọa đến mức cầm muỗng nĩa trong tay cũng không xong.
Chuyện này không đúng!
Bọn họ hoảng hốt luôn.
Tên lòng lang dạ thú đoạt quân công ném đá giấu tay như đã nói đâu?
Cái họa phong “anh tốt em tốt ngọt ngào mật mật cùng tạo cuộc sống tương lai tốt đẹp hài hòa” này là sao?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Một người ban tinh anh chọt người đứng bên cạnh, người bị hắn dùng cùi chỏ chọt là một trong những đội viên đội lệ thuộc trực tiếp của Nguyên soái.
“Chuyện là vậy nè, thật ra quan hệ giữa Việt An và Nguyên soái rất tốt.” Người kia trả lời, “Việt An rất mạnh, mạnh đến mức có thể sánh vai với Nguyên soái luôn.”
Trong thoáng chốc không ai nói chuyện, hình như bọn họ không tin tưởng chuyện này lắm.
Nhưng không sao cả, thời gian còn dài, luôn có cơ hội để bọn họ quan sát, đội viên đội lệ thuộc trực tiếp thầm nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, trong tin tức Quý Tu Quân đang đứng đối diện ống kính nói “vũ khí bí mật”.
Vũ khí bí mật!
Người xung quanh đồng loạt nhìn qua, trên mặt viết đầy mấy chữ “bát quái”.
“Nhìn cái gì?” Người kia bưng dĩa, ăn một họng đầy đồ ăn, “Chủ hạm là Việt An nổ, trước khi cậu ta nổ tàu Nguyên soái trực tiếp bảo tụi tui rút lui, tình huống cụ thể thế nào tui cũng không rõ nữa.”
Đám nam binh thất vọng thu hồi tầm mắt.
“Mấy chú muốn biết, trực tiếp đi hỏi chính chủ là được rồi.” Đội viên đội lệ thuộc trực tiếp hất cằm về phía cửa.
Việt An vừa vứt bỏ Quý Tu Quân không định đến tiệc chúc mừng, cậu đang tự cầm dĩa chuẩn bị kiếm ăn, nhìn thấy cảnh tượng một biển người đồng loạt quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cậu, dù tố chất tâm lý của cậu mạnh, cũng không nhịn được rùng mình.
Đợi đến khi Quý Tu Quân sửa soạn hoàn tất và đi xác nhận vấn đề an toàn với các Quân đoàn trưởng xong, rồi chậm rãi đi tới cửa sảnh ăn, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng thiếu niên của anh được người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, tùy ý cười lộ lúm đồng tiền, tay không ngừng lấy thêm đồ ăn cho vào dĩa của mình, thỉnh thoảng quay đầu tám chuyện với người bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ thoải mái buông lỏng.
Bước chân Quý Tu Quân dừng ở cửa.
Việt An không thích giao lưu quá nhiều với người lạ, nhưng nếu người lạ kia nhiệt tình hoặc là người Quý Tu Quân tin tưởng, thì họ sẽ phát hiện Việt An ngoài mặt lạnh lạnh lùng lùng thật ra rất dễ làm quen.
Những binh lính này xem như có cả hai điều kiện.
Lúc này mới qua một tiếng đồng hồ, Việt An đã hoàn toàn thả lỏng.
Quý Tu Quân lẳng lặng nhìn hình ảnh náo náo nhiệt nhiệt dưới ánh đèn sáng ngời kia, nhìn dáng vẻ vui vẻ thoải mái của Việt An, trong lòng bỗng dâng lên một luồng bực bội và tức giận khó hiểu.
Mũi chân anh khẽ nhúc nhích, hơi di chuyển về phía sảnh ăn mấy centimet, sau đó dừng lại bất động.
Cảm xúc này không đúng.
Quý Tu Quân trầm mặc nhìn sảnh ăn ồn ồn ào ào, anh có thể nghe rõ binh sĩ dưới trướng anh đang ba hoa chích chòe, có thể ngửi được mùi đồ ăn, có thể nhìn thấy ánh sáng thuần túy toát ra từ mắt đám nam binh vây quanh Việt An.
Sùng bái, thưởng thức, tán thưởng, say đắm.
Việt An thích náo nhiệt, cũng không ngại được người khác thổi phồng, cũng thích đắm chìm trong đại dương đồ ăn.
Quý Tu Quân nghe thấy tiếng cười của Việt An, cùng với sự tán thưởng và kinh ngạc thuần khiết của cậu dành cho những binh sĩ đang khoác loác kia.
Cậu có thói quen đặc biệt là kéo dài âm cuối, lúc nghe luôn luôn giống như đang làm nũng với người ta.
Lúc trước khi Quý Tu Quân nghe, luôn cảm thấy giọng nói này giống như lông vũ nhẹ nhàng gãi lên màng nhĩ, lập tức trực tiếp rơi vào tận đáy lòng.
Giọng nói kia luôn luôn làm cho người ta không nhịn được mềm lòng, sẽ dễ dàng tha thứ hơn một chút, nhượng bộ nhiều hơn một tí, bao dung nhiều hơn một ít.
Giống như lúc Việt An ngẫu nhiên làm sai vài chuyện nhỏ, cậu sẽ dùng đuôi quấn chặt cổ tay anh, mềm mại kêu meo meo, sau đó nằm vật xuống lộ bụng nhỏ.
Cảm giác hơi giống, nhưng lại có khác biệt vi diệu.
Thiếu niên ở trước mắt là loài người, không phải mèo.
Dù biết bản thể của cậu là mèo, nhưng vẫn không khống chế được chuyện bị hình tượng này của cậu làm cho mê hoặc.
Cùng là sinh vật có trí tuệ có thể giao lưu ngang hàng, còn có một ngoại hình đứng trên đỉnh giá trị nhan sắc của loài người.
Chắc là vì thế mà trong sách cổ của Địa Cầu cổ ghi lại có vài thời đại luôn có con người bị yêu quái mê hoặc.
Sinh vật xinh đẹp như thế đứng ở trước mặt, có ai mà không bị mê hoặc chứ?
Một trận tiếng reo hò liên tục vang ra từ trong sảnh ăn, hình như chuẩn bị bắt đầu chơi trò chơi gì đó.
Suy nghĩ của Quý Tu Quân bị cắt ngang, anh kinh ngạc nhìn sảnh ăn đèn đuốc sáng ngời, bỗng anh giật mình nhận ra những suy nghĩ kia có ý nghĩa gì.
Nguyên soái Quý lui về sau một bước, đột ngột quay người, rời khỏi nơi này.
Việt An chen chúc trong đám người, trong thoáng chốc nghiêng đầu ánh mắt cậu lướt qua cửa, mơ hồ nhìn thấy một vạt áo khoác xẹt qua.
Nhìn cực kỳ quen mắt.
Giống y chang cái áo khoác của Quý Tu Quân.
“Ôi, nhường một tí, nhường một tí.” Việt An để cái dĩa trong tay xuống, đẩy đám người vây quanh cậu ra, “Hôm nay tôi phải đi trước, có việc thì lần sau nói nha.”
Đám binh sĩ đang chơi đến vui vẻ có vẻ như không hài lòng lắm, nhưng Việt An thật sự phải đi, ai cũng không ngăn được.
Bọn họ đành trơ mắt nhìn đại bảo bối này linh hoạt đi xuyên qua đám người, vài phút sau đã biến mất ngoài cửa.
Việt An không biết tại sao Quý Tu Quân lại chạy tới nơi này, sau khi chạy tới cũng không đi vào.
Nhưng có thể làm cho Quý Tu Quân hành động như vậy, Việt An không cần nghĩ, cũng biết người đó là cậu.
Chắc là đã trễ rồi mà không thấy cậu về ngủ, cho nên chạy tới tìm đi.
Việt An bước nhẹ ra khỏi sảnh ăn, quả nhiên mùi hương của Quý Tu Quân trở nên rõ ràng hơn trong hành lang.
Cậu chạy chậm trên hành lang, quẹo một cái đã thấy bóng lưng của Quý Tu Quân.
Thân hình của Quý Tu Quân cao lớn, cộng thêm quân trang thẳng tắp vừa người cùng với áo khoác đen, bóng lưng như núi cao vững vàng đại khí, tràn đầy cảm giác an toàn khiến người ta tin phục.
Việt An đuổi theo, vươn tay vỗ vỗ vai trái Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân nghiêng đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng của Việt An. Bỗng Việt An đột ngột nhảy ra từ bên phải anh, giang hai tay, “ú òa” một tiếng, định làm Quý Tu Quân bất ngờ.
Nhưng vẻ mặt Nguyên soái Quý vẫn là bản mặt lạnh lùng tiêu chuẩn kia.
Anh dừng bước, nhìn Việt An đang kinh ngạc vì thất bại, im lặng không nói gì nhìn cậu chăm chú, cho đến khi Việt An thu hai tay lại mới thôi.
Việt An cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của Quý Tu Quân.
Cậu cảm thấy cảm xúc lúc này của Quý Tu Quân có chút không đúng lắm.
“Sao vậy?” Việt An hơi ngửa đầu nhìn Quý Tu Quân, nếu cậu ở nguyên hình, chắc là đôi tai trên đỉnh đầu sẽ run một cái lắc một cái.
“Hửm?” Quý Tu Quân tiếp tục nhấc chân đi về phía trước, nghi hoặc khẽ “hửm” một tiếng, cũng không rõ Việt An đang hỏi gì.
Việt An đi về phía trước theo Quý Tu Quân: “Tâm trạng của anh không đúng.”
Nguyên soái Quý quay đầu nhìn Việt An một lát.
Việt An vẫn đang nhìn anh, ánh mắt thập phần chuyên chú.
“Anh không vui.” Việt An nói.
“…” Quý Tu Quân trầm mặc hai giây, sau đó thản nhiên nói, “Ừm, đúng vậy.”
“Tại sao?” Việt An hỏi, “Chẳng phải đánh thắng rồi à?”
Chẳng lẽ đánh trận thắng không phải là một chuyện đáng để vui vẻ ăn mừng sao?
“Ừm.” Quý Tu Quân lại gật đầu một cái.
Anh trầm mặc không nói cả một đường, cho đến khi anh và Việt An về đến phòng, Quý Tu Quân mới xoay người lại, nói với Việt An đang thuận tay đóng cửa: “Tôi không vui, là vì em cùng…”
Quý Tu Quân nói được nửa câu thì im lìm.
Anh nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Việt An, thở dài.
“Không có việc gì.” Quý Tu Quân nói, vỗ vỗ đầu Việt An như thường ngày, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Việt An bị vỗ đầu, nhìn Quý Tu Quân, bỗng phúc chí tâm linh(*).
(*) Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
“Anh ăn giấm rồi?” Cậu cực kỳ thẳng thắn hỏi, “Anh không vui, bởi vì tôi chơi và thân cận với người khác?”
Cái tay đặt trên đầu Việt An của Quý Tu Quân đứng hình trong phút chốc.
Việt An nhận ra chi tiết này, lập tức cậu biết rõ cậu đã đoán đúng.
Chủ nhân đầu tiên của cậu cũng từng ăn giấm vì cậu kêu meo meo qua lại với mèo hoang đi ngang qua ngoài cửa, cô không vui ôm cậu lẩm bẩm cả buổi.
Hình như loài người luôn luôn cực kỳ để ý đến chuyện này.
“Yên tâm đi.” Việt An cũng giơ tay lên, vỗ vỗ đầu Quý Tu Quân, “Anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không chạy theo con mèo khác… không phải, là những người khác.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Vội vã chuẩn bị không kịp???
Chè: Từ ấy trong Quân bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua chuym. Nguyên soái nhận ra tình cảm rồi nha, còn mỗi An bệ hạ ngu ngu ngơ ngơ thôi.
Phóng viên cào tâm cào phổi muốn đi xem thảo luận về chuyện này trên tinh võng một tí.
Nhưng đang trên đường hành quân, cân nhắc đến nhiều phương diện nên mạng lưới tín hiệu bị hạn chế.
Trừ khi quyền hạn cực cao, nếu không thì không có cách nào lên tinh võng.
Đừng nói tinh võng, ngay cả phương thức liên lạc cơ bản với bên ngoài cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Dù sao cũng liên quan đến cơ mật quân sự, không thể tùy ý mặc kệ các quân sĩ liên lạc với bên ngoài, lỡ như một người tiết lộ tin tức dẫn đến chiến tranh thất bại, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Y chỉ là một phóng viên chiến trường, tất nhiên là không thể tự do lên tinh võng.
Y chỉ có thể thông qua trạm tín hiệu cơ sở hai chiều được chỉ định, bắt được liên lạc với trụ sở đài Đế quốc official, là liên lạc một chiều, không thể trực tiếp đưa tin qua lại.
Cho nên y cào tâm cào phổi muốn xem nhưng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Phóng viên khổ ha ha mang theo camera và máy ghi âm chạy tới trước mặt đoàn người đang chuẩn bị trở về khoang tàu.
“Nguyên soái Quý!” Y hô, ánh mắt lại rơi lên người Việt An bên cạnh Quý Tu Quân, nhìn lướt qua không thấy bất kì quân hàm hay kí hiệu quân hàm nào trên người Việt An, y dừng lại một chút rồi hô, “Ngài Việt An.”
Bước chân của hai người dừng lại, những đội viên đội đặc chiến lệ thuộc trực tiếp ở cùng bọn họ định đi lên hộ tống, sau đó Quý Tu Quân ra hiệu cho họ tiếp tục đi tới, rời khỏi boong tàu, đi vào khoang tàu tiến hành tu sửa.
“Có thể xin ngài tiết lộ vài chi tiết về chuyện xảy ra trên chủ hạm quân địch được không?” Phóng viên hỏi.
Quý Tu Quân trả lời ngắn gọn: “Việt An làm.”
Phóng viên chuyển mắt nhìn sang Việt An.
Mái tóc trắng bạc của thiếu niên có dáng người mảnh khảnh này đang vểnh lên lung tung, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dính đầy tro bụi, hai gò má và trên tóc còn dính một ít màu đỏ sậm, không biết là vết máu do bản thân cậu bị thương hay là do quân địch bắn lên.
Trong đôi mắt xanh thẳm như trời trong và biển xanh không có chút dao động và lùi bước do lần đầu lên chiến trường, mà ngược lại càng sáng lấp lánh động lòng người.
Cậu mặc quân trang phẳng phiu và chỉnh tề, tỏa ra khí tràng vừa trở về từ trong máu và lửa như vị Nguyên soái bên người.
Việt An hoang mang nhìn ống kính, cũng không biết phải nói gì, thế là cậu quay đầu nhìn Quý Tu Quân.
“Vũ khí bí mật.” Quý Tu Quân nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của Việt An, không hề ngập ngừng, mặt không đỏ thở không dồn dập, trợn mắt nói xạo, “Của Kinh Lôi.”
Quý Tu Quân và Việt An đánh nhau nhiều lần như vậy, có một nửa là do Việt An tự chủ động muốn luyện tập pháp thuật, nửa còn lại là do Quý Tu Quân cũng muốn quen thuộc cách chiến đấu của Việt An.
Lên chiến trường, quan trọng nhất là phải ăn ý, bây giờ muốn hỏi ai hiểu rõ Việt An nhất, chắc chắn là Quý Tu Quân không sai đi đâu được.
Quý Tu Quân biết, Việt An luôn thích dùng pháp thuật hệ lôi điện đi đánh người.
Lớn là pháo bản đồ có diện tích che phủ vô cùng lớn, nhỏ là dòng điện có thể làm nóng đầu, mà lực phá hoại của bản thân hệ pháp thuật này cũng cực kỳ kinh người, động tĩnh cũng rất lớn.
Mà cơ giáp ấy, tên gọi cũng phải có một tí đặc sắc riêng biệt.
Ví dụ như cơ giáp của Quý Tu Quân được gọi là Ngân Nhận, bởi vì Ngân Nhận có thân máy bay màu xám, lúc kích hoạt tuyến cộng hưởng cảm giác cũng là màu bạc nhạt nhòa, lại thêm tốc độ của anh nhanh, lực phá hoại cũng mạnh, giống như lưỡi dao của bộ đội tiền tuyến, cho nên được đặt tên là Ngân Nhận.
Nếu Việt An thích ném đùng đùng, vậy thì lấy một cái tên đùng đùng cho cơ giáp của cậu, mượn danh vũ khí bí mật của cơ giáp, che giấu thiên phú đặc thù của bản thân cậu.
Cho nên lúc ấy Quý Tu Quân do dự không bao lâu đã quyết định cái tên Kinh Lôi.
Việt An thích gọi sao thì gọi, nhưng lúc nói chuyện với truyền thông, nhất định phải dùng cái tên trên.
Lợi cho mình, lợi cho truyền thông, cũng lợi cho Ban Tuyên truyền Quân bộ.
“Kinh Lôi được trang bị nhiều kỹ thuật và vũ khí mới vẫn chưa được công bố ra ngoài.” Quý Tu Quân cực kỳ tùy ý nói đại một câu, sau đó không nói thêm nữa, dẫn Việt An rời khỏi boong tàu.
Việt An quay đầu nhìn thoáng qua phóng viên vẫn tiếp tục thông báo, bước mấy bước đuổi theo bước chân của Quý Tu Quân.
Sau đó cậu vươn tay chọt chọt lưng anh.
“Anh lấy đại cái tên hóa ra còn nhiều cong cong thẳng thẳng trong này vậy hả?”
“Ừm.” Quý Tu Quân khẽ gật đầu.
Việt An lại sải bước về phía trước hai bước, đuổi theo, vai kề vai với Quý Tu Quân.
“Có tiệc chúc mừng không?” Cậu hỏi.
“Có.” Quý Tu Quân ngưng một lát, “Nhưng tôi không đi.”
“Ồ…” Việt An kéo dài âm cuối, không nói tiếp, đi theo Quý Tu Quân cùng về phòng tắm rửa một cái.
Lúc tắm xong đi ra, Quý Tu Quân phát hiện bé mèo vốn đang nằm trong bồn rửa tay tắm đã không thấy đâu.
Bước chân của Nguyên soái Quý hơi dừng lại, đổ hết nước đi thuận tiện dọn bồn rửa một lát, sau đó tiếp tục không nhanh không chậm xoa xoa cái khăn mặt trên đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Tiệc chúc mừng thì chắc chắn có, được tổ chức trong sảnh ăn, những người cấp Tướng và cấp cao hơn thường sẽ không đi, nhân viên bảo vệ tàu bảo hộ và hạm đội khác cũng không đi.
Nhưng cuối cùng số người chọn lên chủ hạm tập hợp chúc mừng cũng không ít.
Trong sảnh lớn cũng không bày trí xa hoa như những yến hội chính quy kia.
Mà cái gọi là tiệc chúc mừng, thật ra cũng chỉ là đồ ăn phong phú hơn bình thường một tí mà thôi.
Ngay cả đồ uống cũng là nước trái cây, bởi vì trong quân cấm rượu.
Sảnh ăn chính trực chiếu hình vị phóng viên chiến trường kia đang đưa tin ngày hôm nay, đây là đoạn ghi âm họ tìm Quân đoàn trưởng xin được.
Đám người chen chúc trong sảnh ăn rộng lớn, lúc đám nam binh nhìn thấy hình ảnh ăn ý dị thường kia của Quý Tu Quân và Việt An, ai cũng bị dọa đến mức cầm muỗng nĩa trong tay cũng không xong.
Chuyện này không đúng!
Bọn họ hoảng hốt luôn.
Tên lòng lang dạ thú đoạt quân công ném đá giấu tay như đã nói đâu?
Cái họa phong “anh tốt em tốt ngọt ngào mật mật cùng tạo cuộc sống tương lai tốt đẹp hài hòa” này là sao?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Một người ban tinh anh chọt người đứng bên cạnh, người bị hắn dùng cùi chỏ chọt là một trong những đội viên đội lệ thuộc trực tiếp của Nguyên soái.
“Chuyện là vậy nè, thật ra quan hệ giữa Việt An và Nguyên soái rất tốt.” Người kia trả lời, “Việt An rất mạnh, mạnh đến mức có thể sánh vai với Nguyên soái luôn.”
Trong thoáng chốc không ai nói chuyện, hình như bọn họ không tin tưởng chuyện này lắm.
Nhưng không sao cả, thời gian còn dài, luôn có cơ hội để bọn họ quan sát, đội viên đội lệ thuộc trực tiếp thầm nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, trong tin tức Quý Tu Quân đang đứng đối diện ống kính nói “vũ khí bí mật”.
Vũ khí bí mật!
Người xung quanh đồng loạt nhìn qua, trên mặt viết đầy mấy chữ “bát quái”.
“Nhìn cái gì?” Người kia bưng dĩa, ăn một họng đầy đồ ăn, “Chủ hạm là Việt An nổ, trước khi cậu ta nổ tàu Nguyên soái trực tiếp bảo tụi tui rút lui, tình huống cụ thể thế nào tui cũng không rõ nữa.”
Đám nam binh thất vọng thu hồi tầm mắt.
“Mấy chú muốn biết, trực tiếp đi hỏi chính chủ là được rồi.” Đội viên đội lệ thuộc trực tiếp hất cằm về phía cửa.
Việt An vừa vứt bỏ Quý Tu Quân không định đến tiệc chúc mừng, cậu đang tự cầm dĩa chuẩn bị kiếm ăn, nhìn thấy cảnh tượng một biển người đồng loạt quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cậu, dù tố chất tâm lý của cậu mạnh, cũng không nhịn được rùng mình.
Đợi đến khi Quý Tu Quân sửa soạn hoàn tất và đi xác nhận vấn đề an toàn với các Quân đoàn trưởng xong, rồi chậm rãi đi tới cửa sảnh ăn, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng thiếu niên của anh được người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, tùy ý cười lộ lúm đồng tiền, tay không ngừng lấy thêm đồ ăn cho vào dĩa của mình, thỉnh thoảng quay đầu tám chuyện với người bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ thoải mái buông lỏng.
Bước chân Quý Tu Quân dừng ở cửa.
Việt An không thích giao lưu quá nhiều với người lạ, nhưng nếu người lạ kia nhiệt tình hoặc là người Quý Tu Quân tin tưởng, thì họ sẽ phát hiện Việt An ngoài mặt lạnh lạnh lùng lùng thật ra rất dễ làm quen.
Những binh lính này xem như có cả hai điều kiện.
Lúc này mới qua một tiếng đồng hồ, Việt An đã hoàn toàn thả lỏng.
Quý Tu Quân lẳng lặng nhìn hình ảnh náo náo nhiệt nhiệt dưới ánh đèn sáng ngời kia, nhìn dáng vẻ vui vẻ thoải mái của Việt An, trong lòng bỗng dâng lên một luồng bực bội và tức giận khó hiểu.
Mũi chân anh khẽ nhúc nhích, hơi di chuyển về phía sảnh ăn mấy centimet, sau đó dừng lại bất động.
Cảm xúc này không đúng.
Quý Tu Quân trầm mặc nhìn sảnh ăn ồn ồn ào ào, anh có thể nghe rõ binh sĩ dưới trướng anh đang ba hoa chích chòe, có thể ngửi được mùi đồ ăn, có thể nhìn thấy ánh sáng thuần túy toát ra từ mắt đám nam binh vây quanh Việt An.
Sùng bái, thưởng thức, tán thưởng, say đắm.
Việt An thích náo nhiệt, cũng không ngại được người khác thổi phồng, cũng thích đắm chìm trong đại dương đồ ăn.
Quý Tu Quân nghe thấy tiếng cười của Việt An, cùng với sự tán thưởng và kinh ngạc thuần khiết của cậu dành cho những binh sĩ đang khoác loác kia.
Cậu có thói quen đặc biệt là kéo dài âm cuối, lúc nghe luôn luôn giống như đang làm nũng với người ta.
Lúc trước khi Quý Tu Quân nghe, luôn cảm thấy giọng nói này giống như lông vũ nhẹ nhàng gãi lên màng nhĩ, lập tức trực tiếp rơi vào tận đáy lòng.
Giọng nói kia luôn luôn làm cho người ta không nhịn được mềm lòng, sẽ dễ dàng tha thứ hơn một chút, nhượng bộ nhiều hơn một tí, bao dung nhiều hơn một ít.
Giống như lúc Việt An ngẫu nhiên làm sai vài chuyện nhỏ, cậu sẽ dùng đuôi quấn chặt cổ tay anh, mềm mại kêu meo meo, sau đó nằm vật xuống lộ bụng nhỏ.
Cảm giác hơi giống, nhưng lại có khác biệt vi diệu.
Thiếu niên ở trước mắt là loài người, không phải mèo.
Dù biết bản thể của cậu là mèo, nhưng vẫn không khống chế được chuyện bị hình tượng này của cậu làm cho mê hoặc.
Cùng là sinh vật có trí tuệ có thể giao lưu ngang hàng, còn có một ngoại hình đứng trên đỉnh giá trị nhan sắc của loài người.
Chắc là vì thế mà trong sách cổ của Địa Cầu cổ ghi lại có vài thời đại luôn có con người bị yêu quái mê hoặc.
Sinh vật xinh đẹp như thế đứng ở trước mặt, có ai mà không bị mê hoặc chứ?
Một trận tiếng reo hò liên tục vang ra từ trong sảnh ăn, hình như chuẩn bị bắt đầu chơi trò chơi gì đó.
Suy nghĩ của Quý Tu Quân bị cắt ngang, anh kinh ngạc nhìn sảnh ăn đèn đuốc sáng ngời, bỗng anh giật mình nhận ra những suy nghĩ kia có ý nghĩa gì.
Nguyên soái Quý lui về sau một bước, đột ngột quay người, rời khỏi nơi này.
Việt An chen chúc trong đám người, trong thoáng chốc nghiêng đầu ánh mắt cậu lướt qua cửa, mơ hồ nhìn thấy một vạt áo khoác xẹt qua.
Nhìn cực kỳ quen mắt.
Giống y chang cái áo khoác của Quý Tu Quân.
“Ôi, nhường một tí, nhường một tí.” Việt An để cái dĩa trong tay xuống, đẩy đám người vây quanh cậu ra, “Hôm nay tôi phải đi trước, có việc thì lần sau nói nha.”
Đám binh sĩ đang chơi đến vui vẻ có vẻ như không hài lòng lắm, nhưng Việt An thật sự phải đi, ai cũng không ngăn được.
Bọn họ đành trơ mắt nhìn đại bảo bối này linh hoạt đi xuyên qua đám người, vài phút sau đã biến mất ngoài cửa.
Việt An không biết tại sao Quý Tu Quân lại chạy tới nơi này, sau khi chạy tới cũng không đi vào.
Nhưng có thể làm cho Quý Tu Quân hành động như vậy, Việt An không cần nghĩ, cũng biết người đó là cậu.
Chắc là đã trễ rồi mà không thấy cậu về ngủ, cho nên chạy tới tìm đi.
Việt An bước nhẹ ra khỏi sảnh ăn, quả nhiên mùi hương của Quý Tu Quân trở nên rõ ràng hơn trong hành lang.
Cậu chạy chậm trên hành lang, quẹo một cái đã thấy bóng lưng của Quý Tu Quân.
Thân hình của Quý Tu Quân cao lớn, cộng thêm quân trang thẳng tắp vừa người cùng với áo khoác đen, bóng lưng như núi cao vững vàng đại khí, tràn đầy cảm giác an toàn khiến người ta tin phục.
Việt An đuổi theo, vươn tay vỗ vỗ vai trái Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân nghiêng đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng của Việt An. Bỗng Việt An đột ngột nhảy ra từ bên phải anh, giang hai tay, “ú òa” một tiếng, định làm Quý Tu Quân bất ngờ.
Nhưng vẻ mặt Nguyên soái Quý vẫn là bản mặt lạnh lùng tiêu chuẩn kia.
Anh dừng bước, nhìn Việt An đang kinh ngạc vì thất bại, im lặng không nói gì nhìn cậu chăm chú, cho đến khi Việt An thu hai tay lại mới thôi.
Việt An cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của Quý Tu Quân.
Cậu cảm thấy cảm xúc lúc này của Quý Tu Quân có chút không đúng lắm.
“Sao vậy?” Việt An hơi ngửa đầu nhìn Quý Tu Quân, nếu cậu ở nguyên hình, chắc là đôi tai trên đỉnh đầu sẽ run một cái lắc một cái.
“Hửm?” Quý Tu Quân tiếp tục nhấc chân đi về phía trước, nghi hoặc khẽ “hửm” một tiếng, cũng không rõ Việt An đang hỏi gì.
Việt An đi về phía trước theo Quý Tu Quân: “Tâm trạng của anh không đúng.”
Nguyên soái Quý quay đầu nhìn Việt An một lát.
Việt An vẫn đang nhìn anh, ánh mắt thập phần chuyên chú.
“Anh không vui.” Việt An nói.
“…” Quý Tu Quân trầm mặc hai giây, sau đó thản nhiên nói, “Ừm, đúng vậy.”
“Tại sao?” Việt An hỏi, “Chẳng phải đánh thắng rồi à?”
Chẳng lẽ đánh trận thắng không phải là một chuyện đáng để vui vẻ ăn mừng sao?
“Ừm.” Quý Tu Quân lại gật đầu một cái.
Anh trầm mặc không nói cả một đường, cho đến khi anh và Việt An về đến phòng, Quý Tu Quân mới xoay người lại, nói với Việt An đang thuận tay đóng cửa: “Tôi không vui, là vì em cùng…”
Quý Tu Quân nói được nửa câu thì im lìm.
Anh nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Việt An, thở dài.
“Không có việc gì.” Quý Tu Quân nói, vỗ vỗ đầu Việt An như thường ngày, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Việt An bị vỗ đầu, nhìn Quý Tu Quân, bỗng phúc chí tâm linh(*).
(*) Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
“Anh ăn giấm rồi?” Cậu cực kỳ thẳng thắn hỏi, “Anh không vui, bởi vì tôi chơi và thân cận với người khác?”
Cái tay đặt trên đầu Việt An của Quý Tu Quân đứng hình trong phút chốc.
Việt An nhận ra chi tiết này, lập tức cậu biết rõ cậu đã đoán đúng.
Chủ nhân đầu tiên của cậu cũng từng ăn giấm vì cậu kêu meo meo qua lại với mèo hoang đi ngang qua ngoài cửa, cô không vui ôm cậu lẩm bẩm cả buổi.
Hình như loài người luôn luôn cực kỳ để ý đến chuyện này.
“Yên tâm đi.” Việt An cũng giơ tay lên, vỗ vỗ đầu Quý Tu Quân, “Anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không chạy theo con mèo khác… không phải, là những người khác.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Vội vã chuẩn bị không kịp???
Chè: Từ ấy trong Quân bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua chuym. Nguyên soái nhận ra tình cảm rồi nha, còn mỗi An bệ hạ ngu ngu ngơ ngơ thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook