Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y
-
119: Độc Xà 29
Cố Dĩ Di bị tiếng chuông điện thoại của Khúc Vân đánh thức, cả đêm qua cô phải ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ.
Túi của Khúc Vân lại đặt trên bàn trà bên cạnh, điện thoại ở trong túi, lúc tiếng chuông vang lên như muốn nổ tung tai của Cố Dĩ Di.Cô bực bội mở mắt ra, mất một giây để ý thức được tình huống hiện tại, rồi đột nhiên lật người ngồi phắt dậy.
Phản ứng đầu tiên là nhìn lên giường, Khúc Vân vẫn giữ nguyên tư thế bất động nằm ở đó như tối hôm qua, tiếng chuông lớn vang lên cũng không đánh thức được bà ta.Cố Dĩ Di vò đầu bứt tóc lấy điện thoại ra khỏi túi xách, một phút sau tiếng chuông ngừng lại, nhưng Cố Dĩ Di đã thấy rõ tên người gọi trên màn hình điện thoại là ông chú Lý.Tuyệt vời! Cố Dĩ Di nháy mắt tỉnh táo lại, chuẩn bị cầm điện thoại tới đánh thức Khúc Vân.
Nhưng còn chưa kịp đi thì điện thoại trong tay lại vang lên, Cố Dĩ Di liếc nhìn tên người gọi, vẫn là ông chủ Lý.Tốt lắm!Cố Dĩ Di nhếch môi cười, đẩy đẩy Khúc Vân, gọi bà ta: "Tổng giám đốc Khúc! Tổng giám đốc Khúc! Bà có điện thoại!"Khúc Vân bị Cố Dĩ Di và tiếng chuông ở gần đánh thức, bà ta cau mày mở mắt ra, mê man nhìn xung quanh.
Giọng nói quen thuộc khiến bà ta còn chưa biết rõ tình huống hiện tại đã vô thức tìm điện thoại trước.Cố Dĩ Di đặt điện thoại vào tay bà ta.Khúc Vân nhấn nút trả lời rồi đặt điện thoại lên tai.Cố Dĩ Di hơi hối hận, Khúc Vân đang say rượu không tỉnh táo, cô trực tiếp bật loa ngoài là được rồi.
Nhưng không sao, nếu T đã chủ động đến tìm bà ta thì chắc chắn phải có việc gấp, đêm qua cô đã đặt máy theo dõi trên người Khúc Vân, Nhậm Du Nhiên bên kia sẽ nhận tín hiệu đồng bộ, chỉ cần T nhìn thấy Khúc Vân là họ sẽ tiến một bước tiến lớn đến gần thành công.Quả nhiên, không lâu sau khi Khúc Vân nghe điện thoại, bà ta mở choàng mắt ngồi dậy, mở miệng nói: "Tôi...!Khụ..." Cổ họng bà ta có chút khàn khàn, vội ho hai tiếng để thấm giọng.Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại dừng lại hỏi: "Cô bị cảm à?""Không, không có.
Ông chủ Lý, tôi tới ngay đây."Cúp điện thoại, Khúc Vân nhìn thấy Cố Dĩ Di đang bưng ly nước tới, ký ức đêm qua liền ùa về, bà ta có chút ảo não vì không cẩn thận uống quá chén, nên đã để lỡ cơ hội được thưởng thức cái đẹp như vậy một cách vô ích."Tổng giám đốc Khúc, uống chút nước đi, tối hôm qua bà uống nhiều quá.""Cảm ơn." Khúc Vân nhận lấy ly nước mà Cố Dĩ Di mang đến, sau khi uống hết thì đứng dậy xuống giường."Tối hôm qua uống nhiều quá hẳn là đã quấy rầy cô Cố nghỉ ngơi rồi?"Cố Dĩ Di cười nói: "Không sao đâu tổng giám đốc Khúc, đừng khách sáo như vậy."Khúc Vân gật đầu với cô, nói: "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.
Cô dọn dẹp phòng trước đi, chờ khi nào rảnh tôi sẽ đến tìm cô Cố sau." Bà ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này, ngủ với người đẹp trước rồi tính.Cố Dĩ Di gật đầu: "Được."Khúc Vân cầm điện thoại di động và túi xách nhanh chóng rời khỏi phòng Cố Dĩ Di.
Người này cuối cùng cũng rời đi, Cố Dĩ Di xoa xoa cái đầu sưng tấy rồi ngã thẳng xuống giường.
Cô không quên gửi tin nhắn cho Nhậm Du Nhiên trước, nói với cô ấy rằng Khúc Vân đã bị T gọi đi.Tối hôm qua cô uống không ít rượu, lại thức đêm, cả đêm ngủ không ngon, giờ cô chỉ muốn ngủ bù.
Nghĩ như vậy, mi mắt càng lúc càng nặng, cô trở mình tránh khỏi chỗ Khúc Vân nằm tối hôm qua, đắp chăn bông lên, nhắm mắt ngủ thiếp đi....Phạm Truy hai ngày nay vẫn âm thầm theo dõi T, hay chính là Lý Thành Mậu, anh ta biết nơi ở của Lý Thành Mậu chính là khu nhà ở của giáo viên do Đại học Bách Khoa cấp, cách khuôn viên trường không xa.
Qua hai ngày quan sát, Phạm Truy phát hiện ra rằng có thể Lý Thành Mậu không sống một mình, hầu như ngày nào cũng có một người đàn ông cao lớn đến đây.
Mặc dù Phạm Truy không tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó vào nhà Lý Thành Mậu, nhưng anh ta từng thấy hai người đi ra ngoài cùng nhau vài lần.Phạm Truy ngồi trong xe báo cáo việc này với Yến Quy.Yến Quy khẽ cau mày, trầm ngâm hỏi: "Người đàn ông này có phải vô cùng cao, khoảng 190 cm, dáng người cường tráng, có cơ bắp, nhưng không phải là kiểu cơ bắp cuồn cuộn, mà là dạng cân đối.
Cậu đã nhìn đôi mắt hắn ta chưa? Hắn ta có đôi mắt đặc biệt dài, phần đuôi mắt hướng lên trên."Phạm Truy hơi kinh ngạc: "Sao chị biết? Chị, không phải chị có thiên lý nhãn đấy chứ?"Yến Quy cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: "Hiện tại cậu đang theo dõi T sao?""Vâng.""Người đàn ông kia có ở đó không?""Không.
Ban ngày hầu như họ không gặp nhau."Yến Quy thoáng an tâm nói: "Nếu bọn họ ở cùng nhau, cậu tạm thời dừng theo dõi, quay về Đại học Bách Khoa chờ Lý Thành Mậu trở lại, đừng cố chấp đi theo hắn."Phạm Truy nghe thấy giọng điệu của nàng có điều gì đó bất thường, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Sao vậy?"Yến Quy nói: "Người đàn ông đó là S."Trong lòng Phạm Truy nhảy dựng, lập tức hạ giọng hỏi: "S? Là tay súng thiện xạ đó?""Đúng.
Hắn ta có cả năm giác quan, rất nhạy cảm với sự thù địch tiềm ẩn xung quanh mình.
Nếu hắn ta và T ở cùng nhau, cậu nên tránh càng xa càng tốt."Phạm Truy run rẩy hai giây, rồi đột nhiên mỉm cười: "Chị, chị nói xem nếu em theo dõi cả hai cùng một lúc thì không phải càng vui hơn sao?"Yến Quy có thể nghe thấy tinh thần chiến đấu trong giọng nói của anh ta, nhưng cô không hề cảm thấy cao hứng, mà cau mày nói: "Nhớ kỹ, sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất! Chúng ta có thể đánh bại từng người một, không cần phải lấy cứng chọi đá, điều đó không đáng! Tôi không muốn vì hai tên cặn bã này mà mất đi một người bạn đáng tin cậy, cậu hiểu chưa?"Phạm Truy nghe nàng nói liền sững sờ, một lúc lâu sau cũng chưa kịp phản ứng lại, trái tim đập thình thịch, ấm áp và xúc động."Cậu có nghe tôi nói không? Trả lời đi.""A, em đang nghe đây." Phạm Truy vội đáp: "Em biết rồi chị Ngôn."Yến Quy nghe giọng điệu nghiêm túc của anh ta, thoáng yên tâm hơn, hỏi: "Hiện tại cậu đang ở đâu?""Bên ngoài quán cà phê, tên nhóc Lý Thành Mậu hình như đang đợi ai đó ở trong.
Đúng rồi chị Ngôn, sáng nay sau khi ra ngoài, hắn ta đến bãi đỗ xe ngoài trời cách khu nhà một km để lấy xe.""Lấy xe? Xe gì?""Một chiếc xe màu bạc có rèm che.
Xe này chắc chắn không phải của hắn ta, em chưa từng thấy hắn ta lái nó.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, em vẫn luôn đi theo hắn ta và cũng không thấy hắn ta cầm chìa khóa.
Hóa ra hắn ta vừa kéo cửa xe đã mở ra."Buổi sáng, Phạm Truy bám theo T ra ngoài như thường lệ, nhưng hôm nay khác với mọi khi, hắn ta không tự mình lái xe mà đi bộ đến một bãi đỗ xe ngoài trời, xe của Phạm Truy cẩn thận ở sau, duy trì khoảng cách an toàn.Trong bãi đỗ xe, Lý Thành Mậu đi tới cạnh một chiếc xe hơi màu bạc có rèm che đỗ ở góc, hắn ta đứng yên tại chỗ ghế lái, vài giây sau, hắn ta vươn tay kéo cửa, trực tiếp xoay người lên xe.
Sau khi đóng cửa xe không lâu liền khởi động rời khỏi bãi đỗ xe.Yến Quy im lặng lắng nghe Phạm Truy mô tả, hỏi anh ta: "Bây giờ chiếc xe ở đâu?"Tầm mắt Phạm Truy dừng ở chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, trả lời: "Đang dừng ở ngay ven đường."Yến Quỳ ừ một tiếng, nói: "Tiếp tục quan sát, có tình huống gì báo cáo ngay cho tôi, đeo bộ đàm vào.""Đã rõ."Khoảng mười phút sau, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào quán cà phê, Phạm Truy ngồi trong xe híp mắt nhìn nhưng không thấy được tình hình cụ thể bên trong.Trong một gian ghế lô của quán cà phê, Khúc Vân nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn uống cà phê, mở miệng trước: "Ông chủ Lý."Lý Thành Mậu đặt ly cà phê trên tay xuống, gật đầu với bà ta.Khúc Vân đặt túi xách lên bàn rồi ngồi vào đối diện.Lý Thành Mậu lấy tất cả những đồ trong túi Khúc Vân ra, cẩn thận kiểm tra từng thứ một, sau khi không phát hiện ra vấn đề gì mới mở miệng nói: "Hai việc này làm phiền tổng giám đốc Khúc rồi."Khúc Vân lập tức nói: "Không dám, ông chủ Lý có việc gì cứ trực tiếp dặn dò là được."Lý Thành Mậu cũng không vòng vo với bà ta nữa, nói thẳng: "Sau này cô đến căn cứ lấy hàng, hãy tìm một nơi đáng tin cậy để đặt trước.
Châu Nham Tùng lần này chắc là không xong rồi, câu lạc bộ Lưu Kim khó tránh khỏi vạ lây, nơi đó vốn không còn an toàn, làm không được nữa rồi.
Đợt hàng này là đợt cuối cùng, sau khi hoàn thành thì không còn gì nữa, hiểu chưa?"Khúc Vân nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói: "Ông chủ Lý yên tâm, tôi sẽ làm theo lời ông nói.""Được, vậy cô đi trước đi."Bên ngoài, Phạm Truy đã đợi trong xe được một lúc, anh ta nhìn thấy người phụ nữ kia ra khỏi quán cà phê, rồi đi thẳng đến chiếc xe của mình đang đỗ bên đường.Phạm Truy lập tức liên lạc với Yến Quy thông qua bộ đàm: "Chị Ngôn, có một người phụ nữ vào quán cà phê, sau mười lăm phút thì đi ra, hiện giờ đang chuẩn bị lái xe rời đi."Lúc này Yến Quy đang ngồi trong phòng kỹ thuật chỉ huy từ xa, Nhậm Du Nhiên đứng bên cạnh nàng, thông qua thiết bị giám sát lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Lý Thành Mậu và Khúc Vân.Suy nghĩ về hành động của Lý Thành Mậu ngày hôm nay, Yến Quy nói với Nhậm Du Nhiên: "Báo cho Diêu Viễn và anh Triệu dẫn người đuổi kịp Khúc Vân.
Nếu T đã yêu cầu bà ta đến căn cứ, thì nơi này chính là căn cứ xác thực mà chúng ta tìm kiếm."Nhậm Du Nhiên lập tức bố trị mọi người hành động.Yến Quy ra khỏi phòng chỉ huy, hỏi Phạm Truy: "Những người khác đâu?""Lên chiếc xe kia về nhà rồi."Yến Quy đứng ở hành lang hứng gió một lát, nói: "Phạm Truy, nhớ kỹ một chuyện.""Chuyện gì?"Yến Quy hạ giọng, qua bộ đàm giao cho Phạm Truy một nhiệm vụ, Phạm Truy cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc....Khúc Vân lái xe vào thôn khu Tây Thành của thành phố Tân Hà, xe xuyên qua bảy tám ngã của ngôi làng, đi sâu vào con đường như mê cung, cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng bị bỏ hoang."Nhậm đội, mục tiêu không di chuyển." Trên màn hình hiển thị của bộ phận kỹ thuật, định vị của Khúc Vân đang dừng lại trên bản đồ.Diêu Viễn và Triệu Phong mỗi người mang theo một thiết bị giám sát, đều có thể nhận được tín hiệu từ Khúc Vân."Tín hiệu không tốt hay sao vậy?" Bọn họ dẫn theo người của cục thành phố xuất phát đi theo Khúc Vân, lúc này còn cách thôn khu Tây Thành một đoạn.Bộ phận kỹ thuật kiểm tra thiết bị và nói: "Tín hiệu bình thường, chắc là mục tiêu đã đến nơi."Một lúc sau, Khúc Vân lại bắt đầu di chuyển, nhưng lần này di chuyển rất chậm, khoảng cách không quá xa."Nhậm đội, mục tiêu đã đổi thành đi bộ."Xem ra quả thật bà ta đã đến nơi."Diêu Viễn, anh Triệu, hai người còn bao lâu?""Nửa tiếng nữa."Nhậm Du Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: "Mau nhanh lên!"Theo chỉ dẫn của Lý Thành Mậu, Khúc Vân đỗ xe vào bãi đỗ xe trong nhà xưởng.
Sau khi bà ta xuống xe, một người đàn ông với vết sẹo trên mặt tiến đến nghênh đón với thái độ rất cung kính."Tổng giám đốc Khúc, xin chào.
Hàng đã được chuẩn bị xong."Khúc Vân định đi vào trong nhưng bị người đàn ông mặt sẹo chặn lại, hắn ta như làm ảo thuật lấy ra mấy cái túi cách ly to.Khúc Vân cau mày nhìn hắn: "Đây là cái gì?"Người đàn ông mặt sẹo tươi cười nhìn bà ta, giải thích: "Vì lý do an toàn, thiết bị liên lạc như điện thoại di động không được mang vào.
Đương nhiên, những đồ vật khác trong túi xách tốt nhất cũng nên cất vào đây."Khúc Vân có chút khó chịu: "Các người nghi ngờ tôi sao?"Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi nói: "Không phải như vậy, chúng tôi không dám nghi ngờ cô, chẳng qua đây là quy tắc do ông chủ chúng tôi đặt ra."Khúc Vân biết nếu không có quy định của Lý Thành Mậu, người này quả thực không dám ngăn cản bà ta như vậy, tuy rằng không vui nhưng bà ta cũng không thể không nghe theo Lý Thành mậu, đành phải miễn cưỡng nhét túi xách vào túi cách ly.Xoạt xoạt...!Bíp bíp bíp bíp...Sau một hồi ồn ào, tín hiệu trên người Khúc Vân đột nhiên biến mất trên màn hình.
Nhậm Du Nhiên cau mày hỏi: "Sao lại thế này?""Hẳn là tín hiệu đã bị chặn.""Có thể điều chỉnh được không?""Việc này không thể thưa Nhậm đội, là do bên kia ngắt kết nối, còn thiết bị bên này của chúng ta vẫn tốt, nhưng không thể nhận được tín hiệu từ phía bà ta."Nhậm Du Nhiên bực bội nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, hỏi: "Có thể xác định được vị trí không?""Có thể, nhưng vừa rồi bị chậm một bước, tôi chưa kịp xác định định vị."Nhậm Du Nhiên cau mày nói: "Mau nghĩ cách đi."...Chiếc túi được đưa cho người đàn ông có vết sẹo, Khúc Vân đột nhiên ngăn hắn ta lại và nói: "Đưa túi đồ trang điểm cho tôi.
Lúc nào tôi cũng có thể trang điểm, đúng không?"Người đàn ông mặt sẹo suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý rồi trả lại chiếc túi cho bà ta.Khúc Vân mở túi lấy đồ trang điểm ra, giao cho người nọ kiểm tra từng thứ một."Không cần tổng giám đốc Khúc, nếu chỉ là túi đồ trang điểm thì không vấn đề gì.""À, vậy được."...Trên màn hình của bộ phận kỹ thuật, tín hiệu của Khúc Vân lại hiện lên, tất cả nhân viên kỹ thuật lập tức bắt đầu xác định vị trí tín hiệu, chuẩn bị giải mã địa chỉ cụ thể.Nhậm Du Nhiên nhìn chằm chằm vào tín hiệu đột nhiên xuất hiện, qua bộ đàm hỏi Diêu Viễn: "Còn bao lâu?""Hai mươi phút!"...Khúc Vân đi theo đi vào nơi lấy hàng, lúc này bà ta mới nhìn rõ toàn cảnh nhà xưởng, không gian không lớn, bên trong có mấy cái bàn thí nghiệm.
Trên bàn có đủ loại thiết bị, kính hiển vi, ống nghiệm, cốc chịu nhiệt,...!Khúc Vân không hiểu những thứ này, nhìn hoa cả mắt.Có vài người đang không ngừng dọn dẹp đồ đạc trên bàn thí nghiệm, nhìn động tác của họ có vẻ như sắp chuyển đi nơi khác.Khúc Vân chỉ liếc nhìn vài lần rồi rời mắt, đây không phải chuyện bà ta có thể can thiệp và quan tâm.
Hôm nay Lý Thành Mậu bảo bà ta đến lấy hàng, bà chỉ cần nghe theo là được, việc khác không cần xen vào.Tất cả hàng hóa đều được đóng gói trong một chiếc vali nhỏ, người đàn ông mặt sẹo mở chiếc vali ra trước mặt bà ta.
Bên trong có mấy túi giấy lớn được đóng gói gọn gàng, các túi đựng hàng hóa khác nhau, trên mỗi chiếc túi đều có viết chữ để phân biệt.Đương nhiên Khúc Vân biết những thứ này là gì, bà ta đi theo Châu Nham Tùng không phải ngày một ngày hai, sau khi thành lập câu lạc bộ Lưu Kim không lâu, bọn họ liền bắt đầu làm loại chuyện này.
Công việc kinh doanh chính của Châu Nham Tùng là một công ty khoa học kỹ thuật.
Mặc dù thành lập trước nhưng công ty này từng bị thua lỗ, tất cả đều phải dựa vào câu lạc bộ Lưu Kim để buôn lậu ma túy kiếm tiền, sau đó rót số tiền đó vào mới khôi phục được công ty.Khúc Vân không ngốc chút nào, biết lần này Châu Nham Tùng có thể ngã ngựa, mà bà ta không có ý định xong đời cùng ông ta, cho nên đã bắt đầu di dời tài sản đứng tên mình, qua vài ngày nữa sẽ trốn ra nước ngoài.Nhưng bây giờ bà ta vẫn muốn có lô hàng này, thực sự không muốn bỏ, với lô hàng này bà ta có thể kiếm thêm chút lãi nữa.
Đi theo Châu Nham Tùng nhiều năm, trong tay bà ta cũng có không ít mối liên hệ, nên vẫn rất dễ dàng bán được đợt hàng này.
Tính toán như vậy, hôm nay bà ta mới đến đây một chuyến, hơn nữa bà ta cũng biết Lý Thành Mậu là người không dễ chọc vào.
Nếu bây giờ không nghe lời hắn ta, chính mình có thể sẽ không sống được đến lúc xuất ngoại.Khúc Vân cất vali vào cốp xe, đang định rời đi thì từ bên ngoài, một nam thanh niên chạy vào, nhìn bộ dạng hắn ta đầm đìa mồ hôi như thể đã xảy ra chuyện lớn."Ông chủ, không ổn rồi, có cảnh sát tới!"Người đàn ông mặt sẹo sửng sốt, hắn ta không dám tin nhìn Khúc Vân, ánh mắt u ám, dữ tợn: "Cô đưa cảnh sát tới?"Khúc Vân nghe cảnh sát tới thì vô cùng kinh ngạc, lúc này thấy hắn ta nghi ngờ chính mình, nhất thời tức giận nói: "Anh đang nghi ngờ tôi? Con mẹ nó hôm nay tôi tới đây lấy hàng!"Người đàn ông bình tĩnh suy nghĩ một lúc, đoạt lấy túi xách của bà ta, đổ hết mọi thứ rồi nói với nam thanh niên bên cạnh: "Lấy máy dò đến đây."Nam thanh niên lôi từ trong tủ ra một chiếc máy dò, người đàn ông mặt sẹo kiểm tra mọi thứ trên người Khúc Vân một lượt, cuối cùng tìm thấy một thiết bị giám sát vô hình nằm trong thỏi son."Mẹ kiếp!" Người đàn ông có sẹo từ thắt lưng rút ra một khẩu súng chĩa vào Khúc Vân: "Cô mẹ nó mang theo thiết bị giám sát!"Cả người Khúc Vân choáng váng, bà ta chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, càng không biết sao trong son môi của mình lại có thứ này...Không đúng!Khúc Vân không phải kẻ ngốc, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lúc này đã đoán được.
Bà ta tức giận nghiến răng nói: "Không phải tôi! Đồ ngu! Mau gọi điện cho ông chủ Lý! Nói cho anh ta biết cái người Cố Linh của Đầu tư Vạn Hòa có vấn đề!"Gọi cho Lý Thành Mậu là chuyện đương nhiên, nhưng bọn họ không thể ngồi yên đây chờ chết, người đàn ông mặt sẹo chĩa súng vào Khúc Vân, bắt bà ta ngồi vào ghế phó lái, còn mình thì chỉ đạo những người khác chuẩn bị rút lui."Ông chủ, ở đây vẫn chưa thu dọn hết!""Thu thập cái rắm! Nếu còn không đi đợi cảnh sát tới đây các người chôn cùng mấy thứ này đi!" Người đàn ông mặt sẹo lên xe, khởi động xe, phóng đi.Khúc Vân biết lúc này hắn ta vẫn đang nghi ngờ mình nên cũng không phản kháng, chỉ lấy điện thoại ra liên hệ với Lý Thành Mậu.Lý Thành Mậu bắt máy rất nhanh, Khúc Vân nói rõ sự tình cho hắn ta, nhấn mạnh vào người tên "Cố Linh" với hắn ta."Tôi thực sự...!Thật xin lỗi ông chủ Lý, cô ta ngụy trang quá tốt, tôi cũng không ngờ Đầu tư Vạn Hòa lại nói dối tôi!"Lý Thành Mậu im lặng một lúc rồi nói: "Vạn Hòa chẳng là gì cả, tập đoàn Thẩm Thị đứng sau mới là khó chơi." Chuyện này hẳn là phải được người đứng đầu nhà họ Thẩm hiện tại là Thẩm Thiên Quang cho phép.
Lý Thành Mậu biết chính mình không thể động vào Thẩm Thiên Quang chứ đừng nói đến Thẩm Thị, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.Nhưng con chuột kia tiến vào địa bàn của bọn họ thì không đơn giản như vậy.Lý Thành Mậu ra ngoài gọi một cuộc điện thoại."Anh.""A Linh, cậu đang ở Lưu Kim sao?""Vâng.""Cái người Cố Linh mà Khúc Vân dẫn đến trước đây, cậu từng nhắc qua với tôi."Trần Linh nói: "Nhớ, sao vậy?""Giết cô ta."Lý Thành Mậu nói ra ba chữ này rất thản nhiên và nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Trần Linh lại có sức nặng không thể lay chuyển.
Ánh mắt Trần Linh càng ngày càng lạnh, trên người hắn ta tràn ngập sự lạnh lẽo."Được."Hắn ta không hỏi tại sao và cũng không cần hỏi, hắn ta sẽ giết bất cứ ai mà anh trai hắn yêu cầu.Trần Linh cúp điện thoại, nhanh chóng lấy trong tủ ra một chiếc túi, trong túi có hai khẩu súng, một khẩu súng lục và một khẩu súng bắn tỉa.
Hắn ta không quan tâm "Cố Linh" là ai, chỉ rút súng ra.Hắn ta biết Cố Linh ở phòng nào, là đối diện với Khúc Vân.
Trần Linh bước đi rất nhẹ, đi tới đứng trước cửa, giơ tay lên gõ.Trong phòng, Cố Dĩ Di, người tối hôm qua ngủ không ngon đột nhiên mở mắt ra, tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook