Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 30: Khuynh gia bại sản
Tạ Thiệu coi như không nghe thấy gì, bước chân như bay xuyên qua hành lang, quẹo vào góc khuất, mãi đến khi không còn nghe thấy giọng nói "du dương" của tiểu nương tử nữa mới nghiến răng nghiến lợi phân phó Mẫn Chương: "Gọi Thôi Liêm và Chu Khoáng ra đây cho ta."
Ôn Thù Sắc nhìn bóng dáng biến mất nhanh chóng dưới hành lang, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tường Vân, lão phu nhân không phải nói chàng rất thích làm quan sao? Ta thấy hình như không giống vậy."
Tường Vân cũng nhìn ra điều đó.
Sao lại có người không muốn làm quan chứ? Có phải nương tử quên nói với cô gia rằng Chu phu nhân đã nói sau mùa thu bổng lộc sẽ tăng thêm không?
Ai trải qua cảnh phá sản cũng sẽ khó chịu, "Nhiều tiền như vậy không còn nữa, cô gia chắc là vẫn chưa hoàn hồn, đợi chàng ra ngoài đi dạo một chút sẽ ổn thôi."
Ôn Thù Sắc không cho là vậy, chàng mà ra ngoài, chắc chắn sẽ không ổn đâu.
Bích Vân, nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, đã tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy người ở đây, thở phào nhẹ nhõm, bước xuống từ hành lang, từ xa đã nói: "Tam thiếu phu nhân làm nô tỳ tìm mệt quá."
Lương thực tối qua đã bán, bán được bao nhiêu tiền, ngân lượng ở đâu, phân chia thế nào, Đại phu nhân vẫn chưa biết.
Đợi cả một đêm, sáng sớm vừa dậy, Đại phu nhân đã kéo Tạ đại gia đến phòng lão phu nhân, yêu cầu lão phu nhân thực hiện lời hứa, ngoài việc mua một căn nhà ở Đông đô cho Thừa Cơ, còn cần thêm một khoản tiền, chỉ có một căn nhà thì làm được gì, còn phải trang trí, mua sắm đồ nội thất, rồi chi tiêu sinh hoạt ở Đông đô, chỗ nào cũng cần tiền, hơn nữa đại tiểu thư trong phủ đang trong giai đoạn xem mắt, của hồi môn cũng nên chuẩn bị rồi, nhị tiểu thư sang năm cập kê, cũng phải lo liệu…
Tạ lão phu nhân nghe bà ta lải nhải một hồi, không nói một lời nào.
Quả nhiên như Ôn Thù Sắc đã nói, một căn nhà thì đơn giản, nhưng đằng sau đó là một cái hố không đáy.
Số tiền Nhị gia mang về sau khi từ quan, chỉ tính sơ sơ cũng đã có năm vạn lượng vàng, nhưng mấy hôm trước kiểm kê lại, còn chưa đến hai vạn, mới tám chín năm mà đã chỉ còn lại một nửa.
Họ vẫn chưa thấy đủ.
Cứ tiếp tục như vậy, nhị phòng của bà ta không đến mấy năm nữa, e là sẽ bị hút m.á.u đến khô kiệt.
Tạ lão phu nhân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng sắc mặt quả thực không dễ nhìn, Tạ đại gia thấy vậy, rốt cùng cũng có chút chột dạ, nháy mắt với Đại phu nhân vài lần, bảo bà ta im miệng, ăn một miếng không thể béo ngay được, đây không phải là để lão phu nhân nghĩ rằng hắn ta đang bóc lột Nhị gia sao.
Nhưng lúc này trong mắt Đại phu nhân chỉ có ngân lượng.
Bà ta đã tự mình tính toán sơ bộ, số lương thực đó bán hết, ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục vạn lượng, không nói chia đôi, họ chia lấy hai ba phần cũng là một khoản kha khá.
Thấy Tạ lão phu nhân mãi không lên tiếng, Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm: "Mẫu thân hôm đó đã đồng ý rồi…"
Tạ lão phu nhân cũng không nói gì, quay đầu phân phó Nam Chi: "Gọi Tam thiếu phu nhân đến đây."
Đại phu nhân lo lắng nhất chính là bộ dạng này của nàng ta.
Tối qua bà ta còn nói với Tạ đại gia rằng, biết Ôn Nhị không phải là người dễ đối phó, sợ nàng ta bán lương thực xong sẽ trở mặt không nhận người, đến lúc đó họ sẽ không được một đồng nào.
Tạ đại gia còn nói bà ta nghĩ nhiều rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, nàng ta quả nhiên muốn lừa gạt cho qua chuyện, sắc mặt Đại phu nhân thay đổi, cũng không sợ tâm tư của mình bị bại lộ: "Hôm qua Tam thiếu phu nhân bán lương thực, vẫn chưa nói với mọi người phải không?"
Ôn Thù Sắc thấy bà ta nói đến chuyện này, liền gật đầu: "Đúng vậy, lương thực đã bán rồi."
Rồi sao nữa?
Đại phu nhân chờ nàng ta nói tiếp, nhưng Ôn Thù Sắc lại không nói gì nữa.
Vậy là xong rồi? Đại phu nhân không muốn xem nàng ta làm trò, trực tiếp hỏi: "Bán được bao nhiêu bạc?"
Ôn Thù Sắc thành thật trả lời: "Không bán lấy bạc."
Nàng ta thật sự muốn nuốt một mình sao? Đại phu nhân tức giận bùng phát: "Cô định qua cầu rút ván sao? Nếu lúc trước không phải Đại gia đứng ra chống đỡ, thì số lương thực đó của cô đã bị binh lính Lạc An trưng thu hết rồi, còn có thể giữ lại bán lấy bạc sao? Bây giờ bạc cũng đã lấy được rồi, ân huệ cũng quên rồi, con người ta phải giữ chữ tín chứ, đã nói rõ là sau khi kiếm được tiền sẽ mua nhà cho Thừa Cơ ở Đông đô, ta còn chưa mở miệng, cô đã vội vàng nuốt lời, cô không nghĩ đến tương lai, Nhị gia, Nhị phu nhân và Tam công tử cũng không nghĩ đến sao? Lần sau nếu các người có chuyện gì, có thể đảm bảo không cầu xin chúng ta, cầu xin Đại gia sao?"
Đại phu nhân kích động, nói một tràng dài, mặt đỏ bừng.
Ôn Thù Sắc lại ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không bán lấy bạc." Nàng ta cúi đầu lấy tờ giấy bổ nhiệm từ trong tay áo ra, đưa cho Tạ lão phu nhân đang ngồi trên: "Hôm nay cháu dâu cũng định đến nói với tổ mẫu, lương thực tối qua cháu dâu đã quyên góp cho Chu phu nhân, đổi lấy một chức quan cho lang quân, tổ mẫu xem thử."
Sét đánh ngang tai.
Đại phu nhân bị chữ "quyên góp" của nàng ta làm cho choáng váng, Tạ đại gia bên cạnh cũng nhíu mày.
Tạ lão phu nhân nhận lấy công văn, vội vàng mở ra, cũng giống như Tạ Thiệu lúc nãy, bà ta cũng xem từng chữ một, vừa xem vừa đọc: "Viên ngoại lang, kiêm… Tuần quan quân sự."
Ôn Thù Sắc gật đầu: "Đúng vậy, lương thực của Ôn gia con cũng đã quyên góp, đổi lấy chức quan tương đương cho cha và ca ca."
Chưa đợi lão phu nhân phản ứng, Đại phu nhân lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh bà ta, thò đầu ra nhìn tờ giấy trong tay bà ta.
Ba chữ "Giấy bổ nhiệm" đập vào mắt, trên văn thư đóng dấu đỏ chót.
Ôn Thù Sắc tiếp tục nói: "Ban đầu con tưởng chỉ là hạn hán thiên tai, tích trữ một ít lương thực có thể tăng giá bán, ai ngờ Lạc An đánh trận lại thiếu lương thảo, binh lính tiền tuyến đều đến cửa đòi lương thực, người dân trong thành đều biết nhà họ Tạ và Ôn gia chúng ta tích trữ lương thực, nếu chúng ta không xuất ra, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đưa, con suy nghĩ kỹ càng, chi bằng quyên góp hết số lương thực đó, nhà họ Tạ và Ôn gia được một chức quan, còn được tiếng thơm. Sau này lang quân coi như đã bước chân vào con đường làm quan, tương lai ra làm quan, sẽ không phải lúc nào cũng làm phiền Đại bá phụ một mình vất vả nữa."
Đại phu nhân xem xong tờ giấy bổ nhiệm đó, tim như rỉ máu.
Mấy chục vạn lượng bạc a, nàng ta lại mua một chức Viên ngoại lang…
Nhắm mắt lại là thấy một đống bạc trắng xóa đổ xuống sông, lương thực chất thành núi cũng không còn, đưa cho người khác, Đại phu nhân không dám nghĩ, nàng ta cứ như vậy mà quyên góp hết?
Chẳng còn gì nữa, ngân lượng trong kho, cửa hàng, đều không còn nữa.
Ai cho nàng ta cái gan đó?
Đại phu nhân tức đến mất hết lý trí, cười lạnh một tiếng, ôm n.g.ự.c mắng: "Lúc trước lão Tam đưa chìa khóa kho cho người vợ mới này, ta đã ngăn cản rồi, sớm nghe Đại phu nhân nhà họ Ôn nói, Ôn nhị tiểu thư chính là một đứa phá gia chi tử, nhưng lão Tam bị mê hoặc tâm trí, nhất quyết không nghe, cứ phải để nàng ta quản lý gia đình, bây giờ thì hay rồi, nhà họ Tạ đã hoàn toàn bại bởi tay nàng ta, loại con dâu này, tổ tông nhà họ Tạ e là không dung tha được…" Quay đầu nhìn lão phu nhân: "Mẫu thân xem nên xử lý thế nào?"
Ngay cả số vàng dưỡng lão của Nhị gia cũng bị nàng ta tiêu hết, chẳng lẽ lão tổ tông còn bênh vực nàng ta?
Tạ lão phu nhân đang nhìn chằm chằm vào văn thư, xem đi xem lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mấy chữ "Tạ Thiệu" và "Cửu phẩm", khóe miệng suýt chút nữa không nhịn được mà nhếch lên, căn bản không nghe thấy Đại phu nhân lải nhải.
Nam Chi bên cạnh khẽ chọc vào vai bà ta: "Lão phu nhân." Tạ lão phu nhân lúc này mới sực tỉnh, thấy Đại phu nhân đang cứng cổ chờ bà ta xử lý Tam thiếu phu nhân, vội vàng nén khóe miệng xuống, ngẩng đầu hỏi Ôn Thù Sắc: "Thật sự không còn gì nữa, khuynh gia bại sản rồi sao?"
Ôn Thù Sắc cúi đầu, vẻ mặt áy náy đã nói lên tất cả.
Tạ lão phu nhân hít một hơi, ngả người ra sau, được Nam Chi đỡ lấy: "Lão phu nhân, đừng tức giận, cẩn thận thân thể."
Tạ lão phu nhân lấy tay che ngực, rồi quay đầu hỏi Ôn Thù Sắc: "Vậy, vậy số bạc hồi môn ta cho con đâu?"
Đại phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, trời đất ơi! Lão phu nhân cũng đầu tư bạc vào sao?
Ôn Thù Sắc cúi đầu thấp hơn.
"Xong rồi, trời ơi, đó là tiền để dành lo hậu sự của ta mà, giờ phải làm sao, không còn gì nữa, sau này ta sống sao đây…" Tạ lão phu nhân vỗ n.g.ự.c hai cái, đám người hầu bên cạnh vội vàng vây quanh, Tạ đại gia cũng đứng dậy hỏi han: "Mẫu thân người đừng nóng giận… Nhanh, nhanh dìu lão phu nhân vào phòng."
Cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn.
Đại phu nhân đứng đó, giúp cũng không được, không giúp cũng không xong, trơ mắt nhìn đám người hầu dìu lão phu nhân vào phòng, mới nhớ ra, vẫn chưa có kết luận gì.
Quay đầu nhìn Ôn Thù Sắc với ánh mắt căm tức, đang định nổi giận, thì giọng nói yếu ớt của lão phu nhân truyền đến: "Gọi lão Tam phu nhân vào đây, ta, ta hỏi nàng ta cho rõ."
Ôn Thù Sắc đứng dậy, hai tay khoanh trước bụng, cúi đầu ngoan ngoãn đi ngang qua Đại phu nhân, vào phòng trong.
Tạ đại gia bận sai người đi mời thái y, phân phó xong quay đầu lại, nhìn Đại phu nhân đang ở lại trong phòng, hai người nhìn nhau, không còn chút suy nghĩ nào nữa.
Còn trông chờ gì nữa, ngay cả tiền để dành lo hậu sự của lão phu nhân cũng không còn, đứa phá gia chi tử c.h.ế.t tiệt đó…
Đừng nói của hồi môn của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, ngay cả căn nhà của Đại công tử ở Đông đô cũng không còn, hại bà ta mơ đẹp mấy ngày liền, giờ giấc mơ tan vỡ, tất cả đều trở thành công cốc, không có thời gian nghe lão phu nhân khóc than tiền của bà ta, bà ta cũng sắp tức c.h.ế.t rồi, suýt chút nữa là có thể có được mấy chục vạn lượng bạc, giờ thì không còn gì, sau này ngay cả cái kho nhỏ của nhị phòng cũng không còn nữa.
Tạ đại gia cũng không ngờ người vợ mới của lão Tam này lại dám tự ý quyết định như vậy, Nhị gia không có ở phủ, nếu có mặt thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Tạ đại gia hỏi người hầu: "Vẫn chưa có tin tức gì của Nhị gia sao?"
"Hôm nay nô tài nghe nói người đưa thư đến Dương Châu đã trở về rồi, Tam công tử chắc là đã nhận được thư."
Tạ đại gia cũng không còn tâm trạng gì nữa, phân phó người hầu trong phòng chăm sóc lão phu nhân, rồi cũng đi theo Đại phu nhân ra khỏi sân.
Lão phu nhân trong phòng vẫn đang ôm ngực, Nam Chi vén rèm lên, cười nói: "Lão phu nhân, người ta đã đi rồi."
Tạ lão phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi dậy khỏi giường, vịn tay Ôn Thù Sắc: "Nhanh, lấy tờ giấy bổ nhiệm đó cho ta xem lại nào."
Người hầu phía sau cẩn thận đưa cho Ôn Thù Sắc, Ôn Thù Sắc ngồi cạnh lão phu nhân, cùng bà ta xem lại một lần nữa.
Tối qua đã xem cả đêm, Ôn Thù Sắc đã thuộc lòng từng chữ trên đó, nhưng lão phu nhân mới chỉ bắt đầu hào hứng, quay đầu hỏi nàng ta: "Con đã cho nó xem chưa? Nó phản ứng thế nào?"
Ôn Thù Sắc nhớ lại vẻ mặt kích động của chàng khi nhảy xuống giường, ngờ vực nói: "Hình như lang quân không thích lắm?"
Tạ lão phu nhân không để ý, tiếp tục vui mừng: "Đó là vì nó vẫn chưa bị dồn vào đường cùng."
—
Tạ Thiệu bị việc kho hàng trống rỗng đột ngột làm cho chấn động không nhẹ, sau khi ra khỏi phủ, liền dẫn theo Mẫn Chương đến cầu thị, đi thẳng vào Túy Hương Lâu, chưa kịp vào cửa đã gặp Thôi Niên.
"Tạ huynh!"
Tạ Thiệu quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, hắn ta còn dám đến.
Chủ ý đánh đến tận đầu mình rồi, bán lương thực cho nhà họ Tạ, rồi để nhà họ Tạ đem đi quyên góp, nhà họ Thôi những năm nay kiếm được không ít ở Phượng Thành, sắp giàu to rồi, quốc nạn trước mắt, hắn ta lại thật sự không muốn bỏ ra một xu nào.
Thôi Niên bị ánh mắt của hắn lướt qua, người như lùn đi nửa thước, cười gượng không ngừng: "Tạ huynh, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện từ từ…"
Hắn cũng đang có ý đó.
Tạ Thiệu quay người đi vào Túy Hương Lâu, Thôi Niên vội vàng kéo chàng lại: "Tạ huynh, hôm nay khác rồi, chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác."
Bạc mặt không còn, nhà họ Tạ còn nhiều cửa hàng như vậy, không đến nỗi không vào nổi Túy Hương Lâu, không uống nổi một bình rượu chứ?
Tạ Thiệu coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được hai bước thì cánh tay đã bị Thôi Niên kéo chặt, kéo hắn lại đường cái: "Tạ huynh, hôm nay ta đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn rồi, ở quán trà bên cạnh, ở đó yên tĩnh, chúng ta nói chuyện không ai quấy rầy."
Tạ Thiệu nhìn theo hướng tay Thôi Niên chỉ, quán trà của nhà họ Ôn.
Cũng được.
Quán trà của nhà họ Ôn chủ yếu bán món ăn và thủy sản, chủ yếu là ăn uống, không có tiếng đàn tỳ bà, cũng không có cô nương, Tạ Thiệu đã từng ghé qua.
Sau khi thành thân với Ôn Thù Sắc, hắn cũng đến một lần, chưởng quầy vừa nhìn thấy chàng đã cười toe toét, quay đầu lại hét lớn với người bên trong: "Cô gia đến rồi." Tiếng "cô gia" liên tiếp vang lên, quá mức nhiệt tình, chàng có chút không quen, sau đó không đến nữa.
Hôm nay vào cửa lại thấy vắng vẻ, chưởng quầy lần trước cũng không thấy đâu, thay bằng một gương mặt mới, lại cúi đầu khom lưng với Thôi Niên bên cạnh, vô cùng cung kính.
Đổi chưởng quầy, không quen biết người cũng là chuyện bình thường.
Mấy người lên lầu hai, Thôi Niên gọi tiểu nhị lên món: "Lấy những món ngon nhất ra đây, tiếp đãi Tạ công tử thật tốt, còn có rượu ngon, đều mang lên hết, nhanh lên."
Tiểu nhị cúi đầu gật đầu: "Vâng."
Y như dáng vẻ của ông chủ, ngày thường Thôi Niên vốn là bộ dạng này, Tạ Thiệu cũng không để ý, hỏi hắn ta: "Lương thực là ngươi bán cho Ôn Nhị?"
Chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến, Thôi Niên vén áo ngồi xuống đối diện chàng, sợ chàng không chịu nổi những lời tiếp theo của mình, liền nói trước: "Tạ huynh, hôm đó chính ngươi nói, nhà họ Tạ bây giờ do tẩu tử làm chủ, bảo ta có chuyện gì thì tìm tẩu tử."
Đấy, một bước đi sai, dùng người không đúng, tự mình chặn hết đường lui của mình.
Tạ Thiệu không nói nên lời.
"Nàng ta dùng bao nhiêu bạc?" Kho hàng và của hồi môn đều đã lấy ra hết rồi, chắc là nhà họ Thôi không còn một hạt gạo nào, Thôi Niên này chắc cũng không ít lần ép giá nàng ta.
Thôi Niên nuốt nước bọt, không nói thẳng cho chàng biết, mà từ từ kể lại cuộc chiến lương thực này: "Đầu óc của tẩu tử thật ra rất thông minh…"
"Phì~" Tạ Thiệu lập tức quay đầu đi.
Nàng ta thông minh, có thể khiến bản thân không còn một xu dính túi sao?
Thôi Niên không thể phản bác, chậm rãi nói với chàng: "Lương thực mà tẩu tử mua lúc đầu, quả thật rất hời, một trăm đồng một đấu gạo, mua hết cả tiệm gạo trong đêm, ngay cả gạo cũ cũng không tha, suýt chút nữa cướp mất chén cơm của ta, chuyện này Tạ huynh cũng biết, ta còn chưa đến cửa, tẩu tử đã tự mình tìm đến, vừa vào cửa đã nói muốn mua lương thực nhà họ Thôi, Tạ huynh đã lên tiếng rồi, chuyện trong nhà do tẩu tử làm chủ, thấy nàng ta nhất quyết muốn mua, ta nể tình huynh đệ chúng ta, chỉ đành miễn cưỡng bán."
Cũng không đến nỗi miễn cưỡng như hắn ta nói, cửa hàng thế chấp cho hắn ta với giá tám phần trăm, hắn ta không cần, Ôn Thù Sắc liền đi tìm người khác.
Thôi Niên nhìn Tạ Thiệu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Sau đó giá lương thực tăng vùn vùn, lúc ấy huynh không có ở Phượng Thành nên không biết, gạo từ một trăm đồng tăng lên sáu trăm đồng! Chỉ trong vòng tám chín ngày, đã tăng gấp sáu lần, lúa mì và các loại đậu còn tăng gấp mười lần. Đủ thấy tam thiếu phu nhân là người có đầu óc kinh doanh, nhìn trúng cơ hội làm ăn lớn, mới dốc hết bạc và cửa tiệm của cả Tạ gia lẫn Ôn gia vào mua lương thực. Vốn là một vụ làm ăn chỉ có lãi chứ không lỗ, hỏng là hỏng ở chỗ quân lính Lạc An…"
"Khoan đã." Tạ Thiệu giật nảy mình, lần theo lời hắn vừa nói mà suy nghĩ lại, "Huynh nói gì cơ, cửa tiệm nào?"
Nhát d.a.o này cuối cùng cũng phải đ.â.m xuống, Thôi Niên không vòng vo nữa, "Tam thiếu phu nhân mua lương thực ở chỗ ta, không đưa bạc." Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ trước hai người, "Trà lâu này là của ta rồi."
Nói xong lại nghiêng đầu, chỉ vào tiệm son phấn của Tạ gia ở phía đối diện, "Cái kia." Rồi cả tiệm phấn nước, "Cái kia nữa." Còn mấy tiệm ở đầu phố và cuối phố không nhìn thấy, tóm lại, "Cửa tiệm của cả Tạ gia và Ôn gia, tam thiếu phu nhân đều cầm cố cho ta rồi."
Thôi Niên nhìn chàng công tử mặt mày cứng đờ ở đối diện, nở nụ cười hòa thiện, "Cho nên, Tạ huynh bây giờ, có lẽ đã khuynh gia bại sản rồi."
Bạc hết, cửa tiệm cũng hết… Không phải là khuynh gia bại sản thì là gì?
Ánh mắt Tạ Thiệu đờ đẫn, hồi lâu vẫn không phản ứng.
Thôi Niên biết hắn nhất thời khó lòng chấp nhận, bản thân cũng không biết an ủi thế nào, "Yên tâm, bữa cơm hôm nay, ta mời huynh. Ai mà chẳng có lúc khó khăn sa cơ lỡ vận, đời người vô thường, quan trọng là chúng ta phải học cách thích nghi. Huynh không phải đã làm quan rồi sao, từ nay về sau chính là Tạ viên ngoại lang rồi, biết đâu lại có một con đường mới…"
Tạ Thiệu đột nhiên đứng dậy, động tác quá nhanh, suýt nữa tự mình vấp ngã, vươn tay ra kịp thời vịn vào góc bàn.
Thôi Niên vội vàng đứng dậy đỡ, đầy thương cảm nói, "Tạ huynh, chia buồn cùng huynh."
Tạ Thiệu chẳng muốn để ý đến hắn, nghiến chặt răng, lảo đảo xuống lầu. Chu Khoáng và Bùi Khanh cũng vừa tới, hai người nhảy xuống ngựa, thấy hắn từ bên trong xông ra, sắc mặt xám ngoét, liền biết chắc đã rõ mọi chuyện.
Hai người cùng bước lên an ủi.
"Tạ huynh."
"Tạ huynh…"
Tạ Thiệu giơ tay lên, hắn chẳng muốn nghe gì cả, lúc trước vội vội vàng vàng từ phủ ra sao, thì giờ cũng vội vội vàng vàng quay về phủ như vậy.
Chu Khoáng lo lắng, đuổi theo ngựa hắn hô lớn, "Tạ huynh, đừng đau lòng như vậy, sau này huynh nhậm chức rồi, chẳng phải hàng tháng còn có bổng lộc sao?"
Tạ Thiệu quay m.ô.n.g ngựa lại cho hắn, vội vã chạy về Tạ gia. Người gác cổng vừa thấy hắn về, liền đưa cho hắn một bức thư, "Tam công tử, nhị gia vừa sai người đưa về ạ."
Hắn tiện tay nhận lấy xé ra, trên giấy chỉ có mấy chữ to, "Nhi tử ý chí kiên định, vi phụ không sợ."
Là hồi âm về chuyện Bùi Nguyên Khâu tới khuyên hắn lần trước.
Không nói đến việc câu này chẳng khác gì đánh rắm, chẳng có tác dụng gì, lúc này mới gửi về, lúc cần nhờ vả hắn, chắc hoa cúc vàng cũng tàn hết rồi.
Tạ Thiệu nhớ ra điều gì đó, quay đầu đưa thư cho Mẫn Chương, "Ngươi đi nói với ông ấy, con dâu ông ấy đã tiêu hết đống vàng dưỡng lão của ông ấy rồi, rồi nói với nhị phu nhân, cửa tiệm của bà ấy cũng hết rồi."
Mẫn Chương luôn nghe lời hắn răm rắp, lập tức gật đầu quay người.
"Khoan đã." Hắn lại gọi nàng ta lại, "Cứ nói là nàng ấy đã mua hết lương thực rồi, đem đi quyên góp hết rồi."
"Vâng."
Một tân nương vừa gả đến, người còn chưa gặp mặt, đã mách lẻo nàng ta, dù là lý do gì, hai lão già nghe xong ấn tượng chắc chắn sẽ xấu đi, đứa phá gia chi tử kia còn chưa gặp mặt cha mẹ chồng đã mất danh tiếng, sau này làm sao đứng vững trước mặt trưởng bối.
Tai họa này không phải một mình nàng ấy gây ra, hắn cũng có trách nhiệm, day trán lại nói với Mẫn Chương, "Thôi, ngươi quay lại đây."
Đứa phá gia chi tử này, đúng là có thể chọc thủng trời, hắn nhất định phải đi hỏi cho ra lẽ, xem Tạ gia giờ còn lại những gì.
Ôn Thù Sắc nhìn bóng dáng biến mất nhanh chóng dưới hành lang, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tường Vân, lão phu nhân không phải nói chàng rất thích làm quan sao? Ta thấy hình như không giống vậy."
Tường Vân cũng nhìn ra điều đó.
Sao lại có người không muốn làm quan chứ? Có phải nương tử quên nói với cô gia rằng Chu phu nhân đã nói sau mùa thu bổng lộc sẽ tăng thêm không?
Ai trải qua cảnh phá sản cũng sẽ khó chịu, "Nhiều tiền như vậy không còn nữa, cô gia chắc là vẫn chưa hoàn hồn, đợi chàng ra ngoài đi dạo một chút sẽ ổn thôi."
Ôn Thù Sắc không cho là vậy, chàng mà ra ngoài, chắc chắn sẽ không ổn đâu.
Bích Vân, nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, đã tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy người ở đây, thở phào nhẹ nhõm, bước xuống từ hành lang, từ xa đã nói: "Tam thiếu phu nhân làm nô tỳ tìm mệt quá."
Lương thực tối qua đã bán, bán được bao nhiêu tiền, ngân lượng ở đâu, phân chia thế nào, Đại phu nhân vẫn chưa biết.
Đợi cả một đêm, sáng sớm vừa dậy, Đại phu nhân đã kéo Tạ đại gia đến phòng lão phu nhân, yêu cầu lão phu nhân thực hiện lời hứa, ngoài việc mua một căn nhà ở Đông đô cho Thừa Cơ, còn cần thêm một khoản tiền, chỉ có một căn nhà thì làm được gì, còn phải trang trí, mua sắm đồ nội thất, rồi chi tiêu sinh hoạt ở Đông đô, chỗ nào cũng cần tiền, hơn nữa đại tiểu thư trong phủ đang trong giai đoạn xem mắt, của hồi môn cũng nên chuẩn bị rồi, nhị tiểu thư sang năm cập kê, cũng phải lo liệu…
Tạ lão phu nhân nghe bà ta lải nhải một hồi, không nói một lời nào.
Quả nhiên như Ôn Thù Sắc đã nói, một căn nhà thì đơn giản, nhưng đằng sau đó là một cái hố không đáy.
Số tiền Nhị gia mang về sau khi từ quan, chỉ tính sơ sơ cũng đã có năm vạn lượng vàng, nhưng mấy hôm trước kiểm kê lại, còn chưa đến hai vạn, mới tám chín năm mà đã chỉ còn lại một nửa.
Họ vẫn chưa thấy đủ.
Cứ tiếp tục như vậy, nhị phòng của bà ta không đến mấy năm nữa, e là sẽ bị hút m.á.u đến khô kiệt.
Tạ lão phu nhân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng sắc mặt quả thực không dễ nhìn, Tạ đại gia thấy vậy, rốt cùng cũng có chút chột dạ, nháy mắt với Đại phu nhân vài lần, bảo bà ta im miệng, ăn một miếng không thể béo ngay được, đây không phải là để lão phu nhân nghĩ rằng hắn ta đang bóc lột Nhị gia sao.
Nhưng lúc này trong mắt Đại phu nhân chỉ có ngân lượng.
Bà ta đã tự mình tính toán sơ bộ, số lương thực đó bán hết, ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục vạn lượng, không nói chia đôi, họ chia lấy hai ba phần cũng là một khoản kha khá.
Thấy Tạ lão phu nhân mãi không lên tiếng, Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm: "Mẫu thân hôm đó đã đồng ý rồi…"
Tạ lão phu nhân cũng không nói gì, quay đầu phân phó Nam Chi: "Gọi Tam thiếu phu nhân đến đây."
Đại phu nhân lo lắng nhất chính là bộ dạng này của nàng ta.
Tối qua bà ta còn nói với Tạ đại gia rằng, biết Ôn Nhị không phải là người dễ đối phó, sợ nàng ta bán lương thực xong sẽ trở mặt không nhận người, đến lúc đó họ sẽ không được một đồng nào.
Tạ đại gia còn nói bà ta nghĩ nhiều rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, nàng ta quả nhiên muốn lừa gạt cho qua chuyện, sắc mặt Đại phu nhân thay đổi, cũng không sợ tâm tư của mình bị bại lộ: "Hôm qua Tam thiếu phu nhân bán lương thực, vẫn chưa nói với mọi người phải không?"
Ôn Thù Sắc thấy bà ta nói đến chuyện này, liền gật đầu: "Đúng vậy, lương thực đã bán rồi."
Rồi sao nữa?
Đại phu nhân chờ nàng ta nói tiếp, nhưng Ôn Thù Sắc lại không nói gì nữa.
Vậy là xong rồi? Đại phu nhân không muốn xem nàng ta làm trò, trực tiếp hỏi: "Bán được bao nhiêu bạc?"
Ôn Thù Sắc thành thật trả lời: "Không bán lấy bạc."
Nàng ta thật sự muốn nuốt một mình sao? Đại phu nhân tức giận bùng phát: "Cô định qua cầu rút ván sao? Nếu lúc trước không phải Đại gia đứng ra chống đỡ, thì số lương thực đó của cô đã bị binh lính Lạc An trưng thu hết rồi, còn có thể giữ lại bán lấy bạc sao? Bây giờ bạc cũng đã lấy được rồi, ân huệ cũng quên rồi, con người ta phải giữ chữ tín chứ, đã nói rõ là sau khi kiếm được tiền sẽ mua nhà cho Thừa Cơ ở Đông đô, ta còn chưa mở miệng, cô đã vội vàng nuốt lời, cô không nghĩ đến tương lai, Nhị gia, Nhị phu nhân và Tam công tử cũng không nghĩ đến sao? Lần sau nếu các người có chuyện gì, có thể đảm bảo không cầu xin chúng ta, cầu xin Đại gia sao?"
Đại phu nhân kích động, nói một tràng dài, mặt đỏ bừng.
Ôn Thù Sắc lại ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không bán lấy bạc." Nàng ta cúi đầu lấy tờ giấy bổ nhiệm từ trong tay áo ra, đưa cho Tạ lão phu nhân đang ngồi trên: "Hôm nay cháu dâu cũng định đến nói với tổ mẫu, lương thực tối qua cháu dâu đã quyên góp cho Chu phu nhân, đổi lấy một chức quan cho lang quân, tổ mẫu xem thử."
Sét đánh ngang tai.
Đại phu nhân bị chữ "quyên góp" của nàng ta làm cho choáng váng, Tạ đại gia bên cạnh cũng nhíu mày.
Tạ lão phu nhân nhận lấy công văn, vội vàng mở ra, cũng giống như Tạ Thiệu lúc nãy, bà ta cũng xem từng chữ một, vừa xem vừa đọc: "Viên ngoại lang, kiêm… Tuần quan quân sự."
Ôn Thù Sắc gật đầu: "Đúng vậy, lương thực của Ôn gia con cũng đã quyên góp, đổi lấy chức quan tương đương cho cha và ca ca."
Chưa đợi lão phu nhân phản ứng, Đại phu nhân lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh bà ta, thò đầu ra nhìn tờ giấy trong tay bà ta.
Ba chữ "Giấy bổ nhiệm" đập vào mắt, trên văn thư đóng dấu đỏ chót.
Ôn Thù Sắc tiếp tục nói: "Ban đầu con tưởng chỉ là hạn hán thiên tai, tích trữ một ít lương thực có thể tăng giá bán, ai ngờ Lạc An đánh trận lại thiếu lương thảo, binh lính tiền tuyến đều đến cửa đòi lương thực, người dân trong thành đều biết nhà họ Tạ và Ôn gia chúng ta tích trữ lương thực, nếu chúng ta không xuất ra, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đưa, con suy nghĩ kỹ càng, chi bằng quyên góp hết số lương thực đó, nhà họ Tạ và Ôn gia được một chức quan, còn được tiếng thơm. Sau này lang quân coi như đã bước chân vào con đường làm quan, tương lai ra làm quan, sẽ không phải lúc nào cũng làm phiền Đại bá phụ một mình vất vả nữa."
Đại phu nhân xem xong tờ giấy bổ nhiệm đó, tim như rỉ máu.
Mấy chục vạn lượng bạc a, nàng ta lại mua một chức Viên ngoại lang…
Nhắm mắt lại là thấy một đống bạc trắng xóa đổ xuống sông, lương thực chất thành núi cũng không còn, đưa cho người khác, Đại phu nhân không dám nghĩ, nàng ta cứ như vậy mà quyên góp hết?
Chẳng còn gì nữa, ngân lượng trong kho, cửa hàng, đều không còn nữa.
Ai cho nàng ta cái gan đó?
Đại phu nhân tức đến mất hết lý trí, cười lạnh một tiếng, ôm n.g.ự.c mắng: "Lúc trước lão Tam đưa chìa khóa kho cho người vợ mới này, ta đã ngăn cản rồi, sớm nghe Đại phu nhân nhà họ Ôn nói, Ôn nhị tiểu thư chính là một đứa phá gia chi tử, nhưng lão Tam bị mê hoặc tâm trí, nhất quyết không nghe, cứ phải để nàng ta quản lý gia đình, bây giờ thì hay rồi, nhà họ Tạ đã hoàn toàn bại bởi tay nàng ta, loại con dâu này, tổ tông nhà họ Tạ e là không dung tha được…" Quay đầu nhìn lão phu nhân: "Mẫu thân xem nên xử lý thế nào?"
Ngay cả số vàng dưỡng lão của Nhị gia cũng bị nàng ta tiêu hết, chẳng lẽ lão tổ tông còn bênh vực nàng ta?
Tạ lão phu nhân đang nhìn chằm chằm vào văn thư, xem đi xem lại, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mấy chữ "Tạ Thiệu" và "Cửu phẩm", khóe miệng suýt chút nữa không nhịn được mà nhếch lên, căn bản không nghe thấy Đại phu nhân lải nhải.
Nam Chi bên cạnh khẽ chọc vào vai bà ta: "Lão phu nhân." Tạ lão phu nhân lúc này mới sực tỉnh, thấy Đại phu nhân đang cứng cổ chờ bà ta xử lý Tam thiếu phu nhân, vội vàng nén khóe miệng xuống, ngẩng đầu hỏi Ôn Thù Sắc: "Thật sự không còn gì nữa, khuynh gia bại sản rồi sao?"
Ôn Thù Sắc cúi đầu, vẻ mặt áy náy đã nói lên tất cả.
Tạ lão phu nhân hít một hơi, ngả người ra sau, được Nam Chi đỡ lấy: "Lão phu nhân, đừng tức giận, cẩn thận thân thể."
Tạ lão phu nhân lấy tay che ngực, rồi quay đầu hỏi Ôn Thù Sắc: "Vậy, vậy số bạc hồi môn ta cho con đâu?"
Đại phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, trời đất ơi! Lão phu nhân cũng đầu tư bạc vào sao?
Ôn Thù Sắc cúi đầu thấp hơn.
"Xong rồi, trời ơi, đó là tiền để dành lo hậu sự của ta mà, giờ phải làm sao, không còn gì nữa, sau này ta sống sao đây…" Tạ lão phu nhân vỗ n.g.ự.c hai cái, đám người hầu bên cạnh vội vàng vây quanh, Tạ đại gia cũng đứng dậy hỏi han: "Mẫu thân người đừng nóng giận… Nhanh, nhanh dìu lão phu nhân vào phòng."
Cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn.
Đại phu nhân đứng đó, giúp cũng không được, không giúp cũng không xong, trơ mắt nhìn đám người hầu dìu lão phu nhân vào phòng, mới nhớ ra, vẫn chưa có kết luận gì.
Quay đầu nhìn Ôn Thù Sắc với ánh mắt căm tức, đang định nổi giận, thì giọng nói yếu ớt của lão phu nhân truyền đến: "Gọi lão Tam phu nhân vào đây, ta, ta hỏi nàng ta cho rõ."
Ôn Thù Sắc đứng dậy, hai tay khoanh trước bụng, cúi đầu ngoan ngoãn đi ngang qua Đại phu nhân, vào phòng trong.
Tạ đại gia bận sai người đi mời thái y, phân phó xong quay đầu lại, nhìn Đại phu nhân đang ở lại trong phòng, hai người nhìn nhau, không còn chút suy nghĩ nào nữa.
Còn trông chờ gì nữa, ngay cả tiền để dành lo hậu sự của lão phu nhân cũng không còn, đứa phá gia chi tử c.h.ế.t tiệt đó…
Đừng nói của hồi môn của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, ngay cả căn nhà của Đại công tử ở Đông đô cũng không còn, hại bà ta mơ đẹp mấy ngày liền, giờ giấc mơ tan vỡ, tất cả đều trở thành công cốc, không có thời gian nghe lão phu nhân khóc than tiền của bà ta, bà ta cũng sắp tức c.h.ế.t rồi, suýt chút nữa là có thể có được mấy chục vạn lượng bạc, giờ thì không còn gì, sau này ngay cả cái kho nhỏ của nhị phòng cũng không còn nữa.
Tạ đại gia cũng không ngờ người vợ mới của lão Tam này lại dám tự ý quyết định như vậy, Nhị gia không có ở phủ, nếu có mặt thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Tạ đại gia hỏi người hầu: "Vẫn chưa có tin tức gì của Nhị gia sao?"
"Hôm nay nô tài nghe nói người đưa thư đến Dương Châu đã trở về rồi, Tam công tử chắc là đã nhận được thư."
Tạ đại gia cũng không còn tâm trạng gì nữa, phân phó người hầu trong phòng chăm sóc lão phu nhân, rồi cũng đi theo Đại phu nhân ra khỏi sân.
Lão phu nhân trong phòng vẫn đang ôm ngực, Nam Chi vén rèm lên, cười nói: "Lão phu nhân, người ta đã đi rồi."
Tạ lão phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi dậy khỏi giường, vịn tay Ôn Thù Sắc: "Nhanh, lấy tờ giấy bổ nhiệm đó cho ta xem lại nào."
Người hầu phía sau cẩn thận đưa cho Ôn Thù Sắc, Ôn Thù Sắc ngồi cạnh lão phu nhân, cùng bà ta xem lại một lần nữa.
Tối qua đã xem cả đêm, Ôn Thù Sắc đã thuộc lòng từng chữ trên đó, nhưng lão phu nhân mới chỉ bắt đầu hào hứng, quay đầu hỏi nàng ta: "Con đã cho nó xem chưa? Nó phản ứng thế nào?"
Ôn Thù Sắc nhớ lại vẻ mặt kích động của chàng khi nhảy xuống giường, ngờ vực nói: "Hình như lang quân không thích lắm?"
Tạ lão phu nhân không để ý, tiếp tục vui mừng: "Đó là vì nó vẫn chưa bị dồn vào đường cùng."
—
Tạ Thiệu bị việc kho hàng trống rỗng đột ngột làm cho chấn động không nhẹ, sau khi ra khỏi phủ, liền dẫn theo Mẫn Chương đến cầu thị, đi thẳng vào Túy Hương Lâu, chưa kịp vào cửa đã gặp Thôi Niên.
"Tạ huynh!"
Tạ Thiệu quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, hắn ta còn dám đến.
Chủ ý đánh đến tận đầu mình rồi, bán lương thực cho nhà họ Tạ, rồi để nhà họ Tạ đem đi quyên góp, nhà họ Thôi những năm nay kiếm được không ít ở Phượng Thành, sắp giàu to rồi, quốc nạn trước mắt, hắn ta lại thật sự không muốn bỏ ra một xu nào.
Thôi Niên bị ánh mắt của hắn lướt qua, người như lùn đi nửa thước, cười gượng không ngừng: "Tạ huynh, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện từ từ…"
Hắn cũng đang có ý đó.
Tạ Thiệu quay người đi vào Túy Hương Lâu, Thôi Niên vội vàng kéo chàng lại: "Tạ huynh, hôm nay khác rồi, chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác."
Bạc mặt không còn, nhà họ Tạ còn nhiều cửa hàng như vậy, không đến nỗi không vào nổi Túy Hương Lâu, không uống nổi một bình rượu chứ?
Tạ Thiệu coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được hai bước thì cánh tay đã bị Thôi Niên kéo chặt, kéo hắn lại đường cái: "Tạ huynh, hôm nay ta đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn rồi, ở quán trà bên cạnh, ở đó yên tĩnh, chúng ta nói chuyện không ai quấy rầy."
Tạ Thiệu nhìn theo hướng tay Thôi Niên chỉ, quán trà của nhà họ Ôn.
Cũng được.
Quán trà của nhà họ Ôn chủ yếu bán món ăn và thủy sản, chủ yếu là ăn uống, không có tiếng đàn tỳ bà, cũng không có cô nương, Tạ Thiệu đã từng ghé qua.
Sau khi thành thân với Ôn Thù Sắc, hắn cũng đến một lần, chưởng quầy vừa nhìn thấy chàng đã cười toe toét, quay đầu lại hét lớn với người bên trong: "Cô gia đến rồi." Tiếng "cô gia" liên tiếp vang lên, quá mức nhiệt tình, chàng có chút không quen, sau đó không đến nữa.
Hôm nay vào cửa lại thấy vắng vẻ, chưởng quầy lần trước cũng không thấy đâu, thay bằng một gương mặt mới, lại cúi đầu khom lưng với Thôi Niên bên cạnh, vô cùng cung kính.
Đổi chưởng quầy, không quen biết người cũng là chuyện bình thường.
Mấy người lên lầu hai, Thôi Niên gọi tiểu nhị lên món: "Lấy những món ngon nhất ra đây, tiếp đãi Tạ công tử thật tốt, còn có rượu ngon, đều mang lên hết, nhanh lên."
Tiểu nhị cúi đầu gật đầu: "Vâng."
Y như dáng vẻ của ông chủ, ngày thường Thôi Niên vốn là bộ dạng này, Tạ Thiệu cũng không để ý, hỏi hắn ta: "Lương thực là ngươi bán cho Ôn Nhị?"
Chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến, Thôi Niên vén áo ngồi xuống đối diện chàng, sợ chàng không chịu nổi những lời tiếp theo của mình, liền nói trước: "Tạ huynh, hôm đó chính ngươi nói, nhà họ Tạ bây giờ do tẩu tử làm chủ, bảo ta có chuyện gì thì tìm tẩu tử."
Đấy, một bước đi sai, dùng người không đúng, tự mình chặn hết đường lui của mình.
Tạ Thiệu không nói nên lời.
"Nàng ta dùng bao nhiêu bạc?" Kho hàng và của hồi môn đều đã lấy ra hết rồi, chắc là nhà họ Thôi không còn một hạt gạo nào, Thôi Niên này chắc cũng không ít lần ép giá nàng ta.
Thôi Niên nuốt nước bọt, không nói thẳng cho chàng biết, mà từ từ kể lại cuộc chiến lương thực này: "Đầu óc của tẩu tử thật ra rất thông minh…"
"Phì~" Tạ Thiệu lập tức quay đầu đi.
Nàng ta thông minh, có thể khiến bản thân không còn một xu dính túi sao?
Thôi Niên không thể phản bác, chậm rãi nói với chàng: "Lương thực mà tẩu tử mua lúc đầu, quả thật rất hời, một trăm đồng một đấu gạo, mua hết cả tiệm gạo trong đêm, ngay cả gạo cũ cũng không tha, suýt chút nữa cướp mất chén cơm của ta, chuyện này Tạ huynh cũng biết, ta còn chưa đến cửa, tẩu tử đã tự mình tìm đến, vừa vào cửa đã nói muốn mua lương thực nhà họ Thôi, Tạ huynh đã lên tiếng rồi, chuyện trong nhà do tẩu tử làm chủ, thấy nàng ta nhất quyết muốn mua, ta nể tình huynh đệ chúng ta, chỉ đành miễn cưỡng bán."
Cũng không đến nỗi miễn cưỡng như hắn ta nói, cửa hàng thế chấp cho hắn ta với giá tám phần trăm, hắn ta không cần, Ôn Thù Sắc liền đi tìm người khác.
Thôi Niên nhìn Tạ Thiệu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Sau đó giá lương thực tăng vùn vùn, lúc ấy huynh không có ở Phượng Thành nên không biết, gạo từ một trăm đồng tăng lên sáu trăm đồng! Chỉ trong vòng tám chín ngày, đã tăng gấp sáu lần, lúa mì và các loại đậu còn tăng gấp mười lần. Đủ thấy tam thiếu phu nhân là người có đầu óc kinh doanh, nhìn trúng cơ hội làm ăn lớn, mới dốc hết bạc và cửa tiệm của cả Tạ gia lẫn Ôn gia vào mua lương thực. Vốn là một vụ làm ăn chỉ có lãi chứ không lỗ, hỏng là hỏng ở chỗ quân lính Lạc An…"
"Khoan đã." Tạ Thiệu giật nảy mình, lần theo lời hắn vừa nói mà suy nghĩ lại, "Huynh nói gì cơ, cửa tiệm nào?"
Nhát d.a.o này cuối cùng cũng phải đ.â.m xuống, Thôi Niên không vòng vo nữa, "Tam thiếu phu nhân mua lương thực ở chỗ ta, không đưa bạc." Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ trước hai người, "Trà lâu này là của ta rồi."
Nói xong lại nghiêng đầu, chỉ vào tiệm son phấn của Tạ gia ở phía đối diện, "Cái kia." Rồi cả tiệm phấn nước, "Cái kia nữa." Còn mấy tiệm ở đầu phố và cuối phố không nhìn thấy, tóm lại, "Cửa tiệm của cả Tạ gia và Ôn gia, tam thiếu phu nhân đều cầm cố cho ta rồi."
Thôi Niên nhìn chàng công tử mặt mày cứng đờ ở đối diện, nở nụ cười hòa thiện, "Cho nên, Tạ huynh bây giờ, có lẽ đã khuynh gia bại sản rồi."
Bạc hết, cửa tiệm cũng hết… Không phải là khuynh gia bại sản thì là gì?
Ánh mắt Tạ Thiệu đờ đẫn, hồi lâu vẫn không phản ứng.
Thôi Niên biết hắn nhất thời khó lòng chấp nhận, bản thân cũng không biết an ủi thế nào, "Yên tâm, bữa cơm hôm nay, ta mời huynh. Ai mà chẳng có lúc khó khăn sa cơ lỡ vận, đời người vô thường, quan trọng là chúng ta phải học cách thích nghi. Huynh không phải đã làm quan rồi sao, từ nay về sau chính là Tạ viên ngoại lang rồi, biết đâu lại có một con đường mới…"
Tạ Thiệu đột nhiên đứng dậy, động tác quá nhanh, suýt nữa tự mình vấp ngã, vươn tay ra kịp thời vịn vào góc bàn.
Thôi Niên vội vàng đứng dậy đỡ, đầy thương cảm nói, "Tạ huynh, chia buồn cùng huynh."
Tạ Thiệu chẳng muốn để ý đến hắn, nghiến chặt răng, lảo đảo xuống lầu. Chu Khoáng và Bùi Khanh cũng vừa tới, hai người nhảy xuống ngựa, thấy hắn từ bên trong xông ra, sắc mặt xám ngoét, liền biết chắc đã rõ mọi chuyện.
Hai người cùng bước lên an ủi.
"Tạ huynh."
"Tạ huynh…"
Tạ Thiệu giơ tay lên, hắn chẳng muốn nghe gì cả, lúc trước vội vội vàng vàng từ phủ ra sao, thì giờ cũng vội vội vàng vàng quay về phủ như vậy.
Chu Khoáng lo lắng, đuổi theo ngựa hắn hô lớn, "Tạ huynh, đừng đau lòng như vậy, sau này huynh nhậm chức rồi, chẳng phải hàng tháng còn có bổng lộc sao?"
Tạ Thiệu quay m.ô.n.g ngựa lại cho hắn, vội vã chạy về Tạ gia. Người gác cổng vừa thấy hắn về, liền đưa cho hắn một bức thư, "Tam công tử, nhị gia vừa sai người đưa về ạ."
Hắn tiện tay nhận lấy xé ra, trên giấy chỉ có mấy chữ to, "Nhi tử ý chí kiên định, vi phụ không sợ."
Là hồi âm về chuyện Bùi Nguyên Khâu tới khuyên hắn lần trước.
Không nói đến việc câu này chẳng khác gì đánh rắm, chẳng có tác dụng gì, lúc này mới gửi về, lúc cần nhờ vả hắn, chắc hoa cúc vàng cũng tàn hết rồi.
Tạ Thiệu nhớ ra điều gì đó, quay đầu đưa thư cho Mẫn Chương, "Ngươi đi nói với ông ấy, con dâu ông ấy đã tiêu hết đống vàng dưỡng lão của ông ấy rồi, rồi nói với nhị phu nhân, cửa tiệm của bà ấy cũng hết rồi."
Mẫn Chương luôn nghe lời hắn răm rắp, lập tức gật đầu quay người.
"Khoan đã." Hắn lại gọi nàng ta lại, "Cứ nói là nàng ấy đã mua hết lương thực rồi, đem đi quyên góp hết rồi."
"Vâng."
Một tân nương vừa gả đến, người còn chưa gặp mặt, đã mách lẻo nàng ta, dù là lý do gì, hai lão già nghe xong ấn tượng chắc chắn sẽ xấu đi, đứa phá gia chi tử kia còn chưa gặp mặt cha mẹ chồng đã mất danh tiếng, sau này làm sao đứng vững trước mặt trưởng bối.
Tai họa này không phải một mình nàng ấy gây ra, hắn cũng có trách nhiệm, day trán lại nói với Mẫn Chương, "Thôi, ngươi quay lại đây."
Đứa phá gia chi tử này, đúng là có thể chọc thủng trời, hắn nhất định phải đi hỏi cho ra lẽ, xem Tạ gia giờ còn lại những gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook