Hai người vào phòng, cửa phòng đóng lại, bên tai cuối cùng cũng có chút yên tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn tiểu nương tử trước mặt, sắc mặt trắng bệch hơn ngày thường, một lọn tóc bên mai không biết từ lúc nào đã xõa ra, đang dính trên mặt nàng, có lẽ là dùng tay vuốt qua, một bên má in lên vết máu.

Ngày thường mỗi lần hắn làm việc trở về, nhìn nàng đều là một thân sáng sủa, hôm nay lại chật vật như vậy, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu. Không nhịn được đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dính trên mặt nàng, khẽ hỏi: “Sợ rồi sao?”

Từ tối nay nghe thấy Tạ phó sứ muốn tạo phản, một trái tim của Ôn Thù Sắc liền luôn căng thẳng.

Dù nàng và Tạ tam đã áp giải Đại phu nhân đến Vương phủ, lấy con tin để đầu hàng, nhưng nói cho cùng cũng đều là người Tạ gia.

Chu thế tử có lẽ sẽ nể tình huynh đệ với Tạ tam, nguyện ý tin tưởng bọn họ, nhưng Chu phu nhân nghĩ như thế nào, nàng không dám chắc.

Không ngờ bà ấy lại sảng khoái như vậy, mọi chuyện thuận lợi hơn nàng tưởng tượng, vận mệnh sau này của Tạ gia nàng không thể đoán trước, nhưng tảng đá đang đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được buông xuống.

Vừa vào phòng, người thả lỏng, hai chân bủn rủn, nhớ lại cảnh mình cầm d.a.o cứa cổ người, tay cũng run lên.

Tay lang quân đưa tới, nàng cũng quên mất phải tránh, mặc kệ hắn vén tóc cho nàng, vén ra sau tai.

Đều muốn tru di cửu tộc rồi, sao có thể không sợ chứ.

Tối nay thật sự là bị bức ép đến đường cùng, ngẩng đầu liền nói với lang quân trước mặt: “Dù lang quân có tin hay không, cả đời này ta chưa từng làm hại ai, ngay cả d.a.o cũng chưa từng chạm vào, tối nay là lần đầu tiên…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên chạm phải ánh mắt dịu dàng của lang quân.

Lúc trước còn có thể ngồi ở tiền viện, bình tĩnh gặp mặt Chu phu nhân, lúc này bị hắn nhìn như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được, câu nói cuối cùng vừa dứt, giọng nói cũng run lên.

Sợ bị hắn chê cười, vội vàng quay đầu đi, đầu vừa xoay qua, cánh tay đã bị lang quân nắm lấy, kéo về phía trước, dường như đã đoán được điều gì, bước chân tiểu nương tử do dự một chút.

Tay lang quân dùng chút lực, cuối cùng cũng kéo người vào lòng, ôm nàng khẽ nói: “Ừm, nương tử rất lợi hại.”

Người bị một đôi tay ôm lấy, cuối cùng cũng có một nơi để nàng yên tâm dựa vào, trong lồng n.g.ự.c nóng lên, phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lăn dài trên gò má nóng hổi, nhưng cánh tay bị lang quân ôm lấy, tay không thể nâng lên, tầm nhìn thật sự quá mơ hồ, cũng mặc kệ, cúi đầu, lau nước mắt lên vai lang quân.

Lang quân không động đậy, mặc cho tiểu nương tử lau ướt một bên vai, khóc đã đời.

Khóc xong, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, biết tình thế hiện giờ nghiêm trọng, không thể trì hoãn, Ôn Thù Sắc muốn đứng dậy, vừa giãy giụa, lại bị lang quân siết chặt cánh tay, không muốn buông tay.

Ôn Thù Sắc cứng đờ, hai má nhanh chóng đỏ bừng, lúc trước nắm tay nàng, bao gồm cả lúc trước ôm nàng, đều có thể hiểu là hắn đang an ủi người bạn đồng cam cộng khổ với mình.

Trong lòng ‘thình thịch’ một trận, mặt nóng bừng, không dám nhúc nhích, đang không biết làm sao, nha hoàn bên ngoài gõ cửa hai tiếng, đưa nước vào.

Ôn Thù Sắc hoảng hốt, vội vàng đẩy hắn ra, Tạ Thiệu kịp thời buông tay.

Nha hoàn đi vào đặt chậu rửa mặt lên giá gỗ, rồi lui ra ngoài.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Ôn Thù Sắc từ trước đến nay sẽ không để bản thân chịu đựng trong bầu không khí như vậy. Ném sự đường đột của hắn ra sau đầu, hỏi chuyện chính: “Lang quân thật sự muốn đi Đông đô sao?”

Cho dù Chu phu nhân nguyện ý tin tưởng Tạ gia nhị phòng, bọn họ cũng chỉ có được một tia hy vọng mong manh, chờ tin tức truyền ra ngoài, đừng nói bệ hạ, toàn bộ văn võ bá quan, bách tính thiên hạ đều sẽ đồng thanh thảo phạt Tạ gia.

Cùng một gia tộc, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Nào còn phân biệt đại phòng nhị phòng gì nữa, cửu tộc đều sẽ bị lôi ra, g.i.ế.c sạch.

Cho nên, hiện tại hy vọng duy nhất, chính là như Tạ Thiệu đã nói, cùng Vương gia tự mình đi Đông đô diện kiến thánh thượng, nói cho bệ hạ sự thật.

Tạ phó sứ tạo phản tuy không thể tha thứ, nhưng căn nguyên lớn nhất, vẫn là thánh chỉ trong tay ông ta.

Chờ mọi chuyện được điều tra rõ ràng, Tạ gia mới có thể bảo toàn gia tộc.

Chỉ là hắn vừa đi, mình phải làm sao bây giờ, Tạ phó sứ lấy danh nghĩa bắt phản tặc Tĩnh Vương, Ôn gia không có tội, ông ta không có lý do gì gây khó dễ cho người nhà mình, hơn nữa e là cũng không rảnh để ý.

Nhưng nàng thì khác.

Cùng Tạ Thiệu cầm d.a.o cứa cổ Đại phu nhân, rõ ràng cũng trở thành ‘phản tặc’, hiện tại đồng lõa muốn đi, chẳng phải chỉ còn lại một mình nàng chiến đấu sao.

Hình như nhìn ra được nỗi lo lắng trong lòng nàng, Tạ Thiệu nói: “Nàng cứ yên tâm ở lại Vương phủ, Chu phu nhân và thế tử sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Từ Phượng Thành đến Đông đô, cho dù không ăn không uống, trên đường không nghỉ ngơi, cưỡi ngựa nhanh cũng phải năm sáu ngày, hơn nữa hai người lần này đi, gian nan trùng trùng, chính là bia đỡ đạn.

Người còn chưa xuất phát, đã nếm trải được cảm giác lo lắng mong ngóng từng ngày trong tương lai.

Nàng từ trước đến nay là người không có kiên nhẫn, lúc nhỏ huynh trưởng bảo nàng chờ nửa canh giờ, nàng đã muốn lột da hắn, bảo nàng cứ thế này ở lại Vương phủ, chờ c.h.ế.t trong vô vọng, nàng làm không được.

Đông đô sao…

Tình cô cô còn phải một thời gian nữa mới quay lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương