Editor: Vy Vy 1505

Trong khoảng thời gian này, Hứa Trì vẫn luôn lưu lại Thát Đát vương đô, hợp tác với Gia Lạp, thử thoáng thâm nhập dò hỏi tình huống Thát Đát bố trí binh lực.

Rốt cuộc Cao Húc muốn nhọc lòng, không chỉ là việc Hoàng hậu thông đồng với địch.

Gia Lạp thăng một bậc, thu hoạch tin tức tiện lợi hơn trước kia, lúc này còn có Hứa Trì ở bên ngoài ứng phó, kết quả điều tra xem như đạt tới mong muốn.

Dựa theo dấu vết quân đội, lương thực từ từ điều khiển, hai người phán đoán, Thát Đát chuẩn bị trước đại chiến đã gần hoàn thành.

Đại chiến bắt đầu rất có thể ở sang năm.

Này thật không phải tin tức tốt, tâm tình Hứa Trì trầm trọng, lập tức viết một phong thư, lấy ám hiệu bẩm báo việc này cho chủ tử.

Chuyện đã làm gần hoàn thành, Hứa Trì cũng nên lập tức về kinh thành, dù sao nơi này cũng không phải là nơi hắn có thể ở lâu.

Trước khi rời đi, hắn đặc biệt đợi hai ngày.

Hai ngày sau là ngày Gia Lạp nghỉ phép, dựa theo ước định, Gia Lạp sẽ đến cứ điểm một chuyến.

Còn có một chút chuyện cần thương thảo với đối phương.

“Gia Lạp huynh đệ, ngày mai ta phải về kinh thành rồi.”

Ngày hôm sau, Gia Lạp quả nhiên tới, Hứa Trì cùng hắn sóng vai vào phòng, hàn huyên vài câu và vẫy lui cấp dưới, liền đi thẳng vào chủ đề: “Tuy cứ điểm này huynh có thể qua lại tự nhiên, nhưng hiện tại, ta có một số việc, muốn trước tiên thương thảo thỏa đáng.”

Hắn là ám vệ Phó thống lĩnh, lời nói trực tiếp trình tới trước bàn Hoàng Thái tử, thuộc hạ ở cứ điểm đâu bằng. Công việc mấu chốt tất nhiên là càng ít người biết càng tốt, đương nhiên trước tiên phải thương định.

Hứa Trì muốn nói, có quan hệ đại chiến sang năm.

Gia Lạp khẳng định là phải tiếp tục ở lại làm ám điệp, bò đến vị trí của hắn không dễ dàng, tới thời kỳ giao chiến mấu chốt, rất có thể phát huy tác dụng quan trọng.

Nhưng mà, hình như hắn lại không có quan trên. Dưới tình huống này, nếu thám thính tin tức quan trọng, chỉ sợ nhất thời khó truyền tin Đại Chu.

Lúc này, Đông Cung đặc biệt quan trọng.

Cao Húc sớm truyền lời lại đây, hắn phảng phất rất khoan dung với Gia Lạp, đã không lại miệt mài theo đuổi lai lịch đối phương, cũng không điều tra quan trên của đối phương, liền ngầm đồng ý đối phương trợ giúp Đông Cung.

Hứa Trì thật cao hứng, bởi vì hắn tự mình tiếp xúc với Gia Lạp, hợp ý khâm phục lẫn nhau, hắn cũng rõ ràng đối phương làm người.

Hiện giờ, Gia Lạp không còn một mình tác chiến, có gốc rễ, thậm chí còn vì ngày nào đó trở về Đại Chu đánh cơ sở, thật sự là chuyện rất tốt.

Hôm nay hắn chờ đối phương tới, chính là thương lượng một khi đại chiến nổ ra, Gia Lạp nên như thế nào mau chóng truyền tin tức về, lấy vài loại phương thức nào truyền tin trong thời gian chiến tranh.

Thời kỳ chiến tranh, thế cục thường thường thay đổi, một con đường truyền tin tức cũng không bảo hiểm, cần chuẩn bị nhiều mấy cái. Mặt khác, hai người còn thương nghị một bộ ám hiệu, là Gia Lạp chuyên dụng.

Bộ ám hiệu này, Hứa Trì trở về trực tiếp bẩm báo chủ tử, những người còn lại một mực không biết.

Hai người mật nghị thật lâu, từ sáng sớm vẫn luôn thương lượng đến giờ ngọ, qua loa dùng bữa lại tiếp tục, mãi cho đến lúc chạng vạng, mới khó khăn lắm thỏa đáng.

Trong đó bao gồm nhớ kỹ thời gian, Hứa Trì Gia Lạp cuối cùng truyền đọc một lần, xác định nhớ không sai, liền nổi lửa, đốt hủy nguyên kiện.

“Vất vả huynh, Hứa huynh đệ, chờ ngày sau có duyên lại tụ, chúng ta không say không về.” Nói chuyện đúng là Gia Lạp.

Hứa Trì nghe vậy sang sảng ứng: “Được!”

Hai người thưởng thức lẫn nhau, đã xem đối phương là bằng hữu.

“Hứa huynh đệ, ta có một chuyện muốn hỏi.”

Gia Lạp nhìn nhìn sắc trời, cũng không vô nghĩa: “Không biết chuyện điều tra hiệp nghị thông đồng với địch tiến triển đến đâu rồi?”

Hắn thực nhớ thương chuyện này, nhưng hai tháng nay vẫn luôn bận rộn, hơn nữa lại điều tra một chuyện quan trọng khác, sợ lui tới tần mật lộ hành tung, căn bản không thể ngồi xuống nói tỉ mỉ, bởi vậy vẫn luôn nghẹn đến bây giờ.

Mà tuy Hứa Trì thưởng thức Gia Lạp, nhưng hắn trung thành với chủ tử lại chiếm cứ vị trí đầu tiên, trước đó còn không được Cao Húc đồng ý chắc chắn, hắn chỉ nói vài câu, vẫn chưa lộ ra tình hình kỹ càng tỉ mỉ.

Nhưng, hiện tại chẳng những chủ tử buông miệng, đồng thời còn ý bảo chuyện hiệp nghị có thể nói thẳng, hắn cũng không cần che che giấu giấu.

Vì thế, Hứa Trì nhất nhất nói tỉ mỉ, từ Thát Đát Khả Hãn trả lời hiệp nghị bị rơi mất, đến Anh Quốc Công Tần Thân, lại nói đến bây giờ tra tìm mấy võ quan cấp thấp kia.

“Mấy người kia bị Hoàng hậu dùng khổ hình, như cũ không lộ ra chút nào, điều tra hiệp nghị đã lâm vào cục diện bế tắc.”

Ngay cả suy đoán bên ta hắn cũng nói, nhưng mấy suy đoán này không chỉ là suy đoán, kết hợp Hoàng hậu Anh Quốc Công hành động, tuyệt đối là thật sự.

Hứa Trì thở dài: “Cũng không biết, năm đó Sở tướng quân nhặt hiệp nghị, có luôn đặt ở trên người hay không.”

Hoàng hậu hạ lệnh, ngay cả người nhà của mấy võ quan cấp thấp kia cũng bắt lại, nghiêm hình tra tấn, như cũ không thu hoạch được gì.

Dưới tình huống này, Đông Cung sớm đã bắt đầu hoài nghi, có khi nào phương hướng điều tra lúc trước sai rồi không?

Sở Lập Tung có thể giao thác hiệp nghị cho ai đó trước khi tắt thở hay không?

Nếu có thì ông ấy sẽ giao cho ai?

Khả năng giao cho tên lính nào đó cực kỳ bé nhỏ, nhưng lúc trước Tùng Bảo dịch cho dù là quân coi giữ hay là viện quân, tướng lãnh trung cấp cao cấp đều chết sạch, ông ấy cũng không có ai để giao.

“Đáng tiếc lúc ấy tình hình chiến đấu quá thảm thiết, cũng không có người sống, nếu không, việc này có lẽ có tiến triển.”

Hứa Trì trước sau hao phí không ít tâm huyết chuyện hiệp nghị, nghe tin thật bóp cổ tay, hắn ảo não chụp bàn, không nghĩ tới lại nghe Gia Lạp bên cạnh chậm rãi nói: “Không, vẫn có người sống.”

Hắn chính là người sống.

Không sai, năm đó Gia Lạp thuộc quân coi giữ Tùng Bảo, hắn toàn thân vết sẹo, cùng với lưu lạc Thát Đát, toàn là vì lần đó đại chiến.

Hắn nhìn Hứa Trì khiếp sợ: “Ta vốn là tướng lãnh trung cấp quân coi giữ Tùng Bảo, tình cờ tới Thát Đát. Bởi vì sau đầu từng chịu đòn nghiêm trọng bị mất trí nhớ, mãi đến nửa năm trước mới dần dần nhớ ra chuyện cũ năm xưa.”

Hắn vốn dĩ cũng nên chết.

Ở ngoài thành, lúc tình hình chiến đấu kịch liệt nhất, cửa thành Tùng Bảo lung lay sắp đổ cũng bị công phá, quân địch tiến nhanh vào, bốn phía tàn sát bình dân.

Lúc này, Sở Lập Tung mạnh mẽ chia quân, điểm một đám tướng sĩ, chạy nhanh trở về thành cứu viện bá tánh.

Gia Lạp là một trong số đó.

Địch nhiều ta ít, bên ta liên tục chinh chiến, đã là nỏ mạnh hết đà, đau khổ ứng phó, như cũ không thể xoay chuyển tình hình.

Tổ phụ phụ thân Gia Lạp đều là anh hùng bắc cương, hắn cũng trung tâm Đại Chu, tuyệt đối không phụ uy danh tổ tiên, mặc dù thân bị trọng thương, máu tươi mơ hồ tầm mắt, như cũ cường chống một hơi, chém giết kẻ địch.

Cuối cùng, ít ỏi mấy người cũng kiệt lực ngã xuống, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Gia Lạp là bóng dáng binh Thát Đát một đường phóng hỏa xa xa tới.

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình đang ở trong đội ngũ nô lệ, Thát Đát giống như đuổi dê vội vàng chạy.

Nguyên lai, sau khi hắn ngã xuống, thân binh đồng dạng bị trọng thương cởi ra khôi giáp của hắn, trao đổi phục sức thi thể quân tốt bên cạnh.

Sau đó, thân binh kéo hắn ra hẻm nhỏ, gặp được một quân tốt Đại Chu còn sống, giao thác người trong tay, cũng dặn dò đối phương chiếu ứng nhiều hơn.

Đối phương đáp ứng, thân binh mới tắt thở.

Bởi vậy, khi Thát Đát đuổi tàn binh và cả bình dân cùng nhau ra thành về làm nô lệ, quân tốt nhận uỷ thác cõng Gia Lạp lên đường, cho nên hắn mới có thể nhặt về một mạng.

Gia Lạp tỉnh lại, đã không còn ký ức, nhưng quân tốt vẫn lặp đi lặp lại những chuyện chính mình biết.

Ký ức không còn, nhưng chính mình là người Đại Chu, không thể nghi ngờ.

Nhưng cuộc sống của nô lệ cũng không tốt, nhóm người cùng lên đường đã chết một nửa, làm cu li chịu không nổi lại chết hơn phân nửa, trong đó còn không ít người bị binh Thát Đát sống sờ sờ quất đến chết.

Tên lính cứu Gia Lạp cũng không biết may mắn hay là bất hạnh, lúc sắp đến Thát Đát, liền chịu không nổi mà chết, cũng xem như không cần lại chịu tra tấn.

Gia Lạp không còn ký ức, nhưng đầu óc và công phu vẫn còn, chịu đựng qua mấy ngày bị thương nặng ban đầu, hắn bắt đầu lên kế hoạch trốn đi.

Thật vất vả, hắn thành công.

Trên đường trốn chạy Gia Lạp thay đổi quần áo bình dân Thát Đát, hơn nữa hồi lâu chưa xử lý râu quai nón mọc dài, vừa nhìn sơ qua, mười phần là dân chăn nuôi Thát Đát.

Hắn nói tiếng Thát Đát vô cùng lưu loát, trà trộn vào một đội dân chăn nuôi, thuận lợi tránh được đuổi bắt.

Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Đoàn dân chăn nuôi bị binh Thát Đát chặn lại. Bởi vì Thát Đát ở Tùng Bảo đại chiến tử thương cũng không ít, hơn nữa tân Khả Hãn cần cấp bách rửa sạch dị kỷ, nhu cầu cấp bách bổ sung quân đội.

Vì thế, Gia Lạp thương còn chưa khỏi hẳn liền bị cường chinh nhập ngũ.

Hắn vốn đang muốn chạy trốn, sau đó nghĩ lại, vì sao không nhân cơ hội này, ẩn núp ở trong quân Thát Đát? Phải biết rằng, thân phận không chê vào đâu được này, có thể gặp không thể cầu.

Tuy Gia Lạp quên chuyện cũ năm xưa, nhưng trong tiềm thức, hắn cũng không bài xích việc này, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy chính mình làm rất đúng.

Cho nên, hắn thuận theo bản tâm lưu lại, cũng lập công lao không nhỏ lúc tân Khả Hãn thanh toán huynh đệ, chức quan nhanh chóng thăng lên, cũng cực được quan trên thưởng thức.

Kế tiếp, mãi cho đến nửa năm trước, Gia Lạp dần dần khôi phục ký ức, sau đó lại gặp đám người Hứa Trì.

“Chuyện chính là như vậy, bởi vậy ta không có quan trên.”

Ngoại trừ thân thế phụ thân tổ phụ, Gia Lạp biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm, thản ngôn báo tất cả cho Hứa Trì, cũng chắp tay về hướng nam: “Ta thực cảm kích Hoàng thái tử tín nhiệm.”

Hứa Trì cũng không phải người bình thường, khiếp sợ qua đi, thực mau hoàn hồn, hắn bắt lấy trọng điểm: “Chẳng lẽ Gia Lạp huynh đệ, lúc trước từng tiếp xúc Sở tướng quân?”

Ánh mắt hắn kinh nghi bất định, chẳng lẽ hiệp nghị thông đồng với địch, liền ở trên người Gia Lạp?

“Hứa huynh đệ, nếu hiệp nghị này ở trên người ta, ta còn cần khúc chiết vu hồi như vậy sao?” Gia Lạp thực bất đắc dĩ, nếu có hiệp nghị, hắn cũng không cần lăn lộn lâu như vậy.

Đây là lời nói thật, Hứa Trì mới vừa rồi cũng là quá chấn kinh, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy không đúng.

“Vậy……” Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: “Gia Lạp huynh đệ, lúc ấy có thấy Sở tướng quân không?”

“Có.”

Gia Lạp thực khẳng định, này cũng chính là mục đích cuối cùng hắn nhắc tới chuyện xưa: “Sở tướng quân tới gấp rút tiếp viện, lúc ấy quân coi giữ đã tử thương quá nửa, khó có thể ứng phó, ông ấy cũng không nhàn hạ tiếp xúc nhiều với người khác.”

Hứa Trì gật đầu, tình huống khẩn cấp, ai cũng không có tâm tư ôn chuyện, tự nhiên rút đao liền giết.

“Ta vốn cũng cho rằng, Sở tướng quân lưu hiệp nghị này trên người, nhưng hiện giờ nghe Hứa huynh đệ nói đến, lại cảm thấy không phải.”

Gia Lạp nhíu chặt mày rậm, trầm ngâm một lát nói: “Tinh tế phân tích, khả năng Sở tướng quân giao hiệp nghị cho người khác lớn hơn chút.”

Hứa Trì tinh thần rung lên: “Gia Lạp huynh đệ, huynh có manh mối sao?”

“Lúc ấy ta liền ở ngoài thành, từ lúc Sở tướng quân xuất hiện, mãi cho đến khi thành bị phá ta chia quân, khoảng cách giữa ta và Sở tướng quân đều không xa.”

Gia Lạp cẩn thận suy tư, từ từ nói chuyện: “Chiến trường chém giết, vốn không thể phân thần, hơn nữa lúc ấy bên ta sớm ở vào hoàn cảnh xấu, Sở tướng quân vẫn chưa tiếp xúc người nào. Ít nhất, không rảnh lấy ra hiệp nghị.”

Hứa Trì nghe vậy không khỏi hoàn toàn thất vọng, mày rậm nhíu chặt, nhưng không đợi hắn nói chuyện, liền nghe thấy đối phương lại bổ sung một câu: “Ngoại trừ một người.”

Hắn đại hỉ: “Người nào?”

“Tĩnh Bắc Hầu.”

Gia Lạp chậm rãi nói ra ba chữ, giọng vô cùng khàn khan: “Là tiền Tĩnh Bắc Hầu, Hứa huynh đệ có nghe nói tới ông ấy không?”

“Đương nhiên!”

Nữ chủ nhân Đông Cung, Thái tử phi Kỷ thị, đúng là đích trưởng nữ của tiền nhiệm Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Khánh, sao Hứa Trì có thể không biết: “Thái tử phi nương nương của chúng ta đúng là con gái của Kỷ hầu gia.”

Gia Lạp hoãn hoãn, mới tiếp tục nói: “Nếu hỏi ta lúc ấy Sở tướng quân tiếp xúc người nào, hoặc có khả năng giao thác hiệp nghị cho ai, ta chỉ thấy một người, là Kỷ hầu gia.”

“Huynh nói cái gì!”

Hứa Trì đại kinh thất sắc, tay vừa động trực tiếp đánh nghiêng chung trà, hắn tùy ý quơ tay, vừa vặn chụp chung trà đã lăn xuống trở về, ném trên bàn, đôi mắt lại gắt gao nhìn thẳng người đối diện.

“Gia Lạp huynh đệ, lời này thật sao?”

Gia Lạp chậm rãi gật đầu, giọng điệu chắc chắn: “Phải.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương