Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
-
Chương 263
Yến hội tan, bởi vì ngày mai Phó Tuyên phải gả người, tỷ muội Phó Dung
Phó Uyển đều lưu lại ở nhà mẹ đẻ. Các nàng không biết nhà người khác các tỷ muội chung đụng như thế nào, dù sao một đêm trước khi Phó Uyển xuất
giá, Phó Dung xuất giá, tỷ muội ba người vẫn đều ngủ cùng một chiếc
giường, lần này cũng không định ngoại lệ.
Cô nương đã gả lưu lại cũng thích hợp, Viện Viện Trăn ca nhi cùng mẫu thân ở lại cũng bình thường, Lương Thông, Từ Tấn hai người con rể không có lý do ngụ lại.
Phó Uyển gọi Lương Thông vào viện mình, dặn dò hắn sau khi trở về chăm sóc thật tốt A Thần cuối tháng này tròn tuổi.
Từ Tấn tự nhiên cũng bị Phó Dung mời tới.
"Vương gia sau khi trở về định làm như thế nào a?" Trăn ca nhi còn cùng tiểu cữu cữu hắn chơi đâu, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Phó Dung cười trêu ghẹo nam nhân của mình, còn cố ý sờ soạng lấy khăn ra, "Muốn ta chuẩn bị cho vương gia một cái khăn nữa hay không?"
A Tuyền A Bội có nhũ mẫu cho ăn, Phó Dung không lo lắng, Từ Tấn có nhiều đồ của nàng như vậy, cũng có thể dỗ nữ nhi, Phó Dung chính là trêu chọc hắn.
Nàng vẻ mặt cười xấu xa, Từ Tấn cũng cười, nhận lấy khăn ngửi ngửi, cau mày nói: "Mùi vị quá phai nhạt, đổi một cái." Nói xong ôm lấy Phó Dung ném lên giường.
Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, ngoài ý muốn vừa vui mừng nhìn Từ Tấn.
Từ sau khi Thôi Oản chết, trong một tháng này Từ Tấn nào có hứng trí, ngẫu nhiên khởi hưng cũng chính là ban đêm ở ổ chăn quy củ đến một lần, không hoa ngôn xảo ngữ cũng không đa dạng những kiểu hắn am hiểu kia. Phó Dung lý giải, Thôi Oản ở trong mắt Từ Tấn huynh đệ dầu gì cũng giống như là thân muội muội, Thôi hoàng hậu bị bệnh một trận, Từ Hạo buồn rầu ở vương phủ không chịu ra cửa, Từ Tấn lại không hiện cảm xúc, cũng phải cần một khoảng thời gian điều chỉnh.
Nhưng hiểu thì hiểu, hôm nay Từ Tấn triệt để biến về Túc vương gia cũ, Phó Dung vẫn rất cao hứng.
Chẳng qua giữa ban ngày ban mặt, đang ở nhà mẹ đẻ, ngộ nhỡ một lúc Lương Thông bên kia muốn đi, Từ Tấn còn chưa đi ra ngoài, chẳng phải là muốn nháo cho mọi người đều biết?
Phó Dung không muốn mất mặt ở trước mặt người nhà, chẳng sợ thân thể đã bởi vì Từ Tấn nhiệt tình có chút chống đỡ không được, nàng vẫn nằm sấp trên giường gắt gao đè cạp váy không cho phép hắn xằng bậy, hô hấp không ổn định giảng đạo lý cùng hắn: "Vương gia đừng làm rối nữa, truyền ra ngoài thành cái gì, đợi, đợi ngày mai ta hồi vương phủ lại bồi vương gia?"
Người gặp việc vui tinh thần thích, Từ Tấn hậm hực một trận, hôm nay đến Hầu phủ, mưa dầm thấm đất tất cả đều là vui mừng. Lại ở trong khuê phòng Phó Dung cùng nàng ở một mình, những tình cảnh trước khi kết hôn tới tìm nàng nổi lên trong lòng, lúc này động tình, sao có thể bởi vì Phó Dung nói hai ba câu liền dừng tay? Phó Dung trốn tránh như vậy, hắn ngược lại càng muốn.
"Nùng Nùng nghĩ nhiều quá, ta không muốn xằng bậy, chỉ muốn mượn đồ lót của nàng dùng một chút, phía trên kia mùi vị càng đậm chút có phải không?" Từ Tấn đè nàng, một tay cứng rắn chen đến giữa nàng và đệm giường, kéo dải thắt váy của nàng, Phó Dung dùng sức che, đáng tiếc hai tay cũng chống không lại một tay hắn khí lực, rất nhanh bị người lột sạch sẽ.
Đến loại tình trạng này, cự tuyệt nữa cũng phí công, huống chi trong lòng Phó Dung kỳ thật cũng không phải kiên định như vậy. Mắt thấy thế tất yếu cho hắn, Phó Dung nhân lúc Từ Tấn đem nàng ôm lên trên đùi thì đưa tay buông màn che xuống, quay đầu thì Từ Tấn vừa vặn quăng áo choàng của hắn ra ngoài. Đối mặt hồi lâu với lồng ngực chưa từng tận tình thưởng thức vào ban ngày, Phó Dung tùy tâm làm việc, mặt dán vào lồng ngực Từ Tấn, dùng sức ôm lấy hắn: "Vương gia, ta nhớ chàng lắm..."
Từ Tấn cúi đầu bận việc đâu, nghe được lời này đem nàng buông xuống trước, hai vợ chồng không hề có kẽ hở, hắn mới nhẫn nhịn rung động hôn lỗ tai nàng: "Tại sao lại nhớ ta? Không phải mỗi ngày đều bên cạnh nàng sao?"
Phó Dung lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt như nổi hơi nước: "Không giống như vậy, ta thích thấy vương gia vô cùng cao hứng, vương gia tức giận sa sút trong lòng ta cũng không dễ chịu theo. Bây giờ vương gia rốt cuộc cười lại, chịu thương ta giống như trước đây, ta liền thoải mái theo..."
Từ Tấn nhìn nàng mắt mờ mịt, nhìn nàng môi hệt như tô son, kỳ thật trời sinh đỏ tươi, cúi đầu hôn nàng.
Phó Dung nhắm mắt lại nghênh đón, cho rằng Từ Tấn sẽ hôn thật sâu, không nghĩ hắn đụng một cái liền rời ra.
Phó Dung mờ mịt.
Từ Tấn một tay đỡ eo nàng một tay phủ mặt nàng: "Nùng Nùng biết tại sao lại như vậy không?"
Phó Dung đương nhiên biết. Từ Tấn là trời trong nhà, hắn cao hứng nàng liền dám làm càn, hắn mất hứng, nàng sợ chính mình đụng phải lửa giận bị hắn không vui, liền tận lực thành thật chút, không rủi ro chạm hắn. ngày nào cũng thư thái cùng thấp thỏm lo sợ, nàng đương nhiên ngóng trông lúc Từ Tấn cao hứng nhiều.
Từ Tấn không biết ý tưởng trong lòng Phó Dung, nhưng hắn hiểu được Phó Dung tại sao lại như vậy, khàn giọng nói cho nàng biết: "Bởi vì Nùng Nùng trong lòng có ta, bởi vì Nùng Nùng thích ta..."
Thích, mới có thể bởi vì nàng buồn vui lo được lo mất, như trước khi kết hôn hắn vắng vẻ nàng, bởi vì không nhìn thấy nàng, không cách nào tiếp tục thân cận nàng, cơm ăn vào trong miệng dường như không thơm, ngủ giường quen cũng không thoải mái. Sau đó nhìn thấy nàng, nàng chỉ cần tươi cười một cái đưa tới, chỉ cần một ánh mắt hoạt bát, có thể xua tan tất cả mù mịt trong lòng hắn.
"Nùng Nùng, ta cũng nhớ nàng."
Lúc nàng hơi có vẻ mờ mịt chăm chú nhìn xuống, Từ Tấn không lãng phí thời gian nữa, bừa bãi yêu thương nàng.
Mồ hôi rơi như mưa, rơi thật lâu, mới dừng.
Phó Dung vô lực nằm ở trên đệm chăn, phảng phất như vừa vớt từ trong nước lên vắt khô, không hề chớp mắt nhìn nam nhân bên giường mặc đồ từng kiện từng kiện, hâm mộ hắn thể lực tràn đầy giống như không có chuyện gì, lại nhịn không được dặn dò hắn: "nếu A Tuyền A Bội khóc nháo, vương gia đưa các nàng tới đây đi?"
Từ Tấn vừa buộc thắt lưng vừa trừng nàng: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta không chiếu cố tốt các nàng ấy?"
Phó Dung mím mím môi, cười cong ánh mắt: "Là có một chút lo lắng."
Từ Tấn cúi người nặng nề vỗ một cái lên người nàng, phát ra một tiếng thanh thúy. Phó Dung đau a, quay đầu nhìn lại, trên da thịt như tuyết rõ ràng một cái dấu tay hồng hống, tức đến ngồi dậy đánh hắn, "Chàng dùng khí lực lớn như vậy làm cái gì?" Người này a, ăn sạch sẽ liền qua cầu rút ván!
Từ Tấn vội ôm kiều thê nhíu mày trừng mắt vào trong ngực dỗ: "Không phải cố ý, Nùng Nùng đừng giận, ta xoa xoa cho nàng?"
Phó Dung sợ cha mẹ đã đợi quá lâu, lười cùng hắn chán ngấy, vừa muốn đuổi người, bỗng nhiên nhận thấy gì không đúng, vội vàng đi che ngực. Nhưng mà đã muộn rồi, Từ Tấn thuần thục cởi bỏ áo lót nàng mới mặc vào không lâu, đứng dậy thì thuận thế đem cái áo lót thủy lục kia cướp đi, mắt nhìn thê tử khoanh tay trước ngực, tay lại đem cái đồ lót kia đưa tới chóp mũi, thập phần hưởng thụ hít vào một hơi, "Có cái này, Nùng Nùng còn cần lo lắng ta chiếu cố các nàng không tốt?"
Rõ ràng là bộ dạng công tử phong lưu vô lại, lời nói ra lại là dỗ nữ nhi.
Phó Dung cười đến thân thể run rẩy, cười cười thấy ánh mắt Từ Tấn rơi vào ngực nàng, Phó Dung mặt nóng lên, mau chóng kéo chăn mỏng lên, nằm đưa lưng về phía hắn.
Từ Tấn thật sự giấu cái áo lót kia vào trong ngực, cuối cùng xoa nắn thê tử một phen mới đi tiền viện.
Lương Thông đã ở sảnh đường bồi nhạc phụ nhạc mẫu uống hai tuần trà, thấy Từ Tấn thong thả chậm rãi, phấn chấn tinh thần, không khỏi ở trong lòng mắng một câu mặt dày vô sỉ. Đây là ở trong nhà nhạc phụ, hắn thân làm vương gia không phải càng nên chú trọng thể diện sao? Thôi, lần sau Uyển Uyển lại dùng thể diện làm ngụy trang cầu hắn mau chút, hắn sẽ đem vị vương gia muội phu này ra dùng. (PS: A, mặt dầy giống nhau!!!!)
Vợ chồng Phó Phẩm Ngôn giả bộ không biết hai người con rể đã làm cái gì, cùng nhau đi ra ngoài tiễn người.
Lương Thông vội vã về nhà ôm nhi tử, Từ Tấn nóng lòng nhìn nữ nhi, mỗi người cưỡi ngựa đi rồi.
Trở lại vương phủ, Từ Tấn lệnh cho nhũ mẫu đem hai tỷ muội ôm tới Phù Cừ viện, sau đó đều đuổi ra ngoài.
Mùa hè nóng, A Tuyền A Bội đều chỉ mặc một cái che bụng, để phân biệt tỷ tỷ muội muội, trên quần áo A Tuyền đều thêu Hỏa Phượng, A Bội là Thanh Loan. Bất quá chỉ liếc sơ bộ dáng hai tỷ muội trước mắt cũng phân biệt được. A Tuyền sinh ra trước nặng hơn muội muội, lúc này cái đầu cũng đã hơi lớn một chút, cũng hiếu động hơn muội muội, nằm một hồi liền vươn tay muốn ôm phụ thân. Không giống A Bội, Từ Tấn treo tấm vải Kỳ Lân đỏ thẫm Phó Dung thêu lên giường, A Bội liền nhìn chằm chằm vào đấy chơi, thỉnh thoảng đưa tay sờ, mắt to đuổi theo tấm vải Kỳ Lân chuyển động lắc lư.
Một đôi nữ nhi như vậy ở bên người, Từ Tấn nhất thời không nhớ thê tử, đem A Tuyền hiếu động ôm lên đùi, một tay dùng khăn bịt mũi, một tay cho nữ nhi ôm. Tháng trước Cát Xuyên gởi thư nói đã tìm được dược thảo, nhưng phối giải dược còn cần một khoảng thời gian, Từ Tấn cũng chỉ có thể tiếp tục dùng cái biện pháp ngu ngốc này.
A Tuyền ôm đủ ngón tay phụ thân rồi, chớp chớp mắt, muốn khăn của phụ thân, y y nha nha. A Bội nghe được âm thanh nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ, nhìn một lát lại tiếp tục tự mình chơi của mình.
Từ Tấn với nữ nhi thì dù muốn mặt trăng hắn cũng chịu hái xuống cho nàng, làm sao có thể luyến tiếc cái khăn, liền đưa cho tiểu nha đầu, hắn từ trên giường lại lấy ra một cái khăn khác, bây giờ trên giường hai vợ chồng có nhiều khăn hơn.
A Tuyền thấy phụ thân lại biến ra một cái khăn khác, cười khanh khách, đưa tay đòi.
Trăn ca nhi lúc nhếch miệng cười cực kỳ giống hắn, các nữ nhi cười rộ lên cực kỳ giống Phó Dung, Từ Tấn tim như chảy ra, tiếp tục đưa cho nữ nhi chơi, đưa tay sờ một chiếc khăn khác. Đùa qua đùa lại với ngại một bàn tay, động tác không thuận tiện, Từ Tấn xem rõ ràng không đủ khăn, nghĩ ngợi một lúc, buông A Tuyền xuống, từ trong ngực lấy đồ lót của Phó Dung ra. Tuy rằng rõ ràng không có ai dám không thông truyền đã tiến vào, Từ Tấn vẫn đi nhanh mấy bước ra đóng cửa lại, trở về bên giường thì đã đổi thành bộ dáng người bịt mặt.
Chỉ là bọn thích khách đạo tặc trên mặt che vải đen, Túc vương gia là dùng tiểu y của vương phi nhà mình.
nhìn bộ dáng này A Tuyền quên luôn khăn trong tay, thấy A Bội cũng quên tấm vải Kỳ Lân còn đang lắc lư trước mắt, hai tỷ muội con mắt không tệ nhìn chằm chằm vào phụ thân trông không giống người bình thường kia.
Bị các nữ nhi nhìn như vậy, Từ Tấn trên mặt hơi nóng, bất quá da mặt hắn vốn dĩ dày, lúc này trong phòng không có người ngoài, các nữ nhi đều chưa hiểu chuyện, Từ Tấn rất nhanh tự tại, ôm hai tỷ muội lên trên đùi, cười dỗ các nàng: "Không nhận ra phụ thân? Đây là xiêm y của mẫu thân các ngươi, dì các ngươi phải xuất giá rồi, đêm nay mẫu thân bồi dì ngủ, để phụ thân mang cái này về cho các ngươi nhìn."
A Tuyền không nhìn thấy miệng phụ thân, không biết âm thanh từ nơi nào phát ra, quay đầu nhìn quanh.
A Bội vươn tay muốn kéo tấm vải trên mặt phụ thân.
Từ Tấn cười không ngừng, nâng cái tấm che lên, lộ ra cằm lại che khuất mắt, bồi hai nữ nhi chơi trốn tìm, dỗ đến lúc hai tỷ muội mệt nhọc, Từ Tấn quỳ sấp ở trên giường, mỗt tay vỗ một đưa, đợi các nữ nhi ngủ rồi, hắn cũng ở ngoài nằm nghiêng xuống, trên mặt vẫn che cái áo lót của thê tử.
Một phòng yên tĩnh.
Hầu phủ bên kia, Phó Dung vừa mới nghỉ trưa xong, trước đó giằng co quá mệt, cho rằng Từ Tấn chỉ tùy tiện nói một chút, tỉnh ngủ mới phát hiện Từ Tấn thật sự cầm tiểu y của nàng đi.
Phó Dung vừa bực vừa buồn cười, tên kia sẽ không thật sự vật tẫn kỳ dùng đi?
Bất quá nghĩ tới muội muội, tâm tư Phó Dung rất nhanh liền từ trên người trượng phu và các nữ nhi thu trở về, rửa mặt chải đầu một phen rồi đi chỗ Phó Tuyên bên kia.
Ban đêm tỷ muội ba người ngủ chung, tất nhiên là nói chuyện không hết lời, Phó Tuyên cũng đã thay đổi thái độ trước kia không thích phản ứng với Phó Dung. Phó Dung dặn dò nàng cái gì, mặc kệ trong lòng đồng ý không đồng ý, nàng đều thống khoái đáp ứng. Chỉ đến cuối cùng Phó Dung lại bắt đầu nói lời không đàng hoàng, nàng mới động thủ cào tỷ tỷ.
Phó Dung đương nhiên muốn phản kháng a, ỷ vào chính mình ăn nhiều hơn mấy năm muối, khí lực lớn, một phen ngươi tới ta đi, áp tới trên người muội muội thu thập nàng, cười đến Phó Tuyên nước mắt chảy ra, thở hồng hộc cầu Phó Uyển hỗ trợ. Phó Uyển cũng không giúp ai, ngồi ở một bên nhìn hai muội muội xằng bậy, lắc đầu bật cười, đến đêm khuya thì khuyên Phó Dung thu tay lại, nên đi ngủ.
Ngày hôm sau trời mới sáng, Đông viện Cảnh Dương Hầu phủ đã náo nhiệt lên.
Phó Tuyên trang điểm thì Trăn ca nhi, Viện Viện một trái một phải nghiêng đầu quan sát, nhìn dì bọn họ biến thành tân nương mĩ lệ.
Cô nương đã gả lưu lại cũng thích hợp, Viện Viện Trăn ca nhi cùng mẫu thân ở lại cũng bình thường, Lương Thông, Từ Tấn hai người con rể không có lý do ngụ lại.
Phó Uyển gọi Lương Thông vào viện mình, dặn dò hắn sau khi trở về chăm sóc thật tốt A Thần cuối tháng này tròn tuổi.
Từ Tấn tự nhiên cũng bị Phó Dung mời tới.
"Vương gia sau khi trở về định làm như thế nào a?" Trăn ca nhi còn cùng tiểu cữu cữu hắn chơi đâu, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Phó Dung cười trêu ghẹo nam nhân của mình, còn cố ý sờ soạng lấy khăn ra, "Muốn ta chuẩn bị cho vương gia một cái khăn nữa hay không?"
A Tuyền A Bội có nhũ mẫu cho ăn, Phó Dung không lo lắng, Từ Tấn có nhiều đồ của nàng như vậy, cũng có thể dỗ nữ nhi, Phó Dung chính là trêu chọc hắn.
Nàng vẻ mặt cười xấu xa, Từ Tấn cũng cười, nhận lấy khăn ngửi ngửi, cau mày nói: "Mùi vị quá phai nhạt, đổi một cái." Nói xong ôm lấy Phó Dung ném lên giường.
Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, ngoài ý muốn vừa vui mừng nhìn Từ Tấn.
Từ sau khi Thôi Oản chết, trong một tháng này Từ Tấn nào có hứng trí, ngẫu nhiên khởi hưng cũng chính là ban đêm ở ổ chăn quy củ đến một lần, không hoa ngôn xảo ngữ cũng không đa dạng những kiểu hắn am hiểu kia. Phó Dung lý giải, Thôi Oản ở trong mắt Từ Tấn huynh đệ dầu gì cũng giống như là thân muội muội, Thôi hoàng hậu bị bệnh một trận, Từ Hạo buồn rầu ở vương phủ không chịu ra cửa, Từ Tấn lại không hiện cảm xúc, cũng phải cần một khoảng thời gian điều chỉnh.
Nhưng hiểu thì hiểu, hôm nay Từ Tấn triệt để biến về Túc vương gia cũ, Phó Dung vẫn rất cao hứng.
Chẳng qua giữa ban ngày ban mặt, đang ở nhà mẹ đẻ, ngộ nhỡ một lúc Lương Thông bên kia muốn đi, Từ Tấn còn chưa đi ra ngoài, chẳng phải là muốn nháo cho mọi người đều biết?
Phó Dung không muốn mất mặt ở trước mặt người nhà, chẳng sợ thân thể đã bởi vì Từ Tấn nhiệt tình có chút chống đỡ không được, nàng vẫn nằm sấp trên giường gắt gao đè cạp váy không cho phép hắn xằng bậy, hô hấp không ổn định giảng đạo lý cùng hắn: "Vương gia đừng làm rối nữa, truyền ra ngoài thành cái gì, đợi, đợi ngày mai ta hồi vương phủ lại bồi vương gia?"
Người gặp việc vui tinh thần thích, Từ Tấn hậm hực một trận, hôm nay đến Hầu phủ, mưa dầm thấm đất tất cả đều là vui mừng. Lại ở trong khuê phòng Phó Dung cùng nàng ở một mình, những tình cảnh trước khi kết hôn tới tìm nàng nổi lên trong lòng, lúc này động tình, sao có thể bởi vì Phó Dung nói hai ba câu liền dừng tay? Phó Dung trốn tránh như vậy, hắn ngược lại càng muốn.
"Nùng Nùng nghĩ nhiều quá, ta không muốn xằng bậy, chỉ muốn mượn đồ lót của nàng dùng một chút, phía trên kia mùi vị càng đậm chút có phải không?" Từ Tấn đè nàng, một tay cứng rắn chen đến giữa nàng và đệm giường, kéo dải thắt váy của nàng, Phó Dung dùng sức che, đáng tiếc hai tay cũng chống không lại một tay hắn khí lực, rất nhanh bị người lột sạch sẽ.
Đến loại tình trạng này, cự tuyệt nữa cũng phí công, huống chi trong lòng Phó Dung kỳ thật cũng không phải kiên định như vậy. Mắt thấy thế tất yếu cho hắn, Phó Dung nhân lúc Từ Tấn đem nàng ôm lên trên đùi thì đưa tay buông màn che xuống, quay đầu thì Từ Tấn vừa vặn quăng áo choàng của hắn ra ngoài. Đối mặt hồi lâu với lồng ngực chưa từng tận tình thưởng thức vào ban ngày, Phó Dung tùy tâm làm việc, mặt dán vào lồng ngực Từ Tấn, dùng sức ôm lấy hắn: "Vương gia, ta nhớ chàng lắm..."
Từ Tấn cúi đầu bận việc đâu, nghe được lời này đem nàng buông xuống trước, hai vợ chồng không hề có kẽ hở, hắn mới nhẫn nhịn rung động hôn lỗ tai nàng: "Tại sao lại nhớ ta? Không phải mỗi ngày đều bên cạnh nàng sao?"
Phó Dung lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt như nổi hơi nước: "Không giống như vậy, ta thích thấy vương gia vô cùng cao hứng, vương gia tức giận sa sút trong lòng ta cũng không dễ chịu theo. Bây giờ vương gia rốt cuộc cười lại, chịu thương ta giống như trước đây, ta liền thoải mái theo..."
Từ Tấn nhìn nàng mắt mờ mịt, nhìn nàng môi hệt như tô son, kỳ thật trời sinh đỏ tươi, cúi đầu hôn nàng.
Phó Dung nhắm mắt lại nghênh đón, cho rằng Từ Tấn sẽ hôn thật sâu, không nghĩ hắn đụng một cái liền rời ra.
Phó Dung mờ mịt.
Từ Tấn một tay đỡ eo nàng một tay phủ mặt nàng: "Nùng Nùng biết tại sao lại như vậy không?"
Phó Dung đương nhiên biết. Từ Tấn là trời trong nhà, hắn cao hứng nàng liền dám làm càn, hắn mất hứng, nàng sợ chính mình đụng phải lửa giận bị hắn không vui, liền tận lực thành thật chút, không rủi ro chạm hắn. ngày nào cũng thư thái cùng thấp thỏm lo sợ, nàng đương nhiên ngóng trông lúc Từ Tấn cao hứng nhiều.
Từ Tấn không biết ý tưởng trong lòng Phó Dung, nhưng hắn hiểu được Phó Dung tại sao lại như vậy, khàn giọng nói cho nàng biết: "Bởi vì Nùng Nùng trong lòng có ta, bởi vì Nùng Nùng thích ta..."
Thích, mới có thể bởi vì nàng buồn vui lo được lo mất, như trước khi kết hôn hắn vắng vẻ nàng, bởi vì không nhìn thấy nàng, không cách nào tiếp tục thân cận nàng, cơm ăn vào trong miệng dường như không thơm, ngủ giường quen cũng không thoải mái. Sau đó nhìn thấy nàng, nàng chỉ cần tươi cười một cái đưa tới, chỉ cần một ánh mắt hoạt bát, có thể xua tan tất cả mù mịt trong lòng hắn.
"Nùng Nùng, ta cũng nhớ nàng."
Lúc nàng hơi có vẻ mờ mịt chăm chú nhìn xuống, Từ Tấn không lãng phí thời gian nữa, bừa bãi yêu thương nàng.
Mồ hôi rơi như mưa, rơi thật lâu, mới dừng.
Phó Dung vô lực nằm ở trên đệm chăn, phảng phất như vừa vớt từ trong nước lên vắt khô, không hề chớp mắt nhìn nam nhân bên giường mặc đồ từng kiện từng kiện, hâm mộ hắn thể lực tràn đầy giống như không có chuyện gì, lại nhịn không được dặn dò hắn: "nếu A Tuyền A Bội khóc nháo, vương gia đưa các nàng tới đây đi?"
Từ Tấn vừa buộc thắt lưng vừa trừng nàng: "Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta không chiếu cố tốt các nàng ấy?"
Phó Dung mím mím môi, cười cong ánh mắt: "Là có một chút lo lắng."
Từ Tấn cúi người nặng nề vỗ một cái lên người nàng, phát ra một tiếng thanh thúy. Phó Dung đau a, quay đầu nhìn lại, trên da thịt như tuyết rõ ràng một cái dấu tay hồng hống, tức đến ngồi dậy đánh hắn, "Chàng dùng khí lực lớn như vậy làm cái gì?" Người này a, ăn sạch sẽ liền qua cầu rút ván!
Từ Tấn vội ôm kiều thê nhíu mày trừng mắt vào trong ngực dỗ: "Không phải cố ý, Nùng Nùng đừng giận, ta xoa xoa cho nàng?"
Phó Dung sợ cha mẹ đã đợi quá lâu, lười cùng hắn chán ngấy, vừa muốn đuổi người, bỗng nhiên nhận thấy gì không đúng, vội vàng đi che ngực. Nhưng mà đã muộn rồi, Từ Tấn thuần thục cởi bỏ áo lót nàng mới mặc vào không lâu, đứng dậy thì thuận thế đem cái áo lót thủy lục kia cướp đi, mắt nhìn thê tử khoanh tay trước ngực, tay lại đem cái đồ lót kia đưa tới chóp mũi, thập phần hưởng thụ hít vào một hơi, "Có cái này, Nùng Nùng còn cần lo lắng ta chiếu cố các nàng không tốt?"
Rõ ràng là bộ dạng công tử phong lưu vô lại, lời nói ra lại là dỗ nữ nhi.
Phó Dung cười đến thân thể run rẩy, cười cười thấy ánh mắt Từ Tấn rơi vào ngực nàng, Phó Dung mặt nóng lên, mau chóng kéo chăn mỏng lên, nằm đưa lưng về phía hắn.
Từ Tấn thật sự giấu cái áo lót kia vào trong ngực, cuối cùng xoa nắn thê tử một phen mới đi tiền viện.
Lương Thông đã ở sảnh đường bồi nhạc phụ nhạc mẫu uống hai tuần trà, thấy Từ Tấn thong thả chậm rãi, phấn chấn tinh thần, không khỏi ở trong lòng mắng một câu mặt dày vô sỉ. Đây là ở trong nhà nhạc phụ, hắn thân làm vương gia không phải càng nên chú trọng thể diện sao? Thôi, lần sau Uyển Uyển lại dùng thể diện làm ngụy trang cầu hắn mau chút, hắn sẽ đem vị vương gia muội phu này ra dùng. (PS: A, mặt dầy giống nhau!!!!)
Vợ chồng Phó Phẩm Ngôn giả bộ không biết hai người con rể đã làm cái gì, cùng nhau đi ra ngoài tiễn người.
Lương Thông vội vã về nhà ôm nhi tử, Từ Tấn nóng lòng nhìn nữ nhi, mỗi người cưỡi ngựa đi rồi.
Trở lại vương phủ, Từ Tấn lệnh cho nhũ mẫu đem hai tỷ muội ôm tới Phù Cừ viện, sau đó đều đuổi ra ngoài.
Mùa hè nóng, A Tuyền A Bội đều chỉ mặc một cái che bụng, để phân biệt tỷ tỷ muội muội, trên quần áo A Tuyền đều thêu Hỏa Phượng, A Bội là Thanh Loan. Bất quá chỉ liếc sơ bộ dáng hai tỷ muội trước mắt cũng phân biệt được. A Tuyền sinh ra trước nặng hơn muội muội, lúc này cái đầu cũng đã hơi lớn một chút, cũng hiếu động hơn muội muội, nằm một hồi liền vươn tay muốn ôm phụ thân. Không giống A Bội, Từ Tấn treo tấm vải Kỳ Lân đỏ thẫm Phó Dung thêu lên giường, A Bội liền nhìn chằm chằm vào đấy chơi, thỉnh thoảng đưa tay sờ, mắt to đuổi theo tấm vải Kỳ Lân chuyển động lắc lư.
Một đôi nữ nhi như vậy ở bên người, Từ Tấn nhất thời không nhớ thê tử, đem A Tuyền hiếu động ôm lên đùi, một tay dùng khăn bịt mũi, một tay cho nữ nhi ôm. Tháng trước Cát Xuyên gởi thư nói đã tìm được dược thảo, nhưng phối giải dược còn cần một khoảng thời gian, Từ Tấn cũng chỉ có thể tiếp tục dùng cái biện pháp ngu ngốc này.
A Tuyền ôm đủ ngón tay phụ thân rồi, chớp chớp mắt, muốn khăn của phụ thân, y y nha nha. A Bội nghe được âm thanh nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ, nhìn một lát lại tiếp tục tự mình chơi của mình.
Từ Tấn với nữ nhi thì dù muốn mặt trăng hắn cũng chịu hái xuống cho nàng, làm sao có thể luyến tiếc cái khăn, liền đưa cho tiểu nha đầu, hắn từ trên giường lại lấy ra một cái khăn khác, bây giờ trên giường hai vợ chồng có nhiều khăn hơn.
A Tuyền thấy phụ thân lại biến ra một cái khăn khác, cười khanh khách, đưa tay đòi.
Trăn ca nhi lúc nhếch miệng cười cực kỳ giống hắn, các nữ nhi cười rộ lên cực kỳ giống Phó Dung, Từ Tấn tim như chảy ra, tiếp tục đưa cho nữ nhi chơi, đưa tay sờ một chiếc khăn khác. Đùa qua đùa lại với ngại một bàn tay, động tác không thuận tiện, Từ Tấn xem rõ ràng không đủ khăn, nghĩ ngợi một lúc, buông A Tuyền xuống, từ trong ngực lấy đồ lót của Phó Dung ra. Tuy rằng rõ ràng không có ai dám không thông truyền đã tiến vào, Từ Tấn vẫn đi nhanh mấy bước ra đóng cửa lại, trở về bên giường thì đã đổi thành bộ dáng người bịt mặt.
Chỉ là bọn thích khách đạo tặc trên mặt che vải đen, Túc vương gia là dùng tiểu y của vương phi nhà mình.
nhìn bộ dáng này A Tuyền quên luôn khăn trong tay, thấy A Bội cũng quên tấm vải Kỳ Lân còn đang lắc lư trước mắt, hai tỷ muội con mắt không tệ nhìn chằm chằm vào phụ thân trông không giống người bình thường kia.
Bị các nữ nhi nhìn như vậy, Từ Tấn trên mặt hơi nóng, bất quá da mặt hắn vốn dĩ dày, lúc này trong phòng không có người ngoài, các nữ nhi đều chưa hiểu chuyện, Từ Tấn rất nhanh tự tại, ôm hai tỷ muội lên trên đùi, cười dỗ các nàng: "Không nhận ra phụ thân? Đây là xiêm y của mẫu thân các ngươi, dì các ngươi phải xuất giá rồi, đêm nay mẫu thân bồi dì ngủ, để phụ thân mang cái này về cho các ngươi nhìn."
A Tuyền không nhìn thấy miệng phụ thân, không biết âm thanh từ nơi nào phát ra, quay đầu nhìn quanh.
A Bội vươn tay muốn kéo tấm vải trên mặt phụ thân.
Từ Tấn cười không ngừng, nâng cái tấm che lên, lộ ra cằm lại che khuất mắt, bồi hai nữ nhi chơi trốn tìm, dỗ đến lúc hai tỷ muội mệt nhọc, Từ Tấn quỳ sấp ở trên giường, mỗt tay vỗ một đưa, đợi các nữ nhi ngủ rồi, hắn cũng ở ngoài nằm nghiêng xuống, trên mặt vẫn che cái áo lót của thê tử.
Một phòng yên tĩnh.
Hầu phủ bên kia, Phó Dung vừa mới nghỉ trưa xong, trước đó giằng co quá mệt, cho rằng Từ Tấn chỉ tùy tiện nói một chút, tỉnh ngủ mới phát hiện Từ Tấn thật sự cầm tiểu y của nàng đi.
Phó Dung vừa bực vừa buồn cười, tên kia sẽ không thật sự vật tẫn kỳ dùng đi?
Bất quá nghĩ tới muội muội, tâm tư Phó Dung rất nhanh liền từ trên người trượng phu và các nữ nhi thu trở về, rửa mặt chải đầu một phen rồi đi chỗ Phó Tuyên bên kia.
Ban đêm tỷ muội ba người ngủ chung, tất nhiên là nói chuyện không hết lời, Phó Tuyên cũng đã thay đổi thái độ trước kia không thích phản ứng với Phó Dung. Phó Dung dặn dò nàng cái gì, mặc kệ trong lòng đồng ý không đồng ý, nàng đều thống khoái đáp ứng. Chỉ đến cuối cùng Phó Dung lại bắt đầu nói lời không đàng hoàng, nàng mới động thủ cào tỷ tỷ.
Phó Dung đương nhiên muốn phản kháng a, ỷ vào chính mình ăn nhiều hơn mấy năm muối, khí lực lớn, một phen ngươi tới ta đi, áp tới trên người muội muội thu thập nàng, cười đến Phó Tuyên nước mắt chảy ra, thở hồng hộc cầu Phó Uyển hỗ trợ. Phó Uyển cũng không giúp ai, ngồi ở một bên nhìn hai muội muội xằng bậy, lắc đầu bật cười, đến đêm khuya thì khuyên Phó Dung thu tay lại, nên đi ngủ.
Ngày hôm sau trời mới sáng, Đông viện Cảnh Dương Hầu phủ đã náo nhiệt lên.
Phó Tuyên trang điểm thì Trăn ca nhi, Viện Viện một trái một phải nghiêng đầu quan sát, nhìn dì bọn họ biến thành tân nương mĩ lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook