Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
-
Chương 106
Editor: Vy Vy 1505
Một phiến tiếp một phiến bình phong lớn được nâng đến, vây quanh hành lang đỏ thẫm. Mỗi một khoảng cách liền thả một chậu than lớn, than hồng châm chính vượng, toàn bộ hành lang ấm áp dễ chịu.
Kỷ Uyển Thanh ra phòng xép, vẫn chưa nhìn thấy một tia xuân sắc, lại bị Hà ma ma bế An Nhi liên tục thúc giục, đốc xúc nàng chạy nhanh về phòng.
Nàng thực bất đắc dĩ: “Ma ma, ngày mai không phải sẽ tham dự tiệc đầy tháng sao?”
Ngày mai liền chính thức ở cữ xong, cũng là tiệc đầy tháng của An Nhi. Ra ở cữ, Kỷ Uyển Thanh đã có thể hoạt động bình thường, tiệc đầy tháng của con trai nhà mình, nàng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ kém một ngày, cần phải khẩn trương như vậy sao?
“Thiếu một ngày cũng là thiếu.”
Hà ma ma vừa thúc giục chủ tử chạy nhanh vào phòng, vừa lải nhải: “Nương nương sinh thuận lợi không biết, có phụ nhân phải ở cữ gấp đôi mới có thể dưỡng về.”
Trên phương diện này, nhũ mẫu thực cố chấp, Kỷ Uyển Thanh vội vàng gật đầu vâng dạ, bà mới ngừng thao thao bất tuyệt.
Vào hậu điện, bước vào chính phòng.
Nội điện tất cả như thường, giống như trước khi nàng sinh sản, chỉ là bên trái giường dành ra một chỗ xếp một xe nôi bằng gỗ nam.
An Nhi có phòng riêng của chính mình, là thiên điện bên trái, cách phòng cha mẹ một cái sân, rất gần.
Theo quy củ, buổi tối bé ngủ trong phòng chính mình, do nhũ mẫu ma ma và các cung nhân hầu hạ.
Cao Húc yêu thương con trai, nhưng điểm này lại không nuông chiều, sớm đã phân phó người an bài, xe nôi trong phòng hai phu thê là An Nhi ngủ trưa dùng.
Từ nhỏ bồi dưỡng tính độc lập cho con trai rất quan trọng, đương nhiên, hắn cũng có cố kỵ mặt khác. Kỷ Uyển Thanh thân mình khôi phục, nếu phu thê đôn luân, có An Nhi ở trong phòng, thực không tiện.
Kỷ Uyển Thanh không phải không phát giác tâm tư Cao Húc mịt mờ, chỉ là nàng không phản đối. Dù sao, con trai quan trọng, phu quân cũng đồng dạng quan trọng.
Dù sao thiên điện rất gần, nếu An Nhi khóc nỉ non, bên này khẳng định có thể nghe được.
Kỷ Uyển Thanh nhìn kỹ phòng của con trai, có xe nôi, có nhuyễn tháp thêm rào chắn, trong phòng không có vật bén nhọn, tất cả bố trí thực thỏa đáng, nàng thực vừa lòng.
Dặn dò mấy nhũ mẫu vài câu, đoàn người quay lại nội điện.
“Ma ma, nhanh sai người truyền nước ấm!”
Kỷ Uyển Thanh gấp không chờ nổi hung hăng tắm rửa một phen, một tháng chỉ lau mình, tuy thời tiết lạnh, cũng rất khó chịu.
Nàng cảm thấy cả người chính mình đều có mùi, vậy mà mỗi ngày Cao Húc có thể hạ miệng, xong việc còn vẻ mặt đứng đắn tỏ vẻ, hắn không cảm thấy có mùi gì, không phải thực tự nhiên sao?
Hà ma ma vẻ mặt bất đắc dĩ, mỗi ngày lau mình sạch sẽ, tuy hơi khác với tắm gội, nhưng thật không tới nông nỗi này.
Nhưng chính mình chăm sóc chủ tử đến lớn chính mình biết, quá thích sạch sẽ, bà chỉ có thể giao An Nhi cho nhũ mẫu, nhanh đi thu xếp.
Thùng tắm lớn được rót đầy khoảng bảy tám phần nước ấm, rải cánh hoa và hương lộ, phòng tắm bốc hơi mờ mịt sương mù. Kỷ Uyển Thanh nhấc chân bước vào thùng tắm ngồi xuống, than thật dài một tiếng, quá thoải mái.
Cẩn thận tắm rửa một lần từ đầu đến chân, nàng xoa nắn đến khi da thịt trắng nõn đỏ lên, lúc này mới vừa lòng.
Mẫu thân rửa sạch sẽ, kế tiếp liền đến phiên An Nhi.
Hà ma ma bưng tới một thau đồng, cẩn thận pha nước ấm, lúc này mới cởi tã lót, hầu hạ tiểu chủ tử rửa mặt chải đầu.
Cũng không biết có phải lễ tắm ba ngày để lại bóng ma hay không, dù sao An Nhi không quá thích tắm rửa. Bé bị lột sạch sẽ bỏ vào thau đồng, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó liền bẹp bẹp miệng nhỏ, muốn khóc nhè.
Tình cảnh này trải qua không ít lần, Kỷ Uyển Thanh cũng bình tĩnh không ít, nàng ngồi trên nhuyễn tháp, cười khanh khách nói: “An Nhi đừng khóc, rửa sạch sẽ mới thoải mái.”
Thoải mái hay không không biết, dù sao tiểu tử này ngâm nước mắt hàm một lát, rốt cuộc là “Oa” một tiếng khóc lớn.
Chạng vạng khi Cao Húc về phòng, chính phòng đã khôi phục dĩ vãng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao dưới hành lang, ánh nến mờ nhạt chiếu vào song cửa sổ, không khác nhiều so với trước kia.
Hắn mỉm cười.
Đúng lúc vào lúc này, một tiếng con nít khóc lảnh lót vang lên.
Là An Nhi, tiểu tử này dưỡng rắn chắc, tiếng khóc càng thêm có sức lực, nghe được cha bé trong lòng căng thẳng, ba bước cũng làm hai bước, bước nhanh vào phòng.
Vén lên màn cửa màu xanh ngọc vừa thấy, hắn không nhịn được mà bật cười.
Chói lọi đồng thau đầy nước ấm, bên trong thả một đứa bé trắng như tuyết bụ bẫm, bé sử dụng cả tay chân kháng cự tắm rửa, tiếng khóc có thể chấn tro bụi trên xà nhà rớt xuống.
An Nhi dưỡng đến cực tốt, tay nhỏ chân nhỏ bụ bẫm, từng đoạn như củ sen, sức lực cũng lớn, nước trong bồn rầm rầm bắn ra, ướt mấy ma ma đầy đầu đầy mặt.
Cung nhân ma ma thấy Cao Húc tiến vào, vội muốn hành lễ, hắn xua tay: “Tắm gội cho An Nhi trước đí.” Hôm nay nhi tuy ấm áp, nhưng vẫn nên tắm nhanh chút.
“Điện hạ, chàng xem An Nhi của chúng ta.” Kỷ Uyển Thanh giọng điệu oán giận, thực tế ẩn hàm ý cười.
Nàng chào đón, tự tay hầu hạ Cao Húc thay quần áo, cũng giúp hắn cởi xuống kim quan vấn tóc.
Cao Húc hơi hơi cúi đầu, một bàn tay hư hư ôm eo thê tử, hắn nghe xong vội giúp con trai nói chuyện, “An Nhi thông minh, không vui liền phải nói ra.”
Nàng nghe xong buồn cười, giận liếc mắt hắn.
Hà ma ma tay chân nhanh nhẹn, hai ba lượt tắm sạch sẽ cho bé, An Nhi một lần nữa bọc tã lót, nằm ở trong lòng phụ thân, ủy ủy khuất khuất mà bẹp miệng.
“Con ngoan, đừng khóc.”
Cao Húc hôn hôn con trai thơm ngào ngạt, dành ra một bàn tay ôm thê tử đồng dạng thơm ngào ngạt, nhẹ giọng dỗ dành.
“A!” An Nhi nghe không hiểu, nhưng không ngại bé phát biểu ý kiến.
“Tiểu tử này.” Kỷ Uyển Thanh quát quát khuôn mặt nhỏ của con trai.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, đợi ăn xong bữa tối tiêu thực, phu thê cùng nhau đưa con trai đến phòng mới, lúc này mới về chính phòng nghỉ ngơi.
Tuy còn chưa thể đôn luân, nhưng Cao Húc vẫn ôm thê tử hôn hồi lâu, thật vất vả, hai người thở hồng hộc tách ra, hắn vuốt ve lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Cô đã an bài thỏa đáng tiệc đầy tháng ngày mai, nàng như thường là được, không cần lo lắng.”
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh không chút nào nghi ngờ năng lực của phu quân, mặt cọ cọ trong lòng ngực hắn, lên tiếng.
Hắn dịch dịch góc chăn: “Ngủ đi.”
An Nhi là hoàng trưởng tôn, con vợ cả của Thái tử, tiệc đầy tháng lại không giống lễ tắm ba ngày, đương nhiên bốn phía ăn mừng.
Xương Bình Đế sớm đã hạ chỉ, tiệc đầy tháng thiết lập tại điện Thái Hòa, mời trong triều văn võ, huân quý tôn thất dự tiệc.
Phu thê Cao Húc đương nhiên sẽ không chậm trễ tiệc đầy tháng con trai, ngày hôm sau trời chưa sáng, hai người đã thức dậy, từng người chuẩn bị.
Hôm qua Kỷ Uyển Thanh đã chọn xong quần áo trang sức, là một bộ cung váy làm bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ rực, cổ tay và cổ áo màu vàng kim, thêu hoa mẫu đơn sinh động như thật; trang sức là nguyên bộ phượng hoàng giương cánh bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, hào quang lộng lẫy.
Tóc đẹp đen nhánh như lụa chải lên, vấn búi tóc vọng tiên cửu hoàn, mang lên nguyên bộ đồ trang sức vàng ròng, thay đổi váy áo, nghiêng đầu đánh giá chính mình trong gương đồng lớn.
Giai nhân hoa phục, đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc thực trầm trọng. Kỷ Uyển Thanh nhẹ nhàng tròn một năm, nhất thời có vài phần không thích ứng.
Nhưng, từ nhỏ giáo dục quý nữ thực thành công, cử chỉ nàng thong dong, khí định thần nhàn.
Như vậy rất được.
Kỷ Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, chuyển ra bình phong bằng gỗ nam.
Cao Húc đã ăn mặc xong, đang ôm con trai ngồi trên nhuyễn tháp, rũ mắt nói nhỏ. Nghẹ tiếng nhìn qua, hắn đứng lên cười: “Thực đẹp.”
Thê tử đẫy đà một chút, so với trước khi sinh thì có một vẻ đẹp khác, nhưng thấy nàng thần thái sáng láng, hắn thực vui mừng.
Thời gian không còn sớm, Cao Húc giao An Nhi cho Hà ma ma bế, tinh tế dặn dò vài câu, nắm tay Kỷ Uyển Thanh ra cửa, bước lên kiệu đi điện Thái Hòa.
Lần này Lâm Dương cũng đi, hắn giống lần trước, lãnh thủ hạ ngụy trang thành thái giám, gắt gao che chở kiệu của An Nhi.
“Hoàng Thái tử điện hạ đến! Thái tử phi nương nương đến!” Cách khá xa, thái giám truyền xướng thấy, vội cao giọng truyền xướng.
Trong điện đã đầy người, ngoại trừ Đế Hậu và vợ chồng Thái tử, những người khác đều sớm đến chờ, vừa nghe thấy giọng thái giám sắc nhọn đặc thù vang lên, lập tức đứng dậy cung nghênh.
“Chư vị không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”
Nói chuyện chính là Cao Húc, xưa nay hắn luôn biểu hiện ôn hòa, không chê vào đâu được, chỉ là so sánh với khi ở trước mặt vợ con, chung quy vẫn có chút khác biệt.
Xuống thềm ngọc ở cửa điện, phân ra một khoảng lớn hình chữ nhật, phân cách hai bên nam nữ, nam tịch ở đông, nữ tịch ở tây.
Kỷ Uyển Thanh lãnh Hà ma ma bế An Nhi, ngồi xuống vị trí cao nhất bên nữ tịch.
Bên cạnh chính là An Nhạc đại trưởng công chúa, công chúa thăm dò nhìn nhìn tã lót, mỉm cười nói với nàng vài câu.
Mặt sau một chút, chính là chỗ ngồi của Ngụy Vương phi. Lúc này nàng ta có vị trí danh chính ngôn thuận, đáng tiếc, mọi người đều biết nàng ta không thể tham dự.
Kỷ Uyển Thanh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, Hoàng hậu làm nghiệt, trách không được người khác.
Rất nhiều người dùng dư quang không dấu vết liếc mắt bên này, ánh mắt có tò mò, cũng có rất nhiều cực kỳ hâm mộ.
Cổ đại nữ tử tương đối yếu thế, không thể không nói, Thái tử phi sinh được hoàng trưởng tôn, tự tin hơn trước kia quá nhiều.
Ví dụ, mặc dù Hoàng hậu là mẹ chồng trên danh nghĩa, hiện tại cũng không thể dễ dàng ma xoa nàng. Có Thái tử có con trai làm chỗ dựa, thủ đoạn thô bạo như lúc trước dùng than hỏa hiện tại đã không thích hợp.
Hoàng gia mẹ quý nhờ con, không phải một câu nói đùa.
Kỷ Uyển Thanh cũng không thèm để ý mấy tầm mắt mịt mờ này, dù sao trên cơ bản không có ý tốt.
Phu thê ngồi xuống không bao lâu, Xương Bình Đế và Hoàng hậu liền giá lâm.
“Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương đến!”
Cao Húc vá Kỷ Uyển Thanh dẫn đầu mọi người nam nữ tịch, bước ra khỏi hàng nghênh đón thánh giá.
Trong đại điện vang lên một trận vải vóc soạt soạt rất nhỏ, còn có tiếng bước chân. Không bao lâu, phía trên thềm ngọc truyền đến giọng Xương Bình Đế: “Chư vị ái khanh đứng lên đi.”
“Đông Cung sinh hạ con vợ cả, hôm nay là đầy tháng, cho nên, trẫm và chư khanh cùng ăn mừng mấy chén.”
Hôm nay là ngày vui, giọng Hoàng đế nghe cũng rất cao hứng, nói xong, ông ta nhìn về phía Kỷ Uyển Thanh.
Chính xác là, nhìn về phía tã lót bên người nàng.
Càn Thanh cung tổng quản thái giám Tôn Tiến Trung biết, vội bước nhanh xuống, dẫn Hà ma ma bế hoàng trưởng tôn đi lên thềm ngọc.
Cổ nhân thành hôn sớm, có khối người mới hơn ba mười tuổi đã làm tổ phụ. Xương Bình Đế năm nay đã hơn bốn mươi, đây vẫn là lần đầu được cháu trai, tuy có đủ loại cố kỵ, nhưng nói thực, ông ta rất có ấn tượng tốt với đứa nhỏ này.
Ông ta không bế hài tử, để Hà ma ma bế nhìn một lát, An Nhi trắng trẻo mập mạp, nhắm mắt lại ngủ say sưa.
“Tốt, rất tốt!”
Tâm tình Hoàng đế sung sướng, thuận tiện khen thưởng Thái tử phi vài câu, nói hài tử dưỡng rất khá, không ngừng cố gắng.
Kỷ Uyển Thanh vội đứng lên chỉnh đốn trang phục tạ ơn, khi ngồi xuống, dư quang quét mắt trên thềm ngọc, vừa vặn thấy gương mặt Hoàng hậu tươi cười cứng đờ.
Lần nữa ăn mệt, An Nhi còn dưỡng phi thường tốt, tuy Hoàng hậu công phu trên mặt lợi hại, lúc này cũng không nhịn được hiện dấu vết.
Kỷ Uyển Thanh thầm hừ một tiếng.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cho Hà ma ma một ánh mắt.
Hà ma ma ngầm hiểu, lập tức bế tã lót đi thiên điện, đám người Lâm Dương gắt gao hộ hai bên.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không thích hợp ở nơi người nhiều ồn ào lâu lắm, phòng nghỉ ngơi sớm được an bài thỏa đáng, phía trên Tôn Tiến Trung thấy thế, cũng lập tức lệnh tâm phúc dẫn đường và hộ tống.
Có Hoàng đế xem trọng, kỳ thật cũng không cần Cao Húc lo lắng quá nhiều, nhưng hắn là cha của An Nhi, không tự tay bố trí, hắn không yên tâm.
Hoàng trưởng tôn rời đi, mọi người nói chuyện cũng ít vài phần cố kỵ, đại điện ăn uống linh đình, không khí thực mau nhiệt liệt.
Xương Bình Đế cao hứng, phu thê Thái tử cũng cao hứng, trong triều đảng bảo hoàng cũng phi thường vui sướng, những người còn lại đương nhiên không dám quấy rầy nhã hứng.
Khói mù trong đáy mắt Hoàng hậu càng thêm thâm trầm, hơn nữa Lệ Phi và Dung Phi nhìn chuẩn cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngươi một lời ta một câu, giọng nói kéo dài mềm mại, kỳ thật dùng sức chọc vào tim Hoàng hậu.
Đề tài thậm chí liên lụy đến Ngụy Vương phi, trên mặt Lệ Phi quan tâm, kỳ thật ám phúng: “Hoàng hậu nương nương, không biết Ngụy Vương phi như thế nào, mấy ngày gần đây có khỏe hơn chút nào không?”
Lệ Phi hơi chau mày liễu, có chút u buồn thở dài: “Ngụy Vương năm nay cũng gần hai mươi có phải không?”
Giọng Lệ Phi không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền phần lớn nữ tịch, Hoàng đế khẳng định cũng nghe thấy, nhưng ông ta mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục ăn tiệc.
Hoàng hậu mặt đen rồi xanh, xanh rồi lại đen, bà ta không dám phát tác quét hứng thú của Xương Bình Đế, chỉ phải cắn răng chịu khổ, nửa ngày mới nói một câu: “Thân thể nàng đã khỏe hơn, không nhọc Lệ Phi quan tâm.”
Kỷ Uyển Thanh không uống rượu, tùy ý gắp hai đũa đồ ăn, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ xem diễn.
Vở diễn này khá tốt, Lệ Phi thấy Hoàng đế không hé răng, hơi hơi mỉm cười, thừa thắng xông lên: “Hoàng hậu nương nương nói vậy sai rồi.”
Lệ Phi không cố kỵ, nói chuyện lớn giọng chút, thậm chí nam tịch cũng ẩn ẩn nghe thấy, không ít người lơ đãng nhìn qua.
“Chúng ta tất nhiên là quan tâm Ngụy Vương, thấy Ngụy Vương phi không dễ,……”
Lệ Phi cười, tiếp tục trong bông có kim, không nghĩ tới, mới nói đến một nửa, lại bị người đột ngột đánh gãy.
“Khởi bẩm bệ hạ!”
Một tiếng thái giám sắc nhọn truyền bẩm, đánh gãy không khí cao hứng phấn chấn trong điện Thái Hòa, mọi người kinh nghi bất định, lập tức nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một ngự tiền thái giám bò lăn vọt vào đại điện, phía sau theo sát dịch sử trên mặt trên người đầy bụi đất.
Dịch sử thực chật vật, môi còn khô nứt chảy máu, Cao Húc vừa thấy người này xuất hiện, con ngươi lập tức co rụt lại.
Quả nhiên, đối phương một chân bước vào đại điện, đã giơ lên tay phải, hô to nói: “Khởi bẩm bệ hạ, có quân báo tám trăm dặm kịch liệt!”
“Hôm qua Thát Đát đánh bất ngờ Kế Châu, mấy chục vạn đại quân thế tới rào rạt, Kế Châu nguy rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook