Chi Dao như chợt nhớ ra điều gì, cô ngồi bật dậy với tay tìm đồ trong những túi xách ngổn ngang dưới sàn. Cuối cùng thì tìm được một cái túi giấy nhỏ.

Cô đập đập vào chỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Đình Phong ngồi xuống. Đình Phong thuận thế làm theo, vươn tay ôm eo, tựa cằm vào vai cô.

Đã mấy tiếng đồng hồ không được ôm cô, khó chịu quá đi mất. Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao, càng ngày anh chỉ muốn được dính bên cạnh cô. Thậm chí anh còn ước cô có thể bé lại, anh có thể bỏ cô vào túi đem đi bên cạnh mình ở khắp mọi nơi.

Thấy người đàn ông đang ôm mình lại bắt đầu không đàng hoàng, Chi Dao áp bàn tay của mình lên mặt anh.

“Anh đang làm nũng đấy à?” Cô trêu anh. Sao lại giống con chó nhỏ đang làm nũng với chủ nhân vậy. Chi Dao còn thấy như thấp thoáng như có cái đuôi to lớn xù xù đang vẫy vẫy sau lưng anh vậy.

Một tiếng ừ khẽ khàng vang bên tai cô.

Chi Dao ngạc nhiên, cô không nhịn được bật cười, không kìm được thơm nhẹ vào má anh. Ai đó mà nhìn thấy cảnh này thì có thể tin nổi người vừa nói câu này là người mà chỉ cau mày đã khiến người khác sợ hãi không ngừng được không.

Đình Phong không hài lòng với cái hôn nhẹ như chuồn chuồn ấy, anh tóm lấy bàn tay đang mơn trớn mặt mình cho cô một cái hôn sâu thuần thục.

Một lúc lâu sau anh mới chịu buông môi cô ra, Chi Dao tức mình. Người đàn ông này đúng là không tử tế được lâu. Cô kéo cổ anh xuống cắn một cái vào môi anh cho bõ tức. Thấy ánh mắt của anh đang trở nên nguy hiểm hiểm thì vội vàng giơ cái túi nhỏ đang cầm lên,


“Em mua quà cho anh nè!”

Đình Phong nghe vậy thì tạm thời tha cho cô, anh hỏi nhưng tay vẫn ôm chặt lấy eo cô.

“Cái gì thế?”

“Anh buông ra thì em mới lấy được chứ.”

“Em lấy đồ là việc của em, anh ôm là việc của anh.”

Chi Dao bất lực trước thái độ của anh, nên đành mặc kệ. Cô lấy từ trong túi ra một cái kẹp cà vạt tinh xảo. Tuy không phải là thứ gì quá quý giá, nhưng đây là món quà đầu tiên cô mua tặng anh từ lúc hai người quay lại.

“Anh xem có thích không?”

“Thích! Chỉ cần là thứ em tặng, cái gì anh cũng thích.”


“Này em phát hiện ra, càng ngày anh càng dẻo miệng đấy.” Chi Dao phàn nàn. Người đàn ông này bá đạo, thích kiểm soát mọi thứ, không thích người khác làm trái ý của mình.

Khác một trời một vực so với Trần Đình Phong ngày xưa, nhưng Chi Dao cảm thấy mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh được nữa rồi.

Dù là Trần Đình Phong dịu dàng ấm áp của bảy năm trước, hay Trần Đình Phong ngang tàng của bảy năm sau thì cũng đều là người cô yêu.

Cô không muốn xa anh thêm nữa.

Anh đã bước về phía của cô chín mươi chín bước, vậy bước cuối cùng cô sẽ dũng cảm mà tiến lại nắm lấy tay anh.

Cô sẽ đạp lên mọi rào cản mà chạy đến với người mình yêu thương.

Nhìn ánh mắt mềm mại đang chăm chú nhìn mình của Chi Dao, Đình Phong không kìm được mà hôn lên mi mắt cô.

Anh trầm giọng.

“Phạm Chi Dao, em đã tha thứ cho anh rồi đúng không?”

Nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mắt, đáy mắt của anh lộ ra vẻ căng thẳng. Anh có thể hung hăng cột chặt thân thể cô bên mình, nhưng anh là một kẻ tham lam. Anh muốn toàn bộ cả tâm và thân của cô gái này đều thuộc về mình.

Cam tâm tình nguyện thuộc về anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương