Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
-
Chương 3
Thông qua ký ức trong đầu của nguyên chủ, Hạ Lăng phát hiện Diệp Tinh Lăng hiện tại mười sáu tuổi, xuất thân từ một gia đình bình thường, trong nhà có ba, mẹ kế còn có một em gái cùng cha khác mẹ - Diệp Tinh Phỉ.
Một năm trước, Diệp Tinh Phỉ lôi kéo Diệp Tinh Lăng đi tham gia tuyển chọn thực tập sinh của Thiên Nghệ, thật may mắn là hai chị em đều được tuyển. Thiên Nghệ ký hợp đồng với các cô, kế hoạch đào tạo một tổ hợp tỷ muội, nhưng ai biết, ngày ký hợp đồng liền xảy ra một chuyện, một chiếc xe tải lớn mất khống chế đụng phải Diệp Tinh Phỉ, khiến Diệp Tinh Phỉ trở thành người thực vật.
Mắt thấy tổ hợp tỷ muội hóa thành bọt nước, Thiên Nghệ muốn cùng Diệp Tinh Lăng giải ước.
Rốt cuộc bọn họ xem ra, Diệp Tinh Lăng thiên phú chỉ là giống nhau, chân chính có tiềm lực là cái người đã biến thành người thực vật - Diệp Tinh Phỉ. Phụ trách nói giải ước là Thiên Nghệ Huấn Luyện Doanh tổng giám đốc Đàm Anh, ở trong vòng cũng coi như là đại ca đỉnh, đào tạo không ít nghệ sĩ nổi tiếng, ánh mắt sắc bén độc ác, hắn nói không có tiền đồ, liền nhất định không có tiền đồ.
Nhưng khi đó Diệp Tinh Lăng không cam lòng cứ như vậy giải ước.
Cô cùng em gái tình cảm rất tốt, nhu cầu cấp bách kiếm tiền vì em gái chi trả viện phí, vì thế quỳ gối trước mặt Đàm Anh đau khổ cầu xin, cầu công ty vay tiền cho cô, hơn nữa thề nỗ lực cả phần của Diệp Tinh Phỉ lấy thành tích tốt hòi báo cho công ty.
Không thể không nói, Diệp Tinh Lăng là người rất có nghị lực, ngay cả người được xưng ý chí sắt đá Đàm Anh đều bị đả động, đồng ý cho cô một cơ hội. Công ty dự chia cho cô một số tiền, mà số tiền này yêu cầu cô sau khi debut phải hoàn lại cả vốn lẫn lời, nếu cô trước khi debut đã bị đào thải, bị loại trừ, như vậy, sau một năm phải trả hết số tiền này, nếu không...........
Hạ Lăng hơi nheo đôi mắt lại, có chút đồng tình với thân thể nguyên chủ.
Đời trước, cô nghe qua một ít chuyện của hắc đạo. Nếu đắc tội công ty có bối cảnh như vậy............
Có lẽ cô không nên đồng tình với thân thể nguyên chủ, nguyên chủ đã chết, xong hết mọi chuyện, trước mắt Hạ Lăng có chút phiền não.
Nếu có thể, đời này Hạ Lăng không nghĩ một lần nữa đặt chân vào giới giải trí. Đời trước đã đúng ở đỉnh cao của sự nghiệp, hưởng thụ được ái mộ cuồng nhiệt nhất, cũng trải qua sự hiểm độc ngươi lừa ta gạt, cô thật sự nghĩ không ra giới giải trí đối với cô còn có cái gì hấp dẫn. Huống chi nới đó còn có quan hệ với "Người kia"..........
Cảm xúc thống khổ ở trong lòng quay cuồng, cô đem hồi ức liên quan tới "Người kia" áp xuống.
Nếu có thể, cô hy vọng ở giai đoạn luyện tập sinh bị đào thải một cách danh chính ngôn thuận, trải qua cuộc sống sinh hoạt của một người bình thường. Nhưng thân thể nguyên chủ thiếu khoản tiền kia làm hết thảy đều thành hy vọng xa vời. Từ bỏ tiến vào giới giải trí, cô căn bản không nghĩ ra biện pháp hoàn lại số tiền này, bởi vì từ bỏ ca hát, cô cái gì cũng không biết.
Cho nên không những không thể rời khỏi, cô còn muốn lưu lại, hảo hảo xuất đạo.
Hạ Lăng thở dài thật sâu, cười khổ.
Tạo hóa trêu người. Thiếu công ty số tiền kia, nói là khoản tiền lớn, bất quá chỉ có mấy trăm vạn mà thôi, đối với kiếp trước của cô mà nói, tùy tiện mua một cái túi đều lớn hơn số tiền này, nhưng hiện giờ, lại làm khó cô, bức cô không thể tiếp tục ở cái giới giải trí này dốc sức làm.
Làm một người bé nhỏ không đáng kể, mau bị đào thải loại kém luyện tập sinh.
Hạ Lăng dần dần thích ứng thân phận mới của chính mình.
Ở Thiên Nghệ mối ngày thực sự rất yên bình, mỗi buổi sáng ròi giường, luyện ca, luyện vũ, rửa mặt ngủ. Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, một ngày mười hai giờ luyện tập là khổ không nói nổi, nhưng mà đã trải qua kiếp trước, đủ loại phản bội cùng tuyệt vọng, trước mắt sinh hoạt đơn giản đối với Hạ Lăng mà nói không khác gì với thiên đường.
Cô mỗi ngày đều thích ứng, quen thuộc thân thể mới, có chút vui sướng phát hiện, thân thể này mềm dẻo ngoài dự đoán. Đây là sinh ra đã có sẵn thiên phú, đáng tiếc nguyên chủ không biết lợi dụng, nếu không đừng nói là một cái nho nhỏ luyện tập sinh, liền tính về sau chính thức xuất đạo, ở phương diện vũ đạo cũng sẽ không kém cỏi so với bất luận kẻ nào.
Giọng hát cũng nghe như giọng nói bình thường, nhưng cất giấu một loại độc đáo ý nhị.
Hạ Lăng vì phát hiện điều này mà sướng, tuy rằng cô đối với giới giải trí sớm đã thất vọng, nhưng ca hát và nhảy múa vẫn là thâm nhập cốt tủy, có thể trọng sinh trong thân thể như vậy, cũng coi như là ông trời rũ lòng thương.
Đối với thân thể mới vận dụng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Một tuần sau các bạn học trong nhóm đều kinh ngạc phát hiện, cái Diệp Tinh Lăng rác rưởi kia tiến bộ thần tốc, đã có thể chuẩn xác không có lỗi mà làm ra tất cả động tác đã học.
Thỉnh thoảng có vài giáo viên khen ngợi cô.
Lại đưa tới sự ghen ghét của nhóm luyện tập sinh, trong ấn tượng của bọn họ, cô nên là cái phế tài, khảo thí lót đế, phụ trợ ra những người khác tài hoa cùng ưu nhã. Nhưng hôm nay phế tài tiến bộ, thực sự làm người thất vọng.
Hạ Lăng rất cẩn thận mà khống chế, tuy rằng tốc độ tiến bộ rất mau, lại không quá phận, rốt cuộc nếu có một người mấy ngày hôm trước còn kém điểm bị đào thải lập tức có được đẳng cấp thiên hậu, cũng đủ làm người khác không thể tưởng tượng.
Ngay cả vẫn luôn cùng với cô như hình với bóng - Lạc Lạc, cũng không phát hiện khác thường.
Tinh Lăng, Tinh Lăng, cung đi ăn cơm đi?" Lạc Lạc tung tăng nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Hạ Lăng, thân mật mà ôm lấy cánh tay cô, ngẩng gương mặt tươi cười hỏi.
Hạ Lăng muốn nhịn không được xoa thái dương.
Mấy ngày nay cô bị Lạc Lạc cuống lấy không buống, như thế nào cũng tống cổ không đi, Không có biện pháp, ai bảo các cô là "Bạn tốt" đâu..........
Sự tình còn phải từ ba tháng trước nói lên.
Khi đó Lạc Lạc mưới vừa thông qua tuyển chọn đi vào Huấn Luyện Doanh, trời xa đất lạ, có một lần đi nhầm phòng học, bỏ lỡ giáo luyện giảng. Huấn Luyện Doanh, tất cả mọi người đều là cạnh tranh quan hệ, không ai nguyện ý trợ giúp Lạc Lạc, chỉ có thân thể nguyên chủ, tuy rằng chính mình thành tích rất kém cỏi, nhưng vẫn là dốc hết sức lực đem nhớ kỹ bài giảng đều nói cho Lạc Lạc.
Từ đây, Lạc Lạc coi thân thể nguyên chủ cho thỏa đáng bằng hữu.
Chính là bằng hữu này, hiện giờ Hạ Lăng không cần.
Đối với một người khác, trả giá cảm tình là sự ngu xuẩn nhất trên thế giới này, vô luận là thân tình, hữu nghị hay... tình yêu
"Người kia" giống như thần tuấn mỹ lại lãnh khóc, lại lần nữa hiện lên trong đầu Hạ Lăng, trong từng màn quá khứ như lưu quang xẹt qua. Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy tâm co rút đau đớn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Bùi Tử Hoành..."
"Cậu đang nói cái gì?" Lạc Lạc tò mò mà nhìn cô, lại cười thúc giục: "Đi mau a, nếu là đi chậm nhà ăn liền không còn đồ ăn ngon a, Tinh Lăng nhanh lên, hôm nay có món cậu thích nhất - tuyết cá cùng rau xà lách!"
Cô bừng tỉnh hoàn hồn, theo Lạc Lạc đi đến hướng nhà ăn.
Bữa cơm trưa, tất cả mọi người đều đi đến hướng nhà ăn, Hạ Lăng cùng Lạc Lạc vừa đi vừa nói truyện, chủ yếu Lạc Lạc là người ríu rít, Hạ Lăng an tĩnh mà nghe.
"Cậu có biết không?" Lạc Lạc tung tăng nhảy nhót, tóc ngắn xõa tung, tựa như một con thỏ đáng yêu. "Lần khảo thí này, không phải đơn thuần khảo thí nha, nghe nói, Thẩm Mạn Nhiêu sẽ đến vì tuyễn chọn dàn diễn viên cho mv mới a!"
"Ờ" Hạ Lăng tùy ý trả lời, không chút hứng thú.
Lạc Lạc lập tức nóng nảy:
"Tinh Lăng, cậu rốt cuộc có nghe hay không nghe tớ nói chuyện? Thẩm Mạn Nhiêu! Thẩm Mạn Nhiêu a! Đó là minh tinh chân chính, cùng chúng ta loại này không xuất đạo luyện tập sinh không giống nhau. Nếu có thể được lựa chọn, tham dự mv đàn vũ là một cơ hội rất tốt, kia chính là mv quay chụp chân chính, không phải luyện tập!"
"Kia thì như thế nào?"
Lạc Lạc xem cô giống như quái vật mà nhìn: "Tinh Lăng, cậu như thế nào phản ứng lãnh đạm như vậy? Cậu đều không kích động sao?"
Cô có cái gì cần kích động, ngay cả tên Thẩm Mạn Nhiêu này, cô cũng phải mất một lúc mới nhớ tới là ai. Đời trước cô giao du cũng không rộng lớn, có Đế Hoàng đại boss Bùi Tử Hoành sủng, lại có quốc tế nhất lưu kim bài người đại diện Sở Sâm che chở, có thể nói là phi dương ương ngạnh không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, căn bản khinh thường với hao tinh lực cái loại không phải một cái tầng cấp tiểu minh tinh tên họ.
Mà sở dĩ còn nhớ rõ Thẩm Mạn Nhiêu, rõ ràng là nữ nhân kia đắc tội cô.
Một năm trước, Diệp Tinh Phỉ lôi kéo Diệp Tinh Lăng đi tham gia tuyển chọn thực tập sinh của Thiên Nghệ, thật may mắn là hai chị em đều được tuyển. Thiên Nghệ ký hợp đồng với các cô, kế hoạch đào tạo một tổ hợp tỷ muội, nhưng ai biết, ngày ký hợp đồng liền xảy ra một chuyện, một chiếc xe tải lớn mất khống chế đụng phải Diệp Tinh Phỉ, khiến Diệp Tinh Phỉ trở thành người thực vật.
Mắt thấy tổ hợp tỷ muội hóa thành bọt nước, Thiên Nghệ muốn cùng Diệp Tinh Lăng giải ước.
Rốt cuộc bọn họ xem ra, Diệp Tinh Lăng thiên phú chỉ là giống nhau, chân chính có tiềm lực là cái người đã biến thành người thực vật - Diệp Tinh Phỉ. Phụ trách nói giải ước là Thiên Nghệ Huấn Luyện Doanh tổng giám đốc Đàm Anh, ở trong vòng cũng coi như là đại ca đỉnh, đào tạo không ít nghệ sĩ nổi tiếng, ánh mắt sắc bén độc ác, hắn nói không có tiền đồ, liền nhất định không có tiền đồ.
Nhưng khi đó Diệp Tinh Lăng không cam lòng cứ như vậy giải ước.
Cô cùng em gái tình cảm rất tốt, nhu cầu cấp bách kiếm tiền vì em gái chi trả viện phí, vì thế quỳ gối trước mặt Đàm Anh đau khổ cầu xin, cầu công ty vay tiền cho cô, hơn nữa thề nỗ lực cả phần của Diệp Tinh Phỉ lấy thành tích tốt hòi báo cho công ty.
Không thể không nói, Diệp Tinh Lăng là người rất có nghị lực, ngay cả người được xưng ý chí sắt đá Đàm Anh đều bị đả động, đồng ý cho cô một cơ hội. Công ty dự chia cho cô một số tiền, mà số tiền này yêu cầu cô sau khi debut phải hoàn lại cả vốn lẫn lời, nếu cô trước khi debut đã bị đào thải, bị loại trừ, như vậy, sau một năm phải trả hết số tiền này, nếu không...........
Hạ Lăng hơi nheo đôi mắt lại, có chút đồng tình với thân thể nguyên chủ.
Đời trước, cô nghe qua một ít chuyện của hắc đạo. Nếu đắc tội công ty có bối cảnh như vậy............
Có lẽ cô không nên đồng tình với thân thể nguyên chủ, nguyên chủ đã chết, xong hết mọi chuyện, trước mắt Hạ Lăng có chút phiền não.
Nếu có thể, đời này Hạ Lăng không nghĩ một lần nữa đặt chân vào giới giải trí. Đời trước đã đúng ở đỉnh cao của sự nghiệp, hưởng thụ được ái mộ cuồng nhiệt nhất, cũng trải qua sự hiểm độc ngươi lừa ta gạt, cô thật sự nghĩ không ra giới giải trí đối với cô còn có cái gì hấp dẫn. Huống chi nới đó còn có quan hệ với "Người kia"..........
Cảm xúc thống khổ ở trong lòng quay cuồng, cô đem hồi ức liên quan tới "Người kia" áp xuống.
Nếu có thể, cô hy vọng ở giai đoạn luyện tập sinh bị đào thải một cách danh chính ngôn thuận, trải qua cuộc sống sinh hoạt của một người bình thường. Nhưng thân thể nguyên chủ thiếu khoản tiền kia làm hết thảy đều thành hy vọng xa vời. Từ bỏ tiến vào giới giải trí, cô căn bản không nghĩ ra biện pháp hoàn lại số tiền này, bởi vì từ bỏ ca hát, cô cái gì cũng không biết.
Cho nên không những không thể rời khỏi, cô còn muốn lưu lại, hảo hảo xuất đạo.
Hạ Lăng thở dài thật sâu, cười khổ.
Tạo hóa trêu người. Thiếu công ty số tiền kia, nói là khoản tiền lớn, bất quá chỉ có mấy trăm vạn mà thôi, đối với kiếp trước của cô mà nói, tùy tiện mua một cái túi đều lớn hơn số tiền này, nhưng hiện giờ, lại làm khó cô, bức cô không thể tiếp tục ở cái giới giải trí này dốc sức làm.
Làm một người bé nhỏ không đáng kể, mau bị đào thải loại kém luyện tập sinh.
Hạ Lăng dần dần thích ứng thân phận mới của chính mình.
Ở Thiên Nghệ mối ngày thực sự rất yên bình, mỗi buổi sáng ròi giường, luyện ca, luyện vũ, rửa mặt ngủ. Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, một ngày mười hai giờ luyện tập là khổ không nói nổi, nhưng mà đã trải qua kiếp trước, đủ loại phản bội cùng tuyệt vọng, trước mắt sinh hoạt đơn giản đối với Hạ Lăng mà nói không khác gì với thiên đường.
Cô mỗi ngày đều thích ứng, quen thuộc thân thể mới, có chút vui sướng phát hiện, thân thể này mềm dẻo ngoài dự đoán. Đây là sinh ra đã có sẵn thiên phú, đáng tiếc nguyên chủ không biết lợi dụng, nếu không đừng nói là một cái nho nhỏ luyện tập sinh, liền tính về sau chính thức xuất đạo, ở phương diện vũ đạo cũng sẽ không kém cỏi so với bất luận kẻ nào.
Giọng hát cũng nghe như giọng nói bình thường, nhưng cất giấu một loại độc đáo ý nhị.
Hạ Lăng vì phát hiện điều này mà sướng, tuy rằng cô đối với giới giải trí sớm đã thất vọng, nhưng ca hát và nhảy múa vẫn là thâm nhập cốt tủy, có thể trọng sinh trong thân thể như vậy, cũng coi như là ông trời rũ lòng thương.
Đối với thân thể mới vận dụng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Một tuần sau các bạn học trong nhóm đều kinh ngạc phát hiện, cái Diệp Tinh Lăng rác rưởi kia tiến bộ thần tốc, đã có thể chuẩn xác không có lỗi mà làm ra tất cả động tác đã học.
Thỉnh thoảng có vài giáo viên khen ngợi cô.
Lại đưa tới sự ghen ghét của nhóm luyện tập sinh, trong ấn tượng của bọn họ, cô nên là cái phế tài, khảo thí lót đế, phụ trợ ra những người khác tài hoa cùng ưu nhã. Nhưng hôm nay phế tài tiến bộ, thực sự làm người thất vọng.
Hạ Lăng rất cẩn thận mà khống chế, tuy rằng tốc độ tiến bộ rất mau, lại không quá phận, rốt cuộc nếu có một người mấy ngày hôm trước còn kém điểm bị đào thải lập tức có được đẳng cấp thiên hậu, cũng đủ làm người khác không thể tưởng tượng.
Ngay cả vẫn luôn cùng với cô như hình với bóng - Lạc Lạc, cũng không phát hiện khác thường.
Tinh Lăng, Tinh Lăng, cung đi ăn cơm đi?" Lạc Lạc tung tăng nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Hạ Lăng, thân mật mà ôm lấy cánh tay cô, ngẩng gương mặt tươi cười hỏi.
Hạ Lăng muốn nhịn không được xoa thái dương.
Mấy ngày nay cô bị Lạc Lạc cuống lấy không buống, như thế nào cũng tống cổ không đi, Không có biện pháp, ai bảo các cô là "Bạn tốt" đâu..........
Sự tình còn phải từ ba tháng trước nói lên.
Khi đó Lạc Lạc mưới vừa thông qua tuyển chọn đi vào Huấn Luyện Doanh, trời xa đất lạ, có một lần đi nhầm phòng học, bỏ lỡ giáo luyện giảng. Huấn Luyện Doanh, tất cả mọi người đều là cạnh tranh quan hệ, không ai nguyện ý trợ giúp Lạc Lạc, chỉ có thân thể nguyên chủ, tuy rằng chính mình thành tích rất kém cỏi, nhưng vẫn là dốc hết sức lực đem nhớ kỹ bài giảng đều nói cho Lạc Lạc.
Từ đây, Lạc Lạc coi thân thể nguyên chủ cho thỏa đáng bằng hữu.
Chính là bằng hữu này, hiện giờ Hạ Lăng không cần.
Đối với một người khác, trả giá cảm tình là sự ngu xuẩn nhất trên thế giới này, vô luận là thân tình, hữu nghị hay... tình yêu
"Người kia" giống như thần tuấn mỹ lại lãnh khóc, lại lần nữa hiện lên trong đầu Hạ Lăng, trong từng màn quá khứ như lưu quang xẹt qua. Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy tâm co rút đau đớn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Bùi Tử Hoành..."
"Cậu đang nói cái gì?" Lạc Lạc tò mò mà nhìn cô, lại cười thúc giục: "Đi mau a, nếu là đi chậm nhà ăn liền không còn đồ ăn ngon a, Tinh Lăng nhanh lên, hôm nay có món cậu thích nhất - tuyết cá cùng rau xà lách!"
Cô bừng tỉnh hoàn hồn, theo Lạc Lạc đi đến hướng nhà ăn.
Bữa cơm trưa, tất cả mọi người đều đi đến hướng nhà ăn, Hạ Lăng cùng Lạc Lạc vừa đi vừa nói truyện, chủ yếu Lạc Lạc là người ríu rít, Hạ Lăng an tĩnh mà nghe.
"Cậu có biết không?" Lạc Lạc tung tăng nhảy nhót, tóc ngắn xõa tung, tựa như một con thỏ đáng yêu. "Lần khảo thí này, không phải đơn thuần khảo thí nha, nghe nói, Thẩm Mạn Nhiêu sẽ đến vì tuyễn chọn dàn diễn viên cho mv mới a!"
"Ờ" Hạ Lăng tùy ý trả lời, không chút hứng thú.
Lạc Lạc lập tức nóng nảy:
"Tinh Lăng, cậu rốt cuộc có nghe hay không nghe tớ nói chuyện? Thẩm Mạn Nhiêu! Thẩm Mạn Nhiêu a! Đó là minh tinh chân chính, cùng chúng ta loại này không xuất đạo luyện tập sinh không giống nhau. Nếu có thể được lựa chọn, tham dự mv đàn vũ là một cơ hội rất tốt, kia chính là mv quay chụp chân chính, không phải luyện tập!"
"Kia thì như thế nào?"
Lạc Lạc xem cô giống như quái vật mà nhìn: "Tinh Lăng, cậu như thế nào phản ứng lãnh đạm như vậy? Cậu đều không kích động sao?"
Cô có cái gì cần kích động, ngay cả tên Thẩm Mạn Nhiêu này, cô cũng phải mất một lúc mới nhớ tới là ai. Đời trước cô giao du cũng không rộng lớn, có Đế Hoàng đại boss Bùi Tử Hoành sủng, lại có quốc tế nhất lưu kim bài người đại diện Sở Sâm che chở, có thể nói là phi dương ương ngạnh không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, căn bản khinh thường với hao tinh lực cái loại không phải một cái tầng cấp tiểu minh tinh tên họ.
Mà sở dĩ còn nhớ rõ Thẩm Mạn Nhiêu, rõ ràng là nữ nhân kia đắc tội cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook