Editor: Vy Vy 1505

Vốn dĩ trong cảm nhận của Vương Thụy Hành, Hoàng Thái tử và Hoàng đế quan trọng như nhau.

Đáng tiếc bởi vì lúc trước Hoàng đế nam thú, ông ấy thương tâm thất vọng, cho dù không thừa nhận nhưng kỳ thật cán cân trong lòng đã nghiêng về Đông Cung, bây giờ lại muốn trở về cân bằng, không có khả năng.

Cán cân không thể trở lại cân bằng dẫn phát vấn đề cực lớn, bởi vì ngoại trừ việc Vương Thụy Hành là thủ phụ, còn có một thân phận khác, ông ấy là nhân vật thủ lĩnh của đảng bảo hoàng, trọng thần được tiên đế gửi gắm.

Tiên đế cần chính ái dân, anh minh thần võ, cái gì cũng tốt, nhưng mà một hoàng đế hoàn mỹ như vậy lại có một tiếc nuối, chính là con nối dõi rất đơn bạc.

Tiên đế tại vị hơn hai mươi năm, hậu cung giai lệ vô số, nhưng dưới gối chỉ có ba hoàng tử.

Vốn dĩ, này cũng không phải không thể tiếp thu, dù sao đằng trước hai hoàng tử thiên tư thông minh, tùy tiện chọn một người truyền ngôi vị Hoàng đế cũng dễ làm thôi.

Nhưng vấn đề là ở chỗ này, hai vị hoàng tử đều thông minh, có năng lực, sau khi lớn lên tự nhiên đấu đến gió nổi mây phun, sau đó, bọn họ chơi quá độ, lại thua luôn chính mình mạng nhỏ.

Tiên đế chỉ còn lại một con trai, đó chính là Xương Bình Đế từ nhỏ tư chất đần độn, xưa nay phát triển theo hướng Vương gia an nhàn.

Tiên đế nghiến răng nghiến lợi, nghĩ cứu giúp một phen, hoặc là dứt khoát bồi dưỡng cháu nội có khả năng. Chỉ là không nghĩ tới, ông ấy đợi không được.

Ông đột phát bệnh cấp tính, một bệnh không dậy nổi.

Tiên đế quả thực chết không nhắm mắt, căn bản không thể yên tâm giang sơn tổ tông truyền xuống, làm đủ loại bố trí, trong đó quan trọng nhất chính là lưu lại đảng bảo hoàng đáng tin, một đám người do Vương Thụy Hành cầm đầu.

Trước tiên tiên đế hạ ý chỉ, minh xác gửi gắm cho trọng thần, lại triệu đám người Vương Thụy Hành đến trước giường, lặp đi lặp lại dặn dò, ông biết đức hạnh đứa con trai này, các người cần phụ trợ, nếu tân đế có hành vi không ổn, phải khuyên can nhiều hơn, trăm triệu không thể để tân đế tùy ý làm bậy.

Ánh mắt tiên đế sáng như sao, chọn ra đảng bảo hoàng toàn là người khăng khăng một mực nguyện trung thành, một đám người rưng rưng lập lời thề, ông mới miễn cưỡng yên tâm nuốt khí.

Vương Thụy Hành trung thành và tận tâm, lòng mang xã tắc không sai, nhưng ông rất rõ ràng bổn phận làm thần tử, nếu cậy vào thân phận được tiên đế gửi gắm, việc lớn việc nhỏ đều phải chặn ngang một chân, như vậy là không thể lâu dài.

Nói trắng ra, với tính tình của Xương Bình Đế, việc hồ đồ ông ta làm quá nhiều, muốn cậy vào thân phận được tiên đế gửi gắm chỉ có thể làm trong thời khắc mấu chốt.

Chính vì thế, nhiều năm tới nay, chỉ cần không nguy hại đến giang sơn xã tắc, Vương Thụy Hành cũng chỉ tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, xong việc nhận lệnh thu thập cục diện rối rắm.

Vương Thụy Hành làm vậy cho nên Xương Bình Đế có ảo giác là, cho dù ông ta làm bất cứ việc gì, đảng bảo hoàng đều toàn tâm toàn lực duy trì ông ta, giữ gìn ông ta, thay ông ta bình định tất cả chướng ngại.

Kỳ thật đây là hiểu lầm, Vương Thụy Hành được tiên đế di chỉ, mục đích cuối cùng là giữ gìn đế vị chính thống, giữ gìn toàn bộ Đại Chu hoàng triều.

Xương Bình Đế là đế vị chính thống, Hoàng Thái tử cũng vậy. Trong mắt thủ phụ đại nhân, hai người này cũng không xung đột, hơn nữa Đông Cung tài đức sáng suốt, rất có di phong của tiên đế, Đại Chu triều quay về thời hoàng kim rầm rộ liền ở trước mắt.

Quan trọng nhất là, Vương Thụy Hành mắt thấy Hoàng Thái tử từng bước một trưởng thành, trong lòng vui mừng kích động, hoàn toàn không lời nào có thể diễn tả.

Hiện tại, Xương Bình Đế muốn trừ tận gốc Đông Cung, chính là muốn trừ tận gốc hy vọng Đại Chu phát triển mạnh mẽ, làm sao ông ấy có thể đáp ứng?

Đây chính là ‘tùy ý làm bậy’ trong lời tiên đế nói, thời khắc mấu chốt đã tới.

Thủ phụ đại nhân lăn lộn quan trường hơn nửa đời, Hoàng đế nói một câu, ông ấy lập tức hiểu ra ẩn ý trong đó, lập tức nghiêm mặt nói: “Xin bệ hạ thứ tội, lão thần cả gan góp lời, việc này không ổn.”

“Hoàng Thái tử điện hạ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vừa mới lãnh binh đánh tan bảy mươi vạn đại quân Thát Đát, cho bắc cương ít nhất hai mươi năm thái bình, đang được thiên hạ ca tụng, vạn dân quy phục.”

“Giờ phút này nếu bệ hạ làm vậy, trong triều tất nhiên sẽ rung chuyển, với Đông Cung, với bệ hạ đều rất bất lợi.” Được chim bẻ ná, được cá quên nơm, quá làm người ta thất vọng buồn lòng.

Tuy thủ phụ đại nhân nói là góp lời, nhưng kỳ thật đã dứt khoác cự tuyệt Xương Bình Đế.

Trước tiên ông cẩn thận phân tích lợi và hại, tiếp theo còn tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, nói tóm lại, tuyệt đối không thể có ý tưởng phế Đông Cung, Hoàng Thái tử thực hiếu thuận, chúng ta đều nhìn, bệ hạ không cần lo lắng.

Vương Thụy Hành thao thao bất tuyệt, những thứ nên nói đều nói rõ ràng cẩn thận, ngước mắt thấy vẻ mặt Hoàng đế không thể tin tưởng, thầm thở dài một hơi, cáo lui.

Trong lòng Xương Bình Đế lạnh lẽo, chỗ dựa lớn nhất thế nhưng không còn, ông ta luống cuống.

“Tôn Tiến Trung, ngươi nói trẫm nên làm thế nào bây giờ?”

Vương Thụy Hành là chong chóng đo chiều gió của đảng bảo hoàng, xưa nay đảng bảo hoàng nghe theo ông ấy, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Hoàng đế không thông minh, nhưng cũng biết, những người khác cũng là như vậy.

Xương Bình Đế đỏ mắt, tâm phúc do chính mình phát triển, mặc dù không a dua nịnh nọt như Ngũ Khánh Hòa, ngẫu nhiên có người có khả năng, cũng là giống Mục Hoài Thiện lòng dạ khó lường.

Ông ta đột nhiên phát hiện, ngoại trừ trọng thần tâm phúc phụ hoàng lưu lại, ông ta không có người nào có thể dùng!

Cái gì mỹ cơ ái phi, giờ phút này Xương Bình Đế đã hoàn toàn nghĩ không ra, ông ta ngồi yên trên long ỷ hồi lâu, mới miễn cưỡng sửa sửa đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ thượng sách.

Ánh nến trong nội điện Càn Thanh cung một đêm không tắt, thái giám cung nữ đứng hầu mỗi người cảm thấy bất an.

Nhưng mà, nơi này phát sinh tất cả cũng không giấu diếm được Cao Húc.

Hiện tại hắn được tin tức nhanh chóng, tinh chuẩn, rõ ràng hơn trước kia quá nhiều, thậm chí ngay cả đối thoại giữa Hoàng đế và Vương Thụy Hành cũng một chữ không lậu được ghi lại trên tin báo.

Tình thế phát triển như Cao Húc dự liệu, hắn vừa lòng cười cười, không tệ, trực tiếp dùng bộ kế hoạch thứ nhất là được, không cần đại động can qua.

“Lâm Dương, tiếp xúc Tôn Tiến Trung và Ngũ Khánh Hòa thế nào?” Cao Húc buông mật tin, ngón trỏ nhẹ gõ gõ bàn.

Bộ kế hoạch thứ nhất, nếu có hai tâm phúc này của Hoàng đế phối hợp sẽ đơn giản hơn nhiều.

Hiện giờ tất cả đều trong tầm kiểm soát của Cao Húc, hắn làm việc ít cố kỵ hơn trước nhiều, trực tiếp sai người ám ngầm tiếp xúc, cho ra cái giá, nếu hai người này thức thời, xong việc có thể bảo đảm bình an phú quý.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra thế cục hiện tại, hai người kia có thể hỗn đến nước này, tất nhiên là người thông minh, biết xu cát tị hung.

Quả nhiên, Lâm Dương chắp tay, bẩm: “Chủ tử, thành.”

“Tốt lắm.”

Cao Húc gật đầu: “Thánh chỉ phong thưởng ngày mai sẽ hạ, hoãn hai ngày, chính là lúc vạch trần việc thông đồng với địch, ngươi lệnh Tôn Tiến Trung chuẩn bị sẵn sàng.”

Không sai, hắn không tính toán lại chờ, nếu tay nắm binh quyền và chính quyền, nên hoàn toàn bước lên đại vị, nếu không thực dễ dàng đêm dài lắm mộng, lan tràn rất nhiều chi tiết không cần thiết.

Phụ hoàng của hắn nên bảo dưỡng tuổi thọ rồi.

Thánh chỉ phong thưởng đại chiến công thần quả nhiên buổi sáng hôm sau liền ban hạ.

Một trước hai sau ba đạo thánh chỉ, phân biệt chạy tới Tĩnh Bắc Hầu phủ và chỗ ở mới của Kỷ Minh Tranh.

Nghe nói thánh chỉ đến, một nhà Kỷ Tông Hiền kinh ngạc, rốt cuộc cháu trai lớn có công đang ngụ ở nơi khác, thánh chỉ không nên đưa tới nơi này mới đúng.

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, lại không ai dám chậm trễ, từ Hà thái phu nhân, Kỷ Tông Hiền, cho tới tôi tớ vẩy nước quét nhà, tất cả tụ lại ở tiền đình, quỳ nghênh thánh chỉ.

Thái độ thái giám tuyên chỉ vô cùng cao ngạo, cự tuyệt nhận túi tiền, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người Kỷ gia, trực tiếp mở ra thánh chỉ tuyên đọc.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: nay Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Hiền, tổn hại hoàng ân, có hiềm nghi cấu kết ám điệp Thát Đát,……”

Giọng hoạn quan sắc nhọn đặc thù, dừng trong tai Kỷ Tông Hiền lại thành sét đánh giữa trời quang.

Không phải Kỷ Minh Tranh lập công lớn sao? Tội này tất nhiên sẽ nhẹ nhàng buông tha, tại sao lại như vậy?

Tay chân Kỷ Tông Hiền lạnh lẽo, cũng không rảnh lo mạo phạm, đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trên.

Giọng hoạn quan thực rõ ràng, Hoàng đế tỏ vẻ, Tĩnh Bắc Hầu phủ có tội lớn, vốn nên bị đoạt tước xét nhà, nhưng niệm phụ huynh Kỷ Tông Hiền vệ quốc có công, hiện giờ chỉ dỡ xuống tước vị của Kỷ Tông Hiền, tước vị Tĩnh Bắc Hầu do thế tử Kỷ Minh Tranh kế tục.

Trong đầu một tiếng nổ vang, Kỷ Tông Hiền tê liệt ngã xuống mặt đất, ông ta lẩm bẩm nói: “Không thể nào, ta thừa tước, ta thừa tước,……”

“Sẽ không! Sẽ không! Không phải cháu trai lập công lớn sao?”

Tào thị thét chói tai, bà ta cự tuyệt tiếp thu sự thật này, che lại lỗ tai dùng sức lắc đầu, lực đạo to lớn, thậm chí trâm vàng nặng trĩu đều quăng rớt.

“Kỷ thế tử, không, Kỷ hầu gia lập công lớn, bệ hạ đều có phong thưởng, chỉ là việc này thì liên quan gì với chư vị chứ?”

Giọng không nhanh không chậm, nói chuyện đúng là thái giám tuyên chỉ, nếu không phải tân nhiệm Tĩnh Bắc Hầu chạm tay là bỏng, Hà thái phu nhân còn ở đương trường, chỉ sợ hắn quay đầu là có thể báo lên, nhị phòng Kỷ gia coi rẻ thánh chỉ.

Tuy là như thế, hắn cũng có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Kỷ Tông Hiền, tiếp chỉ đi.”

“Xin nội sử thứ lỗi.”

Nói chuyện chính là Hà thái phu nhân, bà mới nghe thánh chỉ ngẩn người, sau đó là vui sướng, như vậy cũng tốt, trong nhà không tổn thất, cháu trai có năng lực trực tiếp đương gia càng tốt.

Bà xụ mặt, quát con thứ hai: “Nghịch tử, ngươi dám miệt thị thánh ý!?”

Đây là muốn chết sao? Xem tình hình hiện tại, chết cũng là một mình ông ta chết mà thôi, không liên lụy đến những người khác, bởi vậy Hà thái phu nhân tuy giận, nhưng cũng xem như trấn định.

Kỷ Tông Hiền đương nhiên không muốn chết, trong tiếng khóc rống của Tào thị, ông ta chỉ phải bò dậy, run rẩy tiếp thánh chỉ.

Đội ngũ tuyên chỉ xoay người rời đi, trước khi đi, sắc mặt nội giám tuyên chỉ biến đổi, cười tủm tỉm nói với Hà thái phu nhân: “Tạp gia trước tiên chúc mừng thái phu nhân.”

Chúc mừng?

Tước vị thay đổi người ngồi, kỳ thật cũng không xem như hỉ sự, Hà thái phu nhân thoáng suy nghĩ, lập tức trước mắt sáng ngời.

Mới vừa rồi thánh chỉ cũng không đề cập Kỷ Minh Tranh lập công lớn, chỉ là nói niệm tình phụ huynh Kỷ Tông Hiền mới xét thay đổi người kế tục tước vị mà thôi.

Đây là nói, Kỷ Minh Tranh có phong thưởng khác.

Điểm này, lão thái thái thật đúng là không đoán sai.

Lại nói Kỷ Minh Tranh bên này, tiếp đạo thánh chỉ thứ nhất, Tĩnh Bắc Hầu tước vị do hắn kế tục, hắn cho rằng chỉ là như vậy, dù sao cũng là chính mình tự thỉnh cầu.

So với chiến công, thực ra ban thưởng này không xứng đáng, nhưng cầu nhân đắc nhân, hắn tâm tưởng sự thành, cũng rất cao hứng.

Vừa định đứng lên, không nghĩ tới thái giám tuyên chỉ lại cười tủm tỉm nói: “Kỷ hầu gia chậm đã.”

Nói xong, hắn lui ra phía sau một bước, thay một hoạn quan khác đồng dạng phục sức, người này lại cầm một thánh chỉ màu vàng kim, tiêm thanh xướng: “Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Minh Tranh, tiếp chỉ!”

Thánh chỉ sau đến chậm một bước, bởi vì lúc ấy đang tuyên đọc thánh chỉ thứ nhất, không thể quấy rầy, cho nên không cần nghênh đón liên tiếp, hiện tại trực tiếp tuyên đọc.

Kỷ Minh Tranh hơi giật mình một cái chớp mắt, hắn lập tức phản ứng lại, cúi đầu cung kính nói: “Thần Kỷ Minh Tranh, cung nghênh thánh chỉ.”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Trẫm dùng văn trị thế, dùng võ dẹp loạn. Nay có Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Minh Tranh là trụ cột triều đình, cũng là lá chắn quốc gia. Trong Yến Sơn dịch, Đại Chu đánh với Thát Đát, khanh nhiều lần lập công lớn, sau đó bắt sống Thát Đát Khả Hãn, tích không thể mẫn.……”

Đối với công thần đứng đầu đại chiến, đại học sĩ soạn chỉ phá lệ dụng tâm, một đoạn thật dài khen thưởng, cuối cùng, Hoàng đế thánh chỉ thăng tước vị Tĩnh Bắc Hầu một bậc, phong làm nhất đẳng Tĩnh Quốc công, siêu phẩm, cha truyền con nối.

Tĩnh Quốc công phủ vị trí bất biến, trên cơ sở Tĩnh Bắc Hầu phủ xây dựng thêm hoàn thiện. Kế tiếp, còn có liên tiếp vàng bạc sản nghiệp hoàng ân ban thưởng, phi thường nhiều, hoạn quan đọc đến mức miệng khô lưỡi khô.

Sau khi kết thúc, mọi người đều ngầm nhẹ nhàng thở ra, người nói chuyện cố hết sức, người quỳ cũng thực không dễ dàng.

Canh giờ không còn sớm, đội ngũ tuyên chỉ phải trở về báo cáo kết quả công tác, không dám ở lâu, cười khen tặng vài câu, mang theo hồng bao vội vàng rời đi.

Lưu lại đều là người một nhà, không khí trong tiền đình nhiệt liệt, Kỷ Vinh cười đến không khép miệng được, nửa ngày mới miễn cưỡng kiềm chế, tiến lên hỏi: “Công gia, khi nào chúng ta trở về?”

Có thời gian tính cụ thể, ông cũng an bài người thu thập.

Kỷ Vinh tưởng ngày mai, không ngờ Kỷ Minh Tranh lại nói: “Lập tức trở về.”

“Vinh thúc, thúc sai người tiến cung báo tin vui cho nương nương, tiếp theo, liền đi Lâm Giang Hầu phủ một chuyến, mời lão hầu gia qua phủ.”

Hắn vô cùng chán ghét nơi này, nhưng lại không thể không sai người đi một chuyến.

Lão hầu gia là tộc trưởng, trước khi Lâm Giang Hầu phủ bị xét nhà vấn tội còn có thể lợi dụng một chút.

Không sai, hắn muốn phân nhà ở riêng, hoàn toàn quét nhị phòng ra khỏi phủ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương