Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại
-
Chương 15
Đem nước tạt vào trong mặt, muốn dùng hơi lạnh của nước làm cho những bực bội, lộn xộn trong lòng tiêu tán hết, cũng trong giây phút vừa ngẩng đầu lên thìđã nhìn thấy thân ảnh của một người vốn không nên xuất hiện ởđây.
Không thể quay đầu lại, cũng không có cách nào mà quay đầu lại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương càng ngày càng đến gần, thẳng đến khi hắn đứng phía sau, chạm vào hai cánh tay của ta.
“Tiểu Kiệt…”. một tiếng thở dài truyền đến.
“Thực xin lỗi…”.
“Ngày đó… tôi vốn đã tận tâm, chính là… ngược lại tôi lại hại cậu bị thương, thực xin lỗi.” Người sau lưng trong miệng thì thào lời nói đầy áy náy. Hai tay lại càng ra sức siết chặt lấy ta, giữ lấy ta.
Cánh tay ta đặt trên bồn rửa mặt không ngừng run rẩy, ngón tay liều mạng mà bấu chặt lấy thành bồn.
“Chính là… tại sao lại phải né tránh tôi? cậu rõ ràng cũng rất yêu mến tôi mà.”
“Tôi không có.” Bịđối phương nói ra những lời như vậy, ta nghe mà không nhẫn nhịn được, đối với hắn ở trong gương mà rống giận thành tiếng.
Ta không biết những lời này làđể hét lên với hắn hay là dùng để thuyết phục bản thân của chính mình.
Thật vất vả mới buông xuống được cái tâm tình kia, tận lực không nghĩđến, cũng không nghiên cứu thêm nữa, vì cái gì hắn cứ như vậy mà nói ra.
“Cậu nhất định là có yêu tôi, thân thể cậu không thể nói dối được.” không phải là câu nghi vấn, đối phương dùng là câu khẳng định.
Phản ứng ngày đó của ta đã sớm chứng minh được những gì hắn nói ra đều đúng sự thật.
Da đầu ta run lên, không thể lại nghe hắn nói những lời này. Mỗi lần như vậy hắn luôn đem lòng của ta ra mà quấy rối, lần trước, tất cả mọi lần đều như vậy. Ta không muốn, cũng không nghĩ lại chịu ảnh hưởng của hắn, không thểở lại chỗ này, nếu không trở về, những người khác… nhất định sẽ lo lắng.
“Buông ra.” Ta cố gắng đẩy hắn ra, giãy dụa muốn thoát khỏi ***g ngực kia mà rời đi.
“Không buông.”
“Tôi kêu cậu buông ra.”
“Không cần phải như vậy…”.
“Cậu…”, Vừa định đánh ra sau một quyền, bên tai lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, ta thoáng cái im lặng.
Quân Dật vừa nhìn thấy có người tiến đến, lập tức lách mình lôi kéo ta vào bên trong buồng vệ sinh, đóng cửa lại.
Ta nghĩ hiện tại ta không thể nào mà ra ngoài được, cả người hắn đều ngăn ở cửa ra vào, muốn đi ra ngoài trước hết phải bước qua hắn.
Đối với việc cùng hắn ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, đó là chuyện mà ta không thể thích ứng, trái tim như muốn chết lặng. Chính làđi ra ngoài không được, bên ngoài có tiếng nước ào ào cho thấy có người đang sử dụng.
Quân Dật nhanh chóng đem ta ôm vào trong ngực, ta cả kinh, dùng sức đẩy hắn ra, thân mình hắn đập lên cánh cửa, phát ra thanh âm thật lớn “Phanh”. Người ở phía bên ngoài vừa nghe đến bên này có tiếng động, tiếng nước thoáng cái tắt hẳn đi.
Ta khẩn trương đến không dám thở mạnh một cái, mặc cho đối phương đem ta giam cầm vào trong ***g ngực của hắn.
“Sợ hãi?”. Hắn ghé sát vào bên tai của ta, dùng thanh âm mà chỉ có ta và hắn có thể nghe thấy mà hỏi.
Ta đình trệ, không rõ hắn hỏi ta hiện tại trong tình huống này hay là sự tình lần trước hắn đối với ta.
“Đừng sợ, đối với chuyện lần trước tôi thực sự xin lỗi, tuy nhiên tôi rất muốn cho Tiểu Kiệt cậu được khoái hoạt, chính là tôi nhẫn nại không được, chỉ cần nghĩđến Tiểu Kiệt, tôi thực sự không thể nhẫn nại được, bởi vì lần đầu tiên tôi làm sự tình này với nam sinh, cho nên mới làm cho cậu…bị thương, tất cả là lỗi của tôi.”
Rõ ràng trong lời nói tràn ngập áy náy, mà nghe ở bên tai của ta tựa như sấm sét giữa trời quang, làm cho đầu óc của ta hoàn toàn trống rỗng.
Có ý từ gì? Lần đầu tiên cùng nam sinh làm loại sự tình này? đây làý gì?
Là đem ta thành phụ nữ sao? Thực… thực buồn cười.
Trong nội tâm cảm thấy buồn cười lại như thế nào cũng cười không được. thì ra… Thì ra hắn chỉđem ta trở thành món đồ chơi, là vật thay thế phụ nữ mà thôi.
Ngực giống như có máy khoan màđâm thủng vài chỗ, một điểm, một điểm màđâm vào.
Rất đau…
Cái này…tính là cái gì? Ta nhiều ngày qua phiền não những chuyện gì, ta sợ hãi những chuyện gì?
Không thể tha thứ… không thể tha thứ…
Hơi lạnh như muốn xâm nhập vào tận xương tủy, đầu óc lại ngoài ý muốn mà trở nên vô cùng thanh tỉnh.
“Thả tôi ra.” ta lạnh giọng quát.
“Tiểu Kiệt?”. Kinh ngạc trước thái độđột nhiên cường ngạnh của ta, Quân Dật nghi hoặc mà nhìn.
“Buông ra.” Ta nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Không cần phải như vậy, tôi sẽ không buông tay.” Ngữ khí kiên định giống như một lời tuyên thệ quyền sở hữu.
Chính là… ta không phải bất luận kẻ nào, tự nhiên cũng sẽ không phải là của ngươi.
Ta rủ mắt xuống, một quyền đánh vào bụng của đối phương. Quảđấm của ta dụng lực rất lớn, lại là công kích trong khoảng cách gần như vậy, nhất định sẽ rất đau, điều này ta biết rất rõ, chính là lửa giận trong lòng làm cho ta không thể dừng tay được.
Đối phương chỉ là khom khom người, nhưng vẫn không cóý tứ thả ta ra.
Lại kêu lên một tiếng đau đớn, Quân Dật giống như hạ quyết tâm sẽ không buông ta ra.
Vì cái gì? Vì cái gì mà không chịu buông tay.
Nếu chỉđem ta trở thành phụ nữ, thì căn bản không thể nào lại chịu được loại tình trạng này.
Ta đánh một cái, toàn thân hắn kịch liệt chấn động, lòng của ta cũng thoáng cái mà nổi lên chút sợ hãi. Thẳng đến khi…
“Khụ…khụ…khụ…”. Quân Dật tại ngay bên cạnh ta mà ho khan kịch liệt.
Tay ta không tự chủđược mà có chút run rẩy. Ta không biết là có nên tiếp tục đánh hắn hay không.
“Thực xin lỗi Tiểu Kiệt, Khụ… là lỗi của tôi, cậu đánh tôi… mắng tôi sao cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả.” Tiếng nói trầm thấp ở bên cạnh tai ta nhẹ nhàng vang lên: “Chính là không cần phải không đểý tới tôi, không cần phải rời khỏi tôi, Tiểu Kiệt.” Như là sợ hãi việc ta buông tay, Quân Dật hai tay vẫn như trước mà giao nhau ở phía sau lưng của ta. Cả người cũng một mực mà dán sát trên người của ta.
Vì cái gì? Khi nghe đến lời nói mang đầy áy náy từ trong miệng hắn phát ra kia, nghe được lời hắn nói mang theo hy vọng, mình như vậy đối với hắn muốn hận nhưng không thể hận.
“Uy, bên trong có ai không?”. Bên ngoài WC đột nhiên truyền đến thanh âm có chút hoảng sợ.
Ta hoảng sợ, quên mất nơi này là trong toilet, mà vừa rồi lại có người ở bên ngoài. Người nọ chắc hẳn đãở bên ngoài chờđợi một hồi, nhất định là nghe được tiếng va chạm vừa rồi.
“Nói mau, có… có người hay không?”. Lại kêu lên một tiếng, thanh âm rõ ràng lộ ra sợ hãi. Ta nghi ngờ nếu chúng ta không ra, đối phương nhất định sẽđi gọi người đến.
Làm sao bây giờ, nếu như bị bọn họ nhìn thấy cảnh ta cùng Quân Dật ở trong một căn buồng nhỏ hẹp như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Chính là, không có thời gian để cho ta do dự.
Loạt xoạt…loạt xoạt…tiếng bước chân từ phía bên ngoài truyền đến, nghe thanh âm này, xem chừng là vào hơn vài người.
“Người nào ở bên trong? Mau ra đây.” Thanh âm lần này cùng với lần trước hoàn toàn bất đồng, tục tằng mà sắc bén. Là một người khác.
Như nhìn ra khẩn trương của ta, Quân Dật ghé sát đến vành tai của ta, nói: “Không có việc gì.” Sau đó cho ta một nụ cười đầy tin tưởng.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười tràn ngập tự tin của hắn, không hiểu sao lại dễ dàng trấn an tâm của ta một cách kỳ lạ.
Quân Dật buông ta ra, đem đẩy đến trong góc. Dập cầu kéo một tiếng, mở cửa, lách mình đi ra bên ngoài, lại nhanh chóng đóng lại cửa. Ngay sau đó một tiếng động đều không có, chỉ còn tiếng quần áo ma sát trên cánh cửa.
Lòng ta nổi lên chút sợ hãi, cho là hắn ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, muốn đẩy cửa đi ra bên ngoài, chính là cánh cửa làm thế nào cũng không thể mở, hiển nhiên là bị người từ bên ngoài chặn lại. Ta lập tức chúý lắng nghe động tĩnh.
“Ưm…”. Một tiếng rên rỉ truyền đến, là Quân Dật.
“Mấy người làm… cái gì?”. Quân Dật tiếng nói thường ngày trầm thấp nhưng giờ phút này lại nghe suy yếu vô cùng, trong giọng nói lại ẩn hàm tức giận.
“Ngươi là người nào?” Lại một đạo âm thanh truyền đến, nghe kĩ hẳn là của người đầu tiên.
“Tôi? Tôi chỉ là uống quá nhiều nên… không thoải mái, cho nên đến nhà vệ sinh xả ra, có cái gì không đúng sao?”
“Cái gì? Chính tôi vừa rồi rõ ràng nghe được có tiếng xô xát ở cửa.” Trong giọng nói người kia lộ vẻ không tin.
“A, tôi…vừa rồi đứng không vững cho nên ngã sấp xuống, đầu đập vào cửa vài cái, hiện tại… còn đau nhức.”
“Tôi vừa rồi có hô lên, sao ngươi lại không lên tiếng?”
“Tôi… khụ…đều đang nôn thành như vậy, có thể nào mà lên tiếng hay không?”
“Phải không?”. Người kia vẫn có chút hoài nghi.
Lúc này vài người bên cạnh mới bắt đầu nói ra.
“Con mẹ nó, ngươi nghi thần nghi quỷ cái gì, người ta là do uống nhiều rượu mà thôi.”
“Đúng vậy, ngươi xem mặt hắn đã trắng thành như vậy, nhất định là do nôn quá nhiều đi.”
“Đúng vậy, nói cái gì mà tình nghi giết người, ngươi cho rằng đây là phim ảnh sao, dọa chết người.”
“Tôi… tôi đây không phải là lo lắng sao? ai biết hắn uống rượu.”
“Ai, tính ra tôi cũng có sai một phần”
Tiếng người dần dần biến mất, xem ra đãđều đi ra ngoài hết rồi.
Ta nghĩ muốn mở cửa nhìn xem tình hình bên ngoài, đột nhiên một người xông vào, ta không kịp đề phòng, bản thân liền té ngồi trên bồn cầu.
Thì ra là Quân Dật. Hắn cẩn thận mà nâng ta dậy, giúp ta phủi phủi quần, nhìn chằm chằm vào ta như trêu tức, hỏi: “Như thế nào, tôi như vậy thực dọa người?”
Ta nhìn chằm chằm vào Quân Dật, lại phát hiện trên trán của hắn thậm chí có vết thương: “Đây là có chuyện gì?”
Quân Dật không quan tâm sờ sờ lên, giải thích: “A, mới đi ra thì bịđánh cho một cái, cũng không có gì.”
Là người lúc đầu có tiếng nói trầm đục kia? Ta nhíu mày, không nói gì mà chỉ nhìn Quân Dật.
Hắn nói xong tựa đầu vào đỉnh đầu của ta, dùng cái cằm mà cọ cọ, nhẹ nhàng gọi tên của ta, lại đột nhiên ngẩng đầu, bộ dáng giống như tranh công mà hỏi: “Tiểu Kiệt, tôi vừa rồi có phải rất anh hùng hay không?”.
“Không giống?”. Hắn hỏi lại, giống như con chó nhỏ, lời nói mang đầy mong chờ.
Ta còn không có đáp lại lời hắn, nhìn trán của hắn lại cảm thấy cóđiểm đau lòng.
Chính là đối phương vẫn còn không chịu buông bỏ, ánh mắt chờđợi cứ như vậy mà chăm chú nhìn ta.
“Giống…”. Chỉđơn giản một chữ, lại làm cho hắn cao hứng đến ôm chặt lấy ta mà nâng lên.
Ta cố gắng chống vai của hắn đểổn định thân thể, lại quát lên: “Cậu làm gì? Mau buông.”
Không biết như thế nào, hắn lại đột nhiên đem đầu dán tại ngay bụng của ta, hai tay vẫn như cũ màôm ta không hề nhúc nhích. Sau đó một thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Tiểu Kiệt, cậu tha thứ cho tôi được hay không, không cần phải giận tôi.”
Ta khẽ giật mình, cúi đầu. Theo từ góc độ của ta mà nhìn xuống, ta có thể thấy rõ ràng đỉnh đầu với xoáy tóc của hắn. Một vòng lại một vòng lan ra tới bên ngoài, dòng xoáy thật sâu đem ta cuốn vào, đè xuống xúc động muốn đưa bàn tay ra xoa xoa mái tóc của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, không khí yên tĩnh như vậy cứ bao lấy chúng ta. Cảm thấy không khí này có vẻ trầm lắng.
Hồi lâu, hắn buông ta ra, hai tay đặt ngay tại eo của ta, cúi đầu xuống, trán hắn chạm vào trán ta, nhẹ nhàng mà ma sát. Khoảng cách gần như vậy, hô hấp của hắn đều phun hết đến trên mặt của ta. Nhẹ nhàng mân mê miệng của ta, nói: “Cho dù hiện tại cậu không tha thứ cho tôi cũng không quan hệ.”
Cái gì? Ta giương mắt chống lại đôi mắt đen sâu thẳm gần trong gang tấc kia, phát hiện bên trong tất cảđều làôn nhu. Nhìn thấy ta ngơ ngác mà nhìn hắn, Quân Dật giương lên khóe môi, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Ta thoáng cái hồi phục tinh thần lại, mặt cứng đờ, tránh đi ánh mắt của hắn, nói: “Chúng ta ra ngoài đi.” Nói xong muốn mở cửa.
Ai ngờ lại bị hắn một tay giữ lấy, đem ta một lần nữa khóa vào trong ngực.
“Lại đợi thêm một lát nữa…”
“Cứ như vậy thêm một lát nữa thôi…”. Quân Dật chôn đầu trong hõm vai của ta nhẹ nhàng mà nói.
“…”
Quân Dật như vậy thật khiến cho ta cảm thấy lạ lẫm vô cùng, làm cho ta tuy trong tâm có bao nhiêu hung ác nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nói ra mấy lời nghiêm khắc đó. Chỉ là lẳng lặng mặc cho hắn ôm.
Ta rốt cuộc là làm sao vậy?
Một hồi lâu hắn mới thả ta ra, mở cửa đem ta mang về bàn cơm.
Phản ứng của hắn làm cho nỗi lòng của ta rối loạn lung tung hết cả lên, căn bản không có chúýđến trên đường đi, tay ta một mực bị hắn nắm lấy lôi kéo.
Bữa tiệc như trước vẫn tiếp tục, những người khác như trước mà cười thật thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn Quân Dật như không có việc gì lại tiếp tục gắp rau, mời rượu. Trong lòng bàn tay vẫn cảm nhận được hơi ấm cùng ôn nhu của Quân Dật lưu lại, nếu không ta sẽ cảm thấy tất cả chỉ làảo giác của ta mà thôi.
Bàn tay của Quân Dật, cảm giác có chút thô ráp, lại mang theo một chút hương vị nhu hòa, chăm chúđem tay của mình khóa lại bên trong.
Khả năng? Người kia sẽ là Quân Dật?
Tuy cảm thấy có chút mê hoặc, nhưng trong nội tâm của ta lại mơ hồ hiểu được, mối quan hệ của ta cùng Quân Dật đã có chút biến đổi, hoàn toàn không giống như trước đây.
Loại cảm giác dị thường này làm cho trong lòng ta có chút chột dạ, không dám cùng với Trầm Tiểu Doanh đối mặt.
Tại sao phải như vậy?
Cơm nước xong, đã là 8 giờ hơn, mẹ ta để cho ta đưa Trầm Tiểu Doanh về nhà, nói gì mà côấy là con gái, về nhà muộn không tốt.
Một đường không nói gì. Rất nhanh đãđến nhà Trầm Tiểu Doanh, qua một thời gian, côđột nhiên ngừng lại, kêu:
“Đường Thể Kiệt…”
“Cái gì?” Tim trong ***g ngực thiếu chút nữa đã rơi ra.
Cô ngưng mắt mà nhìn ta một hồi, mà ta lại vôý thức tránh néánh mắt của cô.
Sau đó cô cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là… nghĩ muốn cảm ơn cậu đã tiễn tôi về nhà.”
Nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cô muốn hỏi điều gì, nguyên lai là nói cái này. Ta không khỏi thầm mắng mình.
“A, cái này, không có gì, đưa cậu về nhà hẳn là bổn phận của tôi đi.” Ta gật đầu, cười nói.
“Uh, ngày mai gặp lại sau…” Cô nói.
“Được, cậu mau vào nhàđi thôi, tôi chờ cậu vào rồi mới đi.”
“Được… Cậu đi đường nhớ chúý, tôi…vào nhà trước.”
“Được.”
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”.
Không thể quay đầu lại, cũng không có cách nào mà quay đầu lại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương càng ngày càng đến gần, thẳng đến khi hắn đứng phía sau, chạm vào hai cánh tay của ta.
“Tiểu Kiệt…”. một tiếng thở dài truyền đến.
“Thực xin lỗi…”.
“Ngày đó… tôi vốn đã tận tâm, chính là… ngược lại tôi lại hại cậu bị thương, thực xin lỗi.” Người sau lưng trong miệng thì thào lời nói đầy áy náy. Hai tay lại càng ra sức siết chặt lấy ta, giữ lấy ta.
Cánh tay ta đặt trên bồn rửa mặt không ngừng run rẩy, ngón tay liều mạng mà bấu chặt lấy thành bồn.
“Chính là… tại sao lại phải né tránh tôi? cậu rõ ràng cũng rất yêu mến tôi mà.”
“Tôi không có.” Bịđối phương nói ra những lời như vậy, ta nghe mà không nhẫn nhịn được, đối với hắn ở trong gương mà rống giận thành tiếng.
Ta không biết những lời này làđể hét lên với hắn hay là dùng để thuyết phục bản thân của chính mình.
Thật vất vả mới buông xuống được cái tâm tình kia, tận lực không nghĩđến, cũng không nghiên cứu thêm nữa, vì cái gì hắn cứ như vậy mà nói ra.
“Cậu nhất định là có yêu tôi, thân thể cậu không thể nói dối được.” không phải là câu nghi vấn, đối phương dùng là câu khẳng định.
Phản ứng ngày đó của ta đã sớm chứng minh được những gì hắn nói ra đều đúng sự thật.
Da đầu ta run lên, không thể lại nghe hắn nói những lời này. Mỗi lần như vậy hắn luôn đem lòng của ta ra mà quấy rối, lần trước, tất cả mọi lần đều như vậy. Ta không muốn, cũng không nghĩ lại chịu ảnh hưởng của hắn, không thểở lại chỗ này, nếu không trở về, những người khác… nhất định sẽ lo lắng.
“Buông ra.” Ta cố gắng đẩy hắn ra, giãy dụa muốn thoát khỏi ***g ngực kia mà rời đi.
“Không buông.”
“Tôi kêu cậu buông ra.”
“Không cần phải như vậy…”.
“Cậu…”, Vừa định đánh ra sau một quyền, bên tai lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, ta thoáng cái im lặng.
Quân Dật vừa nhìn thấy có người tiến đến, lập tức lách mình lôi kéo ta vào bên trong buồng vệ sinh, đóng cửa lại.
Ta nghĩ hiện tại ta không thể nào mà ra ngoài được, cả người hắn đều ngăn ở cửa ra vào, muốn đi ra ngoài trước hết phải bước qua hắn.
Đối với việc cùng hắn ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, đó là chuyện mà ta không thể thích ứng, trái tim như muốn chết lặng. Chính làđi ra ngoài không được, bên ngoài có tiếng nước ào ào cho thấy có người đang sử dụng.
Quân Dật nhanh chóng đem ta ôm vào trong ngực, ta cả kinh, dùng sức đẩy hắn ra, thân mình hắn đập lên cánh cửa, phát ra thanh âm thật lớn “Phanh”. Người ở phía bên ngoài vừa nghe đến bên này có tiếng động, tiếng nước thoáng cái tắt hẳn đi.
Ta khẩn trương đến không dám thở mạnh một cái, mặc cho đối phương đem ta giam cầm vào trong ***g ngực của hắn.
“Sợ hãi?”. Hắn ghé sát vào bên tai của ta, dùng thanh âm mà chỉ có ta và hắn có thể nghe thấy mà hỏi.
Ta đình trệ, không rõ hắn hỏi ta hiện tại trong tình huống này hay là sự tình lần trước hắn đối với ta.
“Đừng sợ, đối với chuyện lần trước tôi thực sự xin lỗi, tuy nhiên tôi rất muốn cho Tiểu Kiệt cậu được khoái hoạt, chính là tôi nhẫn nại không được, chỉ cần nghĩđến Tiểu Kiệt, tôi thực sự không thể nhẫn nại được, bởi vì lần đầu tiên tôi làm sự tình này với nam sinh, cho nên mới làm cho cậu…bị thương, tất cả là lỗi của tôi.”
Rõ ràng trong lời nói tràn ngập áy náy, mà nghe ở bên tai của ta tựa như sấm sét giữa trời quang, làm cho đầu óc của ta hoàn toàn trống rỗng.
Có ý từ gì? Lần đầu tiên cùng nam sinh làm loại sự tình này? đây làý gì?
Là đem ta thành phụ nữ sao? Thực… thực buồn cười.
Trong nội tâm cảm thấy buồn cười lại như thế nào cũng cười không được. thì ra… Thì ra hắn chỉđem ta trở thành món đồ chơi, là vật thay thế phụ nữ mà thôi.
Ngực giống như có máy khoan màđâm thủng vài chỗ, một điểm, một điểm màđâm vào.
Rất đau…
Cái này…tính là cái gì? Ta nhiều ngày qua phiền não những chuyện gì, ta sợ hãi những chuyện gì?
Không thể tha thứ… không thể tha thứ…
Hơi lạnh như muốn xâm nhập vào tận xương tủy, đầu óc lại ngoài ý muốn mà trở nên vô cùng thanh tỉnh.
“Thả tôi ra.” ta lạnh giọng quát.
“Tiểu Kiệt?”. Kinh ngạc trước thái độđột nhiên cường ngạnh của ta, Quân Dật nghi hoặc mà nhìn.
“Buông ra.” Ta nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Không cần phải như vậy, tôi sẽ không buông tay.” Ngữ khí kiên định giống như một lời tuyên thệ quyền sở hữu.
Chính là… ta không phải bất luận kẻ nào, tự nhiên cũng sẽ không phải là của ngươi.
Ta rủ mắt xuống, một quyền đánh vào bụng của đối phương. Quảđấm của ta dụng lực rất lớn, lại là công kích trong khoảng cách gần như vậy, nhất định sẽ rất đau, điều này ta biết rất rõ, chính là lửa giận trong lòng làm cho ta không thể dừng tay được.
Đối phương chỉ là khom khom người, nhưng vẫn không cóý tứ thả ta ra.
Lại kêu lên một tiếng đau đớn, Quân Dật giống như hạ quyết tâm sẽ không buông ta ra.
Vì cái gì? Vì cái gì mà không chịu buông tay.
Nếu chỉđem ta trở thành phụ nữ, thì căn bản không thể nào lại chịu được loại tình trạng này.
Ta đánh một cái, toàn thân hắn kịch liệt chấn động, lòng của ta cũng thoáng cái mà nổi lên chút sợ hãi. Thẳng đến khi…
“Khụ…khụ…khụ…”. Quân Dật tại ngay bên cạnh ta mà ho khan kịch liệt.
Tay ta không tự chủđược mà có chút run rẩy. Ta không biết là có nên tiếp tục đánh hắn hay không.
“Thực xin lỗi Tiểu Kiệt, Khụ… là lỗi của tôi, cậu đánh tôi… mắng tôi sao cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả.” Tiếng nói trầm thấp ở bên cạnh tai ta nhẹ nhàng vang lên: “Chính là không cần phải không đểý tới tôi, không cần phải rời khỏi tôi, Tiểu Kiệt.” Như là sợ hãi việc ta buông tay, Quân Dật hai tay vẫn như trước mà giao nhau ở phía sau lưng của ta. Cả người cũng một mực mà dán sát trên người của ta.
Vì cái gì? Khi nghe đến lời nói mang đầy áy náy từ trong miệng hắn phát ra kia, nghe được lời hắn nói mang theo hy vọng, mình như vậy đối với hắn muốn hận nhưng không thể hận.
“Uy, bên trong có ai không?”. Bên ngoài WC đột nhiên truyền đến thanh âm có chút hoảng sợ.
Ta hoảng sợ, quên mất nơi này là trong toilet, mà vừa rồi lại có người ở bên ngoài. Người nọ chắc hẳn đãở bên ngoài chờđợi một hồi, nhất định là nghe được tiếng va chạm vừa rồi.
“Nói mau, có… có người hay không?”. Lại kêu lên một tiếng, thanh âm rõ ràng lộ ra sợ hãi. Ta nghi ngờ nếu chúng ta không ra, đối phương nhất định sẽđi gọi người đến.
Làm sao bây giờ, nếu như bị bọn họ nhìn thấy cảnh ta cùng Quân Dật ở trong một căn buồng nhỏ hẹp như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Chính là, không có thời gian để cho ta do dự.
Loạt xoạt…loạt xoạt…tiếng bước chân từ phía bên ngoài truyền đến, nghe thanh âm này, xem chừng là vào hơn vài người.
“Người nào ở bên trong? Mau ra đây.” Thanh âm lần này cùng với lần trước hoàn toàn bất đồng, tục tằng mà sắc bén. Là một người khác.
Như nhìn ra khẩn trương của ta, Quân Dật ghé sát đến vành tai của ta, nói: “Không có việc gì.” Sau đó cho ta một nụ cười đầy tin tưởng.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười tràn ngập tự tin của hắn, không hiểu sao lại dễ dàng trấn an tâm của ta một cách kỳ lạ.
Quân Dật buông ta ra, đem đẩy đến trong góc. Dập cầu kéo một tiếng, mở cửa, lách mình đi ra bên ngoài, lại nhanh chóng đóng lại cửa. Ngay sau đó một tiếng động đều không có, chỉ còn tiếng quần áo ma sát trên cánh cửa.
Lòng ta nổi lên chút sợ hãi, cho là hắn ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, muốn đẩy cửa đi ra bên ngoài, chính là cánh cửa làm thế nào cũng không thể mở, hiển nhiên là bị người từ bên ngoài chặn lại. Ta lập tức chúý lắng nghe động tĩnh.
“Ưm…”. Một tiếng rên rỉ truyền đến, là Quân Dật.
“Mấy người làm… cái gì?”. Quân Dật tiếng nói thường ngày trầm thấp nhưng giờ phút này lại nghe suy yếu vô cùng, trong giọng nói lại ẩn hàm tức giận.
“Ngươi là người nào?” Lại một đạo âm thanh truyền đến, nghe kĩ hẳn là của người đầu tiên.
“Tôi? Tôi chỉ là uống quá nhiều nên… không thoải mái, cho nên đến nhà vệ sinh xả ra, có cái gì không đúng sao?”
“Cái gì? Chính tôi vừa rồi rõ ràng nghe được có tiếng xô xát ở cửa.” Trong giọng nói người kia lộ vẻ không tin.
“A, tôi…vừa rồi đứng không vững cho nên ngã sấp xuống, đầu đập vào cửa vài cái, hiện tại… còn đau nhức.”
“Tôi vừa rồi có hô lên, sao ngươi lại không lên tiếng?”
“Tôi… khụ…đều đang nôn thành như vậy, có thể nào mà lên tiếng hay không?”
“Phải không?”. Người kia vẫn có chút hoài nghi.
Lúc này vài người bên cạnh mới bắt đầu nói ra.
“Con mẹ nó, ngươi nghi thần nghi quỷ cái gì, người ta là do uống nhiều rượu mà thôi.”
“Đúng vậy, ngươi xem mặt hắn đã trắng thành như vậy, nhất định là do nôn quá nhiều đi.”
“Đúng vậy, nói cái gì mà tình nghi giết người, ngươi cho rằng đây là phim ảnh sao, dọa chết người.”
“Tôi… tôi đây không phải là lo lắng sao? ai biết hắn uống rượu.”
“Ai, tính ra tôi cũng có sai một phần”
Tiếng người dần dần biến mất, xem ra đãđều đi ra ngoài hết rồi.
Ta nghĩ muốn mở cửa nhìn xem tình hình bên ngoài, đột nhiên một người xông vào, ta không kịp đề phòng, bản thân liền té ngồi trên bồn cầu.
Thì ra là Quân Dật. Hắn cẩn thận mà nâng ta dậy, giúp ta phủi phủi quần, nhìn chằm chằm vào ta như trêu tức, hỏi: “Như thế nào, tôi như vậy thực dọa người?”
Ta nhìn chằm chằm vào Quân Dật, lại phát hiện trên trán của hắn thậm chí có vết thương: “Đây là có chuyện gì?”
Quân Dật không quan tâm sờ sờ lên, giải thích: “A, mới đi ra thì bịđánh cho một cái, cũng không có gì.”
Là người lúc đầu có tiếng nói trầm đục kia? Ta nhíu mày, không nói gì mà chỉ nhìn Quân Dật.
Hắn nói xong tựa đầu vào đỉnh đầu của ta, dùng cái cằm mà cọ cọ, nhẹ nhàng gọi tên của ta, lại đột nhiên ngẩng đầu, bộ dáng giống như tranh công mà hỏi: “Tiểu Kiệt, tôi vừa rồi có phải rất anh hùng hay không?”.
“Không giống?”. Hắn hỏi lại, giống như con chó nhỏ, lời nói mang đầy mong chờ.
Ta còn không có đáp lại lời hắn, nhìn trán của hắn lại cảm thấy cóđiểm đau lòng.
Chính là đối phương vẫn còn không chịu buông bỏ, ánh mắt chờđợi cứ như vậy mà chăm chú nhìn ta.
“Giống…”. Chỉđơn giản một chữ, lại làm cho hắn cao hứng đến ôm chặt lấy ta mà nâng lên.
Ta cố gắng chống vai của hắn đểổn định thân thể, lại quát lên: “Cậu làm gì? Mau buông.”
Không biết như thế nào, hắn lại đột nhiên đem đầu dán tại ngay bụng của ta, hai tay vẫn như cũ màôm ta không hề nhúc nhích. Sau đó một thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Tiểu Kiệt, cậu tha thứ cho tôi được hay không, không cần phải giận tôi.”
Ta khẽ giật mình, cúi đầu. Theo từ góc độ của ta mà nhìn xuống, ta có thể thấy rõ ràng đỉnh đầu với xoáy tóc của hắn. Một vòng lại một vòng lan ra tới bên ngoài, dòng xoáy thật sâu đem ta cuốn vào, đè xuống xúc động muốn đưa bàn tay ra xoa xoa mái tóc của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, không khí yên tĩnh như vậy cứ bao lấy chúng ta. Cảm thấy không khí này có vẻ trầm lắng.
Hồi lâu, hắn buông ta ra, hai tay đặt ngay tại eo của ta, cúi đầu xuống, trán hắn chạm vào trán ta, nhẹ nhàng mà ma sát. Khoảng cách gần như vậy, hô hấp của hắn đều phun hết đến trên mặt của ta. Nhẹ nhàng mân mê miệng của ta, nói: “Cho dù hiện tại cậu không tha thứ cho tôi cũng không quan hệ.”
Cái gì? Ta giương mắt chống lại đôi mắt đen sâu thẳm gần trong gang tấc kia, phát hiện bên trong tất cảđều làôn nhu. Nhìn thấy ta ngơ ngác mà nhìn hắn, Quân Dật giương lên khóe môi, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Ta thoáng cái hồi phục tinh thần lại, mặt cứng đờ, tránh đi ánh mắt của hắn, nói: “Chúng ta ra ngoài đi.” Nói xong muốn mở cửa.
Ai ngờ lại bị hắn một tay giữ lấy, đem ta một lần nữa khóa vào trong ngực.
“Lại đợi thêm một lát nữa…”
“Cứ như vậy thêm một lát nữa thôi…”. Quân Dật chôn đầu trong hõm vai của ta nhẹ nhàng mà nói.
“…”
Quân Dật như vậy thật khiến cho ta cảm thấy lạ lẫm vô cùng, làm cho ta tuy trong tâm có bao nhiêu hung ác nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nói ra mấy lời nghiêm khắc đó. Chỉ là lẳng lặng mặc cho hắn ôm.
Ta rốt cuộc là làm sao vậy?
Một hồi lâu hắn mới thả ta ra, mở cửa đem ta mang về bàn cơm.
Phản ứng của hắn làm cho nỗi lòng của ta rối loạn lung tung hết cả lên, căn bản không có chúýđến trên đường đi, tay ta một mực bị hắn nắm lấy lôi kéo.
Bữa tiệc như trước vẫn tiếp tục, những người khác như trước mà cười thật thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn Quân Dật như không có việc gì lại tiếp tục gắp rau, mời rượu. Trong lòng bàn tay vẫn cảm nhận được hơi ấm cùng ôn nhu của Quân Dật lưu lại, nếu không ta sẽ cảm thấy tất cả chỉ làảo giác của ta mà thôi.
Bàn tay của Quân Dật, cảm giác có chút thô ráp, lại mang theo một chút hương vị nhu hòa, chăm chúđem tay của mình khóa lại bên trong.
Khả năng? Người kia sẽ là Quân Dật?
Tuy cảm thấy có chút mê hoặc, nhưng trong nội tâm của ta lại mơ hồ hiểu được, mối quan hệ của ta cùng Quân Dật đã có chút biến đổi, hoàn toàn không giống như trước đây.
Loại cảm giác dị thường này làm cho trong lòng ta có chút chột dạ, không dám cùng với Trầm Tiểu Doanh đối mặt.
Tại sao phải như vậy?
Cơm nước xong, đã là 8 giờ hơn, mẹ ta để cho ta đưa Trầm Tiểu Doanh về nhà, nói gì mà côấy là con gái, về nhà muộn không tốt.
Một đường không nói gì. Rất nhanh đãđến nhà Trầm Tiểu Doanh, qua một thời gian, côđột nhiên ngừng lại, kêu:
“Đường Thể Kiệt…”
“Cái gì?” Tim trong ***g ngực thiếu chút nữa đã rơi ra.
Cô ngưng mắt mà nhìn ta một hồi, mà ta lại vôý thức tránh néánh mắt của cô.
Sau đó cô cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là… nghĩ muốn cảm ơn cậu đã tiễn tôi về nhà.”
Nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cô muốn hỏi điều gì, nguyên lai là nói cái này. Ta không khỏi thầm mắng mình.
“A, cái này, không có gì, đưa cậu về nhà hẳn là bổn phận của tôi đi.” Ta gật đầu, cười nói.
“Uh, ngày mai gặp lại sau…” Cô nói.
“Được, cậu mau vào nhàđi thôi, tôi chờ cậu vào rồi mới đi.”
“Được… Cậu đi đường nhớ chúý, tôi…vào nhà trước.”
“Được.”
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook