Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại
-
Chương 19
Sau lễ tình nhân thì không còn mấy ngày nữa làđến ngày tối trọng yếu nhất của người Trung Quốc- chính là ngày trừ tịch.
Hôm nay là đêm 30, trên đường phố trong tiểu khu, ởđâu cũng đều tràn đầy không khí vui vẻ cùng lời chúc mừng. Nhà nào cũng là một cảnh tượng ấm áp, vừa vui vẻ lại vừa hòa ái.
Nhất là năm nay lại có cha trở lại, mẹ cũng đã thay đổi luôn cái thói quen lười nhác của mình, bắt đầu tận hết sức lực mà quét dọn vệ sinh, lại treo thêm đèn ***g cùng mấy chữ phúc, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Một đường ngồi ở sô pha nhàn nhã xem báo chính là cha của ta, lại chỉ nói duy nhất một câu: “Thân ái, khổ cực rồi!”. Liền đem mẹ vui mừng bay lên tới trời, cầm khăn mà không ngừng lau lau trên mặt, trong miệng còn không ngừng ồn ào: “Đáng giá, đáng giá nha!”
Không biết nên cảm thán mẹ mình đơn thuần, hay là hâm mộ cha có vận may, ta nhịn không được lắc đầu thở dài.
Xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Tuy cha đã một mực nói rằng làđểđi ăn bên ngoài, nhưng là, ta lại cảm thấy lễ mừng năm mới thì không nên như vậy, tóm lại vẫn làăn tại nhà mình thoải mái hơn.
Thức ăn ở nhà hàng đích thực là rất ngon, nhưng là nếu ăn ởđó thì lại không cảm thấy được chút hương vị gia đình nào cả. Hơn nữa, ta tự nhận mình nấu ăn ngon cũng không thua kém gì với mấy đầu bếp kia đâu. Cuối cùng hai phiếu thắng một phiếu, cha thua, cho nên quyết định là sẽăn tại nhà, đương nhiên toàn bộ bữa tối là do một mình ta đảm nhiệm.
Mẹđối với đề nghịăn cơm tất niên ở nhà của ta liền giơ hai tay tán thành. Nhưng nghĩđến ba người ăn cơm tất niên có chút vắng vẻ, vì vậy liền đơn giản mà kéo Quân Dật cùng mẹ hắn sang, còn để cho ta gọi Trầm Tiểu Doanh tới.
Quân Dật bọn họ tất nhiên là không cần phải nói, cho dù không có gọi hắn sang thì nói không chừng cũng sẽ không mời mà tới. Chỉ là, không biết Trầm Tiểu Doanh có thểđến hay không. Vì vậy ta liền gọi điện thoại cho cô, hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh hay không. Cô nói là năm nay cha mẹ bận việc làm ăn ở bên ngoài, không có quay về. Ta vừa nghe đến đó, liền mời cô cùng Ứng Sí Bàng hai người cùng tới nhàăn cơm tối luôn. Đối phương đương nhiên là vui vẻđồng ý.
Trong phòng bếp, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong, ta xem xét kiểm tra lại một lần nữa xem thử còn thiếu thứ gì nữa hay không, nếu không đến lúc đó lại thiếu thốn mà không làm nhanh được. Mẹ thấy ta một mình ôm đồm nhiều việc đến chảy cả mồ hôi, biết ta làm mọi thứ chắn hẳn sẽ rất mệt. Cho nên hôm nay liền ngoan ngoãn ở tại phòng bếp mà sửa sang cùng phân loại mọi thứ, lục tục đem một ít rau trộn chuẩn bị cho tốt, không nấu được thức ăn còn có thể rửa sạch bát đĩa, những rau củ nào cần cắt gọt đều cắt gọt thật tốt, chỉ chờ đến buổi chiều cho ta trực tiếp làm.
Chờ mọi thứđều đãđược chuẩn bị tốt hết thảy, ta liền thả mình ngồi trên sô pha mà xem ti vi nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta nhất định là bề bộn nhiều việc.
Ai ngờ vừa nằm xuống sô pha mềm mại liền cảm thấy mệt mỏi rã rời sau đó khẽ nhắm mắt lại, đợi cho đến khi ta mở mắt ra thìđã là 4h chiều. Lập tức nhớ tới công việc của mình, vốn định đứng dậy, đột nhiên nửa người dưới bị một cổ sức mạnh đem kéo trở lại, lần nữa mà nằm trở lại sô pha.
Ta kinh ngạc nhìn xem con người phía dưới đang trèo lên người của ta. Quân Dật cả thân thể nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay ôm eo của ta, đầu gối ở trên đùi của ta.
Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, không rõ vì cái gìđối phương lại ở chỗ này, hơn nữa còn ngủở trên đùi của ta.
Thân thể rất nhỏ khẽ phập phồng nói rõ hắn đang ngủ rất say. Bởi vì thân thể người kia đang nằm nghiêng, cho nên chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của hắn, tinh xảo đến đáng sợ, cơ hồ có thể trông thấy những mạch máu nhỏ dưới da thịt trắng đến gần như trong suốt kia. Mái tóc dài khẽ rủ xuống mà bao phủ lên mặt của người kia, hình thành một ít bóng tối, ánh sáng tuy mờ nhưng cũng có thể khắc họa rõ ràng đường nét khuôn mặt của hắn.
Cho tới bây giờ chỉ biết rằng hắn rất làđẹp. Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng chính là vì cái dung mạo kia mà làm chấn kinh, chỉ biết ngơ ngác đứng đó mà ngắm nhìn một hồi lâu. Khi còn bé, chỉ cảm thấy hắn xinh đẹp đến không chân thật, càng về sau này tự nhiên so sánh với trước kia thì càng hơn chứ không kém, từ những phản ứng của nữ sinh xung quanh là có thể biết được. Mặc dù bản thân mình cảm thấy cái khuôn mặt này thật chướng mắt, cũng không thể phủđịnh rằng hắn thật ra là rất hấp dẫn người, thậm chí là chính mình, cùng người khác cũng không khác nhau mấy… nhiều lúc nhìn hắn đến phát ngốc.
Khẽ cúi đầu xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay sờ lên mặt của hắn. Nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc còn dán tại trán của người kia, lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài của đối phương đang đóng chặt, ngón tay khẽ lướt theo đường cong của đôi mắt. Lại đến lông mày tinh tế mà cong vút, chân mày thon dài mà nồng đậm, sau đó ngón tay khẽ trượt đến khóe mắt người kia.
“Thể Kiệt……”
Bên cạnh có người trầm thấp mà gọi tên của ta, ta mạnh đứng lên, liền đối diện với hai người, mà trên mặt họ dường như có điều suy nghĩ.
Đầu óc thoáng cái trống rỗng, đứng tại chỗ mà ngốc lăng.
“Các ngươi……”
Là Trầm Tiểu Doanh cùng Ứng Sí Bàng.
Bọn họđến đây từ lúc nào, chuyện vừa rồi……Đều thấy được?
Trầm Tiểu Doanh là người đầu tiên phản ứng, nói:“Thể Kiệt, chúng ta đi.”
“Chị……”Ứng Sí Bàng vừa định mở miệng, lại bị Trầm Tiểu Doanh đưa qua một ánh mắt bảo ngừng. Phục hồi lại rồi hướng ta mỉm cười, nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi.”
“…… Ân, không cần khách khí.” Ta khẽ rũ xuống mi mắt, đáp.
……
Sau đó ba người cũng không biết nên nói cái gì, chỉđứng lặng yên như vậy.
“Mọi người đều đứng trong này làm cái gì?”. Một thanh âm đột nhiên chen vào.
Đó là mẹ ta, nhìn thấy chúng ta ba người đứng ở phòng khách thì liền kỳ quái mà hỏi. Sau đó lại phát hiện Quân Dật đang nằm trên ghế sô pha mà ngủ, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Dật như thế nào lại ngủởđây?”. Thân thủ tại trên vai Quân Dật mà lắc lắc, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Dật, tỉnh tỉnh, Tiểu Dật……”
Quân Dật mơ màng mà tỉnh lại, dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn đến mấy người chúng ta, vừa nhìn liền nhíu mày. Sau đóđối với mẹ ta nói: “Dì, Thật ngại quá, lại ngủ gục tại chổ này.”
Mẹ ta khoát tay áo, nói: “Không có việc gì, con muốn ngủ có thểđi lên trên lầu mà ngủ, ngủở dưới này rất dễ bị cảm lạnh.”
“Ân, không cần, ngủở dưới này cũng rất thoải mái……”. Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ta mà cười cười, lại nói: “Đúng rồi, Dì, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Một câu liền nhắc nhở ta, ta nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 4 h rồi, tranh thủ thời gian đối với mẹ nói: “Mẹ, con đi chuẩn bịđồăn.”
“A, được.”
“Thể Kiệt, để em giúp anh”. Vừa nghe ta nói muốn đi chuẩn bịđồăn, Trầm Tiểu Doanh vừa mới ngồi xuống sô pha lập tức đứng lên.
“A? Không cần, một mình anh làm làđược rồi!” Ta vội nói.
“Đúng vậy, Tiểu Doanh, cháu cứ ngồi đây đi, để Tiểu Kiệt làm một mình sẽ tốt hơn, cháu là khách sao có thểđể cho cháu làm được”. Mẹ ta ở một bên khuên bảo.
Ta nhìn Trầm Tiểu Doanh bộ dáng khó xử, lại nói: “Em cứ ngồi đây đi, đến lúc cần người giúp đỡ thì anh sẽ gọi em vào”
Đợi sau khi ta vào phòng bếp, mới biết tất cả lớn nhỏ hơn mười món ăn, đều phải do một mình ta làm hết, lúc này, mới phát hiện cái nhiệm vụ này quả thực là rất gian khổ. Lập tức châm lửa, đun sôi dầu, bắt đầu nấu đồăn. Một cái nồi nấu có chút lâu, vì vậy ta phải nấu cùng lúc tới hai nồi trên hai bếp. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút luống cuống tay chân, bất quá vẫn là nằm trong phạm vị ta có thể làm được.
Ta chuyên tâm mà làm món cá, một cái vỗ nhẹđánh lên trên vai, ta liền quay đầu lại, dĩ nhiên người kia là Quân Dật.
“Cậu ở trong này làm cái gì?”. Một bên hỏi, một bên tiếp tục làm tiếp món ăn ởở trong tay.
“Nghĩ đến vào nhìn thử xem có thể hay không giúp cậu làm cái gìđó?” Quân Dật cười xem ta xào đồăn mà nói.
“A, vậy Cậu trước giúp tôi, đem vài cái món kia mang qua bàn đi”. Vừa vặn, có người đến đây, coi như giảm được sức lao động. Lại được sai vặt miễn phí nữa chứ. Ta dùng miệng nếm thử chút thức ăn mà ta vừa xào xong vừa nghĩ.
“A, được”. Quân Dật nghe được chỉ thị của ta, hai tay bưng món ăn rời đi. Một lát liền trở lại màđứng ở bên cạnh ta.
“Cậu nhìn tôi làm cái gì?”. Ta bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, liền mở miệng mắng.
“Không có, chỉ là cảm thấy Tiểu Kiệt, cậu…… Rất hiền lành.” Quân Dật nghiêm túc nói ra.
Ta đem cái xẻng nện xuống nồi. Quay đầu sang âm lãnh mà nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”
Hắn cảm thấy làđã chọc giận ta, vội nói: “Tôi hay nói giỡn, tôi là nói cậu nấu ăn thật ngon, Tiểu Kiệt.”
Nếu không phải là bận tâm món ăn trong tay mình, ta sớm đãđem cái xẻng kia màđánh xuống.
Hắn nhìn thấy ta không đểý tới hắn, liền nghiêng thân về phía trước ghé sát vào tai ta mà nói: “Tiểu Kiệt, đừng nóng giận, cậu bảo tôi làm cái gì, tôi tuyệt đối cũng sẽ không có một câu oán hận nào”.
Ta ném cho hắn một cái xem thường. Tiếp tục công tác trong tay, nghĩ lại đúng là hắn chưa từng nói câu oán hận nào, ta nếu không sai bảo hắn cho tốt thì có phải là tiện nghi cho hắn không? Vì vậy liền đem cái xẻng nhét vào trong tay hắn, nói: “Cậu trước tiên giúp tôi xào sơ cái này đi, tôi đi chuẩn bị trứng.”
Chờđến khi ta từ tủ lạnh lấy trứng gà trở về.
“Con mẹ nó! cậu đang làm cái gì?” Ta quát lên.
“Xào rau” Quân Dật rất vô tội mà nhìn ta.
“Có người nào mà xào như cậu không?” Ta trừng mắt, nhìn đến rau quả trong chảo ngày càng ít đi, phần còn lại đều bị rơi vãi xung quanh bếp.
“Chính là cậu cho nhiều quá, nên lúc xào nó bị rơi ra”. Nhăn lại lông mày, Quân Dật lại nói.
“Cậu……” Lần thứ hai bị hắn chọc giận đến không nói ra lời. Một phen túm lấy cái xẻng, đối với hắn nói: “Để cho tôi xào, cậu đi đánh trứng cho tôi đi”. Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.
Quân Dật u oán mà liếc nhìn ta, cầm lấy trứng gà nhẹ dập một đầu vào thành chén bên cạnh, bàn tay dùng sức một chút “rắc…” Một tay đầy lòng trắng trứng gà.
“Ách…… Tiểu Kiệt”
“Cậu……”
Hết chỗ nói rồi, ta triệt để hết chỗ nói rồi. Người này căn bản chính là cái gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thì thối rữa. Việc làm được thì không có, mà phá hoại thì nhiều, chính là cái tên tiểu tử này. Còn nói cái gì mà phải giúp ta, căn bản không biết giúp được gì không hay chỉ toàn là ngược lại.
“Cậu hay làđi ra ngoài đi”. Ta hữu khí vô lực mà nói, thôi thì tốt nhất một mình ta làm là được rồi.
“Tiểu Kiệt……”
“Cút ra đi……”
“Tôi chỉđứng một bên nhìn cậu làm làđược rồi, chờ cậu nấu xong liền cùng đi ra”
Mặc kệ hắn, mặc hắn giống như cái oán phụ, nhăn nhó màđứng ở góc tường, đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Sự thật chứng minh, hắn đối với việc bưng thức ăn còn miễn cưỡng chấp nhận được, không làm văng đồăn ra ngoài, cũng không làm đổ canh, nếu nhưở thời xa xưa thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một tiểu nhị rất có tiền đồ.
Làm việc suốt hơn nữa giờđồng hồ, rốt cuộc khi đồng hồđiểm 5 h50 thì mọi việc chính thức hoàn tất, cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm nay.
Nhìn đến vài người ngồi trên bàn cơm cũng không có nhúc nhích đũa, ta liền hỏi: “Mọi người như thế nào không ăn đi, món ăn đều nguội.”
“A, còn không phải là vì chờ Tiểu Kiệt con, mau mau đến đây nhanh đi, con cùng Tiểu Dật hai người nhanh ngồi xuống đi, chúng ta liền bắt đầu”. Mẹ nói.
Vừa định ngồi xuống, Ứng Sí Bàng đột nhiên gọi ta lại, nói: “Đường Thể Kiệt, cậu ngồi chỗ tôi đi”
Sau đó đứng lên đi ra, đem vị trí của mình nhường cho ta.
Ta nhìn nhìn, chỗ ngồi của hắn vừa vặn làở bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, mà phía bên kia Trầm Tiểu Doanh lại là mẹ ta ngồi đó. Nếu như ta ngồi vào chỗ kia, vậy không phải làđem chị em họ tách ra sao? Ta liền nói: “Không cần, tôi ngồi bên này làđược rồi.”
“Tôi kêu cậu ngồi vào chỗ này”. Ứng Sí Bàng khuôn mặt có chút âm trầm, ngữ khí hoàn toàn là ra lệnh.
Ta kỳ quái mà nhìn Ứng Sí Bàng. Hắn làm sao vậy, vì cái gì nhất định ta phải ngồi vào vị trí kia?
Quay đầu lại nhìn nhìn Trầm Tiểu Doanh, lại phát hiện cô chỉ là trước sau như một mà mỉm cười, nhưng lại không nói lời nào.
Nhìn không khí đột nhiên cóđiểm xấu hổ, mẹ liền nhanh lên tiếng giảng hòa, nói: “Tiểu Kiệt, con cứ ngồi bên kia đi, Tiểu Bàng có thể là muốn con cùng Tiểu Doanh ngồi chung một chỗ nên mới nói như vậy”.
Trầm ngâm một lát, ta liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, cười cười đối mọi người nói: “Đều ăn đi, đừng khách khí.”
Mẹ nhìn thấy chúng ta đều ngồi vào chỗ của mình, cũng cười, mời chúng ta dùng bửa, rót cho chúng ta mỗi người một ly rượu nho, miệng không ngừng nói: “Vì là lễ mừng năm mới, cho nên cứ uống đi, uống nhiều vào”. Không khí sôi động cũng dần dần nổi lên.
Uống vào vài chén rượu, mọi người đều cóđiểm say, Trầm Tiểu Doanh thái độ có chút khác thường cũng uống hai ly liền không uống nữa.
Đang lúc mọi người đều vui vẻ, Trầm Tiểu Doanh đột nhiên đứng lên. Nhìn thấy chúng ta đều làđang nhìn cô, liền cười cười nói ra: “Cháu chỉ là muốn kính hai bác một ly mà thôi”.
Sau đó vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cha mẹ của ta, ôn nhu nói: “Hôm nay thật sự là cám ơn hai bác đã thịnh tình khoản đãi, cháu cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, chỉ biết tại đây chúc bác trai cùng bác gái năm mới hạnh phúc, ước gìđược nấy”
Mấy câu chức mừng này khiến cho cha mẹ ta rất là vui mừng, liên tục nói cảm ơn mà mặt mày hớn hở.
Mẹ thừa lúc rượu vào mà hưng trí, đột nhiên nói: “Tiểu Kiệt, con cùng Tiểu Doanh hai người khi nào thìđịnh đem sự tình thông báo nha, mẹ con không ngại việc hai người các con đính hôn trước đâu .”
“Choang…” Chiếc đũa trên tay của ta ngay lập tức rơi xuống trên bàn ăn. Mặt của Quân Dật thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, Trầm Tiểu Doanh cũng kinh ngạc mà dừng bước.
“Mẹ, mẹđang ởđây nói đùa cái gì vậy”. Ta hướng về phía mẹ mà hét lên.
Mẹ ta lại trìđộn nghĩ rằng do ta xấu hổ, lại nói: “Mẹ không có nói giỡn nha, con xem Tiểu Doanh tốt như vậy, con còn không sớm nói ra, đến lúc bị người khác đoạt đi, thì ta xem con ởđâu tìm được một người vợ tốt như vậy”
Ta hít sâu hai cái: “Mẹ, con còn học đại học, lại chưa có tốt nghiệp, chuyện này bàn tới là quá sớm”
“Sớm cái gì, ba, mẹ của con nè, lúc bằng tuổi như con đã sớm kết hôn, không có sớmđâu”. Mẹ một bộ nghiêm túc cứ như vậy màđịnh đoạt, biểu tình không cho ai thương lượng.
Ta chán nản mà chuyển hướng nhìn cha, hy vọng hắn có thể dân chủ màđứng ra nói vài lời, chính là nhìn biểu lộ của hắn chỉ biết là không thể làm gì hơn. Cha, ngươi cũng đừng không có tiền đồ như vậy chứ. Đừng nói đến tổn thất gì, chúng ta cũng phải đem chuyện này ngăn lại, con sẽ cảm kích vô cùng.
“Mẹ, ngươi không cần phải tự chủ trương như vậy đi, con nghĩ Tiểu Doanh, côấy cũng sẽ không đồng ý”. Vô kế khả thi, chính ta phải tự tìm hướng giải quyết khác, bằng cách hướng về vị nào đó trong cuộc ── Trầm Tiểu Doanh, hy vọng cô mở miệng nói vài lời. Dù sao cái này cũng đang là tính đến chung thân đại sự của cô, nhất định là không có khả năng tại trên bàn cơm mà làm ra cái quyết định qua loa như vậy đi.
“A? Tiểu Doanh cháu không đồng ý sao?”. Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh không đồng ý, ngay lập tức khẩn trương mà quay đầu lại hỏi.
Trầm Tiểu Doanh liếc mắt nhìn ta, ta cuồng gật đầu ý bảo cô từ chối. Nhanh lên gật đầu, nói con không muốn.
“Sẽ không, nếu bác gái cảm thấy tốt thì có thể”. Vượt ra khỏi dự kiến của ta, vốn cho là Trầm Tiểu Doanh tuyệt đối sẽ không đồng ý, lại không có ngờ tới, côấy cư nhiên không có phản đối.
Ta ngạc nhiên nhìn về phía cô, chính là cô chỉ mỉm cười đứng đó, cũng không… nhìn đến ta nữa.
Chuyện gì xảy ra? Cô làm sao vậy, tại sao phải đồng ý? Ta vốn cho là cô nhất định sẽ phản đối.
Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh nói đồng ý, nghĩ thầm việc này cứ như vậy mà thành, lôi kéo tay của nàng liên tục nói.
Cái này tính là cái gì? Ta đột nhiên cảm giác mình giống nhưđang đứng ở bên vách núi, tứ cố vô thân, lựa chọn duy nhất chính là nhảy xuống.
Vào thời khắc này, Quân Dật đột nhiên chen lời nói:
“Dì, ngày nay trên xã hội, với trường đại học không tán thành việc vào độ tuổi sinh viên kết hôn, rất nhiều chứng minh cho thấy nếu kết hôn vào độ tuổi này thì sẽ tệ nhiều hơn lợi, hơn nữa Tiểu Kiệt cậu ấy chỉ mới có năm hai, nếu như bị những người khác biết được, khi đến trường học sẽ gặp rất nhiều thứ bất lợi, nói không chừng còn có thể bị trừng phạt nghiêm khắc”.
Mẹ ta bình thường rất tín nhiệm Quân Dật, cho nên vừa nghe hắn nói xong, trong nội tâm bắt đầu có chút dao động, nhưng vẫn là chưa từ bỏýđịnh muốn tiếp tục: “A? Là như vậy phải không? Tuy nhiên nếu không tán thành thì ta có thể……”
“Hơn nữa cháu từng nghe chuyên gia nói qua…… Nếu kết hôn quá sớm thì đối với đời sau không được tốt. Mấy quốc gia khác đều đề xướng việc kết hôn muộn một chút, như vậy mới đúng với khoa học vàđạo lý”
“ Vậy thì chờ tốt nghiệp xong rồi nói sau”. Mẹ vừa nghe đến việc đối với đời sau không tốt, lập tức thay đổi lập trường.
Nguy hiểm cuối cùng cũng được giải trừ, ta thở phào một cái. Cảm kích hướng Quân Dật mà nhìn thoáng qua, đối phương chỉ mỉm cười đáp lại.
Đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lợi hại bắn về phía mình, ta nghiên nghiên đầu nhìn, ánh mắt ấy liền biến mất. Chúý tới vị trí kia, nơi màỨng Sí Bàng đang ngồi, giống như làđối với chuyện nhìn ta vừa rồi như không biết chỉ cúi đầu uống rượu.
Là hắn sao?
Ta quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh, phát hiện cô cười không giống như ngày thường, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Hai người này thật quái lạ, cho dù là trìđộn như ta cũng cảm giác cóđiểm không đúng. Nghĩđến một loạt hành động không tầm thường vừa rồi, trong nội tâm đột nhiên có một tia tỉnh ngộ, chính là nói không ra về sau.
Sẽ là…… không giống như ta nghĩ đi ……
Hôm nay là đêm 30, trên đường phố trong tiểu khu, ởđâu cũng đều tràn đầy không khí vui vẻ cùng lời chúc mừng. Nhà nào cũng là một cảnh tượng ấm áp, vừa vui vẻ lại vừa hòa ái.
Nhất là năm nay lại có cha trở lại, mẹ cũng đã thay đổi luôn cái thói quen lười nhác của mình, bắt đầu tận hết sức lực mà quét dọn vệ sinh, lại treo thêm đèn ***g cùng mấy chữ phúc, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Một đường ngồi ở sô pha nhàn nhã xem báo chính là cha của ta, lại chỉ nói duy nhất một câu: “Thân ái, khổ cực rồi!”. Liền đem mẹ vui mừng bay lên tới trời, cầm khăn mà không ngừng lau lau trên mặt, trong miệng còn không ngừng ồn ào: “Đáng giá, đáng giá nha!”
Không biết nên cảm thán mẹ mình đơn thuần, hay là hâm mộ cha có vận may, ta nhịn không được lắc đầu thở dài.
Xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Tuy cha đã một mực nói rằng làđểđi ăn bên ngoài, nhưng là, ta lại cảm thấy lễ mừng năm mới thì không nên như vậy, tóm lại vẫn làăn tại nhà mình thoải mái hơn.
Thức ăn ở nhà hàng đích thực là rất ngon, nhưng là nếu ăn ởđó thì lại không cảm thấy được chút hương vị gia đình nào cả. Hơn nữa, ta tự nhận mình nấu ăn ngon cũng không thua kém gì với mấy đầu bếp kia đâu. Cuối cùng hai phiếu thắng một phiếu, cha thua, cho nên quyết định là sẽăn tại nhà, đương nhiên toàn bộ bữa tối là do một mình ta đảm nhiệm.
Mẹđối với đề nghịăn cơm tất niên ở nhà của ta liền giơ hai tay tán thành. Nhưng nghĩđến ba người ăn cơm tất niên có chút vắng vẻ, vì vậy liền đơn giản mà kéo Quân Dật cùng mẹ hắn sang, còn để cho ta gọi Trầm Tiểu Doanh tới.
Quân Dật bọn họ tất nhiên là không cần phải nói, cho dù không có gọi hắn sang thì nói không chừng cũng sẽ không mời mà tới. Chỉ là, không biết Trầm Tiểu Doanh có thểđến hay không. Vì vậy ta liền gọi điện thoại cho cô, hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh hay không. Cô nói là năm nay cha mẹ bận việc làm ăn ở bên ngoài, không có quay về. Ta vừa nghe đến đó, liền mời cô cùng Ứng Sí Bàng hai người cùng tới nhàăn cơm tối luôn. Đối phương đương nhiên là vui vẻđồng ý.
Trong phòng bếp, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong, ta xem xét kiểm tra lại một lần nữa xem thử còn thiếu thứ gì nữa hay không, nếu không đến lúc đó lại thiếu thốn mà không làm nhanh được. Mẹ thấy ta một mình ôm đồm nhiều việc đến chảy cả mồ hôi, biết ta làm mọi thứ chắn hẳn sẽ rất mệt. Cho nên hôm nay liền ngoan ngoãn ở tại phòng bếp mà sửa sang cùng phân loại mọi thứ, lục tục đem một ít rau trộn chuẩn bị cho tốt, không nấu được thức ăn còn có thể rửa sạch bát đĩa, những rau củ nào cần cắt gọt đều cắt gọt thật tốt, chỉ chờ đến buổi chiều cho ta trực tiếp làm.
Chờ mọi thứđều đãđược chuẩn bị tốt hết thảy, ta liền thả mình ngồi trên sô pha mà xem ti vi nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta nhất định là bề bộn nhiều việc.
Ai ngờ vừa nằm xuống sô pha mềm mại liền cảm thấy mệt mỏi rã rời sau đó khẽ nhắm mắt lại, đợi cho đến khi ta mở mắt ra thìđã là 4h chiều. Lập tức nhớ tới công việc của mình, vốn định đứng dậy, đột nhiên nửa người dưới bị một cổ sức mạnh đem kéo trở lại, lần nữa mà nằm trở lại sô pha.
Ta kinh ngạc nhìn xem con người phía dưới đang trèo lên người của ta. Quân Dật cả thân thể nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay ôm eo của ta, đầu gối ở trên đùi của ta.
Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, không rõ vì cái gìđối phương lại ở chỗ này, hơn nữa còn ngủở trên đùi của ta.
Thân thể rất nhỏ khẽ phập phồng nói rõ hắn đang ngủ rất say. Bởi vì thân thể người kia đang nằm nghiêng, cho nên chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của hắn, tinh xảo đến đáng sợ, cơ hồ có thể trông thấy những mạch máu nhỏ dưới da thịt trắng đến gần như trong suốt kia. Mái tóc dài khẽ rủ xuống mà bao phủ lên mặt của người kia, hình thành một ít bóng tối, ánh sáng tuy mờ nhưng cũng có thể khắc họa rõ ràng đường nét khuôn mặt của hắn.
Cho tới bây giờ chỉ biết rằng hắn rất làđẹp. Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng chính là vì cái dung mạo kia mà làm chấn kinh, chỉ biết ngơ ngác đứng đó mà ngắm nhìn một hồi lâu. Khi còn bé, chỉ cảm thấy hắn xinh đẹp đến không chân thật, càng về sau này tự nhiên so sánh với trước kia thì càng hơn chứ không kém, từ những phản ứng của nữ sinh xung quanh là có thể biết được. Mặc dù bản thân mình cảm thấy cái khuôn mặt này thật chướng mắt, cũng không thể phủđịnh rằng hắn thật ra là rất hấp dẫn người, thậm chí là chính mình, cùng người khác cũng không khác nhau mấy… nhiều lúc nhìn hắn đến phát ngốc.
Khẽ cúi đầu xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay sờ lên mặt của hắn. Nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc còn dán tại trán của người kia, lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài của đối phương đang đóng chặt, ngón tay khẽ lướt theo đường cong của đôi mắt. Lại đến lông mày tinh tế mà cong vút, chân mày thon dài mà nồng đậm, sau đó ngón tay khẽ trượt đến khóe mắt người kia.
“Thể Kiệt……”
Bên cạnh có người trầm thấp mà gọi tên của ta, ta mạnh đứng lên, liền đối diện với hai người, mà trên mặt họ dường như có điều suy nghĩ.
Đầu óc thoáng cái trống rỗng, đứng tại chỗ mà ngốc lăng.
“Các ngươi……”
Là Trầm Tiểu Doanh cùng Ứng Sí Bàng.
Bọn họđến đây từ lúc nào, chuyện vừa rồi……Đều thấy được?
Trầm Tiểu Doanh là người đầu tiên phản ứng, nói:“Thể Kiệt, chúng ta đi.”
“Chị……”Ứng Sí Bàng vừa định mở miệng, lại bị Trầm Tiểu Doanh đưa qua một ánh mắt bảo ngừng. Phục hồi lại rồi hướng ta mỉm cười, nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi.”
“…… Ân, không cần khách khí.” Ta khẽ rũ xuống mi mắt, đáp.
……
Sau đó ba người cũng không biết nên nói cái gì, chỉđứng lặng yên như vậy.
“Mọi người đều đứng trong này làm cái gì?”. Một thanh âm đột nhiên chen vào.
Đó là mẹ ta, nhìn thấy chúng ta ba người đứng ở phòng khách thì liền kỳ quái mà hỏi. Sau đó lại phát hiện Quân Dật đang nằm trên ghế sô pha mà ngủ, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Dật như thế nào lại ngủởđây?”. Thân thủ tại trên vai Quân Dật mà lắc lắc, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Dật, tỉnh tỉnh, Tiểu Dật……”
Quân Dật mơ màng mà tỉnh lại, dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn đến mấy người chúng ta, vừa nhìn liền nhíu mày. Sau đóđối với mẹ ta nói: “Dì, Thật ngại quá, lại ngủ gục tại chổ này.”
Mẹ ta khoát tay áo, nói: “Không có việc gì, con muốn ngủ có thểđi lên trên lầu mà ngủ, ngủở dưới này rất dễ bị cảm lạnh.”
“Ân, không cần, ngủở dưới này cũng rất thoải mái……”. Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ta mà cười cười, lại nói: “Đúng rồi, Dì, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Một câu liền nhắc nhở ta, ta nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 4 h rồi, tranh thủ thời gian đối với mẹ nói: “Mẹ, con đi chuẩn bịđồăn.”
“A, được.”
“Thể Kiệt, để em giúp anh”. Vừa nghe ta nói muốn đi chuẩn bịđồăn, Trầm Tiểu Doanh vừa mới ngồi xuống sô pha lập tức đứng lên.
“A? Không cần, một mình anh làm làđược rồi!” Ta vội nói.
“Đúng vậy, Tiểu Doanh, cháu cứ ngồi đây đi, để Tiểu Kiệt làm một mình sẽ tốt hơn, cháu là khách sao có thểđể cho cháu làm được”. Mẹ ta ở một bên khuên bảo.
Ta nhìn Trầm Tiểu Doanh bộ dáng khó xử, lại nói: “Em cứ ngồi đây đi, đến lúc cần người giúp đỡ thì anh sẽ gọi em vào”
Đợi sau khi ta vào phòng bếp, mới biết tất cả lớn nhỏ hơn mười món ăn, đều phải do một mình ta làm hết, lúc này, mới phát hiện cái nhiệm vụ này quả thực là rất gian khổ. Lập tức châm lửa, đun sôi dầu, bắt đầu nấu đồăn. Một cái nồi nấu có chút lâu, vì vậy ta phải nấu cùng lúc tới hai nồi trên hai bếp. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút luống cuống tay chân, bất quá vẫn là nằm trong phạm vị ta có thể làm được.
Ta chuyên tâm mà làm món cá, một cái vỗ nhẹđánh lên trên vai, ta liền quay đầu lại, dĩ nhiên người kia là Quân Dật.
“Cậu ở trong này làm cái gì?”. Một bên hỏi, một bên tiếp tục làm tiếp món ăn ởở trong tay.
“Nghĩ đến vào nhìn thử xem có thể hay không giúp cậu làm cái gìđó?” Quân Dật cười xem ta xào đồăn mà nói.
“A, vậy Cậu trước giúp tôi, đem vài cái món kia mang qua bàn đi”. Vừa vặn, có người đến đây, coi như giảm được sức lao động. Lại được sai vặt miễn phí nữa chứ. Ta dùng miệng nếm thử chút thức ăn mà ta vừa xào xong vừa nghĩ.
“A, được”. Quân Dật nghe được chỉ thị của ta, hai tay bưng món ăn rời đi. Một lát liền trở lại màđứng ở bên cạnh ta.
“Cậu nhìn tôi làm cái gì?”. Ta bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, liền mở miệng mắng.
“Không có, chỉ là cảm thấy Tiểu Kiệt, cậu…… Rất hiền lành.” Quân Dật nghiêm túc nói ra.
Ta đem cái xẻng nện xuống nồi. Quay đầu sang âm lãnh mà nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”
Hắn cảm thấy làđã chọc giận ta, vội nói: “Tôi hay nói giỡn, tôi là nói cậu nấu ăn thật ngon, Tiểu Kiệt.”
Nếu không phải là bận tâm món ăn trong tay mình, ta sớm đãđem cái xẻng kia màđánh xuống.
Hắn nhìn thấy ta không đểý tới hắn, liền nghiêng thân về phía trước ghé sát vào tai ta mà nói: “Tiểu Kiệt, đừng nóng giận, cậu bảo tôi làm cái gì, tôi tuyệt đối cũng sẽ không có một câu oán hận nào”.
Ta ném cho hắn một cái xem thường. Tiếp tục công tác trong tay, nghĩ lại đúng là hắn chưa từng nói câu oán hận nào, ta nếu không sai bảo hắn cho tốt thì có phải là tiện nghi cho hắn không? Vì vậy liền đem cái xẻng nhét vào trong tay hắn, nói: “Cậu trước tiên giúp tôi xào sơ cái này đi, tôi đi chuẩn bị trứng.”
Chờđến khi ta từ tủ lạnh lấy trứng gà trở về.
“Con mẹ nó! cậu đang làm cái gì?” Ta quát lên.
“Xào rau” Quân Dật rất vô tội mà nhìn ta.
“Có người nào mà xào như cậu không?” Ta trừng mắt, nhìn đến rau quả trong chảo ngày càng ít đi, phần còn lại đều bị rơi vãi xung quanh bếp.
“Chính là cậu cho nhiều quá, nên lúc xào nó bị rơi ra”. Nhăn lại lông mày, Quân Dật lại nói.
“Cậu……” Lần thứ hai bị hắn chọc giận đến không nói ra lời. Một phen túm lấy cái xẻng, đối với hắn nói: “Để cho tôi xào, cậu đi đánh trứng cho tôi đi”. Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.
Quân Dật u oán mà liếc nhìn ta, cầm lấy trứng gà nhẹ dập một đầu vào thành chén bên cạnh, bàn tay dùng sức một chút “rắc…” Một tay đầy lòng trắng trứng gà.
“Ách…… Tiểu Kiệt”
“Cậu……”
Hết chỗ nói rồi, ta triệt để hết chỗ nói rồi. Người này căn bản chính là cái gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thì thối rữa. Việc làm được thì không có, mà phá hoại thì nhiều, chính là cái tên tiểu tử này. Còn nói cái gì mà phải giúp ta, căn bản không biết giúp được gì không hay chỉ toàn là ngược lại.
“Cậu hay làđi ra ngoài đi”. Ta hữu khí vô lực mà nói, thôi thì tốt nhất một mình ta làm là được rồi.
“Tiểu Kiệt……”
“Cút ra đi……”
“Tôi chỉđứng một bên nhìn cậu làm làđược rồi, chờ cậu nấu xong liền cùng đi ra”
Mặc kệ hắn, mặc hắn giống như cái oán phụ, nhăn nhó màđứng ở góc tường, đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Sự thật chứng minh, hắn đối với việc bưng thức ăn còn miễn cưỡng chấp nhận được, không làm văng đồăn ra ngoài, cũng không làm đổ canh, nếu nhưở thời xa xưa thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một tiểu nhị rất có tiền đồ.
Làm việc suốt hơn nữa giờđồng hồ, rốt cuộc khi đồng hồđiểm 5 h50 thì mọi việc chính thức hoàn tất, cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên cuối năm nay.
Nhìn đến vài người ngồi trên bàn cơm cũng không có nhúc nhích đũa, ta liền hỏi: “Mọi người như thế nào không ăn đi, món ăn đều nguội.”
“A, còn không phải là vì chờ Tiểu Kiệt con, mau mau đến đây nhanh đi, con cùng Tiểu Dật hai người nhanh ngồi xuống đi, chúng ta liền bắt đầu”. Mẹ nói.
Vừa định ngồi xuống, Ứng Sí Bàng đột nhiên gọi ta lại, nói: “Đường Thể Kiệt, cậu ngồi chỗ tôi đi”
Sau đó đứng lên đi ra, đem vị trí của mình nhường cho ta.
Ta nhìn nhìn, chỗ ngồi của hắn vừa vặn làở bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, mà phía bên kia Trầm Tiểu Doanh lại là mẹ ta ngồi đó. Nếu như ta ngồi vào chỗ kia, vậy không phải làđem chị em họ tách ra sao? Ta liền nói: “Không cần, tôi ngồi bên này làđược rồi.”
“Tôi kêu cậu ngồi vào chỗ này”. Ứng Sí Bàng khuôn mặt có chút âm trầm, ngữ khí hoàn toàn là ra lệnh.
Ta kỳ quái mà nhìn Ứng Sí Bàng. Hắn làm sao vậy, vì cái gì nhất định ta phải ngồi vào vị trí kia?
Quay đầu lại nhìn nhìn Trầm Tiểu Doanh, lại phát hiện cô chỉ là trước sau như một mà mỉm cười, nhưng lại không nói lời nào.
Nhìn không khí đột nhiên cóđiểm xấu hổ, mẹ liền nhanh lên tiếng giảng hòa, nói: “Tiểu Kiệt, con cứ ngồi bên kia đi, Tiểu Bàng có thể là muốn con cùng Tiểu Doanh ngồi chung một chỗ nên mới nói như vậy”.
Trầm ngâm một lát, ta liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Trầm Tiểu Doanh, cười cười đối mọi người nói: “Đều ăn đi, đừng khách khí.”
Mẹ nhìn thấy chúng ta đều ngồi vào chỗ của mình, cũng cười, mời chúng ta dùng bửa, rót cho chúng ta mỗi người một ly rượu nho, miệng không ngừng nói: “Vì là lễ mừng năm mới, cho nên cứ uống đi, uống nhiều vào”. Không khí sôi động cũng dần dần nổi lên.
Uống vào vài chén rượu, mọi người đều cóđiểm say, Trầm Tiểu Doanh thái độ có chút khác thường cũng uống hai ly liền không uống nữa.
Đang lúc mọi người đều vui vẻ, Trầm Tiểu Doanh đột nhiên đứng lên. Nhìn thấy chúng ta đều làđang nhìn cô, liền cười cười nói ra: “Cháu chỉ là muốn kính hai bác một ly mà thôi”.
Sau đó vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cha mẹ của ta, ôn nhu nói: “Hôm nay thật sự là cám ơn hai bác đã thịnh tình khoản đãi, cháu cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, chỉ biết tại đây chúc bác trai cùng bác gái năm mới hạnh phúc, ước gìđược nấy”
Mấy câu chức mừng này khiến cho cha mẹ ta rất là vui mừng, liên tục nói cảm ơn mà mặt mày hớn hở.
Mẹ thừa lúc rượu vào mà hưng trí, đột nhiên nói: “Tiểu Kiệt, con cùng Tiểu Doanh hai người khi nào thìđịnh đem sự tình thông báo nha, mẹ con không ngại việc hai người các con đính hôn trước đâu .”
“Choang…” Chiếc đũa trên tay của ta ngay lập tức rơi xuống trên bàn ăn. Mặt của Quân Dật thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, Trầm Tiểu Doanh cũng kinh ngạc mà dừng bước.
“Mẹ, mẹđang ởđây nói đùa cái gì vậy”. Ta hướng về phía mẹ mà hét lên.
Mẹ ta lại trìđộn nghĩ rằng do ta xấu hổ, lại nói: “Mẹ không có nói giỡn nha, con xem Tiểu Doanh tốt như vậy, con còn không sớm nói ra, đến lúc bị người khác đoạt đi, thì ta xem con ởđâu tìm được một người vợ tốt như vậy”
Ta hít sâu hai cái: “Mẹ, con còn học đại học, lại chưa có tốt nghiệp, chuyện này bàn tới là quá sớm”
“Sớm cái gì, ba, mẹ của con nè, lúc bằng tuổi như con đã sớm kết hôn, không có sớmđâu”. Mẹ một bộ nghiêm túc cứ như vậy màđịnh đoạt, biểu tình không cho ai thương lượng.
Ta chán nản mà chuyển hướng nhìn cha, hy vọng hắn có thể dân chủ màđứng ra nói vài lời, chính là nhìn biểu lộ của hắn chỉ biết là không thể làm gì hơn. Cha, ngươi cũng đừng không có tiền đồ như vậy chứ. Đừng nói đến tổn thất gì, chúng ta cũng phải đem chuyện này ngăn lại, con sẽ cảm kích vô cùng.
“Mẹ, ngươi không cần phải tự chủ trương như vậy đi, con nghĩ Tiểu Doanh, côấy cũng sẽ không đồng ý”. Vô kế khả thi, chính ta phải tự tìm hướng giải quyết khác, bằng cách hướng về vị nào đó trong cuộc ── Trầm Tiểu Doanh, hy vọng cô mở miệng nói vài lời. Dù sao cái này cũng đang là tính đến chung thân đại sự của cô, nhất định là không có khả năng tại trên bàn cơm mà làm ra cái quyết định qua loa như vậy đi.
“A? Tiểu Doanh cháu không đồng ý sao?”. Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh không đồng ý, ngay lập tức khẩn trương mà quay đầu lại hỏi.
Trầm Tiểu Doanh liếc mắt nhìn ta, ta cuồng gật đầu ý bảo cô từ chối. Nhanh lên gật đầu, nói con không muốn.
“Sẽ không, nếu bác gái cảm thấy tốt thì có thể”. Vượt ra khỏi dự kiến của ta, vốn cho là Trầm Tiểu Doanh tuyệt đối sẽ không đồng ý, lại không có ngờ tới, côấy cư nhiên không có phản đối.
Ta ngạc nhiên nhìn về phía cô, chính là cô chỉ mỉm cười đứng đó, cũng không… nhìn đến ta nữa.
Chuyện gì xảy ra? Cô làm sao vậy, tại sao phải đồng ý? Ta vốn cho là cô nhất định sẽ phản đối.
Mẹ vừa nghe Trầm Tiểu Doanh nói đồng ý, nghĩ thầm việc này cứ như vậy mà thành, lôi kéo tay của nàng liên tục nói.
Cái này tính là cái gì? Ta đột nhiên cảm giác mình giống nhưđang đứng ở bên vách núi, tứ cố vô thân, lựa chọn duy nhất chính là nhảy xuống.
Vào thời khắc này, Quân Dật đột nhiên chen lời nói:
“Dì, ngày nay trên xã hội, với trường đại học không tán thành việc vào độ tuổi sinh viên kết hôn, rất nhiều chứng minh cho thấy nếu kết hôn vào độ tuổi này thì sẽ tệ nhiều hơn lợi, hơn nữa Tiểu Kiệt cậu ấy chỉ mới có năm hai, nếu như bị những người khác biết được, khi đến trường học sẽ gặp rất nhiều thứ bất lợi, nói không chừng còn có thể bị trừng phạt nghiêm khắc”.
Mẹ ta bình thường rất tín nhiệm Quân Dật, cho nên vừa nghe hắn nói xong, trong nội tâm bắt đầu có chút dao động, nhưng vẫn là chưa từ bỏýđịnh muốn tiếp tục: “A? Là như vậy phải không? Tuy nhiên nếu không tán thành thì ta có thể……”
“Hơn nữa cháu từng nghe chuyên gia nói qua…… Nếu kết hôn quá sớm thì đối với đời sau không được tốt. Mấy quốc gia khác đều đề xướng việc kết hôn muộn một chút, như vậy mới đúng với khoa học vàđạo lý”
“ Vậy thì chờ tốt nghiệp xong rồi nói sau”. Mẹ vừa nghe đến việc đối với đời sau không tốt, lập tức thay đổi lập trường.
Nguy hiểm cuối cùng cũng được giải trừ, ta thở phào một cái. Cảm kích hướng Quân Dật mà nhìn thoáng qua, đối phương chỉ mỉm cười đáp lại.
Đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lợi hại bắn về phía mình, ta nghiên nghiên đầu nhìn, ánh mắt ấy liền biến mất. Chúý tới vị trí kia, nơi màỨng Sí Bàng đang ngồi, giống như làđối với chuyện nhìn ta vừa rồi như không biết chỉ cúi đầu uống rượu.
Là hắn sao?
Ta quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh, phát hiện cô cười không giống như ngày thường, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Hai người này thật quái lạ, cho dù là trìđộn như ta cũng cảm giác cóđiểm không đúng. Nghĩđến một loạt hành động không tầm thường vừa rồi, trong nội tâm đột nhiên có một tia tỉnh ngộ, chính là nói không ra về sau.
Sẽ là…… không giống như ta nghĩ đi ……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook