Editor: Vy Vy 1505

“Sao nhà này còn chưa phân xong?” Kỷ Uyển Thanh có chút nghi hoặc.

Hiện tại đã là một ngày sau khi ca ca được phong tước, lúc trước ca ca đã có tính toán phân nhà ở riêng, lại từ trong miệng Kỷ Vinh biết nàng có danh sách sản nghiệp tổ tiên, sớm đã cầm về sổ sách, sai người kiểm tra đối chiếu.

Xưa nay con nối dõi thừa tước chiếm phần lớn, theo lý không khó phân, sao mất cả ngày hôm qua cộng thêm một buổi sáng hôm nay cũng không thể hoàn thành.

Hà ma ma than một tiếng: “Lão nô hỏi thăm, nghe nói không đơn giản là hiện ngân gần như hao hết, mặc dù là sản nghiệp tổ tiên, điền trang cùng với tranh chữ, đồ cổ, đều không khớp với sổ sách ban đầu, hiện tại phải kiểm kê một lần nữa, cho nên hao phí rất nhiều thời gian.”

Kỷ Tông Hiền thật là người có năng lực, đi quan hệ, hiếu kính mẹ con Hoàng hậu, còn có nhà mình tiêu xài, mấy năm thời gian, thế nhưng hoang phí quá nửa gia sản Kỷ tổ phụ tích cóp.

Kỷ Minh Tranh mặt lạnh như hàn băng, hắn băn khoăn quả nhiên không sai, một người hoang đường như vậy, mấy chục năm sau tước vị này có còn hay không, thật là vấn đề lớn.

Suốt đêm liên tục kiểm kê, hôm sau lão hầu gia bệnh nặng cũng kiên trì lại đến, lấy thân phận tộc trưởng giám sát, muốn một lần giải quyết vấn đề, làm về sau Kỷ Tông Hiền không có khả năng chơi xấu.

Không sai, lão hầu gia bị bệnh, năm nay gần tám mươi tuổi, bị bệnh không dễ dàng khỏe lại, cộng thêm liên tiếp thu được tin dữ Mục Hoài Thiện, Ngụy Vương chết trận, tâm tình trầm trọng, bệnh càng thêm bệnh, nghe đại phu lặng lẽ nói, khả năng không được tốt.

Nhưng dù vậy, ông nghe Kỷ Minh Tranh cho mời, còn giãy giụa bò lên.

Ông hổ thẹn với một nhà đệ đệ, lúc ấy Tùng Bảo dịch ông không biết, nhưng xong việc sai lầm lớn đã đúc thành, lại lên án mạnh mẽ con trai con gái cũng không thể vãn hồi, tuy ông phẫn nộ lựa chọn buông tay không phản ứng mọi chuyện, nhưng lại không có khả năng vạch trần nhà mình thông đồng với địch, khiến cả nhà bị đoạt tước diệt tộc.

Chuyện này đè trong lòng nặng trĩu, Kỷ Minh Tranh lập công lớn còn sống, ông mới nhẹ nhàng một chút, khó được có thể giúp đỡ một ít, ông sai người nâng lại đây.

Đối mặt một nhà kẻ thù giết cha hại mẹ, Kỷ gia huynh muội thật sự không thể cảm kích, chỉ có thể xem như lợi dụng hết khả năng.

“Nếu có thể chết bệnh trong vòng hai ngày, vậy xem như tiện nghi ông ta.” Việc vạch trần thông đồng với địch đang được đếm ngược.

Kỷ Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, đối phương từng giúp nàng đoạt lại tài sản riêng của phụ thân, nàng rất cảm kích, nhưng khi biết chân tướng phụ thân chết trận, tất cả đã trừ khử hầu như không còn.

Nàng không tin, huynh muội Hoàng hậu làm ra chuyện lớn như vậy, lão hầu gia không biết chút nào.

“Cũng không biết, khi nào sản nghiệp tổ tiên mới có thể kiểm kê xong?”

Sản nghiệp tổ tiên bị tiêu xài tất nhiên làm người ta phẫn nộ, nhưng nhanh chóng đuổi nhị phòng ra khỏi nhà cũng rất gấp, trước khi việc thông đồng với địch bị vạch trần, lão hầu gia vẫn là tộc trưởng, việc này được xử lý kịp thời thỏa đáng, không thể tốt hơn.

Vấn đề này, Hà ma ma không trả lời được: “Hay là, lão nô lại sai người hỏi thăm.”

“Không cần.”

Rèm cửa được vén lên, vào cửa chính là Cao Húc, hắn đi thứ gian bế con trai trước, An nhi ở trong lòng phụ thân xoa xoa đôi mắt, cười khanh khách.

Cha con hai người ngồi xuống gần Kỷ Uyển Thanh, nàng chọc quai hàm con trai trắng nõn: “An Nhi của nương tỉnh ngủ rồi sao.”

Nói xong, nàng nhìn phu quân, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ biết?” hỏi chính là việc kiểm kê sản nghiệp tổ tiên.

Cao Húc gật đầu, thả con trai ê a kêu to tới trong lòng Kỷ Uyển Thanh, không cần tiểu tử này duỗi tay đòi: “Vừa rồi ca ca nàng sai người truyền tin đến, nói là trước giờ cấm đi lại ban đêm hôm nay là có thể hoàn toàn giải quyết việc này.”

Kỷ Minh Tranh biết vạch trần thông đồng với địch sẽ tiến hành một hai ngày tới, cho nên mới khẩn cấp, thấy sắp hoàn thành, lập tức báo tin Đông Cung.

Vừa lúc, thời gian Cao Húc dự tính là lâm triều ngày mai.

“Điện hạ, tối nay liền bắt đầu sao?”

Kỷ Uyển Thanh không còn lo lắng chuyện nhà mẹ đẻ, ca ca nàng sẽ nhanh nhẹn xử lý, một nhà nhị phòng lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Nàng nhớ thương cũng không phải việc thông đồng với địch.

Dù sao hiệp nghị được bảo tồn hoàn hảo, mặc dù bản thân Hoàng đế muốn che chở cũng không thể. Nhưng thật ra lúc trước Cao Húc có nói, trước khi vạch trần sẽ bắt đầu ra tay, chuyện này càng làm cho nàng quan tâm.

Ra tay cái gì?

Đương nhiên là đại vị.

Ngoại sự phức tạp, Cao Húc không có khả năng từng vụ từng việc đều nói cho thê tử, nhưng hắn lại chưa từng giấu diếm.

Kỷ Uyển Thanh biết ý tưởng của hắn.

Sau khi vạch trần việc thông đồng với địch, Cao Húc âm thầm kiếm chỉ đế vị.

Đương nhiên, hắn là Thái tử, là người thừa kế đế vị danh chính ngôn thuận, khẳng định không muốn dính ô danh soán nghịch.

Cũng may trải qua thời gian mấy tháng, hoàng cung, đặc biệt là tiền triều, đã cơ bản rơi vào sự khống chế của Đông Cung, an bài bố trí thích hợp, chờ tới lúc hỏa hậu là có thể danh chính ngôn thuận.

“Ừ, Thanh Nhi đừng lo lắng, cô đã an bài thỏa đáng, lui một vạn bước, nếu mưu tính này không thành, cô còn có chiêu sau.”

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Cao Húc không hy vọng vận dụng vũ lực, nhưng này không đại biểu hắn không có vũ lực.

Xưa nay khi thay đổi đế vị, binh quyền có thể tạo được tác dụng quyết định, Xương Bình Đế cho một cơ hội, hắn đã nắm giữ binh quyền chặt chẽ trong tay, chân đã bước một bước vào tất thắng.

“Mấy ngày tới, cô có lẽ không rảnh phân thần, nàng và An Nhi yên tâm lưu lại trong phòng là được.”

“Dạ.”

Cao Húc lại lu bù công việc, vội vàng dùng bữa trưa với thê tử, liền đi tiền điện.

“Điện hạ, Trần Vương cầu kiến bệ hạ, hai người mật đàm hồi lâu, khi ra cửa, vẻ mặt Trần Vương rất thả lỏng.”

Có Tôn Tiến Trung phản chiến, bọn họ nắm động tĩnh Càn Thanh cung như lòng bàn tay.

“A?”

Cao Húc nhướng mày, đệ đệ này của hắn và phụ hoàng đạt thành ý kiến nhất trí, muốn bắt tay đối phó Đông Cung sao?

Đây là xác thật, Hoàng hậu thương tâm hơi qua, lập tức ý thức được tình huống nghiêm trọng, nhanh chóng triệu Trần Vương tiến cung, mẹ con ôm đầu khóc rống xong, “tiêu trừ khúc mắc”, ngay sau đó bà ta để con trai út tiếp chưởng thế lực một đảng Khôn Ninh Cung.

Mẹ con, cậu cháu vừa cả đêm chỉnh hợp thế lực trên tay, vừa thương nghị đối sách, cuối cùng đạt thành nhất trí, hợp tác với Hoàng đế.

Trần Vương kiên nhẫn đợi chờ, chờ Xương Bình Đế hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh bản thân, sáng nay hắn lập tức cầu kiến.

Cha con đóng cửa mật nghị thật lâu, trước giờ cơm trưa mới tan, theo Tôn Tiến Trung nói, xong việc vẻ mặt hai người thoạt nhìn đều thả lỏng một chút.

Xem ra, hợp tác đạt thành.

Cao Húc nhàn nhạt cười, cũng không kỳ quái, dù sao lập trường thay đổi theo ích lợi hết sức bình thường.

“Không cần để ý tới, mặt khác, ngươi truyền lời Đinh Văn Sơn, có thể chuẩn bị rút về.” hiện tại Trần Vương muốn nhảy nhót, chậm rồi.

Lâm Dương nhất nhất ghi nhớ, lại dò hỏi: “Điện hạ, vật kia khi nào mới đưa cho Tôn Tiến Trung?”

Cao Húc trầm ngâm một lát: “Trước tối nay là được, ngươi lệnh hắn trước khi lâm triều thì dùng.”

Vật gì?

Đáp án là một bình sứ nhỏ chứa thuốc bột, không phải thuốc độc, dù sao Cao Húc không tính giết cha. Đây là Lưu thái y chuyên môn nghiên cứu ra, sau khi dùng, nếu cảm xúc đột nhiên kích động, sẽ xuất hiện bệnh trạng choáng váng thậm chí hôn mê.

Người trúng dược bắt mạch không ra, chỉ là dược hiệu rất ngắn, chỉ khoảng hai canh giờ, qua thời gian này lại kích động liền không ảnh hưởng, cho nên chỉ có thể trước khi lâm triều sử dụng.

Còn về người được chọn để hạ dược, Tôn Tiến Trung là thích hợp nhất.

Càn Thanh cung.

Vẻ mặt Xương Bình Đế hơi hòa hoãn, khôi phục ăn uống, bữa tối cũng dùng không ít. Lần đầu tiên ông ta phát hiện, Trần Vương đứa con trai này cũng không tệ, đối phương cầu kiến quá kịp thời.

Vương Thụy Hành khổ khuyên Hoàng đế, nói Thái tử hiếu thuận, làm ông ta không cần lo lắng, kỳ thật đã biểu lộ thái độ chính mình, tuy ông ấy cự tuyệt phối hợp diệt trừ Đông Cung, nhưng vẫn sẽ không cho phép xuất hiện soán vị, hành thích vua.

Thế lực đảng bảo hoàng không nhỏ, tình trạng của Xương Bình Đế kỳ thật không đến mức tệ hại, nhưng đối với một Hoàng đế, này đã không thể tiếp nhận.

Ở thời điểm ông ta bó tay không có biện pháp, Trần Vương tới, lần đầu tiên Hoàng đế nhìn thẳng vào đứa con trai này, ông ta phát hiện đối phương tốt hơn nhiều so với bào huynh Ngụy Vương.

Xương Bình Đế đã sớm thu được tin tức Ngụy Vương chết trận, bản thân ông ta cũng không có bao nhiêu tình thương của cha, chính mình cũng có rắc rối lớn, nghe qua thì thôi, không rảnh thương cảm.

Thậm chí gặp Trần Vương, ông còn cảm thấy có chút may mắn Ngụy Vương chết đúng lúc, bởi vì với tác phong trước sau như một của con thứ hai, hợp tác khẳng định sẽ không kịp thời vui sướng như vậy.

“Tôn Tiến Trung, trẫm muốn nghỉ ngơi sớm chút.”

Sắc trời vừa mới tối, ngày xưa chính là lúc triệu hạnh phi tần, nhưng giờ phút này Xương Bình Đế không có ý muốn. Sáng nay đã hạ thánh chỉ khôi phục lâm triều, ông ta muốn sớm chút nghỉ ngơi dưỡng tinh trữ duệ.

Trần Vương nói đúng, rốt cuộc ông ta là hoàng đế tôn sư, lúc lâm triều có thể tạo được tác dụng cực lớn.

Bên ngoài, Hoàng Thái tử không thể làm trái.

Hoàng đế nói chuyện dùng được, Trần Vương trên triều đình có thế lực, hai bên bắt tay, mới có thể cùng nhau đối phó Đông Cung.

Có mục tiêu, âm trầm trên mặt Xương Bình Đế tan rất nhiều, Tôn Tiến Trung vội lên tiếng, phân phó cung nhân thái giám mang đồ dùng rửa mặt nhanh tiến vào, ông ta cũng cùng tiến lên hầu hạ.

Hoàng đế nghỉ ngơi, trong nội điện ánh nến tắt rất nhiều, an bài cung nhân trực đêm xong, Tôn Tiến Trung mới lui ra.

Ông ta tuy là ngự tiền đại tổng quản, nhưng cũng rất mệt, thức trước khi Hoàng đế dậy chờ hầu hạ, vẫn luôn chờ Hoàng đế ngủ rồi mới có thể nghỉ ngơi.

Nhưng đãi ngộ của ông ta lại vô cùng tốt, có một gian nhà ở độc lập phi thường không tệ, còn có mấy tiểu thái giám hầu hạ.

Mới vừa trở lại trong phòng chính mình ngồi xuống, tiểu thái giám bận bận rộn rộn múc nước vắt khăn, mới vừa sửa sang xong, lỗ tai Tôn Tiến Trung vừa động, liền nghe thấy cửa sổ bị gõ vang.

Thực nhẹ, một dài hai ngắn một dài, giống như là gió thổi thứ gì đánh vào cửa sổ.

Tiểu thái giám không có phản ứng gì, Tôn Tiến Trung lại bỗng chốc giương mắt, lơ đãng nói: “Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi xuống đi.”

Tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ, nói vài câu liền rón ra rón rén lui xuống, cũng khóa cửa phòng.

Ông ta đợi một lát, cửa sổ lại lần nữa bị người không tiếng động đẩy ra.

Tiến vào chính là một tiểu thái giám áo lam, Tôn Tiến Trung biết người này, đối phương phụ trách vẩy nước quét nhà hành lang, xưa nay cần mẫn không nhiều lời, cũng không biết đi quan hệ, vẫn luôn không thể leo lên trên, tới mấy ngày trước ông ta mới biết, thì ra đối phương là ám tuyến của Đông Cung.

Tôn Tiến Trung đầu phục Đông Cung.

Vốn dĩ ông ta cho rằng chính mình đủ trung thành với Hoàng đế, hưởng thụ đủ rồi cũng có thể giao ra mệnh, chỉ tiếc chuyện tới trước mắt, ông ta phát hiện chính mình vẫn là sợ hãi tử vong.

Tôn kính trung đi theo bên người Hoàng đế nhiều năm, tầm mắt là có, thế cục hiện tại thế nào, so với chính mình chủ tử, ông ta thấy rõ hơn nhiều.

Ông ta không muốn chết, năm ngoái ông ta mới tìm được đệ đệ thất lạc nhiều năm, huynh đệ gặp lại thật cao hứng, đệ đệ còn cho ông ta một con trai một con gái làm con thừa tự.

Ông ta tìm được người nhà, còn có hậu, cuộc sống có tư có vị vừa mới bắt đầu, ông cần thiết sống sót, không thể để người nhà cùng nhau chôn cùng.

“Điện hạ có gì phân phó?”

Nơi này không phải nơi thanh tĩnh, Tôn Tiến Trung không dám trì hoãn, thấy người liền lập tức hạ giọng dò hỏi.

Tiểu thái giám cũng không vô nghĩa, trực tiếp từ trong lòng móc ra một bình sứ: “Bình thuốc bột này không màu không vị, một lần chỉ cần phân lượng khoảng nửa móng tay cái, ngày mai trước khi lâm triều ông nghĩ cách cho bệ hạ uống.”

Trong lòng Tôn Tiến Trung chấn động, bình sứ suýt nữa rời tay mà rớt xuống: “Đây là!?”

“Không màu không vị không độc, chỉ có chút hiệu quả nhỏ.” Tiểu thái giám cười: “Ông yên tâm, chủ tử nhà ta không muốn hành thích vua.”

Lời này Tôn Tiến Trung ngược lại không hoài nghi, dù sao bản thân Hoàng Thái tử danh chính ngôn thuận, lại nắm quyền, thật sự không cần thiết nhiễm ô danh soán vị.

Ông ta chỉ là chợt vừa nghe thuốc bột nên kinh ngạc thôi.

“Ông không cần kinh hoảng, nếu chủ tử nhà ta đáp ứng sự thành thả ông một con đường sống, làm ông ra cung tự sinh hoạt, chắc chắn sẽ như thế.”

“Ngươi thay ta khấu tạ điện hạ.”

Đông Cung xử sự làm người, nhiều năm qua Tôn Tiến Trung xem ở trong mắt, cũng vì vậy ông ta không suy xét lâu lắm, liền gật đầu đáp ứng đầu nhập.

Hai người thực cẩn thận, vội vàng nói vài câu, tiểu thái giám liền lặng lẽ rời đi.

Trong lòng Tôn Tiến Trung có chuyện, một đêm này không ngủ được, giờ Dần liền đứng lên, vội vàng đi nội điện Càn Thanh cung.

“Bệ hạ, bệ hạ nên thức dậy.”

Hiện tại Xương Bình Đế thực xem trọng lâm triều, Tôn Tiến Trung cách trướng màn gọi hai tiếng, ông ta liền thức ngay.

Rửa mặt thay quần áo, tiếp theo liền nắm chặt thời gian lót bụng một chút, để tránh sau đó lâm triều trong bụng đói khát.

Hoàng đế dùng chút điểm tâm, Tôn Tiến Trung như thường, lập tức phủng một trản trà nóng lại đây.

Xương Bình Đế tiếp nhận, phiết phiết bọt lá trà, dùng điểm tâm khẳng định có chút khát, ông ta liên tục uống vài ngụm mới buông.

Chung trà bằng sứ thanh hoa đã bị tùy ý gác trên kỷ trà, Tôn Tiến Trung rũ mắt.

Thành.

Đáy lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy biết chính mình ra tay nhất định thành công, nhưng chuyện lớn bậc này khẳng định phải chứng thực mới có thể an tâm.

Nhạc đệm nhỏ giây lát đã qua, ngoại trừ Tôn Tiến Trung không người phát hiện, ngay sau đó ông ta khom người nói: “Bệ hạ, sắp đến giờ lâm triều rồi.”

“Vậy đi thôi.”

Hoàng đế một thân minh hoàng long bào lên ngự giá, được đội ngũ cấm vệ quân vây quanh nghi trượng đi Văn Hoa Điện.

Cửa lớn Văn Hoa điện sớm mở ra, văn võ bá quan phân loại hai bên, chỉnh chỉnh tề tề, Ngô Chính Dung mới vừa cùng cháu ngoại trao đổi một ánh mắt, liền nghe được thái giám sắc nhọn truyền xướng.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương