Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
-
Chương 259
Trong lều trống trải u ám, Từ Hạo đứng ở trước giường, bừng tỉnh như từ trong mộng.
Có tiếng cười đùa của các tướng sĩ bay tới, hắn nghe thấy được, lại dường như không nghe thấy.
Lồng ngực đau giống bị kim đâm một lần rồi lại một lần.
Tư vị bị chí thân phản bội là cái dạng gì?
Thê tử thanh mai trúc mã yêu như mạng bị người lăng nhục, là hối hận đau lòng bậc nào?
Từ Hạo hối hận, hối hận chính mình chỉ lo kiến công lập nghiệp, đầu tiên làm cho nàng bị người khi nhục, sau lại không để ý thê tử có thai, rời kinh khiến nàng một mình nhận giày vò. Hắn cũng hận, hận thân ca ca làm cầm thú, hận hắn không để ý tình cảm huynh đệ thế nhưng còn muốn giết mình, chỉ vì tương lai chiếm lấy thê tử của đệ đệ làm phi!
Nhìn nam nhân nằm ở nơi đó, nghĩ tới hắn từng làm ra loại chuyện đó với Thôi Oản, Từ Hạo trong lòng sát niệm bừng bừng.
Giết hắn ta, Oản Oản sẽ chờ hắn trở về, gặp mặt rồi, hắn chắc chắn khuyên can nàng không phí hoài bản thân mình. Một người nữ nhân gặp phải những việc thế này, Từ Hạo biết nàng khổ sở, nhưng hắn không để ý, hắn chỉ biết càng đau lòng nàng, càng tự trách, nếu như không phải hắn bỏ nàng xuống, nàng sao có thể...
Nhưng ngay lúc Từ Hạo chuẩn bị hạ đao, bên giường bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thanh thúy, dường như có thứ gì rơi trên mặt đất.
Thanh âm kia đột ngột như vậy, Từ Hạo kìm lòng không được lui một bước.
Trên giường nam nhân dường như cũng nghe được, mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng, đột nhiên quay lại bên này, hắn quay nhanh như vậy, Từ Hạo bản năng đem đao giấu ra sau lưng.
Trên giường nam nhân cũng không mở mắt ra, vẫn còn đang ngủ say.
Từ Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của huynh trưởng, chẳng biết tại sao rơi lệ, hắn cứng ngắc thân thể quay sang bên khác, nhìn xuống mặt đất.
Mắt đẫm lệ mơ hồ, hắn nhìn thấy một cái vòng vàng nho nhỏ, mặt trên treo chuông.
Từ Hạo nhận ra, đó là đồ chơi hắn cho cháu, Trăn ca nhi thích nhất, lúc vừa lấy được lễ vật đi đâu cũng mang theo, không ngừng lắc lư.
"Lục đệ?"
Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh hệt như vừa tỉnh ngủ, Từ Hạo biết Tứ ca tỉnh, nhưng hắn trong đầu một mảnh hỗn độn, căn bản không rõ tiếp theo nên làm cái gì, không rõ muốn động thủ hay không, không rõ muốn chất vấn hay không, cũng không biết trước khi Tứ ca phát hiện sau lưng hắn có đao, thì lặng lẽ đi ra ngoài hay không.
Hắn cứng đờ đứng ở chỗ đó, mặt đầy lệ.
Từ Tấn phảng phất cũng không phát giác, vén chăn lên, chân trần đi bên kia uống trà, tự lẩm bẩm nói: "Uống nhiều rượu, khát nước..."
Uống trà xong, hắn ngáp trở về, thấy vòng vàng, Từ Tấn ngơ ngác, sau đó cúi người nhặt, khóe miệng cong lên, "tiểu tử Trăn ca nhi kia, nghe nói Lục thúc trở lại, nhất định muốn cùng ta đi đón ngươi, ta không ôm hắn, hắn liền bảo ta đem cái này mang trên người, nói ta nhớ hắn thì lấy ra... Lục đệ, ngươi tại sao khóc?"
Nói đến một nửa mới phát hiện Từ Hạo đang khóc, Từ Tấn kinh ngạc đi về phía hắn, ánh mắt liếc ra sau lưng hắn lộ ra lưỡi đao, buồn ngủ đột ngột tiêu tán, dừng bước chân lại, trầm giọng hỏi: "Lục đệ lấy đao làm gì?" Trong thanh âm có cảnh giác, lại có không dám tin tưởng.
Làm sao có thể tin tưởng? đệ đệ nào sẽ động sát niệm với thân ca ca?
Từ Hạo môi rốt cuộc giật giật, nhưng không đợi hắn nói chuyện, phía ngoài lều đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục vang lên.
Từ Tấn mau chóng chạy ra ngoài, "Xảy ra chuyện gì?"
Từ Hạo nghe được âm thanh Hứa gia, nghe Hứa gia nói có thích khách.
Đầu dường như rốt cuộc có thể động, Từ Hạo lau lệ trên mặt, cuối cùng liếc mắt nhìn vòng vàng bị huynh trưởng ném ở trên giường, quyết định hỏi rõ ràng.
Đi ra bên ngoài, thấy Hứa gia nhắc Thạch thị vệ bất tỉnh, còn huynh trưởng hắn đang nhặt lên từng tờ thư nhà rải rác trên đất lên.
Từ Hạo không động, vô tâm hỏi thăm Thạch thị vệ tại sao lại té xỉu, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt huynh trưởng, muốn thấy rõ mỗi một thần sắc của hắn.
Từ Tấn biết Thôi Oản sẽ viết thư cho Lục đệ, lại không biết nàng sẽ vu oan mình như thế nào, bởi vậy hiện tại nhìn thấy phong thư thiếu chút nữa hại hắn hai đời này,Từ Tấn từng câu từng chữ chậm rãi nhìn, một trang lại một trang. Nhìn xong hai chữ viết tên bằng máu cuối cùng, hắn giương mắt, nhìn về phía Lục đệ đứng ở cửa phòng, ánh mắt đảo qua trên mặt, cuối cùng rơi vào đao trong tay đệ đệ.
Hai huynh đệ yên lặng nhìn nhau.
Hứa gia giống như không phát hiện ra, từ người Thạch thị vệ té xỉu lúc trước đứng lên, cúi đầu hướng Từ Tấn hồi bẩm: "Vương gia, vừa rồi ta tới muốn đỡ vương gia đến lều của ngài, thấy trong tay người này giơ ám khí đang muốn ám toán hai vị vương gia. Ta đã tra qua, trên ám khí của hắn có dị vị, hẳn là độc đặc biệt, trong miệng hắn cũng giấu độc dược, nếu như không phải thuộc hạ ra tay mau chóng, hắn khẳng định cắn độc tự vẫn, vừa nhìn đã biết ngay là tử sĩ được dày công dạy dỗ."
"Trước dẫn đi, quay về ta tự mình thẩm vấn, ngươi ở bên ngoài nhìn, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần lều bạt 50 bước."
Từ Tấn thanh âm rét buốt, ánh mắt thủy chung không rời Từ Hạo.
Hứa gia lĩnh mệnh, nhắc người đi ra ngoài.
Từ Tấn nhìn thư trong tay, cười nhạo, ném trên mặt đất, từng bước đi về phía Từ Hạo: "Ngươi tin nàng? Nâng đao đi vào, là muốn giết ta?"
Từ Hạo chăm chú nhìn mắt hắn: "Chẳng lẽ ngươi không làm?"
Từ Tấn không trả lời, hỏi lại: "Ngươi thà rằng tin nàng, cũng không chịu tin ta?"
Từ Hạo ngửa cổ không nói chuyện, lúc huynh trưởng bình tĩnh mà tràn đầy uy nghiêm khắc nghiệt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lại bắt đầu lấp lánh nước.
"Buông đao xuống." Từ Tấn lạnh giọng quát lớn.
Từ Hạo từ nhỏ đã sợ huynh trưởng giáo huấn hắn, cũng từ nhỏ đã không chịu phục chịu huấn, lúc này bỗng nhiên mất đao, vung nắm đấm xông vào Từ Tấn: "Ngươi vì sao phải khi dễ Oản Oản! Ngươi có vợ có con, tẩu tử còn sinh hai cháu gái cho ngươi, ngươi vì sao muốn khi dễ Oản Oản!" Vừa khóc vừa mắng, ra tay như trẻ con đánh nhau, không hề có hình dạng.
Từ Tấn một cước đạp giữa bụng hắn, không cho Từ Hạo thời gian phản ứng, bỗng nhiên đuổi kịp, nhắc cổ áo Từ Hạo kìm chặt thân hình hắn té ngã ra sau, sau đó hung hăng quạt tới một cái tát: "Đây là đánh vì ta, vì ta chiếu cố ngươi 20 năm, dạy ngươi đọc sách trưởng thành, dạy ngươi cưỡi ngựa, như anh như cha, ngươi lại bởi vì một phong thư nhà của người khác liền quên tình huynh đệ chúng ta 20 năm, tin tưởng ta làm ra chuyện cầm thú như thế!"
Nam nhân đầy đủ khí lực, một cái tát quăng xuống, Từ Hạo má phải sưng lên, khóe miệng chảy máu.
Nóng rực đau rát, Từ Hạo chậm rãi thẳng đầu lại, còn chưa nói, Từ Tấn lại quạt tới một cái tát nữa.
"Đây là đánh vì nương, lúc ngươi quyết định xách đao giết ta, nhưng có từng nghĩ tới nương biết được chúng ta huynh đệ tương tàn sẽ có bao nhiêu thương tâm! Ngươi giết ta, ngươi cái thằng bất hiếu, là muốn mệnh nương có phải hay không!"
Nương...
Nghĩ tới bộ dáng ôn nhu của mẫu thân ở kinh thành, Từ Hạo tâm thần kịch chấn, "Ta..."
Từ Tấn chờ hắn quay lại, lúc hắn mở miệng thì lại quăng một bạt tai nữa, trong mắt cũng có nước mắt, âm thanh lại không giảm uy nghiêm giận dữ, "Đây là đánh vì Tứ tẩu ngươi, vì các cháu trai cháu gái ngươi! Ngươi cầm đao giết ta, nhưng có từng nghĩ tới ta chết rồi, bọn họ cô nhi quả phụ làm thế nào đây? Ngươi Lục thúc này chiếu cố bọn họ? Vậy ngươi có nghĩ tới không, Trăn ca nhi biết là Lục thúc hắn thích nhất giết phụ thân hắn, hắn sẽ hận ngươi bao nhiêu!"
Trăn ca nhi...
Trước mắt hiện lên thân ảnh cháu nho nhỏ, hiện lên hắn chu cái miệng nhỏ muốn hôn Lục thúc, bộ dáng nhu thuận, Từ Hạo triệt để nói không ra lời, nghẹn ngào khóc rống, "Tứ ca..."
Từ Tấn cho hắn một cái tát cuối cùng, đánh xong buông tay ra, nhìn Từ Hạo ngã trên mặt đất, nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất khóc rống, Từ Tấn lại hung hăng đá một cước: "Đây là đánh vì ngươi, ngươi cái kẻ ngu xuẩn bao giờ mới có thể thông minh lên! Ngươi nghĩ tới giết ta về sau kết cục thế nào? Ngươi nghĩ tới ngộ nhỡ ngươi oan uổng ta ngươi sẽ hối hận bao nhiêu sao? Vẫn là trong lòng ngươi chỉ có Thôi Oản, tiện nữ nhân kia tâm như rắn rết trước mưu hại Tứ tẩu ngươi, sau lại thiết kế câu dẫn ta! Có phải là có nàng, ngươi liền có thể không cần nương không cần ca ca !"
Hai đời giận dữ toàn bộ phát ra rồi, Từ Tấn lại bổ một cước lên người Từ Hạo, "Là nam nhân, ngươi nên bất động thanh sắc điều tra rõ, thật sự là ta làm, ngươi giết ta cũng không oan uổng, không phải ta làm, ngươi có từng nghĩ tới cảm thụ của ta! Đệ đệ của ta giết ta, thân đệ đệ giết ta, ngươi nghĩ tới ta làm ca ca sẽ có bao nhiêu thất vọng đau đớn sao?"
Từ Tấn không ngừng đánh, quỳ xuống đánh, xoay Từ Hạo bức hắn nhìn mình: "Lục đệ, ta là Tứ ca ngươi a..."
Khóc không thành tiếng.
Có tiếng cười đùa của các tướng sĩ bay tới, hắn nghe thấy được, lại dường như không nghe thấy.
Lồng ngực đau giống bị kim đâm một lần rồi lại một lần.
Tư vị bị chí thân phản bội là cái dạng gì?
Thê tử thanh mai trúc mã yêu như mạng bị người lăng nhục, là hối hận đau lòng bậc nào?
Từ Hạo hối hận, hối hận chính mình chỉ lo kiến công lập nghiệp, đầu tiên làm cho nàng bị người khi nhục, sau lại không để ý thê tử có thai, rời kinh khiến nàng một mình nhận giày vò. Hắn cũng hận, hận thân ca ca làm cầm thú, hận hắn không để ý tình cảm huynh đệ thế nhưng còn muốn giết mình, chỉ vì tương lai chiếm lấy thê tử của đệ đệ làm phi!
Nhìn nam nhân nằm ở nơi đó, nghĩ tới hắn từng làm ra loại chuyện đó với Thôi Oản, Từ Hạo trong lòng sát niệm bừng bừng.
Giết hắn ta, Oản Oản sẽ chờ hắn trở về, gặp mặt rồi, hắn chắc chắn khuyên can nàng không phí hoài bản thân mình. Một người nữ nhân gặp phải những việc thế này, Từ Hạo biết nàng khổ sở, nhưng hắn không để ý, hắn chỉ biết càng đau lòng nàng, càng tự trách, nếu như không phải hắn bỏ nàng xuống, nàng sao có thể...
Nhưng ngay lúc Từ Hạo chuẩn bị hạ đao, bên giường bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thanh thúy, dường như có thứ gì rơi trên mặt đất.
Thanh âm kia đột ngột như vậy, Từ Hạo kìm lòng không được lui một bước.
Trên giường nam nhân dường như cũng nghe được, mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng, đột nhiên quay lại bên này, hắn quay nhanh như vậy, Từ Hạo bản năng đem đao giấu ra sau lưng.
Trên giường nam nhân cũng không mở mắt ra, vẫn còn đang ngủ say.
Từ Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của huynh trưởng, chẳng biết tại sao rơi lệ, hắn cứng ngắc thân thể quay sang bên khác, nhìn xuống mặt đất.
Mắt đẫm lệ mơ hồ, hắn nhìn thấy một cái vòng vàng nho nhỏ, mặt trên treo chuông.
Từ Hạo nhận ra, đó là đồ chơi hắn cho cháu, Trăn ca nhi thích nhất, lúc vừa lấy được lễ vật đi đâu cũng mang theo, không ngừng lắc lư.
"Lục đệ?"
Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh hệt như vừa tỉnh ngủ, Từ Hạo biết Tứ ca tỉnh, nhưng hắn trong đầu một mảnh hỗn độn, căn bản không rõ tiếp theo nên làm cái gì, không rõ muốn động thủ hay không, không rõ muốn chất vấn hay không, cũng không biết trước khi Tứ ca phát hiện sau lưng hắn có đao, thì lặng lẽ đi ra ngoài hay không.
Hắn cứng đờ đứng ở chỗ đó, mặt đầy lệ.
Từ Tấn phảng phất cũng không phát giác, vén chăn lên, chân trần đi bên kia uống trà, tự lẩm bẩm nói: "Uống nhiều rượu, khát nước..."
Uống trà xong, hắn ngáp trở về, thấy vòng vàng, Từ Tấn ngơ ngác, sau đó cúi người nhặt, khóe miệng cong lên, "tiểu tử Trăn ca nhi kia, nghe nói Lục thúc trở lại, nhất định muốn cùng ta đi đón ngươi, ta không ôm hắn, hắn liền bảo ta đem cái này mang trên người, nói ta nhớ hắn thì lấy ra... Lục đệ, ngươi tại sao khóc?"
Nói đến một nửa mới phát hiện Từ Hạo đang khóc, Từ Tấn kinh ngạc đi về phía hắn, ánh mắt liếc ra sau lưng hắn lộ ra lưỡi đao, buồn ngủ đột ngột tiêu tán, dừng bước chân lại, trầm giọng hỏi: "Lục đệ lấy đao làm gì?" Trong thanh âm có cảnh giác, lại có không dám tin tưởng.
Làm sao có thể tin tưởng? đệ đệ nào sẽ động sát niệm với thân ca ca?
Từ Hạo môi rốt cuộc giật giật, nhưng không đợi hắn nói chuyện, phía ngoài lều đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục vang lên.
Từ Tấn mau chóng chạy ra ngoài, "Xảy ra chuyện gì?"
Từ Hạo nghe được âm thanh Hứa gia, nghe Hứa gia nói có thích khách.
Đầu dường như rốt cuộc có thể động, Từ Hạo lau lệ trên mặt, cuối cùng liếc mắt nhìn vòng vàng bị huynh trưởng ném ở trên giường, quyết định hỏi rõ ràng.
Đi ra bên ngoài, thấy Hứa gia nhắc Thạch thị vệ bất tỉnh, còn huynh trưởng hắn đang nhặt lên từng tờ thư nhà rải rác trên đất lên.
Từ Hạo không động, vô tâm hỏi thăm Thạch thị vệ tại sao lại té xỉu, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt huynh trưởng, muốn thấy rõ mỗi một thần sắc của hắn.
Từ Tấn biết Thôi Oản sẽ viết thư cho Lục đệ, lại không biết nàng sẽ vu oan mình như thế nào, bởi vậy hiện tại nhìn thấy phong thư thiếu chút nữa hại hắn hai đời này,Từ Tấn từng câu từng chữ chậm rãi nhìn, một trang lại một trang. Nhìn xong hai chữ viết tên bằng máu cuối cùng, hắn giương mắt, nhìn về phía Lục đệ đứng ở cửa phòng, ánh mắt đảo qua trên mặt, cuối cùng rơi vào đao trong tay đệ đệ.
Hai huynh đệ yên lặng nhìn nhau.
Hứa gia giống như không phát hiện ra, từ người Thạch thị vệ té xỉu lúc trước đứng lên, cúi đầu hướng Từ Tấn hồi bẩm: "Vương gia, vừa rồi ta tới muốn đỡ vương gia đến lều của ngài, thấy trong tay người này giơ ám khí đang muốn ám toán hai vị vương gia. Ta đã tra qua, trên ám khí của hắn có dị vị, hẳn là độc đặc biệt, trong miệng hắn cũng giấu độc dược, nếu như không phải thuộc hạ ra tay mau chóng, hắn khẳng định cắn độc tự vẫn, vừa nhìn đã biết ngay là tử sĩ được dày công dạy dỗ."
"Trước dẫn đi, quay về ta tự mình thẩm vấn, ngươi ở bên ngoài nhìn, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần lều bạt 50 bước."
Từ Tấn thanh âm rét buốt, ánh mắt thủy chung không rời Từ Hạo.
Hứa gia lĩnh mệnh, nhắc người đi ra ngoài.
Từ Tấn nhìn thư trong tay, cười nhạo, ném trên mặt đất, từng bước đi về phía Từ Hạo: "Ngươi tin nàng? Nâng đao đi vào, là muốn giết ta?"
Từ Hạo chăm chú nhìn mắt hắn: "Chẳng lẽ ngươi không làm?"
Từ Tấn không trả lời, hỏi lại: "Ngươi thà rằng tin nàng, cũng không chịu tin ta?"
Từ Hạo ngửa cổ không nói chuyện, lúc huynh trưởng bình tĩnh mà tràn đầy uy nghiêm khắc nghiệt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lại bắt đầu lấp lánh nước.
"Buông đao xuống." Từ Tấn lạnh giọng quát lớn.
Từ Hạo từ nhỏ đã sợ huynh trưởng giáo huấn hắn, cũng từ nhỏ đã không chịu phục chịu huấn, lúc này bỗng nhiên mất đao, vung nắm đấm xông vào Từ Tấn: "Ngươi vì sao phải khi dễ Oản Oản! Ngươi có vợ có con, tẩu tử còn sinh hai cháu gái cho ngươi, ngươi vì sao muốn khi dễ Oản Oản!" Vừa khóc vừa mắng, ra tay như trẻ con đánh nhau, không hề có hình dạng.
Từ Tấn một cước đạp giữa bụng hắn, không cho Từ Hạo thời gian phản ứng, bỗng nhiên đuổi kịp, nhắc cổ áo Từ Hạo kìm chặt thân hình hắn té ngã ra sau, sau đó hung hăng quạt tới một cái tát: "Đây là đánh vì ta, vì ta chiếu cố ngươi 20 năm, dạy ngươi đọc sách trưởng thành, dạy ngươi cưỡi ngựa, như anh như cha, ngươi lại bởi vì một phong thư nhà của người khác liền quên tình huynh đệ chúng ta 20 năm, tin tưởng ta làm ra chuyện cầm thú như thế!"
Nam nhân đầy đủ khí lực, một cái tát quăng xuống, Từ Hạo má phải sưng lên, khóe miệng chảy máu.
Nóng rực đau rát, Từ Hạo chậm rãi thẳng đầu lại, còn chưa nói, Từ Tấn lại quạt tới một cái tát nữa.
"Đây là đánh vì nương, lúc ngươi quyết định xách đao giết ta, nhưng có từng nghĩ tới nương biết được chúng ta huynh đệ tương tàn sẽ có bao nhiêu thương tâm! Ngươi giết ta, ngươi cái thằng bất hiếu, là muốn mệnh nương có phải hay không!"
Nương...
Nghĩ tới bộ dáng ôn nhu của mẫu thân ở kinh thành, Từ Hạo tâm thần kịch chấn, "Ta..."
Từ Tấn chờ hắn quay lại, lúc hắn mở miệng thì lại quăng một bạt tai nữa, trong mắt cũng có nước mắt, âm thanh lại không giảm uy nghiêm giận dữ, "Đây là đánh vì Tứ tẩu ngươi, vì các cháu trai cháu gái ngươi! Ngươi cầm đao giết ta, nhưng có từng nghĩ tới ta chết rồi, bọn họ cô nhi quả phụ làm thế nào đây? Ngươi Lục thúc này chiếu cố bọn họ? Vậy ngươi có nghĩ tới không, Trăn ca nhi biết là Lục thúc hắn thích nhất giết phụ thân hắn, hắn sẽ hận ngươi bao nhiêu!"
Trăn ca nhi...
Trước mắt hiện lên thân ảnh cháu nho nhỏ, hiện lên hắn chu cái miệng nhỏ muốn hôn Lục thúc, bộ dáng nhu thuận, Từ Hạo triệt để nói không ra lời, nghẹn ngào khóc rống, "Tứ ca..."
Từ Tấn cho hắn một cái tát cuối cùng, đánh xong buông tay ra, nhìn Từ Hạo ngã trên mặt đất, nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất khóc rống, Từ Tấn lại hung hăng đá một cước: "Đây là đánh vì ngươi, ngươi cái kẻ ngu xuẩn bao giờ mới có thể thông minh lên! Ngươi nghĩ tới giết ta về sau kết cục thế nào? Ngươi nghĩ tới ngộ nhỡ ngươi oan uổng ta ngươi sẽ hối hận bao nhiêu sao? Vẫn là trong lòng ngươi chỉ có Thôi Oản, tiện nữ nhân kia tâm như rắn rết trước mưu hại Tứ tẩu ngươi, sau lại thiết kế câu dẫn ta! Có phải là có nàng, ngươi liền có thể không cần nương không cần ca ca !"
Hai đời giận dữ toàn bộ phát ra rồi, Từ Tấn lại bổ một cước lên người Từ Hạo, "Là nam nhân, ngươi nên bất động thanh sắc điều tra rõ, thật sự là ta làm, ngươi giết ta cũng không oan uổng, không phải ta làm, ngươi có từng nghĩ tới cảm thụ của ta! Đệ đệ của ta giết ta, thân đệ đệ giết ta, ngươi nghĩ tới ta làm ca ca sẽ có bao nhiêu thất vọng đau đớn sao?"
Từ Tấn không ngừng đánh, quỳ xuống đánh, xoay Từ Hạo bức hắn nhìn mình: "Lục đệ, ta là Tứ ca ngươi a..."
Khóc không thành tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook