Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
-
Chương 236
Thành vương quả thật muốn cưới trắc phi.
Bất quá việc này không phải hắn nói ra trước mà là Gia Hòa đế lo liệu.
Oan uổng Đoan phi, Gia Hòa đế trong lòng hối hận không thôi, ủy khuất nhi tử, Gia Hòa đế liền muốn tận lực bù đắp Thành vương. Hiện giờ Thái Tử bị phế, lão Nhị lão Tứ đều có con nối dõi, vương phi lão Lục bên kia là tức phụ hắn tâm tâm niệm niệm, gia thế cũng không tệ, hai vợ chồng cảm tình tốt, con nối dõi khẳng định cũng không lo. Chỉ có lão Ngũ, vương phi là nữ nhi của tội thần, thân thể còn lỗ lã, chiếu theo ý tứ Gia Hòa đế là bỏ cũ đổi mới, lão Ngũ lại nhớ tình cảm thanh mai trúc mã hai người không nguyện ý.
Nhi tử quá nặng tình cảm, Gia Hòa đế không quá cao hứng, nhưng đổi lại góc độ mà nghĩ, nhi tử trọng cảm tình cũng hơn nghiệt tử kia, mẹ đẻ qua đời chưa đủ một năm đã nhớ thương phi tử của phụ hoàng. Gia Hòa đế cũng mặc kệ, dự tính để Thôi hoàng hậu tổ chức hoa yến mẫu đơn, cho lão Ngũ hảo hảo chọn quý nữ làm trắc phi, tương lai nhi tử cũng có thể diện.
Không ngờ nhi tử vẫn cự tuyệt, nói không nguyện gióng trống khua chiêng, muốn ở nhà mình tổ chức hoa yến, hắn thuận mắt chọn là được.
Gia Hòa đế cẩn thận ngẫm lại, hiểu được, lúc trước ban chết Đoan phi tội danh là nàng hãm hại Túc vương phi, con nối dõi Túc vương nhưng lại là Hoàng Hậu giá họa. Ngoại tổ phụ một nhà cũng là bởi vì Túc vương bên kia mà suy tàn, nhi tử hơn nửa vẫn có khúc mắc đi, cho nên không nguyện để Thôi hoàng hậu nhúng tay vào hôn sự của hắn.
Đối với cái này Gia Hòa đế có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là nhân chi thường tình. Hắn tạm thời không lập lão Tứ làm Thái Tử, chính là muốn nhìn xem lão Tứ có thể dung hạ lão Ngũ hay không. Lòng tay lưng tay đều là thịt, Thành vương chỉ là bị Vĩnh Ninh công chúa liên lụy, một điểm sai đều không phạm, Gia Hòa đế không hi vọng lão Tứ tức giận cùng đệ đệ.
"Là cuối tháng xem mặt đi?"
Xử lý xong chính sự, Gia Hòa đế đem Thành vương gọi đến Sùng Chính điện, nói chuyện phiếm hỏi thăm.
Thành vương cười nói: "Đúng vậy, phụ hoàng nhớ mong như thế, nghe qua so với nhi thần như còn gấp hơn?"
Hắn có tâm tư nói đùa, Gia Hòa đế thở dài nói: "Sao không vội a, lão Lục đều sắp làm cha trước người."
Thành vương buông mi: "Con cái cũng chú trọng duyên phận, nhi thần không cưỡng cầu được."
Gia Hòa đế ngứa mắt nhất bộ dáng hắn tinh thần sa sút bức này, nổi giận nói: "Không sao không sao, cuối tháng chọn người tốt, phụ hoàng phái Lễ bộ vì ngươi làm lớn phong cảnh, kết hôn rồi ngươi chịu khó một chút, rất nhanh có thể làm cha."
Thành vương trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
Gia Hòa đế ha ha cười, trong mấy người con trai, người này da mặt mỏng nhất, nói chút mặn là đỏ mặt.
Phụ tử trò chuyện xong việc nhà, Thành vương cáo từ.
trên đường hồi vương phủ, Thành vương dựa vào vách xe ngựa, khóe miệng khẽ mỉm cười.
thời điểm mẫu phi vừa qua đời, phụ hoàng giận chó đánh mèo hắn, hắn cũng dự đoán được ngày sau chỉ sợ khó có thể được gia đình huân quý coi trọng. Những thế gia kia đều là người thông minh, ai sẽ đem đích nữ gả cho một hoàng tử rõ ràng không được sủng? Nhưng một chớp mắt, phụ hoàng tuy rằng cố kỵ mặt mũi không rửa sạch tội danh trên người mẫu thân, lại đối với hắn càng ngày càng tốt, sủng ái không thua so với Từ Tấn, những triều thần kia không ngốc, khẳng định sẽ cân nhắc điểm ý vị này, ít nhất không phải mọi người đều sẽ không coi trọng hắn.
Dù sao phụ hoàng còn chưa lập Thái Tử không phải sao?
Cho dù lập Từ Tấn, có phế Thái Tử phía trước, thế gia nào dám chắc chắn Từ Tấn nhất định là người thắng cuối cùng?
Luôn có người muốn kiếm nét bút nghiêng, trong nhà đích nữ nhiều, đưa một hai người tới chỗ hắn bên này cũng là phân chia hi vọng. Thắng, bọn họ có thể dựa vào nữ nhi này cùng hắn mau chóng xây lên quan hệ, cho dù cuối cùng hắn thua, bọn họ cũng chỉ là mệt một nữ nhi, cớ sao không làm?
Trở lại vương phủ, Thành vương ở thư phòng ngồi một lát, sập tối rồi, đi viện vương phi dùng cơm.
Lý Hoa Dung thần sắc nhàn nhạt.
biểu muội thanh mai trúc mã, Thành vương không thể một điểm tình cảm cũng không có, huống chi hắn còn phải tiếp tục dùng Lý Hoa Dung làm ngụy trang. Hắn luyến tiếc đổi vương phi mới một ngày, phụ hoàng sẽ không nghi kị hắn 1 ngày. Bởi vì người thực sự có chí hướng lớn, sẽ đem vương phi vị để tạo quan hệ với thế gia thích hợp mượn sức nhất, đâu lưu lại cho một thiếu nữ mồ côi bất lực?
Chiêu này là hắn học được từ Từ Tấn.
Bởi vậy Lý Hoa Dung lãnh đạm với hắn, Thành vương cũng không có bãi mặt lạnh, cười gắp cho nàng thêm đồ ăn, dùng cơm rửa mặt xong, Thành vương đem Lý Hoa Dung ôm lên giường dỗ, "Biểu muội còn tức giận đâu? Ta giải thích với nàng bao nhiêu lần, hiện tại tình thế Từ Tấn đang thịnh, chúng ta chỉ có thể nằm gai nếm mật, từ từ rút lui. Biểu muội, ta cưới trắc phi chỉ là vì mượn dùng thế lực nhà mẹ đẻ các nàng, tuyệt đối sẽ không có mới nới cũ, ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một mình biểu muội."
Lý Hoa Dung cười lạnh, không né Thành vương hôn môi, cũng không đón ý nói hùa, giống đầu gỗ nằm ở đó: "Trắc phi vào cửa, vương gia sẽ chạm vào sao?"
Thành vương đã sớm nghĩ kỹ trả lời như thế nào, đột nhiên như không có hứng trí, than thở đổi thành nằm thẳng: "Muốn lợi dụng người ta, luôn phải qua loa có lệ, nhưng biểu muội nhớ kỹ, trong lòng ta chỉ có mình nàng, nếu qua loa có lệ, sủng ái với các nàng ấy cũng sẽ không vượt qua nàng, con nối dõi đầu tiên cũng sẽ ghi vào danh nghĩa nàng, do nàng nuôi nấng."
Nói đến chỗ động tình, hắn một lần nữa lật qua, nhìn mắt nàng nói: "Biểu muội, nàng là vương phi của ta, nàng từng nói muốn cùng tiến cùng lùi với ta, hiện tại chúng ta chỉ có biện pháp này mới có thể làm hòa cục diện đúng không? Biểu muội, vì đại kế báo thù, nàng trước chịu chút ủy khuất, đợi tương lai ta ngồi lên vị trí kia, nàng liền không cần ủy khuất, khi đó ta lại chỉ có một mình biểu muội."
Hắn thần sắc nghiêm túc, trong mắt Lý Hoa Dung rơi lệ.
Nàng không tin, nàng một câu cũng không tin.
Hiện tại hắn mới chỉ là vương gia, đã không để ý tới cảm thụ của nàng, tương lai thật ngồi lên cái vị trí kia, còn có thể đem nàng nhìn ở trong mắt?
Nhưng nàng có biện pháp nào?
Nàng muốn vì mẫu thân báo thù, chỉ có thể dựa vào người nam nhân này, lừa gạt nam nhân của nàng tới thời điểm này còn nói dối.
"Biểu ca, chàng thật sự nghĩ như vậy?" Nàng ủy khuất khóc, nước mắt không ngừng, chính nàng cũng không biết là vì diễn trò cho hắn nhìn, hay là thật sự muốn khóc.
Mĩ nhân rơi lệ, Thành vương thật sự thương tiếc, ôn nhu hôn nàng dỗ: "Biểu muội đừng khóc, tâm ý của ta nàng còn không biết? Mấy năm này ta đối với nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng đều không nhớ được? Biểu muội đừng khóc nữa, nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng báo thù, sớm ngày báo thù, biểu muội sớm ngày biết ta có bao nhiêu tình thâm đối với ngươi, biểu muội, Hoa Dung..."
Chẳng sợ đã làm vợ chồng bốn năm, đối mặt với thân thể Lý Hoa Dung quần áo trút hết, Thành vương như cũ mê muội, thuần thục hôn xuống.
Lý Hoa Dung trong lòng có hận, hung hăng cào hắn.
Lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, Thành vương vừa đau vừa kích thích, ngược lại ép buộc càng thêm hăng say...
Nháy mắt đã tới cuối tháng.
Thành vương phủ trong vườn mẫu đơn nở rộ, Thành vương phi mặt mang mỉm cười chiêu đãi một đám quý nữ đang ở vào tuổi tươi trẻ, một thân thường phục vương phi hoa quý, tuy rằng đã thành thân bốn năm, nàng như trước là nữ tử đẹp nhất trong vườn mẫu đơn, hiếm có ai có thể đè hào quang nàng xuống, ít nhất hôm nay trong Thành vương phủ không ai có thể sánh bằng.
Thành vương ẩn ở sau hòn non bộ, cũng bị dung mạo thê tử tuyệt sắc hấp dẫn lực chú ý, nhưng cũng chỉ chốc lát, hắn đem ánh mắt chuyển tới trên người những tiểu cô nương mười bốn mười lăm kia.
"Kia là ai?" Rất nhanh, Thành vương đưa tay chỉ về phía một vị cô nương.
Thiếp thân thị vệ nhìn qua đó, thấy cô nương kia đứng ở trước một gốc mẫu đơn Triệu phấn, váy hồng trên người cùng mẫu đơn càng thêm đẹp, làm tôn lên dung mạo nàng rực rỡ mỹ lệ, cái đầu cúi thấp ngược lại tăng thêm ngây thơ khả ái, tay ngọc trắng tinh khe khẽ chạm vào cánh hoa mẫu đơn, hiển nhiên là thật sự yêu đóa mẫu đơn kia.
Tranh vẽ các quý nữ thị vệ đã sớm nhớ ở trong đầu, hơi suy nghĩ liền trấn định đáp: "Hồi vương gia, đó là cháu gái nhỏ Khâu Minh Phỉ của Thượng Thư bộ binh Khâu đại nhân, năm nay mười bốn tuổi, được Nhị phòng Khâu gia sủng ái sâu sắc."
cháu gái Khâu Đạc?
Thành vương có phần ngoài ý muốn.
Bất quá Khâu Đạc một mình một người, không thích lui tới, thân đệ đệ Khâu Minh lại không có bản lĩnh gì, muốn lấy nữ nhi nịnh bợ hắn cũng không phải không có khả năng. Hai huynh đệ cảm tình dường như không tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn là thân huynh đệ cốt nhục, tương lai đệ đệ xảy ra chuyện, Khâu Đạc có lẽ cũng sẽ không nhẫn tâm tới mức khoanh tay đứng nhìn đi?
"Ta đi qua kia nhìn một chút, ngươi nghĩ biện pháp dẫn nàng tới."
Thành vương không thích làm khó người, hắn muốn cho tiểu cô nương chung tình với hắn trước, thời điểm chờ gả vô cùng cao hứng.
Thị vệ hiểu được ý tưởng vương gia nhà mình, cúi đầu cười.
Vương gia ngọc thụ lâm phong, tiểu cô nương nhà ai thấy sẽ không động tâm?
Ngày kế tảo triều qua, Thành vương đi tìm Gia Hòa đế trả lời.
Gia Hòa đế biết nhi tử vì sao mà đến, cười nói: "Thế nào, nhìn trúng cô nương nhà nào?"
Thành vương ngại ngùng ho, không được tự nhiên mà trả lời: "Nhi thần cảm thấy, ái nữ của Khâu Minh, bộ binh võ tuyển thanh lại tư chủ sự, còn tạm."
Vạn Toàn ở bên cạnh nghe, lặng lẽ liếc mắt nhìn Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế trên mặt mang cười như cũ, bàn tay lại siết chặt.
Tháng 2 lão Tứ nói hắn phát hiện An vương cùng Khâu Đạc có lui tới, Gia Hòa đế liền phái người ngầm hỏi, quả thật tra ra Khâu Đạc cùng An vương có dính líu. Hắn đối với phế Thái Tử, tứ tử chú ý nhiều nhất, 2 người con trai đều biết hắn đề phòng An vương, lão Tứ phát hiện manh mối rồi nói cho hắn biết là hết sức bình thường. Gia Hòa đế lúc ấy liền động ý niệm thôi quan Khâu Đạc, chỉ là Khâu Đạc nhận chức có công không lỗi, lại là một các lão nội các, hắn phải tốn chút công sức mới có thể ra tay, này lão Ngũ lại cầu hôn Khâu gia nữ nhi...
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều đi, cô nương nhà kia chỉ là bộ dạng quá tốt?
Đã oan uổng Đoan phi một lần, Gia Hòa đế không nguyện oan uổng nhi tử nữa, cười nói: "Tốt, Trẫm trước hỏi thăm một chút phẩm hạnh cô nương kia, ngươi trở về chờ, ngày mai Trẫm cho ngươi tin tức chính xác."
Thành vương gật đầu.
Hắn vừa đi, Gia Hòa đế liền lệnh cho người đi tra Khâu Minh Phỉ, biết được quả thật là mĩ nhân, trong lòng hơi an ổn.
Đầu tháng 4, Gia Hòa đế hạ chỉ, tứ hôn Khâu Minh phỉ làm Thành vương trắc phi.
Thành vương vô cùng cao hứng nhận thánh chỉ.
Bên kia Phó Dung từ trong miệng Từ Tấn biết được việc này lại kinh ngạc.
Khâu Minh Phỉ này, đời trước cũng đi tham gia hoa yến An vương tuyển phi rồi a, Phó Dung chính là mời ca ca tìm hiểu chi tiết những quý nữ kia, nàng mới nghe nói Khâu Đạc.
Nàng càng thêm hồ đồ, buồn bực hỏi nam nhân bên cạnh: "Vương gia, việc này có chút kỳ quái a, Khâu Đạc thật là người của An vương, hắn làm sao có thể đem cháu gái gả cho Thành vương? cháu gái tốt như vậy, lưu lại cho An vương chẳng phải vừa vặn? An vương phi vị trí còn trống đâu a?"
Khâu Minh phỉ mới mười bốn, qua 2 năm gả người cũng được, chẳng lẽ đời trước Khâu Đạc không phải cố ý lưu cháu gái lại mưu đồ đại vị Hoàng Hậu?
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, cười mà như không nói: "Có lẽ là Khâu cô nương chủ động cầu nhân duyên đi, dù sao Thành vương so với An vương đẹp mắt hơn."
Phó Dung ngạc nhiên, Thành vương so An vương tuấn mỹ hơn? Đây không phải là mở mắt bịa đặt...
Ngay sau đó nàng liền hiểu được, Từ Tấn lại ăn bậy dấm chua, cố ý nói như vậy gạt nàng đâu, nếu nàng phản bác An vương càng tuấn...
Không cần chớp mắt, Phó Dung tự nhiên vô cùng gật đầu nói: "Ừm, có khả năng, cô nương gả người cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, ta chưa nhìn kỹ, An vương, Thành vương bộ dạng quả thật không sai." Nàng phản bác không đúng, giả trang mở mắt như mù càng bị hiềm nghi có chột dạ, nói như vậy tốt nhất.
Nàng nghiêm trang gạt người, Từ Tấn lần đầu tiên cười ra tiếng, trong tiếng cười có châm chọc nhàn nhạt cùng bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là vui sướng khó tả.
Không phát hiện nàng trùng sinh thì hắn ở trước mặt nàng bày ra quá nhiều xấu xa như vậy, từ kiếp trước xem thường tới kiếp này bám riết không tha, từ Túc vương gia cao cao tại thượng tới đạo chích trộm vào khuê phòng nàng, nàng ngầm sau lưng chê cười hắn không biết bao nhiêu lần, mỗi khi nhớ tới đều làm cho hắn ảo não. Nhưng giờ đây, đổi thành hắn ở trong tối, đổi thành hắn nhìn nàng tự cho là thông minh, nhìn nàng rõ ràng rất ngốc lại còn tự cho là lừa hắn đến thiên y vô phùng, Từ Tấn thật sự cảm thấy rất thú vị.
Hắn cười không ngừng, Phó Dung không hiểu nhìn sang.
Đời này số lần nàng cùng An vương gặp mặt bị Từ Tấn biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng quả thật không cẩn thận quan sát An vương a, trong lời nói đã không sơ hở cũng không buồn cười, vậy hắn đến cùng đang cười cái gì?
"Vương gia!" Phó Dung nhíu mày hô, "Đang nói chuyện nghiêm túc đâu!"
Từ Tấn kịp thời ngừng lại, cười đến mặt đỏ rần, ôm nàng đi về đầu giường.
Phó Dung tức hắn cười loạn, xô đẩy không chịu cho.
Từ Tấn thích nàng không thành thật, bá đạo giam cầm tay chân nàng, vừa hôn vừa nói: "Không cười gì, chuyện đó Nùng Nùng không cần để ý, phụ hoàng trong lòng hiểu rõ, rất nhanh nàng liền biết."
Nói xong hôn miệng nàng.
Phó Dung không có khí lực lớn như hắn, rất nhanh bị lạc trong nhiệt tình như lửa của hắn.
Nhưng Từ Tấn không lừa nàng, Gia Hòa đế quả thật động tác mau chóng.
Khâm Thiên giám còn chưa chọn ra ngày tốt để Thành vương nghênh cưới trắc phi, Khâu lão thái thái, mẫu thân Khâu Đạc mất. Khâu Đạc từ quan thủ hiếu 3 năm, Khâu Minh Phỉ là đời cháu, thủ một năm là được, hôn kỳ liền định vào năm sau.
Vừa chặt đứt một tay của An vương, lại thỏa mãn lòng thích cái đẹp của Thành vương.
Từ Tấn có vẻ hài lòng kết quả này.
Kỳ thật tìm được chứng cớ ý đồ An vương cùng Khâu Đạc mưu phản là tốt nhất, như vậy một lưới bắt hết sau đó có thể bình chân như vại. Nhưng việc này trách thì trách ở hai người thường ngày không có nửa điểm liên hệ, hắn cùng phụ hoàng chỉ là hoài nghi phòng bị. Khâu Đạc là công thần Đại Ngụy, bởi vì hoài nghi mà muốn mạng hắn, có chút lạnh lòng người, không bằng lấy danh thủ hiếu cho hắn quy ẩn, hơn nữa Khâu lão thái thái tuổi tác đã cao, trong giấc mộng từ giã cõi thế, không gây chú ý. (PS: nhẫn tâm quá a!!!)
Phó Dung lại biết, Khâu lão thái thái chết thật kỳ quặc.
Đời trước Gia Hòa đế đi, Khâu lão thái thái còn sống rất tốt.
Nhìn Từ Tấn bởi vì giải quyết một cái đại họa tâm phúc, bộ dáng thoải mái chân bước như sinh gió, Phó Dung lại ý thức được nam nhân của nàng là vương gia, cha chồng của nàng là Hoàng Thượng. Vô luận là Gia Hòa đế hay là Từ Tấn, bọn họ đều có thể vì đại sự không một tiếng động lấy tính mạng người vô tội.
Phó Dung đột nhiên có chút sợ.
Nàng đương nhiên không phải vì Khâu lão thái thái bất bình, nàng chỉ sợ hãi Từ Tấn có một ngày cũng sẽ biến thành Hoàng Thượng như Gia Hòa đế vậy, anh minh, hậu cung... giai lệ 3 nghìn
Bất quá việc này không phải hắn nói ra trước mà là Gia Hòa đế lo liệu.
Oan uổng Đoan phi, Gia Hòa đế trong lòng hối hận không thôi, ủy khuất nhi tử, Gia Hòa đế liền muốn tận lực bù đắp Thành vương. Hiện giờ Thái Tử bị phế, lão Nhị lão Tứ đều có con nối dõi, vương phi lão Lục bên kia là tức phụ hắn tâm tâm niệm niệm, gia thế cũng không tệ, hai vợ chồng cảm tình tốt, con nối dõi khẳng định cũng không lo. Chỉ có lão Ngũ, vương phi là nữ nhi của tội thần, thân thể còn lỗ lã, chiếu theo ý tứ Gia Hòa đế là bỏ cũ đổi mới, lão Ngũ lại nhớ tình cảm thanh mai trúc mã hai người không nguyện ý.
Nhi tử quá nặng tình cảm, Gia Hòa đế không quá cao hứng, nhưng đổi lại góc độ mà nghĩ, nhi tử trọng cảm tình cũng hơn nghiệt tử kia, mẹ đẻ qua đời chưa đủ một năm đã nhớ thương phi tử của phụ hoàng. Gia Hòa đế cũng mặc kệ, dự tính để Thôi hoàng hậu tổ chức hoa yến mẫu đơn, cho lão Ngũ hảo hảo chọn quý nữ làm trắc phi, tương lai nhi tử cũng có thể diện.
Không ngờ nhi tử vẫn cự tuyệt, nói không nguyện gióng trống khua chiêng, muốn ở nhà mình tổ chức hoa yến, hắn thuận mắt chọn là được.
Gia Hòa đế cẩn thận ngẫm lại, hiểu được, lúc trước ban chết Đoan phi tội danh là nàng hãm hại Túc vương phi, con nối dõi Túc vương nhưng lại là Hoàng Hậu giá họa. Ngoại tổ phụ một nhà cũng là bởi vì Túc vương bên kia mà suy tàn, nhi tử hơn nửa vẫn có khúc mắc đi, cho nên không nguyện để Thôi hoàng hậu nhúng tay vào hôn sự của hắn.
Đối với cái này Gia Hòa đế có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là nhân chi thường tình. Hắn tạm thời không lập lão Tứ làm Thái Tử, chính là muốn nhìn xem lão Tứ có thể dung hạ lão Ngũ hay không. Lòng tay lưng tay đều là thịt, Thành vương chỉ là bị Vĩnh Ninh công chúa liên lụy, một điểm sai đều không phạm, Gia Hòa đế không hi vọng lão Tứ tức giận cùng đệ đệ.
"Là cuối tháng xem mặt đi?"
Xử lý xong chính sự, Gia Hòa đế đem Thành vương gọi đến Sùng Chính điện, nói chuyện phiếm hỏi thăm.
Thành vương cười nói: "Đúng vậy, phụ hoàng nhớ mong như thế, nghe qua so với nhi thần như còn gấp hơn?"
Hắn có tâm tư nói đùa, Gia Hòa đế thở dài nói: "Sao không vội a, lão Lục đều sắp làm cha trước người."
Thành vương buông mi: "Con cái cũng chú trọng duyên phận, nhi thần không cưỡng cầu được."
Gia Hòa đế ngứa mắt nhất bộ dáng hắn tinh thần sa sút bức này, nổi giận nói: "Không sao không sao, cuối tháng chọn người tốt, phụ hoàng phái Lễ bộ vì ngươi làm lớn phong cảnh, kết hôn rồi ngươi chịu khó một chút, rất nhanh có thể làm cha."
Thành vương trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
Gia Hòa đế ha ha cười, trong mấy người con trai, người này da mặt mỏng nhất, nói chút mặn là đỏ mặt.
Phụ tử trò chuyện xong việc nhà, Thành vương cáo từ.
trên đường hồi vương phủ, Thành vương dựa vào vách xe ngựa, khóe miệng khẽ mỉm cười.
thời điểm mẫu phi vừa qua đời, phụ hoàng giận chó đánh mèo hắn, hắn cũng dự đoán được ngày sau chỉ sợ khó có thể được gia đình huân quý coi trọng. Những thế gia kia đều là người thông minh, ai sẽ đem đích nữ gả cho một hoàng tử rõ ràng không được sủng? Nhưng một chớp mắt, phụ hoàng tuy rằng cố kỵ mặt mũi không rửa sạch tội danh trên người mẫu thân, lại đối với hắn càng ngày càng tốt, sủng ái không thua so với Từ Tấn, những triều thần kia không ngốc, khẳng định sẽ cân nhắc điểm ý vị này, ít nhất không phải mọi người đều sẽ không coi trọng hắn.
Dù sao phụ hoàng còn chưa lập Thái Tử không phải sao?
Cho dù lập Từ Tấn, có phế Thái Tử phía trước, thế gia nào dám chắc chắn Từ Tấn nhất định là người thắng cuối cùng?
Luôn có người muốn kiếm nét bút nghiêng, trong nhà đích nữ nhiều, đưa một hai người tới chỗ hắn bên này cũng là phân chia hi vọng. Thắng, bọn họ có thể dựa vào nữ nhi này cùng hắn mau chóng xây lên quan hệ, cho dù cuối cùng hắn thua, bọn họ cũng chỉ là mệt một nữ nhi, cớ sao không làm?
Trở lại vương phủ, Thành vương ở thư phòng ngồi một lát, sập tối rồi, đi viện vương phi dùng cơm.
Lý Hoa Dung thần sắc nhàn nhạt.
biểu muội thanh mai trúc mã, Thành vương không thể một điểm tình cảm cũng không có, huống chi hắn còn phải tiếp tục dùng Lý Hoa Dung làm ngụy trang. Hắn luyến tiếc đổi vương phi mới một ngày, phụ hoàng sẽ không nghi kị hắn 1 ngày. Bởi vì người thực sự có chí hướng lớn, sẽ đem vương phi vị để tạo quan hệ với thế gia thích hợp mượn sức nhất, đâu lưu lại cho một thiếu nữ mồ côi bất lực?
Chiêu này là hắn học được từ Từ Tấn.
Bởi vậy Lý Hoa Dung lãnh đạm với hắn, Thành vương cũng không có bãi mặt lạnh, cười gắp cho nàng thêm đồ ăn, dùng cơm rửa mặt xong, Thành vương đem Lý Hoa Dung ôm lên giường dỗ, "Biểu muội còn tức giận đâu? Ta giải thích với nàng bao nhiêu lần, hiện tại tình thế Từ Tấn đang thịnh, chúng ta chỉ có thể nằm gai nếm mật, từ từ rút lui. Biểu muội, ta cưới trắc phi chỉ là vì mượn dùng thế lực nhà mẹ đẻ các nàng, tuyệt đối sẽ không có mới nới cũ, ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một mình biểu muội."
Lý Hoa Dung cười lạnh, không né Thành vương hôn môi, cũng không đón ý nói hùa, giống đầu gỗ nằm ở đó: "Trắc phi vào cửa, vương gia sẽ chạm vào sao?"
Thành vương đã sớm nghĩ kỹ trả lời như thế nào, đột nhiên như không có hứng trí, than thở đổi thành nằm thẳng: "Muốn lợi dụng người ta, luôn phải qua loa có lệ, nhưng biểu muội nhớ kỹ, trong lòng ta chỉ có mình nàng, nếu qua loa có lệ, sủng ái với các nàng ấy cũng sẽ không vượt qua nàng, con nối dõi đầu tiên cũng sẽ ghi vào danh nghĩa nàng, do nàng nuôi nấng."
Nói đến chỗ động tình, hắn một lần nữa lật qua, nhìn mắt nàng nói: "Biểu muội, nàng là vương phi của ta, nàng từng nói muốn cùng tiến cùng lùi với ta, hiện tại chúng ta chỉ có biện pháp này mới có thể làm hòa cục diện đúng không? Biểu muội, vì đại kế báo thù, nàng trước chịu chút ủy khuất, đợi tương lai ta ngồi lên vị trí kia, nàng liền không cần ủy khuất, khi đó ta lại chỉ có một mình biểu muội."
Hắn thần sắc nghiêm túc, trong mắt Lý Hoa Dung rơi lệ.
Nàng không tin, nàng một câu cũng không tin.
Hiện tại hắn mới chỉ là vương gia, đã không để ý tới cảm thụ của nàng, tương lai thật ngồi lên cái vị trí kia, còn có thể đem nàng nhìn ở trong mắt?
Nhưng nàng có biện pháp nào?
Nàng muốn vì mẫu thân báo thù, chỉ có thể dựa vào người nam nhân này, lừa gạt nam nhân của nàng tới thời điểm này còn nói dối.
"Biểu ca, chàng thật sự nghĩ như vậy?" Nàng ủy khuất khóc, nước mắt không ngừng, chính nàng cũng không biết là vì diễn trò cho hắn nhìn, hay là thật sự muốn khóc.
Mĩ nhân rơi lệ, Thành vương thật sự thương tiếc, ôn nhu hôn nàng dỗ: "Biểu muội đừng khóc, tâm ý của ta nàng còn không biết? Mấy năm này ta đối với nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng đều không nhớ được? Biểu muội đừng khóc nữa, nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng báo thù, sớm ngày báo thù, biểu muội sớm ngày biết ta có bao nhiêu tình thâm đối với ngươi, biểu muội, Hoa Dung..."
Chẳng sợ đã làm vợ chồng bốn năm, đối mặt với thân thể Lý Hoa Dung quần áo trút hết, Thành vương như cũ mê muội, thuần thục hôn xuống.
Lý Hoa Dung trong lòng có hận, hung hăng cào hắn.
Lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, Thành vương vừa đau vừa kích thích, ngược lại ép buộc càng thêm hăng say...
Nháy mắt đã tới cuối tháng.
Thành vương phủ trong vườn mẫu đơn nở rộ, Thành vương phi mặt mang mỉm cười chiêu đãi một đám quý nữ đang ở vào tuổi tươi trẻ, một thân thường phục vương phi hoa quý, tuy rằng đã thành thân bốn năm, nàng như trước là nữ tử đẹp nhất trong vườn mẫu đơn, hiếm có ai có thể đè hào quang nàng xuống, ít nhất hôm nay trong Thành vương phủ không ai có thể sánh bằng.
Thành vương ẩn ở sau hòn non bộ, cũng bị dung mạo thê tử tuyệt sắc hấp dẫn lực chú ý, nhưng cũng chỉ chốc lát, hắn đem ánh mắt chuyển tới trên người những tiểu cô nương mười bốn mười lăm kia.
"Kia là ai?" Rất nhanh, Thành vương đưa tay chỉ về phía một vị cô nương.
Thiếp thân thị vệ nhìn qua đó, thấy cô nương kia đứng ở trước một gốc mẫu đơn Triệu phấn, váy hồng trên người cùng mẫu đơn càng thêm đẹp, làm tôn lên dung mạo nàng rực rỡ mỹ lệ, cái đầu cúi thấp ngược lại tăng thêm ngây thơ khả ái, tay ngọc trắng tinh khe khẽ chạm vào cánh hoa mẫu đơn, hiển nhiên là thật sự yêu đóa mẫu đơn kia.
Tranh vẽ các quý nữ thị vệ đã sớm nhớ ở trong đầu, hơi suy nghĩ liền trấn định đáp: "Hồi vương gia, đó là cháu gái nhỏ Khâu Minh Phỉ của Thượng Thư bộ binh Khâu đại nhân, năm nay mười bốn tuổi, được Nhị phòng Khâu gia sủng ái sâu sắc."
cháu gái Khâu Đạc?
Thành vương có phần ngoài ý muốn.
Bất quá Khâu Đạc một mình một người, không thích lui tới, thân đệ đệ Khâu Minh lại không có bản lĩnh gì, muốn lấy nữ nhi nịnh bợ hắn cũng không phải không có khả năng. Hai huynh đệ cảm tình dường như không tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn là thân huynh đệ cốt nhục, tương lai đệ đệ xảy ra chuyện, Khâu Đạc có lẽ cũng sẽ không nhẫn tâm tới mức khoanh tay đứng nhìn đi?
"Ta đi qua kia nhìn một chút, ngươi nghĩ biện pháp dẫn nàng tới."
Thành vương không thích làm khó người, hắn muốn cho tiểu cô nương chung tình với hắn trước, thời điểm chờ gả vô cùng cao hứng.
Thị vệ hiểu được ý tưởng vương gia nhà mình, cúi đầu cười.
Vương gia ngọc thụ lâm phong, tiểu cô nương nhà ai thấy sẽ không động tâm?
Ngày kế tảo triều qua, Thành vương đi tìm Gia Hòa đế trả lời.
Gia Hòa đế biết nhi tử vì sao mà đến, cười nói: "Thế nào, nhìn trúng cô nương nhà nào?"
Thành vương ngại ngùng ho, không được tự nhiên mà trả lời: "Nhi thần cảm thấy, ái nữ của Khâu Minh, bộ binh võ tuyển thanh lại tư chủ sự, còn tạm."
Vạn Toàn ở bên cạnh nghe, lặng lẽ liếc mắt nhìn Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế trên mặt mang cười như cũ, bàn tay lại siết chặt.
Tháng 2 lão Tứ nói hắn phát hiện An vương cùng Khâu Đạc có lui tới, Gia Hòa đế liền phái người ngầm hỏi, quả thật tra ra Khâu Đạc cùng An vương có dính líu. Hắn đối với phế Thái Tử, tứ tử chú ý nhiều nhất, 2 người con trai đều biết hắn đề phòng An vương, lão Tứ phát hiện manh mối rồi nói cho hắn biết là hết sức bình thường. Gia Hòa đế lúc ấy liền động ý niệm thôi quan Khâu Đạc, chỉ là Khâu Đạc nhận chức có công không lỗi, lại là một các lão nội các, hắn phải tốn chút công sức mới có thể ra tay, này lão Ngũ lại cầu hôn Khâu gia nữ nhi...
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều đi, cô nương nhà kia chỉ là bộ dạng quá tốt?
Đã oan uổng Đoan phi một lần, Gia Hòa đế không nguyện oan uổng nhi tử nữa, cười nói: "Tốt, Trẫm trước hỏi thăm một chút phẩm hạnh cô nương kia, ngươi trở về chờ, ngày mai Trẫm cho ngươi tin tức chính xác."
Thành vương gật đầu.
Hắn vừa đi, Gia Hòa đế liền lệnh cho người đi tra Khâu Minh Phỉ, biết được quả thật là mĩ nhân, trong lòng hơi an ổn.
Đầu tháng 4, Gia Hòa đế hạ chỉ, tứ hôn Khâu Minh phỉ làm Thành vương trắc phi.
Thành vương vô cùng cao hứng nhận thánh chỉ.
Bên kia Phó Dung từ trong miệng Từ Tấn biết được việc này lại kinh ngạc.
Khâu Minh Phỉ này, đời trước cũng đi tham gia hoa yến An vương tuyển phi rồi a, Phó Dung chính là mời ca ca tìm hiểu chi tiết những quý nữ kia, nàng mới nghe nói Khâu Đạc.
Nàng càng thêm hồ đồ, buồn bực hỏi nam nhân bên cạnh: "Vương gia, việc này có chút kỳ quái a, Khâu Đạc thật là người của An vương, hắn làm sao có thể đem cháu gái gả cho Thành vương? cháu gái tốt như vậy, lưu lại cho An vương chẳng phải vừa vặn? An vương phi vị trí còn trống đâu a?"
Khâu Minh phỉ mới mười bốn, qua 2 năm gả người cũng được, chẳng lẽ đời trước Khâu Đạc không phải cố ý lưu cháu gái lại mưu đồ đại vị Hoàng Hậu?
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, cười mà như không nói: "Có lẽ là Khâu cô nương chủ động cầu nhân duyên đi, dù sao Thành vương so với An vương đẹp mắt hơn."
Phó Dung ngạc nhiên, Thành vương so An vương tuấn mỹ hơn? Đây không phải là mở mắt bịa đặt...
Ngay sau đó nàng liền hiểu được, Từ Tấn lại ăn bậy dấm chua, cố ý nói như vậy gạt nàng đâu, nếu nàng phản bác An vương càng tuấn...
Không cần chớp mắt, Phó Dung tự nhiên vô cùng gật đầu nói: "Ừm, có khả năng, cô nương gả người cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, ta chưa nhìn kỹ, An vương, Thành vương bộ dạng quả thật không sai." Nàng phản bác không đúng, giả trang mở mắt như mù càng bị hiềm nghi có chột dạ, nói như vậy tốt nhất.
Nàng nghiêm trang gạt người, Từ Tấn lần đầu tiên cười ra tiếng, trong tiếng cười có châm chọc nhàn nhạt cùng bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là vui sướng khó tả.
Không phát hiện nàng trùng sinh thì hắn ở trước mặt nàng bày ra quá nhiều xấu xa như vậy, từ kiếp trước xem thường tới kiếp này bám riết không tha, từ Túc vương gia cao cao tại thượng tới đạo chích trộm vào khuê phòng nàng, nàng ngầm sau lưng chê cười hắn không biết bao nhiêu lần, mỗi khi nhớ tới đều làm cho hắn ảo não. Nhưng giờ đây, đổi thành hắn ở trong tối, đổi thành hắn nhìn nàng tự cho là thông minh, nhìn nàng rõ ràng rất ngốc lại còn tự cho là lừa hắn đến thiên y vô phùng, Từ Tấn thật sự cảm thấy rất thú vị.
Hắn cười không ngừng, Phó Dung không hiểu nhìn sang.
Đời này số lần nàng cùng An vương gặp mặt bị Từ Tấn biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng quả thật không cẩn thận quan sát An vương a, trong lời nói đã không sơ hở cũng không buồn cười, vậy hắn đến cùng đang cười cái gì?
"Vương gia!" Phó Dung nhíu mày hô, "Đang nói chuyện nghiêm túc đâu!"
Từ Tấn kịp thời ngừng lại, cười đến mặt đỏ rần, ôm nàng đi về đầu giường.
Phó Dung tức hắn cười loạn, xô đẩy không chịu cho.
Từ Tấn thích nàng không thành thật, bá đạo giam cầm tay chân nàng, vừa hôn vừa nói: "Không cười gì, chuyện đó Nùng Nùng không cần để ý, phụ hoàng trong lòng hiểu rõ, rất nhanh nàng liền biết."
Nói xong hôn miệng nàng.
Phó Dung không có khí lực lớn như hắn, rất nhanh bị lạc trong nhiệt tình như lửa của hắn.
Nhưng Từ Tấn không lừa nàng, Gia Hòa đế quả thật động tác mau chóng.
Khâm Thiên giám còn chưa chọn ra ngày tốt để Thành vương nghênh cưới trắc phi, Khâu lão thái thái, mẫu thân Khâu Đạc mất. Khâu Đạc từ quan thủ hiếu 3 năm, Khâu Minh Phỉ là đời cháu, thủ một năm là được, hôn kỳ liền định vào năm sau.
Vừa chặt đứt một tay của An vương, lại thỏa mãn lòng thích cái đẹp của Thành vương.
Từ Tấn có vẻ hài lòng kết quả này.
Kỳ thật tìm được chứng cớ ý đồ An vương cùng Khâu Đạc mưu phản là tốt nhất, như vậy một lưới bắt hết sau đó có thể bình chân như vại. Nhưng việc này trách thì trách ở hai người thường ngày không có nửa điểm liên hệ, hắn cùng phụ hoàng chỉ là hoài nghi phòng bị. Khâu Đạc là công thần Đại Ngụy, bởi vì hoài nghi mà muốn mạng hắn, có chút lạnh lòng người, không bằng lấy danh thủ hiếu cho hắn quy ẩn, hơn nữa Khâu lão thái thái tuổi tác đã cao, trong giấc mộng từ giã cõi thế, không gây chú ý. (PS: nhẫn tâm quá a!!!)
Phó Dung lại biết, Khâu lão thái thái chết thật kỳ quặc.
Đời trước Gia Hòa đế đi, Khâu lão thái thái còn sống rất tốt.
Nhìn Từ Tấn bởi vì giải quyết một cái đại họa tâm phúc, bộ dáng thoải mái chân bước như sinh gió, Phó Dung lại ý thức được nam nhân của nàng là vương gia, cha chồng của nàng là Hoàng Thượng. Vô luận là Gia Hòa đế hay là Từ Tấn, bọn họ đều có thể vì đại sự không một tiếng động lấy tính mạng người vô tội.
Phó Dung đột nhiên có chút sợ.
Nàng đương nhiên không phải vì Khâu lão thái thái bất bình, nàng chỉ sợ hãi Từ Tấn có một ngày cũng sẽ biến thành Hoàng Thượng như Gia Hòa đế vậy, anh minh, hậu cung... giai lệ 3 nghìn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook