Mọi người xung quanh cũng hết sức kinh ngạc với lời nói hết sức đường hoàng nhưng thực chất lại không có chút liêm sỉ nào của bà ta. Theo lời bà ta thì tập đoàn tài trợ cho bà ta đi học còn phải lo luôn việc ăn uống sinh hoạt của bà ta.

Hơn nữa thì mọi chi phí còn phải sánh ngang mới con ruột của chủ tịch tập đoàn. Nếu không làm được thì chứng tỏ là cố ý làm màu lừa gạt người khác.

Hà Linh vừa mới nghe tụ tập đông người cũng chạy lại hóng hớt, vừa hay nghe đến lời bà Quyên vừa nói.

Cô xì một cái, trên đời này còn có kẻ mặt dày hơn cả tên sếp đáng ghét của cô nữa cơ à. Người như thế này thật là hiếm có khó tìm.

“Theo như lời bà nói, có phải rằng tập đoàn nhà kia không nhận bà làm con gái, sau đó chia nửa tập đoàn cho bà thì là trời đất bất dung hay không. À không, tôi chắc là phải đưa toàn bộ tài sản cho bà thì bà mới thoả mãn.”

Bà Lan cạn lời, đúng thật là một con sói mắt trắng. Nhà bà cố tình làm việc tốt thì lại thành ra làm ơn mắc oán.

Bà giục bảo an.

“Mau mau lôi ra ngoài đi.”

Bảo an nhìn ánh mắt chết chóc của người đàn ông còn đang bận ôm vợ kia, hai người ăn ý lôi xềnh xệch bà ta lẳng luôn ra ngoài. Không dám chậm trễ một chút nào, mặc kệ bà ta có gào thét chửi bới giãy giụa đến mức nào.


Hai người còn lại là người đang ôm tay gào thét cùng với Bùi Thu Quỳnh cũng chịu chung số phận.

Thấy ông Hùng không còn ở đây nữa, Chi Dao thở phào nhẹ nhõm. Trần Đình Phong lo lắng nhìn cô, anh một tay đỡ lưng cô một tay một tay luồn qua đầu gối, bế bổng cô lên.

Anh nói với cha mình.

“Con đưa em ấy đi nghỉ ngơi trước, mọi việc ở đây đành phải nhờ cha mẹ giải quyết.”

Đào Quế Anh đứng trong một góc, tức tối nắm chặt chân ly rượu. Đúng thật là đồ vô dụng, cô ta đã đưa con dao đến tận tay rồi cũng không biết đường giết địch.

Đúng là một lũ vô dụng.

Kế hoạch hôm nay coi như xong, cô ta đành phải nghĩ một phương án khác mới được. Dù sao thì bây giờ mới chỉ đính hôn, cô ta vẫn còn thời gian dài phía trước. Có thể từ từ tính toán.

Bỗng cô ta có cảm giác rét buốt sống lưng bất giác ngước mắt lên nhìn thì đụng trúng ánh mắt âm u của Trần Đình Phong. Cô ta chột dạ, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra rồi sao.

Không, chắc chắn là cô ta đã nghĩ quá nhiều. Cô ta cố gắng thẳng lưng, nhìn thằng vào mắt anh mỉm cười thân thiện.

Trần Đình Phong trực tiếp làm ngơ cô ta, mau chóng bế Chi Dao lên lầu.

Chi Dao đập vào vai anh.

“Bây giờ đang có nhiều người nhìn, em không có bị sao đâu, anh mau buông em xuống. Xấu hổ quá.”

Trần Đình Phong thản nhiên.

“Không buông. Anh bế người trong lòng anh thì có gì sai mà phải xấu hổ.”

Chi Dao biết không thể làm cho anh đổi ý, đành cam chịu vùi mặt vào trong lòng anh, ý đồ không muốn ai nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng lên của mình.


Trần Đình Phong mỉm cười nhìn cô bé đang giả bộ ngất xỉu trong lòng anh.

Về đến phòng anh mới chịu thả cô xuống giường. Anh ngồi xổm trước mặt cô, hơi xoa cái bụng đang chứa thằng nhóc con của anh.

“Vừa nãy nhiều chuyện xảy ra, bụng em có thấy đau hay có khó chịu ở chỗ nào không?”

Chi Dao mỉm cười, cô đặt bàn tay mình lên trên bàn tay to đang vuốt ve trên bụng cô, lắc đầu.

“Không có, em bé rất ngoan.”

Ánh mắt anh nhiễm ý cười.

“Nếu nó dám làm loạn khiến cho em không yên, đợi nó ra đời anh sẽ đánh vào mông nó một trận nhớ đời, xả giận cho em.”

Cô trừng mắt, đập nhẹ vào tay anh.

“Không cho phép anh được bắt nạt con em.”

Trần Đình Phong: “Còn chưa sinh nó ra mà em đã thiên vị rồi, có phải sau này em chỉ quan tâm đến mình nó còn bỏ mặc chồng mình hay không?”

Chi Dao cố ý trêu chọc anh.


“Đúng vậy đấy.”

Trần Đình Phong: “Vậy thì chồng em đành phải dùng đến gia pháp hầu hạ mà thôi.”

Dứt lời anh nhào lên đè cô xuống giường, cố gắng tránh không để đè lên bụng cô, hai tay chọc vào eo cô cù lét khiến cô không nhịn được mà cười rộ lên, cố gắng hết sức né tránh anh.

Đến lúc thấy cô cười mệt rồi thì anh mới chịu buông tha cho cô, ôm cô ghé vào lồng ngực anh nằm thoải mái.

Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện vừa rồi. Chi Dao là vì không muốn nhắc đến người cha tham lam vô sỉ không ra gì của mình. Còn Trần Đình Phong thì không muốn làm cho cô đau lòng thêm nữa.

Người con gái của anh từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều khổ cực, giờ đây anh chỉ muốn cô sống hạnh phúc bên anh. Không phải lo nghĩ gì nhiều, an tâm dưỡng sức bình anh sinh con ra là được.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng. Mọi thứ rác rưởi bên ngoài anh sẽ thay cô dọn dẹp sạch sẽ.

Ở chỗ mà ánh mắt cô không nhìn thấy, ánh mắt của anh loé lên sự tàn nhẫn, sự việc xảy ra tối hôm nay nhất định anh sẽ điều tra cho thật kỹ. Anh sẽ không nương tay với kẻ dám tính kế lên trên đầu vợ anh.

Nếu không muốn sống nữa thì để anh tiễn chúng một tay xuống địa ngục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương