Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân
-
Chương 32: Cứu Mạng! Lưu Manh
Ban ngày nói chuyện chưa được bao lâu, làm đủ mặt ngoài lễ nghĩa, lại đem Quý Vân Sơ khen đến lâng lâng, nếu đại gia đã cố tình bày yến hội cho nàng, nàng không có đạo lý làm người uổng công chờ đợi như vậy?
“Ai, sao lại không biết xấu hổ được! Các ngươi thật là quá khách khí, ngươi đứng ở chỗ này đừng rời đi, ta đi đổi xiêm y trước.”
Tiểu Lục giữ chặt cánh tay Quý Vân Sơ: “Không cần, ta nhìn y phục này cũng rất tốt, đây là gia yến, để bộ dáng như bình thường mới tốt!”
“Cũng được, vẫn là ngươi chu đáo.” Quý Vân Sơ cảm thán nha hoàn cổ đại thật tốt đã xinh đẹp nói ngọt còn thông minh.
Quý Vân Sơ không hề phòng bị đi theo Tiểu Lệ đến yến hội, trong lòng không ngừng chuẩn bị vài lời đợi chút ở trong yến hội nhất định phải làm một bài diễn thuyết kinh động lòng người, còn muốn cảm tạ những người thiện lương chất phát đãi nàng yến tiệc.
Tiểu Lệ cầm đèn lồng đi phía trước, trên đường vô cùng yên tĩnh, nàng ta như u linh rẽ trái rẽ phải, đi vào đường nhỏ tối tăm chỉ dựa vào ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng.
“Còn bao nhiêu lâu nữa mới đến, sao ta cảm thấy nơi này càng ngày càng yên tĩnh?” Quý Vân Sơ có chút nghi hoặc, tại sao không nghe được chút tiếng huyên náo của yến tiệc?
“Nha, Quý công tử, chỉ cần rẽ vào phía trước là đến.” Bước chân Tiểu Lệ không hề dừng lại, nàng cũng không quay đầu lại nói Quý Vân Sơ.
Quý Vân Sơ không nghi ngờ, chỉ nhanh chân đuổi kịp Tiểu Lệ phía trước.
Bỗng nhiên Tiểu Lục dừng bước, ôm bụng quay đầu nói với Quý Vân Sơ: “Quý công tử, yến hội ở phía trước không xa, ta đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái, ngài có thể tự mình qua không?”
“Không có việc gì không có việc gì, đời người có ba chuyện gấp, ta hiểu.” Mỹ nữ tỷ tỷ đã đưa ra yêu cầu làm sao có thể cự tuyệt? Quý Vân Sơ tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.
Không ngờ vừa mới dứt lời, Tiểu Lệ liền lập tức xoay người chạy mất.
Gấp như vậy sao? Quý Vân Sơ nhìn bóng dáng Tiểu Lê hoang mang chạy đi, rất nhanh đã không thấy ảnh.
Tầm mắt đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm.
“Ai, ngươi tốt xấu cũng phai cho ta cái gì đó để chiếu sáng chứ! Trời tối như vậy, ta không thấy đường.” Lúc này Quý Vân Sơ mới phản ứng lại, nhưng đã quá muộn, nàng chỉ có thể âm thầm than thở.
Chờ đôi mắt thích ứng được hoàn cảnh tối đen xung quanh, Quý Vân Sơ mới ngập ngừng tiến về phía trước.
Quay đi quay lại, rốt cuộc cũng thấy một bóng người.
Người nọ cầm theo đèn lồng đứng ở phía trước, đưa lưng về phía Quý Vân Sơ, mơ hồ có thể thấy được là một nữ tử.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi là tới dẫn đường cho ta sao? Bên này tối quá, ta không thấy đường, may mắn có ngươi!” Quý Vân Sơ quen thuộc đi lên trước chào hỏi.
Nào biết phía trước người nọ nghe được thanh âm của nàng liền quay người lại, quần áo không chỉnh tề ngồi bệt dưới đất bắt đầu khóc lên.
“Lưu manh! Cứu mạng!”
“Fuck, tình huống này là thế nào?”
Quý Vân Sơ có chút hoang mang, nhìn Tôn Tĩnh ngồi dưới đất khóc thút thít kêu to không biết làm sao.
Tôn Tĩnh không cho Quý Vân Sơ cơ hội phản ứng, nàng ta khóc lóc liền đứng lên, nhào lên đến lôi kéo Quý Vân Sơ.
“Uy uy, đại tỷ ngươi làm gì vậy, đừng kéo quần áo ta, ai u, đừng túm cổ ta, đau đau đau!” Quý Vân Sơ muốn thoát khỏi ma trảo của Tôn Tĩnh, nhung Tôn Tĩnh giống như con bạch tuộc không ngừng bám chặt lấy nàng.
Mắt thấy Tôn Tĩnh tay bắt đầu cào mặt mình, thân mình Quý Vân Sơ ngửa ra sau gắt gao nhắm hai mắt kêu to: “Đừng có cào mặt ta, khuôn mặt soái khí của ta sẽ bị ngươi cào nát mất, ngươi đam mê trò gì vậy hả, buổi tối không biết phát điên cái gì còn không ngừng kêu cứu mạng!”
“Cứu mạng, phi lễ!” Tôn Tĩnh cười đáng thương, hai mắt rưng rưng, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ lại vô cùng hung ác, trên mặt đều là nước mắt dính đẫm phấn son, nhìn qua vô cùng đáng sợ, trong miệng Tôn Tĩnh không ngừng kêu to: “Ca ca của ta đi rồi các ngươi đều khi dễ ta đúng không? Ô ô, hiện tại ngay cả tên chó săn triều đình cũng khinh nhục ta, không có thiên lý!”
“Không phải chứ đại tỷ nhà ngươi rốt cuộc có tật xấu gì?
Không phải ngươi gạt ta tới nơi này chỉ là muốn ta bồi ngươi diễn vở kịch khổ tình này đó chứ? Ngươi đây là mắc chứng là hoang tưởng bị hại, phải trị!”
Dù cho Quý Vân Sơ có trì độn tới đây, giờ phút này cũng rõ ràng chuyện nàng bị người ta lừa, căn bản không yến hội gì đó, chỉ có một bà điên, lừa nàng tới đây không ngừng vừa đánh vừa mắng, cào nát cả khuôn mắt soái khi ngời ngợi của nàng, mình mới vừa trở thành người quản lý, về sau còn bộ dạng nào đi gặp người!
Hai người một bên dây dưa, một bên kêu cứu mạng, đêm hôm khuya khoắt âm thanh truyền ra đi rất xa, rất nhanh mấy nhà gần đó đã sáng đèn lên.
“Ai, sao lại không biết xấu hổ được! Các ngươi thật là quá khách khí, ngươi đứng ở chỗ này đừng rời đi, ta đi đổi xiêm y trước.”
Tiểu Lục giữ chặt cánh tay Quý Vân Sơ: “Không cần, ta nhìn y phục này cũng rất tốt, đây là gia yến, để bộ dáng như bình thường mới tốt!”
“Cũng được, vẫn là ngươi chu đáo.” Quý Vân Sơ cảm thán nha hoàn cổ đại thật tốt đã xinh đẹp nói ngọt còn thông minh.
Quý Vân Sơ không hề phòng bị đi theo Tiểu Lệ đến yến hội, trong lòng không ngừng chuẩn bị vài lời đợi chút ở trong yến hội nhất định phải làm một bài diễn thuyết kinh động lòng người, còn muốn cảm tạ những người thiện lương chất phát đãi nàng yến tiệc.
Tiểu Lệ cầm đèn lồng đi phía trước, trên đường vô cùng yên tĩnh, nàng ta như u linh rẽ trái rẽ phải, đi vào đường nhỏ tối tăm chỉ dựa vào ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng.
“Còn bao nhiêu lâu nữa mới đến, sao ta cảm thấy nơi này càng ngày càng yên tĩnh?” Quý Vân Sơ có chút nghi hoặc, tại sao không nghe được chút tiếng huyên náo của yến tiệc?
“Nha, Quý công tử, chỉ cần rẽ vào phía trước là đến.” Bước chân Tiểu Lệ không hề dừng lại, nàng cũng không quay đầu lại nói Quý Vân Sơ.
Quý Vân Sơ không nghi ngờ, chỉ nhanh chân đuổi kịp Tiểu Lệ phía trước.
Bỗng nhiên Tiểu Lục dừng bước, ôm bụng quay đầu nói với Quý Vân Sơ: “Quý công tử, yến hội ở phía trước không xa, ta đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái, ngài có thể tự mình qua không?”
“Không có việc gì không có việc gì, đời người có ba chuyện gấp, ta hiểu.” Mỹ nữ tỷ tỷ đã đưa ra yêu cầu làm sao có thể cự tuyệt? Quý Vân Sơ tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.
Không ngờ vừa mới dứt lời, Tiểu Lệ liền lập tức xoay người chạy mất.
Gấp như vậy sao? Quý Vân Sơ nhìn bóng dáng Tiểu Lê hoang mang chạy đi, rất nhanh đã không thấy ảnh.
Tầm mắt đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm.
“Ai, ngươi tốt xấu cũng phai cho ta cái gì đó để chiếu sáng chứ! Trời tối như vậy, ta không thấy đường.” Lúc này Quý Vân Sơ mới phản ứng lại, nhưng đã quá muộn, nàng chỉ có thể âm thầm than thở.
Chờ đôi mắt thích ứng được hoàn cảnh tối đen xung quanh, Quý Vân Sơ mới ngập ngừng tiến về phía trước.
Quay đi quay lại, rốt cuộc cũng thấy một bóng người.
Người nọ cầm theo đèn lồng đứng ở phía trước, đưa lưng về phía Quý Vân Sơ, mơ hồ có thể thấy được là một nữ tử.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi là tới dẫn đường cho ta sao? Bên này tối quá, ta không thấy đường, may mắn có ngươi!” Quý Vân Sơ quen thuộc đi lên trước chào hỏi.
Nào biết phía trước người nọ nghe được thanh âm của nàng liền quay người lại, quần áo không chỉnh tề ngồi bệt dưới đất bắt đầu khóc lên.
“Lưu manh! Cứu mạng!”
“Fuck, tình huống này là thế nào?”
Quý Vân Sơ có chút hoang mang, nhìn Tôn Tĩnh ngồi dưới đất khóc thút thít kêu to không biết làm sao.
Tôn Tĩnh không cho Quý Vân Sơ cơ hội phản ứng, nàng ta khóc lóc liền đứng lên, nhào lên đến lôi kéo Quý Vân Sơ.
“Uy uy, đại tỷ ngươi làm gì vậy, đừng kéo quần áo ta, ai u, đừng túm cổ ta, đau đau đau!” Quý Vân Sơ muốn thoát khỏi ma trảo của Tôn Tĩnh, nhung Tôn Tĩnh giống như con bạch tuộc không ngừng bám chặt lấy nàng.
Mắt thấy Tôn Tĩnh tay bắt đầu cào mặt mình, thân mình Quý Vân Sơ ngửa ra sau gắt gao nhắm hai mắt kêu to: “Đừng có cào mặt ta, khuôn mặt soái khí của ta sẽ bị ngươi cào nát mất, ngươi đam mê trò gì vậy hả, buổi tối không biết phát điên cái gì còn không ngừng kêu cứu mạng!”
“Cứu mạng, phi lễ!” Tôn Tĩnh cười đáng thương, hai mắt rưng rưng, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ lại vô cùng hung ác, trên mặt đều là nước mắt dính đẫm phấn son, nhìn qua vô cùng đáng sợ, trong miệng Tôn Tĩnh không ngừng kêu to: “Ca ca của ta đi rồi các ngươi đều khi dễ ta đúng không? Ô ô, hiện tại ngay cả tên chó săn triều đình cũng khinh nhục ta, không có thiên lý!”
“Không phải chứ đại tỷ nhà ngươi rốt cuộc có tật xấu gì?
Không phải ngươi gạt ta tới nơi này chỉ là muốn ta bồi ngươi diễn vở kịch khổ tình này đó chứ? Ngươi đây là mắc chứng là hoang tưởng bị hại, phải trị!”
Dù cho Quý Vân Sơ có trì độn tới đây, giờ phút này cũng rõ ràng chuyện nàng bị người ta lừa, căn bản không yến hội gì đó, chỉ có một bà điên, lừa nàng tới đây không ngừng vừa đánh vừa mắng, cào nát cả khuôn mắt soái khi ngời ngợi của nàng, mình mới vừa trở thành người quản lý, về sau còn bộ dạng nào đi gặp người!
Hai người một bên dây dưa, một bên kêu cứu mạng, đêm hôm khuya khoắt âm thanh truyền ra đi rất xa, rất nhanh mấy nhà gần đó đã sáng đèn lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook