Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 299: Hậu ký mười hai

Lại một năm Trung Thu đến.

Ngày mười lăm tôn thất hoàng gia cả nhà đoàn viên, ngày kế Từ Tấn hạ chỉ thỉnh người nhà mẹ đẻ Phó Dung tiến cung ngắm trăng, có thể thấy được cảm tình Đế - Hậu vẫn như lúc đầu.

Thưởng trăng xong, tất cả người lớn về nhà, Phó Dung lưu bọn nhỏ ở lại trong cung thêm mấy ngày, nhi tử Phó Thần là Tứ lang mới sáu tháng, Phó Dung không dám giữ lại, cho nhị công chúa ôm về. Như thế tính toán hết, kỳ thật trong cung chỉ thêm hai tỷ đệ Viện Viện A Thần cùng Hổ Thần, lại lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Nương, Hổ Thần và A Thần lại đánh nhau!" A Tuyền 8 tuổi như gió chạy vào cáo trạng cùng mẫu thân.

Phó Dung đau đầu, buông một nửa đồ lót trong tay đang khâu cho Lạc ca nhi, đi theo nữ nhi ra ngự hoa viên.

Trong Ngự Hoa viên, Viện Viện đang giáo huấn đệ đệ, Trăn ca nhi dắt Hổ Thần năm tuổi đứng đối diện, cũng cúi đầu dỗ đâu. Nhìn thấy Phó Dung tới, Hổ Thần mắt sáng lên, tiểu lão hổ vọt tới trước mặt dì, ôm đùi dì cáo trạng, "Dì, Thần biểu ca đánh ta!" Giơ tay nhỏ lên cho dì nhìn, "Còn chảy máu!"

Phó Dung cúi đầu, thấy trên mu bàn tay nam oa trắng noãn quả thật có một điểm trầy da.

"Hắn còn cắn ta đâu!" A Thần không cam tâm yếu thế, chạy tới cũng giơ cánh tay lên cho dì nhìn.

Phó Dung nhìn thấy Hổ Thần lưu lại một vòng dấu rang nhỏ, ẩn ẩn thấy máu.

hai anh em họ mỗi người ôm một đùi dì, cầu dì thay bọn họ làm chủ, Lạc ca nhi bên kia được A Bội dắt mất hứng, sốt ruột chạy đến trước mặt, khóc muốn nương ôm, "Nương ôm ta, không ôm bọn họ!"

Ở đây này hắn nhỏ nhất, mới ba tuổi, A Thần liền tránh chỗ ra, Hổ Thần đắc ý cười, tiếp tục ôm đùi dì, vỗ vỗ một bên khác cho tiểu biểu đệ, "Lạc ca nhi ôm chỗ này!"

Lạc ca nhi chớp chớp ánh mắt, tới ôm.

Phó Dung dở khóc dở cười, sờ sờ đầu Hổ Thần, ôm lấy tiểu nhi tử, dẫn một đám hài tử lớn nhỏ đi lương đình, hỏi Trăn ca nhi: "Hai người bọn họ đánh nhau như thế nào?"

Hổ Thần ngước cổ muốn nói, bị A Tuyền nhanh tay che miệng, "Không hỏi ngươi!"

Trăn ca nhi cười nói: "Chúng ta chơi trốn tìm, A Thần trước trốn phía sau bụi cây, Hổ Thần cũng muốn trốn ở đấy, A Thần đẩy hắn một cái, Hổ Thần không đứng vững ngã sấp xuống, liền cắn A Thần một ngụm."

Viện Viện răn dạy đệ đệ: "Ngươi lớn hơn Hổ Thần ba tuổi, gây với hắn là làm sao vậy?"

A Thần nhìn Hổ Thần đang tễ mi lộng nhãn với hắn, mím chặt miệng.

Hắn với A Tuyền A Bội cùng tuổi, lớn hơn mấy tháng, bình thường ham chơi hiếu động, lúc này bị tỷ tỷ mắng, đôi mắt liền đỏ lên.

Phó Dung đau lòng vô cùng, gọi cháu ngoại lớn tới trước mặt, nắm tay hắn nói: "A Thần không khóc, dì hiểu, việc này là Hổ Thần không đúng, hắn không nên cướp chỗ trốn với ngươi, nhưng Hổ Thần còn nhỏ a, hắn không hiểu chuyện, sau này hắn lại phạm sai lầm, A Thần làm ca ca thì nói đạo lý cho hắn, hắn không nghe ngươi sẽ không để ý hắn, dù sao hắn không có khí lực lớn như ngươi, ngươi trốn ở đằng kia hắn cũng không có biện pháp đẩy ngươi, nhưng mà không cho đẩy đệ đệ nữa, vạn nhất hắn ngã sấp xuống, đụng phải đầu thì làm sao?"

A Thần nước mắt xoạch rớt xuống, "Ta biết, hắn cắn ta, ta sẽ không đẩy hắn." Hắn bắt đầu chỉ là tùy tiện đẩy đệ đệ một chút, không biết đệ đệ sẽ ngã sấp.

Phó Dung mau để cho nhi tử giúp ca ca lau nước mắt, "Lạc ca nhi mau đem khăn của ngươi cho biểu ca dùng."

Lạc ca nhi ngoan ngoãn từ trong ngực lấy ra khăn nhỏ mẫu thân thêu cho hắn đưa cho biểu ca, mắt thấy A Thần muốn cầm, tiểu tử mắt phượng chớp chớp, đột nhiên lại giấu ra phía sau, ghé vào trong ngực mẫu thân không muốn, "Dùng của tỷ tỷ... Dùng của nương... Không, dùng của ca ca!" Khăn của tỷ tỷ và nương hắn đều không muốn cho biểu ca dùng, của ca ca thì không sao.

Tiểu nam oa quay đầu nhìn huynh trưởng, tặc tặc cười.

Trăn ca nhi bất đắc dĩ, đệ đệ này, hỏi hắn thích nhất ai, người trong một nhà này ca ca xếp cuối cùng, sau phụ hoàng, nhưng cố tình bình thường lại thích nhất đi theo hắn, chơi mệt mỏi mới đi tìm hai tỷ tỷ, muốn các nàng giúp rửa mặt.

Xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ xấu, Trăn ca nhi dắt A Thần sang một bên tiếp tục trấn an.

Phó Dung lại gọi Hổ Thần xấu nhất tới trước mặt, giả vờ tức giận hỏi hắn: "Nhiều cây như vậy, vì sao nhất định muốn cướp của biểu ca?"

Hổ Thần chuyển một đôi mắt to sáng ngời có thần, làm chuyện xấu vẫn có vẻ khí thẳng đáng giận, bộ dạng cực kỳ giống cha hắn, "Cái cây đó to nhất!"

Phó Dung còn chưa lên tiếng, A Tuyền cả giận: "Dù to cũng là A Thần chiếm trước, ngươi làm sao có thể cướp của hắn? Vậy ta cũng thích Hắc Bạch Vô Thường của ngươi, ta cướp đi được không? Nếu không thành thật ta nói cho tiểu di, bảo nàng nhốt ngươi vào phòng!"

Hổ Thần rốt cuộc sốt ruột, vội vã nói: "Nương đang có muội muội, không thể tức giận, tỷ tỷ đừng đi cáo trạng!"

"Vậy ngươi giải thích cho A Thần đi, đáp ứng về sau không khinh người nữa, ta liền không nói cho tiểu di." A Tuyền banh khuôn mặt nhỏ nhắn đáp.

Hổ Thần không nguyện ý, nhìn về phía dì.

Phó Dung ôn nhu dạy hắn: "Làm sai chuyện gì thì phải nhận sai, nhận sai rồi vẫn là cháu ngoan dì thích, Hổ Thần mau đi đi, ngươi dỗ biểu ca rồi, dì liền mang các ngươi đi khều táo."

Vừa nghe được chơi vui, Hổ Thần lập tức đi nhận sai.

Hai anh em lại hòa hảo như ban đầu.

Phó Dung lệnh cho tiểu thái giám đi trước chuẩn bị đồ, nàng dẫn mấy đứa nhỏ tản bộ tới vườn táo.

Trong cung vốn không có cây táo, bởi vì nàng thích ăn táo, sau này cũng không bị ảnh hưởng chuyện năm đó Tề Trúc hại nàng, Từ Tấn liền cho người dời mấy chục cây táo làm thành vườn táo, hàng năm quả táo chín, một nhà vài lần đều tới đây chọc táo ăn.

Nàng dắt Lạc ca nhi, Hổ Thần đi trước nhất, ba chị em A Tuyền A Bội Viện Viện đi ở chính giữa, Trăn ca nhi A Thần theo sau, Lăng Thủ 12 tuổi theo sau Trăn ca nhi vài bước.

Thiếu niên nhỏ lặng lẽ nhìn Viện Viện phía trước, chỉ lúc nàng quay đầu mới có thể nhìn thấy sườn mặt nàng, không giống hai công chúa trắng nõn, cũng không đẹp như các nàng ấy, hắn lại thích nhìn nàng nhất, mỗi lần nghe nói nàng tiến cung, Lăng Thủ đều ngóng trông Thái Tử sớm một chút đi gặp, hắn cũng nhân cơ hội thấy mặt nàng một lần.

Đến vườn táo, Phó Dung cũng không khều táo, ngồi dưới tàng cây nhìn bọn nhỏ chơi, phái tiểu cung nữ đi theo, miễn cho gậy trúc đập vào các tiểu chủ tử.

Lạc ca nhi quá nhỏ, không cầm được gậy trúc, liền mang mũ bằng trúc cầm rổ nhỏ đi theo Thái Tử ca ca, Trăn ca nhi chọc táo rơi xuống hắn liền cười hì hì đi nhặt, các tỷ tỷ gọi hắn hắn cũng không đi, chẳng biết tại sao nhất định muốn dán vào ca ca hắn "không thích nhất".

Hổ Thần trong nhà không có tỷ tỷ, hắn cũng ngại cầm gậy trúc mệt, liền nhấc giỏ trúc đi theo A Tuyền A Bội, hỗ trợ nhặt táo.

A Thần ham chơi, tự mình giơ gậy trúc một lòng gõ táo, tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ nhặt táo.

Viện Viện quay đầu nhìn, gặp Lăng Thủ đứng bên cạnh Trăn ca nhi, nàng nhìn qua hắn liền nhanh chóng xoay người, không khỏi cười, lớn tiếng gọi hắn: "Lăng Thủ công phu của ngươi tốt nhất, dám so với ta xem ai được nhiều táo hơn không?"

Lăng Thủ mặt xoát đỏ, nhìn Thái Tử, câu nệ chối từ: "Lăng Thủ không dám cùng biểu cô nương so bì."

Viện Viện bĩu bĩu môi, chỉ vào giỏ trúc phía sau nói: "Nếu không dám, ngươi giúp ta nhặt táo đi, Thái Tử nơi đó có Lạc ca nhi, không cần ngươi quan tâm."

Lăng Thủ nhìn về phía Thái Tử.

Trăn ca nhi cười gật đầu: "Đi thôi."

Lăng Thủ đè nén vui vẻ, cước bộ trầm ổn đi.

Viện Viện dẫn hắn đi thêm vài bước vào trong rừng táo mới dừng lại, vừa ngửa đầu khều táo vừa nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi có phải làm cái gì đuối lý hay không? Vì sao mỗi lần ta vừa nhìn qua ngươi liền xoay người? Đừng chống chế, ta biết ngươi nhìn lén ta."

Nguyên lai nàng đều biết...

Lăng Thủ tâm bùm bùm đập loạn, há há mồm, lại không biết nên giải thích thế nào.

Viện Viện mười một tuổi, chuyện nam nữ cũng coi như là tỉnh tỉnh mê mê, bởi vì Tống tỷ tỷ láng giềng thích tiểu cữu cữu, thường thường ở trước mặt nàng lẩm bẩm, nàng cũng đã biết một người thích nàng sẽ vụng trộm nhìn nàng, chẳng lẽ Lăng Thủ thích nàng?

Không nghe thấy thiếu niên trả lời, Viện Viện quay đầu, liền gặp người vẫn đang nhìn nàng lập tức lại cúi thấp đầu.

Trong chốc lát nhìn nàng trong chốc lát không nhìn, rốt cuộc có phải là thích hay không?

Nghĩ xuất thần, không lưu ý trên cây rớt xuống một quả táo to, vừa lúc nện vào đầu nàng.

Viện Viện nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Lăng Thủ không khỏi ngẩng đầu, thấy nàng che đỉnh đầu, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Viện Viện ủy khuất nói: "Bị táo đập, thật đau." Vừa nói vừa xoa đầu.

Lăng Thủ cũng muốn xoa cho nàng, lại ngượng ngùng, thấy bên kia dưới đất có mấy cái mũ bằng trúc, là Hoàng Hậu chuẩn bị cho mọi người, lại chỉ có nhị hoàng tử đeo, liền nói: "Ta đi lấy cho ngươi cái mũ đi?"

Viện Viện lập tức lắc đầu, chỉ vào A Tuyền A Bội nói: "Bọn muội muội đều không mang, ta mới không mang đâu, thôi, cũng không phải đặc biệt đau, kệ nó." Nói xong cũng quên vấn đề mới vừa rồi, tiếp tục khều táo, khều được hai quả táo toàn thân đỏ au dính liền nhau, Viện Viện kinh hỉ cực kì, buông gậy trúc, tự mình đi nhặt.

"Đẹp không?" Nàng cầm khăn ra lau, nâng đến trước mặt Lăng Thủ cho hắn nhìn.

Lăng Thủ chỉ nhìn quả táo, ánh mắt liền dừng trên khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Đẹp."

Viện Viện không chú ý ánh mắt hắn, kéo hai quả táo ra, một cho vào trong miệng mình, một đưa cho hắn, "Nếm thử đi, đó là cây táo là từ Tín Đô mang đến, táo Tín Đô là cống phẩm, rất ngọt."

Lăng Thủ thụ sủng nhược kinh, muốn nhìn một chút người khác có nhìn bên này hay không, Viện Viện thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, ăn một quả táo cũng như phòng tặc, mất hứng nói: "Thích ăn hay không, thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì."

Nàng muốn thu tay về, Lăng Thủ khẩn trương, không chút nghĩ ngợi liền chém giết, một đôi tay bởi vì luyện võ có lớp chai liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Như bị phỏng, Lăng Thủ vội vàng lùi về.

Viện Viện cũng chẳng biết tại sao cảm thấy nóng mặt, đưa quả táo cho hắn, quay đầu đi khều táo.

Lăng Thủ sửng sốt một hồi lâu, mới xoay người, đưa lưng về phía mọi người, đưa táo đỏ vào trong miệng.

Phó Dung lắc đầu bật cười, phía sau thình lình truyền đến giọng nói nam nhân quen thuộc, "Bọn họ mới bao lớn, đã biết nói chuyện yêu đương ?"

Phó Dung quay đầu, thấy Từ Tấn long bào màu minh hoàng, hắn ngồi xuống, cùng nàng chen chúc trên một cái ghế mây, cánh tay không coi ai ra gì vòng bên hông nàng, nhanh chóng hôn nàng một ngụm, nhìn ánh mắt của nàng hỏi: "Nàng không phản đối?"

nam nhân 31 tuổi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, khuôn mặt càng thêm tuấn lãng, chỉ có ôn nhu không đổi.

Phó Dung lặng lẽ nắm lấy bàn tay to hắn vòng bên hông nàng, hướng Lăng Thủ Viện Viện bên kia nói: "Phản đối cái gì? Bọn họ còn nhỏ, chưa hẳn hiểu được cái gì gọi là thích, hiện tại vui vẻ như thế nào thì làm thế, tương lai trưởng thành, nếu như Viện Viện vẫn thích thân cận Lăng Thủ, Lăng Thủ cũng không sai a."

Hiện tại Lăng Thủ giống như Hứa gia năm đó, đợi nhi tử Trăn ca nhi đăng cơ, Lăng Thủ cũng sẽ thay thế Hứa gia làm ngự tiền thị vệ thống lĩnh, hoàn toàn xứng đôi ngoại sanh nữ. Lại nói đây đều là ảo, mấu chốt nhất, vẫn là Viện Viện thích hay không.

Nàng mỉm cười nhìn bọn nhỏ, Từ Tấn lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng xinh đẹp không giảm so với năm đó, ôn nhu hỏi nàng: "Nùng Nùng biết đời này ta lần đầu tiên gặp nàng là lúc nào sao?"

Phó Dung nghĩ ngợi, quay đầu nói với hắn: "Năm ấy ta bị lên đậu, lúc ta ở gia trang?"

Từ Tấn cười nhìn nàng, "Không phải, là năm ấy tháng 8 nàng 12 tuổi, nàng ở trên núi khều táo."

Phó Dung bừng tỉnh đại ngộ, đúng a, Từ Tấn so với nàng trùng sinh sớm hơn nửa năm.

Nhớ tới vụ này, Phó Dung tính nhẩm một chút thời gian, nhịn cười không được, "Hoàng Thượng vừa trở về liền đi Tín Đô nhìn ta?"

Từ Tấn thản thản đãng đãng thừa nhận, ôm chặt eo nàng nói: "Ân, trước đi vào cung nhìn nương nhìn lục đệ, chạng vạng trở lại vương phủ, liền đi nơi nàng ở, sau đó liền đặc biệt muốn biết nàng 12 tuổi đang làm cái gì, có bộ dáng gì, lúc rảnh liền dẫn Hứa gia đi."

Hắn ôm lấy nàng, chỉ vào Viện Viện mười một tuổi nói: "Lúc ấy nàng cao như Viện Viện, giơ gậy trúc chạy chung quanh, bị đập cũng kiều kiều kêu đau... Nhìn nàng làm nũng với Chính Đường, lúc ấy ta chỉ nghĩ, nữ nhân này đời trước ở trước mặt ta sao không phải như vậy? Đời này ta nhất định phải làm cho nàng làm nũng với ta."

Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng đã được như nguyện.

"Nùng Nùng, kiếp sau, chúng ta có sống giống như bây giở?" Hắn tựa vào trán nàng, lầm bầm hỏi.

Phó Dung vừa muốn trả lời, xa xa truyền đến bọn nhỏ cười vang, đại nữ nhi thanh âm vang nhất, hưng phấn nói phụ hoàng muốn hôn mẫu thân.

Phó Dung nhếch khóe miệng lên, nữ nhi đoán sai, không phải Từ Tấn muốn hôn nàng, mà là...

Đón Từ Tấn thâm tình chăm chú nhìn, nàng ngẩng đầu lên, đem môi đỏ mọng in lại hắn.

Hưởng qua chỗ tốt của hắn, như vậy kiếp sau, kiếp sau sau nữa, nam nhân Từ Tấn này đều sẽ là của nàng. Đời này nàng trốn hắn, thật có kiếp sau, nàng sẽ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp chờ hắn đến, hắn không đến, nàng liền đi tìm hắn, tìm được, lại cùng hắn làm nũng, lại mê hoặc hắn cả đời.

Đời đời kiếp kiếp, làm sủng hậu của Từ Tấn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương