Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng
Chương 22: Người có chí thì nên, nương tử cố lên nào

Nhị phòng không lập phòng quản lý tài chính, vậy… chẳng phải là nói từ nay về sau đại phòng phải tự bỏ tiền túi ra chi tiêu sao?

Như sét đánh ngang tai, mấy người nhất thời im bặt.

Chưa đợi đến lượt nha hoàn Bích Vân lên tiếng, đại phu nhân đã hoàn hồn, cũng chẳng buồn khóc lóc nữa, chất vấn: "Không biết đây là ý của con, hay là ý của tam ca ca con, tam ca ca…"

Ôn Thù Sắc cắt ngang dòng suy nghĩ của bà ta: "Bá mẫu đừng trông chờ vào chàng ấy, tiền ở trong tay con, ăn của chàng ấy, ở của chàng ấy, con không thể trơ mắt nhìn các người bắt nạt chàng ấy được."

Tạ Thiệu: …

Nghe nửa ngày trời, Tạ Thiệu đại khái cũng hiểu ra chuyện gì. Đống sổ sách lộn xộn trong phủ không phải mới có hôm nay, nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Nhưng so với mấy thứ tiền tài này, hắn càng sợ phiền phức hơn. Lão gia tử và phu nhân ở trong phủ cũng có thấy rõ ràng đâu, tóm lại là có tiền, cứ nhắm mắt làm ngơ, hắn lại càng khỏi phải nói, muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu thôi.

Nhưng giờ nhìn tiểu nương tử bên cạnh, lưng thẳng, n.g.ự.c ưỡn, ra vẻ bảo vệ đồ ăn, bất bình thay hắn, nếu hắn còn tiếp tục dung túng, nói ra một chữ "không", thì có phần không biết điều rồi.

Thế là, Tạ Thiệu không lên tiếng, ngầm đồng ý với cách nói của tiểu nương tử.

Bất ngờ không nhận được sự ủng hộ từ tam ca ca, đại phu nhân ngẩn người, lúc này mới mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Bích Vân cũng nhìn ra tình thế không ổn, dù sao cũng sống lâu hơn mấy đứa trẻ ở đây, biết giờ mà kêu ca phỏng chừng cũng vô dụng, bèn tiến lên nhẹ nhàng nói với Ôn Thù Sắc: "Tam thiếu phu nhân mới gả vào, e là chưa biết nội tình nhà họ Tạ. Đại gia vì hồi trẻ gia cảnh không được tốt, không được vào học đường thi cử, nhị gia vẫn luôn canh cánh trong lòng, từng nói, đại phòng có gì cần cứ đến tìm nhị phòng…"

"Thế thì lạ rồi." Ôn Thù Sắc nhíu mày, "Không sợ Bích Vân cô cô chê cười, phụ thân ta hồi trẻ cũng không đọc sách, người người đều nói nhà họ Ôn nghèo khó, tổ mẫu không có tiền cho ông ấy đi học, nhưng thực ra chỉ có bản thân ông ấy mới biết, ông ấy không có hứng thú với khoa cử, cứ nhìn thấy sách là đau đầu buồn ngủ. Nếu thực sự chăm chỉ, mượn ánh sáng đục tường mà học, cũng sẽ có chút thành tựu. Việc học hành ấy mà, nghèo có cách học của người nghèo, giàu có cách học của người giàu. Triều đại nào chẳng có những vị đại nhân làm quan xuất thân nghèo khó, phụ thân thường nói với ta rằng, mỗi người một số phận, không thể đổ lỗi cho ông trời, càng không thể đổ lỗi cho người khác. Ông ấy không muốn kéo đại bá xuống, không những không xin tiền, mà còn tự mình nuôi sống cả nhà họ Ôn đấy thôi…"

Nhà họ Ôn ở Phượng Thành được coi là dòng dõi thư hương, tình hình trong nhà thế nào, người Phượng Thành hầu như đều biết.

Chẳng phải là đang nói đại gia nhà họ Tạ không bằng phụ thân nàng, không có tấm lòng rộng lượng sao?

Bích Vân cô cô cực kỳ khinh thường việc nàng đem đại gia ra so sánh với một thương nhân: "Đại gia là phó sứ Phượng Thành, sao có thể tùy tiện như Ôn nhị gia, năm đó nhị gia nhà họ Tạ mang theo gia quyến và tiền tài về Phượng Thành, không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, may mà có đại gia ở phía sau bảo vệ…"

"Bảo vệ cái gì chứ?" Ôn Thù Sắc ra vẻ hoàn toàn không hiểu ý cô cô, vẻ mặt khó hiểu, "Thánh thượng trị vì đất nước, quốc thái dân an, chẳng lẽ còn có kẻ dám đến phủ cướp người cướp của? Hơn nữa, tiền tài của ông nội, nếu con nhớ không nhầm, là do thánh thượng ban thưởng. Ý của Bích Vân cô cô là nói thánh thượng không trị vì tốt thiên hạ, hay là có kẻ không coi thánh thượng ra gì, muốn làm loạn?"

Thấy nàng lôi cả thánh thượng vào, Bích Vân cô cô sững người: "Lão nô không có ý đó…"

"Vậy là Bích Vân cô cô nghĩ nhiều rồi, giặc ngoài có gan to đến đâu cũng không dám đến tận cửa cướp của, nếu không luật pháp Đại Phong cũng sẽ không tha cho hắn. Có câu tục ngữ nói, phòng ngày phòng đêm, khó phòng kẻ gian trong nhà."

Lời mỉa mai này, không hề có nửa câu chửi bới, nhưng lại lôi đại phòng ra bêu riếu trước mặt mọi người. Bích Vân không dám nói tiếp nữa, nói nữa, không chừng bị nàng lột da ra mà mắng.

Nhị nương tử nuốt không trôi cục tức này, nghe nàng nói "kẻ gian trong nhà" thì tức đến mức xông lên hai bước: "Ngươi…"

Ôn Thù Sắc mặt không đổi sắc: "Nhị nương tử còn có gì muốn nói?"

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng, nhị nương tử nhất thời nghẹn lời, nửa ngày không thốt nên câu.

Thực ra cũng không phải là không sống nổi, Ôn Thù Sắc tốt bụng khuyên nhủ: "Đại gia là phó sứ Phượng Thành, bổng lộc không thấp, chỉ cần các người đừng tiêu xài hoang phí, bình thường tiết kiệm một chút, chắc chắn sẽ dư dả. Sau này tự quản lý chi tiêu của mình, các người cũng không cần vắt óc suy nghĩ, nghĩ đủ mọi cách, đến cả danh tiếng cũng chẳng màng để lừa gạt nữa. Tự mình tiêu tiền của mình, chẳng phải yên tâm hơn sao?"

Một tràng công kích dồn dập, ai cũng không thoát khỏi.

Nàng đây là muốn một gậy định âm, không lập phòng quản lý tài chính nữa. Thấy Tạ Thiệu vẫn im lặng, đám người đứng dưới nắng gắt sốt ruột không thôi.

Nhị nương tử nhịn nửa ngày, ánh mắt vừa vặn quét qua đống hàng hóa Ôn Thù Sắc mới mua hôm nay, có mấy cái hộp nàng ta rất quen thuộc.

Chẳng phải là đồ của tiệm phấn nước nhà họ Thôi sao?

Lần trước mẫu thân đòi nàng ta tiền phấn nước, nàng ta bịa ra một đống lý do, nói nhà họ Thôi chỉ là cái mác lừa người, quay lưng lại tự mình mua.

Cuối cùng cũng tìm được điểm yếu, nhị nương tử cười lạnh: "Tam ca ca, huynh đừng tin nàng ta, nàng ta trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, chẳng qua là thấy chúng ta sống tốt nên muốn độc chiếm gia sản của tam ca ca." Sợ Tạ Thiệu không tin, nàng ta đưa tay chỉ vào đống hộp chưa kịp chuyển vào cho chàng xem: "Nàng ta thì biết tiết kiệm đấy, hôm trước còn nói với mẫu thân phấn nước nhà họ Thôi chỉ là cái hộp đẹp mã, bảo chúng ta sau này đừng bị lừa, tam ca ca xem xem, đó là cái gì…"

Trong mắt Tạ Thiệu chỉ có ngựa quý rượu ngon, mí mắt khẽ nhấc lên, nhìn cũng vô ích, chẳng qua là một đống hộp, ma mới biết đó là cái gì…

Ôn Thù Sắc thì biết.

Nàng đúng là có nói câu đó, phấn nước nhà họ Thôi đúng là cái hộp đẹp mã, nhưng cũng thực sự đẹp, nên mới hỏi nhị nương tử: "Ngươi có biết vì sao nhà họ Thôi lại xây một cái hồ bên bờ sông hộ thành không?"

Sao nàng ta biết được, nhị nương tử không có tâm trạng chơi trò úp úp mở mở với nàng.

Nghe nàng hỏi vậy, Tạ Thiệu quay đầu nhìn tiểu nương tử bên cạnh.

Cái hồ nhà họ Thôi xây cách sông hộ thành chưa đến nửa dặm, hoàn toàn vô nghĩa, chẳng qua là rước voi về giày mả tổ, ăn no rửng mỡ, đúng là tò mò xem nàng có thể bịa ra lý do gì.

Liền thấy tiểu nương tử trước mắt cong môi nở nụ cười, chiếc quạt lụa trong tay khẽ gõ lên bàn, cười nói: "Vì tiền là của hắn ta, hắn ta thích làm thế đấy."

Tạ Thiệu: …

Nhị nương tử nhất thời chưa hiểu ra, đợi đến khi hoàn hồn, mới phẫn nộ nói: "Tiền nhà họ Tạ thành của ngươi từ bao giờ…"

Ôn Thù Sắc cũng không cho nàng ta cơ hội chất vấn, ngẩng đầu gọi quản gia An: "An thúc kiểm tra xem, từ khi ta đến nhà họ Tạ, có lấy một đồng nào của nhà họ Tạ không?"

Không cần kiểm tra, quản gia An lắc đầu: "Không có."

Ôn Thù Sắc cười: "Nhị phòng nhà họ Ôn chúng ta tay chân lành lặn, có thể tự kiếm tiền, không cần tiêu của người khác, đương nhiên là muốn tiêu thế nào thì tiêu." Tiểu nương tử nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám người trước mặt: "Còn ai có thắc mắc gì nữa không, đừng sợ, cứ nói ra hết đi."

Tuy rằng xuân quang tươi đẹp, nhưng mặt trời giữa trưa chiếu xuống, đứng lâu cũng khiến người ta toát mồ hôi hột.

Tiểu nương tử ngồi dưới bóng cây, tay cầm quạt lụa, lưng thẳng tắp, hai má vì cãi nhau hồi lâu mà ửng hồng, đôi mắt đen láy nhìn sang long lanh, tràn đầy sức sống.

Lại nhìn sang phía đối diện, chủ tớ đứng một đống, ủ rũ cúi đầu, mặt mày ủ ê.

Khóc lóc om sòm cũng không nói lại được.

Tiểu nương tử một mình, thành công dùng lời lẽ thuyết phục được bao nhiêu người, cơn buồn ngủ của Tạ Thiệu khi nào đã biến mất, bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn tiểu nương tử lợi hại như vậy là người nhà mình, cùng phe với mình, lại âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này nếu không có chuyện gì thì vạn vạn lần đừng chọc giận vị tiểu nương tử này, so với một tràng công kích vừa rồi, lúc trước đối xử với hắn đã là nương tay lắm rồi.

"Không ai có ý kiến gì nữa chứ? Vậy cứ quyết định như thế nhé, nhị phòng không lập phòng quản lý tài chính nữa, mọi người về nhà nói lại với nhau, kẻo chạy mất công." Cuối cùng cũng nhớ đến người chủ nhà ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ không nói tiếng nào, tiểu nương tử quay đầu xin ý kiến chàng: "Lang quân có gì muốn nói không?"

Nàng nhướng mi, khiến đôi mắt càng thêm long lanh, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại chứa đựng cả đất trời.

Hình như chỉ cần hắn phản bác một câu, nàng sẽ có hàng ngàn hàng vạn câu đợi hắn, chỉ cần trả lời sai một câu, câu tiếp theo, hắn sẽ trở thành một trong những người đứng đối diện kia.

Với danh tiếng ăn chơi trác táng của mình, nếu hắn muốn tự rước họa vào thân, tiểu nương tử hôm nay nhất định sẽ không tha cho hắn.

Đầu lại bắt đầu ong ong.

Suy nghĩ kỹ lại, tiểu nương tử nói cũng có lý, mình có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, không thể chiều chuộng nữa.

Người là hắn giữ lại, chìa khóa cũng là hắn chủ động giao, nàng tận tâm thay hắn quán xuyến việc nhà như vậy, hắn nên biết ơn, càng nên cho nàng niềm tin. Hắn day day mi tâm, quyết định ủng hộ tiểu nương tử: "Tam thiếu phu nhân cứ quyết định đi."

Đáng mừng đáng chúc, hắn vẫn còn cứu được, nếu không hôm nay nàng phí công rồi. Để thưởng cho hắn, Ôn Thù Sắc cầm một miếng bánh gạo trên bàn, đưa đến tận miệng hắn: "Lang quân sáng suốt."

Hành động thân mật này cuối cùng cũng khiến mọi người hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Tam công tử không còn là tam công tử trước kia nữa, hắn đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi.



Đại phu nhân đang sốt ruột, mong Bích Vân quay về báo tin, thì thấy đại nương tử, nhị nương tử và nhị thiếu phu nhân mặt mày ủ rũ, chen chúc vào phòng.

Mấy người đem chuyện Ôn Thù Sắc làm ở vườn hoa thuật lại không sót một chữ.

Nói đến mức nước bọt tung bay, đại phu nhân nghe mà thở dốc, hết cơn giận này đến cơn giận khác, hai mắt tóe lửa, nhất là khi nghe nhị nương tử nói: "Tam ca ca như bị ma nhập, nàng ta nói gì huynh ấy nghe nấy."

"Lão Tam đồng ý bỏ phòng quản lý tài chính?"

Nhị nương tử bĩu môi: "Còn không phải sao, tam ca ca nói, sau này mọi chuyện trong nhị phòng đều do tam thiếu phu nhân quyết định."

Thế này thì c.h.ế.t rồi.

Lão Tam trước đây là người dễ nói chuyện nhất trong phủ, tiêu tiền như nước, đúng là kẻ phá gia chi tử, nhưng cũng vì thế mà hắn ta đặc biệt hào phóng, hầu như mỗi lần mở miệng, đều được đáp ứng.

Trước kia biết nhị gia và nhị phu nhân muốn về Tuyền Châu, đại phu nhân còn thở phào nhẹ nhõm, mới sống được mấy ngày thoải mái, vậy mà đã muốn bỏ phòng quản lý tài chính.

Bỏ rồi, chi tiêu của đại phòng lấy đâu ra?

Đại phu nhân thấy tim đập chân run.

Nàng dâu nhà họ Ôn kia, trước đây bà ta thường nghe đại phu nhân nhà họ Ôn nói xấu sau lưng, nói cũng là một kẻ phá gia chi tử, vung tiền như rác, ban đầu biết lão tổ tông không tiếc giả chết, cuối cùng lại đổi lấy một thứ đồ chơi như vậy, trong lòng còn thấy hả hê, bây giờ xem ra, là bà ta đã không nghĩ kỹ, đại phu nhân nhà họ Ôn oán trách, chẳng phải là vì Ôn nhị nương tử không tiêu tiền cho bọn họ sao?

Bây giờ mới tỉnh ngộ thì đã muộn.

Còn lão Tam kia nữa, nhan sắc của Ôn nhị nương tử vốn đã hơn hẳn đại nương tử, đàn ông nói cho cùng chẳng phải là thứ ham mê sắc đẹp sao, để dỗ dành phụ nữ vui vẻ, chuyện gì mà chẳng đồng ý.

Tiền ở trong tay người ta, người ta nói không cho là không cho, hai bên thái dương của đại phu nhân giật liên hồi, cả người như bị rút hết sức lực, nằm vật ra giường, đang nghĩ cách cứu vãn.

Đúng lúc này, đại gia lại sai người về xin bà ta tiền: "Tối nay lão gia mở tiệc ở Bạch lâu, chiêu đãi mấy thuộc hạ đồng liêu, bảo tiểu nhân đến tìm đại phu nhân lấy chút bạc."

Đại phu nhân tức giận: "Lấy đâu ra bạc? Nói với hắn ta, từ nay về sau đại phòng chúng ta hết bạc rồi, lão Tam bị hồ ly tinh bỏ bùa mê thuốc lú, kho bạc nhà họ Tạ đều bị hồ ly tinh tha đi hết rồi."

Tiểu tư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩn người một lúc, đành phải tay không quay về.



Tạ đại gia hôm nay sau khi thả Bùi đại nhân, liền đến Tĩnh vương phủ, biết Chu Khoáng sẽ làm ầm lên, nên trước tiên bẩm báo với Chu phu nhân: "Thuộc hạ đã cho người lục soát xe ngựa, bên trong không có ai, nếu tiếp tục lục soát, chọc giận hắn ta, cứng rắn đối đầu cũng không phải là chuyện tốt cho vương gia, thuộc hạ cho rằng, đã qua một đêm, người chắc đã được đưa đi rồi…"

"Phó sứ nói vậy là sai rồi." Chưa nói xong, Chu Khoáng đã hùng hổ xông vào từ ngoài, cắt ngang lời ông ta, "Hôm qua vừa xảy ra chuyện, ta lập tức cho người phong tỏa cổng thành, xe ngựa qua lại đều phải kiểm tra, cả đêm truy đuổi, đuổi ra khỏi biên giới Phượng Thành, đã hỏi thăm người ở đó, đều nói không thấy xe ngựa khả nghi nào, khỏi phải nghĩ, người nhất định ở trên xe của Bùi Nguyên Khâu."

Chu phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường, tuy rằng mày cũng nhíu lại, nhưng không hề hoảng loạn, quay đầu nhìn ChuKhoáng hấp tấp xông vào, nói: "Còn dám nói, ai gây ra chuyện này?"

Chu Khoáng bất mãn với việc Tạ phó sứ thả Bùi Nguyên Khâu, mặc kệ lời trách mắng của Chu phu nhân, tiếp tục nói: "Bùi Nguyên Khâu năm xưa ruồng bỏ vợ cả, chạy đến Đông Đô cưới con gái nhà họ Vương, leo lên cao rồi, làm đến chức Thiếu khanh Đại lý tự ngày hôm nay, ai mà không biết phu nhân nhà hắn – Vương thị là chị em ruột với phu nhân của Hữu tướng, mà Hữu tướng lại là cậu ruột của đương kim hoàng đế, quan hệ trong đó không khó để nhìn ra. Kết cục của mấy vị thúc bá xung quanh đủ để chứng minh Thái tử điện hạ muốn chèn ép phiên vương, bây giờ đến lượt chúng ta rồi, Bùi Nguyên Khâu lần này trở về, chính là để nắm thóp chúng ta, cho dù không có màn kịch kho vũ khí này, hắn ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác, phó sứ trong lòng hẳn là hiểu rõ hơn ta, hôm nay thả hắn ta đi, hành động này thực sự không ổn."

Từ khi Tĩnh vương đến Phượng Thành, đã rất coi trọng Tạ đại gia, từ thị vệ thăng chức cho hắn đến phó sứ.

Bao nhiêu năm nay chưa từng nói nặng lời với hắn nửa câu, hôm nay lại bị thế tử mắng trước mặt Chu phu nhân, Tạ phó sứ có chút mất mặt.

Chu phu nhân nhận ra, quát: "Hỗn xược! Không thả hắn ta đi, chẳng lẽ giam người ta ở đây?"

"Có gì mà không thể?" Chu Khoáng nóng nảy, "Đây là đất phong của phụ vương, nếu hắn ta thực sự có ý xấu, hài nhi sẽ một đao c.ắ.t c.ổ hắn ta, để hắn ta vĩnh viễn không đến được Đông Đô."

Vương phi bình tĩnh hỏi lại chàng: "Giết hắn ta, chẳng phải là cho người ta lý do vu oan giá họa phụ vương con sao?"

"Nếu đã có ý định đó, tự nhiên sẽ có cách nói."

Thấy chàng không chịu bỏ qua, Chu phu nhân đành phải nói với Tạ đại gia: "Phó sứ cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi." 

Tạ phó sứ cũng không nán lại, chắp tay nói: "Thuộc hạ xin cáo lui."

Người vừa lui ra, Chu Khoáng liền ngồi phịch xuống bên cạnh Chu phu nhân, vẻ mặt phẫn nộ: "Phó sứ hôm nay bị lời nói của Bùi Nguyên Khâu mê hoặc rồi, ăn cháo đá bát, vừa nhắc đến đại công tử, phó sứ liền như bị rắn cắn, quan ở Đông Đô ngon lành đến vậy sao? Là phụ vương bạc đãi hắn ta, hay là chê bạc phụ vương cho ít? So với Tạ thừa tướng và Tạ huynh, Tạ đại gia này đúng là không đáng để nhắc đến…"

Chu phu nhân nghe chàng trút hết nỗi lòng, mới lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Lòng người là vậy, người ta sống trên đời, vốn dĩ là bị lợi ích chi phối, có gì sai?"

Chu Khoáng hít sâu một hơi, hồi lâu mới bình tĩnh lại, "May nhờ Tạ huynh nhắc nhở, ta sẽ lập tức phái người đến Đông Đô, trước tiên tạ tội với bệ hạ, mẫu thân thấy thế nào?"

Hắn trở về chính là để thương lượng với Chu phu nhân, xem ai đi là thích hợp nhất.

"Trong mấy đứa con, chỉ có Tạ Thiệu là đáng tin cậy nhất, với cái tính hấp tấp của con, chắc chắn sẽ không nghĩ ra được cách này." Chu phu nhân sớm đã cảnh báo hắn, "Việc này ta đã có sắp xếp, con không cần phải lo lắng nữa, phụ vương con không có ở đây, e là có kẻ đang chờ chúng ta tự loạn trận cước, phiên vương không được triệu kiến thì không được vào kinh, con mà vừa đặt chân vào Đông Đô, đừng nói là mạng của con, phụ vương con, toàn bộ Trung Châu vương phủ đều sẽ bị liên lụy."

Điều này hắn vẫn biết, Chu Khoáng không yên tâm, hỏi, "Mẫu thân định phái ai đi?"

"Thời điểm mấu chốt này, vương phủ chúng ta phái ai vào kinh đô đều sẽ đánh rắn động cỏ." Chu phu nhân đột nhiên nhìn hắn, thần sắc sáng lên, "Thật trùng hợp, nhị công tử nhà Minh gia, nghe nói muốn lên Đông Đô."

Chu Khoáng sững sờ.

"Vậy thì, con đi tìm vị hôn thê tương lai của con." Chu phu nhân nói xong liền từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho hắn, "Nói là làm phiền nàng ấy chuyển cho Minh nhị công tử, để hắn mang cái này đưa cho Dương Thục phi trong cung."

Chu Khoáng như một cây cột đá đứng đực ra đó, không nói nên lời.

Hắn vốn tưởng rằng lần trước Minh đại nương tử thả chó, mình bị thương, mẫu thân nhất định sẽ từ bỏ ý định, nhưng không ngờ không chỉ không từ bỏ mà ngày hôm sau mẫu thân đã đến Minh gia cầu hôn.

Hiện giờ hai người đã là vị hôn phu thê, ngày cưới cũng đã định, vào mùa thu năm nay.

Hắn không ngăn cản được, chỉ có thể chấp nhận.

Chu phu nhân thấy hắn mặt đỏ tía tai, cố ý hỏi, "Sao vậy?"

"Con… con đi không thích hợp lắm, đại sự như vậy, mẫu thân vẫn nên cẩn thận thì hơn." Quay đầu bỏ đi, "Nếu mẫu thân đã có sắp xếp, hài nhi xin phép không quấy rầy nữa."



Tạ phó sứ sau khi ra khỏi vương phủ, tâm trạng cũng cực kỳ tệ, nhớ lại những năm này vì Tĩnh vương mà lo lắng hết lòng, gần như chạy gãy cả chân, sau này còn phải vì một tên công tử bột như vậy mà giải quyết hậu quả, bỗng cảm thấy mất hết hy vọng.

Lập tức liền mời mấy người dưới trướng đi Bạch Lâu uống rượu.

Người bên dưới đều biết hắn giàu có, hơn nữa đối với đám huynh đệ cũng hào phóng, mỗi lần đến Bạch Lâu, đều lên tầng hai tầng ba.

Sơn hào hải vị, bên cạnh mỗi người đều có mỹ nhân làm bạn, vừa nghe tiểu khúc vừa uống rượu do mỹ nhân dùng đôi tay thon thả đút cho, như uống phải ngọc dịch, lên đến tiên các, cả người lâng lâng như bay.

Bạch Lâu không giống những nơi khác, từ trước đến nay không cho nợ, hôm nay Tạ phó sứ tiêu tiền mua vui, tiền thưởng cho nhiều hơn một chút, lúc tính tiền mới phát hiện ngân lượng trên người không đủ, sai tiểu tư nhanh chóng về phủ lấy.

Nhưng không ngờ, tiểu tư lại trở về Bạch Lâu với hai bàn tay trắng, thấy sắc mặt Tạ phó sứ lập tức âm trầm xuống, tiểu tư vội vàng thuật lại lời của đại phu nhân, không thiếu một chữ, Tạ phó sứ cau mày, ngại vì bên cạnh còn có đám huynh đệ bên dưới, dù sao cũng không tiện nổi giận lật mặt, tìm chưởng quầy, lấy thân phận phó sứ làm đảm bảo tạm thời ghi nợ, nhưng lại không còn tâm trạng, uống cạn một chén rượu, để đám huynh đệ giải tán, bản thân cũng trở về phủ đệ.

Đại phu nhân còn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, thấy người trở về, mặt mũi khó chịu, trước tiên mắng một trận, "Ngươi còn biết đường về, nếu muộn thêm chút nữa, e là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có."

Tạ đại gia không lấy được ngân lượng, cũng một bụng tức, "Sao vậy? Trời sắp sập à?"

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, "Ta thấy cũng gần rồi."

Tạ đại gia lúc nãy nghe tiểu tư nói xong, biết được đại khái, thấy nàng ta bày ra bộ dạng này, liền biết chắc là đã xảy ra chuyện gì, chủ động hỏi nàng ta, "Tam đệ làm sao vậy?"

Đại phu nhân buột miệng nói, "Bị hồ ly tinh mê hoặc, người tiền đều mất hết."

Tạ đại gia ghét nhất bộ dạng này của nàng ta, hít một hơi, "Nàng không thể nói chuyện tử tế được à?"

Đại phu nhân nổi giận, nói ta làm sao không nói chuyện tử tế, "Vị cháu trai tốt của ngươi cưới được một người vợ tốt, định từ ngày mai sẽ dẹp bỏ phòng quản lý tài chính, sau này chi tiêu trong nhà, đều phải dựa vào đại gia ngươi đấy."

Nàng ta nói bóng gió, Tạ đại gia cũng không hy vọng có thể nghe được toàn bộ câu chuyện từ miệng nàng ta, gọi Bích Vân tới hỏi, "Nói xem chuyện là thế nào."

Bích Vân kể lại toàn bộ sự việc, Tạ đại gia nghiến răng nửa ngày cũng không nói gì.

Đại phu nhân lại bắt đầu mỉa mai, "Đại gia còn nghĩ ra được cách gì…"

"Nàng còn mặt mũi nói à?" Tạ đại gia đột nhiên quát lớn, quay đầu trừng mắt nhìn đại phu nhân, hận sắt không thành thép, "Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, làm việc phải có chừng mực, đừng ham cái lợi trước mắt, nàng cứ không nghe, tầm nhìn hạn hẹp thì sao có thể gánh vác trọng trách? Bất kể Ôn nhị nương tử kia là như thế nào vào được Tạ gia, lúc trước lão Tam đã có thể giữ nàng ta lại, liền chứng tỏ trong lòng đã thừa nhận nàng ta, nàng ta chính là tam nãi nãi của Tạ gia, cần gì phải các ngươi hết người này đến người khác tìm đến cửa gây sự? Tự mình hại mình, có được lợi ích gì không? Thật ngu xuẩn như heo chó."

"Nàng có biết tình hình Trung Châu hiện nay là như thế nào không?" Mấy ngày nay Tạ đại gia đau đầu muốn chết, "Động tĩnh trong cung đã rất rõ ràng rồi, muốn cắt phiên, mấy vị vương gia xung quanh, có ai có kết cục tốt đẹp? Tĩnh vương tương lai chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, điều lệnh của lão đại sắp tới rồi, thời điểm mấu chốt này, nàng không thể chia sẻ lo lắng cho hai cha con chúng ta cũng được, còn làm ầm ĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nàng xem, nàng có chỗ nào giống đang làm chủ gia đình không?"

Tạ đại gia tức giận không nhẹ.

Đây là chuyện lớn.

Đại phu nhân sững sờ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không quan tâm đến ngân lượng nữa, vội vàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ đại gia thở phào một hơi, mới nói, "Lần này Bùi Nguyên Khâu trở về, chính là đến tìm nhược điểm của Tĩnh vương, kết quả vị thế tử gia bất tài kia lại làm ra một kho vũ khí, bị người ta bắt quả tang, nhân chứng vật chứng hôm nay đã đưa ra khỏi thành, e là không bao lâu nữa, Phượng Thành chúng ta sẽ tiêu đời…"

Đại phu nhân bị dọa sợ, "Tĩnh vương thì sao, có nghĩ cách nào không…"

"Khánh Châu gặp thiên tai, dân chúng khắp nơi làm loạn, vương gia hiện đang bị kẹt ở Khánh Châu, tin tức chậm chạp không đưa vào được." Hít sâu một hơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Bây giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều là do người ta sắp đặt."

"Vậy phải làm sao bây giờ." Thấy hắn như vậy, đại phu nhân da đầu tê dại, "Chúng ta không thể ngồi chờ chết."

Tạ đại nhân nhớ lại cảnh tượng trên đường phố hôm nay, biết những lời đó của Bùi đại nhân là cố ý nói cho hắn nghe, hôm nay nếu hắn thật sự đối đầu với Bùi Nguyên Khâu, đợi lão đại vừa đến Đông Đô nhậm chức, hắn chỉ cần động động ngón tay, là có thể khiến lão đại không có chỗ đứng, nói không chừng còn chưa đợi lão đại đến Đông Đô, ngay cả điều lệnh cũng không xuống được.

Hắn sớm đã biết Phượng Thành không phải là nơi ở lâu dài, may mà lão đại có bản lĩnh, dựa vào thực lực của mình thi đậu tiến sĩ.

Dù thế nào, trước khi Phượng Thành loạn, cũng phải đưa người đi.

"Đợi điều lệnh của lão đại xuống, lập tức đưa nó đến Đông Đô, nàng hãy lo liệu trước, tìm cách mua một căn nhà ở Đông Đô, cố gắng chuyển tài sản ra ngoài, đến Đông Đô còn phải lo lót khắp nơi…"

Nói đi nói lại, vẫn là nói đến tiền tài.

Đại phu nhân mặt mày ủ rũ, "Số ngân lượng ít ỏi hàng năm của ngươi đều bị ngươi dùng để mời người ta uống rượu tiêu hết rồi, còn tài sản gì nữa? Mua nhà ở Đông Đô? Nói thì dễ, lần trước ta nghe Ôn đại phu nhân nhắc đến, một căn nhà ở Đông Đô, phải mất hơn năm ngàn quan, cộng thêm chi tiêu, nhị phòng nếu không bỏ ra một đồng nào, chúng ta đừng nói mua nhà, ngay cả thuê một cái sân tử tế cũng khó…"

"Ngày mai nàng đến cửa xin lỗi đi." Đều là người một nhà, lời nói lúc nóng giận không tính, qua hai ngày đợi tam nãi nãi hết giận, lại nói vài lời ngon tiếng ngọt, còn có thể thù dai qua đêm sao.

Nhớ đến mấy đứa nhỏ hôm nay khóc lóc trở về, đại phu nhân không lạc quan như hắn nghĩ, "Đại gia nghĩ đơn giản quá rồi, Ôn nhị nương tử này, không phải là người dễ đối phó."

Tạ đại gia cau mày, "Lão phu nhân thì sao, bà ấy có biết không?"

Nói đến chuyện này đại phu nhân lại tức giận, ai cũng nói chỉ cần là con cái của mình, thì đều thương yêu như nhau, nhưng lão phu nhân nhà bọn họ, chính là người có tâm, "Làm sao không biết, đang thắp nhang cầu nguyện đấy."



Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Tạ lão phu nhân có thể không biết.

Hôm qua nghe đại phu nhân đến than thở, nói không lấy được ngân lượng, còn để chưởng quầy đến cửa đòi nợ, Tạ lão phu nhân kích động đến mức không ngủ được, nói với Nam Chi, "Thật là vô tình mà trúng phải, tổ tiên nhà họ Tạ chúng ta phù hộ, vậy mà lại cưới được một vị Thiết Nương Tử."

Nam Chi biết bà ấy vui mừng, "Lão phu nhân lần này có thể yên tâm rồi."

Nhánh này của Tạ gia sau khi tách ra khỏi gia tộc, Tạ lão phu nhân chỉ có hai người con trai bên cạnh, lão đại từ nhỏ tư chất bình thường, tính tình nóng nảy, may mà lão nhị thông minh lanh lợi, xử sự trầm ổn, dựa vào năng lực của mình làm đến chức tả tướng ở Đông Đô, khiến Tạ gia chen chân vào hàng ngũ thế gia cao môn, thứ vinh dự này một khi đã có, thì không thể đánh mất, quan có thể không làm, nhưng khí vận của gia tộc không thể đứt đoạn.

Tạ lão phu nhân từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, trong số mấy đứa cháu của Tạ gia, người có tư chất nhất không phải là đại công tử, mà là Tạ Thiệu.

Tiếc là vì nguyên nhân của cha nó, chỉ có thể trở về Phượng Thành.

Là vàng thì ở đâu cũng sáng, nhưng cũng không chịu nổi người khác thật sự coi nó là vàng mà lợi dụng, những thủ đoạn quanh co của đại phòng Tạ gia, làm sao bà ấy không nhìn ra được, ai cũng muốn tìm cách bòn rút từ trên người nó.

Vốn tưởng rằng nó sẽ biết chừng mực, ai ngờ nó lại cả ngày lười biếng, nói gì cũng không nghe lọt tai, cứ tưởng rằng ngân lượng của mình nhiều, tiêu không hết.

Nhưng nó không biết, thứ khó giữ nhất trên đời này, chính là tiền tài.

Nếu nó cứ tiếp tục lười biếng như vậy, đợi đến khi mình trăm tuổi xuống mồ, cha mẹ nó cũng lần lượt qua đời, e là gia sản cũng sẽ bị nó phá sạch.

Lúc trước bất chấp mang tiếng là người ác tâm, đột ngột đổi tân lang, chính là vì nhìn trúng danh tiếng quản lý gia đình giỏi giang của Ôn đại nương tử, đêm đó biết được Ôn gia đưa đến là nhị nương tử, bà ấy quả thật đã chịu một cú sốc không nhỏ, trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, nghĩ lại số trời đã định, nhị nương tử thì là nhị nương tử vậy, cũng không còn hy vọng gì nữa, kết quả Ôn nhị nương tử lại cho bà ấy một bất ngờ.

Sợ nàng ấy bị đám người đại phòng kia dọa sợ, không đứng vững lập trường, Tạ lão phu nhân còn cố ý dặn dò Phương cô cô, thời khắc mấu chốt phải ủng hộ tam nãi nãi.

Tam nãi nãi lại không để Phương cô cô có đất dụng võ.

Một lần là ngoài ý muốn, liên tiếp mấy lần, đó chính là bản lĩnh thật sự.

Ngày hôm sau Nam Chi kể lại tỉ mỉ quá trình tam nãi nãi dùng lời lẽ hùng hồn bác bỏ mọi người, mắng khóc mấy vị nương tử, Tạ lão phu nhân ngồi trên giường, vểnh tai lắng nghe, càng nghe mắt càng sáng.

Cuối cùng nghe nói, tam nãi nãi muốn dẹp bỏ phòng quản lý tài chính, Tạ lão phu nhân kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

Niệm một câu Bồ Tát phù hộ, vội vàng dặn dò Nam Chi, "Đi, đi lấy chút bổ phẩm, chọn loại tốt nhất, đưa đến Ôn gia cho lão tỷ tỷ, nuôi một đứa cháu gái cũng không dễ dàng, tỷ ấy thích đốt hương, mấy hộp hương thơm trong phòng con đều mang cho tỷ ấy, lão tỷ tỷ này thật sự là người phi thường…"

Lẩm bẩm một hồi, vẫn khó mà bình tĩnh được tâm trạng phấn khởi, đứng dậy lại dặn dò nha hoàn, "Chuẩn bị hương khói, thỉnh Bồ Tát lên…"

Đại phu nhân dẫn theo mấy vị nương tử vội vàng đến, lão phu nhân quả thật đang thắp hương.

Nhìn thấy bà ấy mặt mày hồng hào, đại phu nhân đột nhiên mới nhớ ra, vị lão tổ tông này là người thiên vị, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, kể ra những khó khăn của đại phòng.

Kết quả lão tổ tông mặt lạnh hỏi ngược lại, "Sao, bổng lộc của lão đại không đủ cho các ngươi tiêu à? Sống sung sướng quen rồi, không vung tiền ra ngoài thì ngứa ngáy phải không? Nhị phòng có tiền nuôi các ngươi, nhưng tương lai thì sao, đại nương tử nhị nương tử định gả cho nhà buôn giàu có nào?"

Một hơi không thuận, lại thêm một hơi, đại phu nhân tức đến mức n.g.ự.c đau, trở về cầm lấy một cái chén trà muốn ném, nhưng rồi lại nghĩ đến sau này còn phải lấy tiền của mình bù vào, lại đặt xuống, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thấy Tạ đại gia trở về, đương nhiên không có sắc mặt tốt.

Tạ phó sứ nghe nàng ta nói xong, cũng im lặng.

Mẹ ruột của hắn thiên vị lão nhị, hắn từ nhỏ đã biết, trong lòng nói không oán trách là giả, chỉ là không ảnh hưởng gì đến mình, nên cũng không so đo.

Lần này thì khác, liên quan đến tiền đồ của lão đại, "Lúc này ai cũng đang tức giận, nói gì cũng vô dụng, đợi hai ngày nữa phái người gọi Thừa Cơ trở về, ta đi nói chuyện với lão phu nhân."



Hôm nay đại công tử Tạ Hằng làm theo lời Tạ phó sứ, đưa Bùi Nguyên Khâu ra khỏi cổng thành, đang định quay đầu, Bùi Nguyên Khâu bên cạnh đẩy cửa sổ ra nói lời cảm tạ, "Làm phiền đại công tử tiễn đưa."

Tạ Hằng ghìm cương ngựa, sắc mặt bình tĩnh, "Hôm nay vãn bối tiễn đưa Bùi đại nhân, là vì Bùi đại nhân giống như vãn bối, đều là người Phượng Thành, mong rằng sau này Bùi đại nhân dù ở nơi đâu, cũng đừng quên những người dân Phượng Thành."

Bùi Nguyên Khâu cười nói, "Không ngờ đại công tử còn là người trọng tình nghĩa, đại công tử bây giờ còn trẻ, đợi đến ngày chu du khắp nơi, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Phong chỗ nào mà chẳng là nhà."

Không trì hoãn nữa, quay đầu buông rèm xuống, nói với người đánh xe, "Đi thôi."

Xe ngựa phía sau từ từ đến gần, Tạ Hằng đứng im không nhúc nhích, cau mày suy nghĩ, ánh mắt vô tình liếc nhìn xe ngựa trước mặt.

Cửa sổ xe ngựa không đóng, gió thổi qua, rèm cửa sổ bằng vải trắng bị hất lên một góc, người ngồi bên trong chính là Ôn đại nương tử.

Tạ Hằng hơi sững sờ, đại nương tử đối diện dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại thì xe ngựa vừa vặn lướt qua, cũng không biết đối phương có nhìn thấy mình hay không.

Thu Oanh tinh mắt, "Đại nương tử, đại công tử ở bên ngoài…"

Sắc mặt đại nương tử không có gì thay đổi, một lúc sau, mới khẽ nói, "Người vô duyên thôi."



Đoàn người xuất phát, chậm rãi đi về phía Đông Đô, Bùi Nguyên Khâu vừa hạ rèm xuống, gia thần bên cạnh liền nói, "Đại nhân lần này có thể yên tâm rồi."

"Yên tâm chỗ nào?" Bùi Nguyên Khâu mở túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Vừa nãy đứng dưới nắng một lúc, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, không ngờ Chu thế tử kia lại không phải là kẻ ngu ngốc, còn hoài nghi đến mình. Nếu không phải Tạ Đạo Viễn có nhược điểm, hôm nay mình e là thật sự khó mà thoát thân.

"Còn phải tranh đấu một phen nữa." Bùi Nguyên Khâu đưa túi nước cho gia thần, "Điện hạ lúc trước đề nghị muốn cắt phiên vị của các vương gia, mấy vị xung quanh, bệ hạ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ có vị Tĩnh vương này, thái độ của bệ hạ kiên quyết, nguyên nhân trong đó không ai biết được. Đợi đến khi nhược điểm này được đưa ra trước mặt bệ hạ, nếu bệ hạ còn muốn ra mặt bảo vệ, điện hạ mới thật sự nên đề phòng."

Gia thần cảm thấy buồn cười, "Điện hạ là đích trưởng tử của bệ hạ, Tĩnh vương chỉ là con nuôi, chẳng qua là nể tình cảm trước kia, muốn để hắn ta an hưởng tuổi già ở Phượng Thành, chẳng lẽ thật sự sẽ thiên vị hắn ta trong đại sự?"

"An hưởng tuổi già, sao không đến Thục Châu Giang Nam, lại là tiết độ sứ Trung Châu gần Đông Đô nhất?"

Gia thần chấn động, thần sắc cũng trở nên nặng nề.

Bùi Nguyên Khâu tiếp tục nói, "Năm đó Tạ bộc xạ là tả tướng đương triều, đang trên đà thăng tiến, lại đột nhiên từ quan về Phượng Thành, bây giờ xem ra e là không đơn giản như vậy."

"Đại nhân là đang hoài nghi Tạ bộc xạ từ quan là giả, thực chất là nhận lệnh của hoàng thượng, đến Phượng Thành bảo vệ Tĩnh vương?" Gia thần không hiểu, "Hắn ta chỉ là một đứa con nuôi, tại sao bệ hạ lại thiên vị như vậy…"

“Chuyện này có gì mà khó hiểu.” Bùi Nguyên Khâu nghiêng đầu ra sau, “Không phải nhà họ Ôn ở đằng sau chính là một ví dụ hay sao.”

“Nhà đế vương làm sao có thể so sánh với gia tộc bình thường được.”

“Ai biết có phải con nuôi hay không, tất cả còn phải xem lần này bệ hạ định làm thế nào.” Bùi Nguyên Khâu nghĩ đến đứa con trai nghịch tử của mình, thở dài một hơi, nhắm mắt lại nói, “Trước khi Phượng Thành loạn, nghĩ cách trói nó đến Đông Đô cho ta.”

Kết hôn nhiều năm với Vương thị, Vương thị không có con cái, hiện tại dưới gối hắn chỉ còn lại đứa con trai do nguyên phối phu nhân để lại.

Cho dù nó có nhận hay không, thì đó cũng là cốt nhục của hắn.

“Còn có cả Tạ tam công tử nữa.” Bùi Nguyên Khâu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, “Với cái đầu óc của Chu thế tử, e rằng không nghĩ ra được chuyện hôm nay đến kiểm tra xe ngựa của ta, chắc chắn là do hắn xúi giục, trước đây ta đã nhiều lần khuyên nhủ hắn, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối, cảnh giác rất cao, nhìn kiểu gì cũng không giống một tên ăn chơi trác táng.”

Gia thần vẻ mặt nghiêm trọng, “Nếu Tạ gia thật sự đứng về phía Tĩnh vương, thì thật sự khó giải quyết.”

Là tả tướng, lại hoạt động ở Đông Đô nhiều năm như vậy, những mối quan hệ ngầm sợ là đã ăn sâu bén rễ.

Bùi Nguyên Khâu hừ lạnh một tiếng, “Tạ bộc xạ hắn tuy kiên cố không thể phá vỡ, nhưng dù là quả trứng sắt, lão phu cũng phải gõ ra một đường nứt. Đến Đông Đô rồi, ngươi phái người đi hỏi xem điều lệnh của đại công tử thế nào rồi, mau chóng phát xuống cho hắn.”



Hôm nay Ôn Thù Sắc lấy một địch năm, không những không hề mệt mỏi, mà tinh thần còn càng lúc càng tốt, ai còn dám ở lại đây chịu mắng, đều xám xịt bỏ đi.

Lang quân bên cạnh cũng hành động rất nhanh, cái ghế tròn dưới m.ô.n.g như thể đang thiêu đốt da thịt hắn, vội vàng đứng dậy, bỏ đi.

Đi được hai bước, lại bị tiểu nương tử gọi lại, “Lang quân.”

Chân như thể không nghe lời sai khiến, dừng lại, còn phá lệ quay đầu lại đáp nàng một tiếng, “Nương tử làm sao vậy?”

Những ngày trước không phải gọi “Ôn nhị”, thì là “ngươi”.

Đột nhiên gọi một tiếng “nương tử”, Ôn Thù Sắc không quen với sự thay đổi của hắn, nhưng nghĩ lại, hôm nay mình đã giúp hắn giải quyết một chuyện lớn như vậy, trong lòng hắn chắc chắn tràn đầy cảm kích.

Thực ra, giúp người làm việc, nếu không nhận được sự ủng hộ của đối phương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Ôn Thù Sắc chỉ vào một mẩu vụn bánh gạo dính ở khóe miệng hắn, ôn nhu hỏi hắn, “Bánh gạo ngon không?”

Trời biết cái bánh gạo đó có mùi vị gì, bị nàng nhét vào miệng, giữa miệng mũi toàn là mùi hương từ đầu ngón tay nàng, nhai hai cái, nuốt xuống, lúc này sợ là đã vào bụng rồi, chẳng còn nếm ra được chút hương vị nào, nhưng tiểu nương tử vừa rồi còn răng nanh sắc nhọn, đột nhiên lại dịu dàng ân cần, thật sự khiến lòng người thấp thỏm, chỉ đành trái lương tâm gật đầu, “Ngon.”

Sợ nàng còn tiếp tục lôi kéo mình nói chuyện, “Mệt cả ngày rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôn Thù Sắc thầm nghĩ, quả nhiên phải làm chút việc mới có thể hòa thuận ở chung với người khác, sau đó bày tỏ lòng trung thành với hắn, “Lang quân yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng quản lý nhà cửa thật tốt.”

Lang quân đối diện giật giật khóe miệng, “Có chí thì nên, nương tử cố gắng.”

Hôm đó Ôn Thù Sắc miệng lưỡi sắc bén, một trận thành danh, sáng hôm sau tỉnh dậy, mới cảm thấy cổ họng hơi khô.

Tình cô cô và Tường Vân hầu hạ nàng rửa mặt, Phương ma ma bưng một cái chén tròn bằng sứ hoa văn vào, lớn tiếng gọi vào trong một tiếng “Tam thiếu phu nhân”, “Lão phu nhân sáng sớm đã sai người hầm tổ yến, Nam Chi vừa mới đưa tới, Tam thiếu phu nhân sửa soạn xong rồi thì ra dùng lúc còn nóng, cho đỡ khô cổ họng.”

Vẫn là lão phu nhân chu đáo.

Bản lĩnh của tam thiếu phu nhân ngày hôm qua mọi người đều tận mắt chứng kiến, nhị phòng khi nào từng vênh vang như vậy, Phương ma ma hưng phấn cả đêm, hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng.

Truyền lời của Tạ lão phu nhân cho nàng, “Lão phu nhân nói, tam công tử có thể cưới được một người vợ như tam thiếu phu nhân, đều nhờ tổ tiên nhà họ Tạ phù hộ.”

Hai ngày nay mình đã làm cho phủ này gà bay chó sủa, đám người đại phòng kia chắc chắn sẽ tìm đến lão phu nhân, trong lòng Ôn Thù Sắc thực ra cũng không chắc chắn, bây giờ nghe được câu này của lão phu nhân, như nuốt được một viên thuốc an thần.

Con người luôn không chịu nổi lời khen, Ôn Thù Sắc ngoài miệng khiêm tốn, “Chỉ là chuyện nên làm, sao dám nhận lời khen ngợi như vậy của tổ mẫu.” nhưng lại nhịn không được lần nữa buông lời mạnh miệng, “Yên tâm, có ta ở đây, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý vào kho bạc nữa.”

Nói được làm được, ngay hôm đó Ôn Thù Sắc bảo An thúc giải tán phòng quản lý tài chính, tự mình giữ lấy sổ sách.

Ban đầu còn tưởng sẽ có người đến gây chuyện, đã chuẩn bị tinh thần đợi người ta đến cửa, nhưng ngoài ý muốn lại có hai ngày yên bình, có chút không tin là đã kết thúc rồi, “Cứ như vậy thôi sao?”

Tường Vân cười nói, “Trận chiến hôm đó, e rằng uy danh của phu nhân đã lan truyền khắp nơi rồi, ai còn dám chán sống mà đến cửa xin mắng chứ?”

Nói như vậy, hai ngày nay cũng không thấy Tạ tam.

Sáng sớm thức dậy, tây sương phòng đã trống trơn, người không biết còn tưởng hắn đã nhận được chức quan nào đó.

Không có ai đến quấy rầy, nàng lại dọn ra ngồi dưới gốc cây lê.

Cây lê này là do nhị phu nhân tự tay trồng sau khi trở về Phượng Thành năm đó, lúc này đang nở rộ, những cánh hoa trắng như tuyết, từng chùm từng chùm nở rộ, kéo cành cây xuống.

Hình như hôm nay mới phát hiện ra cảnh xuân nơi này, Ôn Thù Sắc ngẩng đầu từ từ thưởng thức.

Lần trước Phương ma ma nghe nàng nói không ngửi thấy mùi hoa, đã sớm sai người hái về mấy đóa mẫu đơn, cắm vào bình gốm, đặt ngay trên chiếc bàn gỗ trước mặt nàng.

Ngày xuân cảnh đẹp, gió xuân hoa cỏ thơm.

Hương thơm thoang thoảng, trước mắt là một mảnh xuân sắc đậm đà.

Đang nằm trên ghế quý phi, hưởng thụ cảnh xuân vô tận này, Tường Vân đột nhiên đi từ ngoài vào, “Tam thiếu phu nhân, đại công tử đã về.”

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Ôn Thù Sắc, lập tức mở ra.

“Nghe nói lão phu nhân hôm nay mở tiệc, gọi tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đến, phu nhân cũng phải qua đó.” Tường Vân vừa dứt lời, Nam Chi đã đến sân truyền tin, “Tam thiếu phu nhân, lão phu nhân hôm nay mở tiệc, mời tam thiếu phu nhân đến Ninh Tâm đường dùng cơm.”

Quá đột ngột, Ôn Thù Sắc sững sờ một lúc.

Mấy ngày trước Tạ tam hết lần này đến lần khác ngăn cản, không cho nàng gặp người, không ngờ, người một nhà sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.

Vội vàng đứng dậy khỏi ghế quý phi, cúi đầu nhìn quần áo trên người, ngồi lâu, quần áo hơi nhăn, không thể gặp người khác được, “Vậy ta đi thay quần áo trước đã.”

Tường Vân đi theo nàng vào phòng, một hồi trang điểm ăn mặc, soi gương vô số lần, cuối cùng cũng hài lòng, vịn búi tóc cao bước ra, Nam Chi vẫn đang đợi ở ngoài.

Một đoàn người ra khỏi sân, bước chân Ôn Thù Sắc đặc biệt nhẹ nhàng, nhớ lại bóng lưng cao ngất ngưởng nhìn thấy trên lưng ngựa hôm đó, lại nhớ đến giọng nói đó, trong đầu đã phác họa ra một khuôn mặt tuyệt thế vô song, ôn nhu nho nhã.

Nhưng đường quá dài, mãi không thấy người, nhịn không được quay đầu hỏi Nam Chi, “Đại công tử không phải bận rộn công việc sao, sao đột nhiên lại về?”

Nam Chi lại có vẻ muốn nói lại thôi, hình như có điều gì khó nói, Ôn Thù Sắc càng tò mò hơn, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Nô tỳ cũng không giấu tam thiếu phu nhân nữa, điều lệnh của đại công tử không có gì bất ngờ thì cuối tháng này sẽ được ban xuống, điều lệnh vừa đến, sẽ phải đến Đông Đô nhậm chức, hôm nay đại gia và đại phu nhân đã tìm đến lão phu nhân, muốn mua một căn nhà ở Đông Đô cho đại công tử…”

Một gáo nước lạnh dội từ trên trời xuốNhị phòng không lập phòng quản lý tài chính, vậy… chẳng phải là nói từ nay về sau đại phòng phải tự bỏ tiền túi ra chi tiêu sao?Như sét đánh ngang tai, mấy người nhất thời im bặt.

Chưa đợi đến lượt nha hoàn Bích Vân lên tiếng, đại phu nhân đã hoàn hồn, cũng chẳng buồn khóc lóc nữa, chất vấn: "Không biết đây là ý của con, hay là ý của tam ca ca con, tam ca ca…"

Ôn Thù Sắc cắt ngang dòng suy nghĩ của bà ta: "Bá mẫu đừng trông chờ vào chàng ấy, tiền ở trong tay con, ăn của chàng ấy, ở của chàng ấy, con không thể trơ mắt nhìn các người bắt nạt chàng ấy được."

Tạ Thiệu: …

Nghe nửa ngày trời, Tạ Thiệu đại khái cũng hiểu ra chuyện gì. Đống sổ sách lộn xộn trong phủ không phải mới có hôm nay, nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Nhưng so với mấy thứ tiền tài này, hắn càng sợ phiền phức hơn. Lão gia tử và phu nhân ở trong phủ cũng có thấy rõ ràng đâu, tóm lại là có tiền, cứ nhắm mắt làm ngơ, hắn lại càng khỏi phải nói, muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu thôi.

Nhưng giờ nhìn tiểu nương tử bên cạnh, lưng thẳng, n.g.ự.c ưỡn, ra vẻ bảo vệ đồ ăn, bất bình thay hắn, nếu hắn còn tiếp tục dung túng, nói ra một chữ "không", thì có phần không biết điều rồi.

Thế là, Tạ Thiệu không lên tiếng, ngầm đồng ý với cách nói của tiểu nương tử.

Bất ngờ không nhận được sự ủng hộ từ tam ca ca, đại phu nhân ngẩn người, lúc này mới mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Bích Vân cũng nhìn ra tình thế không ổn, dù sao cũng sống lâu hơn mấy đứa trẻ ở đây, biết giờ mà kêu ca phỏng chừng cũng vô dụng, bèn tiến lên nhẹ nhàng nói với Ôn Thù Sắc: "Tam thiếu phu nhân mới gả vào, e là chưa biết nội tình nhà họ Tạ. Đại gia vì hồi trẻ gia cảnh không được tốt, không được vào học đường thi cử, nhị gia vẫn luôn canh cánh trong lòng, từng nói, đại phòng có gì cần cứ đến tìm nhị phòng…"

"Thế thì lạ rồi." Ôn Thù Sắc nhíu mày, "Không sợ Bích Vân cô cô chê cười, phụ thân ta hồi trẻ cũng không đọc sách, người người đều nói nhà họ Ôn nghèo khó, tổ mẫu không có tiền cho ông ấy đi học, nhưng thực ra chỉ có bản thân ông ấy mới biết, ông ấy không có hứng thú với khoa cử, cứ nhìn thấy sách là đau đầu buồn ngủ. Nếu thực sự chăm chỉ, mượn ánh sáng đục tường mà học, cũng sẽ có chút thành tựu. Việc học hành ấy mà, nghèo có cách học của người nghèo, giàu có cách học của người giàu. Triều đại nào chẳng có những vị đại nhân làm quan xuất thân nghèo khó, phụ thân thường nói với ta rằng, mỗi người một số phận, không thể đổ lỗi cho ông trời, càng không thể đổ lỗi cho người khác. Ông ấy không muốn kéo đại bá xuống, không những không xin tiền, mà còn tự mình nuôi sống cả nhà họ Ôn đấy thôi…"

Nhà họ Ôn ở Phượng Thành được coi là dòng dõi thư hương, tình hình trong nhà thế nào, người Phượng Thành hầu như đều biết.

Chẳng phải là đang nói đại gia nhà họ Tạ không bằng phụ thân nàng, không có tấm lòng rộng lượng sao?

Bích Vân cô cô cực kỳ khinh thường việc nàng đem đại gia ra so sánh với một thương nhân: "Đại gia là phó sứ Phượng Thành, sao có thể tùy tiện như Ôn nhị gia, năm đó nhị gia nhà họ Tạ mang theo gia quyến và tiền tài về Phượng Thành, không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, may mà có đại gia ở phía sau bảo vệ…"

"Bảo vệ cái gì chứ?" Ôn Thù Sắc ra vẻ hoàn toàn không hiểu ý cô cô, vẻ mặt khó hiểu, "Thánh thượng trị vì đất nước, quốc thái dân an, chẳng lẽ còn có kẻ dám đến phủ cướp người cướp của? Hơn nữa, tiền tài của ông nội, nếu con nhớ không nhầm, là do thánh thượng ban thưởng. Ý của Bích Vân cô cô là nói thánh thượng không trị vì tốt thiên hạ, hay là có kẻ không coi thánh thượng ra gì, muốn làm loạn?"

Thấy nàng lôi cả thánh thượng vào, Bích Vân cô cô sững người: "Lão nô không có ý đó…"

"Vậy là Bích Vân cô cô nghĩ nhiều rồi, giặc ngoài có gan to đến đâu cũng không dám đến tận cửa cướp của, nếu không luật pháp Đại Phong cũng sẽ không tha cho hắn. Có câu tục ngữ nói, phòng ngày phòng đêm, khó phòng kẻ gian trong nhà."

Lời mỉa mai này, không hề có nửa câu chửi bới, nhưng lại lôi đại phòng ra bêu riếu trước mặt mọi người. Bích Vân không dám nói tiếp nữa, nói nữa, không chừng bị nàng lột da ra mà mắng.

Nhị nương tử nuốt không trôi cục tức này, nghe nàng nói "kẻ gian trong nhà" thì tức đến mức xông lên hai bước: "Ngươi…"

Ôn Thù Sắc mặt không đổi sắc: "Nhị nương tử còn có gì muốn nói?"

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của nàng, nhị nương tử nhất thời nghẹn lời, nửa ngày không thốt nên câu.

Thực ra cũng không phải là không sống nổi, Ôn Thù Sắc tốt bụng khuyên nhủ: "Đại gia là phó sứ Phượng Thành, bổng lộc không thấp, chỉ cần các người đừng tiêu xài hoang phí, bình thường tiết kiệm một chút, chắc chắn sẽ dư dả. Sau này tự quản lý chi tiêu của mình, các người cũng không cần vắt óc suy nghĩ, nghĩ đủ mọi cách, đến cả danh tiếng cũng chẳng màng để lừa gạt nữa. Tự mình tiêu tiền của mình, chẳng phải yên tâm hơn sao?"

Một tràng công kích dồn dập, ai cũng không thoát khỏi.

Nàng đây là muốn một gậy định âm, không lập phòng quản lý tài chính nữa. Thấy Tạ Thiệu vẫn im lặng, đám người đứng dưới nắng gắt sốt ruột không thôi.

Nhị nương tử nhịn nửa ngày, ánh mắt vừa vặn quét qua đống hàng hóa Ôn Thù Sắc mới mua hôm nay, có mấy cái hộp nàng ta rất quen thuộc.

Chẳng phải là đồ của tiệm phấn nước nhà họ Thôi sao?

Lần trước mẫu thân đòi nàng ta tiền phấn nước, nàng ta bịa ra một đống lý do, nói nhà họ Thôi chỉ là cái mác lừa người, quay lưng lại tự mình mua.

Cuối cùng cũng tìm được điểm yếu, nhị nương tử cười lạnh: "Tam ca ca, huynh đừng tin nàng ta, nàng ta trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, chẳng qua là thấy chúng ta sống tốt nên muốn độc chiếm gia sản của tam ca ca." Sợ Tạ Thiệu không tin, nàng ta đưa tay chỉ vào đống hộp chưa kịp chuyển vào cho chàng xem: "Nàng ta thì biết tiết kiệm đấy, hôm trước còn nói với mẫu thân phấn nước nhà họ Thôi chỉ là cái hộp đẹp mã, bảo chúng ta sau này đừng bị lừa, tam ca ca xem xem, đó là cái gì…"

Trong mắt Tạ Thiệu chỉ có ngựa quý rượu ngon, mí mắt khẽ nhấc lên, nhìn cũng vô ích, chẳng qua là một đống hộp, ma mới biết đó là cái gì…

Ôn Thù Sắc thì biết.

Nàng đúng là có nói câu đó, phấn nước nhà họ Thôi đúng là cái hộp đẹp mã, nhưng cũng thực sự đẹp, nên mới hỏi nhị nương tử: "Ngươi có biết vì sao nhà họ Thôi lại xây một cái hồ bên bờ sông hộ thành không?"

Sao nàng ta biết được, nhị nương tử không có tâm trạng chơi trò úp úp mở mở với nàng.

Nghe nàng hỏi vậy, Tạ Thiệu quay đầu nhìn tiểu nương tử bên cạnh.

Cái hồ nhà họ Thôi xây cách sông hộ thành chưa đến nửa dặm, hoàn toàn vô nghĩa, chẳng qua là rước voi về giày mả tổ, ăn no rửng mỡ, đúng là tò mò xem nàng có thể bịa ra lý do gì.

Liền thấy tiểu nương tử trước mắt cong môi nở nụ cười, chiếc quạt lụa trong tay khẽ gõ lên bàn, cười nói: "Vì tiền là của hắn ta, hắn ta thích làm thế đấy."

Tạ Thiệu: …

Nhị nương tử nhất thời chưa hiểu ra, đợi đến khi hoàn hồn, mới phẫn nộ nói: "Tiền nhà họ Tạ thành của ngươi từ bao giờ…"

Ôn Thù Sắc cũng không cho nàng ta cơ hội chất vấn, ngẩng đầu gọi quản gia An: "An thúc kiểm tra xem, từ khi ta đến nhà họ Tạ, có lấy một đồng nào của nhà họ Tạ không?"

Không cần kiểm tra, quản gia An lắc đầu: "Không có."

Ôn Thù Sắc cười: "Nhị phòng nhà họ Ôn chúng ta tay chân lành lặn, có thể tự kiếm tiền, không cần tiêu của người khác, đương nhiên là muốn tiêu thế nào thì tiêu." Tiểu nương tử nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám người trước mặt: "Còn ai có thắc mắc gì nữa không, đừng sợ, cứ nói ra hết đi."

Tuy rằng xuân quang tươi đẹp, nhưng mặt trời giữa trưa chiếu xuống, đứng lâu cũng khiến người ta toát mồ hôi hột.

Tiểu nương tử ngồi dưới bóng cây, tay cầm quạt lụa, lưng thẳng tắp, hai má vì cãi nhau hồi lâu mà ửng hồng, đôi mắt đen láy nhìn sang long lanh, tràn đầy sức sống.

Lại nhìn sang phía đối diện, chủ tớ đứng một đống, ủ rũ cúi đầu, mặt mày ủ ê.

Khóc lóc om sòm cũng không nói lại được.

Tiểu nương tử một mình, thành công dùng lời lẽ thuyết phục được bao nhiêu người, cơn buồn ngủ của Tạ Thiệu khi nào đã biến mất, bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn tiểu nương tử lợi hại như vậy là người nhà mình, cùng phe với mình, lại âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này nếu không có chuyện gì thì vạn vạn lần đừng chọc giận vị tiểu nương tử này, so với một tràng công kích vừa rồi, lúc trước đối xử với hắn đã là nương tay lắm rồi.

"Không ai có ý kiến gì nữa chứ? Vậy cứ quyết định như thế nhé, nhị phòng không lập phòng quản lý tài chính nữa, mọi người về nhà nói lại với nhau, kẻo chạy mất công." Cuối cùng cũng nhớ đến người chủ nhà ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ không nói tiếng nào, tiểu nương tử quay đầu xin ý kiến chàng: "Lang quân có gì muốn nói không?"

Nàng nhướng mi, khiến đôi mắt càng thêm long lanh, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại chứa đựng cả đất trời.

Hình như chỉ cần hắn phản bác một câu, nàng sẽ có hàng ngàn hàng vạn câu đợi hắn, chỉ cần trả lời sai một câu, câu tiếp theo, hắn sẽ trở thành một trong những người đứng đối diện kia.

Với danh tiếng ăn chơi trác táng của mình, nếu hắn muốn tự rước họa vào thân, tiểu nương tử hôm nay nhất định sẽ không tha cho hắn.

Đầu lại bắt đầu ong ong.

Suy nghĩ kỹ lại, tiểu nương tử nói cũng có lý, mình có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, không thể chiều chuộng nữa.

Người là hắn giữ lại, chìa khóa cũng là hắn chủ động giao, nàng tận tâm thay hắn quán xuyến việc nhà như vậy, hắn nên biết ơn, càng nên cho nàng niềm tin. Hắn day day mi tâm, quyết định ủng hộ tiểu nương tử: "Tam thiếu phu nhân cứ quyết định đi."

Đáng mừng đáng chúc, hắn vẫn còn cứu được, nếu không hôm nay nàng phí công rồi. Để thưởng cho hắn, Ôn Thù Sắc cầm một miếng bánh gạo trên bàn, đưa đến tận miệng hắn: "Lang quân sáng suốt."

Hành động thân mật này cuối cùng cũng khiến mọi người hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Tam công tử không còn là tam công tử trước kia nữa, hắn đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi.



Đại phu nhân đang sốt ruột, mong Bích Vân quay về báo tin, thì thấy đại nương tử, nhị nương tử và nhị thiếu phu nhân mặt mày ủ rũ, chen chúc vào phòng.

Mấy người đem chuyện Ôn Thù Sắc làm ở vườn hoa thuật lại không sót một chữ.

Nói đến mức nước bọt tung bay, đại phu nhân nghe mà thở dốc, hết cơn giận này đến cơn giận khác, hai mắt tóe lửa, nhất là khi nghe nhị nương tử nói: "Tam ca ca như bị ma nhập, nàng ta nói gì huynh ấy nghe nấy."

"Lão Tam đồng ý bỏ phòng quản lý tài chính?"

Nhị nương tử bĩu môi: "Còn không phải sao, tam ca ca nói, sau này mọi chuyện trong nhị phòng đều do tam thiếu phu nhân quyết định."

Thế này thì c.h.ế.t rồi.

Lão Tam trước đây là người dễ nói chuyện nhất trong phủ, tiêu tiền như nước, đúng là kẻ phá gia chi tử, nhưng cũng vì thế mà hắn ta đặc biệt hào phóng, hầu như mỗi lần mở miệng, đều được đáp ứng.

Trước kia biết nhị gia và nhị phu nhân muốn về Tuyền Châu, đại phu nhân còn thở phào nhẹ nhõm, mới sống được mấy ngày thoải mái, vậy mà đã muốn bỏ phòng quản lý tài chính.

Bỏ rồi, chi tiêu của đại phòng lấy đâu ra?

Đại phu nhân thấy tim đập chân run.

Nàng dâu nhà họ Ôn kia, trước đây bà ta thường nghe đại phu nhân nhà họ Ôn nói xấu sau lưng, nói cũng là một kẻ phá gia chi tử, vung tiền như rác, ban đầu biết lão tổ tông không tiếc giả chết, cuối cùng lại đổi lấy một thứ đồ chơi như vậy, trong lòng còn thấy hả hê, bây giờ xem ra, là bà ta đã không nghĩ kỹ, đại phu nhân nhà họ Ôn oán trách, chẳng phải là vì Ôn nhị nương tử không tiêu tiền cho bọn họ sao?

Bây giờ mới tỉnh ngộ thì đã muộn.

Còn lão Tam kia nữa, nhan sắc của Ôn nhị nương tử vốn đã hơn hẳn đại nương tử, đàn ông nói cho cùng chẳng phải là thứ ham mê sắc đẹp sao, để dỗ dành phụ nữ vui vẻ, chuyện gì mà chẳng đồng ý.

Tiền ở trong tay người ta, người ta nói không cho là không cho, hai bên thái dương của đại phu nhân giật liên hồi, cả người như bị rút hết sức lực, nằm vật ra giường, đang nghĩ cách cứu vãn.

Đúng lúc này, đại gia lại sai người về xin bà ta tiền: "Tối nay lão gia mở tiệc ở Bạch lâu, chiêu đãi mấy thuộc hạ đồng liêu, bảo tiểu nhân đến tìm đại phu nhân lấy chút bạc."

Đại phu nhân tức giận: "Lấy đâu ra bạc? Nói với hắn ta, từ nay về sau đại phòng chúng ta hết bạc rồi, lão Tam bị hồ ly tinh bỏ bùa mê thuốc lú, kho bạc nhà họ Tạ đều bị hồ ly tinh tha đi hết rồi."

Tiểu tư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩn người một lúc, đành phải tay không quay về.



Tạ đại gia hôm nay sau khi thả Bùi đại nhân, liền đến Tĩnh vương phủ, biết Chu Khoáng sẽ làm ầm lên, nên trước tiên bẩm báo với Chu phu nhân: "Thuộc hạ đã cho người lục soát xe ngựa, bên trong không có ai, nếu tiếp tục lục soát, chọc giận hắn ta, cứng rắn đối đầu cũng không phải là chuyện tốt cho vương gia, thuộc hạ cho rằng, đã qua một đêm, người chắc đã được đưa đi rồi…"

"Phó sứ nói vậy là sai rồi." Chưa nói xong, Chu Khoáng đã hùng hổ xông vào từ ngoài, cắt ngang lời ông ta, "Hôm qua vừa xảy ra chuyện, ta lập tức cho người phong tỏa cổng thành, xe ngựa qua lại đều phải kiểm tra, cả đêm truy đuổi, đuổi ra khỏi biên giới Phượng Thành, đã hỏi thăm người ở đó, đều nói không thấy xe ngựa khả nghi nào, khỏi phải nghĩ, người nhất định ở trên xe của Bùi Nguyên Khâu."

Chu phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường, tuy rằng mày cũng nhíu lại, nhưng không hề hoảng loạn, quay đầu nhìn ChuKhoáng hấp tấp xông vào, nói: "Còn dám nói, ai gây ra chuyện này?"

Chu Khoáng bất mãn với việc Tạ phó sứ thả Bùi Nguyên Khâu, mặc kệ lời trách mắng của Chu phu nhân, tiếp tục nói: "Bùi Nguyên Khâu năm xưa ruồng bỏ vợ cả, chạy đến Đông Đô cưới con gái nhà họ Vương, leo lên cao rồi, làm đến chức Thiếu khanh Đại lý tự ngày hôm nay, ai mà không biết phu nhân nhà hắn – Vương thị là chị em ruột với phu nhân của Hữu tướng, mà Hữu tướng lại là cậu ruột của đương kim hoàng đế, quan hệ trong đó không khó để nhìn ra. Kết cục của mấy vị thúc bá xung quanh đủ để chứng minh Thái tử điện hạ muốn chèn ép phiên vương, bây giờ đến lượt chúng ta rồi, Bùi Nguyên Khâu lần này trở về, chính là để nắm thóp chúng ta, cho dù không có màn kịch kho vũ khí này, hắn ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác, phó sứ trong lòng hẳn là hiểu rõ hơn ta, hôm nay thả hắn ta đi, hành động này thực sự không ổn."

Từ khi Tĩnh vương đến Phượng Thành, đã rất coi trọng Tạ đại gia, từ thị vệ thăng chức cho hắn đến phó sứ.

Bao nhiêu năm nay chưa từng nói nặng lời với hắn nửa câu, hôm nay lại bị thế tử mắng trước mặt Chu phu nhân, Tạ phó sứ có chút mất mặt.

Chu phu nhân nhận ra, quát: "Hỗn xược! Không thả hắn ta đi, chẳng lẽ giam người ta ở đây?"

"Có gì mà không thể?" Chu Khoáng nóng nảy, "Đây là đất phong của phụ vương, nếu hắn ta thực sự có ý xấu, hài nhi sẽ một đao c.ắ.t c.ổ hắn ta, để hắn ta vĩnh viễn không đến được Đông Đô."

Vương phi bình tĩnh hỏi lại chàng: "Giết hắn ta, chẳng phải là cho người ta lý do vu oan giá họa phụ vương con sao?"

"Nếu đã có ý định đó, tự nhiên sẽ có cách nói."

Thấy chàng không chịu bỏ qua, Chu phu nhân đành phải nói với Tạ đại gia: "Phó sứ cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi." 

Tạ phó sứ cũng không nán lại, chắp tay nói: "Thuộc hạ xin cáo lui."

Người vừa lui ra, Chu Khoáng liền ngồi phịch xuống bên cạnh Chu phu nhân, vẻ mặt phẫn nộ: "Phó sứ hôm nay bị lời nói của Bùi Nguyên Khâu mê hoặc rồi, ăn cháo đá bát, vừa nhắc đến đại công tử, phó sứ liền như bị rắn cắn, quan ở Đông Đô ngon lành đến vậy sao? Là phụ vương bạc đãi hắn ta, hay là chê bạc phụ vương cho ít? So với Tạ thừa tướng và Tạ huynh, Tạ đại gia này đúng là không đáng để nhắc đến…"

Chu phu nhân nghe chàng trút hết nỗi lòng, mới lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Lòng người là vậy, người ta sống trên đời, vốn dĩ là bị lợi ích chi phối, có gì sai?"

Chu Khoáng hít sâu một hơi, hồi lâu mới bình tĩnh lại, "May nhờ Tạ huynh nhắc nhở, ta sẽ lập tức phái người đến Đông Đô, trước tiên tạ tội với bệ hạ, mẫu thân thấy thế nào?"

Hắn trở về chính là để thương lượng với Chu phu nhân, xem ai đi là thích hợp nhất.

"Trong mấy đứa con, chỉ có Tạ Thiệu là đáng tin cậy nhất, với cái tính hấp tấp của con, chắc chắn sẽ không nghĩ ra được cách này." Chu phu nhân sớm đã cảnh báo hắn, "Việc này ta đã có sắp xếp, con không cần phải lo lắng nữa, phụ vương con không có ở đây, e là có kẻ đang chờ chúng ta tự loạn trận cước, phiên vương không được triệu kiến thì không được vào kinh, con mà vừa đặt chân vào Đông Đô, đừng nói là mạng của con, phụ vương con, toàn bộ Trung Châu vương phủ đều sẽ bị liên lụy."

Điều này hắn vẫn biết, Chu Khoáng không yên tâm, hỏi, "Mẫu thân định phái ai đi?"

"Thời điểm mấu chốt này, vương phủ chúng ta phái ai vào kinh đô đều sẽ đánh rắn động cỏ." Chu phu nhân đột nhiên nhìn hắn, thần sắc sáng lên, "Thật trùng hợp, nhị công tử nhà Minh gia, nghe nói muốn lên Đông Đô."

Chu Khoáng sững sờ.

"Vậy thì, con đi tìm vị hôn thê tương lai của con." Chu phu nhân nói xong liền từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho hắn, "Nói là làm phiền nàng ấy chuyển cho Minh nhị công tử, để hắn mang cái này đưa cho Dương Thục phi trong cung."

Chu Khoáng như một cây cột đá đứng đực ra đó, không nói nên lời.

Hắn vốn tưởng rằng lần trước Minh đại nương tử thả chó, mình bị thương, mẫu thân nhất định sẽ từ bỏ ý định, nhưng không ngờ không chỉ không từ bỏ mà ngày hôm sau mẫu thân đã đến Minh gia cầu hôn.

Hiện giờ hai người đã là vị hôn phu thê, ngày cưới cũng đã định, vào mùa thu năm nay.

Hắn không ngăn cản được, chỉ có thể chấp nhận.

Chu phu nhân thấy hắn mặt đỏ tía tai, cố ý hỏi, "Sao vậy?"

"Con… con đi không thích hợp lắm, đại sự như vậy, mẫu thân vẫn nên cẩn thận thì hơn." Quay đầu bỏ đi, "Nếu mẫu thân đã có sắp xếp, hài nhi xin phép không quấy rầy nữa."



Tạ phó sứ sau khi ra khỏi vương phủ, tâm trạng cũng cực kỳ tệ, nhớ lại những năm này vì Tĩnh vương mà lo lắng hết lòng, gần như chạy gãy cả chân, sau này còn phải vì một tên công tử bột như vậy mà giải quyết hậu quả, bỗng cảm thấy mất hết hy vọng.

Lập tức liền mời mấy người dưới trướng đi Bạch Lâu uống rượu.

Người bên dưới đều biết hắn giàu có, hơn nữa đối với đám huynh đệ cũng hào phóng, mỗi lần đến Bạch Lâu, đều lên tầng hai tầng ba.

Sơn hào hải vị, bên cạnh mỗi người đều có mỹ nhân làm bạn, vừa nghe tiểu khúc vừa uống rượu do mỹ nhân dùng đôi tay thon thả đút cho, như uống phải ngọc dịch, lên đến tiên các, cả người lâng lâng như bay.

Bạch Lâu không giống những nơi khác, từ trước đến nay không cho nợ, hôm nay Tạ phó sứ tiêu tiền mua vui, tiền thưởng cho nhiều hơn một chút, lúc tính tiền mới phát hiện ngân lượng trên người không đủ, sai tiểu tư nhanh chóng về phủ lấy.

Nhưng không ngờ, tiểu tư lại trở về Bạch Lâu với hai bàn tay trắng, thấy sắc mặt Tạ phó sứ lập tức âm trầm xuống, tiểu tư vội vàng thuật lại lời của đại phu nhân, không thiếu một chữ, Tạ phó sứ cau mày, ngại vì bên cạnh còn có đám huynh đệ bên dưới, dù sao cũng không tiện nổi giận lật mặt, tìm chưởng quầy, lấy thân phận phó sứ làm đảm bảo tạm thời ghi nợ, nhưng lại không còn tâm trạng, uống cạn một chén rượu, để đám huynh đệ giải tán, bản thân cũng trở về phủ đệ.

Đại phu nhân còn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, thấy người trở về, mặt mũi khó chịu, trước tiên mắng một trận, "Ngươi còn biết đường về, nếu muộn thêm chút nữa, e là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có."

Tạ đại gia không lấy được ngân lượng, cũng một bụng tức, "Sao vậy? Trời sắp sập à?"

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, "Ta thấy cũng gần rồi."

Tạ đại gia lúc nãy nghe tiểu tư nói xong, biết được đại khái, thấy nàng ta bày ra bộ dạng này, liền biết chắc là đã xảy ra chuyện gì, chủ động hỏi nàng ta, "Tam đệ làm sao vậy?"

Đại phu nhân buột miệng nói, "Bị hồ ly tinh mê hoặc, người tiền đều mất hết."

Tạ đại gia ghét nhất bộ dạng này của nàng ta, hít một hơi, "Nàng không thể nói chuyện tử tế được à?"

Đại phu nhân nổi giận, nói ta làm sao không nói chuyện tử tế, "Vị cháu trai tốt của ngươi cưới được một người vợ tốt, định từ ngày mai sẽ dẹp bỏ phòng quản lý tài chính, sau này chi tiêu trong nhà, đều phải dựa vào đại gia ngươi đấy."

Nàng ta nói bóng gió, Tạ đại gia cũng không hy vọng có thể nghe được toàn bộ câu chuyện từ miệng nàng ta, gọi Bích Vân tới hỏi, "Nói xem chuyện là thế nào."

Bích Vân kể lại toàn bộ sự việc, Tạ đại gia nghiến răng nửa ngày cũng không nói gì.

Đại phu nhân lại bắt đầu mỉa mai, "Đại gia còn nghĩ ra được cách gì…"

"Nàng còn mặt mũi nói à?" Tạ đại gia đột nhiên quát lớn, quay đầu trừng mắt nhìn đại phu nhân, hận sắt không thành thép, "Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, làm việc phải có chừng mực, đừng ham cái lợi trước mắt, nàng cứ không nghe, tầm nhìn hạn hẹp thì sao có thể gánh vác trọng trách? Bất kể Ôn nhị nương tử kia là như thế nào vào được Tạ gia, lúc trước lão Tam đã có thể giữ nàng ta lại, liền chứng tỏ trong lòng đã thừa nhận nàng ta, nàng ta chính là tam nãi nãi của Tạ gia, cần gì phải các ngươi hết người này đến người khác tìm đến cửa gây sự? Tự mình hại mình, có được lợi ích gì không? Thật ngu xuẩn như heo chó."

"Nàng có biết tình hình Trung Châu hiện nay là như thế nào không?" Mấy ngày nay Tạ đại gia đau đầu muốn chết, "Động tĩnh trong cung đã rất rõ ràng rồi, muốn cắt phiên, mấy vị vương gia xung quanh, có ai có kết cục tốt đẹp? Tĩnh vương tương lai chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, điều lệnh của lão đại sắp tới rồi, thời điểm mấu chốt này, nàng không thể chia sẻ lo lắng cho hai cha con chúng ta cũng được, còn làm ầm ĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nàng xem, nàng có chỗ nào giống đang làm chủ gia đình không?"

Tạ đại gia tức giận không nhẹ.

Đây là chuyện lớn.

Đại phu nhân sững sờ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không quan tâm đến ngân lượng nữa, vội vàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ đại gia thở phào một hơi, mới nói, "Lần này Bùi Nguyên Khâu trở về, chính là đến tìm nhược điểm của Tĩnh vương, kết quả vị thế tử gia bất tài kia lại làm ra một kho vũ khí, bị người ta bắt quả tang, nhân chứng vật chứng hôm nay đã đưa ra khỏi thành, e là không bao lâu nữa, Phượng Thành chúng ta sẽ tiêu đời…"

Đại phu nhân bị dọa sợ, "Tĩnh vương thì sao, có nghĩ cách nào không…"

"Khánh Châu gặp thiên tai, dân chúng khắp nơi làm loạn, vương gia hiện đang bị kẹt ở Khánh Châu, tin tức chậm chạp không đưa vào được." Hít sâu một hơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Bây giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều là do người ta sắp đặt."

"Vậy phải làm sao bây giờ." Thấy hắn như vậy, đại phu nhân da đầu tê dại, "Chúng ta không thể ngồi chờ chết."

Tạ đại nhân nhớ lại cảnh tượng trên đường phố hôm nay, biết những lời đó của Bùi đại nhân là cố ý nói cho hắn nghe, hôm nay nếu hắn thật sự đối đầu với Bùi Nguyên Khâu, đợi lão đại vừa đến Đông Đô nhậm chức, hắn chỉ cần động động ngón tay, là có thể khiến lão đại không có chỗ đứng, nói không chừng còn chưa đợi lão đại đến Đông Đô, ngay cả điều lệnh cũng không xuống được.

Hắn sớm đã biết Phượng Thành không phải là nơi ở lâu dài, may mà lão đại có bản lĩnh, dựa vào thực lực của mình thi đậu tiến sĩ.

Dù thế nào, trước khi Phượng Thành loạn, cũng phải đưa người đi.

"Đợi điều lệnh của lão đại xuống, lập tức đưa nó đến Đông Đô, nàng hãy lo liệu trước, tìm cách mua một căn nhà ở Đông Đô, cố gắng chuyển tài sản ra ngoài, đến Đông Đô còn phải lo lót khắp nơi…"

Nói đi nói lại, vẫn là nói đến tiền tài.

Đại phu nhân mặt mày ủ rũ, "Số ngân lượng ít ỏi hàng năm của ngươi đều bị ngươi dùng để mời người ta uống rượu tiêu hết rồi, còn tài sản gì nữa? Mua nhà ở Đông Đô? Nói thì dễ, lần trước ta nghe Ôn đại phu nhân nhắc đến, một căn nhà ở Đông Đô, phải mất hơn năm ngàn quan, cộng thêm chi tiêu, nhị phòng nếu không bỏ ra một đồng nào, chúng ta đừng nói mua nhà, ngay cả thuê một cái sân tử tế cũng khó…"

"Ngày mai nàng đến cửa xin lỗi đi." Đều là người một nhà, lời nói lúc nóng giận không tính, qua hai ngày đợi tam nãi nãi hết giận, lại nói vài lời ngon tiếng ngọt, còn có thể thù dai qua đêm sao.

Nhớ đến mấy đứa nhỏ hôm nay khóc lóc trở về, đại phu nhân không lạc quan như hắn nghĩ, "Đại gia nghĩ đơn giản quá rồi, Ôn nhị nương tử này, không phải là người dễ đối phó."

Tạ đại gia cau mày, "Lão phu nhân thì sao, bà ấy có biết không?"

Nói đến chuyện này đại phu nhân lại tức giận, ai cũng nói chỉ cần là con cái của mình, thì đều thương yêu như nhau, nhưng lão phu nhân nhà bọn họ, chính là người có tâm, "Làm sao không biết, đang thắp nhang cầu nguyện đấy."



Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Tạ lão phu nhân có thể không biết.

Hôm qua nghe đại phu nhân đến than thở, nói không lấy được ngân lượng, còn để chưởng quầy đến cửa đòi nợ, Tạ lão phu nhân kích động đến mức không ngủ được, nói với Nam Chi, "Thật là vô tình mà trúng phải, tổ tiên nhà họ Tạ chúng ta phù hộ, vậy mà lại cưới được một vị Thiết Nương Tử."

Nam Chi biết bà ấy vui mừng, "Lão phu nhân lần này có thể yên tâm rồi."

Nhánh này của Tạ gia sau khi tách ra khỏi gia tộc, Tạ lão phu nhân chỉ có hai người con trai bên cạnh, lão đại từ nhỏ tư chất bình thường, tính tình nóng nảy, may mà lão nhị thông minh lanh lợi, xử sự trầm ổn, dựa vào năng lực của mình làm đến chức tả tướng ở Đông Đô, khiến Tạ gia chen chân vào hàng ngũ thế gia cao môn, thứ vinh dự này một khi đã có, thì không thể đánh mất, quan có thể không làm, nhưng khí vận của gia tộc không thể đứt đoạn.

Tạ lão phu nhân từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, trong số mấy đứa cháu của Tạ gia, người có tư chất nhất không phải là đại công tử, mà là Tạ Thiệu.

Tiếc là vì nguyên nhân của cha nó, chỉ có thể trở về Phượng Thành.

Là vàng thì ở đâu cũng sáng, nhưng cũng không chịu nổi người khác thật sự coi nó là vàng mà lợi dụng, những thủ đoạn quanh co của đại phòng Tạ gia, làm sao bà ấy không nhìn ra được, ai cũng muốn tìm cách bòn rút từ trên người nó.

Vốn tưởng rằng nó sẽ biết chừng mực, ai ngờ nó lại cả ngày lười biếng, nói gì cũng không nghe lọt tai, cứ tưởng rằng ngân lượng của mình nhiều, tiêu không hết.

Nhưng nó không biết, thứ khó giữ nhất trên đời này, chính là tiền tài.

Nếu nó cứ tiếp tục lười biếng như vậy, đợi đến khi mình trăm tuổi xuống mồ, cha mẹ nó cũng lần lượt qua đời, e là gia sản cũng sẽ bị nó phá sạch.

Lúc trước bất chấp mang tiếng là người ác tâm, đột ngột đổi tân lang, chính là vì nhìn trúng danh tiếng quản lý gia đình giỏi giang của Ôn đại nương tử, đêm đó biết được Ôn gia đưa đến là nhị nương tử, bà ấy quả thật đã chịu một cú sốc không nhỏ, trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, nghĩ lại số trời đã định, nhị nương tử thì là nhị nương tử vậy, cũng không còn hy vọng gì nữa, kết quả Ôn nhị nương tử lại cho bà ấy một bất ngờ.

Sợ nàng ấy bị đám người đại phòng kia dọa sợ, không đứng vững lập trường, Tạ lão phu nhân còn cố ý dặn dò Phương cô cô, thời khắc mấu chốt phải ủng hộ tam nãi nãi.

Tam nãi nãi lại không để Phương cô cô có đất dụng võ.

Một lần là ngoài ý muốn, liên tiếp mấy lần, đó chính là bản lĩnh thật sự.

Ngày hôm sau Nam Chi kể lại tỉ mỉ quá trình tam nãi nãi dùng lời lẽ hùng hồn bác bỏ mọi người, mắng khóc mấy vị nương tử, Tạ lão phu nhân ngồi trên giường, vểnh tai lắng nghe, càng nghe mắt càng sáng.

Cuối cùng nghe nói, tam nãi nãi muốn dẹp bỏ phòng quản lý tài chính, Tạ lão phu nhân kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

Niệm một câu Bồ Tát phù hộ, vội vàng dặn dò Nam Chi, "Đi, đi lấy chút bổ phẩm, chọn loại tốt nhất, đưa đến Ôn gia cho lão tỷ tỷ, nuôi một đứa cháu gái cũng không dễ dàng, tỷ ấy thích đốt hương, mấy hộp hương thơm trong phòng con đều mang cho tỷ ấy, lão tỷ tỷ này thật sự là người phi thường…"

Lẩm bẩm một hồi, vẫn khó mà bình tĩnh được tâm trạng phấn khởi, đứng dậy lại dặn dò nha hoàn, "Chuẩn bị hương khói, thỉnh Bồ Tát lên…"

Đại phu nhân dẫn theo mấy vị nương tử vội vàng đến, lão phu nhân quả thật đang thắp hương.

Nhìn thấy bà ấy mặt mày hồng hào, đại phu nhân đột nhiên mới nhớ ra, vị lão tổ tông này là người thiên vị, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, kể ra những khó khăn của đại phòng.

Kết quả lão tổ tông mặt lạnh hỏi ngược lại, "Sao, bổng lộc của lão đại không đủ cho các ngươi tiêu à? Sống sung sướng quen rồi, không vung tiền ra ngoài thì ngứa ngáy phải không? Nhị phòng có tiền nuôi các ngươi, nhưng tương lai thì sao, đại nương tử nhị nương tử định gả cho nhà buôn giàu có nào?"

Một hơi không thuận, lại thêm một hơi, đại phu nhân tức đến mức n.g.ự.c đau, trở về cầm lấy một cái chén trà muốn ném, nhưng rồi lại nghĩ đến sau này còn phải lấy tiền của mình bù vào, lại đặt xuống, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thấy Tạ đại gia trở về, đương nhiên không có sắc mặt tốt.

Tạ phó sứ nghe nàng ta nói xong, cũng im lặng.

Mẹ ruột của hắn thiên vị lão nhị, hắn từ nhỏ đã biết, trong lòng nói không oán trách là giả, chỉ là không ảnh hưởng gì đến mình, nên cũng không so đo.

Lần này thì khác, liên quan đến tiền đồ của lão đại, "Lúc này ai cũng đang tức giận, nói gì cũng vô dụng, đợi hai ngày nữa phái người gọi Thừa Cơ trở về, ta đi nói chuyện với lão phu nhân."



Hôm nay đại công tử Tạ Hằng làm theo lời Tạ phó sứ, đưa Bùi Nguyên Khâu ra khỏi cổng thành, đang định quay đầu, Bùi Nguyên Khâu bên cạnh đẩy cửa sổ ra nói lời cảm tạ, "Làm phiền đại công tử tiễn đưa."

Tạ Hằng ghìm cương ngựa, sắc mặt bình tĩnh, "Hôm nay vãn bối tiễn đưa Bùi đại nhân, là vì Bùi đại nhân giống như vãn bối, đều là người Phượng Thành, mong rằng sau này Bùi đại nhân dù ở nơi đâu, cũng đừng quên những người dân Phượng Thành."

Bùi Nguyên Khâu cười nói, "Không ngờ đại công tử còn là người trọng tình nghĩa, đại công tử bây giờ còn trẻ, đợi đến ngày chu du khắp nơi, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Phong chỗ nào mà chẳng là nhà."

Không trì hoãn nữa, quay đầu buông rèm xuống, nói với người đánh xe, "Đi thôi."

Xe ngựa phía sau từ từ đến gần, Tạ Hằng đứng im không nhúc nhích, cau mày suy nghĩ, ánh mắt vô tình liếc nhìn xe ngựa trước mặt.

Cửa sổ xe ngựa không đóng, gió thổi qua, rèm cửa sổ bằng vải trắng bị hất lên một góc, người ngồi bên trong chính là Ôn đại nương tử.

Tạ Hằng hơi sững sờ, đại nương tử đối diện dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại thì xe ngựa vừa vặn lướt qua, cũng không biết đối phương có nhìn thấy mình hay không.

Thu Oanh tinh mắt, "Đại nương tử, đại công tử ở bên ngoài…"

Sắc mặt đại nương tử không có gì thay đổi, một lúc sau, mới khẽ nói, "Người vô duyên thôi."



Đoàn người xuất phát, chậm rãi đi về phía Đông Đô, Bùi Nguyên Khâu vừa hạ rèm xuống, gia thần bên cạnh liền nói, "Đại nhân lần này có thể yên tâm rồi."

"Yên tâm chỗ nào?" Bùi Nguyên Khâu mở túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Vừa nãy đứng dưới nắng một lúc, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, không ngờ Chu thế tử kia lại không phải là kẻ ngu ngốc, còn hoài nghi đến mình. Nếu không phải Tạ Đạo Viễn có nhược điểm, hôm nay mình e là thật sự khó mà thoát thân.

"Còn phải tranh đấu một phen nữa." Bùi Nguyên Khâu đưa túi nước cho gia thần, "Điện hạ lúc trước đề nghị muốn cắt phiên vị của các vương gia, mấy vị xung quanh, bệ hạ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ có vị Tĩnh vương này, thái độ của bệ hạ kiên quyết, nguyên nhân trong đó không ai biết được. Đợi đến khi nhược điểm này được đưa ra trước mặt bệ hạ, nếu bệ hạ còn muốn ra mặt bảo vệ, điện hạ mới thật sự nên đề phòng."

Gia thần cảm thấy buồn cười, "Điện hạ là đích trưởng tử của bệ hạ, Tĩnh vương chỉ là con nuôi, chẳng qua là nể tình cảm trước kia, muốn để hắn ta an hưởng tuổi già ở Phượng Thành, chẳng lẽ thật sự sẽ thiên vị hắn ta trong đại sự?"

"An hưởng tuổi già, sao không đến Thục Châu Giang Nam, lại là tiết độ sứ Trung Châu gần Đông Đô nhất?"

Gia thần chấn động, thần sắc cũng trở nên nặng nề.

Bùi Nguyên Khâu tiếp tục nói, "Năm đó Tạ bộc xạ là tả tướng đương triều, đang trên đà thăng tiến, lại đột nhiên từ quan về Phượng Thành, bây giờ xem ra e là không đơn giản như vậy."

"Đại nhân là đang hoài nghi Tạ bộc xạ từ quan là giả, thực chất là nhận lệnh của hoàng thượng, đến Phượng Thành bảo vệ Tĩnh vương?" Gia thần không hiểu, "Hắn ta chỉ là một đứa con nuôi, tại sao bệ hạ lại thiên vị như vậy…"

“Chuyện này có gì mà khó hiểu.” Bùi Nguyên Khâu nghiêng đầu ra sau, “Không phải nhà họ Ôn ở đằng sau chính là một ví dụ hay sao.”

“Nhà đế vương làm sao có thể so sánh với gia tộc bình thường được.”

“Ai biết có phải con nuôi hay không, tất cả còn phải xem lần này bệ hạ định làm thế nào.” Bùi Nguyên Khâu nghĩ đến đứa con trai nghịch tử của mình, thở dài một hơi, nhắm mắt lại nói, “Trước khi Phượng Thành loạn, nghĩ cách trói nó đến Đông Đô cho ta.”

Kết hôn nhiều năm với Vương thị, Vương thị không có con cái, hiện tại dưới gối hắn chỉ còn lại đứa con trai do nguyên phối phu nhân để lại.

Cho dù nó có nhận hay không, thì đó cũng là cốt nhục của hắn.

“Còn có cả Tạ tam công tử nữa.” Bùi Nguyên Khâu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, “Với cái đầu óc của Chu thế tử, e rằng không nghĩ ra được chuyện hôm nay đến kiểm tra xe ngựa của ta, chắc chắn là do hắn xúi giục, trước đây ta đã nhiều lần khuyên nhủ hắn, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối, cảnh giác rất cao, nhìn kiểu gì cũng không giống một tên ăn chơi trác táng.”

Gia thần vẻ mặt nghiêm trọng, “Nếu Tạ gia thật sự đứng về phía Tĩnh vương, thì thật sự khó giải quyết.”

Là tả tướng, lại hoạt động ở Đông Đô nhiều năm như vậy, những mối quan hệ ngầm sợ là đã ăn sâu bén rễ.

Bùi Nguyên Khâu hừ lạnh một tiếng, “Tạ bộc xạ hắn tuy kiên cố không thể phá vỡ, nhưng dù là quả trứng sắt, lão phu cũng phải gõ ra một đường nứt. Đến Đông Đô rồi, ngươi phái người đi hỏi xem điều lệnh của đại công tử thế nào rồi, mau chóng phát xuống cho hắn.”



Hôm nay Ôn Thù Sắc lấy một địch năm, không những không hề mệt mỏi, mà tinh thần còn càng lúc càng tốt, ai còn dám ở lại đây chịu mắng, đều xám xịt bỏ đi.

Lang quân bên cạnh cũng hành động rất nhanh, cái ghế tròn dưới m.ô.n.g như thể đang thiêu đốt da thịt hắn, vội vàng đứng dậy, bỏ đi.

Đi được hai bước, lại bị tiểu nương tử gọi lại, “Lang quân.”

Chân như thể không nghe lời sai khiến, dừng lại, còn phá lệ quay đầu lại đáp nàng một tiếng, “Nương tử làm sao vậy?”

Những ngày trước không phải gọi “Ôn nhị”, thì là “ngươi”.

Đột nhiên gọi một tiếng “nương tử”, Ôn Thù Sắc không quen với sự thay đổi của hắn, nhưng nghĩ lại, hôm nay mình đã giúp hắn giải quyết một chuyện lớn như vậy, trong lòng hắn chắc chắn tràn đầy cảm kích.

Thực ra, giúp người làm việc, nếu không nhận được sự ủng hộ của đối phương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Ôn Thù Sắc chỉ vào một mẩu vụn bánh gạo dính ở khóe miệng hắn, ôn nhu hỏi hắn, “Bánh gạo ngon không?”

Trời biết cái bánh gạo đó có mùi vị gì, bị nàng nhét vào miệng, giữa miệng mũi toàn là mùi hương từ đầu ngón tay nàng, nhai hai cái, nuốt xuống, lúc này sợ là đã vào bụng rồi, chẳng còn nếm ra được chút hương vị nào, nhưng tiểu nương tử vừa rồi còn răng nanh sắc nhọn, đột nhiên lại dịu dàng ân cần, thật sự khiến lòng người thấp thỏm, chỉ đành trái lương tâm gật đầu, “Ngon.”

Sợ nàng còn tiếp tục lôi kéo mình nói chuyện, “Mệt cả ngày rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôn Thù Sắc thầm nghĩ, quả nhiên phải làm chút việc mới có thể hòa thuận ở chung với người khác, sau đó bày tỏ lòng trung thành với hắn, “Lang quân yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng quản lý nhà cửa thật tốt.”

Lang quân đối diện giật giật khóe miệng, “Có chí thì nên, nương tử cố gắng.”

Hôm đó Ôn Thù Sắc miệng lưỡi sắc bén, một trận thành danh, sáng hôm sau tỉnh dậy, mới cảm thấy cổ họng hơi khô.

Tình cô cô và Tường Vân hầu hạ nàng rửa mặt, Phương ma ma bưng một cái chén tròn bằng sứ hoa văn vào, lớn tiếng gọi vào trong một tiếng “Tam thiếu phu nhân”, “Lão phu nhân sáng sớm đã sai người hầm tổ yến, Nam Chi vừa mới đưa tới, Tam thiếu phu nhân sửa soạn xong rồi thì ra dùng lúc còn nóng, cho đỡ khô cổ họng.”

Vẫn là lão phu nhân chu đáo.

Bản lĩnh của tam thiếu phu nhân ngày hôm qua mọi người đều tận mắt chứng kiến, nhị phòng khi nào từng vênh vang như vậy, Phương ma ma hưng phấn cả đêm, hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng.

Truyền lời của Tạ lão phu nhân cho nàng, “Lão phu nhân nói, tam công tử có thể cưới được một người vợ như tam thiếu phu nhân, đều nhờ tổ tiên nhà họ Tạ phù hộ.”

Hai ngày nay mình đã làm cho phủ này gà bay chó sủa, đám người đại phòng kia chắc chắn sẽ tìm đến lão phu nhân, trong lòng Ôn Thù Sắc thực ra cũng không chắc chắn, bây giờ nghe được câu này của lão phu nhân, như nuốt được một viên thuốc an thần.

Con người luôn không chịu nổi lời khen, Ôn Thù Sắc ngoài miệng khiêm tốn, “Chỉ là chuyện nên làm, sao dám nhận lời khen ngợi như vậy của tổ mẫu.” nhưng lại nhịn không được lần nữa buông lời mạnh miệng, “Yên tâm, có ta ở đây, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý vào kho bạc nữa.”

Nói được làm được, ngay hôm đó Ôn Thù Sắc bảo An thúc giải tán phòng quản lý tài chính, tự mình giữ lấy sổ sách.

Ban đầu còn tưởng sẽ có người đến gây chuyện, đã chuẩn bị tinh thần đợi người ta đến cửa, nhưng ngoài ý muốn lại có hai ngày yên bình, có chút không tin là đã kết thúc rồi, “Cứ như vậy thôi sao?”

Tường Vân cười nói, “Trận chiến hôm đó, e rằng uy danh của phu nhân đã lan truyền khắp nơi rồi, ai còn dám chán sống mà đến cửa xin mắng chứ?”

Nói như vậy, hai ngày nay cũng không thấy Tạ tam.

Sáng sớm thức dậy, tây sương phòng đã trống trơn, người không biết còn tưởng hắn đã nhận được chức quan nào đó.

Không có ai đến quấy rầy, nàng lại dọn ra ngồi dưới gốc cây lê.

Cây lê này là do nhị phu nhân tự tay trồng sau khi trở về Phượng Thành năm đó, lúc này đang nở rộ, những cánh hoa trắng như tuyết, từng chùm từng chùm nở rộ, kéo cành cây xuống.

Hình như hôm nay mới phát hiện ra cảnh xuân nơi này, Ôn Thù Sắc ngẩng đầu từ từ thưởng thức.

Lần trước Phương ma ma nghe nàng nói không ngửi thấy mùi hoa, đã sớm sai người hái về mấy đóa mẫu đơn, cắm vào bình gốm, đặt ngay trên chiếc bàn gỗ trước mặt nàng.

Ngày xuân cảnh đẹp, gió xuân hoa cỏ thơm.

Hương thơm thoang thoảng, trước mắt là một mảnh xuân sắc đậm đà.

Đang nằm trên ghế quý phi, hưởng thụ cảnh xuân vô tận này, Tường Vân đột nhiên đi từ ngoài vào, “Tam thiếu phu nhân, đại công tử đã về.”

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Ôn Thù Sắc, lập tức mở ra.

“Nghe nói lão phu nhân hôm nay mở tiệc, gọi tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đến, phu nhân cũng phải qua đó.” Tường Vân vừa dứt lời, Nam Chi đã đến sân truyền tin, “Tam thiếu phu nhân, lão phu nhân hôm nay mở tiệc, mời tam thiếu phu nhân đến Ninh Tâm đường dùng cơm.”

Quá đột ngột, Ôn Thù Sắc sững sờ một lúc.

Mấy ngày trước Tạ tam hết lần này đến lần khác ngăn cản, không cho nàng gặp người, không ngờ, người một nhà sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.

Vội vàng đứng dậy khỏi ghế quý phi, cúi đầu nhìn quần áo trên người, ngồi lâu, quần áo hơi nhăn, không thể gặp người khác được, “Vậy ta đi thay quần áo trước đã.”

Tường Vân đi theo nàng vào phòng, một hồi trang điểm ăn mặc, soi gương vô số lần, cuối cùng cũng hài lòng, vịn búi tóc cao bước ra, Nam Chi vẫn đang đợi ở ngoài.

Một đoàn người ra khỏi sân, bước chân Ôn Thù Sắc đặc biệt nhẹ nhàng, nhớ lại bóng lưng cao ngất ngưởng nhìn thấy trên lưng ngựa hôm đó, lại nhớ đến giọng nói đó, trong đầu đã phác họa ra một khuôn mặt tuyệt thế vô song, ôn nhu nho nhã.

Nhưng đường quá dài, mãi không thấy người, nhịn không được quay đầu hỏi Nam Chi, “Đại công tử không phải bận rộn công việc sao, sao đột nhiên lại về?”

Nam Chi lại có vẻ muốn nói lại thôi, hình như có điều gì khó nói, Ôn Thù Sắc càng tò mò hơn, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Nô tỳ cũng không giấu tam thiếu phu nhân nữa, điều lệnh của đại công tử không có gì bất ngờ thì cuối tháng này sẽ được ban xuống, điều lệnh vừa đến, sẽ phải đến Đông Đô nhậm chức, hôm nay đại gia và đại phu nhân đã tìm đến lão phu nhân, muốn mua một căn nhà ở Đông Đô cho đại công tử…”

Một gáo nước lạnh dội từ trên trời xuống, không hề báo trước, dội cho người ta lạnh thấu tim.

Tia lửa lóe lên trong lòng, nghe thấy tiếng “xèo xèo” tắt ngúm, khuôn mặt tuyệt thế vô song trong đầu cũng lập tức méo mó, vị tiên nhân không ăn khói lửa từ trên chín tầng mây rơi xuống, biến thành một lão đạo sĩ mũi trâu.

ng, không hề báo trước, dội cho người ta lạnh thấu tim.

Tia lửa lóe lên trong lòng, nghe thấy tiếng “xèo xèo” tắt ngúm, khuôn mặt tuyệt thế vô song trong đầu cũng lập tức méo mó, vị tiên nhân không ăn khói lửa từ trên chín tầng mây rơi xuống, biến thành một lão đạo sĩ mũi trâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương