Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 32: Tể tướng thất thế

Trong Ninh Hiên cung.

Một lão thái y nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt hoàng đế đang lạnh mặt bẩm báo: “Hoàng Thượng, Lăng tổng quản cũng không lo ngại, chỉ là bị thương da thịt, xin Hoàng Thượng bớt lo.”

Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt hơi hoãn, uy áp quanh thân tán đi rất nhiều, thái y thấy thế, lặng yên nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Nhưng Hoàng Thượng, Lăng tổng quản gần hai ngày nay cần tĩnh dưỡng, không được vận động kịch liệt, đây…”

Thái y tạm dừng, tựa hồ đang lo lắng kế tiếp có nên nói hay không, hoàng đế thấy thế, nhướng mày dùng ánh mắt hỏi ý kiến ông.

Thái y thấy vậy, cân nhắc mở miệng: “Gần hai ngày, vì tránh cho miệng vết thương bị nứt, tốt nhất đừng sinh hoạt vợ chồng.”

Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, sắc mặt bất định nhìn lão thái y, vẻ mặt không biết vui hay giận.

Thái y cẩn trọng cúi thấp đầu.

Hoàng đế thản nhiên liếc: “Đi xuống đi.”

“Vâng.” Thái y đứng lên cung kính lui xuống.

Lăng Tiêu nằm trên giường nghe thấy lời thái y, cười trộm một tiếng, âm thầm cho thái y này mười điểm, thương thế kia cho dù không từ bỏ Mạc Khởi, cũng chẳng hề chịu không, ít nhất là kéo dài thời gian của y trong cung.

Hoàng đế vẫy lui một đám nô tài, bưng chén thuốc trên bàn, đi tới bên giường Lăng Tiêu.

“Hoàng Thượng…” Lăng Tiêu vội vàng thu cười, giãy dụa ngồi dậy.

Hoàng đế thần sắc bất định nhìn y, đột nhiên đổ chén thuốc vào trong miệng mình, cúi người nâng cằm Lăng Tiêu, dán môi lên.

Lăng Tiêu sửng sốt, ngạc nhiên trừng lớn mắt, không biết làm sao.

Hoàng đế cùng mình ở quá gần, gần đến mình có thể thấy rõ mỗi một chút thay đổi trên mặt hoàng đế, mắt hắn nửa mở, trọng đồng vào lúc này tối đen sâu lắng, như có từ lực, hấp dẫn người khác nhìn chăm chú, nhưng hoàng đế ánh mắt du du, hiện lên lại là một loại nhìn thấu người khác.

Lăng Tiêu tim đập rất nhanh, ánh mắt thấu triệu của hoàng đế như là nhìn xuyên qua y, khiến y bối rối không ngừng.

Y không khỏi hoài nghi, hoàng đế không phải là nhìn ra khổ nhục kế của mình đi?

Suy nghĩ, Lăng Tiêu đột nhiên nhắm chặt mắt lại, tựa hồ cảm thấy như vậy, có thể né tránh ánh mắt tràn đầy nghiên cứu của hoàng đế.

Tiểu thái giám trước mặt, ánh mắt nhắm chặt, thân thể buộc chặt, dáng vẻ tùy ý xử trí, không khỏi có chút buồn cười, hoàng đế nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, cúi người đè đầu y xuống, đổ hết dược trong miệng qua.

Tiểu thái giám nhu thuận tiếp thu xâm chiếm nuốt xuống bụng.

Động tác nhu thuận như vậy tựa như lấy lòng hoàng đế, hoàng đế rời môi Lăng Tiêu, ở trên trán Lăng Tiêu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

Lăng Tiêu cảm thấy trên trán nóng ẩm, giật mình nhảy dựng, chậm rãi mở hai mắt ra.

Lúc này y sắc mặt ửng đỏ, mặt mày mang theo phong tình độc đáo, khóe mắt bị hoàng đế đùa hơi ẩm ướt, môi hít không khí mới mẻ, không hề tự giác khép mở khe hở mê người.

Hoàng đế nhếch môi nhìn y, ánh mắt tối sầm.

“Tạ Hoàng Thượng… Ân…”

Một câu chưa nói, hoàng đế lần thứ hai dán lên môi Lăng Tiêu, khác với uy dược ôn nhu, lúc này đây là nụ hôn thực sự.

Tàn sát bừa bãi xâm lược tiến vào lãnh địa Lăng Tiêu, bá đạo hấp thu hương thơm trong miệng tiểu thái giám, tựa như đó chính là rượu ngon.

“Ân… Ân… Hoàng... Ân…”

Lăng Tiêu rên nhẹ, bao hàm sảng khoái cùng thống khổ.

Nụ hôn quá mức nóng bỏng, quá mức bá đạo, khiến y cả khe hở hô hấp cũng không có, y giờ đây như cá rời nước, xụi lơ trong ngực hoàng đế, chỉ có thể tùy ý đòi lấy, cũng gần như hít thở không thông, Lăng Tiêu nhẹ cau mày, vô lực giãy dụa.

Cảm nhận Lăng Tiêu giãy dụa, hoàng đế hôn môi, môi dời xuống, hôn dán cổ Lăng Tiêu một đường đi xuống, Lăng Tiêu run lên, cổ yếu ớt bị liếm hôn nóng ẩm, toàn thân tựa như trong nước ấm, nóng rực trí mạng.

Lăng Tiêu thở hổn hển, ý thức bắt đầu mơ hồ, hạ thân sưng tấy vạn phần, y không khỏi muốn vươn tay an ủi một chút, lúc cuộn lại, cẳng chân lại đột nhiên đụng phải một thứ nóng cháy khác.

“Ân hừ…”

Hoàng đế rên một tiếng, Lăng Tiêu đột nhiên thanh tỉnh, y ngạc nhiên mở to con ngươi phiếm hơi nước, vội vàng khép hai chân mình che lại cực nóng giữa hai chân, bất lực mà lại kích động nhìn hoàng đế.

Hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt như nhẫn nại lại như không vui.

Hồi lâu, hoàng đế đứng lên, thở dài một tiếng thật mạnh, quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu nói: “Ngươi bị thương, quả thật là bị thương đúng lúc.”

Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, cân nhắc hoàng đế là có ý gì.

Liền thấy, hoàng đế ngồi bàn bên cạnh cách mình không xa, uống vài ly nước trà.

Lăng Tiêu cúi thấp đầu, đang tự hỏi có phải nên mở miệng nói gì hay không.

Ở cửa lại truyền đến tiếng báo cáo của Mông Kỳ thống lĩnh Ngự lâm quân.

“Hoàng Thượng, thích khách đã bắt được.”

Lăng Tiêu sửng sốt, Lan Úy không phải võ công cao cường hay sao, đã vậy còn quá đơn giản liền…

“Ở ngoài chờ.” Hoàng đế mở miệng.

“Dạ.” Mông Kỳ lên tiếng.

Hoàng đế đứng lên, tựa hồ muốn đi ra ngoài, Lăng Tiêu sửng sốt, vội vàng gọi: “Hoàng Thượng.”

Tiểu thái giám vẻ mặt lo lắng, còn mang theo nghi hoặc, hoàng đế thấy vậy, mềm lòng, đi tới trước mặt y vuốt ve tóc y: “Trẫm đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

“…” Lăng Tiêu giương mắt, trong lòng ngàn vạn nghi vấn.

Hoàng đế này không hỏi mình chân tướng mọi chuyện hay sao? Y là người duy nhất chứng kiến hết mọi chuyện!

Nghĩ, y cuối cùng khống chế không được, hỏi: “Hoàng Thượng… Ngài không hỏi nô tài sao?”

Hoàng đế nghe vậy, tạm dừng một hồi, nhẹ nàng nói: “Không cần thiết.”

Lăng Tiêu sửng sốt, không cần thiết là có ý gì, hoàng đế là… đã biết?!

Y kinh ngạc, hoàng đế lại đột nhiên quay đầu, Lăng Tiêu vội vàng rũ mắt, che khuất kinh ngạc trong mắt.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, nghiêm túc nói: “Với ngươi, trẫm chỉ muốn hỏi một việc, ngươi phải nghĩ tốt để trả lời trẫm.”

Lăng Tiêu giương mắt, hoàng đế đã ra ngoài, trước khi rời đi, hắn để lại chuyện muốn hỏi kia.

“Vì sao nơi chốn nhằm vào Mạc Khởi?”

Lăng Tiêu ngạc nhiên, ngồi ở trên giường.

Hoàng đế đã có nghi ngờ ở phương diện này, không, phải nói là, hoàng đế đã kết luận y nhằm vào Mạc Khởi.

Một khi đã như vậy, quả thật không cần hỏi y nữa, chỉ cần biết mình nhằm vào Mạc Khởi, tất cả nghi vấn theo hoàng đế sắc bén, đều có thể căn cứ theo động cơ của y mà đoán được.

Như vậy, hoàng đế hỏi y, y nên giải thích với hoàng đế thế nào đây?

Hoàng đế ghét nhất chính là lừa gạt, y tự nhiên không thể nói dối nữa, vậy…

“Kéo người này ra ngoài chém, gọi Tể tướng và Lan Úy vào Ngự Thư phòng.”

Cửa truyền đến thanh âm hoàng đế, Lăng Tiêu bưng miệng vết thương nhịn đau lặng lẽ dán khe cửa nhìn.

Phát hiện Ngự lâm quân đang kéo một người đang lui ra, người nọ một thân áo lam, nhưng không phải Lan Úy, mà là một nam tử xa lạ.

“Thích khách” này là thế thân của Lan Úy! Lăng Tiêu nhíu mày.

Liền thấy hoàng đế phất tay áo mang theo Tiểu Lý Tử đến Ngự Thư phòng.

Xem ra hoàng đế cũng biết đây không phải là “thích khách” thật, hắn không chỉ biết đây không phải là thích khách thật, hắn còn biết chuyện này thoát không khỏi liên quan với Lan Úy, cho nên lập tức triệu kiến Tể tướng và Lan Úy…

Hoàng đế biết nhiều hơn y tưởng tượng.

Lăng Tiêu luôn có một loại cảm giác, y tự nhận là giấu diếm rất tốt, kỳ thật trên thực tế hoàng đế đã biết hết chân tướng…

Y suy sụp cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đã yên lại mà thất thần, hoàng đế có thể cả chuyện này cũng…

Không, sẽ không!

Lăng Tiêu đột nhiên lắc đầu, hoàng đế không có khả năng biết chuyện này của mình, nếu biết, hắn sẽ không không có bất kì động tác gì, vậy có lẽ đây là việc mình giấu diếm tốt nhất, Lăng Tiêu bưng trái tim nhảy lên bất an, liên tục an ủi mình, không cần kích động.

Trong Ngự Thư phòng.

Hoàng đế mắt lạnh nhìn cha con Tể tướng nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, từ từ đứng dậy, đứng bên cạnh hai người.

Tể tướng mang theo Lan Úy cúi thấp đầu.

Hoàng đế nhìn vẻ mặt hai người chậm rãi nói: “Yến hội tối nay, Tể tướng sao không mang Lan Úy tham dự.”

Tể tướng đầu đầy mồ hôi: “Hoàng Thượng, khuyển tử làm việc quá mức lỗ mãng, sợ quấy nhiễu khách quý, thần liền lưu lại trong nhà.”

“Phải không?” Hoàng đế nhẹ hỏi, liếc Tiểu Lý Tử một cái, Tiểu Lý Tử hiểu ý, hai tay nâng một ngoại bào màu lam tiến lên.

Hoàng đế nhìn y phục kia nói: “Trẫm thấy Lan Úy thích y phục lam, y phục này là chút tâm ý của trẫm.”

Tiểu Lý Tử cầm y phục trình ở trước mặt Lan Úy, Lan Úy hai tay phát run tiếp nhận, chột dạ vạn phần, mồ hôi thấm ướt vạt áo.

Hắn cầm y phục nhìn, bên trên chấm chấm đỏ tươi, dĩ nhiên là máu tươi!

Mà ngoại bào này, đúng là bộ vừa nãy hắn vì thoát thân, mà cởi ra thay cho thị vệ thiên điện!

Lan Úy cả kinh, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, liền thấy hoàng đế ánh mắt lãnh liệt nhìn chăm chú vào hắn.

Hắn nheo mắt, trong lòng biết hoàng đế đã biết được chân tướng, không khỏi quỳ sát với hoàng đế, dập đầu: “Hoàng Thượng…”

Hắn muốn nói gì, lại đột nhiên phát hiện không có bất kì từ ngữ nào có thể giải vây, hắn chỉ có thể yên lặng mím chặt môi, thân thể đều run rẩy.

Đều do Lăng Tiêu! Tên hỗn đản, mình làm quỷ cũng sẽ không tha cho y!

“Hoàng Thượng… Này…” Tể tướng cũng nhìn thấy y phục, không khỏi kinh hãi.

Chuyện Lan Úy nửa đêm tiến cung bị bắt gặp, còn làm Lăng Tiêu bị thương quấy nhiễu hoàng đế, ông cũng mới biết không lâu, ngay trước đó, trong cung còn truyền đến tin thích khách bị xử quyết, khiến ông nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới, ngay sau đó, ông và Lan Úy đã bị triệu kiến …

Ngay tại vừa nãy, Tể tướng còn ôm may mắn, hy vọng hoàng đế không biết chuyện Lan Úy làm, lúc này, cũng không lừa được bản thân, ông không khỏi quỳ sát trên mặt đất, liên tục dập đầu với hoàng đế: “Hoàng Thượng, tha mạng a! Khuyển tử chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ a!”

“…” Hoàng đế ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người, đi tới trước mặt Lan Úy nói: “Cũng may là một kiếm kia của ngươi cũng không nặng, nếu không ngươi cả cơ hội ở đây cũng không có.”

Lan Úy cắn môi, không dám ngẩng đầu, chỉ tựa đầu vào sàn nhà lạnh băng, tận khả năng hạ thấp tư thái.

Hoàng đế xoay người, ngồi về ghế trên: “Tể tướng tuổi tác đã cao, tuổi già nhiều bệnh, mỗi khi ôm bệnh vào triều, trẫm thấy mà không đành nhẫn tâm, cho phép cáo lão hồi hương, lo lắng hồi hương không người chăm sóc, cho phép con cái một đường đi theo.”

Tể tướng cả kinh, hoàng đế này là muốn bỏ chức quan của ông a, ông không khỏi khóc đoạt: “Hoàng Thượng, cựu thần thận trọng vài chục năm, vì triều đình mà kính dâng đa số, ngài không thể làm như vậy a, năm đó tiên đế…”

“Hiện giờ trẫm mới là thiên tử.” Hoàng đế đánh gãy Tể tướng, dặn Tiểu Lý Tử: “Kéo họ xuống.”

Tể tướng nghe vậy, xụi lơ trên mặt đất, dĩ nhiên thất thần si ngốc.

“Hoàng Thượng!” Lan Úy rốt cục mở miệng, đi lên trước hai bước quỳ xuống: “Hoàng Thượng, việc này là một mình thảo dân làm sai, không liên quan đến phụ thân, xin Hoàng Thượng muốn phạt liền phạt một mình thảo dân, tha cho phụ thân đi.”

Hoàng đế nghe nói, cười lạnh một tiếng, ý bảo với Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử để người kéo Tể tướng thất thần đi xuống.

Đợi khi Tể tướng không còn thân ảnh, hoàng đế đi đến trước mặt Lan Úy nhìn xuống hắn: “Ngươi có biết ban đêm xông vào hoàng cung ám sát là tội gì hay không?”

Lan Úy cúi đầu run giọng đáp: “Tội… Tội lớn liên lụy cửu tộc.”

Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Nếu không phải nhìn Tể tướng nhiều năm qua cẩn trọng, nếu không phải lúc trước ngươi được tiên đế yêu thích, tiên đế trước khi rời đi bảo trẫm hảo hảo đối đãi phụ tử các ngươi, trẫm hôm nay cũng không phải chỉ để các ngươi rời đi.”

Nói xong, hoàng đế tựa hồ không muốn nhìn thấy Lan Úy nữa, khoanh tay phất tay áo rời đi, Lan Úy há mồm muốn gọi hoàng đế lại, thanh âm lại nghẹn ở cổ.

Là hắn quá mức khư khư cố chấp, mới khiến phụ thân đã già còn chịu mệt thế này…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương