Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
-
Chương 19
Editor: Vy Vy 1505
“Nương nương, mỗi ngày tết chủ tử các cung có thể sai cung nhân có phẩm cấp ra bên ngoài, nhưng không được tuyên dương chuyện trong cung. Cung điện giám sẽ tra xét kỹ càng, nếu……”
Nói chuyện chính là một vị lão ma ma, sau khi tứ hôn thánh chỉ hạ không bao lâu, Phủ Nội Vụ liền sai người tới, dạy dỗ Kỷ Uyển Thanh các loại lễ nghi và quy củ cung đình.
Thế gia thiên kim dáng vẻ quy củ là qua cửa, chỉ là trong cung ngoài cung khác biệt cũng không nhỏ, vẫn cần học tập một phen. Kỷ Uyển Thanh học thực nghiêm túc, rốt cuộc nếu không có gì quan trọng xảy ra, nửa đời sau nàng đều sống trong cung, trước tiên phải hiểu biết rõ ràng quy củ.
Cùng học tập còn có một phòng nha hoàn bà tử hồi môn theo nàng vào cung, mọi người tinh thần nghiêm túc nhớ kỹ, chủ tử là Thái tử phi, có chút sai sót nhỏ cũng không có gì, nhưng thuộc hạ không giống vậy.
Vào cung, sau này sẽ không thể dễ dàng ra ngoài, Kỷ Uyển Thanh không muốn miễn cưỡng tâm phúc đi theo nàng nhiều năm, tìm một ngày hỏi thẳng, ai không muốn theo nàng tiến cung, có thể trả khế bán thân làm lương dân, cũng có thể lựa chọn được nàng an bài ở ngoài cung.
Ngoài cung còn có đám người Tưởng Kim Kỷ Vinh, do bọn họ dẫn đầu, xử lý tất cả của hồi môn sản nghiệp của nàng, cùng với ngày sau có khi yêu cầu làm vài chuyện.
Nhưng hầu như không ai lựa chọn rời đi, rốt cuộc nếu muốn đi, ba năm trước đã đi rồi, không cần chờ đến lúc này.
Kỷ Uyển Thanh thực vui mừng.
Trải qua thời gian gần hai tháng, chủ tớ Triều Hà Viện đã nhớ kỹ trong lòng cung quy lễ nghi, kế tiếp chính là nghe nhiều một ít ví dụ thực tế giảng giải, tăng mạnh ấn tượng.
Sáng sớm buổi chiều nghe hơn một canh giờ, một ngày liền đi qua. Dùng bữa tối xong, Kỷ Uyển Thanh nắm chặt thời gian, cầm lấy áo choàng lông đã làm hơn một tháng, tiến hành những mũi kim cuối cùng.
Áo choàng này rất lớn, màu đen phối với lông chồn tím, bề mặt làm bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh ngọc, trên vai thêu hoa văn như ý cát tường tinh xảo, hai bên cổ áo mỗi bên thêu một mãng long đang bay sinh động như thật.
Áo choàng kiểu nam, là Kỷ Uyển Thanh làm cho Hoàng Thái tử.
Danh sách của hồi môn của Thái tử phi phải đưa vào cung trước, đăng ký vào sổ sách. Ngày mai, nàng tính đưa áo choàng này cùng danh sách của hồi môn đến Đông cung.
Đông Cung đưa tới ngọc bội uyên ương, ngày ấy Kỷ Uyển Thanh sửa sang lại của hồi môn, nhìn thấy lông chồn chất lượng thật tốt, trong lòng vừa động, liền bắt đầu làm áo choàng này.
Nàng đương nhiên biết ngọc bội uyên ương không phải Thái tử tự tay chọn, chỉ là nàng sắp sửa kiếm ăn dưới trướng người ta, thuận thế nịnh bợ ông chủ lớn một phen, hữu ích vô hại.
Lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ, dù sao nàng nữ hồng không tồi, cách làm áo choàng không khó, mỗi ngày làm một chút, cũng nhanh xong.
“Tiểu thư, áo choàng ngài tự tay làm, Thái tử biết tâm ý của chủ tử, ngày sau chúng ta không lui tới với Hoàng hậu, Thái tử cũng sẽ tốt với chủ tử.” giọng nói Lê Hoa có chứa khát khao.
Chuyện làm sao đơn giản như vậy?
Kỷ Uyển Thanh cười cười không nói chuyện, huống hồ đối với tình yêu, nàng thật sự không có ý tưởng, hiện tại bên người Thái tử sạch sẽ, cũng không nghĩa là về sau cũng sạch sẽ, cuộc sống này xem như công tác là được, đầu nhập quá nhiều tình cảm, hại người hại mình, thực bất lợi với cuộc sống khỏe mạnh.
Nhưng nếu có thể làm người ta hiểu lầm cũng không tệ, rốt cuộc cương vị này tốt nhất nên phối hợp chút tình yêu, nếu không có, vậy kỹ thuật diễn quá tệ.
Ngày hôm sau, danh sách của hồi môn của Kỷ Uyển Thanh và áo choàng này cùng được đưa vào Đông Cung.
Tờ đơn đỏ mạ vàng viết danh sách của hồi môn, đã không thể dùng tờ đơn để hình dung, đó là một chồng thật dày như tấu sớ, chỉnh tề đặt trên bàn của Thái tử.
Cao Húc nhướng mày, tùy tay cầm lấy một quyển đầu tiên mở ra, chữ nhỏ tinh tế màu vàng cực rõ ràng, một tờ đầu tiên chính là mấy thôn trang diện tích rất lớn ở kinh giao, Thông Châu, Uyển Bình vân vân, còn có số lượng kếch xù vàng thỏi, bạc thỏi, ngân phiếu linh tinh.
Hắn không phải nam nhân ham tiền tài của nữ nhân, tầm mắt đủ rộng, nhưng lúc này cũng có chút kinh ngạc, số lượng này nhiều hơn không ít so với trong tưởng tượng.
“Xem ra, Hoàng hậu nương nương của chúng ta phải hối hận.” Cao Húc cong môi, ý cười không hề hiền hòa, cực kỳ châm chọc.
Đối với một đảng Kỷ Hoàng hậu mới vừa kịch liệt khuếch trương thế lực, này đó tiền bạc trân bảo còn quan trọng hơn so với chiếm cứ vị trí Thái tử phi vài phần, huống hồ nữ nhi Kỷ gia không chỉ một người, nuốt tiền bạc, lại thay đổi người khác làm Thái tử phi cũng không phải không được.
Cao Húc lại lần nữa tán thưởng tiền Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Khánh, thật sự là người tâm tư tỉ mỉ, khó trách ông cường chống một hơi, cũng phải trở về kinh thành mới nhắm mắt.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, quả phụ thiếu nữ yếu đuối thừa kế tài sản khổng lồ, nếu không giấu tai mắt người khác, chờ đợi các nàng tất nhiên chỉ là chữ ‘chết’.
“Đưa danh sách của hồi môn đến Phủ Nội Vụ đăng ký tạo sách đi.” Cao Húc thả lại danh sách trên tay xuống bàn.
Trương Đức Hải vội vàng ứng, kêu tới một tâm phúc, lệnh hắn đưa một chồng thật lớn trên án thư đi.
“Điện hạ, rương này là cùng đưa vào cung, nghe người tới nói, là tự tay nương nương làm.” Trương Đức Hải theo sau tiến lên, cười tủm tỉm mở ra rương nhỏ sơn đỏ trên án.
Trong rương, áo choàng lông chồn màu xanh ngọc gấp chỉnh chỉnh tề tề, đường may tinh mịn, thêu công tinh mỹ, có thể thấy được người chế tác cực kỳ dụng tâm.
“Nô tài nghe nói, nương nương ước chừng làm hơn một tháng đấy.”
Cao Húc nhìn vào rương, tầm mắt dừng một lát mới rời đi, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”
Thời điểm không còn sớm, Cao Húc nên đi Văn Hoa Điện nghị sự, hắn đứng lên, liền nghe Trương Đức Hải nói: “Hôm nay thời tiết lạnh, vừa lúc có thể dùng áo choàng này, hay là nô tài hầu hạ điện hạ mặc nhé?”
Cao Húc đi rồi hai bước “Ừ” một tiếng.
Trương Đức Hải vui tươi hớn hở giũ ra áo choàng, mặc vào cho chủ tử, lớn nhỏ chiều dài vừa vặn, hiển nhiên người chế tác dụng tâm hỏi thăm.
Cao Húc rũ mắt nhìn, hoa văn mãng long giương trảo, sống động như thật sẽ bay ra khỏi áo, hắn nâng lên một bàn tay thon dài trắng nõn xoa xoa nếp gấp nhợt nhạt.
Ngoài điện đầy trời tuyết lớn, áo choàng thật dày ngăn cách khí lạnh, giây lát, hắn bước đi về phía trước.
*****
Cao Húc suy đoán không sai, danh sách của hồi môn vừa được đưa đến Phủ Nội Vụ, Kỷ Hoàng hậu biết được tin tức lập tức quăng ngã chung trà trên tay.
Máu nóng dồn lên não, trên mặt đỏ bừng, đầu óc ầm ầm như sấm, nửa ngày mới rít từ kẽ răng một câu: “Hay cho một Tĩnh Bắc Hầu phủ, hay cho một Kỷ Tông Khánh, mặc dù đã chết cũng không để cho bổn cung vui sướng.”
Hai con trai của bà ngồi phía dưới, một người mười tám, mười chín tuổi, tai to mặt lớn, nhìn rất lão thành ổn trọng, đúng là Nhị hoàng tử Ngụy Vương; mà người còn lại là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, nhưng vóc người còn chưa nẩy nở, nhìn hơi gầy yếu, đó là Tam hoàng tử Trần Vương.
Ngụy Vương tiếc hận nói: “Nhiều tiền bạc như vậy thế nhưng tiện nghi Đông Cung.” Quá làm người ta ghen ghét, sớm biết như thế, hắn nên nạp Kỷ Uyển Thanh mới là thượng sách.
Một đảng Kỷ Hoàng hậu quật khởi thực mau, kịch liệt khuếch trương khó tránh khỏi tiêu hao tiền bạc nhanh chóng, tuy Lâm Giang Hầu phủ là công huân nhiều năm, nhưng cũng rất cố hết sức, rốt cuộc trong phủ cũng không thể bởi vậy bị đào không, khiến cho phá sản.
Hơn nữa cũng không phải thế lực nào đều hiếu kính bọn họ, nhà có thực lực khẳng định không cần bốn phía tặng tiền bạc, bởi vậy Kỷ Hoàng hậu cũng rất eo hẹp, thậm chí lúc Ngụy Vương, Trần Vương khai phủ, nếu không nhờ Kỷ Tông Hiền xuất huyết nhiều, chỉ sợ thật sẽ cạn túi.
Trần Vương nghe vậy nhíu mày: “Lúc trước chúng ta hẳn nên cẩn thận điều tra, sau đó mới an bài.”
Năm nay hắn vừa mới mười sáu, đầu năm bắt đầu vào triều, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, không thể phân thân, bởi vậy hắn cũng không biết khi mẫu huynh làm ra quyết định, hiện tại ra sai lầm, không khỏi oán giận một câu.
Ngụy Vương nhíu mày: “Lúc ấy huynh và mẫu hậu đã điều tra rõ ràng, chỉ tiếc Kỷ Tông Khánh hành sự quá bí ẩn, căn bản không thể nào biết được.”
Phần lớn tài phú của Kỷ Tông Khánh là từ bắc địa, trước đó Kỷ Hoàng hậu không có nhân thủ ở bên kia, đương nhiên không thể phát hiện manh mối.
“Được rồi tam đệ, mẫu hậu vì hai chúng ta ngày đêm làm lụng vất vả, dốc hết sức lực, đệ đừng nói nữa!”
Ngụy Vương thấy sắc mặt Kỷ Hoàng hậu lại trầm vài phần, vội quát lớn đệ đệ, tiếp theo trấn an mẫu hậu: “Tĩnh Bắc Hầu phủ tranh tài sản ầm ĩ quá lớn, của hồi môn của Thái tử phi thực bị người để ý, nói vậy Thái tử cũng không thể tham ô. Chỉ cần theo kế hoạch phía trước nắm chặt Thái tử phi trong tay, kết quả cũng giống nhau.”
“Con nói đúng.” Vẻ mặt Hoàng hậu hơi hòa hoãn, gật đầu nói: “Chuyện lúc trước an bài, con nắm chặt một chút.”
Ngụy Vương gật đầu ứng.
“Quân Nhi xác thật trưởng thành, có thể phân ưu giúp mẫu hậu.”
Thương lượng thỏa đáng, Kỷ Hoàng hậu ánh mắt vui mừng đánh giá con trai lớn của chính mình, không quên dặn dò: “Đệ đệ con mới vừa vào triều, không khỏi rối ren, Quân Nhi phải dạy dỗ hắn nhiều hơn.”
Ngụy Vương vỗ vỗ bả vai Trần Vương, cười nói: “Đây là việc con nên làm.”
Trần Vương vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này mới cong môi cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, con sẽ chăm chỉ học theo nhị ca.”
“Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.” Kỷ Hoàng hậu cố khích lệ hai con trai.
Trần Vương vẫn luôn mỉm cười nghe, chờ mẫu hậu huynh trưởng nói đề tài khác, hắn mới thu hồi ý cười, rũ xuống mí mắt.
Một đôi tay giấu trong tay áo hơi hơi nắm lại thành quyền.
*****
Văn Hoa điện nghị sự kết thúc, Cao Húc về Thanh Ninh Cung, mới vừa hạ kiệu, hắn liền thấy trước cửa thư phòng có một bóng người quen thuộc, đó là một thái giám trung niên dáng người trung đẳng.
Ánh mắt hắn hơi hơi lóe, đi nhanh vào thư phòng.
Thái giám trung niên lập tức theo sát sau đó, Trương Đức Hải chờ hai người tiến vào, liền canh giữ ở cửa, tự mình thủ vệ.
“Điện hạ, Khôn Ninh Cung có tin tức đến.”
Thái giám trung niên này tên Lâm Dương, cũng là tâm phúc đáng tin của Thái tử, chuyên môn phụ trách chuyện ngầm, như là thám thính tin tức truyền lại, bồi dưỡng ám vệ vân vân, là cánh tay phải đắc lực của Cao Húc.
Lâm Dương lớn lên thực bình thường, mày chữ bát môi dày, tướng mạo ném trong đám người tuyệt đối tìm không ra, nếu nói có cái gì bất đồng, chính là đôi mắt hắn cực kỳ sáng ngời có thần, vô cùng sắc bén.
Đây là nội gia cao thủ, người mang tuyệt kỹ, vì che dấu điểm này, bên ngoài Lâm Dương cơ bản không để người khác phát hiện tầm mắt, luôn luôn cúi đầu.
Hắn vừa thấy chủ tử, lập tức quỳ xuống thỉnh an, cũng trình lên mật tin.
Cao Húc duỗi tay tiếp nhận, mở ra cúi đầu nhìn, trong đó đúng là việc Kỷ Hoàng hậu nói chuyện với hai con trai sau khi biết được tin tức của hồi môn.
Hắn có cài thám tử ở Khôn Ninh Cung, đáng tiếc đều là ở bên ngoài, nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người. Rốt cuộc Kỷ Hoàng hậu cầm giữ cung vụ mười mấy năm, trước khi Cao Húc trưởng thành, bà ta đã bố trí canh giữ bên canh mình tương đương kín mít, muốn thả người rất không dễ.
Lúc này có thể nhìn thấy tình cảnh này, chỉ là vừa khéo, bởi vì lúc ấy Kỷ Hoàng hậu nói chuyện với hai con trai ở đình hóng gió bên ngoài.
Hoàng hậu lệnh cung nhân lui thật xa, người ngoài không nghe thấy nội dung ba mẹ con thảo luận, nhưng thám tử Cao Húc bỏ vào Khôn Ninh Cung đều trải qua tỉ mỉ chọn lựa, năng lực các phương diện đều là nhất đẳng, hắn quan sát được thứ mà Hoàng hậu và Ngụy Vương đều không phát hiện.
Đó chính là biểu tình của Trần Vương biến hóa rất nhỏ.
Thám tử vô cùng mẫn cảm, lập tức cảm thấy đây là một phát hiện trọng đại, tìm cái cớ xin nghỉ trở về phòng, lập tức thông qua con đường, truyền tin tức ra.
Cao Húc xem xong mật tin, khóe môi khẽ nhếch, đợi lâu như vậy, thời cơ rốt cuộc thành thục.
Sớm tại bảy tám năm trước, hắn liền mẫn cảm nhận thấy được, Trần Vương hình như có chút không hài hòa với Ngụy Vương. Lúc ấy Cao Húc không để lộ chút nào, lệnh hạ nhân chuẩn bị cẩn thận, liền kiên nhẫn chờ thời cơ tốt nhất xuất hiện.
Quả nhiên, Kỷ Hoàng hậu xem trọng trưởng tử, Lâm Giang Hầu phủ và một đảng Kỷ hậu cũng xem Ngụy Vương là trung tâm, mọi người thực ăn ý, sau khi kéo Thái tử xuống ngựa, đó là ngày Ngụy Vương thượng vị, rốt cuộc hắn có năng lực, lại là trưởng.
Trần Vương vẫn luôn bị đặt ở vị trí phụ trợ huynh trưởng, mà hình như hắn không cam nguyện làm nền, theo tuổi tác càng lớn, liền sinh ngăn cách.
Cao Húc xé nát mật tin, ném vào đồ rửa bút, phân phó: “Lâm Dương, Trần Vương phủ bên kia có thể tùy thời ra tay, ngươi nói cho bên kia, từ từ tới không cần nôn nóng, thà rằng từ bỏ cơ hội, cũng không thể liều lĩnh.”
Mấy năm trước, hắn đã làm chuẩn bị, hiện giờ có thể động, nhưng mà tiến thêm một bước ly gián cần cẩn thận lại cẩn thận, rốt cuộc tuy Trần Vương có hiềm khích với huynh trưởng, nhưng hắn không ngốc, một khi bị phát hiện manh mối, nhiều năm bố trí liền phế đi.
Lâm Dương lưu loát đáp: “Nô tài lập tức đi làm.”
“Đi đi.” Cao Húc gật đầu: “Ngươi cũng cẩn thận chút, đừng lộ.”
Kỳ thật Lâm Dương không phải thái giám, là Cao Húc động tay chân mới an bài tiến cung, chỉ là hắn che giấu rất khá, chưa bao giờ có người phát hiện không ổn.
Hắn lại lên tiếng, lập tức vội vàng lui ra.
“Nương nương, mỗi ngày tết chủ tử các cung có thể sai cung nhân có phẩm cấp ra bên ngoài, nhưng không được tuyên dương chuyện trong cung. Cung điện giám sẽ tra xét kỹ càng, nếu……”
Nói chuyện chính là một vị lão ma ma, sau khi tứ hôn thánh chỉ hạ không bao lâu, Phủ Nội Vụ liền sai người tới, dạy dỗ Kỷ Uyển Thanh các loại lễ nghi và quy củ cung đình.
Thế gia thiên kim dáng vẻ quy củ là qua cửa, chỉ là trong cung ngoài cung khác biệt cũng không nhỏ, vẫn cần học tập một phen. Kỷ Uyển Thanh học thực nghiêm túc, rốt cuộc nếu không có gì quan trọng xảy ra, nửa đời sau nàng đều sống trong cung, trước tiên phải hiểu biết rõ ràng quy củ.
Cùng học tập còn có một phòng nha hoàn bà tử hồi môn theo nàng vào cung, mọi người tinh thần nghiêm túc nhớ kỹ, chủ tử là Thái tử phi, có chút sai sót nhỏ cũng không có gì, nhưng thuộc hạ không giống vậy.
Vào cung, sau này sẽ không thể dễ dàng ra ngoài, Kỷ Uyển Thanh không muốn miễn cưỡng tâm phúc đi theo nàng nhiều năm, tìm một ngày hỏi thẳng, ai không muốn theo nàng tiến cung, có thể trả khế bán thân làm lương dân, cũng có thể lựa chọn được nàng an bài ở ngoài cung.
Ngoài cung còn có đám người Tưởng Kim Kỷ Vinh, do bọn họ dẫn đầu, xử lý tất cả của hồi môn sản nghiệp của nàng, cùng với ngày sau có khi yêu cầu làm vài chuyện.
Nhưng hầu như không ai lựa chọn rời đi, rốt cuộc nếu muốn đi, ba năm trước đã đi rồi, không cần chờ đến lúc này.
Kỷ Uyển Thanh thực vui mừng.
Trải qua thời gian gần hai tháng, chủ tớ Triều Hà Viện đã nhớ kỹ trong lòng cung quy lễ nghi, kế tiếp chính là nghe nhiều một ít ví dụ thực tế giảng giải, tăng mạnh ấn tượng.
Sáng sớm buổi chiều nghe hơn một canh giờ, một ngày liền đi qua. Dùng bữa tối xong, Kỷ Uyển Thanh nắm chặt thời gian, cầm lấy áo choàng lông đã làm hơn một tháng, tiến hành những mũi kim cuối cùng.
Áo choàng này rất lớn, màu đen phối với lông chồn tím, bề mặt làm bằng gấm Tứ Xuyên màu xanh ngọc, trên vai thêu hoa văn như ý cát tường tinh xảo, hai bên cổ áo mỗi bên thêu một mãng long đang bay sinh động như thật.
Áo choàng kiểu nam, là Kỷ Uyển Thanh làm cho Hoàng Thái tử.
Danh sách của hồi môn của Thái tử phi phải đưa vào cung trước, đăng ký vào sổ sách. Ngày mai, nàng tính đưa áo choàng này cùng danh sách của hồi môn đến Đông cung.
Đông Cung đưa tới ngọc bội uyên ương, ngày ấy Kỷ Uyển Thanh sửa sang lại của hồi môn, nhìn thấy lông chồn chất lượng thật tốt, trong lòng vừa động, liền bắt đầu làm áo choàng này.
Nàng đương nhiên biết ngọc bội uyên ương không phải Thái tử tự tay chọn, chỉ là nàng sắp sửa kiếm ăn dưới trướng người ta, thuận thế nịnh bợ ông chủ lớn một phen, hữu ích vô hại.
Lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ, dù sao nàng nữ hồng không tồi, cách làm áo choàng không khó, mỗi ngày làm một chút, cũng nhanh xong.
“Tiểu thư, áo choàng ngài tự tay làm, Thái tử biết tâm ý của chủ tử, ngày sau chúng ta không lui tới với Hoàng hậu, Thái tử cũng sẽ tốt với chủ tử.” giọng nói Lê Hoa có chứa khát khao.
Chuyện làm sao đơn giản như vậy?
Kỷ Uyển Thanh cười cười không nói chuyện, huống hồ đối với tình yêu, nàng thật sự không có ý tưởng, hiện tại bên người Thái tử sạch sẽ, cũng không nghĩa là về sau cũng sạch sẽ, cuộc sống này xem như công tác là được, đầu nhập quá nhiều tình cảm, hại người hại mình, thực bất lợi với cuộc sống khỏe mạnh.
Nhưng nếu có thể làm người ta hiểu lầm cũng không tệ, rốt cuộc cương vị này tốt nhất nên phối hợp chút tình yêu, nếu không có, vậy kỹ thuật diễn quá tệ.
Ngày hôm sau, danh sách của hồi môn của Kỷ Uyển Thanh và áo choàng này cùng được đưa vào Đông Cung.
Tờ đơn đỏ mạ vàng viết danh sách của hồi môn, đã không thể dùng tờ đơn để hình dung, đó là một chồng thật dày như tấu sớ, chỉnh tề đặt trên bàn của Thái tử.
Cao Húc nhướng mày, tùy tay cầm lấy một quyển đầu tiên mở ra, chữ nhỏ tinh tế màu vàng cực rõ ràng, một tờ đầu tiên chính là mấy thôn trang diện tích rất lớn ở kinh giao, Thông Châu, Uyển Bình vân vân, còn có số lượng kếch xù vàng thỏi, bạc thỏi, ngân phiếu linh tinh.
Hắn không phải nam nhân ham tiền tài của nữ nhân, tầm mắt đủ rộng, nhưng lúc này cũng có chút kinh ngạc, số lượng này nhiều hơn không ít so với trong tưởng tượng.
“Xem ra, Hoàng hậu nương nương của chúng ta phải hối hận.” Cao Húc cong môi, ý cười không hề hiền hòa, cực kỳ châm chọc.
Đối với một đảng Kỷ Hoàng hậu mới vừa kịch liệt khuếch trương thế lực, này đó tiền bạc trân bảo còn quan trọng hơn so với chiếm cứ vị trí Thái tử phi vài phần, huống hồ nữ nhi Kỷ gia không chỉ một người, nuốt tiền bạc, lại thay đổi người khác làm Thái tử phi cũng không phải không được.
Cao Húc lại lần nữa tán thưởng tiền Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Khánh, thật sự là người tâm tư tỉ mỉ, khó trách ông cường chống một hơi, cũng phải trở về kinh thành mới nhắm mắt.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, quả phụ thiếu nữ yếu đuối thừa kế tài sản khổng lồ, nếu không giấu tai mắt người khác, chờ đợi các nàng tất nhiên chỉ là chữ ‘chết’.
“Đưa danh sách của hồi môn đến Phủ Nội Vụ đăng ký tạo sách đi.” Cao Húc thả lại danh sách trên tay xuống bàn.
Trương Đức Hải vội vàng ứng, kêu tới một tâm phúc, lệnh hắn đưa một chồng thật lớn trên án thư đi.
“Điện hạ, rương này là cùng đưa vào cung, nghe người tới nói, là tự tay nương nương làm.” Trương Đức Hải theo sau tiến lên, cười tủm tỉm mở ra rương nhỏ sơn đỏ trên án.
Trong rương, áo choàng lông chồn màu xanh ngọc gấp chỉnh chỉnh tề tề, đường may tinh mịn, thêu công tinh mỹ, có thể thấy được người chế tác cực kỳ dụng tâm.
“Nô tài nghe nói, nương nương ước chừng làm hơn một tháng đấy.”
Cao Húc nhìn vào rương, tầm mắt dừng một lát mới rời đi, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”
Thời điểm không còn sớm, Cao Húc nên đi Văn Hoa Điện nghị sự, hắn đứng lên, liền nghe Trương Đức Hải nói: “Hôm nay thời tiết lạnh, vừa lúc có thể dùng áo choàng này, hay là nô tài hầu hạ điện hạ mặc nhé?”
Cao Húc đi rồi hai bước “Ừ” một tiếng.
Trương Đức Hải vui tươi hớn hở giũ ra áo choàng, mặc vào cho chủ tử, lớn nhỏ chiều dài vừa vặn, hiển nhiên người chế tác dụng tâm hỏi thăm.
Cao Húc rũ mắt nhìn, hoa văn mãng long giương trảo, sống động như thật sẽ bay ra khỏi áo, hắn nâng lên một bàn tay thon dài trắng nõn xoa xoa nếp gấp nhợt nhạt.
Ngoài điện đầy trời tuyết lớn, áo choàng thật dày ngăn cách khí lạnh, giây lát, hắn bước đi về phía trước.
*****
Cao Húc suy đoán không sai, danh sách của hồi môn vừa được đưa đến Phủ Nội Vụ, Kỷ Hoàng hậu biết được tin tức lập tức quăng ngã chung trà trên tay.
Máu nóng dồn lên não, trên mặt đỏ bừng, đầu óc ầm ầm như sấm, nửa ngày mới rít từ kẽ răng một câu: “Hay cho một Tĩnh Bắc Hầu phủ, hay cho một Kỷ Tông Khánh, mặc dù đã chết cũng không để cho bổn cung vui sướng.”
Hai con trai của bà ngồi phía dưới, một người mười tám, mười chín tuổi, tai to mặt lớn, nhìn rất lão thành ổn trọng, đúng là Nhị hoàng tử Ngụy Vương; mà người còn lại là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, nhưng vóc người còn chưa nẩy nở, nhìn hơi gầy yếu, đó là Tam hoàng tử Trần Vương.
Ngụy Vương tiếc hận nói: “Nhiều tiền bạc như vậy thế nhưng tiện nghi Đông Cung.” Quá làm người ta ghen ghét, sớm biết như thế, hắn nên nạp Kỷ Uyển Thanh mới là thượng sách.
Một đảng Kỷ Hoàng hậu quật khởi thực mau, kịch liệt khuếch trương khó tránh khỏi tiêu hao tiền bạc nhanh chóng, tuy Lâm Giang Hầu phủ là công huân nhiều năm, nhưng cũng rất cố hết sức, rốt cuộc trong phủ cũng không thể bởi vậy bị đào không, khiến cho phá sản.
Hơn nữa cũng không phải thế lực nào đều hiếu kính bọn họ, nhà có thực lực khẳng định không cần bốn phía tặng tiền bạc, bởi vậy Kỷ Hoàng hậu cũng rất eo hẹp, thậm chí lúc Ngụy Vương, Trần Vương khai phủ, nếu không nhờ Kỷ Tông Hiền xuất huyết nhiều, chỉ sợ thật sẽ cạn túi.
Trần Vương nghe vậy nhíu mày: “Lúc trước chúng ta hẳn nên cẩn thận điều tra, sau đó mới an bài.”
Năm nay hắn vừa mới mười sáu, đầu năm bắt đầu vào triều, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, không thể phân thân, bởi vậy hắn cũng không biết khi mẫu huynh làm ra quyết định, hiện tại ra sai lầm, không khỏi oán giận một câu.
Ngụy Vương nhíu mày: “Lúc ấy huynh và mẫu hậu đã điều tra rõ ràng, chỉ tiếc Kỷ Tông Khánh hành sự quá bí ẩn, căn bản không thể nào biết được.”
Phần lớn tài phú của Kỷ Tông Khánh là từ bắc địa, trước đó Kỷ Hoàng hậu không có nhân thủ ở bên kia, đương nhiên không thể phát hiện manh mối.
“Được rồi tam đệ, mẫu hậu vì hai chúng ta ngày đêm làm lụng vất vả, dốc hết sức lực, đệ đừng nói nữa!”
Ngụy Vương thấy sắc mặt Kỷ Hoàng hậu lại trầm vài phần, vội quát lớn đệ đệ, tiếp theo trấn an mẫu hậu: “Tĩnh Bắc Hầu phủ tranh tài sản ầm ĩ quá lớn, của hồi môn của Thái tử phi thực bị người để ý, nói vậy Thái tử cũng không thể tham ô. Chỉ cần theo kế hoạch phía trước nắm chặt Thái tử phi trong tay, kết quả cũng giống nhau.”
“Con nói đúng.” Vẻ mặt Hoàng hậu hơi hòa hoãn, gật đầu nói: “Chuyện lúc trước an bài, con nắm chặt một chút.”
Ngụy Vương gật đầu ứng.
“Quân Nhi xác thật trưởng thành, có thể phân ưu giúp mẫu hậu.”
Thương lượng thỏa đáng, Kỷ Hoàng hậu ánh mắt vui mừng đánh giá con trai lớn của chính mình, không quên dặn dò: “Đệ đệ con mới vừa vào triều, không khỏi rối ren, Quân Nhi phải dạy dỗ hắn nhiều hơn.”
Ngụy Vương vỗ vỗ bả vai Trần Vương, cười nói: “Đây là việc con nên làm.”
Trần Vương vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này mới cong môi cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, con sẽ chăm chỉ học theo nhị ca.”
“Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.” Kỷ Hoàng hậu cố khích lệ hai con trai.
Trần Vương vẫn luôn mỉm cười nghe, chờ mẫu hậu huynh trưởng nói đề tài khác, hắn mới thu hồi ý cười, rũ xuống mí mắt.
Một đôi tay giấu trong tay áo hơi hơi nắm lại thành quyền.
*****
Văn Hoa điện nghị sự kết thúc, Cao Húc về Thanh Ninh Cung, mới vừa hạ kiệu, hắn liền thấy trước cửa thư phòng có một bóng người quen thuộc, đó là một thái giám trung niên dáng người trung đẳng.
Ánh mắt hắn hơi hơi lóe, đi nhanh vào thư phòng.
Thái giám trung niên lập tức theo sát sau đó, Trương Đức Hải chờ hai người tiến vào, liền canh giữ ở cửa, tự mình thủ vệ.
“Điện hạ, Khôn Ninh Cung có tin tức đến.”
Thái giám trung niên này tên Lâm Dương, cũng là tâm phúc đáng tin của Thái tử, chuyên môn phụ trách chuyện ngầm, như là thám thính tin tức truyền lại, bồi dưỡng ám vệ vân vân, là cánh tay phải đắc lực của Cao Húc.
Lâm Dương lớn lên thực bình thường, mày chữ bát môi dày, tướng mạo ném trong đám người tuyệt đối tìm không ra, nếu nói có cái gì bất đồng, chính là đôi mắt hắn cực kỳ sáng ngời có thần, vô cùng sắc bén.
Đây là nội gia cao thủ, người mang tuyệt kỹ, vì che dấu điểm này, bên ngoài Lâm Dương cơ bản không để người khác phát hiện tầm mắt, luôn luôn cúi đầu.
Hắn vừa thấy chủ tử, lập tức quỳ xuống thỉnh an, cũng trình lên mật tin.
Cao Húc duỗi tay tiếp nhận, mở ra cúi đầu nhìn, trong đó đúng là việc Kỷ Hoàng hậu nói chuyện với hai con trai sau khi biết được tin tức của hồi môn.
Hắn có cài thám tử ở Khôn Ninh Cung, đáng tiếc đều là ở bên ngoài, nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người. Rốt cuộc Kỷ Hoàng hậu cầm giữ cung vụ mười mấy năm, trước khi Cao Húc trưởng thành, bà ta đã bố trí canh giữ bên canh mình tương đương kín mít, muốn thả người rất không dễ.
Lúc này có thể nhìn thấy tình cảnh này, chỉ là vừa khéo, bởi vì lúc ấy Kỷ Hoàng hậu nói chuyện với hai con trai ở đình hóng gió bên ngoài.
Hoàng hậu lệnh cung nhân lui thật xa, người ngoài không nghe thấy nội dung ba mẹ con thảo luận, nhưng thám tử Cao Húc bỏ vào Khôn Ninh Cung đều trải qua tỉ mỉ chọn lựa, năng lực các phương diện đều là nhất đẳng, hắn quan sát được thứ mà Hoàng hậu và Ngụy Vương đều không phát hiện.
Đó chính là biểu tình của Trần Vương biến hóa rất nhỏ.
Thám tử vô cùng mẫn cảm, lập tức cảm thấy đây là một phát hiện trọng đại, tìm cái cớ xin nghỉ trở về phòng, lập tức thông qua con đường, truyền tin tức ra.
Cao Húc xem xong mật tin, khóe môi khẽ nhếch, đợi lâu như vậy, thời cơ rốt cuộc thành thục.
Sớm tại bảy tám năm trước, hắn liền mẫn cảm nhận thấy được, Trần Vương hình như có chút không hài hòa với Ngụy Vương. Lúc ấy Cao Húc không để lộ chút nào, lệnh hạ nhân chuẩn bị cẩn thận, liền kiên nhẫn chờ thời cơ tốt nhất xuất hiện.
Quả nhiên, Kỷ Hoàng hậu xem trọng trưởng tử, Lâm Giang Hầu phủ và một đảng Kỷ hậu cũng xem Ngụy Vương là trung tâm, mọi người thực ăn ý, sau khi kéo Thái tử xuống ngựa, đó là ngày Ngụy Vương thượng vị, rốt cuộc hắn có năng lực, lại là trưởng.
Trần Vương vẫn luôn bị đặt ở vị trí phụ trợ huynh trưởng, mà hình như hắn không cam nguyện làm nền, theo tuổi tác càng lớn, liền sinh ngăn cách.
Cao Húc xé nát mật tin, ném vào đồ rửa bút, phân phó: “Lâm Dương, Trần Vương phủ bên kia có thể tùy thời ra tay, ngươi nói cho bên kia, từ từ tới không cần nôn nóng, thà rằng từ bỏ cơ hội, cũng không thể liều lĩnh.”
Mấy năm trước, hắn đã làm chuẩn bị, hiện giờ có thể động, nhưng mà tiến thêm một bước ly gián cần cẩn thận lại cẩn thận, rốt cuộc tuy Trần Vương có hiềm khích với huynh trưởng, nhưng hắn không ngốc, một khi bị phát hiện manh mối, nhiều năm bố trí liền phế đi.
Lâm Dương lưu loát đáp: “Nô tài lập tức đi làm.”
“Đi đi.” Cao Húc gật đầu: “Ngươi cũng cẩn thận chút, đừng lộ.”
Kỳ thật Lâm Dương không phải thái giám, là Cao Húc động tay chân mới an bài tiến cung, chỉ là hắn che giấu rất khá, chưa bao giờ có người phát hiện không ổn.
Hắn lại lên tiếng, lập tức vội vàng lui ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook